Chương 5
ohn đứng yên lặng trong nhiều phút, nhìn theo Belle biến mất giữa những hàng cây. Anh không hề di chuyển dù cô đã rời đi rất lâu, hoàn toàn chán ghét chính mình và hành vi của anh đối với cô. Tuy nhiên, anh nhắc nhở bản thân, đó là vì không gì hơn ngoài sự cần thiết. Cô đã rất tức giận đối với anh, nhưng cuối cùng cô vẫn sẽ cảm ơn anh.
À thì, có lẽ không phải anh, nhưng khi cô kết hôn với một hầu tước, cô sẽ muốn cảm ơn anh vì đã cứu cô khỏi gã John Blackwood. Cuối cùng anh cũng quay đầu trở lại nhà khi anh nhận ra rằng Belle đã rời đi một cách giận dữ mà không mang theo chiếc bốt. Anh cúi xuống và nhặt nó lên.
Chết tiệt, giờ thì anh sẽ phải trả nó lại cho cô, và anh không biết làm cách nào anh có thể đối mặt với cô một lần nữa. John thở dài, ném chiếc bốt qua lại giữa hai tay khi anh bắt đầu bước chậm rãi về nhà một cách mệt mỏi. Anh sẽ phải viện ra lý do gì đó cho việc anh đang giữ chiếc bốt của cô.
Alex là một người bạn tốt, nhưng anh ấy sẽ muốn biết tại sao John lại giữ chiếc dép của cô em họ đang nằm dưới sự bảo trợ của mình. Anh nghĩ rằng anh có thể đến Westonbirt vào buổi tối - John chửi thề khi thở ra. Tối nay anh sẽ phải đến Westonbirt. Anh đã nhận lời mời đến ăn tối của Alex.
Tiếng chửi thề của anh trôi chảy hơn nữa khi anh nghĩ tới viễn cảnh trước mắt. Anh sẽ phải trông thấy Belle cả tối, và tất nhiên cô sẽ xinh đẹp mê hồn trong bộ trang phục buổi tối đắt tiền của mình. Và rồi khi anh nghĩ rằng mình sẽ không thể chịu đựng được việc quan sát cô thêm một phút nào nữa, cô sẽ trở nên hoàn toàn quyến rũ và thú vị, điều sẽ khiến anh muốn cô nhiều hơn nữa.
Và cũng thật quá nguy hiểm khi ham muốn cô.... Tốc độ quay về nhà của Belle cũng chẳng khá hơn John. Cô đã không định cuốc bộ về nhà mà không có giày, và dường như bên phía chân phải của cô đang cố gắng theo dấu tất cả các viên sỏi nhọn và sắc nhô ra từ mỗi gốc cây trên con đường hẹp.
Và thêm cả vấn đề bên phía chân trái nữa, phía gót giày, nó khiến cô phải bước lệch về một bên và đi khập khiễng. Và mỗi bước đi khập khiễng đều nhắc cô nhớ về John Blackwood. John Blackwood kinh khủng. Belle bắt đầu lẩm bẩm những từ ngữ không hề phù hợp của anh trai khi lỡ lời nói trước mặt cô.
Tràng xỉ vả của cô chỉ kéo dài vài giây, bởi Ned thường khá cẩn thận trong việc giữ chặt lưỡi của anh khi có cô em gái ở quanh. Hết những lời nguyền rủa, Belle lại bắt đầu với "Tồi tệ, gã đàn ông tồi tệ," nhưng dường như những từ ngữ đó cũng chẳng lừa được ai. "Chết tiệt!" cô bật ra khi bàn chân hạ cánh trên một viên sỏi đặc biệt sắc nhọn.
Vận rủi của cô đã được chứng thực một cách tuyệt vời, và cô cảm thấy một giọt nước mắt nóng nảy rớt xuống má, cô nhắm nghiền mắt và cố xua đi cơn đau. "Mày sẽ không khóc chỉ vì một viên sỏi nhỏ," cô tự nhiếc móc mình, "và mày chắc chắn sẽ không khóc vì gã đàn ông kinh khủng kia." Nhưng cô có khóc, và cô không thể ngăn được bản thân.
Cô chỉ không thể hiểu làm cách nào một người đàn ông lại có thể vừa quyến rũ phút trước lại có thể nói lời xúc phạm ngay sau đó. Anh có thích cô, cô có thể nói rằng anh có thích. Đó là trong cái cách anh đã trêu chọc cô và chăm sóc bàn chân cô. Và trong khi anh hoàn toàn không hài lòng với những câu hỏi cô đã hỏi anh về chiến tranh, anh cũng đã không hoàn toàn phớt lờ cô.
Anh sẽ không cởi mở với cô như vậy nếu như anh không thích cô dù chỉ chút ít. Belle cúi người, nhặt viên sỏi lên, và ném nó vào thân cây một cách giận dữ. Đến lúc ngừng lúc rồi, thời gian là để nghĩ về vấn đề này và tìm ra cách hợp lý để giải quyết và tìm ra lý do tại sao tính tình anh lại thay đổi quá đột ngột đến vậy.
Không, cô quyết định, lần đầu tiên trong cuộc đời cô không muốn bình tĩnh và hợp lý. Cô không quan tâm nếu trở nên quá thực tế và thực dụng. Tất cả những gì cô muốn là phát điên lên. Và cô đang điên tiết. Cực kỳ. Khi Belle về đến Westonbirt thì nước mắt cô cũng đã khô, và cô đang khá vui vẻ khi vẽ ra viễn cảnh của tất cả những kế hoạch để trả thù John.
Cô không định sẽ thực sự thực hiện bất kỳ cách nào trong số đó, nhưng những hành động chỉ nằm trên kế hoạch thôi cũng củng cố tinh thần cô ít nhiều. Cô nặng nề bước qua sảnh chính và gần tới được cầu thang khi Emma gọi với cô từ một căn phòng gần đó. "Là em à, Belle?" Belle quay về phía cánh cửa mở, thò đầu vào và chào hỏi.
Emma đang ngồi trên một chiếc ghế sofa với một loạt sổ sách đang trải la liệt trên bàn trước mặt. Cô nhướn mày trước bộ dạng nhếch nhác của Belle. "Em đã ở đâu vậy?" "Ra ngoài đi dạo ạ." "Chỉ với một chiếc giày sao?" "Đó là cơn điên tiết mới nhất." "Hoặc một câu chuyện rất dài." "Không quá dài nhưng không thích hợp với một quý cô." "Chân trần thì được." Belle trợn tròn mặt.
Emma được biết đến là người ngập sâu đến tận đầu gối bởi những câu nói thô lỗ yêu thích của cô. "Từ lúc nào chị lại trở thành chuẩn mực của sự tinh tế và lịch thiệp vậy?" "Bởi vì, à, đừng bận tâm, chỉ cần đến đây và ngồi với chị thôi. Chị sắp phát điên lên rồi." "Thật không? Giờ thì chuyện đó nghe thật thú vị." Emma thở dài.
"Đừng có trêu chị. Alex sẽ không cho phép chị được bước ra khỏi căn phòng này vì lo cho sức khỏe của chị." "Chị có thể nhìn vào mặt tích cực và xem đó như một dấu hiệu của tình yêu vĩnh cửu và dâng hiến của anh ấy." Belle gợi ý. "Hoặc chị chỉ cần siết cổ anh ấy. Nếu anh ấy định làm theo ý mình, chị thà nằm liệt giường cho đến khi em bé ra đời.
Vì theo như anh ấy nói thì anh ấy cấm chị ra ngoài một mình. " "Anh ấy có thể làm vậy à?" "Làm gì?" "Cấm chị." "À thì, không, anh ấy không áp đặt chị như hầu hết đàn ông đối xử với vợ mình, nhưng anh ấy tỏ ra cực kỳ lo lắng mỗi khi chị định cưỡi Boston, và may cho anh ấy, chị yêu anh ấy quá nhiều để có thể gây khó dễ với anh ấy.
Đôi khi cách tốt nhất là nên chọc cười anh ấy." "Mmm," Belle thì thầm. "Chị muốn uống trà không? Em thấy hơi lạnh." Cô đứng dậy và gọi người hầu. "Không, cảm ơn em, nhưng em cứ gọi đi." Một người hầu lặng lẽ bước vào và Emma yêu cầu chút trà. "À, và cô làm ơn nói với bà Goode là tôi sẽ tới để thảo luận về thực đơn bữa tối trong khoảng một giờ nữa.
Chúng ta có một vị khách mời, vậy nên tôi nghĩ chúng ta cần làm thứ gì đó đặc biệt." Người hầu gật đầu và rời khỏi phòng. "Ai sẽ ăn tối với chúng ta hôm nay ạ?" Belle hỏi. "Anh chàng John Blackwood mà em đã gặp vài ngày trước đó. Alex đã mời anh ấy tới hôm nay. Em không nhớ sao? Chị nghĩ chúng ta đã thảo luận trong lúc uống trà rồi mà." Belle cảm thấy như tim cô vừa rớt xuống bụng.
Cô đã quên hoàn toàn kế hoạch ăn tối của họ. "Em đoán là nó đã trôi khỏi tâm trí em," cô nói, ước gì có một tách trà để cô có thể che giấu khuôn mặt mình phía sau chiếc tách. Má cô đang ấm dần lên một cách khó chịu. Nếu Emma có nhận thấy cái đỏ mặt của Belle thì cô cũng không đề cập đến nó.
Belle ngay lập tức bắt đầu thảo luận về thời trang Paris, và hai người phụ nữ tiếp tục nói chuyện về chủ đề đó một lúc lâu sau khi trà được mang đến. Belle mặc đồ và trang điểm kỹ vào buổi tối, biết rằng John chính là lý do cho sự tỉ mẩn này. Cô chọn một chiếc váy đơn giản cắt bằng lụa màu xanh dương cùng tông với màu mắt và bới tóc thành một bó lỏng trên đỉnh đầu, cho phép những lọn tóc tơ mỏng ôm quanh gương mặt.
Một chiếc vòng ngọc trai cùng hoa tai đồng bộ là đủ, và hài lòng với thành quả của bản thân, cô bước xuống cầu thang. Emma và Alex đang trong phòng khách đợi John đến. Emma gần như chưa kịp ngồi xuống khi người quản gia bước vào phòng. "Đức ngài Blackwood." Belle nhìn lên khi Norwood xướng tên John.
Alex đứng dậy và bước thẳng tới cửa để chào đón bạn mình. "Blackwood, thật vui khi gặp lại cậu." John gật đầu và mỉm cười. Belle phát cáu bởi thực tế anh trông cực kỳ đẹp trai trong trang phục buổi tối của mình. "Cho phép tôi giới thiệu với cậu vợ tôi." Alex dẫn John tới ghế sofa nơi Emma đang ngồi.
"Rất hân hạnh được gặp cô, thưa phu nhân." John lẩm bẩm một lời lịch sự, đặt một nụ hôn nhanh lên mu bàn tay cô. "Ôi làm ơn đi, tôi không thể chịu đựng được nhiều nghi thức trong nhà mình đâu. Làm ơn cứ gọi tôi là Emma. Alex đã khẳng định với tôi rằng anh là một người bạn đặc biệt của anh ấy, vậy nên tôi nghĩ chúng ta không cần phải quá nghi thức đâu." John mỉm cười với Emma, quyết định rằng Alex thật may mắn khi có một cô dâu như vậy.
"Vậy thì, cô phải gọi tôi là John." "Và tất nhiên là cậu đã biết Belle." Alex nói tiếp. John quay sang Belle và nắm lấy bàn tay cô. Sức nóng dữ dội truyền thẳng lên cánh tay cô, nhưng cô buộc mình không được giật tay lại. Anh không cần phải biết anh có ảnh hưởng đến cô thế nào.
Nhưng khi anh đưa tay cô lên môi và hôn cô nhẹ nhàng, cô gần như không thể kiểm soát được sắc hồng đang lan nhanh trên má. "Rất hân hạnh được gặp lại cô, Tiểu thư Arabella." anh nói, vẫn đang giữ tay cô trong bàn tay mình. "Là-làm ơn gọi tôi là Belle," cô lắp bắp, chán ghét bản thân vì đã mất bình tĩnh.
John cuối cùng cũng thả tay cô ra và mỉm cười. "Tôi có mang đến cho cô một món quà." Anh đưa ra một chiếc hộp gắn một dải ruy băng. "Sao cơ, cảm ơn anh." Tò mò, Blle thảo ruy băng và nhấc nắp hộp lên. Bên trong là chiếc bốt của cô. Cô nín cười khi nhấc nó khỏi hộp. "Em có một vết rộp," cô giải thích, quay sang Alex và Emma.
"Nó thật sự khá là đau, và em đã cởi giày của em..." Giọng cô nhỏ dần. John quay sang Emma. "Tôi cũng định mang cho cô một món quà, nhưng dường như cô không để lại bất kỳ đôi giày nào trên tài sản của tôi dạo gần đây." Emma mỉm cười và cúi nhìn đôi chân mình. "Tôi sẽ khắc phục vấn đề đó ngay lập tức." John cảm thấy mình thích Nữ công tước của Alex vô cùng.
Thật dễ dàng và thoải mái để thích cô, anh nghĩ. Không giống cô em họ, cô không khiến tim anh chạy đua và hơi thở của anh đứt quãng mỗi khi anh trông thấy cô. "Có lẽ bây giờ tôi chỉ có thể đưa anh một trong những đôi dép đi trong nhà của tôi." Emma nói thêm, "và sau đó anh có thể trả nó lại cho tôi trong lần tới chúng ta cùng ăn tối." "Đó là một lời mời sao?" "Tất nhiên rồi, Blackwood," Alex xen vào.
"Cậu luôn được chào đón ở đây." Bốn người họ trao đổi vài câu đùa vui khoảng mười lăm phút tiếp theo, chờ đến bữa tối. Bele ngồi lặng lẽ, bí mật quan sát John, suy nghĩ lý do tại sao anh lại có thể hành động quá ư là ngọt ngào đến vậy khi tặng cô một món quà sau khi đã hành động vô cùng thô lỗ lúc chiều.
Cô sẽ phải phản ứng thế nào đây? Có phải anh muốn lần nữa trở thành bạn cô? Cô dán một nụ cười yếu ớt trên gương mặt, âm thầm rủa xả anh đã đặt cô vào tình thế lộn xộn đến vậy. Suy nghĩ của John cũng đang rối bời như vậy, tự hỏi Belle sẽ phản ứng với anh thế nào sau buổi tối nay.
Cô không thể hiểu được lý do tại sao anh cần phải giữ khoảng cách, và Chúa biết anh không thể giải thích cho cô. Cưỡng hiếp, không thể, sau tất cả, là chủ đề có thể chấp nhận trong cuộc trao đổi lịch sự. Khi bữa tối đã sẵn sàng, Emma thì thầm gì đó vào tai Alex và rồi anh bước tới và nắm lấy tay cô.
"Mọi người sẽ tha thứ nếu tôi bỏ qua quy tắc thông thường và đưa vợ đến phòng ăn chứ," anh tươi cười nói. "Belle, chúng ta sẽ ăn trong phong ăn nhỏ hơn. Emma nghĩ ở đó thoải mái hơn nhiều." John đứng dậy và đưa tay cho Belle khi cặp đôi còn lại bước khỏi phòng. "Họ để chúng ta lại với nhau rồi." "Tôi lại tưởng họ làm điều đó có mục đích đấy." "Cô nghĩ vậy sao?" Belle nắm lấy tay John đang đưa ra.
"Anh nên coi đó là một lời khen. Nó có nghĩa là Emma thích anh." "Và cô có thích tôi không, Belle?" Có chút ngập ngừng và theo sau đó là vẻ dứt khoát, "Không." "Tôi cho rằng mình xứng đáng với điều đó." Anh đặt tay cô trở lại dọc theo người cô. Cô quay người. "Không, không phải.
Tôi không thể tin được anh còn mặt mũi nào mà đến dùng bữa tối nay." "Tôi được mời, nếu cô vẫn nhớ." "Anh nên từ chối. Anh nên để lại tin nhắn rằng anh bị bệnh, hoặc mẹ anh bị bệnh, hoặc con chó hay con ngựa hay bất cứ thứ gì để tránh việc nhận lời. " Anh không nói thêm gì.
"Cô, dĩ nhiên, nói đúng." "Anh chỉ cần không - Anh không thể hôn ai đó rồi sau đó nói với cô ấy theo cách anh đã đối xử với tôi. Nó không lịch sự. Nó không dễ chịu, và - " "Và cô luôn là người dễ chịu?" Giọng anh không có chút chế nhạo nào, điều đó khiến cô bối rối. "Tôi đã cố.
Chúa biết là tôi đã cố để có thể trở nên dễ chịu với anh." Anh nghiêng đầu. "Cô chắc chắn là đã làm vậy." "Tôi - " Cô ngây người nhìn anh. "Anh thậm chí còn không tranh cãi với tôi sao?" Anh nhún vai trong một dáng vẻ mệt mỏi. "Thế thì có gì khác nào? Rõ ràng là cô nói đúng, và tôi, như thường lệ, vẫn sai." Belle nhìn chằm chằm vào anh khó hiểu, môi cô há ra trong sự ngạc nhiên.
"Tôi không thể hiểu nổi anh." "Nó là điều tuyệt nhất mà cô không cần phải cố gắng. Tôi xin lỗi, tất nhiên, về hành vi sáng nay. Nó thật không thể tha thứ được." "Nụ hôn hay những lời kinh khủng sau đó?" Lời nói bay khỏi miệng cô trước khi cô kịp ngăn lại. "Cả hai." "Tôi chấp nhận lời xin lỗi về những lời xỉ nhục của anh." "Còn về nụ hôn?" Belle dán chặt mắt vào ánh trăng hình lưỡi liềm bên ngoài cửa sổ.
"Không cần phải xin lỗi về nụ hôn." Tim John lộn nhào trong lồng ngực. "Tôi không chắc rằng mình hiểu ý cô, thưa tiểu thư," anh thận trọng nói. "Tôi chỉ có một câu hỏi." Belle rời ánh nhìn khỏi mặt trăng và buộc bản thân phải nhìn thẳng vào anh. "Có phải tôi đã làm gì sai không? Có phải tôi đã xúc phạm anh không?" John bật ra một tiếng cười đau khổ, không thể tin được vào tai mình.
"Ôi Chúa ơi, Belle, nếu như em biết." Anh cào ngón tay qua mái tóc sau đó chống lên hông. "Em không thể xúc phạm tôi được, kể cả nếu có cố gắng." Cả trăm cảm xúc mâu thuẫn nhau chạy ngang trái tim và tâm trí Belle chỉ trong một giây. Không suy nghĩ, cô chạm tay vào cánh tay anh. "Vậy thì đã xảy ra chuyện gì? Tôi muốn biết." John hít sâu một hơi khó khăn trước khi đối diện với cô.
"Em thực sự muốn biết sự thật sao?" Cô gật đầu. Anh há miệng, nhưng phải mất vài giây để có thể thốt lên lời. "Tôi không phải người như em nghĩ đâu. Tôi đã trông thấy những thứ..." Anh ngậm miệng lại, cơ hàm anh làm việc dữ dội khi anh chiến đấu để kiểm soát những cảm xúc đang chạy đua lướt qua gương mặt.
"Tôi đã làm nhiều điều. Đôi tay..." Anh nhìn xuống bàn tay mình như thể nó là của ai khác. Giọng nói của anh nhỏ lại chỉ như một tiếng thì thầm. "Tôi là một tên khốn tham lam, Belle, khi đã hôn em lúc sáng nay. Tôi không xứng được chạm vào em." Belle nhìn anh chằm chằm, kinh hoàng bởi sự đau đớn hằn lên trên gương mặt anh.
Làm sao anh lại không trông thấy những điều quá hiển nhiên đối với cô? Có điều gì đó trong anh. Điều gì đó thật tốt đẹp... Nó dường như tỏa ra từ tận sâu linh hồn anh. Và anh đang nghĩ rằng anh là kẻ vô giá trị. Cô không biết điều gì đã xảy ra khiến anh trở nên như vậy, nhưng nỗi đau đó đang tàn phá anh.
Cô bước một bước lên phía trước. "Anh sai rồi." "Belle," anh thì thầm, "em thật ngốc." Không nói lời nào, cô lắc đầu. John nhìn sâu vào mắt cô, và Chúa giúp anh nhưng anh không thể ngăn mình hạ môi mình xuống đôi môi cô. Đây là lần thứ hai trong ngày, Belle cảm thấy sự ham muốn xa lạ khi cơ thể cô chịu ảnh hưởng bởi sự gần gũi của anh.
Miệng anh miết nhẹ lên cô, và Belle mạnh dạn lướt lưỡi cô dọc theo sự mềm mại của cánh môi anh, như anh đã làm với cô lúc sáng. John lập tức phản ứng lại, và anh kéo cô sát vào mình, cần phải cảm thấy hơi nóng khi cơ thể cô áp lên anh. Việc tiếp xúc thân mật dấy lên trong tâm trí Belle sự báo động, và cô nhẹ nhàng kéo mình ra khỏi anh.
Má cô ửng đỏ, mắt cô long lanh, và thêm nhiều những lọn tóc phủ quanh gương mặt cô hơn vài phút trước đó. "Alex và Emma đang đợi chúng ta trong phòng ăn," cô hổn hển nhắc nhở anh. "Chúng ta bị muộn rồi." John nhắm mắt và thở ra, cố gắng để làm dịu ham muốn. Sau một lúc anh đưa cánh tay ra cho cô, nở một nụ cười hoàn toàn không chạm được đến đôi mắt.
"Chúng ta có thể đổ lỗi cho cái chân của tôi vì sự chậm trễ." Belle ngay lập tức dấy lên một sự cảm thông đối với anh. Anh là một người đàn ông đầy tự trọng và sẽ không muốn thừa nhận vết thương đã khiến anh chậm trễ. "Ồ không, không cần đâu. Emma vẫn thường phàn nàn rằng tôi đi quá chậm.
Tôi sẽ chỉ đơn giản nói với họ rằng đã cho anh xem một trong những bức tranh của bộ sưu tập. Alex có bộ sưu tập tranh của Rembrandt rất tuyệt vời." John đặt ngón trỏ lên môi cô. "Suỵt, chúng ta sẽ đổ lỗi cho chân tôi. Đây là lúc tôi có thể sử dụng ích lợi của cái thứ chết tiệt này." Họ bước ra khỏi phòng khách, và Belle nhận thấy anh đang bước khá nhanh qua hành lang dài tới phòng ăn.
"Hãy nói với tôi khi chúng ta gần đến đó," anh thì thầm vào tai cô. "Nó ở chỗ ngoặt kia thôi." John đi chậm lại đến mức cô nghĩ là họ sắp dừng lại đến nơi. Khi cô nhìn xuống đôi chân anh, cô nhận thấy anh đang đi khập khiễng hơn bình thường. "Anh thật kinh khủng," cô mắng. "Tôi biết anh có thể gập gối được hơn thế." "Tôi đang có một ngày tồi tệ." Anh thêm vào bằng vẻ mặt ngây thơ.
Alex đứng lên khi họ bước vào phòng. "Bọn anh cứ nghĩ hai người lạc đường rồi cơ đấy." "Tôi e rằng chân tôi hôm nay bị đau hơn một chút." John đáp. "Belle đã rất tử tế khi đi chậm lại cùng tôi." Belle gật đầu, tự hỏi làm cách nào để môi cô không giật. Cô và John tham gia cùng Emma và Alex quanh chiếc bàn nhỏ trong phòng ăn chính.
Họ được phục vụ măng tây cùng nước sốt mù tạt, và Emma, nhận thấy người hàng xóm và cô em họ của mình lúc này dường như đã thân quen hơn, ngay lập tức cô bắt đầu tra khảo họ. "Tôi rất vui vì anh có thể tham dự bữa ăn tối nay, John. Nhưng anh nên cho chúng tôi biết thêm về bản thân.
Anh đến từ nơi nào của nước Anh?" "Tôi lớn lên ở Shropshire." "Thật sao? Tôi chưa bao giờ tới đó, nhưng tôi nghe nói nó rất đáng yêu." "Vâng, khá đáng yêu." "Và gia đình anh vẫn sống ở đó chứ?" "Tôi tin là vậy." "Ồ." Emma có vẻ hơi bối rối bởi sự lựa chọn từ ngữ kỳ lạ của anh, nhưng dù sao cô vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện.
"Và anh có thường xuyên gặp họ không?" "Tôi hiếm khi trông thấy họ." "Emma, em yêu." Alex nhẹ nhàng nói. "Làm ơn cho vị khách của chúng ta thời gian giữa các câu hỏi để thưởng thức bữa ăn nữa." Emma mỉm cười ngượng ngùng và xiên một miếng măng tây bằng chiếc dĩa của cô. Tuy vậy, trước khi cô có thể đưa nó lên miệng, cô buột miệng lên tiếng.
"Belle mê đọc sách đến kỳ lạ, anh biết đấy." Belle mắc nghẹn đồ ăn, không nghĩ rằng cuộc trò chuyện sẽ xoay chuyển theo chiều hướng như vậy. "Nói về việc đọc," John cắt thức ăn, "cô đã đọc xong 'Câu chuyện mùa đông' chưa? Tôi nhận thấy cô đã gần đọc xong nó ngày hôm trước." Belle nhấp một ngụm rượu.
"Vâng, tôi đọc xong rồi. Và nó cũng đánh dấu luôn sự kết thúc 'Chiến dịch Shakespearean vĩ đại' của tôi." "Thật không? Tôi gần như sợ phải hỏi nó là gì vậy." "Là tất cả các vở kịch." "Thật ấn tượng." John thì thầm. "Theo thứ tự chữ cái." "Và cũng rất có tổ chức.
Quý cô thật kỳ diệu." Belle đỏ mặt. "Anh không cần phải trêu chọc tôi." Alex và Emma trợn tròn mắt trước cuộc hội thoại vui vẻ được truyền đi quanh bàn. "Nếu tôi nhớ chính xác thì," Alex chêm vào. " không phải nhiệm vụ đó kèm theo những vần thơ sao?" "Em nghĩ là bây giờ em sẽ từ bỏ việc đọc thơ.
Thơ quá lãng mạn, mơ mộng, anh không nghĩ thế sao? Không ai lại đi đọc thơ kiểu đó cả." John nhướn mày. "Em không nghĩ thế sao?" Anh quay sang Belle, và khi anh nói tiếp, có ánh nhìn thiêu đốt trong đôi mắt nâu của anh mà cô chưa từng trông thấy trước đó. "What though the radiance which was once so bright Be now for ever taken from my sight, Though nothing can bring back the hour Of splendour in the grass, of glory in the flower; We will grieve not, rather find Strength in what remains behind."[4] Sự im lặng quanh bàn trước khi John tiếp tục lên tiếng, đôi mắt anh chưa từng khỏi mắt Belle.
"Tôi ước gì mình luôn có khả năng hùng biện như vậy." Belle tự thấy mình đang nhấp nhổm không yên bởi bài thơ ngắn và sự ấm áp trong tông giọng của anh. Có thứ gì đó trong cách anh nói khiến cô bị mê hoặc, và cô hoàn toàn quên luôn sự hiện diện của những người họ hàng. "Thật đáng yêu," cô nói khẽ.
"Wordsworth [5]. Một trong những nhân vật ưa thích của tôi." "Đó có phải bài thơ có ý nghĩa đặc biệt với anh không? Anh có phải là người tình cảm không?" Một sự im lặng kéo dài. "Không," John nói thẳng thừng. "Tôi đã cố, trong vài dịp, nhưng thường là thất bại." Belle nuốt xuống, cảm thấy không thoải mái trước nỗi đau cô trông thấy trong mắt anh, và tìm kiếm một chủ đề khác.
"Anh có thích làm thơ không?" John cười lớn, cuối cùng cũng dứt ánh nhìn của mình khỏi Belle và quay mặt về phía bàn ăn. "Tôi sẽ thích làm thơ nếu như có thể viết ra thứ gì đó tao nhã bằng phân nửa thế." "Nhưng anh đã đọc thơ Wordsworth một cách say mê như vậy." Belle phản đối.
"Anh rõ ràng là người cực kỳ yêu thích thơ ca." "Thưởng thức thơ và có thể viết được nó hay không là hai chuyện khác nhau. Tôi có thể tưởng tượng đó là lý do tại sao nhiều nhà thơ dành rất nhiều thời gian của họ với chai rượu trên mỗi tay." "Tôi chắc chắn anh có tâm hồn của một nhà thơ." cô kiên trì.
John chỉ mỉm cười. "Tôi e rằng sự tự tin đó của cô thật không đúng, nhưng tôi sẽ coi đó như một lời khen." "Anh nên thế. Tôi sẽ không hài lòng cho đến khi có thêm một tập thơ của anh trong thư viện của tôi." Belle nói tinh quái. "Vậy thì, tốt nhất là tôi nên bắt đầu thôi.
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn Dancing At Midnight (Tiếng Việt)