Chương 5
ọ thả bộ bên nhau trên con đường trải sỏi ngoằn ngoèo, uốn khúc thuộc phạm vi của khách sạn Bách Hoa Lâm. 2 bên con đường trải sỏi là những thảm cỏ xanh rì, mịn màng êm ả. Nơi đây, còn có những hòn non bộ, những cây bon sai to tướng, và những suối thác nhân tạo.
Trên những táng cây xanh có những sợi tơ hồng buông thả trông như suối tóc mịn màng êm ả của 1 nàng tiên nào đó.
Người thanh niên đưa Bội Cầm đến 1 hồ bơi rộng, hình quả thận. Mặt nước xanh rì phẳng lặng, êm ả. Mặt nước hồ lung linh nhẹ nhàng, lấp lánh dưới ánh đèn như mời gọi nàng nhảy xuống bơi lội.
Anh bước đi trên bậc thềm của bờ hồ, nhìn sang nàng, anh hỏi:
- Nào, bây giờ chúng ta bơi chứ?
- Tôi không biết bơi. Anh có bơi thì bơi đi, tôi phải đi về phòng đây. Bà chủ của tôi nếu sang phòng không thấy tôi thì tôi sẽ bị nguy to đấy.
Anh cười để lộ hàm răng trắng ngà đều đặn. Màu da rám nắng trên người hòa lẫn trong bóng tối.
- Nếu cô có chuyện gì thì tôi là người sẽ đứng ra bênh vực cho cô.
Nàng cảm thấy nực cười. Anh ta làm như anh ta quen với bà chủ Lam Hằng của nàng không bằng. Bản thân anh ta còn lo chưa xong làm sao mà bảo vệ nàng được kia chứ.
Nàng cười đáp lại:
- Cám ơn! Bâygiờ tôi về, tôi không muốn ở đây để nghe anh nói toàn chuyện khôi hài.
Anh không nói gì. Anh ta vẫn bước tới và đi vòng quanh bờ hồ, mắt cứ đăm đăm nhìn vào nàng. Trời ơi! Nàng ước chi anh ta trợt chân té xuống nước thì hay biết mấy. Nhưng không. Anh chẳng những không té mà còn vững vàng trên mặt hồ, mắt vẫn dán chặt vào nàng.
Anh bước xuống thảm cỏ và nói:
- Cô chờ tôi tí nhé.
- Để làm gì?
Anh không trả lời câu hỏi của nàng mà chạy nhanh vào phòng thay đồ. 1 phút sau, anh bước ra chiếc quần Jean bó ôm sát người lúc nãy đã được anh thay bằng chiếc quần bơi màu đen ôm sát vào da thịt. Anh tiến lại gần nàng cười dịu dàng.
- Bơi chứ?
- Tôi đã bảo là không mà.
- Vậy cô ngồi xem tôi bơi nhé.
- Không! Tôi sẽ về phòng ngay đây.
Miệng thì nói vậy nhưng không hiểu sao nàng lại ngồi xuống ngắm anh bơi. Đầu tiên là vài đường bơi sải nhẹ nhàng. Sau đó anh chuyển sang bơi bướm. Cơ thể anh lướt uyển chuyển, nhẹ nhàng dưới mặt nước khiến nàng cảm thấy khâm phục.
Rồi anh lại bơi ngửa, anh vừa bơi vừa ngắm nàng.
- Nào, bơi đi cô bé! Không có chết đuối đâu mà sợ, có tôi mà.
Nàng muốn nhảy ngay xuống bơi cùng anh nhưng ngại ngùng, nên đành ngồi im và khẽ lắc đầu.
5 phút sau anh bước lên và anh ngồi xuống cạnh nàng với cơ thể ướt sũng nước.
Bây giờ, Bội Cầm mới có dịp ngắm kỹ cơ thể của anh. Mái tóc anh bờm sờm rối tung vì nước, nhưng vẫn đen sẫm trong ánh sáng nhợt nhạt. Bộ râu quai nón ôm lấy cái cằm cương nghị làm tăng thêm vẻ cường tráng của anh. Đôi vai rộng rắn chắc. Bộ ngực nở nang, cái bụng thon và cuồn cuộn cơ bắp. 2 chân thì hằn lên những bắp thịt căng cứng.
Bội Cầm nín thở và cứ len lén lướt nhìn trên cơ thể đầy nam tính của anh. Cơ thể của anh cứ làm cho nàng cảm thấy xốn xang. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng ngồi cạnh 1 người đàn ông vô cùng hấp dẫn như vậy thì làm sao không cảm thấy xốn xang bồi hồi cho được.
Đột nhiên, nàng cầm lấy chiếc khăn lông mà anh đang máng trên thành ghế đưa cho anh. Nàng cũng không hiểu tại sao nàng lại làm như vậy.
- Cám ơn.
Anh cầm lấy lau và khoác lên sau đó anh tiếp:
- Ngày mai, tôi sẽ đến đây hướng dẫn cô đi tham quan thành phố biển xinh đẹp này. Tôi có thể hướng dẫn cô đến những nơi du khách cần xem. Tôi có thể chỉ cho cô thấy những cái nguy nga tráng lệ và tôi có thể giúp cô tìm thấy những kỷ niệm đáng ghi nhớ đời đời.
Giọng anh trầm bổng du dương thấm tận đáy lòng nàng. Nếu nàng nhắm mắt lại, nàng cảm thấy nàng vẫn nghe giọng anh mãi mãi bên tai. Giọng anh trầm trầm, êm ái, gợi cảm, thật quyến rũ. Nàng lắc đầu. "Trời ơi! Bội Cầm ơi, mi đang nghĩ gì thế này?".
- Xin lỗi anh! Tôi đã có chương trình du ngoạn rồi.
- Có thật cô không cần người hướng dẫn không? Chẳng lẽ cô không cần ai hướng dẫn ra bãi biển à? Tôi sẽ chỉ cho cô bãi biển đẹp nhất. Người đẹp như cô chỉ nên tắm ở những bãi biển đẹp mà thôi.
Lời khen nhẹ nhàng của anh làm cho nàng cảm thấy thích thú. Nhưng giờ này, không phải là lúc để nàng ngồi đây tán gẫu với anh nữa. Nàng bỗng đứng bật dậy thật nhanh.
- Về... tôi phải về phòng.
Anh cũng đứng bật dậy và chặn ngang nàng lại.
Nàng hỏi anh mà giọng run run:
- Anh muốn gì nữa đây?
Anh đáp, giọng châm chọc mắt không hề rời khỏi nàng:
- Tôi thật tình chỉ muốn phục vụ cô nương đáng yêu thôi. Cô mướn người khác làm hướng dẫn viên cũng vậy thôi.
À! Bây giờ thì nàng đã hiểu. Anh ta chỉ vì tiền. Anh thuyết phục làm hướng dẫn viên cho nàng cũng chỉ vì tiền. Chắc anh ta tưởng nàng là tiểu thư quý tộc, hay là con gái của ông hoàng bà chúa chắc?
Nàng hỏi ngay:
- Anh thật sự cần tiền lắm phải không?
Anh đứng thẳng người, 2 tay bỏ thõng 2 bên. Tư thế này vẫn không làm giảm đi đường nét tuyệt đẹp của cơ thể anh.
- Cô sỉ nhục tôi đấy nhé. Tôi đến đây để đề nghị giúp cô xem cảnh đẹp. Thế mà cô lại muốn trả tiền cho tôi. Nếu cô có trả thì tôi cũng sẽ không bao giờ lấy đâu.
Đôi mắt anh, giọng nói anh cũng chỉ làm cho nàng biết anh giận dữ lắm.
- Ý tôi không...
Nhưng nàng chưa nói được gì thì anh đã lạnh lùng bỏ đi.
Đứng lặng thật lâu nhìn theo bóng dáng anh khuất dần rồi mất hút trong bóng đêm.
Cuối cùng, rồi nàng cũng phải lủi thủi về phòng với mọi tâm trạng nặng nề.
Nàng đâu thể nào biết rằng trên dãy hành lang lầu 2, bà Lam Hằng tựa người vào lan can mỉm cười. 1 nụ cười vô cùng khó hiểu...?
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm