Chương 4
ắng chiếu gắt khi họ cưỡi ngựa qua làng để tránh xa những cặp mắt tò mò. Fin liếc nhìn về phía Simon, lúc này thằng bé đã cưỡi ngựa thành thục hơn. Thỉnh thoảng, cu cậu có vẻ như chìm đắm trong suy nghĩ gì đấy rồi toe miệng cười khiến khuôn mặt sáng bừng. Fin không thể không tự hỏi liệu có phải Simon đang nói chuyện với con ngựa của nó không. Ngựa thì có thể nghĩ gì nhỉ? Anh muốn mở miệng hỏi. Có lẽ lúc nào đó chỉ có hai chú cháu anh sẽ tìm hiểu.
Còn Elizabeth thì rất tự tin trên lưng ngựa trong chiếc váy được vén cao. Anh vẫn nhớ những lần đầu tiên cô đã chật vật thế nào. Vì quá lo lắng cho sự an toàn của con trai nên ước muốn được cưỡi ngựa đúng cách của cô bị xếp vào hàng thứ yếu. Giờ đây cô ngồi giữ lưng thật thẳng, mắt hướng về phía trước, khuôn ngực nhấp nhô theo nhịp vó ngựa. Fin thấy tim mình nhói lên khi nhớ lại lúc chúng ép sát vào anh như thế nào. Khoảnh khắc gần gũi ngắn ngủi trong chuồng ngựa nhiều tháng trước đã in hằn vào tâm khảm Fin, như thể đấy là giây phút đánh dấu một sự khởi đầu trong cuộc đời anh. Không, anh nghĩ. Đó chẳng qua là một sai lầm. Tuy thế ở đâu đó trong tâm trí đang hoang mang của mình, Fin biết cô cũng nghĩ về nụ hôn đó, cái ôm đó nhiều ngang bằng anh. Có khi còn hơn.
Cảm thấy anh nhìn mình, Liz đưa mắt sang, nghếch cằm lên, và ngồi thẳng người hơn trên yên ngựa. Fin không thể nhịn cười. Thái độ thách thức tinh tế và sự quyết tâm đó chỉ khiến anh khao khát cô thêm thôi. Anh tự hỏi liệu cô có biết điều đó không.
Rồi đến Todd, một sự bất ngờ lớn cho cả gia đình nhà MacCoinnichs, chồng của Myra, vị cứu tinh, và là người tình của con bé. Khi anh ngồi xuống và nghĩ về điều đó, nghĩ về em gái dưới góc độ là người tình của ai đó khiến quai hàm anh đanh lại. Nhưng thỉnh thoảng, như chính giây phút này đây, Fin nhận thấy em gái mình thật xinh đẹp và quyến rũ. Một ngày nào đó con bé sẽ trở thành một người mẹ giỏi giang và là bà chủ quán xuyến gia đình riêng của mình. Cái mà anh không nhìn thấy được ở Myra là một chiến binh, song anh nhìn thấy điều đó ở Liz. Nhưng tất cả đều là chiến binh. Cuộc chiến gắn kết những chiến binh lại với nhau để cùng nhau đi đến chiến thắng.
Có tiếng thác chảy kéo anh ra khỏi những suy nghĩ mông lung, và Fin thúc ngựa vượt lên những người khác.
“Chúng ta gần đến nơi rồi”, anh gọi lớn và ra hiệu mọi người đi theo mình.
Sau khi đi sâu vào rừng rậm, Fin tìm thấy một khoảng đất trống và một nơi trú ẩn nhỏ mà mọi người nghĩ đủ cách xa con đường dẫn tới đất nhà bất kỳ ai, kể cả vùng đất nhà MacConnichs. Anh xuống ngựa và chìa tay cho Simon. “Cháu cảm thấy có vật nuôi nào gần đây không?”
Simon nhắm mắt và có vẻ như đang đếm. “Không ạ, chỉ có ngựa nhà mình thôi.”
Fin cầm lấy dây cương ngựa thằng bé và dắt tới một cái cây dáng cong.
“Chú định làm gì thế?”
Fin nheo mắt nhìn Simon. “Để chúng không đi mất.” Simon vỗ về cổ con ngựa của mình. “Bọn kia không muốn đi. Mày thì sao hả?” Nó nhấc cằm lên về phía Fin.
“Đừng có cột chúng nhé chú. Chúng muốn kiếm ăn loanh quanh chỗ đám cỏ mọc cao bên dưới tán cây ấy. Chúng sẽ không bỏ chạy đâu.”
Liz cắn môi dưới. Fin phải giúp cô có niềm tin vào con trai. Khả năng nói chuyện với động vật của Simon khiến cô rất lo lắng. Nhìn nó biến thành một con gì đấy có thể sẽ khiến cô gặp ác mộng suốt mấy tháng trời mất.
Cánh đàn ông tháo yên cương cho ngựa trong khi Liz cùng Myra mở hết mấy tấm chớp và cửa của căn lều nhỏ ra để đón không khí bên ngoài vào. Khi xong việc, họ đưa mắt nhìn nhau đợi người kia nói trước.
“Em nghĩ mình nên bắt đầu”, Myra lên tiếng.
“Lâu nay em vẫn thực hành quyền năng của mình nhiều hơn bọn anh mà”, Fin chỉ ra.
“Vâng”, Myra vẫy tay về phía một súc gỗ nằm trên đất và luồng gió phát ra từ bàn tay cô khiến đám lá cây phủ trên đó bay sạch. “Quyền năng của em rất tiện lợi. Chứ đâu như của anh hả Fin.”
Liz từ từ đưa mắt nhìn anh. “Thế quyền năng mạnh nhất của anh là gì?”
Fin khẽ nhếch một bên mép khiến đôi môi mang hình thù mà anh dám chắc là giống với một nụ cười tự mãn. Anh xòe bàn tay ra và đất bắt đầu rung chuyển. Bầy ngựa hí vang khi đất dưới chân chúng phát ra tiếng động ùng ục. Simon quay lại thủ thỉ trấn an chúng. Liz tròn mắt và há hốc miệng. Fin nắm bàn tay lại và mọi thứ trở về như cũ.
“Đỉnh thật đấy, chú Fin”, Simon nói.
“Ấn tượng”, Liz khen. “Tôi không chắc quyền năng này sẽ giúp ích vào chuyện gì nhưng tôi chắc là vào lúc nào đó chúng ta có thể sử dụng nó.”
Fin thấy tự ái và nụ cười tự mãn tắt ngóm trên môi anh. Anh cố dằn lại không lớn tiếng đáp trả và trừng mắt nhìn Myra khi nghe thấy cô em gái cười khúc khích.
“Mình bắt đầu ở đâu ạ?”, Simon hỏi.
Liz bước tới bên bờ suối. “Tôi nghĩ tốt nhất là ta nên thực hành quyền năng về lửa ở đây, nơi Myra có thể sử dụng những kỹ năng của em ấy dập tắt những ngọn lửa bị mất kiểm soát.”
“Chị gợi ý xem em nên làm chuyện đó như thế nào?” “Ừm, em nhấc nước lên khỏi bề mặt sông được không?” Myra cắn môi và đưa mắt nhìn dòng nước chảy xiết.
“Em chưa thử lần nào hết.”
“Vậy thì giờ đã đến lúc rồi đấy.”
Cô nheo hai mắt khi chìa lòng bàn tay về phía sông. Fin để ý thấy mắt trái em gái giần giật khi con bé tập trung vào công việc. Một luồng gió mạnh thổi sượt qua anh, đám lá khô bị tốc lên khỏi mặt đất, nhưng nước vẫn không hề dao động.
Myra buông thõng hai tay. “Em không nghĩ là mình làm được.”
“Cứ thử xem sao”, Liz vốc nước vào lòng bàn tay và thảy lên không trung. “Khi nước ở trong không khí, em hãy chuyển động nó nhé.” Cô lặp lại hành động vừa rồi và Myra tập trung vào chỗ nước trong không khí.
Một vài giọt trượt ngang trước khi rơi xuống đất.
“Làm lại đi”, Liz bảo.
Lần này một lượng nước lớn hơn rơi xuống theo câu lệnh của Myra.
“Fin, anh hãy làm một quả cầu lửa và thảy nó lại đây. Myra, em cố dập tắt lửa bằng nước chị ném lên nhé.”
Fin gật đầu rồi gọi lửa bằng ý nghĩ và dùng lòng bàn tay nắn khối lửa lại bằng cỡ nắm tay mình. Anh thảy khối lửa để giúp Myra thực hành quyền năng của mình. Cô bị trật mục tiêu và khối lửa bay vèo xuống sông tắt ngóm.
“Làm lại nhé”, Liz gọi lớn.
Trong nửa giờ đồng hồ, vạt váy trước của Liz ướt đẫm nước còn Myra rõ ràng là đã tập trung hết sức lực vào công việc. Nhưng khi những khối lửa do Fin tạo nên bay là là mặt nước, Myra đã dập tắt được chúng.
“Tôi nghĩ cô ấy cần nghỉ ngơi một lát”, Todd choàng một cánh tay quanh vợ và nắn bóp hai vai cô. “Em ổn chứ?”
“Aye.” Nhưng cô tựa hẳn người vào chồng và trông rõ là kiệt sức.
Liz quay trở vào và ngồi trên súc gỗ. “Anh làm quả cầu lửa bằng cách nào vậy?”
Simon ngồi xuống bên mẹ lắng nghe.
Fin nhìn hai mẹ con mỉm cười, lòng tự ái vừa bị tổn thương lúc nãy giờ được chữa lành vì giờ đây cô đang nhìn anh, trông chờ được hướng dẫn. “Trước tiên cô cần có khả năng gọi được lửa đã rồi giữ nó trong lòng bàn tay.”
“Sao anh làm vậy được?”
Fin nắm lấy tay Simon và lật ngửa ra. Không biết từ đâu, một quả cầu lửa nhỏ xuất hiện từ tay Fin và chờn vờn bên trên chừng một phân. “Hãy xem nó giống như một cuộn len nhé. Khi nó tiến gần tới sát tay thì cháu đánh bạt nó đi.” Anh chuyền quả cầu lửa cho Simon, sẵn sàng “cứu viện” nếu cậu chàng mất kiểm soát.
Anh nghe Liz hít sâu khi quả cầu lửa hạ thấp xuống lòng bàn tay con trai. Cô không nói lời nào khi quả cầu lửa hạ thấp xuống tới mức “báo động”. Simon xòe tay ra và quả cầu lửa nảy vào không khí.
“Tuyệt!” Nó lại khiến quả cầu lửa nảy lên lần nữa. Fin đứng lùi ra sau. Anh cảm thấy vô cùng tự hào khi quan sát Simon thể hiện quyền năng mới của mình.
“Nào, cháu thảy nó xuống sông đi.”
Khi tiếng lửa kêu xèo xèo rồi tắt ngóm dưới sông, Simon xoay người lại, cười toe toét. “Tuyệt thật. Mẹ thử xem. Dễ ợt.”
Elizabeth hít sâu và chìa tay ra. Fin lót lòng bàn tay anh bên dưới mu bàn tay cô. Mặc dù tay cô lạnh và cứng nhưng anh vẫn thấy ấm. “Thư giãn nào”, anh bảo và nhìn vào mắt cô. Tia sáng trong ánh mắt xanh biếc của cô ngay lập tức dội vào anh một cú nhoi nhói ngay bên dưới thắt lưng. Anh miết miết mấy ngón tay lên mạch cô và để ý thấy nhịp tim cô đang đập dồn dập. “Cô cần bình tĩnh.”
“Tôi ổn.”
“Không, cô không ổn.”
Cô nheo mắt thách thức nhưng thay vì cố cãi như thường lệ, cô nhắm mắt và hít sâu. Ngực cô nhô lên và khe ngực trắng mượt như sứ lộ ra bên dưới cổ áo trễ. Trong một thoáng, anh tự hỏi không biết đầu nhũ hoa của cô màu hồng hay nâu. Nơi bụng dưới của anh bắt đầu căng cứng và tim bắt đầu đập dồn.
“Chính anh mới cần bình tĩnh đi đấy”, Liz giễu nhại khiến anh ngước lên nhìn, bắt gặp đôi mắt cô giờ mở to và đang nhìn xoáy vào mắt anh.
Dứt mắt ra khỏi những đường cong nữ tính nơi cô, Fin mở lòng bàn tay gọi một quả cầu lửa nữa. Anh trao nó cho cô như cách với Simon, trong khi vẫn giữ tay cô nằm an toàn trong tay mình. Khi quả cầu hạ gần sát vào tay mình, Liz cố đánh bạt nó đi, nhưng nó vẫn tiếp tục hạ xuống. Anh chìa tay về phía trước khống chế nó.
“Thử lại xem.”
Cô thở ra và nhìn chằm chằm vào khối lửa, hạ quyết tâm.
Lần này cô cố dịch chuyển được quả cầu lửa, nhưng khi hạ xuống lần thứ hai, nó rơi vào lòng bàn tay cô. Theo phản xạ cô nắm tay lại, la lên thất thanh và thả nó rơi xuống. Fin vội đón bắt lấy quả cầu nhưng nó đã kịp chạm vào thân trước váy cô và khiến nó bốc cháy.
Cô chết điếng còn Simon thì hét lên.
Fin quỳ thụp xuống dập lửa. “Myra!” “Chết tiệt.”
Myra phóng như bay về phía con sông, chìa hai tay ra. Một cơn gió nổi lên, kéo theo một luồng hơi nước. Fin ngước nhìn lên trông thấy mặt Liz bị tóc che hết. Lửa đã tắt, và cô đứng run rẩy. Vì lạnh hay vì sợ, anh không biết chắc nữa.
“Cô ổn chứ?”
Liz rùng mình. Môi dưới run run. Cô nói khẽ. “Làm lại đi.”
* * *
Sau bữa trưa, Liz tìm thấy một chỗ kín đáo gần bờ sông nơi tránh xa mọi cặp mắt tò mò của người ngoài. Họ đã miệt mài luyện tập với quả cầu lửa cho đến khi cô khống chế được nó đủ lâu để có thể làm nó nảy lên ba lần.
Tuy nhiên, công việc đó khiến cô bị đau. Liz liếc nhìn qua vai để đảm bảo không ai nhìn thấy rồi quỳ xuống bên bờ sông. Nhúng một bàn tay xuống dưới làn nước lạnh lẽo, cô đảo mắt, răng va vào nhau lập cập. Cô rút tay lên và nhìn chằm chằm vào chỗ da bị sưng phồng.
Đau chết đi được ấy. Cô có vết thương đó lúc cái váy bắt lửa. Phản xạ đó khiến cô hoảng hốt. Cô đã sững người, hoàn toàn không thể tự xoay xở, và điều đó khiến cô bực bội. Liz rủa sả bản thân, biết rằng phản xạ chậm khi đối mặt với hiểm nguy có thể khiến bất kỳ ai trong họ mất mạng. Cô không chắc tại sao mình làm như vậy nữa. Lúc đó, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là người cô bốc cháy và con trai cô thì chỉ biết đứng nhìn trân trối.
“Cô đang làm gì đấy?” Giọng Fin cất lên từ phía sau. Cô vội vàng đứng bật dậy, quay người lại và giấu tay ra sau lưng. “Rửa, tôi rửa ráy chút thôi.”
“Thế sao phải giấu tay ra sau làm gì?”
Cô đặt tay dọc theo thân người nhưng không để lộ vết thương.
Không xong. Chỉ hai bước chân là anh lại gần, nắm lấy tay cô và săm soi lòng bàn tay. “Khi nào vậy?”
“Tôi không sao, Finlay. Chút đỉnh thôi mà.”
“Sao cô không chịu nói cho tôi biết là cô bị bỏng chứ? Lẽ ra ta nên dừng lại sớm hơn.” Anh kéo cô xuống bờ sông, nhúng tay cô xuống nước như cô làm lúc nãy. “Để yên đấy.”
Không có gì. Làn nước mát lạnh khiến cô thở ra dễ chịu. Fin kéo gấu váy cô và chuẩn bị xé.
“Anh định làm gì đấy?”
“Ngồi xuống đi”, anh ra lệnh.
Cô quan sát khi anh xé một mẩu vải ra từ gấu váy, nhúng nó xuống nước, rồi đắp vào lòng bàn tay cô. Liz ngồi yên nhìn anh chăm sóc vết thương cho mình. Quai hàm anh nghiến chặt, cố dằn lại những điều cô biết anh muốn nói nhưng không nói. Anh đang giận, cô cảm thấy vậy. Nhưng về cái gì cơ chứ?
“Chúng ta đã lường trước rằng thực hành với lửa có thể khiến một trong chúng ta bị bỏng.”
“Tôi thà bỏng còn hơn nhìn em thế này.”
Cô có thể nói điều gì bây giờ? Cô chẳng biết nữa nên chọn cách im lặng.
Anh băng bó bàn tay cho cô xong rồi ngồi xuống, vẫn nắm tay cô. “Cảm thấy thế nào rồi?”
“Đỡ hơn rồi, cảm ơn anh.” Thay vì buông tay cô ra, anh giúp cô đứng lên. Họ đứng bên nhau, không ai nói lời nào. Nhận thức sự hiện diện của anh ngay bên mình khiến toàn thân cô run rẩy. Liz cắn cắn môi dưới, cố hết sức để không ngước nhìn anh. Sự lo lắng thực sự của anh dành cho cô đã đẩy mối quan hệ giữa hai người lên một mức độ khác. Thật dễ tránh xa khỏi anh mỗi khi họ cãi nhau. Nhưng lần này, sự im lặng làm lung lay bức tường cô đã cố công dựng nên kể từ lần đầu tiên hai người để mắt đến nhau.
Anh nắm lấy tay cô và nhìn đăm đăm vào mắt cô. Liz dịch vào gần anh hơn.
Có tiếng Simon gọi từ căn lều. “Mình về thôi.”
Fin gật đầu và đưa cô đến chỗ bầy ngựa. Anh không cho cô làm gì ngoài việc đứng nhìn anh giúp Todd và Simon thắng yên.
“Chị ổn chứ?”, Myra hỏi đưa mắt về phía bàn tay cô. “Chỉ bỏng chút xíu thôi mà.”
“Em nghĩ việc đó không tránh khỏi được. Để về nhà nói mẹ bôi thuốc mỡ cho. Nhưng nhìn chung em thấy hôm nay mình làm được đấy chứ nhỉ, đúng không?”
Liz dứt ánh mắt ra khỏi Fin và mỉm cười. “Ừ, chị cũng nghĩ vậy. Mỗi lần luyện tập, mình sẽ tiến bộ hơn. Các thao tác sẽ thuần thục hơn.”
“Đó là điều tốt nhất ta có thể làm.” “Xong hết rồi đây”, Simon gọi.
Liz nắm lấy dây cương và nhăn mặt. Fin bật chửi thề. “Gượm đã.”
Không nói không rằng, Fin tự ý bồng cô và đặt lên ngựa một cách dễ dàng. “Chỉ mỗi tay kia thôi thì có giữ được cương không đấy?”
“Được mà.”
“Đồ bướng bỉnh. Nếu không được thì bảo tôi.” Thế tốt hơn đấy. Giọng Fin luôn đặc quánh lại khi anh nổi giận. Sự giận dữ luôn là cảm xúc thể hiện dễ dàng hơn nhiều so với những cảm xúc khác.
Họ lên đường về lại pháo đài, ai nấy đều mệt nhoài, nhưng quan trọng hơn là mọi người đã luyện tập thật hăng say và kết quả đúng như mong đợi.
Họ sẽ tiếp tục vào ngày mai.
* * *
Amber ngồi nhắm mắt khi Tara đưa cho con bé những đồ vật.
“Cái này thế nào?”
Amber chun mũi. “Đồ nhà bếp.”
Đấy là một miếng giẻ dùng để lau chùi và rất có thể Cian đã lấy nó từ nhà bếp. “Ừ.”
“Nhưng em ngửi thấy mùi của nó rồi, chị Tara. Không tính.”
“Ồ, thế cái này thì sao?” Tara cầm một sợi dây chuyền bằng hai bàn tay. Cái này chị mang đến đây từ thế kỷ XXI. Chị đã mua nó tại Lễ hội Trung cổ nơi chị gặp Duncan. Cassy, bạn thân của chị hồi ấy, cũng mua một cái giống hệt thế này.
Amber xụ mặt. “Cái này chắc là của chị. Chị mang nó với nỗi buồn trĩu nặng trong lòng.” Con bé mở mắt ra. “Tại sao nó lại khiến chị buồn thế?”
Tara mân mê sợi dây chuyền. “Không hẳn là buồn, chỉ là cảm giác về một ký ức sẽ phải gắn liền với cả cuộc đời chị thôi. Như cảm giác em có được khi ai đó qua đời ấy. Em nhớ họ với tình yêu và niềm vui, nhưng với một trái tim trĩu nặng vì em sẽ không bao giờ gặp được họ nữa.”
“Em hiểu.”
“Quan trọng hơn cả là, em đoán đúng rồi. Đọc được đồ vật đang trở nên dễ dàng hơn lúc chúng ta mới bắt đầu rồi đấy.”
“Làm thêm nữa không?”
Tara gật đầu và đưa cho con bé chiếc áo sơ mi của Simon. Cian rón rén đi vào phòng tít đằng sau pháo đài cùng với một số món đồ ôm trong tay. Sau một lúc, Amber có thể xác định được đồ vật nào thuộc về ai.
“Quyền năng mạnh nhất của em là gì Cian? Chị phải thú nhận là chị không biết.”
Đã qua sinh nhật lần thứ mười tám, Cian không còn vẻ vụng về, lộc ngộc như thời gian đầu Tara mới đến đây. Cậu cao vọt lên hơn cô ngang với cha và mấy anh trai.
“Em khá về lửa, gọi gió cũng dễ dàng dù không giỏi bằng chị Myra. Quyền năng đích thực của em là gì em cũng chưa xác định được nữa. Thỉnh thoảng em trông thấy những hình ảnh em không thể giải thích được, và khi em tập trung thì chúng thay đổi mất, nhưng em không biết chúng có ý nghĩa gì.”
“Thế em thấy gì?”
“Những vòng tròn, đường thẳng. Những mảnh vụn bay lơ lửng về một hướng. Có cảm giác như một loại năng lượng gì đấy vậy.”
“Em vẽ lại những gì mình thấy được không?” “Chắc là được.”
Ở đâu đó tít sâu trong tâm trí Tara, những miêu tả của cậu nghe rất quen thuộc.
Có tiếng gõ cửa dè dặt. “Mẹ đây”, là giọng của Lora. Amber lồm cồm đứng lên mở cửa cho mẹ.
“Mọi người về chưa mẹ?”
“Chưa, nhưng chắc là đang trên đường về.”
“Đúng thế”, Tara nói gần như với chính mình. “Thật lạ lùng là giờ này tất cả chúng ta có thể dễ dàng nắm bắt được tình hình của nhau rằng đang ở xa hay gần, ốm hay khoẻ.”
Vừa lúc Amber liếc xuống tay nó và đưa lên ngang tầm mắt. “Lizzy bị thương.”
“Sao?” Cả ba nhất loạt nhìn nó.
Con bé nhấc cả hai lòng bàn tay lên và săm soi. “Mẹ, cô ấy cần bôi mỡ đấy. Vết thương không nghiêm trọng. Chỉ bỏng nhẹ thôi.”
* * *
Fin nhấc cô xuống khỏi yên ngựa mặc cô vùng vằng không đồng ý. Liz ghét phải thừa nhận, nhưng thực tế là tay cô đang rất đau. Cảm giác bỏng rát bắt đầu ngay sau khi họ rời khỏi chỗ luyện tập trong rừng và cơn đau tăng dần lên suốt quãng đường trở về nhà. Tara, Amber, và Lora ra ngoài sân đón họ. Khi người giữ ngựa của Fin đón ngựa của anh và ra hiệu cho những người khác đi theo mình, Amber sà xuống bên cô như gà mái mẹ, khiến Liz cảm thấy buồn cười khi nghĩ đến tuổi con bé.
“Cô ổn chứ?”
“Không sao đâu, thật mà.”
“Không sao gì mà không sao. Giờ thì cháu thấy rõ hơn rồi đấy. Vào nhà đi cô.”
Liz áp lòng bàn tay bị thương lên ngực cho bớt đau. Khi vào nhà và ngồi trên ghế trong đại sảnh, Liz để Amber mở miếng vải ra.
Bên dưới miếng vải, không chỉ là một vết bỏng đơn thuần. Thực tế, chỗ đau ở chính giữa không là gì so với xung quanh. Nhìn giống như lửa táp vào cả bàn tay cô vậy.
“Chị Liz, sao vậy?”, Tara lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu, bọn chị luyện tập với những quả cầu lửa ấy mà.”
“Không đơn giản đâu.” Lora đứng lên ra khỏi phòng, chắc là đi tìm cách chữa trị thời Trung cổ nào đó để giảm đau cho cô.
Liz lợi dụng cơ hội rỉ tai Tara. “Em có Advil hay Tylenol gì không?”
“Em biết thế nào chị cũng có chuyện mà.” Tara đứng lên rời khỏi phòng.
Amber lắc đầu. “Có phải chỉ qua một đêm là học hết mọi thứ đâu.” Nó đến bên vòi nước thấm ướt một miếng vải và tới đắp vào vết thương cho cô.
“Đau phải không?” Fin đứng ở cửa. Mặt anh nhăn nhó. “Mọi người làm sao thế? Chỉ là một vết bỏng thôi mà.” “Không, Elizabeth, đấy không chỉ là một vết bỏng.”
Fin hạ giọng và bước lại gần. “Bỏng thường dẫn tới nhiễm trùng. Nhiễm trùng sẽ thành bệnh. Ở đây chúng ta không có thuốc men để chữa như thời cô đâu.”
Liz ngồi ngả người ra nhìn vào lòng bàn tay bị bỏng. Giờ nó đã sưng phồng lên gấp đôi. Cô đã không tính đến chuyện đó. Khi còn ở thế kỷ XXI, sự tiện lợi của y học hiện đại không phải là điều cô quan tâm. Bác sĩ chỉ ở cách xa chừng vài tòa nhà.
“Tôi tin là không sao đâu.” Giọng cô có vẻ thiếu chắc chắn. Cô không nhìn vào mắt Fin. Cô không thể. Anh nói đúng. Lẽ ra cô nên dừng lại khi mới thấy đau.
Lora quay lại và thoa vào lòng bàn tay cô một thứ chất lỏng nhớp nháp có mùi hôi. Tara đưa cho cô hai viên thuốc tân dược màu nâu được cất kỹ lâu nay. Fin quay người ra khỏi phòng.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề