Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hồn Muối
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
C
ô bé thức dậy, thấy mình ấm áp trong chiếc ghế nệm lớn, cái áo len màu đỏ thẫm khoác lên vai, nửa thân dưới phủ kín trong tấm mền dày mịn. Cạnh chỗ ngồi, trên nền nhà, lò than hồng nao nao thơm một mùi hương gì đó, như bột trầm rây rắc đâu đây.
Hình như cô đã ngủ quên đi. Những xúc động và đau đớn cũng đã ngủ quên theo, thứ đau đớn không còn phân biệt được ở tinh thần hay thể xác, vì cô không có cả hai thứ đó, mà một trạng thái lập lờ, mỏng manh của thể hơi luôn luôn biến chuyển. Chỉ còn trí nhớ vừa vay mượn được từ thói quen nhức nhối của con người trái đất. Chính cái thứ gọi là trí nhớ ấy nhắc lại cô một điều nếu có thể quên đi được thì những ngày tháng tạm bợ này chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nhưng không thể quên. Việc ấy đã biến thành một chấn động, một ám ảnh, một dấu vết không thể biến chuyển được - cánh tay của cô.
Cô mở choàng mắt, chớp nhẹ, và từ góc phòng mờ mờ ngọn đèn chong màu hồng vàng, một đôi mắt đăm đăm nhìn về cô chờ đợi, băn khoăn. Rồi như trong mơ, một giấc mơ trong một giấc mơ lồng bóng - vì chính cô cũng chỉ là mơ thôi - cô nghe một giọng nói dịu dàng thân ái đầu tiên của cuộc đời xa lạ này:
- Em... có còn đau không?
- Đau, đau ư? Làm sao lại còn có thể đau trong nôi êm bao bọc bằng áo mền ấm áp, hơi lửa nồng và mắt nhìn êm. Nhưng đau gì? Ánh mắt đằng xa trả lời im lặng, chiếu xuống cánh tay cô vẻ ngần ngại xót xa nào đó.
Cô nhìn xuống. Cánh tay áo rủ buông một bên. Một cánh tay áo không phải áo cô. Một thứ sơ mi nào đó, thật mỏng manh, màu xanh nhạt quen thuộc của trời chiều quê cũ xa vời trên cao ấy. Bên trong trống trải, lạnh tanh một vùng khí rỗng. Chỉ còn vai tiếp liền một thân chông chênh thiếu đi phần trọng lực của ấp êm và níu giữ. Cô nhắm mắt lại, giữ lấy trong lòng chút lắt lay của lò than rợn lên quanh mắt cùng với một chút xót xa. Cảnh tượng của buổi chiều tan theo một giọt nước mắt bùi ngùi không cho thân phận bởi cô không có hoặc là đã ra khỏi hoàn toàn thân phận ấy, vì một cám ơn không thể giấu che còn run mãi cho đến ngày nào không còn thở nữa.
Tung mình qua cánh cửa, cô đã chạy, ngược chiều cùng mưa gió. Con đường tơi tả lá cây bay. Nước từng vũng sâu dưới chân cuồn cuộn chảy. Sấm chớp vằn vèo phẫn hận đầy trời. Con người là như thế đó sao? Không một chút động lòng. Dù là gì, là ai, có thể nào một tấm lòng trơ tạnh được trước một sinh vật và một bầu trời vì mình mà đắm chìm mưa bão ấy. Người ta phải hiểu chứ. Trước đó không có cơn mưa. Và sau này cũng chẳng còn cơn mưa nào như thế nữa. Thản nhiên khô tạnh trước những rét mướt và lạc loài, không tình yêu tình thương và cả chút lòng nhân nào đó cũng không. Hay là, hay ta là một hình thù quái dị, một mặt nạ xấu xa, một chướng ngại khó chịu, tóm lại là một thứ gì đáng ghét đáng khinh, đáng tởm trước con người, mà chính mình không tự hiểu được. Bởi vì ta chưa bao giờ biết soi gương như con người để nhìn thấy được ta. Ta ra sao nhỉ. Không biết. Không chừng là xù xì ghê tởm như quỷ sứ hay nhăn nheo lụ khụ già nua như phù thủy trong tranh vẽ. Chỉ có thế mới xứng đáng với cư xử ấy... Một niềm phẫn hận cháy bùng ngọn lửa bé nhỏ mang theo trong cô. Cô cắm đầu chạy qua gió, qua mưa, qua đất, qua trời, chỉ thèm phóng mình xuống một bờ biển nào chờ đợi tan ra.
Nhưng cần gì phải xuống biển. Bây giờ, nước mưa và nước mắt trộn lẫn cũng mặn kè như muối nấu. Đột nhiên, cô cảm thấy khắp người rát bỏng một cảm giác kỳ dị. Như cái gì đang cháy xém từng phần. Không phải cháy xém mà một cuộc xâm thực nào đó đang sảy ra từ từ nhưng nhanh chóng với một tốc độ ngầm nào đó trên khắp cô. Một bên cánh tay rờn rợn, tê tê cảm giác một cái vòi voi lớn đang ngốn dần một phía nào nhỏ nhoi mong manh ở phần thân đã quá bé bỏng của cô từ khi được thả xuống đời.
Nước mưa, nước mắt mặn chát thấm dần vào môi, trôi xuống cổ. Và khắp cô cũng ràn rụa một thứ nước mặn lạ lùng như thế, như một dòng lửa lỏng cháy dần thân thể.
Từ đâu, xa hút như từ lòng trái đất vang lên, nhưng rồi gần lại mãi hoài tiếng gọi, như từ trong trái tim không còn đều nhịp của cô vang ra, cho đến khi tiếng xe tắt chìm hoàn toàn trong tiếng nói, lạnh như mưa xiên qua mắt tóc mồ côi:
- Áo mưa đây, khoác vào đi, cô bé.
Rồi sao nữa. Trong cô ngân lên một đối thoại vội vàng, im lặng, rồi mặc vào, và đi đi. Chắc chỉ là như vậy nên cô không quay lại, cắm đầu chạy. Bỗng nhiên, như một cành cây địa đàng kỳ dị, một bàn tay vươn qua cánh tay cô, níu lại. Cái áo mưa từ đâu xoay ngang qua người cô một vòng thân ái. Nhưng cùng lúc ấy, cô nghe một tiếng kêu, một tiếng kêu không thành lời, không rõ của mình hay của ai:
- Trời, cánh tay...
Cô nhìn xuống. Một cánh tay rũ xuống, đang tan ra và trôi theo dòng mưa cuốn vào mặt đất ươm mầm cho những mùa người nối tiếp trần gian.
Nhưng cả hai bên cùng thản nhiên như chứng kiến cảnh tượng lạ kỳ trên màn ảnh, hay một tài liệu nào đó thuộc về thiên nhiên hay địa chất. Một người thản nhiên vì vốn thản nhiên với tất cả và chính bản thân mình. Còn một người thì biết trước cái tai họa tất định từ giờ rơi xuống, cái gánh chịu, trải qua, và trở về quê cũ, với cách nào và mọi sự phải chỉ là như thế mà không thể nào khác.
- Trời mưa... mưa trôi mất một cánh tay rồi.
- Em đã nói mà, em sẽ phải tan ra... Mới chỉ là một cánh tay!
- Làm sao mà có thể tin như thế này là thật được?
- Anh không tin gì cả, ngay ở chính mình cũng vẫn không tin.
- Tin thì làm gì được, một phần cô đã tan. Như thế mà không làm lại được cái khác...
Cô bé đã cúi đầu xuống với một chút ngậm ngùi, kiểu con người trái đất vẫn biết thương thân. Lần đầu, cô được hiểu, mỗi người chỉ thương thân khi thân ấy đang thương một thân nào đó khác. Điều ấy làm đau xót, nhưng cũng làm vui sướng. Như nỗi vui được nhân và nỗi buồn được chia.
- Anh về nhà đi, em làm anh ướt lây. Em đi đây.
- Đi đâu? Trời tối rồi, về nhà chứ.
- Em không có nhà.
- Thế về đâu?
- Không đâu cả, nhưng phải về thôi.
- Cánh tay như thế... em có đau không?
Câu hỏi ân cần làm nước mắt cô long lanh. Cô hiểu là đau từ cảm giác. Con người có cảm giác nên có đau, còn cô thì không. Nhưng cô đau vì cảm thấy người kia đang tưởng cô đau.
Nên cô tươi cười lần đầu, bao nhiêu buồn giận rụng rơi theo cánh tay tan:
- Em không đau. Cánh tay chỉ tan ra chứ có đứt mất đâu. Không một giọt máu nào, anh thấy không...
Bàn tay nào chạm vào cánh tay áo trống:
- Em phải về...
- Về đâu?
- Em phải về chỗ tôi.
- Em không thích lòng trắc ẩn, hay lòng thương hại. Em què cụt, nhưng không tàn phế đâu.
- Nghĩ sao cũng được, nhưng phải về nhà.
- Đó là nhà của anh, của anh, anh phải nhận ra cái ghê gớm trong chữ "của" ấy. Em không thể...
Di quay đi. Cô bé dịu xuống, với một lời đã hoàn toàn ngớ ngẩn:
- Về chỗ anh cũng chỉ để ngồi lảng vảng gốc cây thôi, như con ma.
- Kẻ có nhà và kẻ không nhà, đã chắc gì ai là con ma, nếu em hiểu tôi cũng là một kẻ lang thang. Lang thang và đơn độc, còn hơn em nữa, bởi vì dù sao em cũng còn có cội nguồn. Còn tôi, cội nguồn và bờ bến đều không có. Tất cả những gì ràng buộc và vây bọc lấy đời ta, đều chỉ là những tạo hình của xã hội...
- Anh nói thế ư? Mà anh có thật như thế không...
- Rồi em sẽ hiểu, nhưng mà...
- Em về, cho đến khi cơn mưa tạnh.
Nhưng mưa không bao giờ tạnh. Trên đường trở lại, cô bé đã tan ra, không phải trong cơn mơ vùi, mà trong hơi ấm êm đềm của trái đất quay về một phía trước thân yêu.
Mọi điều đã như thế. Cô không cảm thấy thiếu vắng phần nào trên cơ thể khi thức dậy trong vòng vây dịu dàng của lửa, một lửa bốc thoát, lan tỏa hòa hợp của tương giao mình và kẻ khác.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hồn Muối
Nguyễn Thị Hoàng
Hồn Muối - Nguyễn Thị Hoàng
https://isach.info/story.php?story=hon_muoi__nguyen_thi_hoang