Không Dễ Gì Quên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
ĩnh Khang, càng ngày càng yêu sự trầm lặng có ở Tiểu Nguyện hơn. Mỗi lần đến với Bảo Nghi là bao nhiêu lời cằn nhằn cau có, đều trút cho anh không nhân nhượng. Thai nhi càng lớn, Bảo Nghi càng giận, càng trách cứ anh hơn. Trở về nhà, nằm trong căn phòng ngăn nắp, trang trí hài hoà, yên tịnh, anh nghe lòng nhẹ nhàng, thoải mái hơn.
Tuy chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng Tiểu Nguyện cư xử với anh rất tốt, nhất là săn sóc mẹ anh chu đáo. Từ lúc có Tiểu Nguyện, bà vui vẻ, sức khoẻ tốt hơn.
Khi anh về, cô đã đi trực. Mẹ Khang bảo:
- Lâu rồi, sao vợ con chưa có tin vui vậy Khang?
Anh ngớ ngẩn đáp:
- Còn một năm nữa mới vui vẻ... thoát nạn mẹ ạ.
- Làm gì đến một năm nữa? Mà thoát nạn... nạn gì mới được?
Vĩnh Khang nhìn bà.
- Vậy chẳng phải ý mẹ hỏi Tiểu Nguyện bao giờ ra trường sao? Vậy ý mẹ thế nào?
Bà Nhựt Tân kêu lên:
- Vĩnh Khang à! Mẹ hỏi cháu nội đấy, biết chưa?
Vỡ lẽ ra, Vĩnh Khang cười chống chế:
- Tiểu Nguyện còn đi học mà mẹ. Có con rồi làm sao thì cử.
- Thì có thai đi, sang năm ra trường rồi.
Vĩnh Khang bắt gặp nét không vui của mẹ, anh hiểu bà mong đợi đứa cháu nội đến dường nào.
- Thì ra trường biết bao nhiêu bài vở, đâu phải thi dễ dàng qua ải mà mang con lúc này mẹ. Học ngày học đêm, đi thực tập hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, nhọc nhằn lắm mẹ ạ.
- Người ta có cháu nội thấy mà ham. Còn hỏi con với Tiểu Nguyện... mẹ chán lắm rồi.
Vĩnh Khang dọ ý:
- Hay để con tìm người khác sinh cháu cho mẹ nha.
Khoát tay, bà Nhựt Tân lắc đầu:
- Mẹ chỉ chấp nhận một Tiểu Nguyện thôi.
- Sao vậy mẹ? Cháu nội với ai cũng được mà.
- Sao lại được. Mẹ cưới Tiểu Nguyện, thương con dâu của mình chứ, đâu thể chấp nhận ai khác. Với lại, chưa thấy ai xứng đáng, hợp ý mẹ bằng vợ của con.
Vĩnh Khang cười, bà vui vẻ khen ngợi:
- Đẹp người, đẹp nết lại có địa vị hơn người. Cả họ hàng, ai cũng khen. Nhắc đến Tiểu Nguyện, mẹ hãnh diện với bạn bè, cho nên mẹ thương, không muốn xa. Cô bé ở nhà bày vẽ đủ món, vừa ý mẹ lắm.
- Lỡ con ở với ai đó có cháu nội rồi, mẹ không nhận sao? Cháu nào cũng thế mà.
- Với con thì vợ nào cũng là vợ, nhưng với mẹ thì khác. Mẹ chỉ nhận cháu nội do Tiểu Nguyện sinh mà thôi. Đừng đem chuyện trái đạo lý ấy nói với mẹ.
Vĩnh Khang dọ dẫm:
- Lỡ Tiểu Nguyện không thể sinh nở được thì sao?
- Chừng ấy hẵng tính. Cho con hay, kinh nghiệm trong cách nhìn người cho mẹ biết Tiểu Nguyện là cô gái tốt, không có người con gái nào chiều mẹ, thương yêu mẹ của con bằng Tiểu Nguyện đâu. Đừng có bày đặt trăng hoa, sau này hối hận không kịp đấy.
Vĩnh Khang bắt gặp nét nghiêm nghị của mẹ, anh khẽ cười gỉa lả thanh minh:
- Tự mẹ ham cháu nội nên con hòa theo thôi, chứ đâu có lăng nhăng bên ngoài mẹ sợ. Con cũng yêu Tiểu Nguyện lắm mà.
- Mẹ cũng nghe con bé bảo thế.
Vĩnh Khang nhướng mắt hỏi:
- Mẹ... mẹ nghe vợ con nói thế nào vậy?
Bà Tân cười kể lể:
- Mẹ hỏi: Tiểu Nguyện có giận gì con không sao không nghe nhắc nhở, trôn đợi khi bạn bè kéo con đi, co khi hai ba hôm mới về nhà?
- Rồi Tiểu Nguyện có cằn nhằn không mẹ?
Vĩnh Khang rất vui nếu Tiểu Nguyện tỏ ý giận hờn trách cứ, vì tận trong thâm tâm anh mong cô yêu mình.
- Cằn nhằn thì chưa. Lúc nào Tiểu Nguyện cũng yêu con, ngọt ngào bênh vực trước mặt mẹ. Tính tình thì dịu dàng, đằm thắm lắm. Vợ con đáp nhỏ: "Anh ấy là của con, chồng của con. Nếu thương vợ rồi, thì dù có ai đó quyến dụ thế nào, cũng không bao giờ ngã lòng".
- Tiểu Nguyện nghĩ như vậy phải chứ mẹ?
- Nhưng con đừng ỷ lại lời ngọt ngào ấy, mà sau này ân hận.
- Mẹ nói vậy là ý gì, con không hiểu?
Bà Tân cười giải thích:
- Đàn bà dịu dàng, ngọt ngào thì tâm tư sâu lắng. Một khi sự chịu đựng không còn nữa là chia cắt ngay. Ngược lại, sự la hét ào ào vậy mà không thể xa chồng, tình nồng hơn ai hết. Phụ nữ, mồi người một tính.
- Ý mẹ bảo làm chồng phải biết tính của vợ mà ăn ở cho phải đạo chứ gì? Nếu không, mẹ mất đi cô dâu qúy ấy sao, phải không?
Vẻ hài lòng, bà Tân cười:
- Đã sống và hiểu tính tình rồi, mẹ thương Tiểu Nguyện như con gái, không chừng hơn cả con nữa đó. Nếu bây giờ Tiểu Nguyện có thai, con sang bên ấy lập nghiệp mẹ cũng không cản.
- Cô dâu của mẹ có giá như vậy sao?
- Đâu có ai nết na, đức hạnh như Tiểu Nguyện, con biết mà. Về nhà dọn dẹp xong là học suốt luôn. Chưa bao giờ rời phòng, ngoại trừ khi đến lớp. Trước khi đi, còn lo phần ăn, giặt giũ cho mẹ xong xuôi mới rời nhà.
- Lễ phép, vui vẻ, khi mẹ rầy không xuống sắc chứ gì? Tiểu Nguyện là "hết ý" trong mắt mẹ, đúng không?
Liếc Vĩnh Khang bà nhép môi:
- Đâu như con, về nhà được năm ba giờ là điện thoại reo như gọi đò vậy. có bao giờ con ở nhà được hai ba đêm liên tiếp đâu. Đi đi, đi ra ngoài mãi có ngày vợ bỏ nói sao xui và đừng trách mẹ sao nói trước.
Bà bỏ đi, Vĩnh Khang nhún vai bước vào phòng. không ngờ Tiểu Nguyện nằm ngủ trên giường tự bao giờ. Vẫn bộ đồ đây, ôm chiếc giỏ trong tay, cô say sưa trong ánh mắt khép kín ấy. Có lẽ Tiểu Nguyện vừa ra trực, mệt mỏi nên về đến nhà là ngủ vùi luôn cũng nên. Gương mặt hài hoà, hàng mi dài cong vút. Tiểu Nguyện luôn trẻ trung, dễ thương trong mắt anh.
Ngắm cô thỏa lòng, bên ly cà phê thật thú vị. Điện thoại reo lên, Vĩnh Khang mở máy. Tiếnt chuông ấy khiến Tiểu Nguyện thức giấc, đưa tay dụi mắt hướng về anh. Giọng Khang vẻ khó chịu:
- Biết rồi, cằn nhằn là bệnh kinh niên của em hết thuốc chữa rồi hả?
-...
- Hả! Em nói gì với vợ anh?
Giọng Vĩnh Khang nhỏ hơn, vẻ hốt hoảng:
- Không gọi vợ anh thì gọi gì đây? Bảo Nghi à, đủ rồi nha.
Tiểu Nguyện khép mi vờ như chẳng nghe gì cả, để hai người tự nhiên hơn.
- Bảo Nghi! Em lấy quyền gì đến khoa Tiểu Nguyện đang thực tập mà quậy vậy. Em đừng tưởng anh tha cho em dễ dàng nha.
-...
- Được rồi, được rồi, anh đến ngay. Ở bệnh viện nào?
-...
- Biết rồi. Làm gì có.
-...
- Chờ đi, đến ngaythôi.
Vĩnh Khang cúp máy, quay lại ngồi bên Tiểu Nguyện khi cô đưa mắt nhìn anh.
- Em xô Bảo Nghi ngã à? Có sao không?
Không đáp, cô hỏi lại:
- Cô ấy nói vậy à?
Vĩnh Khang quay đi, đáp vẻ bối rối:
- Nói vậy nhưng anh không tin. Anh muốn hỏi thai nhi có sao không thôi.
- Chưa biết. Trưởng khoa cho nằm phòng theo dõi. Anh đến đó xem sao. Nhớ hỏi bác sĩ mua thuốc gì bồi dưỡng thêm, để mau khỏe lại nhá.
Ngập ngừng, anh nhìn đôi tay mình hỏi:
- Bảo Nghi "quậy" em à?
- Không có gì. Đó là phản ứng tự nhiên thôi.
- Nhưng anh muốn biết cô ấy đối xử thế nào với em?
Tiểu Nguyện quay đi, giọng lạnh nhạt:
- Anh tin không mà nói.
- Sao không tin.
- Nếu tin thì đâu có hỏi: "Em xô ngã Bảo Nghi, có sao không". Tự nhiên đẩy cô vợ của anh cho té chơi cho vui à. Thời gian thực tập, đối với bệnh nhân, tôi sợ còn hơn mẹ Ở nhà nữa. Chiều họ chu đáo mới có điểm tốt, để ra trường cho dễ dàng chứ. Ai dại gì mà động tới họ chứ, huống gì bà ấy là vợ của anh.
Vĩnh Khang nghe lời nặng nề chua xót ấy thì áy náy, ngượng ngùng hơn:
- Tiểu Nguyện... xin lỗi em.
- Làm gì xin lỗi. Hãy dành giọng ngọt ngào ấy đến bệnh viện mà vỗ về vợ của anh đi. Làm ơn xin bà ta đừng đổ lỗi cho tôi nữa. Cưới tôi là do mẹ cha đôi bên, chứ đâu phải tôi cố tình chiếm đoạt tình yêu của bà ấy.
- Anh biết.
- Biết sao không giải thích từng chi tiết cho vợ anh hiểu tình trạng của tôi và anh.
- Cũng có chứ...
Giọng Vĩnh Khang ỉu xìu. Cô càng tức:
- Vậy sao cô ta còn đến khoa tôi thực tập để "quậy" tưng bừng, không chừa một lời lẽ nào cả. Nếu tôi là trưởng khoa, anh đánh giá thế nào về tôi?
Vĩnh Khang áy náy xuýt xoa:
- Xin lỗi nha, Tiểu Nguyện. Anh không ngờ Bảo Nghi lại hồ đồ như vậy. Tất cả cũng tại vì ghen với em sợ mất anh thôi.
Vẻ dứt khoát, cô bảo:
- Vậy từ nay đừng về đây nữa. Để có dịp, tôi lựa lời giải thích cho mẹ hiểu sự khó khăn của anh. Tin rằng mẹ sẽ thông cả thôi.
- Không đựơc đâu, Tiểu Nguyện à. Đừng có hại anh mà.
Cô quay lại mở to mắt gặng hỏi:
- Hại anh? Cũng biết nói quá chứ.
- Tiểu Nguyện! Em hiểu anh muốn nói gì mà. Dĩ vãng đã qua là những gì không thể sửa lại. Nếu được, Vĩnh Khang không (119) để tình trạng này xảy ra đâu. Anh thật sự không muốn đem buồn đến cho em. Xin lỗi...
Tiểu Nguyện lạnh nhạt ra lệnh:
- Xem như xa lạ kia mà, đừng quên lời giao kết đó nghen. Giờ anh làm ơn đến "thương" bà vợ đó giùm tôi đi. Nếu không, tôi không đủ tiêu chuẩn ở khoa đó, chắc chết sướng hơn à.
- Được, để anh đến gặp Bảo Nghi. Tiểu Nguyện đừng buồn nha. Từ đây, anh không thể để tình trạng ấy xảy ra nữa đâu.
Cô cười nhẹ nhép môi:
- Cảm ơn.
Vĩnh Khang khoác áo bước đi trong vội vã. Bà Tân bước vào, bắt gặp Tiểu Nguyện đang lau nước mắt. Bà hỏi vẻ lo lắng thương yêu:
- Tiểu Nguyện! Vĩnh Khang làm gì con buồn vậy?
Cô vội lau nước mắt, lắc đầu chối:
- Dạ, đâu có gì. Mẹ đừng lo cho con mà.
Ngồi bên cô, bà nắm tay vẻ ngọt ngào:
- Con đừng có giấu mẹ. Nhà này, có hai mẹ con, không thương con, mẹ thương ai đẩy
Không muốn bà lo lă"ng, Tiểu Nguyện tỏ bày:
- Mẹ à! Chỗ Khoa con thực tập, có một bệnh nhân không thích con chăm sóc nên la hét, gây khó dễ, khiến trưởng khoa khiển trách. Anh Khang từng là bạn của ông ấy, nên ảnh đi tìm ông bác sĩ Huy để thanh minh cho con, chứ anh ấy đâu có bao giờ làm con giận đâu mà mẹ sợ.
Bà Tân thở phào.
- Thì ra là vậy! Mẹ sợ hai con giận nhau.
- Vĩnh Khang luôn chiều chuộng, thương yêu, con còn sợ làm mẹ buồn nữa là khác. May là mẹ không giống những bà mẹ chồng khác. Nếu không, gia đình mình đâu có được vui vẻ như vầy.
Bà Tân cườ, ngắm Tiểu Nguyện.
- Thằng Khang nói quen với ông bác sĩ đó, nhưng liệu xem nó đến gặp trưởng khoa kết qủa tốt chứ?
- Dạ, Vĩnh Khang giỏi giao tế, tính rộng rãi, chắc bạn bè anh ấy sẽ hết lòng mà. Mẹ yên tâm đi.
- Chuyện trong bệnh viện, co bị khiển trách không cho con học tiếp, mẹ không lo bằng hai đứa không vui. Tiểu Nguyện! Thằng Khang có làm gì con buồn, cứ nói cho mẹ biết. Đừng giận rồi âm thầm bỏ mẹ nha con.
Vẻ khẩn trương lẫn thiết tha của bà, khiến Tiểu Nguyện xúc động. Cô ngả đầu vào vai bà, gật đầu.
Từ ngày về sống bên bà, Tiểu Nguyện mới hiểu tình thương của mẹ dành cho con như thế nào và ngược lại. Bà luôn lo lắng cho Tiểu Nguyện, dạy cho cô những điều hay lẽ phải trong đời sống vợ chồng và trong sinh hoạt gia đình. Lời ngọt ngào, dịu dàng đầy thương yêu làm sao. Nếu so sánh, có lẽ tình thương của bà dành cho cô còn nhiều hơn cả mẹ cô nữa. Những lúc nằm nghĩ đến hai bà mẹ, Tiểu Nguyện thấy thương bà Tân nhiều hơn, không muốn xa bà chút nào. Cho nên, hễ hết giờ ở trường, cô lại về ngay, không đành lòng để bà ở một mình trong căn nhà lớn thênh thang ấy.
Lâu lắm rồi không về thăm mẹ, bà cũng chẳng một lời thăm Tiểu Nguyện. Thỉnh thoảng bà gọi điện bảo cô về, nhưng nhớ đến những yêu sách do ba Hàong, ý ông muốn Tiểu Nguyện cung ứng, mẹ bắt mua sắm - bởi Vĩnh Khang có nhiều tiền mà - cô lại thôi. Tiểu Nguyện không thích ba mẹ đặt ra những điều ước muốn đó. Hãy để tự cô mua gi là tùy lòng, vừa túi tiền của mình.
o O o
Trong khi ấy, Vĩnh Khang đến gặp bác sĩ trưởng khoa. Ông vui vẻ bảo rằng:
- Tử Du với tôi là bạn gần 20 năm qua. Tiểu Nguyện co gì đi nữa, tôi cũng thay anh ấy lo lắng chứ. Cậu yên tâm đi, điểm thực tập không ảnh hưởng gì đâu.
- Tử Du?
- Phải. Cậu là chồng của Bảo Nghi làm sao hiểu được. Tử Du là bạn thân của ba Tiểu Nguyện, anh ấy tốt lắm, lo cho cô bé nhiều năm rồi.
- Với tư cách gì?
- Chuyện gia đình người ta, cậu làm sao hiểu được. Có điều, từ nhỏ Tiểu Nguyện đã được anh ấy lo cho từng quyển vở rồi. Còn cậu, hãy chăm sóc "bà vợ" của mình cho kỹ. Có thai mà hung hăng quá không tốt cho thai nhi đâu.
Vĩnh Khang thấp giọng:
- Dạ, tôi biết. Xin lỗi đã làm tai tiếng không tốt cho khoa của ông.
- Tôi đâu có gì. Nhưng Tiểu Nguyện thì không vui đó. Cô bé học tốt, chưa hề có tình cảm riêng tư với ai. Nay vợ của cậu ghen tương, phỉ báng người ta, làm ở khoa bệnh nhân nhìn Tiểu Nguyện ánh mắt không tốt. Thật là dị, cậu nên góp ý với bà ấy thì hơn.
- Dạ tôi biết. Chỉ cần Tiểu Nguyện chẳng bị ảnh hưởng gì trong học tập là tôi yên tâm rồi.
Trưởng khoa cười vẻ thoải mái hơn:
- Ồ! Con bé học giỏi. Chưa ra trường đã có chỗ xin về rồi đấy. Nhưng Tiểu Nguyện đâu cần làm bác sĩ.
- Vậy là sao?
Vĩnh Khang ngớ ngẩn nhìn, trong khi bác sĩ trưởng khoa nói tiếp:
- Tử Du sắp xuất ngoại. Anh ấy không có vợ con, tất cả tài sản và công ty ấy, Tử Du đều tặng cho Tiểu Nguyện kia mà. Anh ấy thương con bé ấy lắm.
- Tử Du... Ông ấy tốt vậy sao?
- Sang Nhật, công ty bên ấy còn lớn hơn, sẽ hỗ trợ cho Tiểu Nguyện, nếu con bé chịu nhận. Chỉ sợ Tiểu Nguyện không thích ngành kinh doanh mà thôi.
Vĩnh Khang từ ngạc nhiên này đến sự ngỡ ngàng. Anh chẳng biết gì về vợ mình cả.
- Anh về phòng đi, xem vợ anh sao rồi. Có gì khác lạ, báo cho cô bác sĩ trực ấy biết. Đồng thời, anh khuyên bà vợ mình nên bình tĩnh một chút. Nhất là những chuyện tình lê thê của anh đấy.
- Tôi biết làm gì rồi, thưa ông.
- Biết thì đừng chọc giận bà vợ nóng nảy của anh nữa. Tính vợ hay ghen hờn thì đừng quan hệ lăng nhăng nữa cho phiền phức.
Vĩnh Khang nghe xót lòng, anh gượng cười:
- Cám ơn sự quan tâm của ông. Chào ông.
Rời phòng, cơn giận trong lòng anh càng lúc càng cao. Đến khi nhìn Bảo Nghi nằm trên giường hướng về anh bằng dòng nước mắt đầm đìa, cơn giận càng thành hình hơn. Anh tựa mình vào chiếc ghe6' cạnh tường nhìn cô, im lặng.
Bảo Nghi tức giận hỏi, khi Khang đóng cửa phòng:
- Sao đến bây giờ anh mới tới?
- Anh bận.
- Bận gì? Có phải đêm rồi anh ngủ bên ấy không?
Khang không trả lời, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Giọng Bảo Nghi dịu lại:
- không phải sao?
- Rồi em đến đây quậy cho hả hơi chứ gi?
Chống chế, Bảo Nghi kể lể:
- Em đến khám thai, không ngờ Tiểu Nguyện biết em là vợ anh qua phiếu khám nên làm khó. Em nổi giận... mới sanh sự. Làm tới luôn, xem đổ bể ra ai quê, chứ em mang con anh đâu còn sợ gì nữa.
- Hay quá há! Tới luôn và đổ lỗi cho cô ta cho thỏa thuê chứ gì? Ai cho phép em tìm Tiểu Nguyện?
- Ai kêu anh không lo cho em, cứ về bên cô ta hoài chi. Em ghét! Nếu ở hoàn cảnh của em, anh sẽ tức đến dường nào, không chừng ngày đám cưới ấy không yên nữa à.
Vĩnh Khang nhún vai:
- Những cô hội để "quậy" qua rồi, giờ tức à. Vậy em muốn làm gì đây. Có cần anh giúp tiền bạc, phương tiện hay không? Hãy làm thỏa mãn tâm tư mình đi. Để khi sinh con, yếu đuối không gây sự được uổng lắm đó.
Bảo Nghi trừng mắt:
- Anh nói vậy là sao?
- Là Tiểu Nguyện vì em mà thiệt thòi quá nhiều ồi. Anh là của em, là cha của con em rồi. Tiểu Nguyện chỉ là của mẹ anh thôi. Em nghe không?
- Đừng nói với em là anh không thương cô ấy nha.
- Thương thì sao? Còn tình cho người con gái đức hạnh đó ư? Bảo Nghi à! Tiểu Nguyện thánh thiện, có địa vị như thế, chịu thương một chàng tồi tệ như anh sao? Em nghĩ lại đi.
Vẫn nét cay đắng ganh tỵ, cô gắt gỏng:
- Vậy anh về bên ấy bỏ em một mình? Em biết nương tựa ai khi ngày sinh cận kề đây?
- Mẹ bệnh, anh không về được sao? Tiểu Nguyện vừa đi học, vừa chăm sóc làm sao tròn được.
- Buổi tối, cô ấy có nhà mà.
- Đêm rồi Tiểu Nguyện trực, néu không, dễ gì sáng nay em gặp mà quậy, làm cho danh dự người ta bị tai tiếng còn ráng nói. Đừng quên cô ấy đang thực tập ở đây nha.
Bảo Nghi cau có:
- Thực tập thì sao? Cô ấy thân bại, danh liệt cũng còn có mẹ anh. Còn em, chỉ có anh, vậy mà anh còn bỏ em nữa. Em không phản ứng mà chịu nổi à.
- Bảo Nghi! Em động não một chút có được không? Anh luôn cung ứng cho em, đâu co thiếu điều gì chứ. Tiểu Nguyện chưa hưởng ở anh một đồng. Không thèm hướng vì không yêu, cũng chẳng cần anh, dù chỉ một chút lòng thương hại. Em biết không?
Bảo Nghi trói buộc:
- Vậy cô ta chịu làm vợ anh với mục đích gì?
- Bị cha mẹ ép buộc, cho nên cô ấy mới ra điều kiện giống như chúng ta dự dịnh vậy. Bao giờ thuận tiện, cô ấy tỏ thật cho mẹ biết. Để khi bà thương cháu nội, Tiểu Nguyện sẽ giúp em về gặp mẹ anh?
- Còn Tiểu Nguyện?
- Trở về bệnh viện và tìm ai đó kết hôn.
- Đó chỉ là màn kịch đựơc dàn dựng của cô ta cho anh tin thôi. Nếu thiên đường ớ dưới trần, thì người ta đã tu hành đắc đạo cả rồi.
- Vậy em nghĩ cô ấy thế nào?
Bảo Nghi cười nhẹ:
- Một là gia tài của anh có quá nhiều, hai là Tiểu Nguyện thất tình ai đó nên chấp nhận đám cưới, làm vợ hờ của anh để che dấu tích tâm tư thầm kín. Chứ làm gì có ai mà hiếu thảo đến độ dám hy sinh vì cha mẹ bằng cách bán thân cho một kẻ sa ngã như vậy.
- Em nên hỏi Tiểu Nguyện đó. Có cần anh gọi Tiểu Nguyện cùng thầy trưởng khoa và cả bệnh nhân đến đây để em tra gạn hay không?
- Anh đừng hỏi khó em. Nếu tình trong anh chuyển hướng thì em sinh xong, cho con vào cô nhi viện rồi đi lấy chồng. Anh và Tiểu Nguyện thành chồng vợ như anh muốn vậy, còn chưa vui sao?
Vĩnh Khang bật cười:
- Anh có thể vui, nhưng cô ấy thì không bao giờ cần hai ông chồng nghèo nàn từ tình đến tiền tài vật chất như anh đâu. Em tưởng Tiểu Nguyện đến nhà anh là vì tiền sao. Cả ba đời anh cũng không bằng một phần tiền cô ấy đang có nữa à.
- Giàu sao mẹ cô ta bán con chi?
- Bà ấy không có, nhưng Tiểu Nguyện thì có đấy. Giờ em nằm dưỡng bệnh đi, anh còn nhiều chuyện chưa làm xong. Tối, anh vào chơi với em.
Bảo Nghi cười nhẹ:
- Chuyện cần làm là về nhà năn nỉ, dỗ ngọt cô ấy chứ gì? Cho anh hay, nếu anh không là Việt kiều, tài sản chẳng có gì, cô ta chấp nhận anh sao?
- Đủ rồi. Nếu muốn anh lo là phải biết im lặng hưởng thụ. Đừng tưởng quậy đục nước là anh thương, anh không bỏ em nha. Liệu mà cư xử cho phải cách. Nếu không, hậu quả ôm lấy, đừng hối hận đấy.
Không Dễ Gì Quên Không Dễ Gì Quên - Nguyễn Thị Phi Oanh Không Dễ Gì Quên