Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ký Ức Vĩnh Cửu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
D
ecker ngồi trên giường trong căn phòng bé như cái buồng giam. Để tiếp khách, anh sẽ dùng cái bàn trong phòng ăn của nhà trọ Residence Inn, tại đây tiền thuê phòng theo tháng đã bao gồm bữa sáng tự chọn phục vụ mỗi ngày. Chắc chắn là họ sẽ bị lỗ khi phục vụ cho anh với cái giá đó. Anh toàn bưng nguyên đĩa đồ ăn phục vụ buffet và mang thẳng về bàn. Có khi anh đã dùng máy xúc thay cho dĩa nếu được.
Anh nhận được tờ sec thanh toán từ sứ giả của ngài Marks. Một người anh em cùng ngành cảnh sát đã giới thiệu Decker cho người đàn ông giàu có đó để giúp giải quyết vấn đề nhạy cảm liên quan đến cô con gái tẻ nhạt luôn luôn si mê mấy thằng không ra gì. Anh chưa từng gặp mặt ông già đó, chỉ gặp những người đại diện. Cũng chẳng sao; anh đồ là ngài Marks cũng chẳng muốn anh làm vấy bẩn mấy món đồ nội thất xa hoa của ông ta. Họ gặp nhau ở quầy ăn sáng - hai thằng ôn nứt mắt trong những bộ comple giá hai ngàn dollars, từ chối dù chỉ nhấp thử một ngụm cà phê. Có lẽ hai đứa đó hào hứng với mấy ly double espresso rỉ ra từ mấy chiếc máy nhỏ sáng bóng do một tay barista vận hành hơn. Nhìn biểu cảm của chúng, anh có thể khẳng định chúng biết rất rõ mình ở đẳng cấp nào, còn Decker thì nghèo hèn tới đâu. Anh đã mặc chiếc áo sơmi đẹp nhất của mình tới cuộc gặp, nghĩa là chiếc áo còn lại trong số hai chiếc áo mà anh có.
Bố Marks đã cho phép được dùng một trăm ngàn dollar để rũ được con đỉa đói bám dính lấy con gái ông ta. Sau khi đánh giá tên lừa đảo đó, Decker đã nói với mấy người đại diện là anh có thể giải quyết được nó mà chỉ cần tốn kém ít hơn rất nhiều. Và đúng là như thế. Thực tế chỉ cần tốn tiền mua tấm vé máy bay một chiều. Vài xu tiền lẻ. Bạn sẽ nghĩ ông bố Warbucks - một người giàu có và rộng lòng nhân ái - có lẽ sẽ thưởng thêm cho Decker ít nhất là một phần trăm trong khoản sáu con số tiết kiệm được. Nhưng ông ta làm đúng theo như giấy tờ thỏa thuận, và Decker chỉ nhận được lương tính theo giờ còm cõi, mặc dù anh cũng đã nâng tiền công lên kha khá và có được một khoảng lương công nhật hậu hĩnh cho bản thân. Thế nhưng có thêm một tí vẫn tốt. Có khi đó là cách để người giàu cứ giàu mãi. Nhưng cũng đáng, xem một thằng lừa đảo bị lừa ngược. Và anh đoán chỉ thêm vài tháng nữa, Jenny Marks sẽ lại ngựa quen đường cũ, và người ta sẽ lại gọi đến anh mà thôi. Có khi lúc đó anh nên yêu cầu bố Warbucks trả trước một khoản đặt cọc.
Anh rời khỏi phòng và đi đến khu vực phòng ăn ở ngay phía bên tay phải của sảnh nhà trọ. Lúc đó vẫn còn sớm và anh là người duy nhất có mặt ở đó cùng với bà June. Bà lão tám mươi tuổi đang tận hưởng những năm tháng hưu trí quý hơn vàng của mình bằng công việc tiếp đầy món khoai tây chiên kiểu áp chảo đẫm mỡ lên khay đồ ăn ở quầy buffet.
Sau khi lấy đầy dĩa đồ ăn, anh ngồi xuống để dùng bữa ở chỗ cái bàn vẫn thường ngồi.
Anh chuẩn bị đưa dĩa thức ăn đầy ụ thức ăn vào miệng thì nhìn thấy một người phụ nữ bước vào.
Có lẽ bây giờ chị ta bốn mươi hai tuổi, cùng tuổi với anh. Chị ta nhìn già hơn anh. Công việc của chị ta khiến con người trở nên như thế. Anh cũng đã từng như thế.
Anh đánh mắt nhìn xuống dưới và hạ dĩa thức ăn xuống, anh rắc muối lên tất cả những đồ ăn có trong dĩa hơn bốn lần, bao gồm cả những chiếc bánh nướng. Anh đang hi vọng là một người đàn ông với kích thước to lớn như anh có thể teo nhỏ đến mức vô hình đằng sau bức tường được xây từ protein và tinh bột.
“Xin chào, Amos.”
Ồ, rõ là không được rồi.
Anh nhét một muỗng đầy trứng xào khô, cháo ngô, thịt xông khói, khoai chiên và tương cà chua ngập cổ họng. Anh há to miệng mà nhai, hi vọng cảnh tượng đó sẽ thúc giục chị ta quay ngoắt và bỏ về chỗ ban đầu mà chị ta tới.
Chuyện đó không có cửa xảy ra đâu.
Chị ngồi xuống đối diện với anh. Cái bàn rất nhỏ, và chị cũng nhỏ. Nhưng anh thì không. Anh to khổng lồ. Chị ngồi tại đó thôi cũng đủ để anh chiếm gần hết không gian chỗ bàn ăn.
“Anh đang thế nào rồi?” chị hỏi.
Anh nhồi nhét thêm nhiều đồ ăn hơn vào miệng và nhai nhồm nhoàm. Anh không ngẩng đầu nhìn lên. Làm thế để làm gì cơ chứ? Mọi điều chị ta có khả năng thốt ra đều là những điều anh không muốn nghe.
Chị nói, “Tôi có thể chờ được, nếu anh thích chơi như thế. Tôi là tỉ phú thời gian mà.”
Cuối cùng anh cũng chịu nhìn chị. Chị gầy như que củi do hút thuốc và nhai kẹo cao su, đó là những thứ chị dùng để thay thế cho đồ ăn và thức uống. Có khi chỉ riêng bữa này của anh cũng đã nhiều hơn những gì chị nạp vào người trong một tháng.
Tóc của chị màu vàng lợt, làn da của chị nhăn nheo và lấm tấm đồi mồi. Mũi của chị bị vẹo - có người nói rằng chị bị thế do một lần chạm trán với một thằng say hèn hạ khi còn là cảnh sát tuần tra. Cái cằm nhọn, nhỏ của chị trông như kiểu bị khuất hẳn đằng sau cái miệng rộng rất khôg cân đối, trong cái miệng đó, hàm răng cái to cái bé không đều, đã nhuốm màu nicotin và nhấp nha nhấp nhô như những con dơi treo mình trong hang.
Chị không đẹp. Vẻ bề ngoài không phải là thứ khiến người khác ghi nhớ về chị. Điều khiến chị đặc biệt ấy là chị là nữ thanh tra đầu tiên tại Phòng Cảnh sát Burlington. Theo như anh biết cho tới lúc này, chị vẫn là nữ thanh tra duy nhất. Và chị từng là cộng sự của anh. Họ đã bắt giữ, qua đó kết tội, được nhiều kẻ xấu hơn bất kì ai trong lịch sử của phòng cảnh sát. Một số người trong lực lượng nghĩ những gì họ làm được thật tuyệt. Những người khác nghĩ họ là hai kẻ tự phụ. Một đối thủ cạnh tranh từng gọi họ là Starsky và Hutch1. Decker không biết người ta nghĩ anh là ai trong hai người đó, gã tóc vàng hay gã tóc nâu.
1 Starsky và Hutch là hai nhân vật chính trong sê ri truyền hình Mỹ cùng tên của thập niên 70 về đề tài cảnh sát phá án. Nhân vật tóc nâu Starsky có tác phong làm việc phóng khoáng còn nhân vật tóc vàng Hutch thì làm việc có quy cũ hơn.
“Xin chào, Mary Suzanne Lancaster,” anh nói, bởi vì một lí do nào đó anh không thể không nói ra cái tên đó.
Chị mỉm cười, đưa tay sang bên và chọc vào vai anh. Anh hơi cau mặt và lùi ra sau một chút, nhưng chị có vẻ không để ý thấy điều đó. “Tôi không ngờ anh thậm chí còn biết cả tên đệm của tôi cơ đấy.”
Anh nhìn xuống dĩa đồ ăn, hạn mức trò chuyện hạn chế của anh đã dùng hết.
Chị nhìn anh từ trên xuống dưới, và khi đã nhìn xong, Lancaster dường như thầm hiểu ra rằng tất cả những lời đồn đại rằng Decker đã sa cơ lỡ vận là hoàn toàn chính xác.
“Tôi sẽ không hỏi dạo gần đây anh có ổn hay không, Amos ạ. Bởi tự mắt tôi cũng thấy là không ổn.”
“Tôi sống ở đây thay vì ở trong một cái thùng giấy,” anh nói cộc lốc.
Ngỡ ngàng, chị nói, “Tôi xin lỗi, tôi không có ý nói như thế.”
“Cô cần gì à?” anh hỏi. “Tôi có lịch rồi.”
Chị gật đầu. “Hẳn là thế. Ừm, tôi chỉ ghé qua để nói chuyện với anh.”
“Cô đã nói chuyện với ai rồi?”
“Ý anh là tại sao tôi biết anh đang ở đây ấy hả?”
Vẻ mặt của anh nói với cô biết đó chắc chắn là điều anh muốn hỏi.
“Bạn cùa một người bạn.”
“Không nghĩ cô lại có nhiều bạn thế,” Decker nói. Đó thật sự không phải là một câu nói đùa, và rõ ràng là anh không hề cười. Nhưng chị vẫn phải cố bật cười khúc khích, biết đâu làm thế có khả năng phá vỡ bầu không khí ảm đạm, nhưng rồi sau dó đột nhiên chị nhận ra có khi làm như thế thì thật là ngu ngốc.
“Ừm, tôi cũng là một thanh tra. Tôi có thể tìm ra được. Và Burlington đâu có lớn đến thế. Đây có phải là New York đâu. Cũng chẳng phải L.A.”
Anh vẫn nhồm nhoàm, nhét thêm đồ ăn vào trong miệng, và tâm trí anh bắt đầu vẩn vơ nghĩ tới những con số có màu và những thứ có thể báo hiệu thời gian trong đầu anh.
Chị dường như cảm nhận được anh đang lảng tránh. “Tôi rất lấy làm tiếc về tất cả những gì đã xảy đến với anh. Mất mát của anh rất to lớn, Amos ạ. Anh không đáng phải nhận lấy điều này, không ai đáng phải nhận cả.”
Anh liếc nhìn chị với một vẻ mặt hoàn toàn không thể hiện một chút biểu cảm nào. Anh không hứng thú với việc được người khác đồng cảm. Anh chưa bao giờ đi tìm sự đồng cảm cả, chủ yếu là bởi vì tâm trí của anh không thực sự hiểu được cái cảm giác đặc biệt đó. Ít nhất là không còn hiểu được nữa. Có thể anh biết quan tâm. Anh đã từng quan tâm chu đáo và đầy tình yêu thương với gia đình của mình. Nhưng đồng cảm và người anh em họ thậm chí còn đáng ghét hơn của nó, thấu cảm, đã không còn phải là chuyên môn của anh nữa rồi.
Có lẽ cảm nhận được chị lại sắp sửa để tuột mất anh, chị vội vả nói, “Và tôi còn đến để nói với anh vài điều.”
Anh đưa mắt nhìn chị từ trên xuống dưới. Anh không thể kiềm chế, thế nên anh nói, “Cô đã sút cân. Khoảng hơn hai cân, sút cân sẽ không tốt cho cô. Và có thể cô bị thiếu vitamin D.”
“Sao anh lại nghĩ thế?”
“Dáng bước đi lúc tiến vào của cô cứng đơ. Đau xương là một triệu chứng kinh điển.” Anh chỉ tay lên trán chị. “Và ngoài trời rét mướt nhưng đầu cô vẫn đang nhỏ mồ hôi. Thêm một dấu hiệu kinh điển nữa. Và cô đã bắt chéo rồi bỏ, bắt chéo rồi bỏ năm lần trong cái khoảng thời gian rất ngắn mà cô đã ngồi ở đó. Có vấn đề với bàng quang. Cũng là một triệu chứng nữa.”
Chị cau mày trước mấy đáng giá mang tính cá nhân này. “Sao nào, anh bắt đầu học trường y hay gì sao?” chị gắt gỏng.
“Bốn năm trước tôi đọc một bài báo như thế trong lúc ngồi chờ ở phòng khám nha sĩ.”
Chị chạm tay lên trán. “Chắc là tại tôi không ra nắng nhiều đấy thôi.”
“Và cô đốt thuốc như cái lò bể, không có lợi một tí nào. Thử dùng thêm thực phẩm bổ sung đi. Thiếu vitamin D sẽ không tốt đâu. Với cả bỏ thuốc đi. Thử dùng miếng dán cai thuốc xem nào.” Anh liếc mắt nhìn xuống và nhìn thấy thứ anh quan sát được ngay khi cô ngồi xuống ngay lúc đầu. Anh nói, “Và tay trái của cô cũng đang run nữa.”
Chị dùng tay phải nắm lấy nó, và trong vô thức xoa xoa vào vị trí đó. “Tôi nghĩ đó chỉ là do dây thần kinh thôi.”
“Nhưng cô bắn bằng tay trái đấy. Thế nên có khi cô phải đi khám thử xem sao.”
Chị liếc nhìn xuống một chỗ hơi phồng ở thắt lưng bên phải của áo khoác, tại đó khẩu súng của chị được gài trong cái bao da gắn trên dây thắt lưng.
Chị mỉm cười. “Còn có thể đọc vị kiểu Sherlock Holmes ra cái gì ở tôi nữa thì nói nốt luôn.. đi xem nào? Muốn kiểm tra đầu gối của tôi không? Xem móng tay nữa? Thử nói xem sáng nay tôi ăn gì?”
Anh nhấp một ngụm cà phê dài. “Đi kiểm tra đi. Có thể sẽ còn gì khác nữa. Không phải chỉ có run rẩy thế đâu. Điềm xấu bắt đầu từ đôi tay và hai con mắt. Đó là “hoàng yến trong mỏ than”1, là dấu hiệu cảnh báo sớm đấy. Và tháng sau là có bài đánh giá định kì kỹ năng bắn súng của phòng rồi. Khó mà thi qua nếu tay cầm súng cứ chập cheng như thế.”
1 Trong các mỏ than thời xưa người ta thường đem theo một con chim hoàng yến trong lồng. Nếu có khí độc, con chim sẽ chết trước, người hợ mỏ sẽ biết đó là dấu hiệu cảnh báo và rời khỏi hầm ngay tức khắc.
Nụ cười của chị tắt dần. “Tôi chưa nghĩ đến việc đó. Tôi sẽ để ý, cám ơn, Amos.”
Anh nhìn xuống dĩa thức ăn và hít một hơi sâu. Anh đã ăn xong, chỉ đang đợi chị rời đi. Anh nhắm mắt. Có khi anh sẽ ngủ gật ở luôn đây.
Chị vẩn vơ ngồi nghịch mấy cái khuy trên áo khoác, nhìn chăm chăm vào anh. Chuẩn bị để thực hiện mục đích thực sự mà chị tới đây ngày hôm nay. Để nói ra.
“Chúng tôi đã thực hiện một lệnh bắt, Amos ạ. Trong vụ án của anh.”
Amos Decker mở mắt. Và cứ mở nguyên không chớp mắt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ký Ức Vĩnh Cửu
David Baldacci
Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci
https://isach.info/story.php?story=ky_uc_vinh_cuu__david_baldacci