Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dâu Trưởng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
V
ân gia cả nhà trên dưới đang tiếp đón chiêu đãi nhóm hán tử khiêng đồ cưới, lộ trình này cũng không tính là gần, toàn bộ tư trang do nhóm nhân lực tới đưa đi, tử tế với nhóm hán tử một chút thì vật phẩm quý giá sẽ không có tổn thất gì.
Bận rộn như vậy nhưng Vân Thanh La không hề quan tâm đến chuyện gì, nỗi lòng của nàng vô cùng phiền loạn cái gì cũng lười làm, chỉ ngồi trước bàn dài ở thư phòng ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Biểu muội Tiết Trân cảm thấy nàng rất không thú vị, liền chạy đi sân trước tìm ca ca, nhìn xem hàng ngũ chuẩn bị quần áo tư trang trùng trùng điệp điệp.
Vào lúc Vân Thanh La đang ngẩn ngơ, Chi Nhi bỗng nhiên như một cơn gió chạy ào vào, vẻ mặt kỳ diệu hô: "Tiểu thư, Nguyên gia Đại công tử tới."
"Hả?" Vân Thanh La có chút kinh ngạc, "Hắn tới làm gì?"
Dựa theo phong tục tập quán, trước ngày thành thân, nam nữ hai bên phải là không nên gặp mặt.
"Là Ngưu thúc giữ cửa sau tới đây bẩm báo, Nguyên Đại công tử mời tiểu thư tự mình đi cửa sau một chuyến đó! Còn có nha, Ngưu thúc nói Nguyên công tử lại mang đến rất nhiều lễ vật."
Vân Thanh La đứng lên, cúi đầu nhìn áo nhỏ cận thân Đinh Hương trên người, rồi bảo Diệp Nhi lấy áo choàng gấm thêu viền lông cáo, nói với hai nha hoàn: "Đi với ta tới xem một chút."
Chủ tớ ba người tăng nhanh bước chân, xuyên qua vườn hoa sau đình viện, đi thẳng tới cửa nhỏ phía Tây bên cạnh trang viên, cái cửa này là thuận tiện để người làm ra vào dọn dẹp công việc vặt vãnh và đồ bỏ đi.
Nguyên Tu Chi đứng ở ngoài cửa, một thân trường sam màu xanh da trời, cổ áo viền gấm, dây lưng trên eo thắt thành hình cái nơ màu xanh nổi bật, dưới chân là một đôi giày bó màu đen đế dầy, roi ngựa còn nắm trong tay, phong thái nhanh nhẹn cao lớn vững chãi.
Hà nhị công tử là thư sinh nho nhã yếu ớt, thân thể nghiêng về mềm yếu, khí chất cũng có chút khuynh hướng âm nhu, tay hắn so với một số nữ tữ thậm chí còn trắng muốt mềm mại hơn.
Mà Nguyên Đại công tử lại hoàn toàn khác biệt, Nguyên Tu Chi dáng người cao to, khí chất lành lạnh, bất cứ lúc nào cũng đứng được thẳng tắp, ngồi được vững vàng, da thịt của hắn là do phơi dưới ánh mặt trời nhiều nên có màu đồng thiếc. Dáng người tuy rằng không khôi ngô, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ cũng là thư sinh nhã nhặn, cẩn thận phân biệt rồi lại cảm thấy người này như tuyết trắng kiêu ngạo trên cây tùng xanh biếc. Toàn thân đều có một loại lực độ (sức mạnh yếu) phát ra từ ở bên trong, đúng như trong thánh chỉ hoàng đế nói, vừa nhìn chính là một "Nhân tài rường cột của Quốc Gia, trụ cột vững vàng của triều đình."
Nhìn hắn, dù cho người không biết cũng cảm thấy an tâm.
Thấy Vân Thanh La đi tới, Nguyên Tu Chi tiến lên vài bước, đến gần một chút, hơi mỉm cười nói: "Tiểu thư."
Vân Thanh La "Uh" một tiếng, không hiểu sao cảm thấy có chút ngượng ngùng, miễn cưỡng hỏi: "Không biết Nguyên công tử có chuyện gì?"
Nguyên Tu Chi nghiêng nghiêng người, hơi giơ lên roi ngựa, chỉ cho Vân Thanh La nhìn một số gương hộp phía sau hắn, "Nơi này có 36 gương, là giao cho tiểu thư làm lễ vật bổ sung."
Vân Thanh La ngẩn ra, ngay sau đó cả giận nói: "Người là xem thường Vân gia ta, nhạo báng của hồi môn ta keo kiệt sao?"
Nguyên Tu Chi cũng không giận, vẫn dịu dàng nhìn nàng, giải thích ngay: "Tiểu thư hiểu lầm ý của ta. Trong 36 gương hành trang này đều là tài vật thuở nhỏ ta được bệ hạ ban thưởng tích lũy lâu ngày, tất cả thuộc về cá nhân ta, hôm nay giao cho tiểu thư làm quà cưới, chính là tài sản riêng của tiểu thư, ngày sau không cần nộp về trong công trướng (sổ ghi chép tài chính chung) Nguyên gia, cũng có thể trực tiếp truyền cho hài nhi chúng ta, không cần cùng con cháu khác của Nguyên gia phân chia, đây cũng là một chút tấm lòng riêng của ta."
Nguyên Tu Chi từng là thư đồng của Đương Kim Hoàng Đế, đã đi theo hoàng đế từ lúc hắn còn là hoàng tử, một lòng đi theo này chính là đến mười năm. Trong mười năm này, tiểu hoàng tử thành thái tử, thái tử trở thành hoàng đế, mỗi một lần lên chức, mỗi một lần nguy hiểm đi qua, hoàng đế đều sẽ ban thưởng phong phú cho thư đồng của mình.
Vân Thanh La trợn mắt há hốc mồm.
Dựa theo quy củ đương thời, nam đinh trong đại gia tộc, có nghĩa vụ đem một phần thu nhập giao cho công trướng, công trướng dùng cho giao thiệp tiệc rượu của gia tộc, tu sửa từ đường tổ tiên, cùng với xây dựng gia học (gia đình có tiếng là học giỏi) hoặc chờ tiêu dùng bồi dưỡng gia tộc đời sau. Đây là đặc điểm sinh tồn thế gia đại tộc, yêu cầu mỗi nam đinh gia tộc đều vì toàn bộ gia tộc tổ chức cống hiến, như vậy mới có thể bảo đảm tâm tư và sức lực của gia tộc mãi mãi phồn vinh.
Mà đồ cưới của nữ tử, tất cả đều thuộc về cá nhân, không nhập vào trong công trướng, có thể trực tiếp để lại cho con cháu của mình, nếu như nữ tử không có nhi nữ thân sinh (con cái ruột thịt), người thừa kế đồ cưới của nàng không phải là nhà vị hôn phu, lại càng không phải là hài tử mà lão bà khác của vị hôn phu sinh, mà chính là đợi đến cháu trai và cháu gái có huyết thống thế hệ sau của nhà mẹ nàng.
Cũng vì vậy, nữ tử ở nhà mẹ chồng địa vị như thế nào, ngoại trừ phải xem trượng phu có sủng ái nàng hay không, quan trọng hơn là phải xem quyền thế nhà mẹ nàng như thế nào, đồ cưới của nàng có phong phú đẳng cấp hay không.
Vô luận là triều đại gì, trong tay nữ tử có tiền, lời nói mới có thể có được một chút sức mạnh, mới sẽ không bị trượng phu và người nhà chồng tùy ý khi dễ ức hiếp.
Vân Thanh La trước kia nghe qua rất nhiều chuyện xưa trượng phu ham muốn đồ cưới của thê tử, đời nào nghe qua trượng phu trước khi thành hôn ngược lại trợ cấp của hồi môn cho vị hôn thê?
Nguyên Tu Chi người này, thật sự là làm cho nàng nhìn không rõ rồi.
Hắn rốt cuộc là loại nam nhân gì?
Chi Nhi hưng phấn đến mức quả thật không biết như thế nào cho phải, nhỏ giọng nói: "Là ngự tứ bảo bối nha! (đồ vật quý báu đc Vua ban) Đều là cống phẩm nha! Tiểu thư!"
Vân Thanh La suy xét một chút, nói: "Lễ vật quá quý trọng, Thanh La thêm xấu hổ không dám đón nhận."
Nguyên Tu Chi nhíu nhíu mày, hạ giọng nói: "Vậy thì cứ coi như tiểu thư tạm thời giúp tại hạ bảo quản chút tài sản riêng này, như thế nào?"
Vân Thanh La không nhịn được nhẹ nhàng khiển trách: "Lòng riêng công tử thật đáng xấu hổ."
Nguyên Tu Chi hắng giọng cười một tiếng, "Lòng riêng thỏa đáng, là để cuộc sống chúng ta được tốt hơn."
Khuôn mặt Vân Thanh La đỏ lên, cúi đầu không nói.
"Nàng tạm thời nghe ta một câu, 128 gương này tuy rằng không tính là ít, nhưng ở trong hào môn (nhà giàu) cũng không coi là đứng đầu. Ta hiểu tính tình của tiểu thư, không quan tâm chút tài sản ấy, nhưng trên đời còn nhiều người dung tục, bọn họ thì ham mê dùng những tài sản tầm thường này ít nhìu để so sánh giá trị của một con người, thêm vào những thứ cống phẩm quý trọng cấp bậc này, thái độ làm người tiểu thư sau này cũng dễ dàng."
Vân Thanh La đã gả qua một lần, không còn là thiếu nữ ngây thơ, đương nhiên hiểu lời nói Nguyên Tu Chi là có đạo lý.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đáp ứng.
"Vậy Thanh La sẽ nhận ý tốt của công tử, đa tạ công tử săn sóc thành toàn." (giúp đỡ để người đạt được mục đích)
Nguyên Tu Chi thấy nàng hiểu chuyện, tính tình cũng không kiêu ngạo, cũng không tính toán chi li với được mất, cảm thấy càng thêm thích nàng.
"Tiểu thư có thể đi phòng khách tìm nhạc phụ đại nhân, xin ông ấy bổ sung danh sách của hồi môn. Ta có mang đến bản liệt kê ở đây."
Nguyên Tu Chi giao cho Vân Thanh La một cái bái thiếp màu vàng (thiệp ghi ngày giờ năm sinh), lại thâm sâu liếc nhìn nàng một cái.
"Tiểu thư, tại hạ đối với ngày mai vạn phần chờ mong."
Vân Thanh La cúi đầu càng thấp hơn, lộ ra cái cổ trắng muốt, lỗ tai xinh xắn đỏ bừng một mảnh.
Sau đó Nguyên Tu Chi cáo từ.
Vân Thanh La nhờ Ngưu thúc giúp một tay chỉ huy cho phép đội khiêng 36 gương đi vào, từ trong vườn hoa đi tới tiền viện.
Làm nàng thất kinh chính là năm gương đi đầu phía trước mặt, đang mở rộng hơn phân nữa, đây là vì dọc đường khoe khoang đồ cưới nhà gái xa hoa.
Trong năm gương hành trang phía trước, không phải vàng, không phải bạc, không phải ngọc, không phải quần áo đồ dùng, mà là một khối gạch đất thật dầy thật to.
Vân Thanh La vốn cũng có một cái gương tư trang như vậy, một khối gạch đất kích cỡ như vậy, đại biểu cho một trăm khoảnh.
Gạch đất giống vậy có ba loại kích cỡ, đại biểu chia ra một khoảnh, mười khoảnh, một trăm khoảnh.
Năm khối gạch lớn dày thực sự đại biểu năm trăm khoảnh, vậy thì tương đương với năm vạn mẫu ruộng tốt!
Vân Thanh La tuyệt đối không nghĩ tới lễ vật Nguyên Tu Chi nặng như thế.
Những thứ này đều là tài sản cá nhân Đương Kim Hoàng Đế ban cho Nguyên Tu Chi? Khó trách hắn không muốn đem những thứ này đưa về công trướng, số lượng thực sự quá mức khổng lồ!
Vân Thanh La nhíu chặt chân mày, quyết định sau khi xuất giá, ghi nhớ 36 gương lễ vật này của Nguyên Tu Chi, giống như theo lời Nguyên Tu Chi nói, nàng chỉ tạm thời giúp hắn bảo quản một chút tài vật cá nhân.
Nàng thật không muốn thứ này của hắn a.
Bắt người tay mềm, nàng mới không cần làm quản chế cho hắn.
Nguyên Tu Chi nam nhân này, vừa tiếp xúc đã rất dịu dàng săn sóc, suy nghĩ tỉ mỉ thì cảm thấy so với Hà nhị công tử phức tạp hơn nhiều, nàng cũng thật sợ sẽ thua thiệt ở trong tay hắn.
Vân Hán Sinh nhìn thấy bản liệt kê của Nguyên Tu Chi cũng thất kinh.
Trên danh sách chi tiết vật phẩm liệt vào giá trị liên thành, bao gồm ruộng tốt (đồng ruộng phì nhiêu), trang viên (nhà đất), vùng núi (nương rẫy), một số cửa hàng hoàng kim (bán toàn đồ vật quý báu) trong khu náo nhiệt ở kinh thành, tơ lụa cống phẩm, gấm vóc, vật liệu may mặc lông cừu, Ngọc Như Ý, San Hô, Phỉ Thúy, Mã Não, Trân Châu, con đồi mồi, đồ trang sức cũng là muôn màu rực rỡ, tuy chỉ có 36 gương, giá trị cũng đã vượt qua rất xa 128 gương Vân gia vốn chuẩn bị.
Vân Hán Sinh yên lặng hồi lâu, mới thở dài, nói với Vân Thanh La: "Người này tâm tư hoạt bát khéo léo, lại ra tay mạnh như thế, thật là khiến người ta không biết làm sao cho phải. Cùng người như vậy kết hợp thành đôi, nếu không phải vô cùng hạnh phúc, thì chính là vô cùng bất hạnh, phải xem phần số nữ nhi của ngươi rồi."
Vân Thanh La gật đầu một cái.
Vân Hán Sinh lại dặn dò: "Vi phụ có một câu nói dành cho ngươi: Toàn bộ ngày hôm qua xem như ngày hôm qua đã chết, chuyện trước kia đừng nên tiếp tục lưu luyến giữ lại cho mình, tất cả ngày hôm nay xem như ngày hôm nay sinh trưởng, ngươi về sau cần phải cùng Nguyên Tu Chi sinh hoạt cho tốt, ngàn vạn lần đừng tích trữ hai lòng."
"Dạ, nữ nhi hiểu."
Cuối cùng đã tới ngày lành Đại Hỷ Tân Hôn.
Rước dâu chú trọng càng sớm càng tốt, tân nương tử tốt nhất trước khi mặt trời mọc liền lên kiệu hoa, như vậy mới đủ may mắn.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, trong đại trạch (nhà lớn) Vân gia đã bận túi bụi, bọn nha hoàn trang điểm ăn mặc hoàn hảo cho Vân Thanh La, vừa phủ lên khăn voan đỏ, thì chiêng trống bên ngoài vang ầm trời, kèn Xona tưng bừng làm cho gà còn chưa gáy sáng đều hoảng sợ bay như tên bắn.
Vân Thanh Tùng cũng là một thân y phục mới, ăn mặc nhanh nhẹn gọn gàng, bước nhanh đi vào khuê phòng muội muội, lớn tiếng nói: "Muội muội, ca ca cõng ngươi lên kiệu. Nguyên gia tiểu tử kia đủ hào phóng nha, mới vừa vào từ cửa chính đã bắt đầu tung ra đống tiền lớn, vung đồng tiền rải đầy trong viện, khiến cho những nha hoàn kia vui mừng quá sức, đều nói tân lang mới thật tốt à!"
Vân Thanh La nằm sấp trên lưng rắn chắc của huynh trưởng, nghe hắn nói đến đủ loại thành tích của Nguyên Tu Chi, trong lòng lại dở khóc dở cười.
Nguyên Tu Chi làm ra vẻ coi tiền như rác, tung tiền bốn phía, chẳng qua là vì kiếm chút mặt mũi, tận lực lau đi cảm giác tồn tại của cô gia Hà Hướng Nam người đảm nhiệm trước.
Mặc dù hắn ở ngoài mặt làm bộ như như không có việc gì, trong miệng cũng từng nói với nàng không ngại, thật ra thì đối với chuyện nàng đã từng gả cho người khác, vẫn còn có chút canh cánh trong lòng đi?
Vân Thanh La được ca ca đưa vào bên trong kiệu hoa, nhưng rồi bởi vì tân nương không có thẹn thùng của lần đầu tiên xuất giá mà trong lòng chỉ còn lại đầy chua xót.
Đội ngũ rước dâu bắt đầu chặng đường quay trở về.
Đại trạch Nguyên gia cũng không ở trong kinh thành, mà là ở Ô Y Hạng vị trí phía Đông Nam kinh thành.
Cảnh triều thừa kế truyền thống tiền triều (đời Vua trước), lấy màu đen làm đầu, thứ hai là tím, thứ ba là đỏ thắm. Màu đen là màu sắc dùng riêng cho hoàng gia, long bào hoàng đế dùng màu đen tuyền làm gốc, Rồng thêu kim tuyến (chỉ vàng), y phục chính của thái tử và những hoàng tử khác cũng dựa theo lấy màu đen tuyền làm gốc, Rồng thêu ngân tuyến (chỉ bạc), y phục thái tử và hoàng tử có sự khác biệt, chính là ở chỗ long trảo (móng chân của Rồng) nhiều ít.
Màu tím là màu quan phục (quần áo quan mặc) của đại quan nhất phẩm, đỏ thắm là màu quan phục của đại quan nhị phẩm, tam phẩm.
Nguyên gia cùng Tiết gia ở tại Ô Y Hạng, tên đường nhỏ này là Thái tổ hoàng đế khai quốc ban tặng, đủ để thấy tôn quý của hai nhà Nguyên, Tiết.
Từ Vân gia đến Nguyên gia, phải xuyên qua thành Đông Phủ, vượt qua cầu Thanh Khê, vào cửa kinh thành Đông Dương, ra cửa phía nam Khai Dương, men theo phố Nam Ngự thẳng suốt ra khỏi cửa Chu Tước, rồi rẽ một hướng Đông Nam, mới đến được Ô Y Hạng.
Sở dĩ phải phiền toái như thế, là bởi vì từ Vân gia đến Nguyên gia không có đường nối thẳng, ở giữa ngăn cách một con sông lớn, đội ngũ rước dâu đi được nữa đường nếu lại đi thuyền thì thật sự phiền toái, cho nên cứ luẩn quẩn đường xa.
Đội ngũ đang vào cửa kinh thành Đông Dương, lúc đi vòng cửa phía nam Khai Dương thì xảy ra chuyện.
Đội ngũ bọn họ đi hướng Nam, đội ngũ đến đối diện đi hướng Bắc, hai đội ngũ thật lớn đụng vào nhau, khéo léo chính là đội ngũ đối phương cũng đang thành hôn.
Càng khéo chính là, xông đến trước mặt, chính là đội ngũ gả cho trưởng công chúa Kim Dương, cũng chính là đội ngũ rước dâu Hà gia Nhị công tử Hà Hướng Nam.
Khi Vân Thanh La ở trong kiệu nghe được tin tức này, quả thật muốn bật cười, đây thật sự là bất ngờ vừa khó xử vừa buồn cười.
Hóa ra một đôi phu thê hòa ly, sau đó mỗi người tự lấy người khác, đều gả khác chỗ, nhưng không nghĩ lại còn đụng phải ở trên một con đường.
Vân Thanh La cũng không nôn nóng, những người này thích đi qua đi lại thế nào thì cứ đi qua đi lại như thế đó.
Tình cảnh vào lúc này, giống như hai Hổ gặp nhau giành lấy nửa con đường của mình, không ai nhường ai.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dâu Trưởng
Nhạc Nhan
Dâu Trưởng - Nhạc Nhan
https://isach.info/story.php?story=dau_truong__nhac_nhan