Chương 5
âng đóa hoa hồng bạch trong tay, Hoàng Uyê n đưa lên mũi ngửi. Mùi thơm nhè nhẹ như len vào cơ thể khiến lòng nàng xuyến xao...
Dì Hồng bước đến sau lưng Uyên, khẽ hắng giọng:
- Đừng bắt chước dì, tôn thờ loài hoa hồng bạch, sẽ khổ đấy.
Hoàng Uyên chột dạ:
- Dì đã từng yêu sao?
Đôi mắt dì Hồng cụp xuống, Hoàng Uyên bắt gặp những nếp nhăn trên mặt dì. Bao lâu nay dì sống như một người ở ẩn, quả nhiên là phải có một điều bí ẩn gì đây. Hoàng Uyên vọt miệng:
- Kể về tình yêu của di cho con nghe đi dì Hồng. Có phải dì đã từng gặp trắc trở, đúng không dì?
Giọng dì Hồng nhẹ tênh:
- Con nghĩ như thế à?
Hoàng Uyên gật đại:
- Vì con thấy dì không lấy chồng.
- Bộ ai lớn lên đều phải lấy chồng hết sao?
- Tất nhiên, bởi đó là qui luật mà dì.
Dì Hồng khỏa lấp
- Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, và dì lại nằm trong cái ngoại lệ ấy. Âu cũng là cái số cả Uyên ạ!
- Con không tin số của dì lại đen đúa như vậy?
- Mỗi người đều có một số phận khác nhau. Có lẽ dì đã trót sinh ra nhằm một vì sao xấu. Thôi, đừng có nói chuyện của dì, mà hãy nói chuyện của con kìa.
- Con à? Chuyện gì hả dì?
Dì Hồng cốc nhẹ lên đầu Uyên.
- Đừng có giả bộ cô ơi: Mai mốt đi lấy chồng bỏ tôi bây giờ.
Hoàng Uyên đùa:
- Biết đâu con sẽ giống dì.
- Nè? Hổng có nói gở, xui lắm. Giống dì để khổ à?
- Con thấy sống như dì, không bon chen, thanh thản vô cùng. Con đã nghĩ kỹ rồi, chắc con không về Sài Gòn học tiếp đâu dì ơi.
Chờ đôi chân con lành hẳn, con sẽ đi tìm việc làm. Dì sợ ba mẹ con không đồng ý, để con ở đây với dì.
Xoe tròn đôi mắt, Hoàng Uyên ngạc nhiên:
- Làm gì có chuyện đó. Lâu nay con đã ở đây
Dì Hồng lắc đầu:
- Lúc trước khác, bây giờ khác.
Bất chợt Uyên nghe sống mũi mình cay cay. Bao ngày qua khổ sở trên chiếc xe lăn thì nàng lại làm phiền dì, cực nhọc chăm sóc cho nàng suốt ngày, để bây giờ nàng đi đứng được thì lại bỏ mặc dì hay sao?
- Ba mẹ con không quan tâm chuyện con ở đâu đâu mà dì lo. Vấn đề kinh doanh mới đứng lên hàng đầu, con hiểu họ mà.
- Nói tầm bậy! Ba mẹ con mà nghe được sẽ buồn đó. Thôi, ngồi mơ mộng hay đợi chờ gì đó, dì không làm phiền con nữa đâu.
Hoàng Uyên phụng phịu:
- Dì chọc con hén?
Hai dì cháu lại cười khúc khích. ở bên dì Hồng, Uyên cảm thấy ấm áp và gần gũi hơn, bởi vì mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc.
Xin lỗi tôi muốn gặp bác Hoàng. Bà Bạch Cúc nhìn xoáy vào cô gái đẹp mà người giúp việc vừa đưa vào. Cô gái này, bà chưa từng gặp bao giờ. Chẳng lẽ cô ta là con gái bạn với ông Hoàng mới có cách xưng hô như vậy. Nhưng bè bạn trong khi làm ăn với ông Hoàng, bà cũng biết mặt rất nhiều.
Với cô gái có nét đẹp ''bốc lửa'' này, chỉ có thể là vũ nữ hay tiếp viên của các nhà hàng.
Lẽ nào ông Hoàng... Bà Cúc nhíu mày cảnh giác:
- Tôi là Bạch Cúc, vợ của ông Hoàng đây. Cô muốn hỏi gì?
Cô gái mắt sáng lên ngọt giọng:
- Ôi! Gặp được bác thật là may quá.
Bà Cúc mỉa mai:
- Nhưng cô bảo muốn gặp chồng tôi cơ mà
- Đúng là gặp được bác thì tốt hơn, dù sao cũng là phụ nữ dễ tâm sự hơn.
Bà Cúc chột dạ:
- Cô cứ nói thắng vào vấn đề. À! Cô cứ ngồi tự nhiên. Cô tên gì nhỉ?
- Cháu là Hồng Thủy. Cháu đến đây là để nói với bác về việc của Hoàng Uyên.
- Cô biết con Uyên?
- Vâng. Cũng tình cờ thôi. Nhưng cháu muốn nói đây là việc Hoàng Uyên đang yêu một người đàn ông đã góa vợ và có hai con.
- Hả! - Bà Cúc giật nảy lên kinh ngạc và sửng sốt - Cô không đùa chứ?
- Như vậy là bác không biết gì sao?
- Không giấu gì bác. Người đàn ông này đã từng là người yêu, người đi qua đời con trước khi cưới vợ lận...
Đó là lý do vì sao mẹ phải ra Đà Lạt ngay.
Bà Cúc ngừng kể và đập mạnh tay xuống bàn, nói tiếp:
- Con trả lời cho mẹ biết, việc đó có hay không? Bộ hết người để cho con lựa chọn rồi sao?
Hoàng Uyên nhỏ nhẹ:
- Thật sự con và Vũ Phong đang tìm hiểu nhau. Chúng con hợp nhau, yêu nhau vì sự đồng cảm.
Bà Cúc thẳng thừng:
- Đồng cảm là khi con "tật nguyền, què quặt kìa."
- Mẹ...
Hoàng Uyên kêu lên trong sự bàng hoàng.
- Ba mẹ không cho phép con yêu đương tùy tiện như vậy đâu. Bạn bè ba con không thiếu gì, ai lại đi gả con gái cho một người đàn ông góa vợ chứ? Hoàng Uyên à! Con hãy suy nghĩ kỹ lại đi. Con mới có hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi thôi, con lại chịu làm mẹ kế sao? Hồng Thủy còn bảo Vũ Phong chẳng qua chỉ muốn tìm người chăm sóc cho con cái, chớ không phải là tình yêu. Sở dĩ cậu ta chọn con mà không chọn Hồng Thủy là bởi vì không muốn cảnh ''Tào Thị'' xảy ra cho hai đứa con của mình. Con lấy cậu ta để trở thành cô bảo mẫu, thành vú em suốt đời sao Uyên?
- Mẹ đừng nghe lời chị ấy. Con và Vũ Phong yêu nhau, còn hai đứa trẻ ấy rất dễ thương, chúng tội nghiệp lắm.
- Con nên sống thực tế một chút Uyên ạ. Mây gió trăng hoa không có đẻ ra cơm ăn hằng ngày đâu. Về nhà lo phụ với ba con. Dạo này, việc làm ăn xuống đốc lắm.
- Con vốn không thích hợp với việc kinh doanh. Vả lại, con học hội họa cũng được ba mẹ đồng ý, sao giờ mẹ lại tỏ vẻ bực bội và la con. Huống chi bây giờ con đã dở dang, chẳng việc nào ra việc nào cả.
- Vì vậy con mới nên trở về nhà mình, không thể ở đây với dì con mãi.
Hoàng Uyên chua chát:
- Lúc trước ba mẹ rất sợ mất mặt trước khách khứa bạn bè khi phải giới thiệu đứa con gái rượu ''ngồi xe lăn'' lắm mà. Con thích sống ở đây hơn.
Bà Cúc chống chế:
- Con phải hiều cho ba mẹ, với lại cũng tại mấy ông bác sĩ chẩn đoán chẳng ra làm sao cả. Bạch Hồng! Em đã dùng chiêu gì để con Uyên mê mệt mà không chịu về Sài Gòn hở?
Bà Bạch Hồng đang ngồi lơ đãng chẳng xen vào câu chuyện của hai mẹ con Hoàng Uyên Giờ nghe bà chị mình hỏi như thế Bạch Hồng mím môi:
- Chị Hai à! Vì sao bé Uyên không thích về nhà, chị phải hiểu rõ hơn em chứ. Em là dì nó, em chỉ đón nhận nó bằng tình cảm chân tình của mình. Chị đừng ám chỉ gì cả.
Con nên nghe lời mẹ con, về Sài Gòn đi. Sài Gòn - Đà Lạt chẳng xa xôi gì, con muốn ra thăm dì lúc nào cũng được.
Bạch Cúc bật cười khan:
- Hoàng Uyên! Con làm gì giống như bị ''cống xứ'' không bằng. Kiểu này làm sao lấy chồng Việt kiều hay ngoại kiều được chứ.
Hoàng Uyên bỗng nghi ngờ:
- Bộ... ba mẹ có ý định gả con?
Bạch Hồng kín đáo liếc nhìn bà chị, rồi lặng lẽ giấu tiếng thở dài.
Mang niềm vui với ý tưởng dán một cánh diều hình đóa hoa mimosa, Vũ Phong hí hửng tìm Hoàng Uyên. Chắc hẳn cô bé sẽ thích chí lắm. Nhất định anh sẽ làm được, để mỗi chiều Hoàng Uyên có thể cùng ba cha con anh thả điều. Mãi nghĩ, Vũ Phong đã lên đến đồi cỏ tự khi nào, và ở đó đang có một người đứng quay lưng về phía chàng.
- Chào cậu Vũ Phong.
Vũ Phong có hơi ngạc nhiên bởi vì tiếng vừa phát ra ấy. Nhưng người phụ nữ đang đứng đó không thể cho chàng phải ngạc nhiên thêm, đã xoay người lại, nhìn thẳng vào mặt Vũ Phong.
- Tôi chắc chắn cậu là Vũ Phong, đúng không?
- Vâng, thưa bà.
- Chà. Cậu xưng hô kiểu đó, tôi tổn thọ sớm quá.
- Những tiếng xưng hô chẳng qua vì lịch sự.
- Thế à? Cậu không thắc mắc tôi là ai sao?
Vũ Phong định nói ''tôi cũng đang thắc mắc đây, chỉ vì bà đã giành nói cả'', thì người đàn bà cũng tự nói luôn:
- Tôi là mẹ của Hoàng Uyên.
- Thành thật xin lỗi bác. Cháu không biết.
Bà Cúc xua tay:
- Cậu đừng khách sáo như vậy! Không biết thì không sao. Vả lại, tôi cũng đâu có trách cứ gì. Có điều lúc nãy cậu nói xưng hô chẳng qua vì lịch sự, bây giờ cậu lại làm tôi ngượng vì cái chỗ lịch sự ấy.
- Bác nói thế là có ý gì?
- Có lẽ tôi chỉ đáng tuổi chị cậu thôi, Vũ Phong ạ.
Trán Vũ Phong toát mồ hôi. Anh không hiểu vì sao mẹ của Hoàng Uyên lại giáng ngang những đòn phủ đầu anh khi mới tiếp xúc như thế này. Quả nhiên bà vào đề ngay không do dự:
- Cậu yêu con Hoàng Uyên à?
- Dạ.
- Yêu bao giờ? Khi con Uyên còn ngồi trên chiếc xe lăn, hay khi bây giờ nó đã đi lại bình thường?
Vũ Phong điềm tĩnh:
- Tình yêu vốn khó nói lắm, nhất là trường hợp của con và Hoàng Uyên.
Chúng con yêu nhau bắt đầu từ sự cảm thông, từ những tình cảm trong sáng bình dị.
Bà Cúc nhếch môi:
- Cậu lãng mạn và cũng khéo nói lắm. Nhưng tôi biết cậu sẽ không ngỏ lời khi chân con Uyên không trị được đâu. Cậu rất khôn ngoan khi động viên an ủi
Hoàng Uyên chữa chạy.
- Bác nói gì, con không hiểu?
- Tôi nghỉ đơn giản và nói cũng đơn giản thôi, có gì mà cậu không hiểu. Cậu muốn tìm người báo mẫu kiêm cả y tá hộ lý cho hai đứa con tâm thần của cậu mà không phải mất khoản tiền nào hết, phải không?
Vũ Phong tái mặt..
- Bác thật là quá đáng. Bác đánh giá người khác sai lệch lắm. Còn nữa, bác đừng có độc mồm. Hai đứa bé ấy tuy thần trí có lơ ngơ đôi chút, nhưng chúng hoàn toàn không bệnh hoạn gì cả.
Bà Cúc tỉnh:
- Nếu không bệnh tật gì thì tôi mừng cho cậu, chớ gien di truyền cũng mạnh lắm đó. May là chúng giống cha. Nhưng thôi, đó là việc của gia dình cậu, còn mục đích tôi gặp cậu hôm nay là để nói cho cậu biết, gia dình tôi không đồng ý cho con Uyên và cậu yêu nhau đâu.
Vũ Phong tỏ ra bình tĩnh:
- Hoàng Uyên yêu con, chuyện này dì Bạch Hồng cũng tán thành.
Nhưng tôi là mẹ của Hoàng Uyên chớ không phải Bạch Hồng: Hơn nữa, con Uyên nó không yêu cậu đâu.
- Bác nói dối!
- Lúc đầu, vì tật nguyền ngồi trên xe lăn, nên nó muốn dựa vào cậu để có điểm tựa. Chứ bây giờ cậu nghĩ kỹ lại đi. Nó mới hơn hai mươi tuổi thôi, cái tuổi xuân hồng phơi phới mà lại có hai đứa con ngang xương như vậy được sao?
Vũ Phong vẫn cố nói:
- Hoàng Uyên không có ý nghĩ ấy đâu.
- Uyên yêu con thật.
- Cậu tin như thế à?
- Vâng, con tin. - Gọng Vũ Phong chắc chắn.
Bà Cúc nhẹ cười và mỉm Vũ Phong với đôi mắt nữa thương hại, nửa giễu cợt. Vũ Phong cảm thấy rất khó chịu. Anh tưởng chừng như mình đang bị xúc phạm nặng, nhưng phải cố nén, vì dù sao đây cũng là mẹ của Hoàng Uyên.
- Nếu vậy thì cậu đã lầm rồi. Con Uyên nó ngại không muốn nói rõ với cậu nên kêu tôi thay nó chuyển lời cho cậu: ''Cậu đừng chờ ở nó sự đồng cảm nữa. Chân nó đã lành rồi, nó sẽ dành cho một người khác xứng đáng hơn cậu nhiều. Nó nói nó còn vụng về lắm không có khả năng dạy trẻ đâu''. Còn tôi dù sao cũng phải nói lời cám ơn với cậu, bởi vì hồi lúc bị tai nạn, chỉ nghe bác sĩ đoán chừng như vậy thì nó đã suy sụp tinh thần rồi, nhất định không chịu đến bệnh viện nữa.
Nếu như không có tài thuyết phục của cậu thì chưa chắc... Nhưng mà cũng không thể vì thế mà bắt con Uyên phải trả ơn cậu bằng cách đó Vũ Phong ạ. Cậu đã mất vợ thì cũng nên kiếm người đàn bà nào mất chồng mà gá nghĩa, có phải thích hợp hơn không?
- …………………
- Ủa? Mà cậu có nghe tôi nói không vậy hả cậu Phong?
Vũ Phong mặc kệ mẹ của Hoàng Uyên nói những gì. Bà đúng là ''vừa đập vừa xoa'', nhưng bà chẳng thể nào xoa nổi vết thương như đang bị xát muối vào. Vũ Phong không biết mình nên cười hay nên khóc đây? Hoàng Uyên mà cũng phỉnh phờ với chàng nữa ư?
Nàng chỉ đồng cảm, chỉ sớt chia bởi vì bên cạnh nàng còn hiện diện chiếc xe lăn ư? Nếu thế thì thật là quá tàn nhẫn. Vũ Phong đã nhận xét lầm người. Chỉ mới đây ít phút thôi, chàng đã mang tâm trạng háo hức, đã phấn khởi với cánh diều thật độc đáo, đã tưởng nên những diều thơ mộng dễ thương, thế mà... Vũ Phong cảm thấy giận vô cùng. Giá như Hoàng Uyên cứ gặp chàng để nói lời chối bỏ tình yêu có phải hay hơn không? Để bây giờ anh không phải bẽ bàng vì những câu nói xốc và nặng ký như vừa rồi. Anh có nên gặp Uyên để hỏi rõ không?
Thôi, nàng đã để mẹ mình đến nói hộ thì ta còn đến gặp để làm gì nữa. Tự trọng lẫn tự ái đã ngăn Vũ Phong lại. Chàng bỗng ghét loài hoa vàng trên đồi cỏ này vô cùng.
Mimosa... mimosa... đồ giả dối.
Hoàng Uyên trở về Sài Gòn với tâm trạng vương mang, với nỗi buồn đan kín. Suốt dọc đường về, nàng gần như chẳng hé môi. Chẳng lẽ mẹ nói đúng? Vũ Phong chỉ cần nàng làm bảo mẫu cho hai đứa con chàng, bởi chàng không muốn cảnh mẹ ghẻ con chồng xảy ra với hai đứa con của mình? Còn chàng thì vẫn yêu Hồng Thủy?
Bất giác Hoàng Uyên thở dài. Nàng nhớ đến thái độ của Vũ Phong khi gặp Hồng Thủy, rõ ràng là không hề có vẻ trách cứ, oán hận. Và mắt Vũ Phong lúc đó nhìn Hồng Thủy vẫn nồng ấm làm sao. Rốt cuộc đối với Hoàng Uyên chỉ là tình thương hại một cô gái còn trẻ lại tàn tật, cho nên đã an ủi động viên.
Bà Bạch Cúc như đọc thấy thái độ của con gái, bà bồi luôn:
- Mẹ không ác ý, nhưng cậu ta không muốn gặp con như vậy mà hay Uyên ạ,
- Mẹ đừng nói nữa?
Hoàng Uyên buồn bã. Chẳng lẽ nàmg nói với mẹ rằng: dì Bạch Hồng đã không kịp gặp khi Vũ Phong đã đi cùng với một gái khác sao? Ngoài Hồng Thủy, Bích Thu, Vũ Phong còn quen biết bao nhiêu cô nữa? Vũ Phong hoàn toàn giả đối khi nói với Uyên là mình không có cảm tình với Bích Thu, cũng như không còn yêu Hồng Thủy. Trong khi Uyên đang muốn chứng minh cho mẹ thấy rằng, cô và Vũ Phong yêu nhau thật sự, thì anh lại quay ngoắt, lại phủ nhận như thế này sao?
Đầu Hoàng Uyên ong ong. Bây giờ cô chỉ mong mình mau về đến Sài Gòn. Đà Lạt với cô bây giờ là một kỷ niệm buồn. Thật là buồn cười! Nàng đến Đà Lạt để tìm quên chuyện tình, để giờ rời khỏi Đà Lạt, cũng để quên chuyện tình. Trong khi đó ở Đà Lạt, Vũ Phong cũng thất tình thất chí, anh rủ Lập đi uống rượu, say rồi thì tiếp tục đi hát karaoke. Lập kêu trời:
- Tha cho tao đi Vũ Phong à! Mày hư rồi còn muốn lôi kéo tao nữa sao? Tao đang cố làm một nguời đàn ông gương mẫu.
- Thế theo mày, uống rượu là hư hỏng à?
Lập cười:
Tất nhlên là không phải như vậy. Uống rượu khi đám tiệc, lễ lộc thì khác, còn mày mượn rượu để tìm quên, để đầu óc mụ mị không còn tâm trí làm việc thì chẳng hay ho chút nào cả.
- Ai nói với mày là tao không làm việc?
- Bác Lâm, chính cô thư ký của mày đã ca thán như thế.
Vũ phong gất góng:
- Hừ! Phụ nữ chẳng đáng tin chút nào.
- Phụ nữ toàn giả dối. Tao chỉ mong trên đời này không có phụ nữ.
Lập cà rởn:
- Ấy! Vậy mà nếu không có phụ nữ tin không có mày đó nha. Mỗi mình bác trai thôi là không tạo nổi ra mày đâu.
Vũ Phong trừng mắt:
- Thằng ông nộI! Tao sợ mày quá. Chút xíu vậy cũng méo mó được.
Lập cười cười, chợt nghiêm mặt hỏi:
- Phong này? Giờ cậu tính sao?
- Tính gì?
- Chuyện tình cảm.
Mắt Vũ Phong ngầu lên:
- Đã bảo đừng bao giờ nhắc đến việc đó nữa.
Lắc đầu, Lập điềm tỉnh:
- Con người không chạy trốn được vấn đề này đâu. Nhất là mày. Lằng nhằng không dứt khoát chỉ tỏ gây khổ cho chính bản thân mình. Có phải đối với Hồng Thủy, mày vẫn chưa quên, đúng không?
- Làm ơn đi, đừng có lấy kính hiển vi ra soi nữa, ông bác sĩ ạ. Hồng Thủy thay tình như thay áo, chính cô ta đã vứt bỏ mối tình với tao như vứt bỏ một chiếc áo cũ mà chẳng hề luyến tiếc. Thử hỏi người như vậy đáng để nhớ sao?
- Thế sao mày ỡm ờ không tỏ rõ thái độ dứt khoát?
Vũ Phong nhún vai:
Tao đã nói rồi. Dù sao lịch sự tối thiểu của người đàn ông cũng phải nên xử sự như vậy.
Lập vẫn thủng thẳng:
- Cô ấy đã đến gặp tao.
- Chuyện ấy không liên quan đến tao.
- Hoàn toàn có liên quan. Vì Thủy nhờ tao làm cố vấn, làm chiếc cầu nối. Thủy bảo rằng vì Thủy mà mày mới cưới vợ, mới xảy ra bất hạnh cho Yến Nhi và hai đứa nhỏ.
- Bây giờ Thủy sẽ thay mày chuộc lỗi với Yến Nhi. Hồug Thủy còn nói là sẽ yêu thương chăm sóc hai đứa nhỏ như con ruột của mình.
- Tao thấy Hồng Thủy bây giờ có vẻ chín chắn hơn trước nhiều.
- Ý mày muốn khuyên tao là...
- Không, tao chỉ nói thế thôi.
- Nếu vậy thì ông bác sĩ nghe đây. Ông chỉ nên khuyên bệnh nhân của mình dùng thuốc hằng ngày ra sao, điều trị thế nào...
Lập xua tay:
- Biết rồi. Mày thì hết thuốc chữa rồi, khỏi phải nói.
Lập tự hỏi: ''Không yêu như anh là khổ, hay yêu như Vũ Phong thì khổ?'' Đáp án này ai sẽ trả lời cho anh đây? Thôi, cứ để mặc cho hắn mượn rượu giải tỏa nỗi lòng đi. Ai biểu anh là bạn chi.
Bên cạnh Lập, Vũ Phong đang chơi vơi trong tiếng nhạc:
"Tình như nắng vội tắt chiều hoàng hôn
Tình không xa nhưng không thật gần
Tình như đá hoài nhưng chờ mong
Tình vu vơ sao ta muộn phiền
Tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại
Ngỡ chỉ là cơn say...
Đóa hoa tàng mỏng manh cuối trời
Như mất một lời chia tay……"
Vũ Phong lẩm nhẩm:
- Mimosa vàng và chia tay. Cũng giống như chúng ta ''chia tay hoàng hôn'' vậy, có phải không Hoàng Uyên?
- Hừ! Sao lại Hoàng Uyên? Mình không yêu cô ta đâu, quái gì phải nghĩ đến cô ta chứ.
Vũ Phong không độc thoại mà vô tình anh đã thốt lên như thế.
Lập ngán ngẩm nhìn bạn:
- Nói hay lắm! Vậy mày ráng mà làm được đi
Vũ Phong cười ruồi:
- Để quên đi một người là chuyện chẳng dễ chút nào cả. Đâu phải nói quên là quên được ngay.
- Nhưng Hoàng Uyên xử sự như vậy là quá dở. Chi mới vừa hồi phục là đã dứt bỏ mày rồi. Thử hỏi một người như vậy, có đáng để mày yêu không?
Cũng không thể trách cô ấy. Hoàng Uyên còn trẻ quá, trong khi tao là một gã đàn ông đã có con.
- Có con thì sao? Nếu thế thì Hồng Thủy đã nói rồi đó. Thủy chấp nhận ''nuôi con chồng'', mày còn chần chờ gì nữa mà không chịu nối lại duyên tình?
- Này! Rốt cuộc mày làm tao nghi ngờ rồi đó Lập. Mày nhận gì của Hồng Thủy mà nói vô dữ thế?
Lập nhún vai:
- Tao chỉ vì bất mãn Hoàng Uyên
- Hoàng Uyên ư?
- Phải. Đôi lúc tao còn tự hỏi mình giúp cô ấy chữa trị chân là có sai lầm không nữa kìa?
Vũ Phong trợn mắt:
- Ê! Lương tâm của người bác sĩ đến đâu mậy? Nên nhớ, hai chữ "y đức'' trên hàng đầu đó nha, bác sĩ Lập.
- Hóa ra mày tỉnh táo hơn tao tưởng nhiều.
- Nè. Tao không say đâu.
- Ừ! không say rượu, nhưng say tình đúng không?
- Chán tình thì có. Có lẽ từ nay? tao sẽ tập trung lo cho bé Vy và bé Quyên là hơn hết. Dù sao đối với chúng, tao cũng chưa tròn trách nhiệm một người cha tốt.
Lập đùa:
- ''Cha'' ơi ''Cha'' nhận ra như vậy là "cha'' tốt rồi đó ''cha'' ơi.
- Thằng ma! Lại đùa. Thôi về, không uống nữa.
Lập tỉnh g:
- Nãy giờ tao chờ câu đó. Nói thiệt nghe, đi làm về chưa kịp tắm táp ăn uống, mày lôi tao đến đây uống mấy ly, nãy giờ chỉ muốn ''đi về để cho chó ăn chè''. Vũ Phong cười to. Cả hai bước ra khỏi quán nhậu
Vừa ra khỏi cổng công ty, Bích Thu phát hiện phía sau mình đang có một cái đuôi đeo bám. Hơi hồi hộp, Bích Thu quan sát chung quanh. Đường không vắng có rất nhiều người qua lại, điều đó khiến cô bình tĩnh hơn. Và quả nhiên chiếc xe kia đã tiến lên và ép sát vào xe Bích Thu.
- Chào em!
Một giọng khàn đục cất lên. Bích Thu hơi ngờ ngợ. Cô chưa kịp có phản ứng gì thì gã đàn ông đã nhanh tay gỡ phăng bộ râu quai nón trên khuôn mặt mình và vứt mạnh xuống đất.
Bích Thu kêu ngay:
- Hồ Nhựt.. Anh... anh làm trò gì vậy?
Nhựt nheo mắt cười:
- Hóa trang.
Mắt Bích Thu hơi tối lại. Gặp gã giang hồ lãng tử này, đại họa đây. Phải bình tĩnh mới được. Bích Thu giả vờ ngọt giọng:
- Bỗng dưng lại hóa trang, là có ý gì đấy hả anh Nhựt?
- Anh đi tìm em nhưng lại không muốn chạm trán bất ngờ với thằng em rể.
Bích Thu hơi lo lắng:
- Tìm Thu chi vậy?
- Em hỏi anh câu này lạ đó nghe Thu.
"Trai tứ chiếng gặp gái giang hồ'' mà hỏi là chi vậy?
Bích Thu tái mặt:
- Hồ Nhựt à! Anh đừng có ăn nói hồ đồ nữa.
Hồ Nhựt cười điểu:
- Cứ ngở như lúc trước, nên anh quên.
- Chà! Dạo này em làm gì mà trông xinh đẹp hẳn ra đó nha. - Rồi chợt nhớ đến công ty ''Song vũ'', Nhựt hỏi - Em làm công việc gì trong công ty?
- Thư ký.
- Nữ thư ký ư? Em không đùa chứ Thu?
- Em làm thư ký, chắc ''ngoài giờ'' quá.
Bích Thu gay gắt: - Anh nói thật khó nghe.
Giọng Hồ Nhựt lại cợt nhả:
- Chẳng lẽ thằng em rể giám đốc của anh cùng lại thích cái trò ''ngoài giờ'' này.
- Anh lại nói bậy gì đó?
- Em đang làm cho Vũ Phong đúng không? Em có biết hắn là ai không? Là thằng em rể bất nhân của anh đó.
Bích Thu hơi bất ngờ. Nhưng cô vờ thản nhiên ngay:
- Đó là chuyện đời tư của giám đốc và anh, tôi chẳng có gì phải quan tâm.
Hồ Nhựt bật cười ngay:
- Anh rành quá mà. Thu chẳng đơn giản đâu. Và anh cũng cam chắc một điều là Vũ Phong không hề biết về quá khứ ''sôi nổi'' của em, đúng không Bích Thu?
Nhìn Bích Thu thật nhanh, Nhựt đã bồi luôn:
- Em yên tâm đi! Anh sẽ không nói gì với hắn đâu, vì đây cùng là cái máy in tiền cho anh. Nhưng có lẽ từ nay, chúng ta sẽ cùng hợp tác với nhau, sẽ có lợi nhiều lắm đó.
Bích Thu rùng mình, nhưng cô không dám nói gì cả. Cô đấu dịu:
- Hồ Nhựt à? Anh biết rồi đó, em đã bỏ nghề từ lâu rồi. Và sau khi học một khóa vi tính văn phòng em mới được tuyển chọn vào đây. Em xin anh, vì cuộc sống, anh đừng có bươi móc.
- Dĩ nhiên anh cũng chờ coi sự hợp tác của em với anh nữa chứ.
Nói rồi, Hồ Nhựt nhấn ga vọt lẹ. Bích Thu hiểu ra đây là sự cảnh cáo của gã ma cô này. Không được, nhân lúc không có Hoàng Uyên và cả Hồng Thủy ở đây, cô phải tranh thủ cho được tình cảm của Vũ Phong.
Bích Thu ghé chợ cô mua rất nhiều đồ cho bé Vy và bé Quyên, từ những con búp bê, những món đồ chơi xinh xắn, những chiếc nơ cột tóc đủ màu sắc. Nhất định Vũ Phong sẽ vui lắm, còn hai đứa trẻ sẽ thích lắm đây.
Bích Thu đến nhà Vũ Phong, vừa kịp lúc anh lái chiếc xe ra khỏi cổng. Thu mau mắn:
- Anh Phong! Hôm nay anh cho em đến trường đón hai đứa nhỏ với nhé.
- Thu đến tìm ông Lâm à? Vô nhà chơi đi không phải phiền Thu đâu.
Bích Thu nhoẻn cười:
- Lâu quá không có đến chơi với hai đứa nhỏ nên em cố tình đến để đi cùng anh đón chúng. Em không phải đi tìm cậu. Anh Vũ Phong! Cho em đi chung với nghen. Em có mua nhiều đồ chơi cho chúng lắm.
Bích Thu nói mãi, cuối cùng Vũ Phong đành nhượng bộ. Dù sao cô ấy cũng là họ hàng với ông Lâm, ông quản gia trung thành của gia dình anh cơ mà. Chiếc du lịch phóng vụt qua, để bên kia đường dì Bạch Hồng nhìn theo lắc đầu: - Lẽ nào cậu ta đúng như lời chị Cúc nói? Nhưng nếu yêu Hoàng Uyên thì cậu phải tới hỏi thăm tin tức. Đằng này, từ ngày Hoàng Uyên về Sài Gòn, cậu ta cũng chẳng thấy có mặt trên đồi. Còn bà thì lại không biết lần thứ mấy trông thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh Vũ Phong rồi. Bạch Hồng không ngờ mình cũng lại nhận định lầm người như vậy?
Đập tay xuống bàn, ông Trọng Hoàng hét lớn:
- Con không được cãi lời ba?
Hoàng Uyên nhìn sững ông Hoàng. Lần đầu tiên ba nàng mới có thái độ to tiếng như thế với nàng. Nhưng sự việc như thế này, bảo sao nàng chấp nhận cho được. Hoàng Uyên mở to mắt nhìn cha, giọng khẩn khoản:
- Ba à! Con xin ba đừng có ép con chuyện này mà.
Ông Hoàng vỗ nhẹ lên vai con gái:
- Ba xin lỗi vì có hơi nóng nảy. Nhưng Uyên à. Bây giờ chỉ có con mới cứu được ba.
- Chẳng lẽ con thản nhiên ngồi nhìn ba sa cơ thất thế như vậy sao?
Mặt Hoàng Uyên đỏ rần lên:
- Nhưng ba có biết là Quốc Trung chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi không?
- Ba biết chứ.
- Vậy sao ba còn ép con?
- Vì Quốc Trung nó thích con. Vả lại, con chịu lấy Quốc Trung, gia dình nó sẽ không có lý do gì để dập hàng, để cạnh tranh với ba.
Vẫn biết điều này. Nhưng cứ phải nghe từ chính miệng của cha mình nói ra thì Hoàng Uyên không sao chịu nổi. Cô òa khóc tức tưởi:
Ba mẹ chỉ vì công việc làm ăn mà bất cần tất cả sao? Con nhất định không chấp nhận chuyện này.
Ông Hoàng nổi nóng:
- Thế thì con chấp nhận yêu thằng già đã góa vợ, có phải không? Được, con hỏi nó đi, nó có chịu cưới con không? Có chịu bỏ ra một số tiền lớn để bù vào khoản thất thoát của ông nhạc này không? Thì ba sẽ đồng ý.
Hoàng Uyên kêu lên:
- Ba! Ba thật là quá đáng. Con yêu Vũ Phong, nhưng sẽ không lợi dụng anh ấy đâu.
Ông Hoàng hắng giọng.
- Nếu vậy thì con đừng hòng gặp lại nó.
- Con cái người ta toàn mang lại lợi nhuận, còn ba thật là vô phúc. Hết người rồi đi chọn một thằng đàn ông góa vợ. Hứ? Dù sao thằng trẻ như Quốc Trung vẫn hơn nhiều.
Giận cha đến nghẹn lời. Hoàng Uyên bỏ chạy về phòng đóng cửa lại.
- Con với cái...
Ông Hoàng cằn nhằn toan đứng lên bỏ đi thì có tiếng chuông gọi cổng. Ông gắt gỏng gọi chị bếp mở cửa.
- Thưa bác.
Ông Hoàng bật dậy khỏi ghế:
- Tiến Đạt? Là cậu đó à? Cậu đến đây làm gì nữa?
Tiến Đạt như không để ý đến vẻ lạnh lùng của ông Trọng Hoàng đã nói ngay:
Con đến đây là tất cả sự thành tâm, Con mong bác bỏ qua nhưng lỗi lầm nông cạn của con.
- Bây giờ cậu muốn gì?
Thong thả đặt những gói quà to đùng lên bàn, Tiến Đạt lễ phép:
- Trước tiên, con xin phép bác cho con được gặp và chào bác gái với em Uyên.
- Cậu biết con Uyên đã bình phục rồi à? Ai thông tin cho cậu vậy?
Tiến Đạt gật ngay:
Có lẽ vì còn yêu em Uyên, nên mọi việc về Uyên, con điều quan tâm. Đáng lẽ con đến khi Hoàng Uyên đang được điều trị lận, nhưng vì ông sếp của con lúc đó cứ cử con đi công tác nước ngoài hoài.
Ông Trọng Hoàng khinh khinh:
- Thế cậu nghĩ chúng tôi sẽ hoan nghinh cậu đến à?
Tiếu Đạt thản nhiên:
- Bác ơi! Người ta nói ''đánh kẻ chạy đi chớ không ai đánh người chạy lại'' cả.
Ông Hoàng hất hàm hỏi:
- Cậu đã chạy đi như thế nào, mà giờ bảo chúng tôi đón cậu trở lại?
- Mong bác hãy nghĩ lại mà bỏ qua những lỗi lầm của con đã gây ra. Con người không có ai toàn mỹ được hết.
- Đừng lý sự nữa! Bây giờ cậu muốn gì?
- Con vẫn còn yêu Hoàng Uyên. Bác Hoàng, hãy cho con cơ hội, con hứa với bác.
Ông Hoàng nhếch môi:
- Rất tiếc là tôi không thể cho cậu cơ hội mong manh đó. Hoàng Uyên sắp kết hôn rồi.
- Con biết, và con còn biết, người mà bác định gả, cũng như lý do vì sao nữa kìa.
Đôi mày ông Hoàng như dựng ngược lên, ông hằn học:
- Cậu tưởng mình là ai mà có thể xen vào chuyện gia đình tôi.
- Hoàng Uyên không thể lấy thằng nhóc con đó, bác Hoàng ạ. Nó không xứng.
Ông Trọng Hoàng gạt ngang:
- Còn cậu xứng sao? Nên nhớ, cậu trở mặt như thế nào nhé.
Tiến Đạt vẫn lì lợm:
- Vì vậy con sẽ làm mọi việc để chuộc lỗi với Uyên
- Vô ích! Cậu hãy về đi, ngay bây giờ sẽ chưa muộn vì con Uyên không trông thấy.
- Con đến đây rất thiện ý. Con muốn giúp bác. Bác không hỏi vì sao con biết à?
Ông Hoàng xỏ:
- Một kẻ cơ hội thì có chuyện gì mà không biết chớ:
Tiến Đạt phách lối:
- Vậy thì bác cũng nên chộp cái kẻ cơ hội này đi. Nó sẽ có cơ hội cho bác đấy, bác Hoàng. Không lẽ ông Lê Quốc hơn tập đoàn Hưng Thịnh sao bác? Ông Trọng Hoàng toát mồ hôi. Xem ra cái thằng mà ông cho là cơ hội này biết, rất nhiều chuyện thì phải? Như vậy sẽ chẳng đơn giản đâu.
Và chẳng đợi ông Hoàng có cử chỉ hay phản ứng, Tiến Đạt khôn khéo ''lùi một, bước để thủ thế''. Anh thản nhiên nói:
- Nếu bác không thích thì coi như con chưa đến đây vậy. Còn nếu bác cần gì thì cứ gọi điện cho con. Đây là danh thiếp của con.
- Chào bác, con về!
Ông Hoàng chưng hửng. Giây phút đó ông bỗng ngồi trơ như hòn đá. Vợ ông từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy quà cáp trên bàn bà hỏi ngay:
- Ai vừa đến thế hả ông?
- Bà thứ đoán xem!
Bà Bạch Cúc thở nhẹ:
- Bạn bè ông thì nhlều, tôi làm sao đoán cho ra. Nhưng muốn lấy lòng ông bây giờ chắc là Quốc Trung rồi.
Ông Hoàng nặng nề:
- Là Tiến Đạt.
- Hả?
Vừa ngồi xuống ghế xa lông, bà Cúc đã giật nảy người lên như bị điện giật vậy. Bà hỏi lại:
- Tiến Đạt ư?
- Phải.
- Nó dám đến đây à? Để làm gì:
- Ông Hoàng cười khẩy:
- Xin cưới con Uyên nhà ta.
- Nói dễ nghe như vậy sao? Hừ! Nó tưởng nó là ai chứ? Lúc con Uyên gặp tai nạn đang tuyệt vọng, tôi đã năn nỉ nó hết lời chỉ cần nó đừng bỏ con Uyên, gia tài sản nghiệp đều sẽ là của nó. Vậy mà nó lại dửng dưng. Bây giờ thì đừng hòng.
Ông Hoàng ngồi trầm ngâm. Trong đầu ông bây giờ như một mớ hòng bong rối bời không biết lần đâu đề mà gỡ ra. Chuyện làm ăn liên tục bị thất bại, cơ chế làm ăn bây giờ khác xa trước nhiều.
Những điều ông lo ngay bây giờ là làm sao phải hợp tác được với một người có thế lực nhiều hơn nữa, mới không bị Tản Phong dập hàng. Ông đã chọn Lê Quốc. Nhưng xem ra lời Tiến Đạt mới có lý hơn. Dựa vào Hưng Thịnh thì ông sẽ không có gì để lo lắng. Tiến đạt sẽ bán đứng Hưng Thịnh cho ông chăng?
- Nếu thế thì sao ông không nhân cơ hội này chứ?
Từ những ý tưởng kết nối đó, ông Hoàng thấy có phần phấn khởi hơn. Ông cho rằng cuộn chi đang rối sắp được gỡ ra rồi.
Ôm cây đàn ghita Vũ Phong vừa khẩy vừa cất giọng hát:
"Chiều đã đi vào vườn mắt em
Mùa thu qua tay đã bao lần
Ngàn cây thấp nến lên hai hàng
Để nắng đi vào trong mắt em
Màu nắng bây giờ trọng mắt em..."
Hát xong, Vũ Phong bỗng thấy lòng bâng khuâng một nỗi buồn. Vì sao anh chọn bài ''Nắng thủy tinh'' của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn nhỉ? Vô tình hay cố ý, chính anh cũng không biết. Chỉ biết rằng khi cất lên tiếng hát xong, anh bỗng thấy nhớ Hoàng Uyên. Dù cô vô tình với anh, nhưng anh vẫn không thể quên dễ dàng.
Trong khi đó Hồ ng Thủy đứng lặng đi nơi bậc cửa. Có một cái gì đó làm xao xuyến tim nàng.
- Phải chăng Vũ Phong vẫn còn yêu mình?
Hồng Thủy lẩm nhẩm và tự hỏi. Bởi vì anh vẫn còn yêu nàng, vẫn mãi nghĩ về nàng nên đã hát bài này.
Ý nghĩ đó giúp Hồug Thủy tự tin hơn.
Nàng nghĩ rằng mình đã chọn đúng thời điểm để đến đây. Hồng Thủy cất giọng rất ngọt:
- Vũ Phong! Bao năm qua rồi mà giọng anh vẫn ấm như ngày nào. Sự xuất hiện đột ngột của Hồng Thủy không khiến Vũ Phong phải ngạc nhiên. Bởi vì chẳng phải là lần đầu, cô không chỉ đến nhà làm phiền anh mà còn đến cả công ty nữa kìa. Tỏ ra lạnh nhạt, Vũ Phong nói:
- Thời gian trôi qua, sẽ chẳng có gì giữ lại được như từ đầu đâu, Thủy ạ.
Hồng Thủy dẩu môi:
- Nhưng có một cái sẽ mãi tồn tại. Đấy là tình yêu.
Vũ Phong nhếch môi:
- Vậy sao?
Tự nhiên bước đến ngồi xuống ngồi cạnh bên anh, Hồng Thủy di di những ngón tay thon dài trên phiếm đàn, hạ giọng:
- Vâng. Cũng như tình yêu của chúng mình vậy.
Vũ Phong nhích ra.
- Giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, bộ Thủy quên rồi sao?
- Vũ Phong! Em đã giải thích rồi, sao anh không tin em? Em không phụ bỏ anh, cũng không hề yêu Tony.
- Thế sao cô đi theo hắn?
Ngỡ Vũ Phong đã chịu nghe lời của mình, cô sung sướng giải thích:
- Là vì gia dình. Lúc đó cha em đang gặp tai ương. Chuyện lái xe đụng chết người đã là cái tội, còn bỏ chạy, còn trốn tránh lại càng nặng tội hơn. Phận làm con, em không thể đứng nhìn cha mình rơi vào vòng tù tội, anh có hiểu không Vũ Phong?
- Hóa ra cô là nàng Kiều thứ hai bán mình chuộc cha à?
Nghe giọng điệu mỉa mai của Vũ Phong, Hồng Thủy tức anh ách, nhưng phải kềm lại:
- Em không đề cao mình. Nhưng sự thật là như vậy. Lúc đó Tony đã bỏ tiền ra lo hết mọi việc, từ chuyện bồi thường lo mai táng cho gia dình nạn nhân, đến việc êm xuôi trót lọt trước vòng lao lý của cha em. Nếu anh là con, anh sẽ giải quyết, cách nào khi điều kiện đánh đổi của anh chàng Việt kiều là như thế?
Một chút im lặng. Vũ Phong không biết lời Hồng Thủy đâu là sai, đâu là sự thật. Nhưng quả nhiên cô vừa đặt ra cho anh một câu hỏi khó. Vũ Phong nghe lòng hoang mang một tí.
- Sao lúc đó cô không nói điều đó với tôi? Vì cô thấy rõ tôi nghèo hơn tay Việt kiều đó phải không?
Hồng Thủy vẫn nhỏ nhẹ:
- Mọi chuyện đều đã được sắp xếp, giải quyết Nói ra thì cũng chắng giải quyết được gì? Hơn nữa em cho rằng.,. cho rằng mình bị phản bội, bị hứa dối, anh sẽ dễ dàng quên được em. Nên em quyết định để anh hiểu lầm.
Hồng Thủy nói xong, cô lén quan sát khuôn mặt Vũ Phong. Nhưng cái vẻ kín như bưng ấy cháng giúp cô hiểu được anh đang nghĩ gì? Có xúc động? Có tin cô không? Nhưng Hồng Thủy thì khá hài lòng với vai diễn của mình. Ít ra thì sự phản bội của cô cũng có nguyên nhân, mà nguyên nhân này đáng được cảm thông hơn là lên án.
Vũ Phong chợt đưa tay vào túi lấy gói thuốc ra đốt cho mình một điếu. Những lúc như vậy anh muốn trấn tĩnh, muốn chế ngự tình cảm của mình.
Hồng Thủy nhận biết điều đó, cô khẽ khàng nói tiếp:
- Vũ Phong à! Đúng ra thì mọi chuyện đã kết thúc từ đó. Anh vì hận em mà đi cưới vợ. Những tưởng sự việc rồi sẽ im lìm phẳng lặng, em cam tâm chấp nhận sự giày vò, làm trò tiêu khiển cho Tony. Em bất hạnh nhưng anh hạnh phúc vui vẻ cũng đủ cho em mãn nguyện rồi. Nào ngờ dòng đời lại không êm ả như mình tưởng. Khi biết vợ anh qua đời để lại hai đứa bé thơ ngây bé bỏng, em cứ day dứt mãi. Thương anh, tội cho hai trẻ, em quyết định phải làm một cái gì đó. Vũ Phong à! Dù sao thì anh và em cũng đều có chồng, có vợ.
- Anh có hiểu ý em nói không? - Hồng Thủy bỗng ngập ngừng.
Vũ phong cũng ơ hờ:
- Nghĩa là sao?
- Em đã chia tay với Tony, em muốn cùng anh chăm sóc, lo lắng cho hai đứa nhỏ. Em sẽ thương chúng như con ruột của mình. Sống với nhau, chúng ta sẽ không có cánh ''con anh, con em, con chúng ta''.
Một chút xót xa, một chút tội nghiệp trong từng lời kể của Hồng Thủy, nhưng Vũ Phong hoàn toàn không thấy sự xao động từ trái tim. Anh dửng dưng:
- Bát nước đã đổ đi rồi, không mong gì hốt lại được, Hồng Thủy ạ.
- Anh thật là tàn nhẫn đó Vũ Phong.
Hồng Thủy hét toáng lên:
- Anh tưởng những cô gái bây giờ đến với anh sẽ vì tình yêu ư? Anh lầm rồi
Phong ơi. Chẳng ai dại gì vào ôm hai cục nợ với vai trò ''kế mẫu'' đâu.
- Vậy còn Thủy thì sao?
Chớp mắt một cái, dòng lệ bỗng lăn dài trên đôi má, giọng Hồng Thủy bi thương:
- Vì không muốn có con với Tony, không muốn sinh con với một người mà mình chẳng hề yêu thương, nên em buộc mình trở thành người phụ nữ không có khả năng sinh con.
Vũ Phong sừng sờ, anh lặng đi rất lâu, để sau cùng anh bật thốt với những lời lẽ yêu thương:
- Tại sao ''em'' lại làm như vậy? Em thật là khờ và nông nổi.
Tiếng em bất ngờ và tự nhiên chứng tỏ, anh rất tin vào những điều mình nói. Hồng Thủy cảm thấy mình diễn không xoàng chút nào. Nhẹ tay gạt những giọt nước mắt, cô thong thả từng lời:
- Em rất mãn nguyện và không hề hận về việc làm đó. Trước lúc bỏ đi thiên chức làm mẹ, em cũng đau khổ biết dường nào.
Anh không hiểu nổi tâm trạng của em lúc đó ra sao đâu. Em đã bị day dứt, bị giằng xé ghê gớm lắm chứ. Nhưng quả tình khi nhìn thấy Tony điên tiết vì hắn chỉ chiếm được xác thân chớ không chiếm được trái tim, được tình cảm yêu đương của em, thì em cảm thấy lòng mình rất thanh thản.
Một điếu thuốc nữa được Vũ Phong lấy ra gắn trên môi. Hồng Thủy biết rằng điếu thuốc vừa rồi anh có tận hưởng tí nào đâu.
Nhưng cô cũng giả vờ ngăn lại:
- Đừng hút nữa anh ạ. Hút thuốc có hại cho sức khỏe, em không cho anh hút nhiều vậy đâu!
Nhìn sâu vào đôi mắt Vũ Phong, Hồng Thủy bông hạ giọng:
- Nếu vì chuyện của em mà anh phải đốt thuốc liên tục như vậy, em sẽ không cho ''phép'' cả mình.., Em sẽ không nói gì nữa hết.
Vũ Phong bàng hoàng, giọng anh nồng ấm lạ thường:
- Hồng Thủy? Hồng Thủy ơi...
Đúng là ''anh hùng không qua được ải mỹ nhân''. Âm vang êm dịu ngọt ngào đó làm Hồng Thủy cười thầm. Cô tự khen mình diễn đạt, rất đạt nữa là khác. Ôi, hoàn hảo và tuyệt vời quá! Tuy kịch bán cũ rích không hay lắm, nhưng cái bi thương đó đã đánh đổ, đã phá vỡ được bức tường băng giá, phá vỡ bở rào ''oán giận'' mà từ lâu Vũ Phong đã xây nên.
- Xin lỗi em. Anh xin lỗi em, Thủy ạ.
Vũ Phong có vẻ cảm động. Chỉ chờ có thế, Hồng Thủy chủ động, cô chồm tới ôm choàng Vũ Phong ngả đầu vào vùng ngực rắn chắc khỏe mạnh của anh, cô òa khóc nức nở.
Vũ Phong im lặng, không nói và Hồng Thủy lại nghe rất rõ tiếng thở dài và từng nhịp đập của trái tim anh. Cô tin và hiểu rất rõ là mình đã chiến thắng trọn vẹn tình cảm của anh, ít nhất thì cũng vào giây phút này.
Nhưng cô biết phải nén, phải nên dừng lại ở lúc nào. Ông bà xưa có câu. ''Dục tốc bất đạt'' mà. Ý tưởng đó lướt qua, Hồng Thủy buông Vũ Phong ra, giọng cô vờ như hối hận:
- Ấy chết! Em xin lỗi anh, chỉ tại vì em đã không kiềm chế được lòng mình. Đừng trách em nhé Vũ Phong! Nhưng anh biết không? Ít ra thì em cũng thấy nhẹ lòng khi nói ra tâm sự của mình. Vũ Phong à! Có lẽ chỉ lần này thôi, từ nay em sẽ không để anh khó xử đâu.
- Em nói gì?
- Chúng ta không duyên phận, em không nên gặp anh nữa.
Và bất ngờ hơn cô vụt ôm chặt gương mặt anh, rồi nhẹ nhàng và điêu luyện, cô áp cánh môi hồng gợi cảm và đầy quyến rũ của mình lên đôi môi anh. Môi quấn môi, Vũ Phong như mụ mị đi vì nụ hôn ngọt ngào say đắm ấy. Anh chủ động đón nhận và còn đáp trả lại cô bằng tất cả sự cuồng nhiệt, nỗi đam mê. Thời gian như ngừng lại. Và rồi cuối cùng Hồng Thủy vẫn là người biết cách lèo lái con thuyền. Cô khôn ngoan nghĩ rằng cứ tiến sâu vào bão táp sẽ bị nhấn chìm ngay, chỉ bằng cứ để trời quang mây tạnh, mọi việc sẽ im dịu hơn. Buông anh ra, giọng cô thổn thức:
- Cám ơn anh. Chi có bên anh, em mới có được những cảm giác tuyệt vời này. Vĩnh biệt anh. Em chỉ muốn nói với anh một câu:
''Mãi mãi em chỉ yêu có một mình anh thôi, Vũ Phong ạ''.
Hồng Thủy bỏ đi như chạy trốn, còn Vũ Phong thì hãy còn chơi vơi bởi nụ hôn tuyệt vời sau những tháng năm dài hiểu lầm chia cách nhau. Anh có nên nối lại chuyện tình với Hồng Thủy không?
Còn Tiếng Mưa Đêm Còn Tiếng Mưa Đêm - Hồng Kim