Chương 5
harles, con gà trống, ngồi trên hàng rào. Đàng đông, mặt trời vừa mọc, làm cuộn lên một đụn mây hồng trước mặt y. Charles hít một hơi thật sâu và hất đầu ra sau như thể sắp gáy, thế rồi y lại thở ra và lắc đầu chán nản. “Ôi trời,” y nói. “Ôi trời.”
Biết bao nhiêu buổi sáng y đã ngồi trên thanh rào này để gáy, đến nỗi nó được mài đến nhẵn thin thín. “Cả ngàn buổi sáng,” y nghĩ, “đã cả ngàn buổi sáng làm việc này. Và chưa có buổi nào ta không nhìn về một ngày phía trước mà mong chờ hạnh phúc. Chưa bao giờ... cho tới hôm nay. Ôi trời ơi.”
Vầng mặt trời lúc này mới là một viền vàng tí ti nhú nơi chân trời. Việc của Charles là xua ai nấy ra khỏi giường trước khi mặt trời lên đủ cao để cho bóng nắng. Giờ thì chưa có bóng, nhưng một hai phút nữa sẽ có. Nay từ mỗi cái cây, bụi cỏ và hàng rào ngăn giữa Charles với mặt trời đều đã lờ mờ kéo một cái bóng về phía y. Chà, phải gáy thôi. Tốt hơn cả là vượt qua thôi. Thế là Charles hít thêm một hơi thật sâu và gáy.
Thực là một tiếng gáy quá tội nghiệp, vừa yếu vừa khàn, không đủ để đánh thức đến cả một con muỗi. Và Henrietta thò ngay đầu ra khỏi cửa chuồng gà.
“Ông bị sao vậy, Charles?” mụ nói. “Thôi đi nhé, nghe như một con châu chấu voi bị bệnh ấy.”
“Ừm, anh... sáng nay anh không được khỏe cho lắm,” Charles nói. “Chắc do thời tiết. Anh bị mấy cơn đau nhói ở khớp chân. Anh nghĩ có lẽ tốt hơn cả là về giường nằm lại.”
“Tôi nghĩ tốt hơn cả là ông đừng có cố quay về giường,” Henrietta nói. “Nhìn tất cả những cái bóng kia kìa, mà ông lại mới gáy có một lần. Ông biết điều gì sẽ xảy ra với mấy con gà trống không chịu lo làm việc rồi đấy. Thành gà hầm nhé.”
“Anh không biết, chắc anh cũng sắp thành gà hầm thật rồi đây rồi đây,” Charles lẩm bẩm. Nhưng ngay khi Henrietta ra khỏi chuồng và bước về phía y với đôi mắt rực lửa, y bèn gáy luôn mấy hồi.
“Thế có phải hơn không,” con gà mái nói.
“Ừ, giờ anh về giường lại được chưa?” Charles nói. “Anh không biết là gì, nhưng thực tình, anh đau ê ẩm hết toàn thân.”
Nhưng Henrietta trước giờ đã nghe điều đó mãi rồi. Charles luôn luôn đau ê ẩm toàn thân và cần về giường nằm mỗi khi phải làm cái gì y không muốn. “Cứ thế mà chịu đau đi,” mụ nói. “Vì ông sẽ không được quay vào trong cái chuồng gà này chừng nào còn chưa vào Rừng Lớn.”
Charles nhìn những cái bóng dài trên cỏ, và rồi nghĩ đến những cái bóng sâu hơn, sậm hơn trong Rừng Lớn, y rùng mình. “Ôi trời,” y kêu lên một cách thê thảm.
Henrietta thấy thương hại cho chồng. “Có một việc ông cần nhớ,” mụ nói. “Freddy cũng sợ khu rừng ngang ông thôi. Nếu nó mà dám vào sâu hơn hai bước thì cứ gọi là tôi đoán sai. Mà ông không việc gì phải đi xa hơn nó, thế nên chẳng có gì phải lo lắng. Có điều, đừng có lầm lẫn điều này: ông sẽ phải đi,” mụ nói.
Nghĩ tới việc Freddy cũng sợ thì Charles không còn ê ẩm nhiều nữa và đã có thể chén một bữa sáng ngon lành. Thậm chí khi Weedly đến rủ, y còn gần như là vui vẻ và cứ thế lên đường không hề phản đối, mặc dù khi đi lên dọc theo con suối, y đã quăng lại vô số tia nhìn thèm thuồng về phía cái chuồng gà tiện nghi và an toàn.
“Gấp lên thôi,” Weedly nói. “Tôi sợ hơi trễ rồi đấy. Freddy nói anh ấy sẽ gặp chúng ta ở cây thích lớn thứ hai khi băng rừng nhà Bean.”
Khi chúng đi ngang cái ao vịt, Alice và Emma đang lạch bạch trèo lên. “Ra mấy anh đi thật đấy à?” Alice nói. “Các anh can đảm quá đi thôi.”
Charles ưỡn ngực. “Xời!” y nói. “Bách bộ một tí trong rừng... thế có gì mà sợ?”
“Đúng kiểu cậu Wesley nhà mình vẫn nói nhỉ,” Emma bảo. “Chị nhớ không? Cậu ấy chẳng sợ gì cả.”
“Cậu ấy thích hiểm nguy,” Alice nói. “Hẳn cậu ấy đã bước thẳng tới trước một con sư tử và quạc vào mặt hắn. Chị vẫn cho rằng khi cậu ấy biến mất chắc đã phải xảy ra một chuyện gì đó kiểu kiểu thế. Cậu ấy gan quá mạng kia mà.”
Đúng ra Charles muốn nán lại để được ca ngợi thêm chút nữa, nhưng chúng đã trễ và Weedly cứ giục y đi mau. Chúng đi vào rừng, đến cái cây thứ hai thì Weedly dừng lại.
“Cái cây này tôi thấy chẳng giống cây thích,” Charles nói.
“Đây là cái cây to thứ hai,” Weedly nói. “Cây nào mà chẳng là cây. Cây thích thì khác cây khác cái gì chứ?”
“Trời ạ, cậu đúng là ngu si!” con gà trống nói. “Một cây thích thì khác một cây đu cũng như... như một bụi mâm xôi khác một bụi dâu tây ấy.”
“Dâu tây có mọc thành bụi đâu,” Weedly nói. “Tôi biết lắm chứ.”
“Chà, cậu hiểu ý tôi mà. Và theo ý kiến của tôi thì đây không phải một cây thích. Chúng ta phải đi xa hơn.”
Chúng vừa đi tiếp, Charles vừa giải thích một cây thích thì phải trông như thế nào. Y lúc nào cũng sẵn sàng giải thích mọi thứ, và đây là một đặc điểm dễ thương với điều kiện bạn phải hiểu y đang nói gì. Mà chính Charles cũng thường không hiểu mình nói gì. Và thế là cái cây cuối cùng y chọn để đứng đợi Freddy là một cây sồi to, cách cái cây mà Freddy nói đến cả phần tư dặm.
Vậy là chúng đã ở trong rừng, Freddy thì đứng dưới cây thích, còn Charles và Weedly đứng dưới cây sồi. Đến chín giờ, rồi chín rưỡi, rồi mười giờ. Charles càng lúc càng nôn nóng.
“Tôi không thể ở đây cả ngày được,” y nói. “Freddy xù chúng ta rồi. Tôi về đây.”
“Anh họ Freddy sẽ không bao giờ làm một việc như thế!” Weedly căm phẫn nói. “Ông muốn về thì cứ về đi, nhưng tôi sẽ đi tiếp vào Rừng Lớn. Nhiều phần chúng ta đã lầm lẫn về chỗ hẹn.”
... trái tim Bảo Kê này chưa bao giờ run sợ trước hiểm nguy
“Cậu ấy còn phải làm thơ,” Charles nói. “Chắc là thế rồi, và cậu ấy quên béng mất chúng ta. Nhưng tôi không trách cậu ấy. Dù sao làm việc này cũng chẳng để làm gì. Thôi nào, Weedly.”
“Không,” con heo nói chắc nịch. “Tôi đã nói tôi đi là tôi sẽ đi. Còn ông sợ thì ông cứ về.”
“Sợ á!” Charles nói. “Xì! Cậu biết về tôi ít quá đấy, heo ạ, nếu cậu biết trái tim đang đập trong lồng ngực này...” y lấy cánh đập bồm bộp vào ngực mình, “chưa bao giờ biết sợ là gì. Không, anh bạn trẻ ơi, trái tim Bảo Kê này chưa khi nào run sợ trước hiểm nguy. Nhưng vì Freddy không ở đây, tôi tự hỏi, làm thế thì được gì nào? Để chứng tỏ được gì nào?”
Nhưng Weedly không nghe nữa mà đã bắt đầu bước xuyên rừng. “Tôi sẽ nói bọn họ là ông không chịu đi,” nó gọi với lại. Và Charles, sau một lúc lưỡng lự, thở dài và lẽo đẽo theo sau.
Cùng lúc đó Freddy cũng thấy mệt vì chờ đợi. Nãy giờ chú ngồi dưới cái cây, đặt những từ kết thúc cho bài thơ chữ K của cuốn sách mẫu tự. Bài thơ ấy như thế này.
KIẾN, KHÁ KHEN... KHAM KHỔ, KINH KHỦNG
Kiến ta bận rộn làm cả ngày
Không dừng không nghỉ lấy một giây.
Vác thứ to hơn mình gấp bội,
Không than, không khóc, chẳng cù nhây.
Thậm chí khi leo những cuộng hoa,
Kiến luôn luôn chạy, chẳng nhẩn nha.
Yêu công tiếc việc, không biết mệt,
Đừng hòng hổn hển, mồ hôi ra.
Ấy dù thán phục nghị lực kiến
Thực tình tôi chẳng thích thú chi.
Freddy khá hài lòng với bài thơ, và tôi nghĩ chú có quyền để hài lòng. Nhưng Charles và Weedly đâu? “Biết đâu họ đã không ép Charles khởi hành nổi,” chú nghĩ bụng. “Chà, thế thì mình ra thôi.” Chú bắt đầu quay về, rồi bỗng dừng lại. “Hừ,” chú nói, “nếu Charles không đi, và mình cũng không đi nốt, tất cả sẽ nói là hai đứa dàn xếp với nhau để khỏi đi. Họ sẽ nói hai đứa đồng lòng ở nhà, vì sợ mà. Nhưng nếu mình đi còn Charles không đi, khi đó chính Charles mới là kẻ phải giải thích. Có Trời biết đấy, mình có muốn vào rừng làm gì, nhưng nói cho cùng, lần trước có gì xảy ra với mình đâu nhỉ.” Vậy là chú quay lại mà đi tiếp.
Khi tới được con đường ngăn cách giữa khu rừng nhà Bean với Rừng Lớn, Freddy lưỡng lự mất một phút, nhưng rồi chú vẫn sang đường, cắm cúi bước sâu vào những bóng cây của cánh rừng phía bên kia. Chú không biết rằng mới khoảng hai phút trước đây thôi, Weedly và Charles đã sang đường gần như cùng một chỗ với chú. “Đi xa quá cũng chẳng để làm gì,” chú tự nhủ. “Đâu cũng giống nhau, rừng cả ấy mà. Cho nên đi thẳng vào trong rừng hay đứng đây, ngoài bìa rừng, thì cũng can đảm ngang nhau thôi.
“Mà đằng nào trong ấy cũng có cái gì đâu,” chú nói.
Freddy vốn biết rằng chẳng nên tin vào bất kỳ điều gì Simon nói, và chú đã không tin có bất kỳ sinh vật nào kiểu Mặt Mịt tồn tại trên đời. Ít nhất chú không tin điều đó khi ngồi ở nhà, trong phòng làm việc tiện nghi của mình. Nhưng tại đây, trong sự im lặng âm u kỳ quái của Rừng Lớn, thật có thể tin gần như bất kỳ điều gì. Chú bắt đầu tự hỏi Mặt Mịt có thể trông như thế nào nhỉ. Hắn chắc phải to, và chắc phải tàn ác, chú nghĩ, và chắc phải có bộ vuốt sắc với những con mắt vàng hẹp rí. Càng tưởng tượng, Mặt Mịt càng đáng sợ. Freddy thêm cho nó nào sừng nào đuôi nào cánh cho đến khi chú có được một con thú mà đến một con hổ Bengal đứng cạnh trông cũng chỉ vô hại và dễ thương ngang với mèo con. Và dĩ nhiên Freddy càng lúc càng sợ. Chú rón rén bước đi, thật cẩn thận để gây ra thật ít tiếng động và náu mình kỹ hết sức, vì không nghi ngờ gì nữa, Mặt Mịt đã rất thính tai lại còn vô cùng nóng nảy. Và Freddy đang nghĩ bụng có lẽ hôm nay đi thế là đã đủ xa rồi thì chệch về bên tay trái một chút, một cành cây gãy đánh tách.
Mà cành cây có tự mình gãy đánh tách bao giờ. Chúng chỉ gãy khi có ai đó bước lên. Và nếu đang ở trong khu rừng nơi chắc chắn chẳng có con vật nào khác nhưng lại có thể có Mặt Mịt, thì nhiều khả năng Mặt Mịt không ở đâu xa. Chí ít là Freddy hình dung ra thế. Chú nằm dán xuống đất - ít nhất là dán hết mức mà một con heo mập như chú có thể dán - và run cầm cập. Làm sao chú biết được chính em họ Weedly của chú là kẻ đã bước lên cái nhành cây ấy, và cũng là kẻ đang co rúm lại cùng Charles phía sau một cái bụi cách đó không quá hai mươi bước?
Freddy nằm đó mất một lúc. Thế rồi thật lặng lẽ, chú đứng dậy và bắt đầu rón rén quay ngược lại đúng con đường chú đã đến. Trong công việc thám tử, chú đã học được cách di chuyển thật yên lặng, thế nên Weedly với Charles không nghe thấy tiếng chú; cùng lúc đó chúng cũng bắt đầu bước đi. Và Freddy, ngó một cách cẩn trọng qua kẽ lá, đã thấy chúng. Nhưng chú chỉ thấy được mỗi cái mũi của Weedly nhô ra đằng sau một cái bụi và chòm lông đuôi của Charles cùng lúc biến mất ở phía bên kia cái bụi. Thế là Freddy kết luận ngay lập tức rằng cả cái mũi lẫn chòm lông đuôi kia là của cùng một con vật.
Đôi khi thật khó mà nói một vật to đến cỡ nào nếu không có cái gì ở gần đó để bạn đo lường. Trong ánh sáng tù mù của khu rừng, một con sóc trông cũng to như con bò nếu bạn tưởng nó ở xa hơn thực tế. Với Freddy, con quái vật kỳ dị với cái đầu của một con heo và mớ lông đuôi vĩ đại kia dường như ở khá xa, và hệ quả là con vật ấy có lẽ phải khổng lồ ngang một con voi. Freddy éc lên một tiếng thất kinh và phóng xuyên qua lùm cây thấp.
Đó là một tiếng éc rất lớn, có vẻ lại càng lớn hơn vì sự thinh lặng. Charles và Weedly ngó quanh, và xuyên qua đám lá, chúng bất chợt thấy một con vật trắng nhởn; thế là cả hai cũng vội vàng phóng ra đường tháo thân an toàn. Ba con vật bùng khỏi rừng gần như cùng một lúc, hổn hển quăng mình xuống bãi cỏ.
“Ối, đã bảo rồi!” Charles hổn hển. “Thật là! Thoát nạn! Sao, Freddy? Sao cậu đến được đây?”
“Các vị đã không gặp tôi,” Freddy nói. “Tôi đi một mình. Thấy Mặt Mịt. To, trắng với một cái mõm dài xấu xí và một cái đuôi như đuôi chim.”
“Tụi này có đợi anh mà,” Weedly nói. “Nhưng thôi, không thành vấn đề. Rút cục chúng ta đã vào được Rừng Lớn. Anh có nghĩ có hai con anh-gọi-là-Mặt-gì-ấy-nhỉ không? Hay chúng ta đã thấy cùng một con?”
“Tôi thì không thấy cái lông đuôi nào,” Charles nói, “nhưng nó ré lên mới khiếp chứ! Cứ như một cái xe cứu hỏa ấy. Chao!” Y rùng mình, và rồi bất thình lình hai mắt đảo ngược, y ngã lăn ra ngất.
“Trời đất!” Freddy nói. “Thằng cha tội nghiệp, mà không trách y được. Giữ nào, Weedly, chúng ta sẽ mang y xuống suối để tạt cho ít nước. Cẩn thận, nhẹ tay với mớ lông đuôi. Chú mà bứt đứt sợi nào là mụ Henrietta sẽ nói chuyện phải quấy với chúng ta đấy, mà hôm nay gay cấn thế là đủ rồi.”
Thế là chúng mang Charles tới bên suối, và sau khi đã té nước lên y, vỗ vỗ vào cánh y, xong làm tất cả những việc mà người ta vẫn làm khi có ai đó bị ngất, thì Charles mở mắt ra.
“Tôi ở đâu đây?” y hỏi yếu ớt.
“Ổn rồi, lão trai già,” Freddy nói. “Anh dậy được không đấy? Đây, đặt một cánh lên vai Weedly và cánh kia lên vai tôi, chúng tôi sẽ giúp anh về nhà.”
Thật chẳng dễ dàng gì để hai con heo đưa được con gà trống xuyên ngược rừng. Y dựa vào chúng nặng trĩu, và mỗi khi ngã nhào thì than thở ơi là than thở.
“Đừng có giục tôi!” y nói. “Tôi đang cố hết sức rồi đây.”
“Chúng tôi không muốn giục anh,” Weedly nói, “nhưng chúng tôi nghĩ anh nên về nhà càng sớm càng tốt. Henrietta chắc lo cho anh lắm.”
“Ôi, Henrietta tội nghiệp của tôi!” Charles thở dài. “Cô ấy có biết tay chồng nhiệt thành của cô ấy đã phải đối diện với những nỗi kinh hoàng thế nào đâu!”
“Thế nên anh cần phải về nhà và kể chị ấy nghe,” Freddy nói. “Chị ấy sẽ rất tự hào về anh cho mà xem. Chà, anh đã gặp Mặt Mịt rồi cơ nhá.”
“Hả?” Charles nói, nhổm dậy. “Sao, vậy sao, vậy hả? Bọn họ sẽ tự hào về tôi, đúng không? Ồ, tự hào về các cậu nữa, dĩ nhiên rồi. Biết đâu họ lại tặng chúng ta một cuộc diễu hành ấy chứ, hả Freddy?” Và y thôi không dựa vào hai con heo nữa mà vội vàng phóng đi trước, nhanh hết cỡ.
Freddy nháy mắt với Weedly. “Đúng ra chúng ta phải nghĩ tới điều đó từ trước,” chú nói.
Freddy & Kẻ Mặt Mịt Freddy & Kẻ Mặt Mịt - Walter R. Brooks Freddy & Kẻ Mặt Mịt