Chương 5: Kevin
ẹ không đi Mỹ nữa. Hai nhân viên cảnh sát mới đến nhà chúng tôi: Fontval và Marchand. Tôi hy vọng rằng...
Tôi sợ bóng tôi, sợ đêm. Tôi sợ khi bố tôi đi làm, sợ chuông điện thoại reo, sợ cánh cửa dập, sợ các bạn nhìn tôi một cách kỳ cục ở trường - tất cả các bạn đã đọc báo - và nhất là sợ từng cử chỉ, từng cái nhìn của mẹ.
Báo chí, truyền hình đều nói đến vụ mưu sát một nhà báo nữ.
Mưu sát. Họ không đả động đến Leroy, đến bàn tay lạnh giá của ông ta, đến cái kéo lạnh như băng trong bóng tối.
Bạn bè và các giáo viên, hai viên cảnh sát Marchand và Fontval là người hỏi cung tôi, nhìn chòng chọc vào mặt tôi như thể tôi mang lại tai họa.
Vendredi 13 đã biến mất. Tôi thật cô đơn.
Carabine có Banzai, cậu ta an ủi nó khi nó co rúm người trong một góc sân, che chở nó khỏi sự tò mò của kẻ khác, đưa nó về nhà chúng tôi. Còn tôi thì run rẩy một mình, khóc một mình, tôi sợ.
Một buổi sáng, túm được Banzai trong lớp học trống vắng, tôi òa khóc.
Những ngày tháng, những hình vẽ, những chữ cái đầu tên, những hình dị dạng, những vết mực được ghi dấu lên những chiếc bàn bằng gỗ. Trên tường là bản đồ thế giới, bản đồ thành phố Paris thu nhỏ.
Tôi nhìn Banzai qua hàng lệ; với mái tóc đen và cặp mắt hình bầu dục, cậu ta giống Vendredi 13 đến nỗi tôi suýt tìm con mèo đen trên vai cậu ta, tìm mùi vị của biển phảng phất trên mặt cậu ta.
Vẻ mặt buồn rầu, vụng về, cậu ta chìa tay ra đặt lên má tôi rồi thủ thỉ:
- Caravelle...
Tôi áp nắm tay lên mắt, hít hít như một con nhóc:
- Tớ có thể làm gì được nào?
Cậu ta cắn môi.
- Cậu hỏi tớ điều đó ư? Thật khó, cậu...
Cậu ta thở dài, lẩm bẩm:
- Cậu giống nó quá.
Nhưng Vendredi 13 đã biến mất! Tôi muốn biết.
Banzai đứng dậy, tôi cản đường cậu ta:
- Tớ chắc chắn rằng cậu biết cậu ta! Hãy nói vì sao cậu biết cậu ấy đi! Hãy nói đi!
Vẻ ngượng ngùng, cậu ta cố lảng tránh. Tôi nhắc lại:
- Hãy nói đi! Cậu thường đến quận XIII với bố cậu. Có phải cậu đã gặp cậu ta ở đó không?
Cậu ta lẩm bẩm:
- Tớ cũng muốn giúp cậu...
Cậu ta tránh tôi, đi ra mà không dám nhìn tôi.
Thật không phải chút nào.
Vendredi 13 đã mất tích. Anh ta đã rời chỗ ở, một căn buồng của người hầu gái gần nơi làm việc của cậu ta. Biến mất cùng với vũ khí và hành lý, mèo, túi, mũ và các điều bí mật.
Ông chủ hiệu cắt tóc không biết gì hết. Vendredi 13 không có bạn bè, họ hàng. Cảnh sát truy nã, rình rập cậu ta.
Cậu ta đã rời xa Paris. Cậu ta ẩn náu ở Paris, ở Marseille, Bordeaux, Italia... Cậu ta đã đánh cắp một chiếc xe ô tô, một con tàu, một cái xe máy, một con voi, cậu ta đã nhanh chóng chuồn đi Hồng Kông, Tasmanie, vùng ngoại ô.
Cái kéo của cậu ta. Vân tay cậu ta vẫn còn in trên đó.
Tôi gào lên với cảnh sát:
- Các ông nói lung tung rồi! Tại sao cậu ta lại làm thế chứ!
Viên cảnh sát lắc đầu:
- Cậu ta làm vì tiền.
Cảnh sát lục soát các phòng, mở các ngăn tủ, các cặp hồ sơ của bố tôi, tài liệu lưu trữ của mẹ tôi.
Một viên cảnh sát nói:
- Một người nhập cư trái phép.. Một vài tổ chức có thể đã giúp đỡ hắn: hội Tam hoàng phương Đông, bọn Mafia. Lũ người đó biết nhau hết, thông tin cho nhau.
- Không!
Viên cảnh sát nhắc lại:
- Bọn người đó...
Ông ta nhìn tôi rồi đột nhiên im lặng.
Carabine cười gằn:
- Với bọn này, mọi người khốn khổ vì chúng.
Viên cảnh sát đỏ mặt. Hoan hô Carabine!
Tôi gào lên dứt khoát:
- Tôi không tin!
Viên cảnh sát bình tĩnh lại, nhìn tôi một cách độ lượng:
- Cô không biết rõ quá khứ của hắn thôi.
Tôi im lặng. Tôi lại nhìn thấy mũi Vert- Galant, mặt nước u buồn, bóng đêm ngái ngủ. Vendredi 13 nhìn tôi, thầm thì:
- Tôi mang lại tai họa. Có thể là tôi nguy hiểm.
Viên cảnh sát vẫy tay như để xua con sâu con bọ:
- Trong các trại tỵ nạn ở Đông Nam Á có tình trạng hỗn loạn đến nỗi...
*
* *
Tôi nằm dài giam mình trong buồng. Mắt nhắm nghiền, tôi nhìn thấy cậu ta. Vendredi đi chân đất, cát, bùn nhão dính xung quanh mắt cá chân, tóc cắt ngắn. Cái kéo sáng loáng trong tay, cậu ta nhìn tôi, cả con mèo nữa...
- Caravelle? Có sao không?
Mẹ lay vai tôi.
- Caravelle, dậy đi con!
Tôi bám lấy mẹ như thể tôi mới lên sáu.
- Vendredi 13! Minh! Con đã thấy cậu ta!
Không có gì làm tôi yên lòng, tuy thế, tôi yêu căn buồng của mình, những bức tranh phong cảnh đồ sộ treo trên tường, nào là bãi biển, cồn cát, cây cọ ở đảo Réunion và quần đảo Seychelles, đảo Martinique, đảo Guadeloupe, những tấm hình tàu thuyền cổ đủ loại to nhỏ khác nhau.
Mẹ vuốt tóc tôi, xoa trán và má tôi:
- Con bé phù thủy bé nhỏ của mẹ, con bé tai ương của mẹ.
Tôi cuộn mình trong cánh tay mẹ:
- Cậu ta đã dọa con. Một con dao...
Răng tôi va vào nhau lập cập, tôi cảm thấy bị ốm, tôi hoảng sợ.
- Mẹ ơi, con bị điên hay sao ấy.
Mẹ vuốt ve tôi thêm một chút, đỡ tôi ngồi, cù nhẹ vào tai tôi:
- Con tưởng tượng đấy mà, Julie...
Tôi giận dữ kêu lên:
- Con ghét cái óc tưởng tượng của con!
Mẹ tôi phản đối:
- Con đừng nói thế. Óc tưởng tượng làm cho con độc đáo, cô bé phù thủy của mẹ ạ.
- Mẹ nghĩ vậy thật sao?
- Phải.
Tôi thở dài:
- Còn Carabine thì sao? Nó còn thành đạt hơn con.
Mẹ khẳng định:
- Không đâu...
Thấy mẹ nói với tôi, tôi liền tranh thủ luôn:
- Khi nào con tìm được một bạn trai, thì đó phải là một Banzai đúp. Và rồi,...
Tôi khóc như mưa, mẹ lại vuốt tóc tôi và không nói gì. Tôi làu bàu:
- Dù sao thì con cũng mong họ không tìm ra cậu ta. Không bao giờ!
Mẹ do dự:
- Hai ngày nữa Kevin sẽ đến. Có lẽ điều đó sẽ làm con đổi ý...
Để khỏi làm mẹ phiền lòng, tôi lẩm bẩm:
- Vâng, vâng...
Tôi cóc cần cái tên mọi rợ tóc vàng ấy. Tôi muốn có Vendredi 13.
*
* *
Lẽ ra máy bay từ San Diego hạ cánh lúc năm giờ chiều. Mẹ và các vệ sĩ đợi ở sân bay Roisy.
Bố tôi chế tạo các nơ-tơ-rông đâu đó ở vùng Bretagne; trong phòng khách, Carabine và tôi nhìn nhau trừng trừng, không phải do nhiệt tình...
Nó nhìn đồng hồ.
- Họ chậm một chút rồi.
Tôi cũng nhìn đồng hồ:
- Không.
Nó lấy điệu bộ "gì cũng biết" đã gây bao tác hại trong giờ toán, và tuyên bố dõng dạc:
- Có muộn. Mười phút rồi.
Tôi nhún vai, đưa mắt nhìn các giá sách, gáy sách màu trắng, màu be hoặc màu kem:
- Ôi dào... Đã có hành trình.
Cô Nobel đáp:
- Em đã tính độ dài của hành trình.
Tôi ngước mắt lên trời; nó thực sự không phải! Một cái máy vi tính cải trang thành cô em sinh đôi. Tôi làu bàu:
- Không thể tính toán mọi cái được.
- Chị thì không...
Tôi đuối lý không thể đấu lại với nó được. Tôi giữ yên lặng. Carabine đứng dậy, cời lửa, đứng gần cửa sổ, thông báo:
- Hai mươi phút.
Tôi càu nhàu:
- Im đi! Mày làm cho xui xẻo đấy.
Nó quay về phía tôi, đáp lời một cách tàn nhẫn:
- Chính chị mang họa đến cho mọi người với những mộng mị kỳ dị của chị.
Tôi ghét nó. Tôi muốn lên mười tuổi và nhảy xổ vào nó, cào nó, kéo tóc nó, xé quần xé áo nó, tôi muốn tôi hai mươi tuổi và không sống với nó nữa, không bao giờ gặp nó, chịu đựng nó nữa!
Điện thoại reo. Tôi lao đến nhưng Carabine nhanh hơn tôi, nó cướp lấy máy, độc ác thốt lên:
- Đừng có đụng vào, đồ rắn độc!
Tôi nhìn thấy Vendredi 13 hốt hoảng chạy trốn. Tôi nhìn thấy cậu ta ngã xuống từ một con tàu, bị cầm tù, bị cảnh sát bắn hạ.
Có những chiếc quan tài màu đen vây quanh mẹ như đám cây trụi lá mùa đông.
Ông Leroy, máu, cái kéo, tôi pha trộn mọi thứ. Tôi ngã xuống chiếc ghế bành như thể bị chặt mất chân.
Carabine đặt điện thoại xuống:
- Bố đấy, bố hỏi họ có đó không?
Nó ngồi trước mặt tôi, không nói gì nữa. Một lát lâu sau, tôi đề nghị:
- Hay mình làm công việc nội trợ đi. Nó sẽ làm chúng ta bận bịu, và nó sẽ làm cho bố hài lòng khi bố về.
Carabine do dự, rồi mỉm cười với tôi; cái cười thiếu tự tin, nó thì thầm:
-Đồng ý.
Chúng tôi phân công: bát đĩa và giặt giũ phần đệ nhất tiểu thư, máy hút bụi, chổi và chổi lông phần đệ nhị tiểu thư.
Cái chính là không được nhìn đồng hồ, nhìn điện thoại, cửa sổ.
Bò nhoài ra, tôi đánh vật với một vết bẩn bám chặt vào sàn nhà căn buồng của Carabine, tôi thầm rủa nó, tao sẽ trừ khử mày, ngay cả khi tao có chết đuối trong cái nước tẩy rửa này!
Vết bẩn thật cứng đầu, nó bám chắc; tôi không nghe tiếng cửa mở. Một tiếng sột soạt phía sau tôi. Tôi đứng phắt dậy, tay đẫm nước, tóc tai rối bời.
Kevin nhìn tôi chằm chằm bằng con mắt màu xanh, nghiêm nghị, nhìn nghiêng. Nó mặc quần áo mới, sạch sẽ, nhưng nó trông cũng có vẻ mọi rợ như trong ảnh. Nó đi lại nhẹ nhàng như một chú mèo, gần giống như Vendredi 13.
Nó nói một thứ tiếng Pháp chậm, vụng về, pha tiếng Anh. Tôi nhận ra giọng nói trong băng. Cảm tưởng kỳ cục: tôi lại thấy bến cảng, những cái cần trục, những con sóng như thể những con chim mòng biển lắm mồm đã ào qua cửa sổ; những con tàu nặng nề chở hoa quả và gỗ đến va vào cửa tòa nhà.
- Mày sửa soạn buồng cho tao à?
Cặp mắt xanh của nó xét nét những bức tranh có hình xe máy và ô tô đua trang trí, cái hang ổ của Carabine. Nó gật gật đầu, vẻ hài lòng:
- Mày là người giúp việc à?
Sững sờ, tôi lẩm bẩm:
- Giúp gì?
Nó búng ngón tay với vẻ nôn nóng:
- Ra khỏi buồng tao.
Được, tôi giữ bình tĩnh. Tôi không giết nó ngay: nó vừa đến. Chắc chắn có một luật cấm không được sát hại người nước ngoài mà không báo trước cho hải quan, Liên hiệp quốc hoặc Tổng thống nước Cộng hòa.
Thôi được, tôi tuyên bố chầm chậm để cho nó hiểu:
- Tao là Julie Beauregret. Còn đây là buồng của Jeanne, em gái tao. Mẹ tao đâu?
Nó cãi lại bằng một giọng hoài nghi:
- Con gái ư? Mày là con gái của cô nhà báo tóc vàng ư?
- Đúng thế! Mẹ tao đâu?
Nó quay gót, đột ngột rời căn buồng. Tôi đuổi theo, tay cầm giẻ lau. Đằng sau tôi, vết bẩn cười khẩy: nó thoát khỏi tay tôi.
Mẹ đến phòng khách cùng các vệ sĩ và hành lý của Kevin: hai chiếc túi thảm hại và cái thùng đánh giầy, phía trên là một con rắn khắc màu xanh, đúng màu mắt của nó.
Kevin đứng yên trước mặt mẹ, lấy ngón tay chỉ tôi và kêu lên, không quan tâm gì đến cảnh sát:
- Con gái cô đấy ư?
Mẹ mỉm cười:
- Phải. Đó là Julie, còn gọi là Caravelle, con bé mơ mộng của cô.
Carabine chọn đúng lúc đó để xuất hiện từ trong nhà bếp. Tôi cuộc là không còn một cái đĩa nào lành lặn...
Anh chàng người California nhìn nó chằm chằm như thể nó là em sinh đôi của nàng tiên Carabosse. Nó nhăn mặt, dậm chân.
- Mà nó da đen à! Đứa kia cũng thế! Sao cô không nói trước với cháu.
Mẹ lắc đầu:
- Cô cũng chẳng nghĩ đến chuyện đó.
Kevin gầm lên:
- Da đen... da đen...
Cái nhìn sắc sảo của nó lướt khắp căn buồng, dừng lại trên tấm ảnh. Nó chỏ ngón tay về phía bố:
- Đấy là cô với con gái. Còn người kia là chồng cô à?
Carabine và tôi trao đổi một cái bĩu môi.
Mẹ cố mỉm cười:
- Phải.
Kevin kêu lên the thé, vẻ giận dữ.
- Ông ấy là người da đen!
Các vệ sĩ có vẻ ngượng. Tôi cũng chẳng giận dữ, chưa đâu. Tôi chỉ xấu hổ thôi. Tôi không dám nhìn Carabine, cũng chẳng nhìn mẹ.
Mẹ mau mắn đề nghị để đánh trống lảng:
- Cháu có muốn xem buồng của cháu không? Cô đã hứa là cháu sẽ được ở một mình mà.
Nó đi theo mẹ như một cái máy.
Căn buồng đợi nó từ lâu rồi. Một chiếc khăn trải giường nhiều màu, quần áo đầy đủ. Trong khi nó hít hít tất cả các góc nhà, mẹ trở lại phòng khách. Các vệ sĩ kín đáo đi sang nhà bếp.
Mẹ thở dài:
- Cô lấy làm tiếc...
Tôi lặng im. Carabine hỏi bằng một giọng khàn khàn:
- Mẹ không bảo cho nó biết chúng con là da đen à?
- Điều đó không quan trọng. Carabine cãi lại:
- Chúng con không tin!
Mẹ quay lại phía tôi:
- Julie...
Tôi chua chát nhắc lại:
- Mẹ đã không nói với nó...
Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13 - Paul Thies Ký Tên Thứ Sáu Ngày 13