Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Giây Phút Lỡ Lầm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
T
hanh tra Miller không ưa ông Poirot. Miller không thuộc những thanh tra của Sở Cảnh Sát Scotland thường vui vẻ đón tiếp sự công tác của người đàn ông Bỉ nhỏ bé ấy. Miller sẵn sàng nhắc đi nhắc lại khả năng của Poirot được mọi người đánh giá cao.
Trong vụ án ở "Bến Nghỉ" thanh tra khá hài lòng về mình nên ông đón tiếp Poirot rất vui vẻ.
- Thế ra ông làm việc cho phu nhân Reuben. Đó chỉ là một cuộc đua không tưởng thôi.
- Thật tình là không có nghi ngờ gì về vụ án đó sao?
- Không hề có. Tôi chưa bao giờ gặp một vụ án nào đơn giản, ngoại trừ vụ bắt quả tang thủ phạm.
- Có phải ông Leverson đã thú nhận rồi không?
- Tốt hơn hết là hắn nên im lặng. Hắn không ngừng lặp đi lặp lại rằng hắn đã đi thẳng một mạch lên phòng và không gặp ông cậu. Câu chuyện của lão không đứng vững chút nào.
- Quả thật là anh ta có vẻ như chối cãi một điều tất yếu - Poirot khẽ nói - Anh ta cho ông cảm giác ra sao, cái anh chàng Leverson trẻ tuổi ấy?
- Đó là một con chim yến.
- Một tính khí yếu đuối, phải thế không?
Viên thanh tra gật đầu:
- Người ta không thể tin được một thanh niên như thế lại có gan gây ra một vụ án giết người.
- Tuy vậy, tôi có thể khẳng định với ông rằng tôi đã gặp nhiều trường hợp như vậy. Hãy dồn một thanh niên yếu đuối, nhẹ dạ đến chân tường, cho anh ta một ít rượu và chờ một lúc cho rượu ngấm, ông có thể biến anh ta thành người đấu bò rừng. Một người đàn ông yếu đuối, khi tưởng rằng mình cùng đường sẽ nguy hiểm hơn một người can đảm nhiều.
- Điều ông nói rất đúng.
Miller đã bớt lạnh lùng.
- Ông Poirot ạ, đối với ông thì mọi việc đều tốt đẹp. Ông vẫn được trả công. Tất nhiên ông cũng cần phải làm ra vẻ như cũng có điều tra này nọ để phu nhân Reuben được vừa lòng. Tôi là người đầu tiên hiểu được điều đó.
- Thế ra ông cũng hiểu được những điều lý thú như thế sao?
Rồi ông từ giã Miller.
Sau đó, ông đến gặp luật sư Mayhew bào chữa cho Leverson. Đó là một người đàn ông gầy, khô khan và thận trọng. Ông ta tiếp Poirot với vẻ khách sáo. Nhưng người đàn ông Bỉ nhỏ nhắn biết cách xoay sở để moi được những lời tâm sự. Không đầy mười phút sau, ông Mayhew đã tin tưởng và hai người đàn ông thân mật trò chuyện.
Poirot nói:
- Ông hiểu không, tôi chỉ hành động nhằm bảo vệ ông Leverson thôi. Đó là điều mong mỏi của phu nhân Reuben. Bà ấy tin chắc rằng anh ta không phải là thủ phạm.
Luật sư khô khan đáp:
- Chả có gì đảm bảo rằng ngày mai bà ta lại không tin chắc vào điều ngược lại.
- Chắc chắn rằng linh tính của bà ấy không thể là bằng chứng được, và thoạt nhìn thì thấy chàng thanh niên đáng thương ấy hình như đang ở trong tình trạng phạm tội.
- Thật đáng tiếc rằng ông ta đã khai với cảnh sát những điều chả có lợi gì cả và ông ta cứ bám riết lấy những điều đó.
Poirot hỏi:
- Với ông anh ta có giữ khư khư lấy những điều đó không?
- Có chứ - Mayhew - Anh ta chẳng thay đổi điểm nào cả. Anh ta cứ lặp đi lặp lại như một con vẹt ấy.
- Và điều đó đã khiến ông mất lòng tin ở anh ta chứ gì? Đừng có dối lòng! Trong thâm tâm ông cũng tin rằng anh ta có tội phải không? Nhưng hãy nghe tôi nói đây. Tôi sẽ trình bày một lập luận về các sự kiện, mà tôi cho là có thể chấp nhận được.
"Chàng thanh niên đó bước vào gặp ông cậu. Trước đó anh ta đã uống hết ly này đến ly khác và có lẽ, nhiều ly uýtky pha sô-đa nữa. Anh ta hăng lên giả tạo do tác dụng của rượu. Chính trong trạng thái đó anh đã trở về "Bến Nghỉ" và loạng choạng bước lên cầu thang dẫn đến căn phòng bên tháp. Anh hé mở cửa và trong ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn bên bàn giấy, anh tưởng trông thấy cậu mình đang cúi xuống bàn làm việc.
Anh Leverson - như chúng ta nói - đang bị ảnh hưởng của rượu. Anh không tự kiềm chế được và nói toạc ra với cậu mình những gì ấm ức trong lòng. Anh thách thức ông ta, nhục mạ ông ta. Người cậu vẫn không nói gì. Anh càng hăng hơn, nói đi nói lại mãi, mỗi lúc một lớn tiếng hơn. Cuối cùng sự im lặng của ngài Reuben cũng khiến anh hơi lo ngại.. Anh loạng choạng đến gần đặt tay lên vai ông ta và do cái dựa tay ấy, ông này đổ sập xuống đất, kéo theo chiếc ghế bành.
Anh ta giật mình tỉnh rượu ngay lập tức, cái anh chàng Leverson ấy. Anh cúi xuống cái xác ngài Reuben và hiểu chuyện gì xảy ra khi nhìn thấy đôi tay mình dính đầy một thứ chất lỏng đỏ và ấm. Anh sợ hãi và có thể đánh đổi tất cả để nén tiếng kêu vừa thoát ra mà anh tưởng chừng như đã vang khắp nhà. Một cách máy móc anh nhặt chiếc ghế bành lên rồi vội vã bước ra cửa, lắng tai, tưởng chừng như nghe thấy tiếng động, và vờ làm như đang nói chuyện với ngài Reuben qua cánh cửa để mở. Không nghe thấy tiếng động nào khác nữa, anh tin chắc rằng mình đã lầm. Tất cả đều yên lặng. Anh rón rén về phòng mình và nghĩ không gì tốt hơn là khai rằng không hề đến gặp cậu mình trong đêm hôm đó. Thế là anh đã khai như vậy. Ông hãy nhớ cho rằng, vào lúc đó, Parsons chưa khai về những gì anh ta nghe thấy. Khi anh ta nói ra thì quá muộn để cho Leverson thay đổi lời khai của mình. Leverson là một tên ngu ngốc, cứng đầu nên cứ bám riết lấy lời khai đó. Ông hãy cho tôi biết, ông Mayhew, theo ý ông thì điều đó có thể xảy ra như thế không?"
- Có thể. Tôi cho rằng, theo lập luận của ông thì chuyện đó có thể xảy ra.
Poirot đứng lên, nói:
- Ông có đặc quyền là được gặp ông Leverson. Ông hãy kể cho anh ta nghe những gì tôi vừa nói với ông và hỏi anh ta xem tất cả sự việc đó có diễn ra như thế hay không.
Từ văn phòng luật sư bước ra, Poirot kêu một chiếc xe tắc xi bảo với tài xế:
- Số nhà 348 phố Harley.
Phu nhân Reuben đã kinh ngạc trước chuyến đi London bất ngờ của Poirot vì người đàn ông nhỏ bé ấy không hề nói gì với bà về những dự định của ông ta cả. Sau khi đã vắng mặt 24 tiếng đồng hồ ông ta vừa trở về thì Parsons báo với ông rằng phu nhân Reuben muốn gặp ông ngay. Ông vào gặp bà trong phòng. Bà đang nằm trên đi-văng giữa những chiếc gối, có vẻ thờ thẫn, khuôn mặt méo xệch trông càng tệ hại. Bà hỏi:
- Ông đã về đấy à, ông Poirot.
- Tôi đã về, thưa bà.
- Ông đi London.
- Vâng, thưa bà.
Bà chua chát nói:
- Ông đã không nói cho tôi biết ông đi đâu.
- Tôi thành thật xin lỗi bà. Tôi xin nhận lỗi. Lẽ ra tôi phải báo trước với bà. Lần sau...
Bà ngắt lời ông:
- Lần sau ông sẽ làm y như thế, làm những gì mình thích rồi sau đó mới thông báo. Đó là phương châm của ông thì phải.
- Hình như đó cũng là phương châm của bà nữa, thưa bà. - Poirot nói với cái nhìn tinh quái.
Bà thừa nhận:
- Có lẽ thỉnh thoảng cũng như thế. Ông lại đi London làm gì? Bây giờ thì tôi cho rằng ông có thể nói cho tôi biết rồi đấy.
- Tôi đã nói chuyện với thanh tra Miller tài ba và ông Mayhew tốt bụng.
Phu nhân Reuben quan sát khuôn mặt của Poirot và chậm rãi bảo:
- Bây giờ thì ông tin rồi chứ?
Poirot dán mắt vào phu nhân Reuben nói nghiêm trang:
- Tin rằng sự vô tội của ông Leverson là có thể có đấy.
- À! Thế ra tôi có lý!
- Tôi bảo: có thể thôi, phu nhân Reuben ạ. Không thêm gì nữa cả.
Bà có vẻ ngạc nhiên trước giọng nói của Poirot. Bà ném cho ông một cái nhìn sắc và hỏi:
- Tôi có thể giúp gì cho ông không?
- Có chứ, thưa bà. Bà có thể cho tôi biết tại sao bà nghi ngờ Owen.
- Tôi đã nói với ông rồi, linh tính cho tôi biết mà. Thế thôi.
- Rất tiếc, như thế thì không đủ đâu. Ta hãy quay trở về buổi tối khủng khiếp ấy bằng suy nghĩ, thưa bà. Bà hãy nhớ lại từng chi tiết, từng sự kiện một, bà có thấy điều gì có liên quan đến người thư ký của ngài Reuben không. Tôi, tôi bảo đảm với bà rằng: chắc chắn phải có điều gì đó.
Phu nhân Reuben lắc đầu:
- Tôi gần như không để ý đến sự có mặt của hắn ta nữa. Chắc chắn rằng lúc đó: tôi chẳng có ý nghĩ gì về hắn ta cả.
- Đầu óc bà bị chi phối bởi điều gì khác ư?
- Vâng.
- Bởi sự ác cảm của chồng bà đối với cô Lily phải không?
- Đúng thế, Nhưng ông có vẻ biết rõ hết tất cả, phải không ông Poirot?
- Tôi ấy à, tôi luôn luôn biết tất cả.
Người đàn ông nhỏ bé nói với vẻ tự tôn hơi quá đáng.
- Tôi rất thích Lily, ông Poirot ạ. Ông thấy đấy, Reuben đã bắt đầu sinh sự về lý lịch của cô ta. Tôi không bảo rằng cô ấy không gian lận một chút nào đâu. Cô ta đã làm như vậy. Chúa ơi! Tôi còn làm tệ hơn thế nữa khi còn trẻ! Phải biết cách xoay sở và làm quen với các mánh lới quái đản của các ông chủ nhà hát! Vào lúc đó, tôi có thể làm, tôi có thể nói, tôi có thể viết bất cứ cái gì!
Lily rất cần việc làm và cô ta đã không ngần ngại trước cách làm có lẽ không được... chính đáng cho lắm, ông hiểu chứ? Đàn ông thật ngu ngốc trước những vấn đề như thế. Lily dù có làm việc trong nhà băng, có nắm trong tay bạc triệu đi nữa thì cũng chẳng đáng lo gì. Tối hôm đó, tâm trí tôi bận rộn kinh khủng. Mọi khi, tôi luôn luôn tìm được cách thuyết phục ông Reuben, nhưng lần này ông ta cứ như con lừa vậy, cái ông Reuben đáng thương và đáng yêu ấy! Do đó tôi không còn đầu óc nào để mà quan tâm đến viên thư ký. Hơn nữa thì Owen cũng không phải loại người khiến người ta để ý đến. Anh ta có mặt ở đấy, đó là tất cả những gì người ta có thể nói về anh ta.
- Tôi cũng nhận thấy vậy. Tính cách của ông Owen không được nổi bật cho lắm, không đập vào mắt người ta!
- Đúng là như thế. Hắn không giống như Victor.
- Còn ông Victor thì phải nói rằng ông ta giống như chất nổ ấy.
- À! Đó là một hình dung từ tuyệt vời dành cho Victor. Cậu ta bùng nổ khắp nhà, cứ như pháo bông ấy.
- Tôi cho rằng tính khí ông ấy rất nóng nảy.
- Ồ! Khi bị kích thích thì cậu ta là một con quỷ sứ thật sự. Nhưng tôi chẳng sợ cậu ta đâu. Thùng rỗng kêu to mà, Victor như thế đấy.
Poirot nhìn lên trần nhà, hỏi:
- Thế bà không thể nói cho tôi biết điều gì đã khiến bà quy tội cho viên thư ký ư?
- Tôi đã nói đi nói lại với ông rồi, ông Poirot ạ, tôi biết: đó là linh tính. Linh tính của một người phụ nữ.
- Điều đó có lẽ không thể làm cho một người đàn ông bị treo cổ đâu - nhưng nghiêm trọng hơn là nó cũng không ngăn nổi một người đàn ông khác khỏi bị treo cổ. Phu nhân Reuben ạ, nếu như bà thật tâm tin rằng ông Leverson vô tội và sự nghi ngờ của bà về ông Owen là đúng đắn thì bà có đồng ý tham gia vào một cuộc thử nghiệm không?
Phu nhân Reuben hỏi với vẻ nghi ngại:
- Loại thử nghiệm nào?
- Bà có đồng ý để bị thôi miên không?
- Để làm gì vậy? Trời ơi?
Poirot đến bên bà.
- Nếu tôi nói với bà rằng trên cơ sở của linh cảm, có những sự kiện đã được đầu óc bà ghi nhận lại một cách vô ý thức thì chắc rằng bà sẽ hoài nghi. Do đó tôi chỉ nói rằng cuộc thử nghiệm mà tôi đề nghị với bà có thể có tầm quan trọng rất lớn đối với chàng thanh niên xấu số là anh Leverson thôi. Bà sẽ không từ chối chứ?
- Một người bạn của tôi, thưa bà, người mà nếu tôi không lầm thì sẽ đến ngay bây giờ. Tôi đã nghe thấy tiếng xe ngừng trước bậc thềm.
- Ai vậy?
- Bác sĩ Cazalet, ở phố Harley.
- Đó là... một người đáng tin cậy chứ?
- Ông ta không phải là một tên lang băm đâu, nếu như đó là điều bà muốn biết, thưa bà. Bà có thể tin cậy vào ông ta.
Phu nhân Reuben thở dài nói:
- Thôi được, tôi cho rằng tất cả những cái này chỉ là trò đùa thôi. Tuy vậy, cứ thử xem nếu như ông muốn. Ông sẽ không thể nói rằng tôi đã ngăn cản không cho ông làm những gì xét thấy cần thiết.
- Cám ơn bà ngàn lần.
Poirot vội bước ra khỏi phòng và một lúc sau, ông quay trở lại cùng với một người đàn ông nhỏ nhắn, đeo kính, khuôn mặt tròn trĩnh và vui vẻ, khác với ý nghĩ của phu nhân Reuben về một nhà thôi miên. Poirot giới thiệu hai người với nhau.
Phu nhân Reuben vui vẻ nói:
- Thế nào, trò đùa của ông bắt đầu như thế nào đây?
Ông bác sĩ nhỏ bé đáp:
- Rất đơn giản, thưa phu nhân, chả có gì đơn giản bằng, phu nhân hãy dựa người vào tường cho chắc chắn, hãy chọn một tư thế thật thoải mái, như thế được rồi, tốt lắm. Đừng lo lắng gì cả.
- Tôi chẳng có gì phải lo lắng cả. Tôi muốn thấy một người nào đó sẽ thôi miên khiến mình làm ngược với ý muốn của mình.
Bác sĩ Cazalet mỉm cười, vui vẻ nói:
- Tất nhiên rồi. Nhưng do bà đã đồng ý, nên không phải là ngược với ý muốn của bà đâu. Đây này. Tốt lắm. Hãy tắt đèn ở giữa phòng đi, ông Poirot. Hãy để giấc ngủ xâm chiếm lấy mình, thưa phu nhân.
Ông nhẹ nhàng di chuyển.
- Trời tối rồi. Bà đã buồn ngủ, rất buồn ngủ. Mí mắt của bà đã nặng như chì. Chúng khép lại, khép lại. Chẳng mấy chốc, bà sẽ ngủ say thôi.
Giọng ông đều đều như một tiếng rì rào đơn điệu, nhẹ nhàng, làm cho người ta thanh thản. Chẳng bao lâu, ông cúi xuống và rất nhẹ nhàng, vén mí mắt bên phải của phu nhân Reuben lên rồi quay sang Poirot vẻ hài lòng, nói:
- Mọi việc đều tốt đẹp. Tôi bắt đầu chứ?
- Xin ông cứ tự nhiên.
Vị bác sĩ bắt đầu nói một cách rất rõ ràng và đầy uy nghi:
- Bà đang ngủ, thưa phu nhân, nhưng bà nghe thấy tiếng tôi nói, phải thế không? Bà có thể trả lời những câu hỏi của tôi chứ?
Không mảy may cử động, bà đáp với giọng trầm và đều đều:
- Tôi nghe ông đây. Tôi có thể trả lời những câu hỏi của ông.
- Thưa phu nhân, tôi muốn bà quay trở lại buổi tối mà chồng bà đã bị giết. Bà nhớ buổi tối đó chứ?
- Vâng.
Thân hình đang nằm dài hơi lay động, bứt rứt.
- Bà đang ngồi ở bàn ăn, đang ăn tối. Hãy tả cho tôi những gì bà trông thấy, những gì bà cảm thấy.
- Tôi rất khổ sở. Tôi rất lo lắng, lo lắng về việc Lily.
- Chúng tôi đều đã biết chuyện đó. Hãy nói cho chúng tôi biết bà đã thấy gì?
- Victor đã ăn hết tất cả những trái hạnh nhân muối, cậu ta rất háu ăn. Ngày mai, tôi sẽ bảo với Parsons đừng để đĩa đó gần cậu ta nữa.
- Cứ tiếp tục đi, phu nhân Reuben.
- Tối nay Reuben cáu gắt quá thể. Tôi không cho rằng đó là tại Lily. Ông ấy lo lắng về một vấn đề gì đó có liên quan đến việc làm ăn của mình. Victor nhìn ông thật kỳ quặc!
- Hãy nói với chúng tôi về ông Owen, phu nhân Reuben ạ.
- Tay áo bên trái của anh ta bị sờn vải. Đầu anh ta bôi đầy sáp. Tôi rất muốn đàn ông bỏ thói quen đó đi. Nó làm bẩn những tấm bọc ghế.
- Và bây giờ, thưa bà - Cazalet liếc nhìn Poirot rồi nói - bữa ăn đã kết thúc. Bà đang dùng cà phê. Hãy tả cảnh tượng đó cho tôi.
- Cà phê tối nay thật ngon. Chả bao giờ ngon được như vậy hai ngày liền. Không thể tin cậy vào bà đầu bếp pha cà phê được. Lily luôn nhìn qua cửa sổ, tôi tự hỏi tại sao. Bây giờ thì Reuben bước vào phòng khách. Ông ta đang ở trong một cơn thịnh nộ tệ hại nhất của mình, và trút lên đầu anh chàng Owen đáng thương những lời chửi rủa. Owen đang cầm trên tay con dao rọc giấy lớn, lưỡi sắc như dao cắt thịt. Anh ta xiết chặt nó biết mấy! Những đốt ngón tay anh trắng bệch. Anh đã cắm phập nó xuống bàn với một sức mạnh khủng khiếp khiến con dao gãy đôi. Anh cầm nó y như người ta cầm con dao găm định đâm vào người nào vậy. Bây giờ thì họ cùng ra. Lily mặc chiếc áo màu xanh, cứ như một bông huệ vậy. Tôi cần phải cho giặt những tấm bọc ghế trong tuần tới.
- Khoan đã, phu nhân Reuben.
Cadelét lại quay sang Poirot, nói khẽ:
- Tôi cho rằng chúng ta đã đạt được đến đích rồi đấy. Cảnh tượng con dao rọc giấy ấy, đã gây cho bà ta cảm giác về tội trạng của viên thư ký. Bây giờ thì ta hãy quay sang căn phòng bên tháp.
Bác sĩ tiếp tục hỏi phu nhân Reuben, vẫn bằng cái giọng trong trẻo và độc đoán ấy.
- Bây giờ đã muộn hơn một chút. Bà đang ở trong phòng bên tháp với ông nhà. Các vị đã cãi nhau dữ dội, phải thế không?
Bà khẽ có một cử chỉ nóng nảy:
- Dữ dội, vâng. Thật là khủng khiếp. Chúng tôi văng vào nhau những lời lẽ thật xấu xa.
- Đừng nghĩ đến chúng nữa. Bà nhìn rõ căn phòng chứ? Màn của được khép kín, đèn bật sáng hết, phải không?
- Đèn trần thì không, chỉ có chiếc đèn trên bàn giấy thôi.
- Khi bà chia tay với ông nhà, bà có chúc ông ngủ ngon không?
- Không, vì tôi quá giận dữ.
- Đó là lần cuối bà nhìn thấy ông ta. Sau khi ông ta bị giết, bà có biết ai đã giết ông ta không, phu nhân Reuben?
- Có chứ. Chính là Owen.
- Tại sao bà lại bảo như thế?
- Do, chỗ gồ lên của tấm màn cửa.
- Màn cửa có một chỗ gồ lên à?
- Vâng.
- Bà đã trông thấy à?
- Vâng. Tôi gần như chạm vào chỗ đó.
- Có một người núp sau đó. Ông Owen phải không?
- Vâng.
- Làm sao bà biết được?
Lần đầu tiên bà do dự. Bà có vẻ ít tự tin hơn.
- Tôi... tôi... bởi vì con dao rọc giấy.
Poirot và Cazalet liếc mắt trao đổi.
- Tôi không hiểu, thưa phu nhân. Bà bảo rằng màn cửa tạo thành một chỗ gồ lên, rằng có ai đó núp đằng sau. Bà không nhìn thấy người đó sao?
- Không.
- Bà nghĩ rằng đó là ông Owen do cách ông ta cầm con dao rọc giấy sau bữa ăn, phải không?
- Vâng.
- Nhưng tôi tưởng rằng ông Owen đã đi ngủ kia mà.
- Vâng, vâng, phải rồi. Anh ta đã về phòng
- Như thế ông ta không thể có mặt sau tấm màn cửa sổ được.
- Không, tất nhiên rồi, anh ta không có ở đó.
- Ông ta có chào chồng bà trước đó phải không?
- Phải.
- Và bà đã trông thấy ông ta nữa chứ?
- Không.
Bà bắt đầu tỏ vẻ nóng nảy, bắt đàu xoay người, rên rỉ. Bác sĩ bảo:
- Bà ấy sắp dậy đấy. Tôi cho rằng chúng ta sẽ không biết thêm được gì nữa đâu.
Poirot gật đầu. Bác sĩ cúi xuông phu nhân Reuben nói nhẹ nhàng:
- Bà đang thức dậy. Bây giờ thì bà đã tỉnh dậy. Trong một phút nữa, bà sẽ mở mắt ra.
Hai người đàn ông chờ đợi một lát. Phu nhân Reuben ngồi dậy và lần lượt nhìn hết người này đến người kia.
- Tôi có ngủ thiếp đi không?
Bác si Cazalet nói:
- Có chứ, thưa phu nhân, bà đã đánh một giấc.
Bà nhìn ông ta.
- Đó là một trong những trò của ông chứ gì?
- Tôi hy vọng rằng bà không cảm thấy mệt lắm chứ?
- Tôi thấy mệt, mệt lử!
Bác sĩ đứng lên, nói:
- Tôi sẽ bảo đem cà phê đến cho bà. Bây giờ thì chúng tôi xin cáo từ.
- Tôi có... nói gì không?
Bà kêu với theo họ trong khi họ mở cửa.
- Bà chả nói điều gì quan trọng lắm đâu, thưa bà. Hình như bà thấy rằng những khăn bọc ghế trong phòng khách cần được giặt.
- Quả đúng như vậy. Ông chẳng cần thôi miên tôi để làm cho tôi nói lên điều đó - Bà mỉm cười - Còn gì nữa?
- Bà có nhớ đã trông thấy ông Owen nghịch con dao rọc giấy trong phòng khách không?
- Thành thật mà nói thì tôi không biết nữa. Có lẽ anh ta đã làm chuyện đó.
- Tấm màn có một chỗ gồ lên có nhắc cho bà điều gì không?
Phu nhân Reuben nhíu mày.
- Dường như... tôi có nhớ mơ hồ - Bà do dự nói - Không... Tôi không biết nữa... Thế mà...
Poirot vội nói:
- Xin bà đừng lo lắng gì cả, phu nhân Reuben ạ. Điều đó không quan trọng đâu, hoàn toàn không có gì đáng quan tâm.
Bác sĩ Cadelet theo Poirot về phòng, ông nói:
- Này, hình như chúng ta đã có lời giải cho nhiều vấn đề đấy. Không nghi ngờ gì nữa, trong khi ngài Reuben chửi mắng viên thư ký thì anh ta trút căm hờn lên con dao rọc giấy và phải cố gắng lắm để khỏi cãi lại. Còn về phần phu nhân Reuben phần có ý thức của đầu óc bà bị chi phối hoàn toàn bởi vấn đề của cô Lily trong khi phần vô thức lại ghi nhận một hành động và hiểu sai nó đi.
Từ đó mới có lòng tin không gì lay chuyển được của bà ta là Owen đã giết chồng mình. Bây giờ thì đến việc cái màn "tạo thành một chỗ gồ lên". Thật là lý thú. Theo những gì ông đã nói cho tôi biết, thì tôi hình dung thấy chiếc bàn viết kê ở ngay đúng cửa sổ. Dĩ nhiên là trước cửa sổ có những tấm màn chứ?
- Vâng, những tấm màn bằng nhung đen.
- Còn khuôn cửa thì đủ sâu để cho một người có thể núp ở đấy một lúc chứ?
- Tôi cho rằng đủ chỗ đấy.
- Như vậy, rất có thể có người nào đó đã núp trong phòng. Nhưng, người đó không thể là viên thư ký, bởi vì cả hai người đã trông thấy anh ta bước ra khỏi phòng để đi ngủ. Cũng không thể là Victor, vì Owen đã gặp ông ta bước ra khỏi phòng bên tháp, và cũng không thể là Lily nữa. Dù cho người đó có là ai đi nữa thì hắn ta phải núp ở đó trước khi ngài Reuben bước vào "thánh đường" của mình, trong lúc những người khác đang ở phòng khách. Ông đã giải thích một cách khá chính xác mọi việc cho tôi. Còn viên đại úy Humphrey? Ông ấy có thể núp ở đó không?
Poirot nói:
- Có thể đấy. Chắc chắn một điều là ông ta đã ăn tối ở khách sạn, nhưng khó có thể xác định được giờ ông ta ra ngoài. Ông ta đã trở về vào khoảng 24 giờ 30.
Bác sĩ nói:
- Rất có thể ông ta là kẻ giết người. Ông ta đã có động cơ và vũ khí trong tầm tay. Ý nghĩ này có vẻ không thuyết phục được ông thì phải.
Poirot thú nhận:
- Không, tôi đang nghĩ đến chuyện khác. Bác sĩ hãy nói cho tôi biết, giả sử trong vòng hai giây phu nhân Reuben đã tự mình gây án thì có nhất thiết là bà ta phải tự thú trong khi bị thôi miên không?
- Phu nhân Reuben là thủ phạm ư? Tất nhiên là có thể lắm. Tôi đã không nghĩ đến điều đó. Bà ta là người sau cùng ở lại với ngài Reuben, và sau đó thì không ai còn trông thấy ông ta sống nữa.. Còn về câu hỏi của ông thì tôi nghiêng về câu trả lời là không. Bà ta chỉ buông thả theo sự thôi miên đến mức không đả động gì đến việc tham gia của mình vào vụ án thôi Bà ta sẽ thẳng thắn trả lời mọi câu hỏi của tôi nhưng sẽ giữ im lặng hoàn toàn về việc đó. Nếu như vậy thì tôi nghĩ rằng bà ta không thể quả quyết một cách chắc chắn đến thế về tội trạng của ông Owen.
- Tôi hiểu. Tôi không nói rằng phu nhân Reuben là thủ phạm đâu. Đó chỉ là một khả năng thôi.
Bác sĩ nói sau khi suy nghĩ một lát:
- Vụ việc này lý thú đấy.
- Có bao nhiêu người có thể bị tình nghi? Humphrey Naylor, phu nhân Reuben, và cả Lily nữa.
- Còn một người nữa mà ông đã quên mất: đó là Victor. Theo lời khai cua chính ông ta thì ông ta đã ở trong phòng, mở cửa để chờ Lơven trở về. Nhưng về điểm này thì chúng ta chỉ có lời khai của ông ta thôi.
Cazalet hỏi:
- Đó là cái ông to mồm ấy chứ gì? Cái ông mà ông đã nói với tôi?
- Vâng.
Bác sĩ đứng lên.
- Đã đến lúc tôi phải trở về London rồi. Ông sẽ cho tôi biết sự việc tiến triển ra sao nhé.
Sau khi ông bạn của mình ra về, Poirot gọi George đến bảo:
- Cho tôi một tách nước thuốc sắc, George ạ. Thần kinh tôi đang rối bời.
- Vâng, thưa ông, tôi đem đến ngay đây.
Mười phút sau anh ta đem đến cho ông chủ một tách đầy thứ nước nóng hổi. Poirot khoan khoái hít hà hơi nóng bốc ra từ đó.
- Anh George tốt bụng ạ, ở đây chúng ta phải áp dụng phương pháp của con mèo... Nó bỏ ra hàng giờ dài và dang chân đứng trước ổ chuột. Nó không động đậy, không biểu hiện bất cứ ý định nào cả, nhưng nó không bỏ đi đâu hết.
Poirot thở dài và đặt chiếc tách không lên đĩa, nói:
- Tôi đã bảo anh soạn va-ly cho tôi để đi vài ngày thôi. Ngày mai, anh George tốt bụng ạ, anh sẽ đi London lấy cho tôi những gì cần thiết để ở lại đây hai tuần lễ.
George lạnh lùng nói:
- Vâng, thưa ông.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Giây Phút Lỡ Lầm
Agatha Christie
Giây Phút Lỡ Lầm - Agatha Christie
https://isach.info/story.php?story=giay_phut_lo_lam__agatha_christie