Hoa Hồng Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5 -
gọc Kiều đi xuống phòng khách. Thấy người ngồi chờ mình là Hải Vân, vẻ mặt cô trở nên bối rối pha chút khinh ghét. Nhưng cô vẫn nói với giọng cố thản nhiên:
- Hôm nay không đi làm sao? Tìm mình có việc gì không?
Hải Vân khẽ thở nhẹ khi nhìn thái độ Ngọc Kiều. Trước khi đến đây, cô đã chấp nhận tình huống xấu nhất. Nên thái độ của Ngọc Kiều như vậy cô cho là rất nhẹ.
Cô nói với vẻ dè dặt:
- Mình muốn nói chuyện với Kiều, tìm một chỗ vắng được không?
- Vậy thì lên phòng mình đi.
Nói xong, cô đứng dậy đi lên trước, Hải Vân lẳng lặng đi phía sau. Vào phòng Ngọc Kiều ngồi xuống giường vẻ mặt vẫn lạnh nhạt:
- Vân ngồi đó đi!
Hải Vân ngồi xuống phía ghế. Lúc này cô không còn đủ thân tình để nằm dài lên giường như trước kia cô hay làm. Cô thấy ngạt thở giống y như khi đứng trước mặt Tùng hôm nọ. Thậm chí còn nặng nề hơn.
Cô nói với vẻ khó khăn:
- Những gì Kiều nhìn thấy hôm đó, không phải như Kiều nghĩ đâu.
Ngọc Kiều cười nhạt:
- Vân biết mình nghĩ gì?
- Điều trước tiên, Kiều sẽ nghĩ là mình phản bạn, hoặc gạt gẫm, hoặc là cái gì hơn thế nữa.
- Trong hoàn cảnh đó, ai cũng nghĩ như mình thôi, vấn đề là phản ứng như thế nào, và mình chọn cách im lặng.
- Nhưng im lặng bị nghĩ bạn bè phản bội thi không đúng đâu, mình chưa bao giờ muốn giành giật, và mình cũng không ngờ anh ta làm như vậy. Đó là lần đầu tiên, và mình bị sốc cũng giống như Kiều vậy, có điều mọi người sốc một cách khác nhau.
Ngọc Kiều có vẻ bất ngờ:
- Vân không ngờ à? Lạ thật! Mình nghĩ hai người đã thật sự có gì đó rồi và mình thấy tội nghiệp anh Tùng.
- Anh Tùng bảo tội nghiệp Kiều. Cả hai cứ nghĩ là bị phản bội, nhưng mình đâu có thiếu lý trí đến mức làm chuyện đó. Và mình nghĩ anh Nguyên cũng vậy.
Ngọc Kiều mím môi:
- Lỗi tại mình thôi, tại mình không biết nhìn người.
Cách nói đó làm Hải Vân thấy khổ sở. Cô cố giải thích một cách mạch lạc:
- Mình không bao giờ muốn xen vào giữa anh Nguyên và Kiều. Nếu muốn làm vậy, mình đã không khuyến khích Kiều chủ động...
Ngọc Kiều ngắt lời một cách mất bình tĩnh:
- Mình không muốn nhớ chuyện đó. Nhớ lại, mình càng thấy lố bịch, mình đã để dằn dặt và đánh mất lòng tự trọng.
Cô ngưng lại cho bớt run, rồi cô nói bình thường:
- Mình không trách hai người, yêu ai là quyền của anh Nguyên. Vân cũng có quyền thích anh ta. Mình dở thì mình ráng chịu.
- Không phải...
- Để mình nói cho hết! Mình không trách hai người, nhưng tại sao hai người là đem mình ra làm trò đùa? Mình không bao giờ tha thứ điều đó, và đành chấp nhận mất một người bạn.
Hải Vân nói hấp tấp:
- Làm ơn đừng nghĩ như vậy mà!
Cô ngưng lại như cố trấn tĩnh:
- Mình đến đây là để giải thích, vì mình không muốn mất bạn, cho nên mình muốn Kiều bình tĩnh nghe cho hết, rồi sau đó tùy Kiều quyết định.
Ngọc Kiều ngồi im, có vẻ như không muốn nghe, Nhưng Hải Vân cố nói cho hết:
- Anh ta bảo thích mình, mình không dối lòng là mình cũng đã thích anh ta. Nhưng thích hay không có nghĩa là muốn giành lấy vì vậy mình đã khuyên Kiều chủ động tới với anh ta, cái đó là thật lòng.
Ngọc Kiều cười buồn bã:
- Mình mà phải đi tìm sự thương hại như vậy sao?
- Tình cảm không có chuyện thương hại, chỉ có lý trí thôi.
- Cái gì làm Vân không giành giật vậy? Có phải thật sự chỉ vì bạn bè không?
- Còn nhiều thứ khác lắm. Giành giật cho đã rồi phải dối diện với sự phản đối của mọi người thì mình giành để làm gì?
- Ai phản đối Vân? Nhã Mi nó yếu lòng lắm, chỉ cần thuyết phục nó, mà chuyện đó không khó lắm đâu.
Hải Vân lắc đầu:
- Kiều biết gia đình mình mà. Gia đình anh Nguyên danh giá như vậy, làm sao họ dám để một đứa con gái như mình vào nhà họ, ho, còn phải giữ tiếng tăm chứ.
Ngọc Kiều bắt đầu hiểu ra. Hải Vân giải thích như vậy thì cô tin ngay. Và vì nó là thực tế, cho nên cô không an ủi suông.
Hải Vân ngước lên, có vẻ như đã trút đi một gánh nặng:
- Thực chất là như vậy đó. Mình không dối lòng là mình thích anh ta, nhưng sẽ đứng ngoài, còn thì tùy Kiều quyết định.
- Nhưng anh ấy đâu có chịu mình.
- Đó là chuyện của hai người, mình không thể khuyên gì được. Mà thật ra anh ta cũng đã đổi ý rồi.
Ngọc Kiều có vẻ thảng thốt:
- Đổi ý thế nào?
- Hôm đó khi Kiều về, anh ta cũng đổi thái độ với mình. Anh ta cho rằng mình tham lam, mình muốn bắt cá hai tay, như vậy là khinh mình chứ gì. Nhưng mình không muốn giải thích, cứ để anh ta khinh, như vậy hay hơn.
- Có thật sự Vân không buồn không?
- Đau chứ không phải chỉ buồn. Nhưng giải thích làm gì, khi mà mình không thể đến với anh ta. Buồn dù sao vẫn nhẹ hơn là đau khổ về sau.
Ngọc Kiều cười buồn:
- Có lẽ mình cũng sẽ như Vân, chấp nhận buồn hơn là để đau khổ. Là vì chinh phục liệu có được không? Hay cuối cùng thất bại còn đau hơn.
- Cái đó là chủ quan của mọi người, mình không biết.
Ngọc Kiều ngồi lặng yên, chìm đắm trong những ý nghĩ mâu thuẫn. Quả thật, sự thố lộ của Hải Vân làm đảo lộn mọi tình cảm trong cô. Sự cay đắng hận đời nhường chỗ cho cảm giác nhẹ nhàng. Không hẳn Nguyên và Hải Vân khiến cô thấy lòng nhẹ đi.
Cô không phải là người cố chấp, nên dù thấy đau khi biết mình không được yêu, cô vẫn không trách cả Nguyên lẫn Hải Vân.
Hải Vân nhìn cử chỉ của Ngọc Kiều, cô biết mình đã giải tỏa được những gút mắt. Điều mà cô cần là không bị mất bạn, điều đó đã đạt được. Cô thấy mình không còn lý do gì để khổ sở.
Hải Vân nói như khuyến khích:
- Trên đời này,không có cái gì tuyệt đối không chinh phục được. Kiều thử làm đi.
Ngọc Kiều trầm ngâm:
- Vân khuyên mình giành giật mà không thấy đau sao?
Hải Vân cười buồn:
- Nó đâu phải là của mình mà giữ, đau cũng phải chấp nhận thôi.
Cô đứng lên:
- Thôi, mình về. Khi nào rảnh đi uống cà phê với nhau nhé.
- Tất nhiên, thật tình là bây giờ mình thấy nhẹ nhàng lắm, dù chuyện của mình vẫn là số không.
Hải Vân không trả lời, cô đi xuống sân. Ngọc Kiều tiễn cô ra cổng:
- Bao giờ rảnh nhớ đến mình nhé.
Hải Vân gật đầu và nói một cách thật lòng:
- Cố gắng biến cái số không thành cái có thật đi! Mình thành thật chúc Kiều thành công đó.
- Nghĩ lại, mình thấy nghịch lý quá.
- Đôi lúc cái nghịch lý đó lại cần thiết. Mình muốn rút kinh nghiệm từ gia đình mình, thấy không được thì phải tránh ngay từ đầu, trước khi biến nó thành bi kịch.
Cô cười thân thiện:
- Thôi, Kiều vô đi, mình về. Hôm nào rảnh nhớ đến mình.
Hải Vân gật đầu. Cô nhìn vào mặt nhẹ nhàng của Ngọc Kiều mà chợt thấy buồn. Bây giờ dù muốn dù không thì tình bạn cũng không thể hồn nhiên như trước nữa.
Về nhà, cô chậm rãi đi lên phòng. Vừa tháo khẩu trang và gang tay, cô vừa nghĩ về Nguyên. Một tuần nay cô nghỉ làm, anh cũng không gọi điện hay đến phòng trà tìm cô. Cô biết đối với Nguyên, điều cô làm là không chấp nhận. Không chừng rồi anh sẽ quay lại nhìn Ngọc Kiều...
Nghĩ đến đó, cô thấy buồn da diết.
Cô nghe tiếng gõ cửa rồi Phi đi vào:
- Mày nghỉ làm chỗ thằng đó rồi hả?
Đang trong tâm trạng không vui, lại thấy Phi, Hải Vân thấy bực lên. Cô nói như trách:
- Anh làm em không còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa, anh vừa lòng chưa?
- Không làm chỗ này thì tìm chỗ khác. tao giúp chứ không phải hại mày. Vướng vào mấy thằng lăng nhăng như vậy, mày khổ rồi tao chịu được à?
- Sao anh biết người ta lăng nhăng?
- Thấy như vậy chưa đủ sao? Không chừng hôm nay nó đã quay qua cua con nhỏ khác rồi, tao mà không phát hiện thì khổ với nó đấy.
Hải Vân ngó chỗ khác:
- Anh vô đây để nói chuyện đó thôi hả?
- Mấy ngày nay thấy mày ủ dột như con mèo ướt, tao sùng thằng đó lắm.
Hải Vân nhăn mặt:
- Anh không biết gì thì đừng nói bậy.
Phi vẫn thản nhiên:
- Mày ưng thằng Tùng đi, gia đình nó biết gia đình mình, nó mới là người chồng lý tưởng của mày, đừng mơ mộng viễn vông nữa.
- Em biết rõ thân phận mình mà, em có mơ gì đâu. Anh làm ơn đừng xen vào chuyện của em nữa.
- Tao mà không vạch mặt nó là mày còn lậm đến đâu. Không được buồn bã nữa, yêu thằng Tùng đi!
- Em nhức đầu lắm, em đi ngủ đây. Anh ở đó nói một mình đi.
Phi nói vài câu rồi đi ra. Hải Vân cảm thấy ấm ức và khổ sở gấp đôi. Cô đến gài cửa phòng, rồi ngồi xuống khóc một mình.
Buổi tối cô đi hát với tâm trạng buồn chán. Trước đây, Nguyên đến mỗi đêm, cô còn thấy mình hát cho anh nghe. Bây giờ thì chỉ còn cảm giác trống rỗng.
Khi cô xuống sân khấu thì bật chợt thấy Nguyên đứng chờ. Không hiểu sao thấy anh cô mũi lòng muốn khóc, nhưng mắt vẫn dè dặt xa lánh.
Cô lưỡng lự không biết làm gì, thì Nguyên chủ động đi về phía cô:
- Lên sân thượng nói chuyện đi.
- Không được, tôi...
Nhưng Nguyên không để cô nói hết câu. Anh bước tới kéo mạnh tay cô, bắt buộc cô phải đi theo.
Lên sân thượng, anh nhìn quanh, rồi đẩy cô đi về phía sau cửa:
- Ở đây không có ai, muốn nói gì thì nói đi.
Hải Vân lắc đầu:
- Tôi đâu có muốn nói gì. Chuyện hôm đó tôi coi như không có, nên không muốn nhắc lại đây.
- Nếu cô thật sự coi như không có, tại sao cô nghỉ làm?
Hải Vân hơi lúng túng:
- Tôi không định nghỉ ngang, nhưng sau chuyện đó, thật tình tôi thấy không gặp nữa thì hay hơn.
- Cô vô trách nhiệm lắm.
Hải Vân nói khẽ:
- Tôi không muốn vậy đâu, cho tôi xin lỗi, nhưng...
Nguyên khoát tay:
- Không cần cô phải giải thích, cô sẽ nói dối thôi, không nói thì hay hơn.
Hải Vân dè dặt:
- Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?
Nguyên nhìn cô:
- Cô cho qua dễ dàng lắm, nghỉ việc, không gặp nhau nữa, vậy là xong. Nhưng tôi không thấy xong dễ dàng vậy được.
Hải Vân lặng lẽ nhìn ra xa. Lúc này cô đang vật lộn với tình cảm của mình. Cô không ngờ mình nhớ Nguyên như vậy. Ngay lúc này, trong không gian thế này, nếu anh hôn như lần đó, chắc cô sẽ không đủ sức để cưỡng lại.
Lạy trời, anh đừng làm như vậy, cứ khinh thường như anh đã làm, miễn là đừng xô đẩy cô vào tình cảm đầy sóng gió này.
Nguyên chợt kéo mặt cô quay lại:
- Nói chuyện với tôi mà nhìn đi đâu vậy? Sao không nhìn tôi, cô muốn né tránh phải không?
Hải Vân đứng im, như ngừng thở. Cử chỉ của anh sao có vẻ chiếm hữu quá. Cô tưởng mình như sắp buông xuôi đến nơi.
Nguyên chợt buông tay xuống:
- Thật tình là cô thấy không cần nói gì với tôi sao?
- Không.
Nguyên có vẻ tức, nhưng cố kềm lại:
- Tôi muốn biết, cô đã chia tay với anh ta chưa? Tại sao cô làm như vậy? Với ai thì tôi tin, nhưng cô không phải là người như vậy.
Hải Vân nhìn đi chỗ khác. "Không được thanh minh, không được thanh minh". Trong đầu cô là mệnh lệnh đó, nhưng nó vô cùng yếu ớt. Mà nếu Nguyên tấn công thêm nữa cô sẽ chịu thua hoàn toàn.
Nguyên chợt lắc mạnh vai cô:
- Cô giải thích đi, trước đây cô với anh ta yêu nhau đến đâu? Bây giờ có thật sự chia tay chưa? Cô không thể cùng một lúc có hai người được, tôi không cho phép như vậy.
Hải Vân cố lắc đầu:
- Anh đừng dồn tôi vào chân tường nữa, tôi không muốn thế này đâu.
- Cô sợ phải không?
Hải Vân cố đẩy Nguyên ra:
- Làm ơn để tôi về đi! Đáng lẽ lúc nãy tôi không nên theo anh lên đây.
Nguyên như đoán ra ý nghĩ của cô, anh giữ tay cô lại:
- Nếu cô không sợ yếu lòng thì tại sao không dám ở lại? Cô sợ gần tôi sẽ bị tôi thuyết phục phải không?
- Không.
Nguyên nhất định không buông tha:
- Vậy thì cô giải thích đi! Cả tuần nay tôi muốn điên lên khi nghĩ đến cô, không lúc nào là không nghĩ. Tôi muốn quên hẳn cô, nhưng không được. Cuối cùng thì tôi quyết định giành giật với anh ta.
- Đừng làm như vậy!
- Tôi sẽ làm vậy, sẽ tuyên chiến với anh ta đấy.
Hải Vân bật ra:
- Nhưng tôi không yêu anh ấy, sao anh coi thường tôi quá vậy? Nếu coi thường tôi thì làm sao yêu được?
Nguyên hơi khựng lại rồi lắc mạnh cô:
- Cô nói gì? Nhắc lại đi!
Đến bây giờ thì không còn gì để kiềm giữ nữa, Hải Vân nói như thú nhận:
- Hôm đó anh làm tôi buồn ghê gớm. Tôi muốn thanh minh nhưng rồi tôi nghĩ cứ để như vậy, tôi chấp nhận buồn một lần rồi thôi.
- Cô hay có ý nghĩ buông xuôi quá. Nhưng bây giờ muộn rồi, tôi không thể để cô buông trôi tình cảm đâu.
Hải Vân nói như năn nỉ:
- Đừng mà!
- Tôi không cần biết anh ta yêu cô đến đâu, khi cô có thích tôi thì tôi sẽ giành tới cùng. Tôi không giống cô.
- Và gia đình anh...
Nguyên ngắt lời:
- Đừng đem chuyện gia đình vào đây nữa.
Nói xong, anh cúi xuống, Hải Vân ngước lên đón nhận. Trong bóng tối yên lặng, cả hai đều cảm thấy không gian này là của riêng mình, Ngọc Kiều hay bất cứ ai cũng không còn tồn tại nữa. Nguyên nói nhỏ:
- Anh yêu em nhiều lắm. Từ đây về sau đừng bao giờ tránh né anh, anh buồn lắm.
Hải Vân gục đầu trên vai anh, giọng yếu đuối:
- Rồi mai mốt sẽ ra sao đây, em sẽ phải làm thế nào đây.
- Tất cả những rắc rối cứ để một mình anh đối phó, em không cần làm gì cả.
- Nhưng Ngọc Kiều...
- Cổ đã nhìn thấy như vậy cổ đã hiểu rồi.
- Không thể được!
Hải Vân kêu lên, nhưng Nguyên đã lại cúi xuống môi cô. Cái hôn ngây ngất cuốn trôi đi những lo lắng khắc khoải. Và không biết từ lúc nào mà cô cũng đáp trả cuồng nhiệt theo anh.
Khi Nguyên buông cô ra, cô nói qua hơi thở chơi vơi:
- Anh yêu em vì cái gì hả anh?
- Không biết được.
- Không, anh phải biết chứ chẳng lẽ anh không biết mình thích cái gì?
- Vì toàn bộ con người em.
Hải Vân suy nghĩ một chút rồi nói khẽ:
- Bộ qua gia đình em sao?
Nguyên không quan tâm câu hỏi của cô, anh nói tiếp:
- Lần đầu gặp nhau, em chìm nghỉm giữa mọi người, lúc đó anh không thấy em, thật sự là không thấy. Đến lúc nghe em hát, anh mới nhìn, chỉ là vô tình thôi, nhưng sau đó thì anh không thể nhìn chỗ khác.
Hải Vân im lặng nhìn ra xa, vẻ mặt mơ màng.Cô cũng đang nhớ lại buổi tối đó, có điều nó không có ấn tượng gì. Lúc đó Nguyên nổi nhất trong nhóm, nhưng lúc đó anh không phải là của cô.. mà là của Ngọc Kiều.
Nguyên kéo mặt Hải Vân lại, bắt cô phải nhìn anh:
- Anh thích em từ lúc ấy. Tối đó về anh nghĩ về em rất nhiều, anh không biết làm cách nào gặp lại em. Cho nên lúc thấy em vào công ty anh, anh nghĩ ngay đó là cơ hội. Nếu em không đến làm thì anh cũng tìm cách làm quen với em.
"Như vậy là tàn nhẫn với Ngọc Kiều quá". Hải Vân nghĩ thầm trong đầu, nhưng cô im lặng. Không thể bắt Nguyên chịu lỗi vì người mà anh không yêu, nếu nói ra sẽ làm anh khó chịu.
Nguyên chợt cúi xuống nhìn mặt cô:
- Còn em? Em thích anh từ lúc nào?
- Em không biết, ban đầu em chỉ cảm động vì người nào đó tặng hoa cho em. Đến lúc biết đó là anh, em vừa thích vừa sợ.
Nguyên cười nhẹ.
-Không phải anh không hiểu những vướng mắc trong lòng em đâu, đừng tưởng anh vô tình, cũng đừng cho rằng anh tàn nhẫn với bạn em, nhưng anh biết làm gì hơn việc xin lỗi.Còn chuyện gia đình em thì anh chấp nhận.
-Anh sẽ mất uy tín nhiều lắm, dù sao anh cần phải giữ nhiều thứ, chứ không phải như em.
-Anh không bất chấp vì mù quáng đâu. Vấn đề là biết chấp nhận, và em là tất cả. Cho nên em đừng né tránh nữa.
-Vâng.
-Em đã lao theo anh rồi thì không còn quay lại được đâu, quay lại là xúc phạm anh đó.
Hải Vân tư lự:
-Bây giờ em mới hiểu, yêu một người là có trách nhiệm với người đó.
Cô ngưng lại, thở dài:
-Không ngờ cuối cùng em mềm yếu như vậy.
-Hứa với anh đi, từ đây về sau đừng có tư tưởng trốn tránh, mà cùng anh vượt qua những trở ngại của em. Anh sẽ đứng về phía em. Dù trong bất cứ chuyện gì, em cũng phải như vậy, hứa không?
Hải Vân ngần ngừ một chút, rồi thở dài:
-Em hứa.
Nói xong, cô lại thấy lòng tin của mình bị lung lay. Và cô trở nên im lặng.
Nguyên không hiểu tâm trạng cô. Anh cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều. Trước khi đến gặp Hải Vân, anh nghĩ sẽ phải kiên nhẫn thuyết phục. Không ngờ cô cũng yếu đuối như anh. Điều đó làm anh yêu cô nhiều hơn.
Hải Vân chợt nói nhỏ nhẹ:
-Về đi anh, khuya lắm rồi.
Bây giờ Nguyên mới nhớ ra, anh soi đồng hồ vào chỗ có ánh sáng giật mình:
-Anh không ngờ khuya đến vậy, không chừng đã đóng cửa rồi.
Hải Vân lo ngại:
-Nếu đóng cửa thì mình làm sao? Người ta biết thì em xấu hổ lắm.
Nguyên trấn an:
-Anh sẽ có cách nói, đừng sợ.
Cả hai đi xuống dưới, rất may là chưa đóng cửa, các cô tiếp viên còn đang lau nhà. Nguyên kéo tay Hải Vân đi ra cửa, phớt lờ cái nhìn tò mò của mọi người.
Anh đưa Hải Vân về nhà, và trước khi cô xuống xe, anh còn giữ cô lại, tặng nhau một cái hôn tạm biệt. Hải Vân cười bối rối:
-Anh hay hôn em quá.
Câu nói của cô làm Nguyên bật cười:
-Em phải trả cho anh những gì anh muốn lúc trước, bao nhiêu đây chưa đủ đâu, em nợ anh nhiều lắm đấy.
Hải Vân che miệng cười:
-Anh ngộ quá.
Cô bước xuống đi về phía cửa. Nguyên chờ cô vào nhà hẳn, yên tâm là không bị Ông anh tra hỏi, anh mới chịu về.
Đi trên đường anh mới nhớ lúc nãy không bảo Hải Vân đi làm lại và tự nhủ sẽ nói chuyện đó vào ngày mai.
Chiều hôm sau, khi chuẩn bị về, thì anh phải tiếp một người khách, đó là Ngọc Kiều.
Thoạt nhìn cô đi vào, anh rất ngạc nhiên. Nhưng lập tức anh cười thân thiện với cô.
-Chào em.
Ngọc Kiều hơi thiếu tự nhiên:
-Anh sắp về phải không?
-Cũng định về. Nhưng không sao, em ngồi đi.
Ngọc Kiều dè dặt ngồi xuống phía đối diện với Nguyên. Anh im lặng nhìn cử chỉ của cô. Vẻ rụt rè đó làm anh thấy tội nghiệp.
Anh nói với giọng ân cần:
-Em đến một mình à?
Đạ.
Cô chỉ nói bao nhiêu đó rồi lại lặng thinh. Nguyên cũng im lặng nhìn cô. Anh tự hỏi cô đến để làm gì. Chuyện hôm trước, anh hoàn toàn không có ý định thanh minh. Không có lý do gì để thanh minh. Anh không hiểu nổi cô tìm anh để làm gì.
Ngọc Kiều có vẻ rất bối rối. Mắt cô chợt đỏ lên như muốn nói gì đó, nhưng không đủ can đảm nói ngay.
Cử chỉ đó làm Nguyên thấy tội. Anh định nói cái gì đó cho cô đỡ ngượng, nhưng cô đã ngẩng lên:
-Em muốn nói với anh chuyện này, chuyện của...
Cô lại im bặt, Nguyên nhìn cô với vẻ ân cần:
-Em cứ nói, đừng ngại gì cả.
Ngọc Kiều như được khuyến khích. Cô ngẩng lên, liếm môi:
-Trưa hôm đó thấy anh và Hải Vân... Lúc đó em rất đau khổ, em nghĩ Hải Vân đã lường gạt em, nhưng sau đó...
-Em nói tiếp đi.
-Sau đó thì Hải Vân đến nói thật với em. Em biết anh không thích em. Nhưng cũng không giận Hải Vân, nó đâu có cố ý giành giật anh với em.
Nguyên ngồi im nghe. Anh không biết Hải Vân đã nói gì. Nhưng đoán là cô khuyến khích Ngọc Kiều, nếu không như vậy, cô bé này sẽ không chủ động đến tìm anh.
Ngọc Kiều có vẻ trấn tỉnh hơn.
-Em biết anh không nghĩ đến em, nhưng không sao, em sẽ kiên nhẫn chờ. Đã thích anh rồi thì em không quên được, nên em phải chịu dẹp lòng từ trọng của mình.
-Sao em dại dột như vậy?
-Có thể người khác thấy em dại, nhưng em không thấy vậy. Hải Vân nó không thể yêu anh, vậy thì hãy dành tình cảm đó cho em đi.
Nguyên nhíu mày nhìn cô. Bây giờ thì anh hiểu cụ thể Hải Vân đã nói gì. Nhưng vì bảo vệ cô anh không thể nói thẳng với Ngọc Kiều.
Ngọc Kiều bậm môi, cố gắng nói tiếp:
-Hải Vân nó thích anh, nhưng nó không dám vượt qua những trở ngại. Còn em thì dám, nếu gia đình em có thế nào đó, nếu như gia đình anh khinh rẻ em, em vẫn chịu được, miễn là có được anh.
Nguyên không biết nói thế nào, anh lắc đầu:
- Đừng dại dột vậy em! Còn nhiều người khác xứng với em hơn anh, cứ yêu đi rồi sẽ thấy tình cảm này không đáng để em nhớ.
Ngọc Kiều buồn rầu:
-Nếu có thể thay đổi thì em đã không liều lĩnh đến gặp anh để nói những chuyện thế này.
Nguyên lắc đầu:
-Cho dù anh với Hải Vân không đến được với nhau, anh vẫn không quên được cô ta. Tình cảm không dễ dàng thay đổi đâu em.
-Nếu anh biết vậy, thì anh hãy cho em điều kiện làm anh thay đổi đi.
Nguyên tìm cách nói tránh đi:
-Anh lỡ thích Hải Vân rồi, và anh sẽ làm mọi cách thuyết phục cổ. Cổ cũng là con gái, cũng có những yếu đuối, anh biết chắc anh sẽ thuyết phục được.
Ngọc Kiều có vẻ không tin. Cô nói một cách bướng bỉnh:
-Bao giờ anh với Hải Vân thật sự yêu nhau thì em sẽ rút lui. Còn khi hai người chưa có gì, em xin anh đấy, lúc này anh hãy nghĩ đến em đi.
Nguyên đăm đăm nhìn Ngọc Kiều, lần đầu tiên anh bắt gặp một tính cách lạ lùng như vậy. Yêu cuồng nhiệt và cố chấp, bướng bỉnh theo đuổi đến cùng. Liệu anh có xứng đáng được yêu như vậy không?
Dù sao anh vẫn không phải là đá vẫn thấy nao lòng. Lần đầu tiên anh thấy tội nghiệp một người sâu sắc như vậy.
Thấy anh im lặng, Ngọc Kiều cố nói như kêu gọi:
-Nếu như Hải Vân không vượt qua nói mặc cảm thì anh có theo đuổi cũng dẫn đến thất bại mà thôi. Còn em thì lúc nào cũng chờ anh.
Nguyên lắc đầu:
- Đừng mù quáng như vậy em! Đừng làm anh khó xử! Em có biết mình theo đuổi chuyện viễn vông không? Tính em thực tế, sao lại để mình ảo tưởng như vậy?
-Khi yêu rồi, em chỉ nghĩ đến giành lấy (#31) chứ không sợ mù quáng. Em khác Hải Vân, có thể là em ngu ngốc, nhưng em chấp nhận.
-Rồi một ngày nào đó, em sẽ hối hận, em sẽ tiếc vì để mất thời gian cho một người không xứng đáng, mà thời gian đó lẽ ra em đã có tình yêu mới.
-Anh có thể nói bất cứ điều gì để từ chối em, nhưng không thể cản em chờ anh. Nếu như anh và Hải Vân cưới nhau, em sẽ rút lui không hối hận. Còn nếu hai người không tới với nhau, em sẽ chờ.
Nguyên lắc đầu bất lực. Lần đầu tiên anh bị vướng vào tình cảm không lối thoát như vậy. Cô gái này si tình đến mù quáng. Nếu có thể thay đổi tình cảm thì anh sẽ yêu trả lại cho cô sự nồng nhiệt không kém. Nhưng Hải Vân đã choáng hết trái tim anh, và anh chỉ có thể im lặng né tránh cô mà thôi.
********
Nhã Mi dựng xe trước cổng nhà Hải Vân. Cánh cửa bị khoá ngoài im lìm, vậy là không có ai ở nhà. Hải Vân không còn làm ở công ty anh cô, vậy cô ta đi đâu? Bây giờ trưa rồi, cô ta phải về nhà chứ, chẳng lẻ không cần nghĩ trưa? Cô quyết định chờ gặp cho bằng được cô ta.
Nhã Mi đứng chờ hơn nửa tiếng. Khi cô nản định bỏ về thì Hải Vân về tới. Cô có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy Nhã Mi, nhưng sau đó vẻ mặt lo ngại đăm chiêu hẳn đi
Cô hỏi một cách dè dặt:
-Chờ mình có lâu không?
-Khoảng nửa tiếng. Bồ đi đâu vậy?
- Đi công chuyện.
Hải Vân mở cửa dắt xe vào sân. Nhã Mi cũng dắt xe phía sau. Vào phòng khách, cô ngó quanh một cách tò mò. Nhà Hải Vân đẹp, nhưng kiểu trang trí có vẻ xưa, chắc lúc trước gia đình này phong lưu lắm.
Hải Vân đặt ly nước trước mặt cô:
-Nhã Mi uống nước đi.
-Cám ơn.
Hải Vân ngồi xuống đối diện với cô:
-Tìm mình có việc gì không?
-Có. Nhưng mình đến đây, anh Nguyên không biết, bồ đừng nói lại. ảnh "dũa" mình đấy.
Hải Vân lặng lẽ gật đầu. Vốn nhạy cảm với hoàn cảnh của mình nên cô nghĩ ngay Nhã Mi tìm mình không phải để nói chuyện vui. Nét mặt cô u ám hẳn đi.
Thấy cô cứ im lặng. Nhã Mi hơi khó chịu, Sao mà cô ta ít nói thế, cũng không chịu cười.
Không giống cô và Ngọc Kiều, lúc nào cũng có chuyện để cười.
Chờ hoài không thấy Nhã Mi nói. Hải Vân đoán cô nàng khó mở lời, nên cô hỏi thẳng:
-Có phải Nhã Mi muốn biết chuyện mình với anh Nguyên không?
Nhã Mi hơi lúng túng trước cách nói thẳng thắng đó. Nãy giờ cô không biết bắt đầu bằng cách nào, được gợi ý như vậy thật dễ chịu. Và cô gật đầu ngay:
-Hơn như vậy nữa, vì mình biết rằng anh Hai thích bồ hơn bạn mình.
-À! Chuyện anh mình hôm đó, cho mình xin lỗi nghe, tính ảnh hơi nóng nảy chứ không ác ý đâu.
-Chuyện trong quán kem ấy hả? Ồ, ảnh tưởng mình là bồ của anh Hai mình đấy. Làm um sùm khiến mình quê muốn chết.
-Cho mình xin lỗi.
-Không có gì, hôm đó anh Hai nói rồi.
Hải Vân chuyện đề tài:
-Nhã Mi tìm mình nói gì vậy?
Nhã Mi hơi lúng túng một chút rồi nói ngay:
-Chuyện bồ với Ngọc Kiều đấy. Ngọc Kiều nói với mình, nó yêu anh mình ghê lắm. Lúc trước mình tưởng nó chỉ thích thôi, không ngờ nó yêu dữ dội hơn nhiều.
Hải Vân không hiểu Nhã Mi nói vậy để làm gì, nhưng cô chỉ im lặng ngồi nghe.
Nhã Mi liếm môi:
-Ba mình đấy, ba mình cấm anh Hai quen với bồ.
Hải Vân tái mặt, có một cái gì đó như mũi nhọn đâm vào tim cô, khiến cô lặng người.
Nhã Mi vốn hời hợt, nên không hiểu được cái ác trong lời nói của mình, thậm chí không thấy cử chỉ đau đớn, thầm lặng của Hải Vân. Cô nói một cách vô tư:
-Mình thấy bồ đừng yêu anh Hai mình thì hay hơn, để ảnh đến với Ngọc Kiều đi. Tất nhiên ban đầu ảnh không yêu nó, nhưng từ từ cũng yêu thôi.
-Mình biết, và mình không muốn giành của Ngọc Kiều đâu.
-Kiều nó cũng nói với mình vậy đấy. Mà ba mình cũng không muốn anh Hai quen với bồ. mình không muốn nhà mình rắc rối đâu.
Hải Vân chưa kip trả lời thì Phi về tới. Thấy Nhã Mi anh cau mày:
-Cô bé tới đây chi vậy? Làm sao cô biết nhà Hải Vân mà tìm? Cô muốn điều đình hay tìm hiểu gì đây?
Anh bước đến ngồi cạnh Nhã Mi, làm cô hết hồn ngồi nhích ra.
Phi không để ý cử chỉ đó, anh nói nhẹ nhàng:
-Anh không cho em gái anh quen với thằng lăng nhăng đó đâu. Nhưng anh khuyên cô bé em cũng hãy "good bye" nó đi, không thì sẽ khổ đó em. Anh là con trai nhưng cũng không chịu nổi mấy thằng bay bướm đâu.
Nhã Mi la lên:
-Anh đừng có nói bậy, người hôm đó là anh tôi đấy.
Cô quay sang Hải Vân:
-Sao bồ không giải thích với anh bồ đi.
Hải Vân chưa kip nói thì Phi đã nhướng mắt:
-Cô bé là em gái chứ không phải bồ sao? Anh bậy thật, cho anh xin lỗi hai anh em nhé.
-Không có gì.
Nãy giờ Hải Vân không cách nào xen vào nói được. Sợ Phi sẽ nói qua chuyện khác, cô vội lên tiếng:
-Em và Nhã Mi nói chuyện riêng, anh để tụi em nói chuyện đi.
Phi có vẻ nhận ra mình quá đáng, anh đứng dậy, nói lịch sự:
-Cho anh xin lỗi cô bé nghe. Em ngồi chơi đi!
Rồi anh đi vào. Nhã Mi nhìn theo, buột miệng:
-Anh của bồ cũng lịch sự quá ha? Hôm đó thấy du côn ghê lắm, bây giờ cũng dễ thương.
-Bình thường anh rất dễ chịu, nhưng lúc nóng lên thì hay quậy, Nhã Mi đừng để ý nghe.
- Đâu có gì đâu.
Cả hai tự nhiên ngồi im. Lúc nảy nói chuyện với Ngọc Kiều xong, Nhã Mi rất muốn đến tìm Hải Vân. Nhưng đến đây rồi cô không nhớ mình đang nói gì. Với lại những gì cần đã nói xong, thế là cô đứng dậy.
-Mình về nghe.
Hải Vân ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi gì. Cô tiễn Nhã Mi ra sân rồi quay vào mà nước mắt rưng rưng. Rốt cuộc, cô không hiểu Nhã Mi muốn nói gì. Những điều cô nói có thể chắc chắn, đó là sự phản đối của những thành viên trong gia đình Nguyên.
Hải Vân định lên phòng, nhưng Phi đã chắn cô giữa đường. anh nhìn mặt cô:
-Chuyện gì vậy, tại sao khóc?
Hải Vân lắc đầu:
-Không có gì hết, bụi bay vào mắt em đấy.
- Đừng nói dối! Con bé đó nói chuyện gì làm mày khóc?
Hải Vân chợt mũi lòng khóc òa lên:
-Em đã biết trước người ta sẽ không chấp nhận em, nhưng cứ mù quáng yêu anh ta, bây giờ...
Phi nhanh chóng hiểu ngay:
-Con bé đó đến cản mày phải không?
-Không phải chỉ mình nó, mà cả gia đình người ta phản đối, em tỉnh mộng rồi, em sẽ không mù quáng nữa.
Phi xót xa nhìn Hải Vân. Cảm giác đau lòng biến thành cơn tức, anh giận dữ:
-Tại sao không chịu nghe tao? Thằng Tùng tốt như vậy, nó chẳng có ba má để ngăn cản, vậy mà lao vào thằng công tử đó để bị khinh rẻ. Đồ ngốc!
Hải Vân bụm miệng bỏ chạy lên phòng. Phi ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu khổ sở. Lúc nãy anh quát Hải Vân, nhưng chính là tự dằn vặt mình. Có một đứa em gái cũng không bảo vệ được, lại làm khổ nó.
Bất giác anh đứng phắt dậy, bỏ ra khỏi nhà.
Hải Vân ở trên phòng khóc một mình. Cô nằm xuống giường, buồn tủi nhìn những đám mây bay tít tren trời. Cô khóc đến lúc mệt mỏi rồi thiếp đi.
Buổi tối, cô không đi hát vì biết Nguyên sẽ đến đó. Mấy ngày liền cô tìm cách tránh mặt Nguyên. Dù biết giải quyết như vậy không minh bạch nhưng cô cần thời gian để đầu óc sáng suốt khi quyết định.
Sáng nay Hải Vân dậy muộn. Mấy đêm liền cô không ngủ. Đêm qua phải uống thuốc, sáng nay nằm dật dờ trên giường với cảm giác mệt mỏi bần thần.
Cô nằm suy nghĩ miên man về chuyện của mình. Đến lúc có tiếng gõ cửa, cô cũng không hay.
Cánh cửa chợt bật mở, rồi Nguyên đi thẳng vào, khiến cô hoảng hốt ngồi dậy, bật kêu lên.
-Sao anh vào đây? Anh đi đâu vậy?
Nguyên có vẻ giận dữ, nhưng vẫn nói trầm trầm:
-Sáng nay anh ngồi ở quán cà phê bên kia đường chờ anh em đi ra anh mới vào. Bây giờ thì em không tránh mặt được đâu.
Hải Vân lúng túng nhìn xuống chiếc áo ngủ, rồi nói nhỏ:
-Anh xuống dưới chờ em đi em vừa mới thức đó.
Nhưng Nguyên lắc đầu nóng nảy:
-Anh biết như vậy là không lịch sự, nhưng anh không cần. Nếu em không giải thích ngay, anh đánh em đó.
Hải Vân ngẩng phắt lên kinh ngạc với cach nói của Nguyên. Cô không ngờ anh phản ứng dữ dội như vậy. Cô nói hấp tấp:
-Anh đừng làm dữ như vậy, em sợ lắm.
-Em sợ, nhưng em có nghĩ tới tâm trạng của anh không? Mấy ngày rồi em biến mất không nói, anh tìm phát điên lên. Đêm nào anh cũng đến phòng trà chờ em đến giờ đóng cửa. Em đi đâu vậy?
-Em...
-Em tránh mặt anh thì cũng phải giải thích chứ, em có biết anh và anh Ba em suýt đánh nhau không?
-Hả?
Hải Vân kinh hoàng nhìn Nguyên, rồi kêu lên:
-Tại sao ảnh làm như vậy? Ảnh đến công ty tìm anh, phải không?
-Anh ta đến công ty tìm anh, như vậy cũng hay, nhờ anh ta mà anh biết tại sao em trốn anh. Chứ không thì anh vẫn không hiểu chuyện gì.
Hải Vân hấp tấp:
-Ảnh nói gì với anh vậy?
Nguyên không trả lời, anh nghiến răng hỏi lại:
-Có phải em quay lại với người yêu trước của em không?
-Cái gì?
-Em không cần hỏi, cũng không cần biết ảnh em nói gì. Anh yêu cầu em trả lời chính xác, có hay không?
-Anh nói gì, em không hiểu.
- Đừng đóng kịch, hoặc kéo dài thời gian tìm cách né tránh, gì chứ khoản đó thì em hay lắm, anh biết em quá rồi.
Hải Vân hoang mang im lặng. Cô không hiểu Phi đã nói gì với Nguyên, nhưng cô biết Phi đã dựng chuyện gì đó. Nếu không, Nguyên đã không nói điên như vậy.
Nguyên chợt nói như quát:
-Em cư xử với anh như vậy đó sao?
Hải Vân giật bắn cả mình. Cô bị mất bình tỉnh vì lần đầu tiên thấy anh quát tháo như vậy.
Giọng cô hơi run:
-Nhưng anh ấy tìm anh chi vậy? (#43)
-Chứ không phải em muốn vậy sao? Hai anh em em coi anh là trò đùa phải không?
-Không bao giờ đâu. Nhưng em nghĩ, em không đủ sức đi theo anh nữa. Em hèn nhát lắm, nhưng em chấp nhận như vậy.
Nguyên gằn giọng:
-Anh công nhận Nhã Mi nó nông nổi, anh đã cấm nó đến em. Nhưng chuyện của nó, anh xử sau. Nói về em đi.
Hải Vân lắc đầu chán nản:
-Không ngờ anh em đi nói chuyện đó với anh, anh luôn đưa em vào tình thế khó xử, em biết làm sao bây giờ.
-Em coi thường tình cảm của anh quá. Vì vài câu nói của Nhã Mi, em đã quăng anh qua một bền để trở về với hắn. Anh không ngờ...
-Em...
Nguyên ngắt lời:
-Anh không đồng ý em hai chuyện. Thứ nhất chỉ mới nghe phản đối, em đã mất ý chí. Thứ hai, vừa bỏ anh đã quay lại với Tùng, sao em coi rẻ anh quá vậy?
Hải Vân nói buông xuôi:
-Anh nghĩ em như vậy cũng được, em thừa nhận là em hèn nhát. Làm sao em chịu được khi người khác coi rẻ mình.
Nguyên không quan tâm đến câu nói đó. Bị ý nghĩ phản bội giày vò, anh hỏi tới cùng:
-Cho nên em chọn cách quay về vời người cũ, em là như vậy đó sao?
-Anh cứ nghĩ như vậy đi,em không thanh minh đâu.
Nguyên đứng ngay dậy, nhìn cô bằng nửa con mắt:
-Người như em không đáng để anh theo đuổi, đáng lẽ anh không nên mất công tìm em, chỉ phí thì giờ của anh.
Hải Vân điếng trong lòng, nhưng cô bắt mình không được thanh minh. Cô chỉ im lặng nhìn xuống tay mình, như tránh cái nhìn rực lửa của Nguyên.
Cử chỉ đó chẳng khác nào lời thừa nhận. Nó khiến Nguyên mất hết bình tĩnh. Anh vung tay định tát cho Hải Vân một cái, nhưng rồi lai buông xuống, hầm hầm bước đi ra. Và anh trút cơn giận bằng cách đá mạnh vào cánh cửa, đến nổi nó và vào tường nghe cái "rầm".
Hải Vân vẫn ngồi im không phản ứng. Cô cúi đầu, ẩn nhẫn nuốt nước măt vào lòng. Phản ứng ầm ĩ của Nguyên vừa làm cô kinh ngạc, vừa thấy run sợ. Tính cách anh bảo táp quá, cô chịu không nổi cái gì quá mạnh mẽ.
Cho đến lúc Phi về, Hải Vân đi xuống nhà tìm anh. Cô nhìn Phi bằng cái nhìn trách móc:
-Anh đến tìm anh Nguyên chi vậy? Chuyện của em sao anh giải quyết thô bạo thế? Em khó xử lắm, anh biết không.
Phi nhìn cô:
-Lai khóc nữa hả, tối ngày sống bằng nước mắt vậy sao? Nhìn mày thế này, tao chỉ muốn cho thằng nhóc đó một trận, nói chuyện hòa bình với nó là mày lầm rồi.
-Anh nói cái gì vậy?
Phi thản nhiên:
-Tao bảo mày không thích gia đình nó, và mày sẽ làm đám cưới với thằng Tùng vì gia đình thằng Tùng không khinh rẻ mày. Thằng đó không bảo vệ nổi người yêu, có đáng là con trai không?
Hải Vân mở to mắt nhìn Phi, giọng cô đầy bất mãn:
-Sao anh nói như vậy chứ? Anh không nghĩ người ta khinh em sao? Em là người thế nào mà bỏ người này bắt người kia, anh không nghĩ đến danh dự em sao?
-Mày cần gì giữ thể diện với họ người ta có coi trọng gia đình mình đâu. Tại sao mày không dám sống cho mình chứ?
-Anh không nhưng em cần. Mẹ làm khổ em chưa đủ sao, giờ lại thêm anh nữa? Làm ơn đừng quan tâm đến em đi.
Nói xong, cô quay người đi lên. Phi nói với theo:
-Mày tưởng tao bỏ mặc mày được sao? Phải rồi, tao không đáng mặt làm anh, vì phải sống bám mày chứ gì?
Hải Vân khựng lại cô muốn trở xuống xin lỗi Phi, nhưng bước chân cứ đưa cô đi tới. Lúc này tâm trạng cùng cực làm cô cảm thấy mình mệt mỏi ghê gớm.
Suốt mấy ngày, Hải Vân đi ra ngoài tìm việc làm. Buổi tối,cô vẫn đi hát, nhưng ban ngày lại cứ đi suốt. Vì nếu ở nhà cô sẽ không chịu nổi nếu cứ nhớ tới Nguyên. Những lúc đứng hát trên sân khấu, cô thường nhìn xuống dưới tìm anh, nhưng không thấy anh giữa nhiều người.
Những buổi tối về một mình, cô thầm mong gặp Nguyên trên đường, nhưng rồi nỗi thất vọng đeo đuổi cô đến lúc về nhà. Có lúc cô nhớ da diết, muốn gọi điện cho anh, nhưng rồi mặc cảm làm cô đủ nghị lực không làm chuyện đó.
Hoa Hồng Mùa Xuân Hoa Hồng Mùa Xuân - Hoàng Thu Dung Hoa Hồng Mùa Xuân