Chương 5
ucrèce, em tới đây một chút được không?
Bà Tuvache xuất hiện, sau cánh cửa dưới chân cầu thang cuối cửa hiệu. Một chiếc mặt nạ dưỡng khí bao trùm gương mặt của bà từ miệng tới đỉnh đầu. Kính quan sát vòng quanh hai bên đầu và trước miệng một ống lọc to đùng làm bà giống một con ruồi đang giận dữ.
Khoác bộ áo bờ-lu trắng, bà tháo bỏ đôi găng tay phẫu thuật bằng cao su và đi đến chỗ chồng, ông giải thích cho vợ mình trước mặt khách hàng:
- Quý bà đây muốn tìm thứ gì đó thật nữ tính.
- Bong... bong... bong! - Cái mặt ruồi của bà kêu vo vo, bà phát hiện mình chưa tháo bỏ mặt nạ bảo vệ, bà liền gỡ dây cột, tay cầm mặt nạ, bà tiếp tục nói: - A, món hàng nữ tính, đó là thuốc độc! Đó là một thứ rất nữ tính. Và cũng đúng lúc tôi đang chế biến nó ở đằng sau bếp.
Bà mở áo bờ-lu và đặt mấy thứ đồ quái dị lên quầy thu ngân, gần két tiền:
- Thuốc độc... Tôi có thể đề xuất bà món gì nhỉ? Bà thích loại thuốc độc đụng vào là chết, hay loại hít hay loại uống?
- Ơ..., - bà khách hàng ấp úng, không mong đợi một câu hỏi như thế. - Loại nào tốt nhất?
- Loại thoa, rất nhanh...! - Lucrèce giải thích. - Chúng tôi có axit lươn xanh, độc tố cóc vàng, ngôi sao đêm, thảm họa ác quỷ, sương gây mê, kinh hoàng xám, dầu gây ngất, độc tố cá trê... Còn nhiều thứ khác nữa. Một số mặt hàng ở quầy tươi, - bà nói trước một gian hàng trưng bày vô số những chai lọ.
- Còn loại hít, nó như thế nào?
- Rất đơn giản, bà mở nắp và hít những gì có trong lọ. Có thể là cơn nhảy điên cuồng, hơi thở treo cổ, mây vàng, khí độc mắt tử thần, gió sa mạc...
- Tôi không biết chọn loại nào. Tôi làm phiền bà quá, - bà khách hàng xin lỗi.
- Không đâu, - bà Tuvache tỏ ra cảm thông. - Do dự là chuyện bình thường. Nếu không, về loại uống, chúng tôi có mật ong quay cuồng sẽ làm da đỏ lên vì xuất huyết.
Bà khách hàng bĩu môi.
- Vì sao bà muốn chết? - Lucrèce hỏi thăm.
- Tôi quá đau buồn sau cái chết của một người thân, tôi không thể quên người này. Vì thế tôi đến đây tìm một giải pháp giúp tôi quên được nỗi đau này.
- Vậy à? Thế thì tôi khuyên bà nên dùng dung dịch stricnin, chiết xuất từ hạt mã tiền. Ngay sau khi uống, người dùng sẽ mất trí nhớ. Như vậy bà sẽ không còn phải đau đớn hay hối hận. Sau đó là tê liệt toàn thân và người bị ngộ độc sẽ chết vì ngạt thở và quên hết mọi chuyện. Quá phù hợp với bà.
- Hạt mã tiền... - Bà khách hàng đau buồn nhắc lại, xoa bàn tay, đôi mắt mệt mỏi.
- Nhưng nếu bà muốn ủ rũ lần cuối cùng, bà có thể tự chế cho mình một loại thuốc độc, - Lucrèce đề nghị. - Nhiều phụ nữ thích nghiền ngẫm nỗi đau bằng việc tự chuẩn bị cái chết. Ví dụ, hoa lồng đèn: bà nghiền những cánh hoa lồng đèn tía trong một cái cối, chúng tôi có bán ở quầy hàng tươi. Bà biết hoa đó không? Những chùm hoa lồng đèn tía giống những bàn tay cụp, những bàn tay không sức sống của những người bất hạnh. Khi nó đã nát nhuyễn, bà hãy hòa chúng với nước rồi đem đun sôi. Sau đó, bà để nguội, trong thời gian đó, bà có thể hỉ mũi, ngồi viết bức thư tuyệt mệnh giải thích hành động của mình, kế tiếp bà tinh lọc nước đó. Rồi tiếp tục đun trên lửa cho đến khi nước bốc hơi hết. Bà sẽ có được những viên muối trong suốt và bà sẽ nuốt chúng. Điểm mạnh của phương pháp này là giá rẻ: 2,5 euros-yens một bó. Chúng tôi cũng có nhánh hoa mã tiền để chiết xuất chất độc cura, những chùm nhựa ruồi đen để chiết xuất chất theobromine...
Bà khách hành choáng ngợp trước việc liệt kê có vẻ không biết phải nghĩ gì nữa.
- Nếu là bà, bà sẽ dùng thứ gì?
- À, tôi không biết đâu, - Lucrèce lấy làm tiếc.
Và bà trừng đôi mắt đẹp nhưng buồn như bà đang nhìn đâu xa xăm. Bà dường như không còn ở cửa hiệu nữa.
- Chúng tôi cũng đau buồn. Chúng tôi hoàn toàn có lí do để chết quách đi. Nhưng chúng tôi không thể nếm những sản phẩm của mình. Nếu không, người cuối cùng uống sẽ phải nhanh chóng hạ màn cửa sắt. Còn khách hàng thì biết làm thế nào đây?
Rồi bà Tuvache cũng quay lại với thực tế:
- Theo như tôi biết, chất thạch tín sẽ làm khô miệng và tạo một cảm giác khó chịu. Vì thế, tôi đã bỏ thêm chút bạc hà để làm mát họng... Đó là những cái chăm chút của cửa tiệm chúng tôi. Ngoài ra, chúng tôi cũng có món cocktail theo ngày. Sáng nay, tôi đã chế biến món gì nhỉ?
Bà quay về phía bảng đen, treo ở móc khóa cửa sổ, trên bảng có ghi hàng chữ bằng phấn: Người buôn cát.
- Mà đúng rồi, Người buôn cát! Sao tôi lại không nghĩ đến nó sớm hơn nhỉ? Dạo này đầu óc tôi làm sao đó. Quý bà đây đang do dự không biết chọn món nào giữa uống, hít hay thoa, vậy nên hãy chọn Người buôn cát - loại tổng hợp cả ba thứ trên: hoa cà độc dược, sương gây mê và gió sa mạc. Vì thế vào phút cuối, bà có thể chọn hoặc uống hoặc thoa hoặc hít, và thế là mọi chuyện được giải quyết.
- Thôi được, tôi sẽ mua món này, - bà khách hàng quyết định.
- Bà sẽ không hối hận đâu. À sao tôi khùng thế, tôi suýt nói: “Bà nhớ cho chúng tôi biết tin.” Lỗi tại thằng bé đó, nó làm tôi điên mất! - Lucrèce vừa lầm bầm vừa hất cằm về phía Alan, chân bắt chéo và tay trên đầu, đang đứng trước góc quầy dây thừng. - Bà có con không?
- Thật ra tôi có một đứa... Nhưng nó đã đến đây mua một viên đạn cho khẩu súng trường 22 li.
- À!
- Nó lúc nào cũng bi quan. Tôi không thể làm nó vui.
- Đứa con trai út của chúng tôi lại khác, - bà Tuvache buồn rầu nói. - Nó lúc nào cũng thấy cuộc đời màu hồng, bà có thể tưởng tượng được không? Như thể đời có gì vui đó. Chúng tôi không hiểu tại sao nữa. Nhưng tôi đảm bảo với bà rằng chúng tôi nuôi dạy nó cũng giống như anh chị nó, chúng luôn bị trầm cảm theo đúng nghĩa, trong khi đó thằng bé này luôn thấy những mặt tích cực của vấn đề, - Lucrèce thở dài và giơ cao bàn tay đang run lên vì giận. - Chúng tôi bắt nó xem thời sự trên tivi để cố làm nó xuống tinh thần nhưng nếu một chiếc máy bay chở 250 hành khách bị tai nạn và 247 người bị tử nạn, nó chỉ nhớ số người thoát chết! (Bà giả giọng nó): “Ồ mẹ ơi, mẹ có thấy cuộc đời thật là ẹp không? Ba người rơi từ trên trời xuống và họ không bị làm sao.” Chồng tôi và tôi hoàn toàn bất lực. Nhiều khi, cũng nói thật với bà, chúng tôi cũng muốn dùng Người buôn cát nếu chúng tôi không có cái cửa hiệu này.
Bà khách hàng lại gần Alan:
- Nó bị phạt?...
Đứa bé quay cái đầu tóc vàng xoăn về phía bà khách hàng. Một miếng băng lớn phủ kín miệng đứa bé. Trên miếng băng màu hồng, một nụ cười hiểm độc và một cái lưỡi đang lè được vẽ bằng bút lông, với mép môi kéo dài xuống dưới làm cho thằng bé mang một vẻ đang rất khó chịu.
Mẹ nó đang đóng gói chai Người buôn cát giải thích cho bà khách hàng:
- Anh trai nó đã vẽ cái miệng nhăn nhó. Tôi thì không thích anh nó vẽ nó đang lè lưỡi như thế. Nhưng vẫn tốt hơn là việc nghe nó cười nói cuộc đời thật tuyệt...
Bà khách hàng nhìn kĩ miếng băng. Qua cái nếp nhăn của miếng băng, dán vào miệng đứa bé, đằng sau cái miệng nhăn nhó được vẽ, rõ ràng đứa bé đang cười. Lucrèce đưa cho bà khách hàng túi hàng:
- Nó bị phạt. Khi ở trường cô giáo hỏi nó những người tự sát là ai, nó trả lời: “Người dân Thụy Sĩ”.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát