Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Để Gió Cuốn Đi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5 -
M
ỹ Xuyên chớp mắt liên tục mấy cái vì không tin người đàn ông đang đứng trước mặt mình là Tùng.
Anh bước đến gần Xuyên hơn, mắt âu yếm, giọng ngọt ngào:
- Tôi không làm cho em bực mình vì mới sáng sớm đã đứng trước cửa chứ?
Mỹ Xuyên dè dặt:
- Tôi chỉ không hiểu ông tới làm gì?
Tùng nhỏ nhẹ:
- Tôi mời Xuyên đi ăn sáng.
- Tiếc là tôi và anh Thạnh đã... đã...
Tùng mỉm cười:
- Vậy thì đi uống cà phê nhé. Quán gần đây thôi và chắc em không đành từ chối.
Xuyên gật đầu, cô líu ríu bước theo Tùng. Hai người vượt lên con dốc nhỏ. Tùng tự nhiên nắm lấy tay cô băng qua đường.
Anh giải thích:
- Như vậy, an toàn hơn.
Mỹ Xuyên ấp úng:
- Vâng.
Xuyên hạnh phúc đến điên người. Một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu cộ Xuyên thấy mình như một con bé nhà quê được hoàng tử phát hiện trong một xóm nhỏ nông thôn, và bây giờ chàng hoàng tử ấy đang đưa cô về lâu đài của chàng y như trong truyện cổ tích.
Tùng ngồi đối diện và không rời mắt khỏi Xuyên, cô bị anh mê hoặc hoàn toàn vì cái nhìn đắm đuối ấy.
Tùng trầm giọng:
- Em có tin rằng tôi luôn nghĩ tới em sau lần đầu tiên gặp mặt không?
Người nóng bừng dù không khí sớm mai buốt lạnh vì sương mù, Mỹ Xuyên nói:
- Em thắc mắc tại sao ông lại nghĩ tới một con bé tầm thường như em.
Tùng nghiêm nghị:
- Có nhiều thứ người ta có thể giải thích, nhưng tình yêu thì không có ai cắt nghĩa được. Anh nghĩ mình đang rơi vào dạng không cắt nghĩa được ấy.
Mặt Xuyên chợt tái xanh vì những lời tỏ tình bất ngờ ấy. Đôi mắt đen của anh như một tia chớp khiến cô rùng mình. Tùng còn nói nữa, nhưng cô chợt ù đi, người run rẩy.
Tùng lo lắng:
- Em sao thế? Anh đã nói những lời không nên nói à?
Xuyên lắc đầu:
- Không... không... phải.
- Vậy em nghĩ sao về anh?
Mỹ Xuyên chợt nghĩ ngay là Tùng thuộc tuýp đàn ông giàu có, thay tình như thay áo. Mặc dầu cô muốn xua đi, nhưng hình ảnh kênh kiệu của Thảo Ly vẫn hiện ra trước mắt cô với Tùng.
Giọng anh lại vang lên đầy tự tin:
- Em rất thích anh, anh cảm nhận được điều đó.
Xuyên buộc miệng:
- Thế còn Thảo Ly thì sao? Anh có cô ta còn cần gì ở em nữa?
- Không. Anh cần em chớ không cần Thảo Ly.
- Nhưng anh có biết gì về em đâu.
Tùng nói một cách trầm tĩnh:
- Chuyện đó đâu có quan trọng. Người ta luôn yêu nhau trước khi hiểu nhau. Anh cũng thế.
Mỹ Xuyên mím môi:
- Em không tin.
Tùng nhìn đăm đăm vào mắt cô:
- Anh không trách em nghi ngờ, nhưng sự thật là vậy. Anh chơi bời quá nhiều rồi, bây giờ anh muốn làm ăn, muốn có gia đình. Với những người đàn bà anh đã từng quen, anh không thể thực hiện ước mơ đó. Với em, anh nghĩ có thể.
Xuyên nao nao trong hồn. Có đúng là Tùng muốn vậy thật không? Dường như anh quá vội vã thì phải.
Giọng Tùng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Xuyên:
- Suốt đêm qua, anh trằn trọc không ngủ được. Anh nôn nóng đợi trời sáng để gặp em và nói với em tình cảm của mình. Anh có cảm giác mình như đứa trẻ, cứ mãi chờ đợi món quà mình yêu thích. Em chính là món quà bất ngờ mà thượng đế đã trao tặng anh.
Mỹ Xuyên trôi đi trong cảm động. Cô lo lắng vì sợ đây là giấc mơ, nhưng rõ ràng Xuyên không mơ, Tùng đang bóp nhẹ tay cô và âu yếm giữ mãi trong tay mình kìa.
Trong lúc Xuyên còn đang hoang mang thì nghe Tùng thở dài:
- Anh cảm thấy yên tâm khi đã nói hết với em những gì muốn nói. Tiếc rằng, anh phải đi ngay bây giờ.
Tim Xuyên nhói lên, cô thảng thốt:
- Anh đi đâu?
- Về Sài Gòn để dự họp với công ty Đại Hưng. Anh đang làm ăn với họ.
Xuyên cố giấu đi vẻ thất vọng:
- Ồ! Vậy à? Em chúc anh đi vui vẻ.
Cô không cần thắc mắc công ty Đại Hưng là như thế nào khi nhớ tới gương mặt bự phấn của giám đốc Ái Xuân. Công ty Đại Hưng là hình ảnh của người quyền lực, giàu có mà cô không thể nào quên. Đó là công ty đầu tư xây dựng lớn nhất nhì hiện naỵ Những người làm ăn với công ty đương nhiên cũng phải giàu có, sang trọng như Tùng chẳng hạn.
- Anh chỉ rời Đà Lạt một tuần thôi. Khi nào sắp về, anh sẽ điện cho em.
Tùng nắm lấy tay cô, hai người bước thật chậm. Tới nhà trọ, Xuyên chờ anh đi khuất mới tung tăng nhảy lên bậc thềm. Cô không thể tưởng tượng mình có thể sung sướng đến như vậy.
Nhưng khi mở cửa phòng trọ rẻ tiền, Xuyên lại thấy không ổn chút nào. Làm sao Tùng có thể yêu được cô nhỉ? Cả cô cũng thế. Cô hầu như chưa biết thật sự anh là thế nào. Một lần nữa, Xuyên lại hình dung Thảo Ly đang khoác tay Tùng đi vào tòa nhà cao ngất của tập đoàn Đại Hưng.
Giọng Quyền vang lên cắt ngang suy nghĩ của Mỹ Xuyên:
- Mỹ Xuyên ơi! Đã về rồi phải không?
Cô vội ra mở cửa:
- Gì thế ông... tướng?
- Sếp Thạnh nhắn rằng Xuyên tới biệt thự Mimosa nhanh lên, nếu không, sẽ trễ ngày công đấy.
Mỹ Xuyên chợt khựng lại:
- Chết rồi! Tôi không biết biệt thự đó ở đâu. Anh Thạnh có chỉ chỗ cho anh không?
- Không hề.
Xuyên mím môi:
- Đúng là ác. Bỏ mặc ổng làm một mình cho biết thân.
Quyền lơ lửng:
- Thế thì chưa biết ai ác hơn ai. Nếu tôi là Thạnh, tôi sẽ ác hơn nhiều.
Xuyên nghiến răng:
- Đồ nhỏ mọn.
- Lúc ngồi với ông Tùng, Xuyên có chằng như vậy không nhỉ? Chắc không đâu. Vừa rồi, trông Xuyên hiền từ, e ấp như cô học trò cấp ba lần đầu trốn học đi chơi với bồ.
Mỹ Xuyên gân cổ lên:
- Rồi sao? Anh... ghen à?
- Không. Tôi chỉ thấy bất bình lẫn tội nghiệp
Không nói tiếp cho hết câu, Quyền quay lưng đi. Nhìn cái dáng bặm trợn chả chút gì nghệ sĩ của anh, Xuyên bỗng giận dỗi vô cớ. Thì ra lắm lúc anh đàn ông còn nhỏ mọn hơn cả đàn bà. Rõ ràng cả Thạnh lẫn Quyền đều đang ganh tỵ với Tùng. Mà chẳng lẽ thế khi Mỹ Xuyên có là gì trong cái xã hội này.
Nằm chuỗi người ra giường, Xuyên mơ màng tơ tưởng tới Tùng. Cái tên thật xứng với người đàn ông như anh, nó gợi lên dáng hùng vĩ của một đại thụ, mà các cô gái đẹp khác nào cái giò phong lan tuyệt sắc ra sức đeo bám. Xuyên nhất định không như họ, cô muốn mình như một cây thông non đứng bên cạnh thân tùng bách ấy. Dầu thế nào chăng nữa, Mỹ Xuyên vẫn là Mỹ Xuyên mà. Nếu thế, sao cô lại lười biếng nằm đây trong khi công việc ê hề đang chờ đợi? Chẳng lẽ vừa nghe lời tán tỉnh của gã đàn ông giàu có, Xuyên đã cho phép mình xao lãng? Nhưng làm cách nào để tới biệt thự Mimosa đây? Lão Thạnh đúng là dở.
Xuyên ngồi bật dậy, tới phòng của Quyền, cô ngập ngừng gõ cửa.
Một giọng nói khó chịu hắt ra:
- Ai thế?
- Xuyên.
- Hừ! Xin lỗi, tôi đang làm việc, không đưa Xuyên tới biệt thự Mimosa được đâu.
- Vậy là anh biết chỗ đó phải không?
- Chắc là thế.
Mỹ Xuyên xuống giọng năn nỉ:
- Làm ơn đi mà. Nếu không, ông Thạnh sẽ dũa tôi te tua.
Quyền mở cửa với bộ mặt thật ngầu tới mức Xuyên phải hết hồn vì bất ngờ.
Cô ấp úng:
- Anh không rảnh thì thôi vậy.
Nhìn vẻ thiểu não của Xuyên, Quyền cầm lòng không được. Anh chép miệng:
- Đi thì đi nhanh lên giùm nào.
Rồi chả thèm nhìn Xuyên, Quyền cắm đầu bước vừa dài vừa nhanh đến mức Xuyên chạy theo đến hụt hơi. Thái độ miễn cưỡng của Quyền làm Xuyên khó chịu vô cùng. Nhưng vì đang nhờ vả, Xuyên đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Qua hai, ba con phố, leo bốn, năm con dốc, Quyền hất gương mặt lạnh tanh vào một biệt thự nằm ngay bên sườn đồi vàng rực hoa hướng dương rừng.
- Mimosa đó.
Xuyên giả lả:
- Cám ơn anh nhiều lắm.
Không nói không rằng, Quyền lững thững quay đi. Xuyên chả có thời gian để bứt rứt vì vẻ khinh khỉnh của Quyền. Cô chỉ vội chạy vào trong phòng khách trống trơn, cũ kỹ và cất tiếng gọi Thạnh.
Trên cầu thang, anh bước xuống, mặt lạnh chả thua gì mặt Quyền:
- Tới rồi đấy phải không? Chắc đi bằng xe du lịch đời mới?
Xuyên liếm môi:
- Làm gì có. Anh Quyền đưa em đến đấy.
Thạnh nhướng mày:
- Vậy sao? Tôi đâu hề chỉ chỗ cho hắn. Gã này tài thật đấy. Không phải dân Đà Lạt mà ngóc ngách nào cũng biết hết.
Lừ mắt nhìn Xuyên, Thạnh mỉa mai:
- Cá cắn câu rồi phải không?
Mặt đỏ lên, Xuyên gằn:
- Em đến để làm việc chứ không phải để nghe những câu hỏi vớ vẩn của anh.
Thạnh khoanh tay:
- Vậy thì làm việc. Em đi xem tất cả các phòng rồi thiết kế và tính toán những phụ liệu trang trí, chiều nay chúng ta sẽ đưa lại cho chủ bản phác thảo đó.
Xuyên găng lại:
- Nhưng ít ra em cũng phải được biết ý chủ nhà như thế nào chứ?
Lấy trong túi ra một sấp giấy gấp tư, Thạnh nói:
- Cứ xem trong ấy. Có yêu cầu cụ thể cho từng phần đấy.
Dứt lời, anh lạnh lùng bước lên lầu. Mỹ Xuyên bực bội ngồi xuống bậc tam cấp lát đá hoa cương và nhìn ra vườn.
Tại sao Quyền lẫn Thạnh đều tỏ thái độ với Xuyên vậy? Chả lẽ cô không có quyền với tới những thứ cao hơn tầm tay à?
Uể oải, Xuyên đứng dậy, bắt đầu công việc. Ngày hôm nay khởi đầu thật tuyệt cho trái tim nhưng với trí óc thì thảm quá. Xuyên không thể tập trung khi nhìn vào đâu cô cũng thấy Tùng với những lời như hát của anh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Để Gió Cuốn Đi
Trần Thị Bảo Châu
Để Gió Cuốn Đi - Trần Thị Bảo Châu
https://isach.info/story.php?story=de_gio_cuon_di__tran_thi_bao_chau