Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
Ủa, anh Hai! sao hôm nay dậy sớm vậy?
- Bộ lạ lắm sao?
Hạ Du ngồi xuống đối diện.
- Đương nhiên rồi. Thường ngày anh ngủ đến mặt trời mọc mới dậy.
- Thường ngày khác, hôm nay khác. Anh mày không còn bận rộn nhiều với công việc và cũng không thức khuya nữa. Có thời gian chạy bộ rồi.
- Tại sao?
- Công ty đã có người quản lý và điều hành rồi, mọi bận rộn đã được chia sẻ.
- Anh muốn nói...
- Lâm Phong Vũ đã trở về. Anh ta là một con người mới hoàn toàn trong cách sống, suy nghĩ và cả trong công việc. Phong Vũ là cứu tinh của những con người ở công ty đấy.
- Dữ vậy sao?
Duy Trường hùng hồn:
- Em chưa biết đâu. Phong Vũ vào công ty chỉ mới được tuần thôi mà hầu như ai ai cũng phấn chấn cả tinh thần. Họ làm việc hăng say và kết quả đến không thể ngờ.
- Có quá lời không đó. Em chẳng tin đâu. Phong Vũ cũng là một con người chứ đâu phải là thần, làm sao mà thay đổi nhanh chóng vậy chứ?
- Nhưng đó lại là sự thật. Nếu em tận mắt chứng kiến sự thay đổi của công ty thì em mới biết Phong Vũ là một thiên tài. Tuy những khó khăn của công ty không phải không còn tồn tại, thế nhưng ai cũng tin một ngày không xa, Phong Vũ sẽ mang đến nhiều bất ngờ. Nhìn tốc độ làm việc của Phong Vũ mà anh cảm thấy sợ.
- Mọi việc coi như đã thay đổi. Vậy bây giờ anh làm gì trong công ty?
- Công ty bước đầu được chỉnh đốn tuy chưa vào quỷ đạo, anh vẫn ở vai trò một trợ lý.
- Em thấy anh nên xin nghỉ thì hay hơn.
Duy Trường nhíu mày:
- Tại sao phải nghỉ trong khi công việc ở công ty Phong Vũ rất thích hợp với anh?
Hạ Du nhún vai:
- Em chỉ sợ anh bị cuốn theo người ta mà quên đi chính mình.
- Cái đó thì em không cần phải lo. Phong Vũ là người bạn tốt nhất của anh.
Duy Trường chợt trầm giọng:
- Hai con người hai mảnh đời khác nhau. Anh còn có phước hơn Phong Vũ trong cuộc sống, không đến nỗi bon chen tha hương và cay đắng. Còn Phong Vũ phải chịu bao nỗi nhọc nhằn để đổi lấy cuộc sống. So với Phong Vũ, cuộc đời làm người của nh chưa xứng đáng lắm.
- Anh Hai...
- Hạ Du! Em đừng bao giờ nghĩ xấu cho Phong Vũ nha. Hãy thông cảm với người ta trong bất kỳ hoàn cảnh.
- Chuyện đó em không hứa, bởi vì anh khác, em khác. Em không chấp nhận sự quá đáng và cũng không muốn người ta nhìn mình bằng đôi mắt hiểm họa.
Duy Trường nhíu mày:
- Em nói gì vậy?
Hạ Du chợt khoát tay:
- Anh đừng bận tâm đến em làm gì.
- Mấy hôm nay, anh thấy em lạ lắm đó Hạ Du. Lúc nào cũng buồn buồn và hay châm chích người khác. Thật ra ai đã làm cho em không hài lòng, nói cho anh biết đi?
- Đôi lúc, con người trở nên như thế cũng là chuyện bình thường thôi. Anh Hai đừng quá lo lắng.
Duy Trường gằn lại:
- Thật sự không có chuyện gì chứ?
- Không.
- Vậy mấy ngày nay, sao em không sang thăm chú Nam? Ngày nào hầu như chú ấy đều hỏi đến em.
Hạ Du cúi đầu:
- Ờ... thì... anh xin lỗi chú Nam giùm em. Dạo này bài vở hơi nhiều, với lại em cũng sắp thi, nên không có thời gian nhiều.
Duy Trường nhìn thẳng vào mặt em gái:
- Em không có thời gian hay em đang nói dối anh? Có phải em đang giận Phong Vũ không?
- Anh đừng nhắc đến ông ta trước mặt em.
- Đó, thấy chưa. Chính em đã nói cho anh biết rồi đấy.
Hạ Du ngang bướng:
- Em giận ông ta thì sao chứ?
Duy Trường nghiêm mặt:
- Phong Vũ đã làm gì cho em phải giận?
- Không làm gì hết, thích giận thì giận thôi.
- Vô lý!
- Anh không tin thì tùy anh vậy.
- Hạ Du! Em là em gái của anh, chẳng lẽ anh không biết tính tình của em sao? Với em không có gì tự nhiên cả. Con người của em thích vui đùa, lại không dễ giận người khác một cách vô cớ. Hãy nói thật đi, Phong Vũ đã chọc giận gì? Còn nếu không nói, anh sẽ hỏi à.
Hạ Du bỗng nổi cáu:
- Em không nói. Nếu anh thích hỏi thì cứ hỏi đi.
- Thôi được... Giờ đi làm, anh sẽ đến phòng làm việc hỏi Phong Vũ. Nhưng còn điều này, anh muốn nói với em. Anh không biết Phong Vũ đã làm điều gì khiến em giận. Em giận Phong Vũ, nhưng chú Nam thì đâu liên can, làm như vậy chú Nam rất là buồn, em có biết không? một thời gian cũng khá dài, em là niềm vui là nụ cười của chú ấy. Đùng một cái, chỉ vì Phong Vũ mà em không đến thăm chú ấy nữa, em thấy em có trẻ con lắm không?
- Vậy anh muốn em phải làm sao đây? Lời nói của em trước mặt Phong Vũ hôm nào không thể coi như không có.
Duy Trường tò mò:
- Thế me đã nói gì với Phong Vũ?
Hạ Du thở ra:
- Em sẽ không bao giờ bước chân vào ngôi nhà đó nữa. Nhưng cũng tại Phong Vũ... tại ông ta đuổi em trước.
- Và tự ái trỗi dậy mà em nói em không suy nghĩ.
- Chẳng những tự ái mà còn giận nữa. Anh ca ngợi Phong Vũ bao nhiêu, em thấy anh sai lầm bấy nhiêu. Thật ra ông ta không xứng đáng với nhừng gì mọi người tin yêu. Ông ta ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình mà không biết nỗi lo lắng của người khác. Ông ta tưởng trên thế gian này, chỉ có mình ông ta đau khổ và mất mát thôi ư?
Duy Trường cười cười:
- Hôm ấy, em mắng Phong Vũ như thế à?
- Đúng. Nhưng sao anh biết?
Hạ Du nghi ngờ:
- Chẳng lẽ Phong Vũ nói cho anh nghe?
- Hắn đâu có rảnh. Là chú Nam vui miệng kể lại đấy. Em cũng thật là... chuyện của người ta, em xen vào làm gì?
- Tại em nghe ông ta nói mà thấy bực bội. Trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến hai chữ "trả thù" mà không nghe lời chú Nam khuyên.
- Em là người con gái đầu tiên dám mắng Phong Vũ đấy.
- Nếu ông ta không thay đổi, thì em còn mắng dài dài.
Duy Trường chắp tay:
- Thôi, cho anh xin đi, em đừng có giỏi quá vậy. Bất cứ người ta làm cái gì cũng có mục đích và suy nghĩ riêng. Em tài lanh như vậy, không hay lắm đâu. Với lại anh cũng rõ tính Phong Vũ, hắn không thích con gái nhiều chuyện.
- Hừ! Bạn thân của anh mà anh không bênh sao được. Coi chừng ở gần ông ta nhiều quá, anh cũng không phải là anh nữa đấy.
- Em chỉ giỏi suy luận.
- Và còn giỏi phán đoán nữa.
Hạ Du đứng dậy bỏ đi. Duy Trường với theo:
- Ê! Đi đâu đó?
- Chạy bộ. Em đang muốn mình thoải mái một chút.
- Thế sao không chờ anh cùng đi?
- Biết anh có chạy hay không mà chờ. Có một khoảng thời gian, em chạy một mình cũng đã quen.
- Con nhỏ này, chuyên gia "kê tủ đứng" người khác. Bộ không thấy anh mày đang mang giày đây sao?
Duy Trường và Hạ Du ra khỏi nhà gần năm giờ. hai anh em chạy song song nhau. Ngoài đường bây giờ người người đi tập thể dục buổi sáng cũng đông. Không khí của một ngày mới từ từ bắt đầu.
Chạy qua được ba con đường nhỏ. Hạ Du gặp phải người mà cô không muốn gặp, còn Duy Trường thì tươi cười:
- Good morning! (Chào buổi sáng)
- Chào buổi sáng. hai anh em cùng chạy à? Vui nhỉ!
Hạ Du mím môi yên lặng. Duy Trường hỏi lại:
- Còn mày? Sao chạy có một mình?
- Vì tao chỉ có một mình thôi.
Phong Vũ nghiêng nghiêng đầu:
- Cho tham gia với nhé!
- Cứ tự nhiên.
Phong Vũ chạy lên song đôi với Hạ Du:
- Im lặng thế cô bé?
-...
- Không thích tôi chạy cùng à?
-...
- Bộ còn giận tôi sao?
Bực mình, Hạ Du đứng lại:
- Ông có biết là ông phiền phức lắm không? Đường công cộng rộng mênh mông, muốn đi muốn chạy là quyền tự do của mỗi người, không cần phải hỏi, không cần phải xin. Với lại, tôi thì không thích có người lạ đi chung, ông hiểu rồi chứ?
Hạ Du tiếp tục chạy. Phong Vũ không bỏ cuộc:
- Này! Dù sao có bạn vẫn đỡ buồn hơn mà. Cho tôi được làm bạn chạy cùng cô bé nhé.
-...
- Đừng rắn như vậy, cởi mở một chút, con người sẽ không khô khan đâu. Cũng như tôi đây này, "giác ngộ" lời nói của cô, tôi đã nhìn đời bằng cặp mắt thoáng hơn, và cách đối xử với con người cũng khác. Cô bé nói đúng, làm người không nên chỉ biết nghĩ cho mình. Sống có xã hội, có gia đình, có bè bạn... đó chính là tình cảm của một con người.
Lần này thì Hạ Du nổi quạu thật sự, cô trừng mắt:
- Thật ra ông muốn gì đây? Tại sao cứ lải nhải bên tai tôi thế? Tôi đã nói rồi, nói bằng tiếng Việt ông cũng đã nghe. Rằng tôi không thích người lạ đi chung.
- Nhưng tôi đâu phải người lạ.
- Vậy tôi với ông quen biết bao giờ?
- Gặp nhau một lần cũng là quen vậy.
- Xin lỗi nha, ông Lâm Phong Vũ. Ông nên nhớ cho kỹ là ông quen với anh Hai tôi, nhưng không quen với tôi. Nếu ông cứ phiền phức hoài như thế, thì đừng trách tôi không khách sáo.
Hạ Du quay lưng bỏ đi. Duy Trường kéo Phong Vũ:
- Đừng chọc ghẹo con bé nữa mà.
- Tao không ngờ em gái mày chanh chua và ngang bướng không chỗ nói. Ê! Tao nhớ có lần mày đòi làm mai cho tao mà.
- Ý mày sao đây? Không phải mày đã từ chối rồi sao?
Phong Vũ đan hai tay vào nhau:
- Thì đúng. Nhưng bây giờ, tao muốn mày...
Duy Trường lắc đầu:
- No... no... no... Không thể nào đâu. Mày cũng thấy rồi đó, Hạ Du ghét mày ra mặt. Có thể việc mày từ chối đó là sự sáng suốt của mày.
- Tự nhiên tao thấy thích thích cá tính của cô bé: Độc lập và có bản lĩnh.
- Phải mày không đó? Nhưng dù mày có nói gì đi nữa, tao vẫn không thay đổi quyết định của mình. Hạ Du còn quá nhỏ để hiểu chuyện tình cảm. Xin lỗi mày nghe Phong Vũ.
- Không có gì, tao chỉ buột miệng nói cho vui thôi. Tao làm sao cặp bồ với Hạ Du khi con bé còn trẻ con quá. Hiện tại tao chỉ muốn tập trung phát triển sự nghiệp và dành thời gian gần chú Nam nhiều hơn. Chú ấy đã hy sinh cho tao quá nhiều rồi.
- Mày nghĩ vậy là phải đó. Nhưng nếu mày muốn tìm một người bạn gái, để tao chỉ cho.
Phong Vũ phì cười:
- Cũng lại là mày, hết làm mai rồi chỉ chỗ. Bộ họ hàng của mày nhiều lắm hả?
- Họ hàng gì đâu, trong công ty mình thôi.
Phong Vũ nhíu mày:
- Là ai vậy?
- Cô thư ký Lam Dung, tài sắc vẹn toàn. Lam Dung vừa dịu dàng, vừa xinh đẹp...
- Tao thấy cô ấy hợp với mày hơn. Làm ơn thôi đi thằng quỷ. Mẫu người của Lam Dung không phải là mẫu người tao tìm kiếm đâu. Đừng có điên khùng mà nói này nói nọ nghe chưa? Tao không muốn họ phải nuôi hy vọng vì tao.
- Chẳng lẽ...
- Chuyện của tao, tao tự biết lo. Mày hãy lo cho mày đi.
Duy Trường nhướng mắt:
- Tại sao?
- Chưa có một mối tình nào cả, vậy mà cũng bày đặt...
- Ê! Ai nói với mày là tao chưa có mối tình nào? Cho mày biết, nàng của tao rất ư là dễ thương đấy. Tại tao không muốn mày buồn nên tao không nói thôi.
- Thế à! Vậy hôm nào giới thiệu đi.
- Được thôi.
Phong Vũ tò mò:
- Nàng của mày đang làm gì? Ở đâu?
- Cô ấy đang ở tại thành phố này và còn đi học. Bật mí cho mày ganh tị luôn... Nàng là bạn học của nhỏ Hạ Du.
- Í trời!
Duy Trường trừng mắt:
- Mày làm gì mà la lớn vậy?
- Tại tao hơi ngạc nhiên thôi. Thế Hạ Du có biết không?
- Bọn tao chưa dám công khai với nhỏ.
- Sao vậy?
- Hạ Du đã từng cảnh báo tao. Nói tao mà rủ rê bạn của nhỏ vào chuyện tình yêu, thì nhỏ không tha thứ cho tao.
- Nhưng chuyện tình yêu là chuyện của trái tim.
- Ai mà không biết điều ấy chứ, ngặt nỗi tao đã lỡ lời hứa, đành chịu giấu lúc nào hay lúc nấy. Tao định khi cô ấy ra trường thì cưới luôn.
- Giấy không thể gói được lửa. Cô ấy còn bao nhiêu năm nừa?
- Ba năm...
Phong Vũ kêu lên:
- Chúa ơi! Anh em mày cũng ngộ ghê đó. Lỡ chỉ vì một lời nói mà khép mình vào những khuôn phép không đáng.
- Cho nên mới ở vào thế kẹt.
- Liệu mày giấu được Hạ Du bao lâu? Con mắt của cô bé tinh anh lắm đấy.
Duy Trường thở ra:
- Tao đang nghĩ cách đây này. Bây giờ thì Hạ Du chưa phát hiện, nhưng những lúc tao nhớ nàng quá, tao sợ...
- Chỉ cần trong cơn say thì mày đã tố cáo chính mày. Tao thấy hay là mày nên đối diện với sự thật đi. Tao nghĩ Hạ Du chỉ đùa thôi.
- Chắc phải vậy chứ sao.
Phong Vũ đấm bạn:
- Đàn ông con trai gì nhát quá.
Duy Trường cãi lại:
- Cái đó không phải nhát mà là người quân tử đấy. Nói phải làm, hứa phải nhớ.
- Hừ! Quân tử kiểu mày có ngày mất người yêu.
Phong Vũ chìa tay:
- Xin chúc mừng mày! Chúc tình yêu vững bền.
- Cám ơn. Tao cũng mong mày sớm tìm được một người để chia sẻ với mày.
Phong Vũ giấu tiếng thở dài. Lời chúc của Duy Trường làm anh chợt nhớ đến Uyển Hoa. Ngày lên máy bay trở về Việt Nam, anh đã không một lời từ giã. Chắc là cô buồn và trách anh nhiều lắm? Nhưng cũng đành chịu thôi, anh không muốn liên lụy cô. Hy vọng Uyển Hoa sớm quên anh để bắt đầu một cuộc sống mới, một tình yêu mới, vui vẻ và hạnh phúc hơn. Bởi chính anh đã không xứng đáng với tình yêu của cô.
Hai người đàn ông chạy đến công viên phía trước mặt thì đã thấy Hạ Du ở đó tự bao giờ. Phong Vũ tạo cho mình nụ cười:
- Cô chạy cũng cừ đấy chứ?
Chẳng thèm nhìn lấy Phong Vũ một lần, Hạ Du nói với Duy Trường:
- Em về trước đây.
Phong Vũ nhanh chân chặn lại:
- Khoan đã! Tôi có lời mời một ly cà phê, cô bé thấy sao?
- Xin lỗi nha, tôi không có nhiều thời gian như mấy ông chủ đâu. Bây giờ tôi về, tôi còn phải đến trường cho kịp giờ.
- Nè...
Duy Trường khoanh tay nhìn bạn:
- Mày thấy thế nào? Đã biết ngán chưa?
- Lâm Phong Vũ này không biết sợ, biết ngán là gì cả. Nhưng tao hứa với mày, tao sẽ không đùa giỡn với em mày đâu.
- Vậy thì tốt. Thôi, đi tìm cái gì uống đi, rồi còn phải về để đến công ty nữa.
- OK.
Hai chàng trai cùng băng qua đường. một ngày mới đã bắt đầu.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân