Dành Hết Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
hi than đã sẵn sàng, Dawson trở vào nhà để lấy miếng thịt bò đã được Amanda quết bơ và tẩm gia vị. Đẩy cửa ra, anh nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm vào tủ, tay vẫn lơ đãng cầm một lon thịt lợn và đậu.
“Có chuyện gì vậy?”
“Em đang cố gắng tìm vài thứ để ăn kèm với bít tết, nhưng không có gì khác ngoài cái này,” cô nói, giơ lên cái hộp, “không nhiều nhặn gì.”
“Chúng ta có những gì?” anh vừa rửa tay ở bồn vừa hỏi.
“Ngoài đậu, bác ấy có bột yến mạch, một lọ nước xốt spaghetti, bột bánh kếp, một nửa hộp mì ống và bánh vòng. Trong tủ lạnh, bác ấy còn có bơ và gia vị. À, cả trà ngọt nửa chứ.”
Anh vẩy tay. “Bánh vòng cũng được đấy.”
“Em nghĩ rằng em sẽ lấy mì ống,” cô nói, đảo mắt. “Mà đáng lẽ anh phải ở ngoài kia nướng thịt chứ?”
“Anh biết,” anh trả lời, và cô phải cố nén cười. Qua khóe mắt, cô thấy anh lấy đĩa và rời đi, cánh cửa phía sau anh đóng lại rất nhẹ nhàng.
Bầu trời sâu thẳm tím mượt như nhung và những ngôi sao đã bắt đầu lấp lánh. Đằng sau Dawson, nhánh sông trông như một dải ruy băng đen và ngọn cây đã bắt đầu ánh bạc, mặt trăng dần lên cao.
Cô cho nước vào chảo, thêm vào một chút muối và bật bếp; lấy bơ từ tủ lạnh ra. Khi nước sôi, cô cho mì ống vào rồi phải mất vài phút tìm kiếm mới phát hiện ra cái rây ở mặt sau của ngăn tủ gần lò.
Khi mì ống đã xong, cô để ráo nước và cho nó trở lại vào chảo, cùng với bơ, bột tỏi, và một chút muối cùng hạt tiêu xào lên. Rất nhanh, cô hâm nóng hộp đậu, hoàn thiện nốt trước khi Dawson trở lại mang theo đĩa.
“Thơm tuyệt,” anh nói, không buồn giấu sự ngạc nhiên của mình.
“Bơ và tỏi đấy,” cô hất hàm. “Luôn hữu dụng. Bít tết thế nào?”
“Một tái chín, một chín tới. Anh thế nào cũng được, nhưng không rõ em muốn chín thế nào. Anh cho thịt lên nướng thêm vài phút cũng được.”
“Chín tới là được rồi,” cô đồng ý.
Dawson đặt đĩa lên bàn và lướt qua các ngăn tủ và ngăn kéo, lôi ra đĩa, cốc, và đồ đựng. Cô bắt gặp hai ly rượu vang trong tủ cốc tách để mở và chợt nhớ lại những gì Tuck đã nói vào lần cuối cùng cô tới thăm.
“Anh có muốn một ly rượu vang không?” cô hỏi.
“Chỉ khi em cùng uống với anh.”
Cô gật đầu, đoạn mở ngăn tủ mà Tuck đã dặn trước, tìm ra hai chai rượu. Cô cầm lấy cái mở chai và mở nó ra trong khi Dawson dọn bàn ăn. Sau khi rót cho mỗi người một ly cô đưa qua cho anh.
“Có một lọ nước xốt thịt bò trong tủ lạnh, nếu anh cần,” cô nói.
Dawson tìm thấy nước xốt trong khi Amanda đổ mì và đậu vào từng bát riêng. Họ bước đến bàn cùng một lúc, và khi cùng nhau chiêm ngưỡng bàn ăn tối thân mật, cô để ý thấy ngực anh phập phồng theo nhịp thở khi anh đứng bên cạnh cô. Dawson chợt với tới chai rượu vang trên quầy, cô lắc đầu, đoạn ngồi vào chỗ của mình.
Amanda nhấp một ngụm rượu, thưởng thức hương vị còn đọng lại trong cổ họng. Sau khi họ tự lấy đồ ăn, Dawson do dự, nhìn chằm chằm vào đĩa của mình.
“Ổn chứ anh?” Cô cau mày.
Giọng nói của cô đưa anh trở lại với thực tế. “Anh chỉ đang cố gắng nhớ lại xem lần cuối cùng anh có một bữa ăn thư thế này là vào lúc nào.”
“Bít tết á?” cô hỏi, cắt thịt và nếm miếng đầu tiên.
“Tất cả mọi thứ.” Anh nhún vai. “Trên giàn khoan, anh ăn ở nhà ăn với một nhóm người, còn ở nhà thì chỉ có mình anh, nên anh thường chỉ làm mấy món đơn giản.”
“Còn khi anh đi ra ngoài ở New Orleans nhiều chỗ đồ ăn tuyệt lắm.”
“Anh hầu như không bao giờ vào thành phố.”
“Ngay cả khi hẹn hò?” cô vặn hỏi.
“Anh không hẹn hò,” anh nói.
“Không hề sao?”
Anh bắt đầu cắt miếng bít tết của mình. “Không.”
“Tại sao không?”
Anh có thể cảm thấy cô nhìn anh với ánh mắt dò xét khi cô nhấp một ngụm rượu, và chờ đợi. Dawson cựa mình trên ghế.
“Như vậy tốt hơn,” anh trả lời.
Cô dừng dĩa ăn giữa chừng. “Không phải vì em đấy chứ?”
Anh giữ cho giọng mình không lạc đi. “Anh không chắc em muốn anh nói gì,” anh nói.
“Chắc chắn anh không định nói...” cô bắt đầu.
Thấy Dawson không nói gì, cô lại cố gắng tiếp, “Anh đang nghiêm túc nói với em rằng anh... anh không hẹn hò với ai từ khi chúng ta chia tay sao?”
Dawson vẫn tiếp tục giữ im lặng, cô đặt dĩa xuống. Cô có thể nghe thấy tiếng thanh âm của mình một chút gì đó hiếu chiến. “Anh đang nói rằng em là nguyên nhân của chuyện này... của cuộc sống mà anh đang sống?”
“Một lần nữa, anh không rõ em muốn anh nói gì.”
Cô nheo mắt lại. “Vậy em cũng không rõ em nên nói gì?”
“Ý em là gì?”
“Em muốn nói, anh làm như em là nguyên nhân khiến anh cô đơn không bằng. Rằng... theo cách nào đó, chuyện này là lỗi của em. Anh có biết việc đó khiến em cảm thấy thế nào không?”
“Anh nói chuyện đó không phải để làm tổn thương em. Anh chỉ muốn...”
“Em biết rõ anh muốn gì,” Amanda gắt. “Và anh biết không? Khi đó em cũng yêu anh nhiều như là anh yêu em nhưng vì lý do gì đi nữa, chúng ta không sinh ra để dành cho nhau và chuyện đôi ta kết thúc. Nhưng em không kết thúc, và anh cũng không kết thúc.” Cô đặt bàn tay lên bàn. “Anh thực sự nghĩ em đã rời nơi này với niềm tin rằng anh sẽ sống cô đơn suốt quãng đời còn lại sao? Mà nguyên nhân lại là vì em.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô. “Anh chưa bao giờ cần em thương hại anh.”
“Vậy tại sao anh lại nói những chuyện đó?”
“Anh không nói gì nhiều về bất cứ điều gì,” anh nói. “Anh thậm chí không trả lời câu hỏi. Em tự suy luận ra những gì em muốn thôi.”
“Vậy em đã sai?”
Thay vì trả lời, anh với tay lấy con dao của mình. “Có ai từng nói với em rằng nếu em không muốn biết câu trả lời thì đừng hỏi chưa?”
Mặc dù thực tế là anh đã ném ngược câu hỏi của cô trở lại anh vẫn luôn làm được điều đó - cô vẫn không thể làm gì. “Vâng, ngay cả như vậy, nó cũng không phải là lỗi của em. Nếu anh muốn hủy hoại cuộc sống của anh, cứ việc đi. Em là ai mà ngăn anh được cơ chứ?”
Trước sự ngạc nhiên của cô, Dawson bật cười. “Thật tốt khi thấy em không thay đổi chút nào.”
“Hãy tin em. Em thay đổi nhiều rồi.”
“Không nhiều lắm. Em vẫn sẵn sàng nói cho anh những ý nghĩ của em dù rằng chúng là gì đi nữa. Kể cả khi em cho rằng anh đang hủy hoại cuộc sống của mình.”
“Rõ ràng anh cần người nói cho anh biết điều đó.”
“Vậy anh sẽ cố gắng làm em yên tâm một chút, được không? Anh cũng không thay đổi. Bây giờ anh độc thân vì anh từ trước đến giờ vẫn luôn độc thân. Trước khi em biết anh, anh đã làm tất cả mọi thứ có thể để tránh xa cái gia đình điên cuồng của anh. Khi anh đến đây, đôi khi bác Tuck bỏ đi nhiều ngày mà không nói với anh, và sau khi em đi, anh đến Caledonia Correctional. Khi anh đi ra ngoài, không ai trong thị trấn muốn dính dáng gì đến anh, nên anh rời đi. Cuối cùng anh dành phần lớn thời gian trong năm làm việc trên một giàn khoan ngoài đại dương, một nơi không có lợi lắm cho việc xây dựng các mối quan hệ - anh thấy rằng đó là nguyên nhân trực tiếp. Phải, có một số cặp đôi có thể vượt qua việc thường xuyên phải xa cách đấy, nhưng cũng có một số thất bại. Cho nên anh thấy sống độc thân thì dễ dàng hơn, và dù sao anh cũng quen rồi.”
Cô cân nhắc câu trả lời của anh. “Anh đoán xem em có tin rằng những gì anh nói là toàn bộ sự thật không?”
“Không muốn đoán lắm.”
Cô vô thức bật cười. “Vậy, em có thể hỏi anh một câu khác không? Anh không cần phải trả lời nếu không muốn nói về nó.”
“Em có thể hỏi bất cứ điều gì em muốn,” anh nói, cắn một miếng bít tết.
“Có chuyện gì vào cái đêm xảy ra tai nạn vậy? Em nghe được những đoạn nhỏ đứt quãng từ mẹ em, nhưng chưa bao giờ hiểu được toàn bộ câu chuyện và em không biết phải tin vào cái gì.”
Dawson im lặng nhai thịt trước khi trả lời. “Không có gì đáng kể lắm,” cuối cùng anh nói. “Bác Tuck đặt một bộ lốp xe cho chiếc Impala mà bác đang sửa, nhưng vì lý do gì đó, chúng lại bị chuyển đến một cửa hàng ở tận New Bern. Bác nhờ anh đi lấy lại chúng và anh đã nhận lời. Lúc đó mưa nhỏ, và lúc anh trở lại thị trấn thì trời đã tối.”
Anh dừng lại, cố gắng một lần nửa để giải thích điều không thể. “Có một chiếc xe đi tới, và hắn ta đang tăng tốc, hoặc là bà ta, anh cũng không rõ. Dù sao, ngay khi anh tiến lại gần thì kẻ đó đã choán hết làn đường giữa, và anh giật tay lái sang bên để lấy đường. Điều tiếp theo anh biết, là hắn ta đã vượt qua anh và chiếc xe tải đang bị trượt ra khỏi mặt đường. Anh thấy bác sĩ Bonner, nhưng...” Những hình ảnh đó vẫn còn rõ ràng, những hình ảnh đó vẫn luôn rõ ràng, một cơn ác mộng không thay đổi. “Mọi chuyện diễn ra giống như một đoạn phim quay chậm. Anh lại phanh gấp và cố quẹo lái, nhưng con đường và mặt cỏ trơn trượt, rồi sau đó...”
Anh im bặt. Trong thinh lặng, Amanda chạm vào tay anh. “Đó là một tai nạn,” cô thì thầm.
Dawson không nói gì, nhưng khi anh dịch chân, Amanda hỏi một điều hiển nhiên, “Tại sao anh lại phải đi tù? Khi đó anh đâu có say rượu hay phóng quá tốc độ?”
Thấy anh nhún vai, cô nhận ra mình đã biết câu trả lời, rõ ràng như đánh vần họ của anh.
“Em xin lỗi,” cô nói, lời nói nghe có vẻ hời hợt.
“Anh biết. Nhưng không cần thương hại anh đâu,” anh nói. “Nên cảm thương cho gia đình bác sĩ Bonner. Chính vì anh, ông ấy không bao giờ về nhà được nữa. Vì anh mà con của ông lớn lên không có bố. Vì anh, vợ ông vẫn sống một mình.”
“Anh đâu có biết rõ,” cô phản đối. “Có khi bà ấy đã tái hôn thì sao.”
“Bà ấy không làm việc ấy,” anh nói. Cô còn chưa kịp hỏi làm sao anh biết, anh đã quay lại với đĩa ăn của mình. “Còn em thì thế nào Dawson hỏi đột ngột, như thể anh đã cất cuộc đối thoại trước đó của họ vào tủ và đóng sầm cửa lại, cô thấy hối tiếc vì đã đả động đến nó. “Cho anh biết về những gì em làm kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau đi.”
“Em thậm chí không biết bắt đầu từ đâu.”
Anh với tay lấy chai rượu vang và đổ thêm cho cả hai người. “Bắt đầu từ lúc học đại học xem sao?”
Amanda đành thuận theo, dẫn đường cho anh nhìn vào cuộc đời cô, đầu tiên là những nét khái quát. Dawson chăm chú vừa lắng nghe cô nói vừa đặt câu hỏi, thăm dò chi tiết hơn. Từ ngữ bắt đầu đến một cách dễ dàng. Cô nói với anh về bạn cùng phòng của cô, về lớp học của cô và các giáo sư truyền nhiều cảm hứng cho cô nhất. Cô thừa nhận rằng thời gian một năm giảng dạy của cô không hề giống thư cô từng mong đợi, chỉ vì cô khó mà nắm bắt được cái ý nghĩ rằng mình không còn là sinh viên nữa. Cô kể về việc gặp Frank, mặc dù nhắc đến tên anh là cô cảm thấy tội lỗi một cách lạ lùng, và sau đó cô cũng không đề cập đến anh nữa. Cô kể sơ qua với Dawson về bạn bè mình và một số nơi cô đi du lịch trong những năm qua, nhưng chủ yếu là cô nói về đám trẻ, mô tả tính cách chúng và những thách thức chúng đặt ra, cố gắng không khoe khoang quá nhiều về thành tựu của chúng.
Thỉnh thoảng, nói xong một đoạn, cô lại hỏi Dawson về cuộc sống của anh trên giàn khoan, hoặc lúc về nhà thì anh thế nào, nhưng thường anh chỉ hướng các cuộc trò chuyện trở lại với cô. Anh dường như thực sự quan tâm đến cuộc sống của cô, và cô thấy chẳng khó khăn gì trong việc bộc bạch ra tất cả, như thể họ đang nối lại một cuộc trò chuyện đã bị gián đoạn từ lâu.
Sau đó, cô cố gắng nhớ lại lần cuối cùng cô và Frank tâm sự như thế này, cả những khi họ ra ngoài riêng với nhau. Những ngày này, Frank sẽ uống và hầu như nói át phần cô; khi thảo luận về những đứa trẻ, họ luôn bàn luận về các hoạt động của chúng ở trường hoặc những vấn đề chúng có thể gặp phải và cách tốt nhất để giải quyết. Hội thoại giữa bọn họ luôn nhanh gọn và có mục đích, và hiếm khi chồng cô hỏi xem ngày hôm đó của cô thế nào hay cô thích gì. Cô biết, đó là phần tất yếu của bất kỳ cuộc hôn nhân dài lâu nào; có rất ít thứ mới lạ để nói. Nhưng không hiểu sao cô cảm thấy mối liên hệ của mình và Dawson luôn luôn khác biệt, và cô thắc mắc liệu cuộc sống có thể làm biến chất mối quan hệ của họ như vậy không. Cô không muốn nghĩ như vậy, nhưng làm sao cô biết chắc chắn được?
Họ nói chuyện đến tận khuya, ánh sao mờ ảo xuyên thấu qua cửa sổ nhà bếp. Gió thổi xào xạc qua những tán lá trên cây như sóng biển lăn tăn. Chai rượu đã cạn sạch, Amanda cảm thấy ấm áp và thoải mái. Dawson đưa dĩa cho vào bồn rửa và họ đứng bên cạnh nhau, Dawson rửa bát còn cô lau khô. Thỉnh thoảng, khi anh đưa dĩa qua cho cô, cô bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô đăm đắm, và nói thế nào đi nữa thì thời gian họ xa cách nhau cũng đã dài như một đời người, vậy mà thật kỳ lạ, cô lại cảm thấy như họ chưa từng mất liên lạc với nhau.
• • •
Khi họ đã dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, Dawson ra hiệu về phía cửa sau. “Em vẫn còn chút thời gian chứ?”
Amanda liếc nhìn đồng hồ đeo tay, và mặc dù biết rằng đã đến lúc mình nên đi, cô lại thấy mình buột ra, “Còn một chút thôi.”
Dawson giữ cửa mở và cô đi lướt qua anh, đi dần xuống các bậc thang bằng gỗ ọp ẹp. Trăng cuối cùng đã lên cao, tạo nên cho khung cảnh xung quanh một vẻ đẹp kỳ lạ và gợi cảm. Màn sương bàng bạc bao phủ mặt đất, khiến đôi giày hở ngón của cô ươn ướt, và mùi gỗ thông tràn ngập trong không khí. Họ sóng vai đi bên nhau, tiếng bước chân của họ chìm đi trong tiếng dế du dương và tiếng cây lá thì thầm.
Gần bờ sông, những tán lá của một cây sồi cổ thụ xòa xuống, phản chiếu trên mặt nước. Con sông đã cuốn trôi một phần của bờ đất, khiến người ta khó có thể với tới nhành lá mà không chạm chân xuống nước. Họ bèn dừng lại. “Đó là nơi mà chúng ta thường ngồi,” anh nói.
“Đó là chỗ của chúng ta,” cô nói. “Đặc biệt là sau mỗi lần em cãi nhau với bố mẹ.”
“Đôi chút. Từ khi đó em đã tranh luận với bố mẹ rồi cơ à?” Dawson giả vờ kinh ngạc. “Không phải vì chuyện cha anh đấy chứ?”
Cô huých vai anh. “Anh vui tính nhỉ. Dù sao thì, chúng ta thường leo lên đó, anh vòng tay ôm lấy em, em thì khóc lóc la lối còn anh luôn để mặc em bức xúc rằng mọi việc không công bằng như thế nào mãi đến khi em bình tĩnh lại. Hồi đấy em có vẻ khá kích động nhỉ?”
“Anh có thấy vậy đâu.”
Cô nén cười. “Anh có nhớ bọn cá đối thường nhảy thế nào không? Đôi khi, chúng đông lúc nhúc như đang tổ chức biểu diễn đại hội vậy.”
“Anh chắc chắn tối nay chúng sẽ nhảy.”
“Em biết, nhưng sẽ không như trước kia. Khi chúng ta đến chỗ này, em cần phải nhìn thấy chúng. Như thể chúng luôn biết rằng em cần một cái gì đó đặc biệt để khiến mình cảm thấy dễ chịu hơn.”
“Anh tưởng rằng anh mới là người làm cho em cảm thấy dễ chịu hơn.”
“Nhầm rồi, chắc chắn là cá đối,” cô trêu chọc.
Anh mỉm cười. “Em và bác Tuck có từng đến đây không?”
Cô lắc đầu. “Đường dốc quá nên bác ấy không đi được. Nhưng em vẫn đến. Hoặc ít nhất em đã cố thử.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Em đoán rằng em muốn biết liệu nơi này có mang lại cho em cảm giác như xưa không, nhưng em không đi được đến tận đây. Không phải là em nhìn thấy hay nghe thấy gì trên đường xuống đây, nhưng em thường nghĩ rằng ai đó có thể đang ở trong rừng, và trí tưởng tượng của em lại... cao chạy xa bay giống em. Em nhận ra rằng em chỉ có một mình, và nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ chẳng thể làm được gì. Cho nên em quay lại, trở vào trong nhà và từ đó chưa bao giờ xuống đây lần nữa.”
“Cho đến tận bây giờ.”
“Em không phải đi một mình.” Cô nhìn chăm chú vào các xoáy nước, mong đợi con cá đối nào đó sẽ nhảy lên, nhưng không có gì. “Thật khó để tin rằng cả một quãng thời gian dài như vậy đã trôi qua,” cô thì thầm. “Lúc đó chúng ta còn quá trẻ.”
“Không trẻ lắm đâu.” Anh nói khá nhỏ, nhưng kiên định một cách kỳ lạ.
“Chúng ta lúc đó chỉ là những đứa trẻ, Dawson. Dù lúc đó chúng ta không nghĩ như vậy, nhưng khi anh trở thành phụ huynh, quan điểm của anh sẽ thay đổi. Ý em là, Lynn đã mười bảy tuổi và em không thể tưởng tượng nó sẽ giống như em hồi đó. Nó thậm chí còn chưa có bạn trai. Và nếu con bé lén trèo ra cửa sổ phòng ngủ của nó lúc nửa đêm, em có thể cũng hành động giống như bố mẹ em đã làm.”
“Ý em là trong trường hợp em không thích bạn trai con bé?”
“Kể cả khi em nghĩ rằng cậu ta hoàn toàn thích hợp với con bé.” Cô quay sang thìn thẳng vào anh. “Lúc đó chúng ta nghĩ gì vậy nhỉ?”
“Chúng ta không nghĩ gì cả,” anh nói. “Chúng ta chỉ chìm đắm trong tình yêu.”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, một mảnh trăng lọt vào mắt cô. “Em xin lỗi, em đã không hề đến thăm hoặc thậm chí là viết thư. Ý em là khi anh bị chuyển đến Caledonia.”
“Không sao đâu.”
“Không, không phải. Nhưng em đã nghĩ về chuyện đó... về chúng ta. Lúc nào cũng nghĩ.” Cô đưa tay ra chạm vào cây sồi, cố gắng hấp thụ một ít sức mạnh từ nó trước khi tiếp tục. “Chỉ là mỗi khi ngồi xuống định viết thư, em lại thấy bị tê liệt. Em nên bắt đầu từ đâu? Em có nên cho anh biết về lớp học của em hoặc bạn cùng phòng của em là người như thế nào? Hay hỏi thăm anh dạo này sống như thế nào? Mỗi khi viết được rồi, em lại đọc qua nó, và nó luôn có vẻ không đúng. Vì vậy em lại xé đi và tự hứa rằng hôm sau em sẽ viết lại. Nhưng ngày này lại kéo sang ngày khác. Rồi quá nhiều thời gian đã trôi qua và...”
“Anh không giận đâu,” anh nói. “Và khi đó anh cũng không giận.”
“Bởi vì anh đã muốn quên em rồi?”
“Không,” anh trả lời. “Bởi vì lúc đó anh còn không đối mặt được với bản thân mình. Và việc biết rằng em muốn bỏ lại quá khứ để tiếp tục đi tới có ý nghĩa rất lớn với anh. Anh muốn em được sống cuộc sống mà anh chưa bao giờ có thể cho em.”
“Anh không nghĩ như vậy thật đấy chứ.”
“Anh nghĩ như vậy thật,” anh nói.
“Vậy thì đó là chỗ anh đã sai. Ai cũng có những điều trong quá khứ mà họ muốn thay đổi, Dawson. Kể cả em. Cuộc sống của em cũng không phải hoàn hảo.”
“Muốn tâm sự không?”
Nhiều năm trước đây, cô có thể nói tất cả mọi thứ cho Dawson, và mặc dù tạm thời vẫn chưa sẵn sàng, nhưng cô cảm nhận rằng rồi cô sẽ lại có thể, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Nhận thức này làm cô sợ hãi, ngay cả khi cô thừa nhận rằng Dawson đã đánh thức một cái gì đó bên trong mình, thứ mà cô đã không còn cảm thấy trong một thời gian dài, rất dài.
“Anh có giận không nếu em bảo rằng em chưa sẵn sàng để nói về điều đó?”
“Không sao cả.”
Cô thoáng cười. “Vậy chúng ta hãy tận hưởng nơi này thêm một vài phút nữa, được không? Giống như chúng ta trước kia? Chỗ này thật yên bình.”
Mặt trăng vẫn chậm chạp lên dần, khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên thanh tao thoát tục; nằm cách xa ánh sáng của nó, những ngôi sao chập chờn mờ nhạt, giống những lăng kính nhỏ. Khi họ đứng bên cạnh nhau, Dawson tự hỏi những năm qua cô có thường nhớ về anh không. Chắc là ít hơn anh nghĩ về cô, anh chắc chắn điều đó, nhưng anh cũng cảm giác được rằng bọn họ đâu cô đơn, mặc dù biểu hiện theo những cách khác nhau. Anh là một người đơn độc trong một môi trường rộng lớn trong khi cô là một khuôn mặt trong một đám đông vô danh. Nhưng chẳng phải mọi chuyện vẫn luôn như vậy kể cả khi họ còn là thiếu niên. Vì cô đơn bọn họ mới tìm đến với nhau, và bằng cách nào đó họ tìm thấy hạnh phúc khi bên nhau.
Trong bóng tối, anh nghe tiếng Amanda thở dài. “Có lẽ em nên đi,” cô nói.
“Anh biết.”
Cô thấy nhẹ nhõm trước phản ứng của anh, nhưng cũng có một chút thất vọng. Từ chỗ nhánh sông, họ quay lại căn nhà trong im lặng, cả hai đều đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Vào nhà, Dawson tắt đèn trong khi cô khóa cửa, rồi họ từ từ tản bộ về phía những chiếc xe. Dawson với tay, mở cửa xe cho cô.
“Hẹn gặp em ngày mai tại văn phòng luật sư,” anh nói.
“Mười một giờ nhé.”
Dưới ánh trăng, mái tóc của cô như một thác bạc, và anh cố gắng cưỡng lại ham muốn lùa ngón tay vào nó. “Tối nay thật tuyệt. Cảm ơn em về bữa tối.”
Đứng trước mặt anh, cô chợt có một ý nghĩ bất ngờ, ngông cuồng, rằng biết đâu anh sẽ hôn cô, và lần đầu tiên kể từ thời đại học, cô cảm thấy gần như không thở được dưới cái nhìn đăm đắm của một ai đó. Nhưng cô quay đi trước khi cho anh cơ hội làm việc ấy.
“Được gặp lại anh thật tuyệt, Dawson.”
Cô luồn người vào phía sau tay lái, thở phào nhẹ nhỏm khi Dawson đóng cửa xe cho cô. Cô khởi động xe và vào số lùi.
Dawson vẫy tay khi cô quay lại và rẽ ngoặt, anh nhìn theo mãi cho đến khi xe cô đi xuống đường sỏi. Đèn hậu màu đỏ của chiếc xe nhấp nháy một chút cho đến khi xe vào ngã rẽ và khuất khỏi tầm nhìn của anh.
Anh thong thả bước trở lại gara. Anh bật công tắc, và khi bóng đèn treo duy nhất sáng lên, anh ngồi xuống trên một đống lốp xe. Bây giờ nơi này thật yên tĩnh, không có gì di chuyển ngoại trừ một con thiêu thân vỗ cánh lao về phía ánh sáng đèn. Khi nó đâm vào bóng đèn, Dawson nhận thức được một sự thật là Amanda đã tiếp tục cuộc sống của cô. Dù gặp những phiền muộn hay rắc rối mà cô đã giấu anh - nhưng anh vẫn biết rằng chúng tồn tại - cô vẫn cố gắng xây dựng một kiểu sống mà cô luôn mong muốn. Cô có chồng con cùng một ngôi nhà ở thành phố, và những ký ức của cô bây giờ toàn là về những điều đó, chính xác nên là như thế.
Khi ngồi một mình trong gara của Tuck, anh biết anh vẫn tự lừa dối bản thân rằng anh cũng đã tiếp tục sống tốt, nhưng không phải như vậy. Anh luôn luôn ngờ rằng cô đã để lại anh phía sau, nhưng bây giờ giả thiết đó đã được khẳng định.
Sâu thẳm bên trong, anh cảm thấy một cái gì đó đã thay đổi và được giải thoát. Anh đã nói lời tạm biệt một thời gian dài trước đây, và kể từ đó anh muốn tin rằng mình đã làm một việc đúng đắn. Mặc dù tại nơi này, lúc này, trong ánh sáng vàng vọt tĩnh lặng của gara bỏ hoang, anh lại thấy không chắc chắn. Anh đã từng yêu Amanda, anh chưa bao giờ ngừng yêu cô, và thời gian ở cùng cô tối nay cũng không thay đổi được sự thật đơn giản đó. Nhưng khi với tay lấy chìa khóa, anh cũng nhận ra thêm một điều khác, một cái gì đó anh không hoàn toàn mong đợi.
Anh đứng lên và bật đèn, đoạn đi về phía chiếc xe của mình, cảm thấy kiệt quệ một cách kỳ lạ. Phát hiện ra rằng mình vẫn còn cảm xúc với Amanda là một chuyện, nhưng phát hiện ra rằng tình cảm ấy sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em