Chương 5
ại như mọi ngày, Dạ Vũ mất hút còn mỗi Mã Vy ở nhà, hôm nay là ngày nghỉ, cô lại đi thăm quan cặn kẽ ngôi nhà, không hiểu sao cô luôn làm vậy lúc rảnh rỗi, đc hơn tháng ở ngôi biệt thự này rồi, nhưng hình như cô vẫn muốn cố sống quen ở nơi này, muốn tìm nét tương đồng vz ngôi biệt thư của những năm tháng trước. Vòng vo ở mọi ngõ ngách trong nhà, quản gia Lâm dường như đã thấm mệt, cố giữ chân Mã Vy ở một nơi nhất định k thân già này sẽ gục mất. ( ai bảo biệt thự to quá thể =.=):
-Cô chủ nhỏ, cô chưa ăn sáng mời cô xuống ăn.
Câu nói như chưa từng được thốt ra bên tai Vy, cô liền nói về chủ đề khác:
-Quản gia Lâm, Dạ Vũ đa đưa tôi về như thế nào?
Thoáng chút ngạc nhiên rồi cũng thở dài kể câu chuyện dường như phiền muộn lắm:
-Cô chủ nhỏ, cô còn nhớ rằng mình đã tự vẫn chứ? Chính lúc k còn hi vọng ấy cậu chủ đã đưa cô về, dù nhiều bác sĩ đến và lắc đầu ngán ngẩm nhưng thiếu gia k bỏ hi vọng, chính cậu chủ đã tự ra tay từng ngày từng ngày rút hết thứ thuốc ngủ ấy ra đến khi cô tỉnh lại, có vẻ cậu chủ rất quan tâm đến cô, nhưng vì sao thì.....
Đang nghe câu chuyện bị ngắt quãng, Mã Vy có chút khó chịu hơi gắt len:
-Thì sao?
-Thì đó k phải việc em. Một giọng nói khác ấm áp vang lên. Làm cả quản gia Lâm và Mã Vy giật nảy mình quay lại. Dạ Vũ từ từ tiến đến, vuốt nhẹ tóc Mã Vy rồi nửa ôm nửa đẩy cô đi, bắt cô ngồi ăn sáng. Rồi gọi quản gia Lâm vào phòng làm việc nói chuyện.
- Quản gia Lâm, ông k thể cứ tự tiện kể như thế đc. Ông bt đấy tôi luôn coi ông là người bố thứ hai của tôi, sau ông bố háo tiền kia, mọi chuyện tôi luôn nói vz ông nhưng có những chuyện xin ông hãy giữ bí mật, hãy để tôi cả đời này trả nợ thay cho bố tôi, bù đắp cho Mã Vy một cuộc sống mới.
Quản gia Lâm nhìn thẳng vào Dạ Vũ, đôi mắt ánh lên vẻ chân thành:
-Nhưng con trai, k gì là mãi mãi, bí mật có ngày cx sẽ bị phát hiện, con thấy đấy, Mã Vy rất thông minh và k hề đơn giản, muốn bù đắp cho cuộc sống cô ấy, thì mãi mãi không đc vì sẵn là đã có lỗ hổng k thay thế đc trong cuộc sống cô bé ấy – quá khứ.
Lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại cho Dạ Vũ khuôn mặt thất thần ngồi xuống ôm đầu bất lực.
Ăn xong xuôi, Mã Vy rảo mắt quanh phòng, chỉ toàn người hầu đang cắm hoá, lau chùi dọn dẹp, “thật chán ngắt” Mã Vy thầm nhủ. Đứng bật dậy, Mã Vy phi thẳng vào phòng Vũ, tuyên bố đàng hoàng:
-Dạ Vũ!!! Tôi muốn học võ.
ĐÚng lúc ấy, Dạ Vũ từ trong phòng tắm, khăn chỉ quấn nơi ai cx bt, ngực để chần để rõ sự hấp dẫn nam tính của anh. Nhưng trong đầu Mã Vy lại loé lên rằng “ chỉ có 3 múi, thật đáng tiếc” =.=’
Từ ngạc nhiên, Dạ Vũ chuyển sang khó hiểu, nói:
-Tại sao? K cần võ em đã đủ quỷ cái lắm rồi. Dạ Vũ nói mà nhớ đến tối hôm nào thấy cô ngủ trong tư thế “bắt mắt”.
GÃi gãi đâu ra vẻ cx bối rối, rồi đáp lại nhanh nhảu:
-Tôi thích.
Uhm cx phải, Dạ Vũ gật đầu chấp nhận, nói:
-Mỗi chiều khi đi học về, sẽ có người đến dạy em.
Vừa dứt lời có tiếng quản gia Lâm vọng vào:
-Thiếu gia, có người đến tìm cậu. Mời cậu xuống phòng khách.
Nhăn nhăn trán suy nghĩ rồi cũng nhanh chóng “tiễn” Mã Vy ra khỏi phòng để mặc quần áo xuống.
Vừa xuống phòng khách, Dạ Vũ nhanh chóng sa sầm mặt mày, tay chân k nhúc nhích được. Người khách thì lại vô cùng lạnh lùng nhưng cũng nở nụ cười đầy ẩn í:
-Dạ Vũ, lâu lắm không gặp.
Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? Đồ Cứng Đầu Yêu Anh Chưa? - Lizz