S
au khi tôi có phản ứng như trên đối với bài thơ cuả PDN và gởi bài viết đến tạp chí Hợp Lưu của Khánh Trường. Sỡ dĩ tôi chọn HL làm địa chỉ trao đổi vì hơn ai hết, Khánh Trường là người biết rõ mối giao tình giữa tôi và PDN; ông ấy và tôi lại có phần thân thiết của người một đơn vị, Tiểu Ðoàn 9 Dù, cũng là người đầu tiên đón tôi tại Cali, đưa về nhà trú ngụ, cùng dự những sinh hoạt, chung sở thích. Phải nói rõ ra những chi tiết kia để hiểu rằng khi đưa chuyện tôi lên mặt báo để nói về một điều uẩn khúc, hơn nữa, hôm viết bài báo về tôi, KT đang ở trong giai đoạn sức khoẻ suy yếu, thế nên, người bạn nầy quả đang phải làm một việc'không nói không được'. Khánh Trường và tôi lại cùng có cách phóng khoáng của người lính, thì tình hình 'nguy biến' từ bài viết của bản thân tôi phải là một sự việc không thể khỏa lấp, dung hòa. Qua bài viết chí tình, thành thật (như bản chất vốn sôi nổi, nồng nhiệt) KT muốn nhắn nhủ cùng tôi rằng:'Tôi phải công bằng với bạn (PDN) - Có nghĩa, trong cuộc phân định đúng, sai, tiếng lời, thái độ (chính trị) của PDN nằm về phía chân lý, sự thật'. Ðến đây vấn đề không còn là câu chuyện riêng tư của hai người bạn văn với một thể tài văn học, nhưng đã là một chọn lựa, kết luận cuối cùng giữa hai bên biên giới bất khả khoan nhượng Quốc-Cộng; Dân Chủ- Ðộc Tài. Nếu tôi Sai- Toàn thể tai họa đảng cộng sản gây nên từ tháng 9, 1945 đồng được biện minh và hợp lý hóa với thắng lợi nơi ngày 30 tháng Tư, 1975. Nếu tôi Sai, những cái chết từ Nhượng Tống, Khái Hưng, Phạm Quỳnh... đến Từ Chung, Chu Tử, Trần Văn Tuyên, Hiếu Chân, Dương Hùng Cường, Nguyễn Mạnh Côn, Hồ Hữu Tường... (hạn chế với đối tượng người làm văn hóa, văn nghệ)... sau 1975 phải là 'những trừng phạt xứng đáng đối với những kẻ tội đồ phản bội dân tộc'. Nếu tôi Sai, những người hôm nay, Nguyễn Ðan Quế, Ðoàn Viết Hoạt, Trí Siêu, Tuệ Sĩ, những cao tăng, tu sĩ Thích Quảng Ðộ, Thích Huyền Quang, Linh Mục Trần Ðình Thủ... đồng phải lên hai lần giá chém mới xứng đáng những tội phạm 'âm mưu lật đổ chính quyền, tay sai đế quốc, thành phần chống đối điên cuồng phản cách mạng'. Nếu tôi Sai, 600.000 người chết trên đường di tản, những kẻ vừa nằm xuống mới đây nơi Xuân Lộc, Long Khánh, Trà Cổ, Thái Bình... Và cuối cùng, hai triệu người Việt Nam nơi hải ngoại, kể cả mấy chục ngàn người ra đi từ miền Bắc trước, sau 1975 theo kế hoạch 'hợp tác lao động' sang các nước Ðông Aâu, nay trở thành một loại 'tiện dân bất hợp pháp' nơi các nước sở tại... Tất cả phải xuống tàu về nước, đến xếp hàng trước lăng hồ chí minh để đập đầu, đấm ngực tự kết án về một tội nghiêm trọng, 'bất xứng đối với tổ quốc, bởi bỏ trốn ra khỏi nước'. Lẽ tất nhiên, cũng phải có mặt những người hiện nay đang phê phán chúng ta về một 'mối tội' vì đã có 'những tiếng lời nội dung thiếu sáng tạo văn học, không công bằng chính trị'. Vâng - Nếu tôi ÐÚNG- Tất cả tội ác, tội phạm trên phải viết lại với một danh xưng, một thủ phạm duy nhất - Ðảng và Người Cộng Sản Việt Nam.