Duyên Kỳ Ngộ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
oàng Trinh vừa điều hiển xe miệng hát nho nhỏ:
"Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Em có biết..."
Cô vừa hát vừa gật đầu, mặc tình gió thổi mát tóc cô bay lung tung khắp mặt mũi Diệu Hiền. Làm cô khó chịu hắt hơi liền mấy cái. Bực quá, Diệu Hiền đưa tay phát vào vai bạn:
- Này mi có thôi lảm nhảm đi không? Ở ngoài đường mà cứ ca hát om sòm. Mi đừng làm cho người ta tưởng mi vừa trốn bệnh viện tâm thần ra đấy.
Đưa tay nắm gọi mái tóc rối tung vì gió của bạn. Cô làu bàu:
- Mi có tin là nếu bây giờ ai cho ta mượn cái kéo, ta sẽ xén tóc mi không? Tóc tai gì mà mất trật tự, cứ bay vào cổ vào mũi của người ta, nht không chịu được.
Đang thả hồn vào bài hát bị Diệu Hiền làm mất hứng, cô nổi cáu:
- Nhỏ có biết là mình đc tài lắm không? Nhỏ thì sướng rồi, chỉ việc ngồi êm ru đằng sau ngắm nhìn thiên hạ. Còn ta phải đèo gần một tạ thịt có dám nghiêng ngó đâu. Gớm. Đường phố gì lúc' nào cũng đông nghịt xe c. Chỉ cần bất cẩn một chút là đo đường như chơi ấy.
Cô hơi nghiêng đầu về phía sau:
- B nhỏ tưởng dễ thưởng thức được giọng hát thuc giọng top- ten của ta lắm hả? Ta nói cho mà biết, nhỏ là người đầu tiên được vinh dự nghe đấy.
Diệu Hiền xì nhẹ:
- Mi nên nhớ là đang chở ta đó. không phải là bồ mi đâu, đừng lãng mạn nhầm địa chỉ. Hát dở òm mà cũng bày đặt. Ta thà nghe tiếng ồn ào của xe c còn hơn là phải nghe mi giở giọng rên rỉ.
Hoàng Trinh nóng mủi giơ tay:
- Với cái tính đc tài phát xít của nhỏ ta không hiểu tại sao ông Quý Hải lại thương cho được. Nếu ta là ông ấy hả, ta đã bái bai nhỏ lâu rồi. không biết ông ấy có bị lé không nữa?
Rồi cô chắt lưỡi tiếc rẽ:
- Để hôm nào ta coi kỹ xem ông ấy có vấn đề gì không. Nếu thật sự ông ấy mà lé như vậy thì thật đáng tiếc. Trông Quý Hải cũng đẹp trai và phong đ lắm chứ, nào ngờ. Ôi! Uổng quá, uổng quá.
Biết Hoàng Trinh chỉ nói đùa nhưng cô cũng thấy tưng tức. Cô cự nự:
- Mi đừng có ác mồm ác miệng chứ Trinh. Người ta như vậy mà mi dám rủa là bị lé, mi đốt đuốc tìm cho mi một người như vậy coi, mỗi mình mi ngang ngược như vậy thôi. Mi xem còn ai đối với ta tốt như anh ấy chứ.
Hoàng Trinh cười nhỏ:
- Sợ mi luôn. Nói đng đến ông ấy tí xíu là bênh chầm chập. Thật không biết mắc cỡ.
Diệu Hiền hơi quê quê khi biết mình mắc mưu Hoàng Trinh. Cô đưa tay cấu vào hông bạn làm Hoàng Trinh nhảy nhỏm la oai oái phía trước:
- Thôi nha nhỏ. Mi biết là ta không chịu nht được, mi đừng có tra tấn ta kiểu đó. Kẻo không, ta buông tay lái là mi không còn cái răng húp cháo. Chừng ấy trông xấu tệ, ông Quý Hải mà bắt đền thì ta không biết phải ăn nói làm sao với ông ấy đó.
Lời nói của Hoàng Trinh lập tức có tác dụng khi Diệu Hiền thấy tay lái của bạn lảo đảo. Cô buông vi tay ra làu bàu:
- Đồ ngang như cua. Mi liệu hồn đó. Hên cho mi là ở ngoài đường, chớ mà ở trong nhà thì ta cho mi biết tay.
- Nè! Cứ việc ở đó mà chửi rủa cho sướng miệng đi. Mi thì lúc nào cũng cho ta là cua, là rùa. Nhưng mà không sao, nếu mi chịu đi chung thì có ngày mi cũng từ từ biến hóa thành họ hàng của ta chung nó cho bằng vai phải lứa với ta đó nhỏ.
Diệu Hiền nguýt bạn:
- Ta mà thèm làm họ hàng với bọn cua, rùa, tôm cá ư? Mi đừng có hòng. Mi đúng là...
Chưa kịp nói hết câu cô vi vã ôm chặt lấy bạn. Nhưng không kịp, khi Hoàng Trinh quẹo xe một đường lả lướt và thắng kịp lại trước siêu thị. Khiến đầu cô đập vào lưng bạn đau điếng. Cô hét nhỏ:
- Mi lại định giở trò gì đây hở con khỉ kia?
Hoàng Trinh lườm bạn:
- Nhỏ thì có bao giờ nghĩ tốt cho ta. B bất cứ lúc nào và ở đâu cũng giở trò được à? Ta nghĩ có lẽ ta phải tìm cách xóa bỏ cái tật nghi ngờ to tổ bố trong đầu của nhỏ.
Cô đưa tay rút chìa khóa xe và đủng đỉnh đi vào siêu thị như không nhìn thấy Diệu Hiền đang định phùng má mắng cô.
Hoàng Trinh vừa khuất sau cách cửa tự đng của siêu thị thì Diệu Hiền cũng nhanh chân vọt theo bạn. Vì cô biết bây giờ có nói cũng chẳng ai nghe, chi bằng vào trong ngắm nghía đồ đạc cho đã mắt. Việt gì phải đứng đây rồi ấm ức cô bạn ngổ ngáo.
Diểu Hiền còn đang ngơ ngác tìm xem coi Hoàng Trinh đang ở chỗ nào.
Nhưng dù có mở hết công suất lớn của cả hai con mắt, cô cũng chẳng tìm được bóng dáng của nhỏ giữa rừng người ngược xuôi qua lại.
Cô tức tối lầm bầm:
- Cái con Hoàng Trinh chết tiệt này không biết là lủi đi đâu rồi. Báo hại mình tìm mỏi cả mắt mà cũng không thấy. Đi có hai đứa mà nhỏ đành lòng bỏ cô ngoài cửa, hỏi có đáng giận không chứ?
Diệu Hiền định bước lên thang máy tự đng lên tầng trên. Cô nghĩ có lẽ cô bạn lí lắc của mình đang ở trên ấy cũng nên.
Mới đợm đặt chân lên bậc thang nhưng bị ai đó níu áo cô quay lại thấy Hoàng Trinh đang nhe răng cười. Nụ cười có cái lúm đồng tiền duyên dáng trên má mà cô vẫn thường nói sẽ có nhiều chàng trai ngẩn ngơ chết chìm trong ánh mắt và nụ cười xinh như mng của Hoàng Trinh. Nhưng sao hôm nay Diệu Hiền bỗng thấy nó xấu xí tệ.
Hoàng Trinh lay tay bạn:
- Này! Mi lên đó làm gì? Đi theo ta chỉ cho mi coi cái này đẹp lắm.
Diệu Hiền chưa kịp phản ứng đã bị bạn nắm tay lôi tut đi. Cô cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, vì cô biết Hoàng Trinh rất khó tính khi mua đồ. Chỉ khi nào thích thì dù món đồ đó có mắc bao nhiêu Hoàng Trinh cũng mua cho bằng được. Chắc có gì đặc biệt lắm đây nên nhỏ mới có thái đ vi vã như vậy.
Lôi Diệu Hiền đến trước quầy mỹ phẩm, Hoàng Trinh đưa tay chỉ tay vào tủ kính và nói:
- Diệu Hiền! Nhỏ có thấy gì không?
Còn giận vì bị Trinh bỏ cô nãy giờ, cô xẵng giọng:
- B mi tưởng ta đui sao? Đây là quầy mỹ phẩm thì người ta bày bán son phấn, đồ trang sức. Chứ không lẽ bán bánh kẹp à?
Biết Diệu Hiền hiểu lầm, cô nhăn mặt giải thích:
- Ý ta không phải là vậy, mi dòm theo hướng ta chỉ nè.
Diệu Hiền chăm chú nhìn theo tay bạn:
- à! Mi muốn nói hai cây kẹp có in hình chú chut Mickey màu xanh nhạt chứ gì?
Hoàng Trinh gật đầu:
- Ừ. Phải đó. Nhỏ thấy sao?
Diệu Hiền cúi xuống ngắm nghía rồi ngẩng đầu lên:
- Phải nói là mi hay thật khi phát hiện ra hai cây kẹp tuyệt vời như vậy. Trông chúng vừa ng nghĩnh, vừa dễ thương chi lạ.
Nghe bạn khen, Hoàng Trinh mỉm cười đắc chí:
- Đã bảo là ta rất có đầu óc thẩm mỹ mà nhỏ không tin. Nhưng không sao, ta sẽ mua tặng nhỏ một cây làm kỷ niệm để mỗi lần thấy nó nhỏ sẽ cảm thấy phục ta sát đất.
Diệu Hiền trợn mắt:
- Đồ không biết gượng khi tự đưa mình lên cao, coi thiên hạ chẳng ra gì. Ta biết mi cũng chẳng tốt lành gì lắm, chẳng qua mấy món đồ đó đều mang một ý đồ không mấy trong sáng khi đến tay người nhận.
Không đếm xỉa đến thái đ của Diệu Hiền, cô kêu chị bán hàng lấy cho cô hai cây kẹp.
Hoàng Trinh mân mê từng cái ra chiều thích thú, cô nói nhỏ:
- Mickey ơi! Trông bạn bây giờ thật là thích mắt. Ta... thương bọn bây lắm, nhưng ngặt nỗi bạn ta cũng thèm thuồng bọn mi, nên ta đành chia cắt bọn mi về hai đầu nỗi nhớ. Bọn mi đừng trách ta nhé.
Rồi cô tỏ vẻ buồn bã, cô đưa Diệu Hiền một cái:
- Tặng nhỏ đó, nhưng nhớ là phải đối xử tốt với chú Mickey nghe nhỏ.
Diệu Hiền lừ mắt:
- Có tiếc thì mi đừng tặng, cứ việc đem về nhà mà ôm lấy chúng. Nếu con Mickey này nó biết phải về ngự trên đầu của một con nhỏ vừa nghịch ngợm, vừa bê bối như mi thì nó sẽ phản đối tới cùng cho coi.
Hoàng Trinh nheo mắt:
- Nhưng nhỏ có lấy không? Ta mà đổi ý thì nhỏ hối hận đấy.
Diệu Hiền cũng không vừa:
- Của chùa, ngu gì mà không nhận.
Nói rồi cô chụp cái kẹp và kẹp ngay lên đầu. Hoàng Trinh thấy vậy cũng bắc chước. Vuốt mái tóc vốn rất suông và đẹp của mình lại và kẹp nhỏng trên cao. Rồi cô bước đến cái gương trước quầy quay qua quay lại:
- Hiền này! Nhỏ có thất ta đẹp lên tí nào không?
Diệu Hiền gật đầu:
- Đẹp, rất đẹp. Mi giống như mụ phù thủy trong chuyện nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, khi mụ đứng trước gương thần lẩm bẩm mấy câu thần chú.
Rồi như để đề phòng, Hoàng Trinh nhảy đến tặng cô vài cái đấm vì dám ví nhỏ như một mụ phù thủy ghê gớm, cô vi tránh xa bạn vài bước để cảnh giác.
Cô lơ để lướt mắt qua gian hàng nữ trang một vòng và đôi mắt cô mở lớn dừng lại ở cái hp nhung trắng.
Thì ra trong hp là hai cái vòng màu nâu bóng. Sóng lấp lánh dưới ánh đèn nê- ông. Nhìn nét chạm trổ tinh vi trên chiếc vòng có những hoa vân kì lạ. Cô khoái chí định bụng sẽ tạo bất ngờ bằng cách mua tặng Hoàng Trinh một cái, chắc nhỏ rất ngạc nhiên và cám ơn cô rối rít.
Cô xoay lại định gọi bạn, nhưng bắt gặp nét mặt lạnh băng trên gương mặt của Hoàng Trinh, cô chợt nín bặt. Đưa mắt theo hướng nhìn của Hoàng Trinh qua dãy quần áo. Thì ra mẹ con bà Tú Mỹ và một người đàn ông đang đứng lựa đồ.
Cô khều vai Hoàng Trinh:
- Mi bị gì vậy? Khi không lại đứng như trời trồng, b trúng gió hả?
Hoàng Trinh hất mặt:
- Nhỏ nhìn kìa, đúng là oan gia. Ta không biêt kiếp trước có mắc nợ họ không mà lúc nào cũng gặp, dù là ở ngoài đường.
- Không thích thì mi đừng nhìn. Họ làm gì mặc xác họ, tự nhiên rồi tự chuốc bực vào thân.
Hoàng Trinh nhún vai:
- Ta mà thèm để ý cho mệt, nhưng nhìn b mặt và thái đ õng à õng ẹo của con Mỹ Hằng là ta không chịu được.
- Không chịu được - Diệu Hiền dài giọng - Rồi mi định dùng tia lađe từ đôi mắt để đốt cháy họ ư?
Diệu Hiền chưa kịp dứt tiếng thì đã nghe giọng Mỹ Hằng vang lên lanh lảnh:
- Tôi đã bảo chị lấy giùm tôi cái đầm đỏ treo trên kia kìa, không phải cái này, chị có nghe rõ không?
Thì ra cô nàng đang hành ti chị coi quầy bằng cách bắt chị lôi xuống cả đống quần áo mà vẫn chưa vừa ý.
Cô ta quay sang mẹ, cằn nhằn:
- Con đã bảo mẹ vào cái siêu thị nào lớn hơn mà mẹ không chịu. Ở đây đã bán đồ ít mà còn chậm chạp nữa, rõ chán.
Bà Tú Mỹ nhăn mặt:
- Thì từ sáng tới giờ đi vòng vòng đến đây là cái thứ ba rồi còn gì. Nhưng con có vừa ý cái nào đâu. Mẹ thấy cái áo đầm đỏ này rất hợp với con. Con mà diện cái áo này vào thì mẹ bảo đảm con là người nổi bật nhất đấy.
Mỹ Hằng sáng mắt:
- Có thật không mẹ?
- Không tin con cứ hỏi chú Phi Long thì rõ.
Hoàng Trinh nghe tới đây thì mới võ lẽ. Người đàn ông đi chung với họ đó là ông Phi Long trợ lý của ba cô. Chỉ vì ông ấy đứng quay lưng lại nên cô không nhận ra.
Người đàn ông này lúc này mới lên tiếng:
- Mẹ cháu nói phải đó Mỹ Hằng. Cháu mà khoác chiếc áo này lên thì cứ y như mấy cô người mẫu ấy.
Mỹ Hằng mỉm cười hài lòng khi được mẹ và ông Phi Long tâng bốc. Nhưng cô còn làm b như chưa vừa ý.
- Tại chú không biết. Cháu quen xài hàng hiệu rồi nên mấy cái áo này xem ra chỉ coi là tàm tạm thôi, chứ cháu cũng không vừa ý mấy. Nhưng đành chịu thôi chứ ở đây đâu còn cái nào đẹp hơn nữa.
Cô ngàng nhún vai kênh kiệu:
- Bọn bạn con rất phục tài ăn mặc và trang điểm của con. Chúng nói con là một trong những top môđden nhất hiện nay đó. Mẹ và chú có thấy con đáng hãnh diện ko.
Ông Phi Long nói vuốt theo để lấy lòng hai mẹ con Mỹ Hằng:
- Cháu phải nói nhìn cháu y như mấy cô người mẫu, chắc tại cháu thừa hưởng sắc đẹp của mẹ. Mà cháu lại là ái nữ của ông giám đốc giàu có Hoàng Lâm, dù không phải là con rut, chú cũng cảm thấy hãnh diện khi đi chung với mẹ con cháu. Phải vậy không, Tú Mỹ.
Đang chăm chú nghe Mỹ Hằng và ông Phi Long đối đáp, nên khi ông hỏi, bà giật mình đỏ mặt.
- Tôi già rồi còn đẹp cái nỗi gì nữa chứ.
- Tú Mỹ! Cháu nhìn xem, mẹ cháu như vầy ai dám bảo là già. Bà mà đi ra đường ấy à, khối kẻ nhìn theo hút tầm mắt đấy. Đến tôi mà còn không chịu được nữa huống hồ chi là họ.
Bà vi nháy mắt khi ông nói hớ. Biết ông tâng bốc lấy lòng, nhưng bà cũng lên giọng:
- Ngày trước tôi từng là hoa khôi của một trường lớn, biết bao kẻ đưa người đón như con Mỹ Hằng bây giờ. Ông Hoàng Lâm đeo đuổi tôi rất lâu, tôi mới gật đầu đồng ý chớ b giỡn sao.
Mỹ Hằng xen vào:
- Chú Long nói đúng đó mẹ. Mẹ mà đi với con thì cứ như hai chịu em. Bởi vậy ba mới cưng mẹ ra mặt đó.
- Thôi, đừng có nịnh cô nương. Có lấy áo không thì bảo? Từ sáng giờ đi với con mỏi chân muốn chết, mẹ mong mau về nhà để thở một chút.
- Có về thì mẹ cũng thanh toán giùm con hoá đơn b đầm này. Chớ con thì sạch túi rồi.
Bà ngó chăm chăm Mỹ Hằng:
- Tiền mẹ cho con cách đây hai hôm con đã xài hết rồi ư?
Mỹ Hằng nhăn mặt:
- B mấy trăm ngàn đó nhiều lắm sao. Chỉ cần dẫn tụi bạn đi một vòng là hết rồi. Tụi bạn còn toàn là con nhà giàu cả, đi chơi thì phải vào chỗ sang trọng một chút. Vào chỗ bình dân tụi nó chê không thoải mái vì thiếu tiện nghi hiện đại. Con thì chẳng bao giờ muốn bị coi là quê mùa chơi không đẹp bằng chúng nó. Mẹ cũng đâu muốn con gái mẹ chơi thua sút người ta chứ.
- Tuy mẹ vẫn biết thế, nhưng con xài vừa vừa thôi. Mẹ không phải kho tiền đâu đừng có ỷ lại.
- Mẹ yên trí đi. Vài bữa nữa đi làm có tiền con không xin mẹ nữa đâu. Mẹ đừng nhằn con nữa có được không?
Ông Phi Long ngạc nhiên:
- B bà định cho Mỹ Hằng đi làm à? Nhưng bà để Mỹ Hằng vào làm ở đâu?
- Thì ngoài công ty của nhà tôi, b còn chỗ nào tốt hơn sao. Nó lớn rồi cũng cần phải nghĩ đến tương lai sau này một chút chứ, để nó đi chơi hoài tôi không an tâm đâu.
Mỹ Hằng giẫy nẩy:
- Thì những lúc nhàn rỗi con thấy buồn nên mới đi vài vòng cho thoải mái. B mẹ muốn con cứ ở ru rú trong nhà riết rồi thành quê mùa như con nhỏ Trinh à?
Cô nhún vai kiểu cách:
- Con đã quen người ta trầm trồ chiên ngưỡng rồi. Bây giờ mẹ bắt con phải làm việc, mới nghĩ tới thôi đã thấy sợ, huống hồ tới lúc ngồi nhìn đống hồ sơ sổ sách như ba thì thật là chán.
Nghe Mỹ Hằng nói vậy bà Tú Mỹ trợn mắt:
- Mẹ lo đây là lo cho tương lai của con sau này, b mẹ đưa con vào chỗ chết sao mà con cự nự. Ráng chịu một thời gian đi, sau này khi đứng tên được một số cổ phần trong công ty rồi thì chừng ấy con muốn gì mà chẳng được. Lúc ấy ngồi trên đống tiền mặc sức mà tiêu xài.
Lời bà Tú Mỹ như vẽ ra trước mắt Mỹ Hằng một hình ảnh đầy hấy dẫn của sự giàu sang. Chỉ cần ép mình một chút mà cô có trong tay tất cả thì ngu dì bỏ qua cơ hi dành cho cô.
Trong lúc này ông Phi long cũng vừa nảy ra một ý đồ là ông có thể lợi dụng tính ham chơi đua đòi của Mỹ Hằng, để hòng mưu cầu những mối lợi bất chính về cho mình. Ông nghĩ đối với Mỹ Hằng thì chỉ cần bỏ ra một khoản tiền cho cô ăn xài chưng diện thì lo gì mà không điều khiển được cô ta. Khi đó Mỹ Hằng như một con cừu non dưới tay ông, mặc tình cho ông sai khiến.
Bà Tú Mỹ cũng ghê gớm thiệt, biết tận dụng thời cơ để giành cho con gái mình một nơi béo bở. Nhưng cho dù bà có mưu mô tới đâu cũng còn thua ông một bậc.
Hài lòng với suy nghĩ của mình, ông nói vào:
- Chú nghĩ ba cháu không nỡ nào giao cho cháu cng việc cực nhọc đâu. Yên tâm đi, nếu cần cháu cứ lên tiếng chú sẽ xin ông gíam đốc cho cháu về làm thư ký cho chú, thì cháu không việc gì phải sợ nữa.
- Chú Phi Long đã nói vậy thì quá tốt rồi, con nên cám ơn chú. Nhưng đừng ỷ lại có chú giúp đỡ rồi bỏ việc đi chơi, mẹ không chấp nhận đâu.
Được ông Phi Long hứa hẹn giúp đỡ, Mỹ Hằng thở phào nhẹ nhõm:
- Nếu mẹ và chú Phi Long tính như vậy rồi thì con đồng ý. Nhưng mẹ định chừng nào thì cho con biết, để con còn chuẩn bị.
- Trưa nay về mẹ sẽ nói chuyện với ổng chắc chừng một hai hôm nữa chứ mấy. Thôi, chúng ta về đi, mẹ mệt quá.
Mỹ Hằng hất mặt với chị coi quầy, giọng kênh kiệu:
- Nè, gói b đồ lại giùm đi. Nhưng nhớ kỹ một chút nghen. Nó mà hư là chị không có tiền đền đâu.
Chị bán hàng nhã nhặn:
- Cô yên tâm. Ở đây chúng tôi đều qua nghiệp vụ, cô không phải sợ đồ bị hư hao. Cô có thể kiểm tra trước khi rời khỏi chỗ này.
Vừa nói, đôi tay chị khéo léo cho đồ vào túi xốp với thao tác nhanh nhẹn, vừa gọn đẹp khiến Mỹ Hằng hậm hực khi không còn cách gì bắt bẻ được. Nhưng cô còn cố buông lời vớt vát:
- Coi cũng được chứ không có gì là xuất sắc cả.
Nói rồi, cô quay lưng nện mạnh gót giày xuống nền gạch. Đầu ngẩng cao bước thẳng không thèm đếm xỉa đến ai.
Đứng cách đó vài bước chân, nhưng vì mải lo nói chuyện nên họ không để ý có hai cô gái đang tròn mắt và mỉm cười khúc khích khi nhìn vẻ kênh kiệu không đúng chỗ của Mỹ Hằng.
Diệu Hiền nói nhỏ vào tai Hoàng Trinh:
- Con nhỏ quá quắt thật. Chỉ vì muốn yên thân làm việc, người ta đã vui vẻ nhỏ nhẹ mà nó còn không vừa ý. Nó muốn gì đây?
Hoàng Trinh chép miệng:
- Tại nhỏ không biết đó chứ. Phô trương, phách lối làm ra vẻ tiểu thư chính là bản tính của cô nàng, cho nên ta mới bảo là oan gia khi vừa thấy họ.
- Nè, Hoàng Trinh! Ngẫm ta mà như mi ngày nào cũng phải đối diện với hai mẹ con họ thì thà chết sướng hơn.
- Nhỏ biết không. Khi nào cha ta về dùng cơm với mọi người trong nhà là bữa đó đối với ta như chịu cực hình vậy. Nói ra sợ mi cho ta là bất hiếu. Thường thì chị bếp làm cho ta một tô và cứ thế bưng ra vườn ăn kỳ no thì thôi. không phải mắc nghẹn trước cảnh xun xoe của mẹ con họ khi có mặt cha.
- Không lẽ mi chịu lép vế trước con nhỏ đó ư?
- Hừ! Tại ta không muốn cha mất vui, chứ cỡ con nhỏ đó đừng hòng dám làm gì ta ngoài mấy câu móc ngoéo. Nó chỉ có tà dựa hơi bà mẹ thuc hàng cao thủ khi xoi mói chuyện thiên hạ.
- Hoàng Trinh! Ta dám cá với mi, con nhỏ Mỹ Hằng mà vào làm việc chắc dễ chừng vài bữa là cao. Tướng nó chỉ làm bình bông di đng, chứ được tích sự gì.
Hoàng Trinh gật gù, ngó bạn:
- Ta cũng nghĩ như nhỏ.
Diệu Hiền nhíu mày:
- Có điều rất lạ à nha! Mi thử nghĩ xem, một người ăn chơi tiêu xài không phải mó tay vào việc gì mà bây giờ chịu đi làm ngày tám tiếng, ta thấy hình như có gì không ổn.
- Nhỏ cũng thông minh qúa chứ. không phải bà ta chịu để Mỹ Hằng đi làm đâu. Đó chỉ là một trong những ý đồ bà ấy sắp sửa thực hiện, mà việc trước tiên là đưa Mỹ Hằng vào công ty.
Diệu Hiền không hiểu:
- Mi có thể nói rõ hơn một chút...
Hoàng Trinh lắc đầu:
- Bây giờ thì chưa phải lúc. Nhưng vi gì. Từ từ nhỏ cũng được biết thôi. Nhỏ nên im lặng thưởNg thức giọng cải lương của bọn họ kìa.
Diệu Hiền còn ấm ức vì cô bạn không chịu nói, lại còn bảo cô im lặng nữa chứ, nghĩ có tức ko. Cô rất muốn biết nhưng Hoàng Trinh thì cứ tỉnh bơ. Cô vùng vằng:
- Mi lo giữ cho kín những việc bí mật ấy lại trong bụng. Ta cũng chả thèm nghe làm gì. Đừng tưởng ta hỏi rồi làm cao - Diệu Hiền nhún vai - Mi cứ việc ở đó vểnh tai lên ngóng chuyện, còn ta đi tìm chỗ nào ngồi ngỉ đây, mỏi chân lắm rồi.
Và không đợi Hoàng Trinh trả lời, cô vi quay lưng bước thẳng. Nhưng không may cho cô. Vừa lúc đó có một bà khách đang đẩy xe dùng để đựng hàng của siêu thị đi tới. Thế là cô tông vào nghe đánh rầm, làm chiếc xe nghiêng qua một bên, đồ đạc rơi tung tóe.
Chưa kịp hoàn hồn, Diệu Hiền lật đật cúi lượm những món đồ rơi vãi cho vào giỏ xe. Hoàng Trinh cũng mất cả vía nhưng khi thấy Diệu Hiền không bị gì, cô cũng an tâm.
Cô bước lại phía Diệu Hiền:
- Nhỏ làm cái gì vậy? Khi không lại ào ào bỏ đi nên mới tông vào người ta. Hên là bà dì đây chỉ mua đồ hp, chứ mà là đồ dễ vỡ thì ta cũng không biết làm sao nữa.
Diệu Hiền phùng má:
- Đã không hỏi thăm lấy một câu, còn bày đặt lên giọng thấy ghét. Lỡ bể đồ htì đền tiền vậy mà cũng chả nghĩ ra.
Biết Diệu Hiền còn ấm ức chuyện ban nãy, nên cô chẳng dại gì mà chọc cho nhỏ nổi khùng. Cô nheo mắt nhìn bạn:
- Chốc nữa ta chở nhỏ đến bác sĩ khám xem mắt mũi của nhỏ lúc này ra sao mà bà dì và cái xe lớn như vầy mà nhỏ tông vào cho được.
Như không nghe Hoàng Trinh nói gì. Diệu Hiền quay sang bà khách, nạn nhân của cô, nhỏ nhẹ:
- Dì cho con xin lỗi. Tại có việc gấp nên con quay lại mà không thấy dì đi tới. Xin dì bỏ qua cho.
Bà khách xua tay:
- Lỡ thôi mà. Dù sao cô cũng đã nhặt lên cho tôi rồi. Tôi không bắt lỗi cô đâu.
Nói rồi bà rảo bước đẩy xe đi. Diệu Hiền le lưỡi:
- Hú hồn! Bà dì cũng biết chuyện quá đi chớ. Cỡ ta mà đụng phải con bé Mỹ Hằng kênh kiệu thì có mà tàn đời.
Cô làm ra vẻ mặt sợ sệt khiến Hoành Trinh cười khanh khách và cô cũng bật cười giòn giã làm những người chung quanh ngơ ngác quay lại. Họ không hiểu có chuyện gì mà cả hai lại vui vẻ đến thế.
Hoành Trinh thấy mọi người đổ dồn mắt nhìn cô và Diệu Hiền như người ngoài hành tinh, cô vi bấm tay bạn ra hiệu đừng đùa nữa. Cả hai khoát tay nhau đi ra cửa bỏ lại sau lưng mẹ con bà Tú Mỹ và ông Phi Long cùng những toan tính của họ.
Duyên Kỳ Ngộ Duyên Kỳ Ngộ - Thảo Nhi Duyên Kỳ Ngộ