Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoang Dã
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
C
ó ai đó đã treo gã. Gã Người Anh nằm sõng soài, mặt úp xuống một gốc cây dẻ. Quanh cổ gã là một vòng thòng lọng, quanh mắt là một dải dây màu đen buộc lại phía sau đầu. Trên mặt đất, cách đầu gã một quãng ngắn là cành cây gãy với đầu kia của sợi dây vẫn còn quàng vào đó. Cành cây bị gãy vụn làm trơ cả lõi gỗ.
Tay bịt lấy miệng, cô ngồi đó, thu trọn mọi thứ mình đang nhìn. Gã là một người đàn ông to lớn, và lại còn nặng gấp đôi vì thêm chiếc áo giáp hẳn đã quá sức chịu đựng của cành cây. Hình ảnh người đàn ông to lớn này mặc áo giáp, bị bịt mắt bằng một tấm giẻ màu đen và cổ treo lủng lẳng khiến mặt cô cắt không còn giọt máu.
Cứng người vì kinh hãi, cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào thân hình dài thườn thượt của gã. Chiếc ủng gã đi ở dưới chân cô. Cô đã vấp lên chân gã. Chiếc đinh thúc ngựa sắc nhọn của gã vẫn còn bị ấn vào mắt cá chân cô.
Cô nhắm mắt lại. Nước mắt chẳng biết từ đâu rỏ xuống má nóng hổi rồi lại lạnh đi đột ngột. Cô đang ướt lạnh. Người cô đang toát mồ hôi lạnh và cây cối, bụi rậm và ngay cả ánh sáng cùng không khí chung quanh cô bắt đầu quay mòng mòng.
Cô hít một hơi thở sâu, cố gắng không nôn ra rồi bò đi và đặt tay lên bụng đang sôi ùng ục. Cô nôn vào những bụi rậm. Hết lần này lại lần khác.
Khi bụng đã trống trơn, cô lộn lại và vùi gương mặt nóng bỏng vào cánh tay. Cô nằm đó, khóc thảm thiết đến mức không thể thở nổi.
Một âm thanh vọng lại phía sau cô.
Cô nhỏm đầu dậy. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông chết.
Gã vẫn nằm im như một tảng đá. Im như chết.
Rồi cô nhận thấy thủ phạm có thể vẫn còn ở đây. Cô từ từ nhìn quanh, rồi với lấy cành cây và chống người đứng dậy. Cô đi về phía từng bụi cây, chậm rãi và thận trọng, dùng cành cây vạch chúng ra. Lần nào cũng chẳng thấy ai.
Cô lại gần hơn, mắt cô nhìn dính lên lưng gã, soi xem có nhịp thở nào động đậy không – và chẳng thấy gì.
Cô rất sợ phải lật gã lên. Sợ phải thấy khuôn mặt chết chóc của gã. Cô đã nghe chuyện mọi người tập trung ở những buổi treo cổ công khai như những con kền kền đói khát quây quanh những kẻ hấp hối.
Nhưng cho đến ngay phút giây này, chính cô cũng chưa từng coi một ai đó bị treo cổ. Con người với trái tim, khối óc và linh hồn lại có thể làm điều kinh khủng này với người khác, với chính đồng loại của họ. Họ có thể ném đá vào nhau. Họ có thể treo cổ nhau.
Vẫn hoảng sợ như đã từng sợ hãi gã đàn ông này, người từng là kẻ thù của cô, kẻ có thể đã giết cô, đã đuổi theo cô, nhưng cô sẽ không bỏ chạy để gã nằm đó, giống như thế này, không có một chút phẩm cách nào, không có sự trắc ẩn của ai, không có phút giây lâm chung để trân trọng một điều là gã đã từng sống trên cõi đời này.
Cô cần làm cho thân thể gã được yên nghỉ. Chôn gã. Lập một dàn thiêu. Phải làm một điều gì đó.
Cô nghĩ đến gỡ sợi dây thòng lọng ra rồi bắt đầu với tay về phía hắn, nhưng rụt lại khi thấy tay mình còn run rẩy hơn cả lá cây trong gió cuồng.
Cô chờ và chờ, hun đúc lòng can đảm, tự nói với chính mình.
Nào Teleri… Gã không thể làm hại mi. Gã chỉ là một con người. Một con người như mi. Đồ vịt tồ! Ngươi đã từng chạm vào muông thú chết. Quạ, cáo và thậm chí cả chó sói nữa. Chuyện này có khác gì đâu.
Cô hít một hơi thở thật sâu và với tay về phía nút dây.
Người gã giật giật.
Cô hét lên và bò trườn trở lại, tay lại áp vào miệng.
Gã còn sống ư?
Cô ngỏng đầu dõi theo.
Có lẽ thế. Mà có lẽ không. Khi cô còn rất nhỏ nhưng cũng đủ lớn để nhớ, Gladdys già đã giết một con gà để làm cơm, bà đã chặt đầu con gà đi. Nhưng cái mình không đầu ấy vẫn đuổi theo Teleri khắp nơi như cái bóng, cho đến khi con gà bất ngờ dừng lại và ngã lăn quay.
Bà cô cứ đảm bảo rằng con gà đã chết trong suốt thời gian nó đuổi theo cô. Nhưng Teleri vẫn không tin điều đó và không bao giờ ăn thịt gà nữa.
Cô ép mình cầm sợi dây thòng lọng vẫn còn căng đét sau gáy gã lên. Gã không cử động. Cô từ từ mở lỏng nút để có thể vòng sợi dây qua đầu gã và đặt bẹp xuống đất để nó tạo vòng quanh đầu gã như vầng hào quang của cái chết.
Cô nhìn chằm chằm vào phía sau đầu gã, rồi đặt một tay lên vai gã, tay kia lên hông gã. Cô nhắm mặt lại thật chặt và cố gắng lật gã lên.
Di chuyển mấy tảng đá xanh cổ khổng lồ kia còn dễ hơn. Cô hít một hơi thật sâu rồi cố gắng lật gã lại lần nữa. Thất bại.
Cuối cùng, cô nắm lấy áo giáp của gã, sục đôi chân trần vào đất và kéo với toàn bộ sức lực.
Cô cảm thấy gã nhượng bộ và lăn theo. Một khoảnh khắc sau, tay áo giáp của gã đập vào ngực cô và gần như tống hết hơi thở ra khỏi người cô. Cô nằm đó, mắt vẫn nhắm thật chặt bởi cô rất sợ phải mở ra. Cô gạt tay hắn ra khỏi người và thở thêm hai hơi thật sâu nữa.
“Tôi không thể nhìn vào mặt ông, Người Anh ạ.” Cô cứ nằm đó. Cô gom hết can đảm để mở mắt ra. Cô nâng người dậy và chắp tay thật chặt trong lòng, rồi cô đếm. Đến số một trăm rốt cuộc cô đã tìm thấy can đảm để mở mắt ra. Cô nhìn thẳng lên thân cây.
Gã rên rỉ; cô nhìn xuống.
Âm thanh khó chịu lúc nãy chẳng phải trò đùa của cơn gió mà phát ra từ miệng gã.
Cô đặt tay lên họng gã nơi dây thòng lọng đã cắt sâu và lằn thừng nhuốm máu đã in trên cổ gã.
Gã còn sống. Thề có mặt trăng và mặt trời, gã còn sống!
Tim gã đập yếu ớt dưới đầu ngón tay cô, yếu ớt y như tim con chim trĩ, điều này không báo hiệu sự tốt lành cho gã đàn ông này, vì tim một con chim nhỏ hơn tim người rất nhiều.
Cô chồm qua người gã. “Ông còn sống, Người Anh à. Ông có nghe thấy tôi nói không? Ông sống rồi!” Cô phát phát vào hai má gã đang bị bao phủ bằng bộ râu đỏ tỉa tót gọn gàng làm che lấp gần như cả cằm và xung quanh miệng.
Mắt gã vẫn nhắm nghiền. Cô phát vào má gã lần nữa.
“Người Anh!”
Không ừ hử gì cả. Cô nhìn kỹ mặt gã. Da mặt gã hơi tái xanh nhưng không phải màu xám xịt chết chóc. Chỉ là tai tái và bị lấm tấm đất bẩn cùng lá cây bị nát bấy.
Cô chùi sạch mặt gã. Da gã ấm lên ở chỗ tay chạm vào.
Gã đã sống. Trong đường tơ kẽ tóc.
Giờ thì sao? Cô không thể tự mình mang gã đi, tuy nhiên cô phải làm gì đó.
“Ngựa…” cô thì thầm thành tiếng. Cô sẽ gọi Ngựa.
“Ở đây nhé,” cô nói như thể gã hiệp sĩ có thể hiểu được mình, rồi dừng lại, lắc lắc đầu và lẩm bẩm, “Mi nghĩ sao hả Teleri, liệu gã có đứng dậy và bỏ đi không?”
Rồi cô quay người chạy, chạy nhanh hết mức đôi chân trần của cô có thể chạy trên lá và cành cây rơi rụng, qua những bụi cây và xuyên qua đàn ong. Cô chạy một lúc thật lâu, bước chân tạo nhịp như tiếng trống. Chạy! Chạy! Chạy! Chạy!
Cuối cùng cho đến khi cô đã trên ở lối đi dẫn về căn lều. Hơi thở của cô dồn dập. Ngực cô sắp vỡ tung ra. Cô không thể lấy đủ hơi để huýt sáo gọi Ngựa.
Vẫn còn chạy, cô thoát khỏi cánh rừng âm u để tiến ra đồng cỏ đầy nắng. Cô dừng lại, cúi xuống và tựa đầu lên hai đầu gối trong lúc cố lấy hơi. Sau một vài lần hít thở, cô đứng thẳng người và gom đủ không khí để huýt sáo. Nhưng nó quá yếu ớt đến mức cô thấy ngạc nhiên khi Ngựa ngẩng đầu lên nhìn mình.
“Lại đây, Ngựa! Lại đây.”
Nó đi lại phía cô.
Cô vuốt ve mõm nó một cái rồi nhảy lên lưng Ngựa và cưỡi qua cầu tới căn lều, nơi đó cô lấy một cuộn dây thừng mắc vào cái móc gỗ trên tường và giật chiếc chăn duy nhất ra khỏi giường.
Một lúc sau cô lại ở trên mình ngựa, chiếc chăn và dây thừng được đặt đằng trước khi cô cưỡi ngựa vào sâu trong rừng, hướng về Khu rừng của Quỷ và gã hiệp sĩ mà cô nguyện cầu vẫn còn sống.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoang Dã
Jill Barnett
Hoang Dã - Jill Barnett
https://isach.info/story.php?story=hoang_da__jill_barnett