Em Là Của Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
ai tháng sau, cô gái mà Tanya đã cảm thấy tội nghiệp vẫn còn chưa biết gì về chuyện hôn ước, hay là chuyện anh đã sắp đến nhà cô.
Anna đang ở cùng với Constantin khi Bohdan mang tin tức đến là người Cardinia chỉ ở cách xa có vài tiếng đồng hồ. Nam tước đã cài đặt vài người ở dọc theo đường dẫn đến nhà ông, để cho ông không bị bất ngờ, và cũng là bởi vì, cho dù là Anna đã năn nỉ ông hết mực, ông vẫn đợi đến phút cuối mới báo cho con gái ông biết về chuyện hôn nhân sắp tới của cô.
"Cậu ta nhất định là đang kéo dài thời gian để đến đây," Constantin cảm thấy bực bội nên càu nhàu."Thư của bà bá tước cho biết là cậu ta đã rời khỏi nhà hơn cả tháng rồi. Cậu ta phải nên có mặt ở đây lâu rồi mới phải."
"Và nó nói cho anh hiểu gì nhỉ?" Anna hỏi, chỉ nhận được cái cau mày thay cho câu trả lời. "Nói một cách chính xác điều đó có nghĩa là cậu ta không muốn kết hôn."
Constantin đang lo lắng, rất lo lắng, không chỉ bởi vì Bá Tước Petroff cuối cùng cũng đã đến, nhưng là bởi vì ông còn chưa nói với Alexandra về chuyện cô đã có hôn ước.
Anna đóan được suy nghĩ của ông."Khi nào thì anh sẽ nói với con bé, sau khi cậu ta đến đây à?"
"Em không nghĩ là có thể tốt hơn nếu để cho con bé gặp mặt cậu ta mà không biết cậu ta là ai không?"
"Anh điên rồi à? Cậu ta sẽ nhắc đến chuyện hôn ước và con bé sẽ cười vào mặt cậu ta, và chuyện đó làm mọi việc bắt đầu tốt đẹp lắm phải không?"
Mặt ông nhăn nhúm hơn. Anna đã không làm gì giúp ông ngoài việc càm ràm về quyết định của ông kể từ lúc ông nói cho bà biết. Ác một cái là, bà càng càm ràm về chuyện này thì ông lại càng cố chấp hơn.
Bây giờ, khi ông không có ý định báo cho Alexandra biết, Anna thở dài chán nản."Ít ra nên cho con bé có đủ thời gian để thay đổi trang phục, hay là anh muốn cậu ta nhìn thấy con bé trong bộ quần áo thường ngày của nó?"
Bà nói đúng, điều đó sẽ làm mọi chuyện càng tồi tệ hơn, và ông đã không nghĩ đến chuyện này. Alexandra ít ra là cần có một tiếng đồng hồ để tắm rửa để khử mùi của những con ngựa khỏi người nó và trang điểm cho đẹp, và không biết là cuộc cãi cọ của họ sẽ xảy ra bao lâu trước khi được kết thúc. Ông đã chưa một lần nghĩ đến là sẽ có một cuộc cãi cọ. Ông biết quá rõ con gái ông.
Ông lập tức rời khỏi phòng ăn, nơi ông và Anna đang ăn chung bữa ăn sáng muộn. Ông sai một gia nhân đi đến chuồng ngựa rồi đi vào phòng sách để đợi.
Anna ló đầu qua cửa, và cho dù là họ đã bất đồng ý kiến về chuyện này, bà vẫn mỉm cười âu yếm với ông và nói, "Chúc may mắn, anh yêu."
Ông cảm thấy bớt căng thẳng. Ông là một người đàn ông thật may mắn và hạnh phúc. Ông có ba đứa con gái khoẻ mạnh, một đám cháu - và Anna.
"Bây giờ chúng ta sẽ có căn nhà này cho riêng chúng ta," ông nói, "em sẽ kết hôn với anh chứ?"
Bà cười rộng miệng hơn."Không."
Ông chặc lưỡi khi bà rời khỏi. Một ngày nào đó bà sẽ tạo cho ông một sự ngạc nhiên và cho ông một câu trả lời như ông mong muốn. Trong lúc này, bà thà là có một tình nhân hơn là một người chồng.
Vài phút sau, Alexandra xông vào phòng đọc với dáng điệu trẻ trung khoẻ mạnh như thường ngày."Chuyện này sẽ không lâu đâu phải không cha? Con còn phải huấn luyện con Hoàng Tử Micha nữa." Cô đang nói đến một trong số những con ngựa của cô, một trong những "đứa con" của cô, giống như cô thường gọi những con vật được những con súc vật của riêng cô sanh ra.
"Có lẽ là con nên để cho một trong những đứa con trai nhà Razins huấn luyện nó hôm nay."
Cô nhướng một bên chân mày lên. "Chuyện cha muốn nói mất nhiều thời gian vậy à?"
"Có lẽ là vậy."
Cô gỡ mũ xuống, nhét nó vào túi áo khoác, và thả người xuống chiếc ghế đối diện ông ở bên kia bàn với một tiếng thở dài. "Được rồi, con đã làm sai chuyện gì đây?"
"Điều con có thể làm cho cha ngay bây giờ là hãy ngồi như một cô gái thay vì như là một..."
"Chuyện cha sắp sửa nói tệ hại lắm hả đến nỗi cha phải nói quanh co vậy?"
Cái nhìn như giả vờ bị ngạc nhiên làm cho hai chân mày ông nhíu lại. Mỗi khi Alexandra muốn làm một chuyện gì khác, cô luôn làm cho người đối diện biết rõ là họ đang làm mất thì giờ của cô. Ông quyết định bắt chước cô và đi thẳng vào vấn đề.
"Con chưa làm gì sai cả, Alexandra, nhưng việc con sẽ làm là sẽ kết hôn, có thể là trong vòng một vài ngày nữa. Vị hôn phu của con sẽ đến đây trong vòng hai tiếng đồng hồ nữa, và cha rất biết ơn nếu như con sẽ thể hiện mình..."
"Cha có thể dừng lại ở đó, Papa. Cha đã hứa tặng cho gã đàn ông này món gì để cưới con thì cha hãy cứ cho hắn trước khi con bắt hắn trở về chỗ cũ của hắn. Con còn chưa thay đổi ý định của mình sau khi chúng ta nói chuyện đó lần cuối cùng đâu."
Cô còn chưa lớn tiếng và thậm chí còn chưa có chút gì là bực bội với ông cả. Dĩ nhiên, là cô còn chưa hiểu hết những gì ông vừa nói.
Ông thường thì không bao giờ dối gạt con gái ông. Ông không thể nhớ là lần sau cùng ông làm chuyện này là lúc nào. Bây giờ thì ông bắt buộc phải làm vậy và nó làm cho hai má ông đỏ lựng. Cũng may, cô hiểu lầm là ông đang giận dữ như thường lệ.
"Chuyện này không dính dáng gì đến chuyện kết hôn mà lần trước chúng ta bàn đến," ông nói với cô."Chuyện này là chuyện hôn ước được ký kết giữa Simeon Petroff và cha vào mười lăm năm trước, trước khi ông ấy chết. Và là một tờ giao kèo hợp pháp, Alexandra. Nó nói rõ là con sẽ kết hôn với con trai của Simeon, Bá Tước Vasili Petroff."
Cô đứng bật dậy và nghiêng người qua bàn, lúc này mặt cô đỏ bừng như màu sắc trên mặt ông, nhưng không thể lầm lẫn được là màu đỏ của cô đến từ cơn giận dữ."Nói với con là cha đang nói dối đi!" Khi ông lắc đầu chầm chậm, cô giận dữ thét lớn."Cha đang nói dối, con biết cha đang nói dối! Cha không thể nào nói với con là con có một hôn ước có trước hơn nửa đời con mà cha đã không bao giờ nhắc đến lần nào trước đây và đợi cho đến bây giờ mới nói. Điều đó không thể chấp nhận được. Cha chỉ là quăng đại gã đàn ông này vào mặt con khi con nói với cha là con sẽ đợi lời cầu hôn của Christopher. Cha sẽ không để cho con đợi chờ mất bảy năm trời nếu con đã có hôn ước với một người khác. Và còn những gã đàn ông khác mà cha từng mang về để hy vọng là con vừa ý thì sao?"
"Nếu con bình tĩnh lại thì cha có thể giải thích cho con nghe."
Cô không ngồi xuống, không bình tĩnh lại, nhưng cô im miệng lại, điều không dễ làm khi cô muốn la hét lên. Constantin hiểu rõ điều này, nhưng ông đã có rất nhiều thời gian để kiếm được lý do chính đáng để giải thích là tại sao ông đã "im lặng" trong suốt mấy năm qua.
"Cha không thể chối là cha đã muốn con kết hôn với con trai của Simone, cũng giống như ông ấy vậy. Ông ấy là người bạn thân nhất của cha, con cũng biết rõ mà. Và lúc đó con còn quá nhỏ, vì vậy - cha đã đồng ý. Không một ai ngờ là khi con lớn lên thì trở thành ngang ngạnh và quyết đóan, hay tranh cãi, cứng đầu..."
"Con hiểu cha nói gì rồi, Papa," cô gầm gừ.
Ông càu nhàu trước khi tiếp tục."Cha nhận thức được sau mùa lễ hội đầu tiên, con đã lảng tránh chuyện cha kiếm chồng cho con. Do vậy vì hạnh phúc của con, thay vì là danh dự của cha, cha đã quyết định cho con thời gian để tự chọn lựa - và đã hy vọng rằng Bá Tước Petroff sẽ trở thành một người mất uy tín và kết hôn với người khác, cũng có nghĩa là đã hủy bỏ hôn ước."
"Và nếu như con đã kết hôn với ai khác thì sao?"
Ông đã chuẩn bị sẵn sàng cho câu hỏi đó."Trước hết con cần biết là chàng trai trẻ Vasili chưa bao giờ viết thư cho cha, làm cho cha cứ thắc mắc không biết Simeon đã nói với gia đình ông ấy về chuyện hôn ước trước khi ông ấy chết không. Có chút ít hy vọng là ông ta đã không có cơ hội để làm chuyện này, và lúc đó cha đã hy vọng là ông ấy còn chưa nói, đặc biệt là khi con có hứng thú với gã người Anh đó."
"Hy vọng à? Cha rất căm ghét Christopher đấy!"
"Nhưng nếu hắn mang lại hạnh phúc cho con..."
"Đừng nhắc đến nữa," cô cắt ngang một cách nóng nảy."Nếu gia đình bạn cha chưa bao giờ biết..."
"Cha đã không nói như vậy," ông cắt ngang lại, "chỉ là có thể là họ không biết. Nhưng trong bất cứ trường hợp nào, nếu con đã chấp nhận lời cầu hôn của ai khác, cha chỉ cần viết một lá thư báo cho Vasili Petroff biết và cha đã chuẩn bị sẵn sàng để khẩn cầu cậu ấy hãy quên đi quyền làm chồng đối với con."
Khi Constantin tập nói những câu này trong đầu ông, ông đã quyết định xử dụng từ "khẩn cầu" rất hay, để cho cô biết là ông ở về phía cô trước khi cô trở nên mất hết lý trí trong việc phản đối chuyện kết hôn này. Nhưng phản ứng trên gương mặt cô cho ông biết là cô không quan tâm đến chuyện này.
"Vậy thì hắn đã viết thư cho cha khi nào?" cô thắc mắc.
Ông đã sợ nghe thấy câu hỏi đó, đã hy vọng là cô sẽ không nghĩ đến nó. Bây giờ, tất cả sự giận dữ trong người cô sẽ trút xuống đầu ông, bởi vì ông không thể nói dối chuyện này khi mà cô cũng sẽ biết được từ Bá Tước Petroff. "Cậu ấy đã không viết."
"Cha viết à?"
"Con không cho cha sự lựa chọn nào khác," Ông nói như biện hộ."Con đã hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa chồng. Nếu con chỉ cố gắng một chút thôi để thay đổi chuyện đó..."
"Con không cần một người chồng!"
"Đàn bà ai cũng cần có một người chồng!"
"Ai nói vậy?"
"Là ý Chúa..."
"Là ý của cha thôi."
Họ bắt đầu cãi cọ với nhau như họ từng làm trước đây, ông thấy mọi chuyện như được lặp lại. "Con cần có một người chồng để mang đến cho con những đứa con."
"Con không muốn có con!"
Rõ ràng là nói dối, ông phải nói vậy, cho dù là giọng nói của ông gần như thì thầm. "Con biết đó không phải là sự thật, Alex."
Alexandra sắp khóc vì giận - ít ra cô tự noí với mình là cơn giận dữ của cô đến từ cảm giác buồn bực của cô chứ không phải từ chuyện cô không có đứa con nào và đã quá tuổi kết hôn đến nỗi bị người ta cười vào mặt. Mỗi lần như vầy, cô thấy căm ghét gã đàn ông mà cô đã thề là sẽ chờ đợi. Mặc dù Christopher vẫn viết thư thường cho cô từ khi anh ấy rời khỏi Nga vào ba năm trước, không có một lá thư nào của anh ta nhắc đến lời cầu hôn mà cô đã mong đợi.
Cô gần như muốn quên đi Christopher, cho dù là cô còn chưa nói với cha cô chuyện này. Hiển nhiên là cô nên làm. Thật không thể chấp nhận được là cha cô đã làm chuyện đó và nó làm cho cô thay đổi ý định. Nhưng cho dù là cô không còn yêu ai nữa, cô cũng sẽ không chấp nhận một người lạ mặt hoàn toàn làm chồng cô. Hứa hôn đã là một chuyện cổ xưa. Chuyện cha cô xếp đặt hôn ước cho cô không chỉ là không thể chấp nhận được, mà là rất quá đáng.
Cô cố gắng kiềm chế giọng nói của mình và chỉ thành công được phân nửa."Khi hắn đến, cha hãy van xin hắn như cha nói là sẽ làm và hãy đuổi hắn đi. Cha có thể tặng cho hắn con Sultan Kiêu Hãnh vì hắn đã bỏ công đến đây."
Cô làm cho ông ngạc nhiên."Con sẽ tặng cả con ngựa giống sáng giá của con à?"
"Cha có thể hiểu là con không muốn một người lạ làm chồng chưa?" cô nói ngược lại, mặc dù là những lời nói đó như dính chặt vào cổ họng của cô. Cô nuôi lớn con Stultan Kiêu Hãnh từ một con ngựa non và rất yêu quí nó.
"Cậu ấy sẽ không còn là một người lạ nữa sau khi con gặp mặt cậu ấy. Vì Chúa, Alexandra, con trai của Simeon là người em họ duy nhất của Vua Stefan, vị vua của Cardinia. Con có nhận thức được là anh ta sáng giá đến mức nào không?"
"Chuyện đó có gì liên quan đến con?"
Ông đứng dậy, đối diện thẳng với khuôn mặt giận dữ của cô qua bàn."Có đấy, và nó rất quan trọng đối với cha. Bên cạnh đó, con đã cố tình lờ đi sự thật là hôn ước cũng như là đã kết hôn vậy. Chuyện này đã được ký kết đàng hoàng, với ý tốt, và đã tuyên thệ bởi Simeon và cha. Và, con gái của cha, sau bao nhiêu năm qua, Vasili Petroff vẫn chưa kết hôn. Con cũng vẫn chưa kết hôn. Vì vậy chúng ta không thể nào kéo dài thêm hôn sự này được nữa."
"Ít ra thì cha cũng nên yêu cầu hắn xé bỏ tờ giao kèo đó!" cô thổn thức.
"Ít ra thì con cũng nên cho cậu ấy một cơ hội. Cậu ấy đến đây là để kết hôn với con, có nghĩa là để giữ danh dự cho cha cậu ấy. Tại sao con lại không làm được?"
"Danh dự," cô noí như mắc nghẹn."Cha cho là chuyện này chỉ liên quan đến danh dự thôi sao?"
Constantin do dự. Ông biết cô sẽ rất giận, nhưng bây giờ cô nhìn giống như là sắp khóc, và ông không thể chịu đựng nổi chuyện này. Gã người Anh chết tiệt đó, ông nghĩ một cách căm phẫn. Nó vẫn còn hy vọng là hắn sẽ kết hôn với nó. Lòng trung thành đặt không đúng chỗ. Nhưng trách nhiệm của ông là phải bảo vệ con gái ông không cho phép cô làm những chuyện điên rồ. Tuy nhiên, ông sẽ hủy bỏ hôn ước đó, cho dù là ông phải thú nhận sự thật nếu Petroff không làm cho nó hạnh phúc. Nhưng ông sẽ không hủy bỏ nó trước khi dám chắc như vậy.
"Nó thật sự liên quan đến danh dự. Cha đã đem danh dự của mình ra khi ký tờ hôn ước đó."
Những ngón tay cô cong lại thành nắm đấm, và cô đấm mạnh cả hai tay xuống mặt bàn trước khi xoay người lại. Để nhấn mạnh thêm, cô đá mạnh chiếc ghế cô vừa bỏ trống làm nó ngả chỏng gọng.
"Con không được huỷ hoại đồ trong phòng cha," cha cô nói một cách nghiêm khắc.
"Cha đang hủy hoại cuộc đời của con thì sao," cô trả lời một cách cay đắng.
"Cuộc đời nào? Những gì con quan tâm đến là những con ngựa. Ngoài lúc đi ngủ ra, con luôn ở trong chuồng ngựa. Cha luôn nghĩ là con đã quên mất con là một người đàn bà."
Câu nói đó làm cho những giọt nước mắt mà cô đã cố kềm chế tuôn ra. Nhưng cô thề là sẽ không cho cha cô nhìn thấy chúng. Ông đã phản bội cô. Không cần biết là ông đã làm chuyện đó ở mười lăm năm trước - với ý tốt. Và những lời nói như khinh bỉ của ông rằng cô thiếu nữ tính đã giúp ông thắng cuộc. Có bao nhiêu người đàn bà quan tâm đến danh dự? Nhưng cô thì có đấy, và ông biết rõ điều đó.
"Được thôi, con sẽ không phản đối chuyện kết hôn với gã Cardinia yêu quí này của cha." Đi được gần đến cửa cô nói thêm, vì lợi ích của riêng cô."Nhưng con hứa với cha là con sẽ làm cho hắn từ chối không muốn kết hôn với con."
"Vậy thì con sẽ sửa soạn cho khá hơn chứ? Ít ra thì sẽ thay đổi trang phục chứ?"
"Ồ, không đâu. Nếu hắn muốn cưới con, hắn nên thấy bộ mặt thật của con, không phải là sự che đậy."
Mặt đỏ bừng, Constantin hét lớn gọi cô quay trở lại, nhưng cô đi thẳng ra khỏi phòng và đi hầm hầm ra khỏi nhà. Ông ngả người xuống ghế, nghĩ không biết là ông đã thắng cuộc, hay là lo lắng hơn vì con bé đã không tranh luận với ông nhiều như ông mong đợi. Không thể tin Alexandra được khi nó dễ dàng chịu thua như thế này.
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh