Chương 5
an San! Cô giỏi quá hả?
Đôi mắt Trác dữ tợn:
- May là tôi đã đến kịp. Nếu không, cô lại đi với nó phải không?
Vừa quát, Trác vừa nắm hai vai San San bóp mạnh và lắc. San San đau đớn oằn người xuống:
- Tại anh ấy đi theo tôi. Thật ra thì chỉ thăm hỏi nhau như bạn bè.
- Thăm hỏi nhau như bạn bè? Không tin cô được! Tôi nói cho biết, còn để tôi bắt gặp lần sau nữa thì đừng có trách.
Xô hất San San một cái ngã ngửa ra sau, Trác hầm hầm:
- Cô không cần đến những chỗ khác nữa. Như Ý sẽ thay cô.
Trác ra hiệu cho xe chạy thẳng về nhà. San San không dám hỏi một câu. Cô còn nhớ rõ những trận đòn của Trác, anh ta đánh cô bằng sợi dây nịt da, đánh không cho khóc.
Xe chạy thẳng và đến một ngôi biệt thự, Trác đích thân dẫn San San vào.
Bên trong là một hộp đêm. San San không còn lạ gì những hộp đêm như thế này, cô lùi lại:
- Hay anh vào một mình đi, tài xế xe đưa tôi về. Tôi hứa sẽ ở nhà không đi đâu.
- Nói nhiều quá!
Trác lôi bừa San San vào:
- Tôi muốn cô tiếp người này cho tôi. Cô mà làm hỏng việc của tôi, đừng có trách tôi độc ác.
San San ứa nước mắt, cô trì lại:
- Anh Trác! Dù sao tôi cũng đã đem lại nhiều tiền cho anh, xin anh đưng buộc tôi.
- Câm miệng!
Từ bên trong chủ nhân của căn biệt thự đã đi ra, niềm nở:
- San San! Mãi đến hôm nay mới gặp cô. Vào đi!
Tự nhiên, ông ta ôm quàng qua vai San san đi vào nhà. San San định lách người qua tránh, cô bắt gặp ngay đôi mắt dữ tợn của Trác, nên cúi gằm mặt riu ríu đi theo, nhưng nước mắt tủi thân bắt đầu rơi.
Hai người được hướng dẫn ngồi vào bàn. Trác cố tình ngồi riêng lẽ để San San ngồi với người chủ.
- San San! Mời!
Ly rượu rót đầy đưa vào tay San San:
- Uống đi, rồi nhảy với anh một bản. Hay là còn mệt thì một lát nữa chúng ta ra vườn, ngoài đó mát mẻ hơn.
San San nhận ly rượu cô uống cạn. Muốn hay không thì Trác đã từng bắt cô làm những việc này, vừa lòng những người đàn ông đang hợp tác. Và với Trác, cô chỉ là một công cụ, một kẻ mà Trác sử dụng cho đến khi nào không còn sử dụng được nữa thì thôi. Tấm thân này thì còn gì nữa, tại sao. Nam Giao còn tiếc rẻ.
Ly rượu thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm... San San đứng lên, mặt cô đỏ hồng lên dưới ánh đèn, cô bước ra sàn nhảy. Đèn tối hơn... San San từ từ cởi bỏ chiếc áo ngoài, đến chiếc robe, còn lại hai mảnh. Cuối cùng cô cũng cởi nốt, người uốn éo theo điệu nhạc dồn dập. Cả khán phòng sững người khi đèn bật sáng lên, San San vẫn uốn cong người.
- Em không cần nhảy nữa San San!
Chiếc áo choàng khoác lên người San San, cô được đưa vào đi lên lầu, nơi đó có chiếc giường rộng, căn phòng đẹp lộng lẫy. San San cởi bỏ chiếc áo choàng lúc nãy được khoác lên người, cô đứng lặng yên chờ đợi, một sự lặng yên đầy tình dục, rồi toàn thân San San được nhấc bổng lên đi đến bên chiếc giường. San San nghe vẳng tiếng hát của mình trong nước mắt:
Tay em đây, mời khách hãy ngả đầu say Đây rượu nồng uà hồn của em đây Đây hộ hồn em triền miên trên sóng...
Hương Thủy! Chúng mình cưới nhau đi. Nếu như em không có can đảm thưa chuyện với ba, anh sẽ gặp ông. Tại sao em phải sợ, đây là hạnh phúc của chúng mình mà. Nghe em? Nếu như bác đánh anh, anh cũng sẵn sàng để ông đánh. Chứ mỗi đêm về nhà một mình, anh không chịu nổi sự nhung nhớ em.
Nam Giao nói một hơi dài dỗ dành, đôi môi mềm ấm của anh lướt trên đôi vai trần của Hương Thủy. Cô mỉm cười, lồng bàn tay mình vào tóc anh:
- Em và anh yêu nhau, nếu ba mắng thì cùng chịu đúng không?
- Phải!
- Vậy thì chúng mình cùng đi gặp ba.
- Ừ!
Nam Giao khép mắt lại. Anh tự mắng mình gian dối. Cô ấy thành thật yêu mày như thế kia, sao nỡ đành gian đối vậy?
Nhưng rồi hình ảnh của Trác và San San hiện lên như một vết thương nhức nhối đau đớn. Nam Giao cắn mạnh đôi môi dưới. Sẽ chẳng bao giờ mày trả thù được nếu yếu mền. Hương Thủy cũng thuộc về mày kia mà.
Vòng tay Nam Giao chợt ghì chặt lấy Hương Thủy hơn vào mình, thổn thức:
- Anh yêu em, anh yêu em...
Hương Thủy lịm người trong hạnh phúc, hai tay cô bấu vào vai anh nồng nàn.
- Em cũng yêu anh Nam Giao.
Những nụ hôn nóng dần lên thành đê mê... Trong đam mê, hình ảnh San San đẹp lộng lẫy hiện rõ hơn bao giờ hết.
- San San! San San! Anh yêu em.
San San! Hương Thủy mở bừng mắt ra, cô đẩy Nam Giao và nhìn vào mặt anh:
- Nam Giao! Anh vừa gọi San San? Tại sao lại gọi San San?
Nam Giao lứng túng:
- Anh xin lỗi...anh...không cố ý.
Hương Thủy lăn người qua, một nỗi đau dậy lên trong lòng. Cô hiểu anh chưa bao giờ quên được San San cả. Cô chỉ là cái bến để anh lãng quên, một sự lãng quên không dễ dàng. Nước mắt Hương Thủy tuôn ra.
Nam Giao tiến tới dang tay ôm lấy Hương Thủy:
- Anh lỡ lời, anh xin lỗi đừng giận anh. Em nói là giúp anh quên, anh cũng đã quên để xứng đáng với tình yêu của em. Anh biết là em yêu anh rất nhiều.
Nụ hôn dỗ dành, trái tim vị tha của Hương Thủy mềm xuống để sẵn lòng tha thứ. Nam Giao âu yếm uống từng dòng lệ nóng. Hãy thận trọng, Nam Giao!
Nếu không, mày sẽ mất cô ấy, một tình cảm không dễ dàng tìm thấy. Tiếng nói của lý trí và của trái tim cứ vang lên trong đầu Nam Giao. Giả dối, thành thật.
Tình yêu và thù hận.
Nam Giao cưới vợ. San San cử nhìn vào trang báo in dòng chữ chúc mừng. Nam Giao cưới Hương Thủy. Những dòng chữ ấy nhảy múa trước mắt San San, cô vùng dậy lao ra cửa. Khát vọng gặp Nam Giao và ôm anh cháy bừng trong trái tim San San.
Căn nhà thuở nào San San đến với anh, cô thấy mình được nâng niu yêu thương. Bây giờ cô đang đứng trước cửa, sao bàn tay cứ ngập ngừng, và rồi San San quả quyết đưa tay lên gõ cửa.
- Cộc...Cộc...
Nam Giao vui vẻ ném cây lược lên bàn:
- Mày hả Chí Tường? Vào đi!
Giọng nói quen thuộc. San San đẩy cánh cửa bước vào. Mùi nước hoa quen thuộc! Nam Giao quay phắt lại sững sờ, anh không dám nghĩ là San San còn đi tìm anh.
San San cũng ngây người ra nhìn Nam Giao:
- Chắc anh... không nở đuổi em phải không?
San San bước lại trước mặt Nam Giao, bất chợt cô ôm lấy anh khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được khóc. Nam Giao đờ người ra rồi ôm lấy San San.
- Sao anh có thể đuổi em, khi mà chưa bao giờ anh hết yêu em cả.
- Anh không giận em sao?
- Anh biết là em bị Trác áp chế. Tiếc là anh không giúp gì được cho em. Em biết không, anh cưới Hương Thủy là để ngày nào đó, khi có tiền và quyền anh nhất định giành lại em.
- Anh sẽ giành lại em.
- Anh Nam Giao!
San San xúc động:
- Em có đáng gì đâu.
- Không! Em đáng lắm.
Nam Giao nâng gương mặt San San lên, nhìn sâu vào đôi mắt đẫm lệ của cô, rồi không kềm được lòng, anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn dữ dội của tình yêu bị ngăn cách, đau và hận. Vòng tay San San ngập ngừng rồi vòng qua cổ Nam Giao, kéo anh gần sát cô hơn, hai người như uống từng hơi thở của nhau, xua tan những đau đớn hận thù:
- Anh Nam Giao! Chưa bao giờ em hết yêu anh cả. Anh tin em không?
- Anh tin.
Nam Giao kêu lên nghẹn ngào:
- Anh cũng yêu có mình em.
- Mở cửa, mở cửa!
Cánh cửa bị đạp tung vào, giữa lúc San San và Nam Giao chưa kìp rời môi nhau. Ánh đèn flash sáng rực, cùng máy quay phim chiếu thẳng vào họ. San San hoảng hốt đưa tay che mặt, cô cũng vừa kinh hoàng khi nhận ra Trác dẫn đầu, mặt anh ta đằng đằng sát khí. Anh ta gầm lên như chúa sơn lâm bị thương, cho tấn kịch anh chồng bị cặm sừng thêm lầm lì:
- San San! Cô là con đàn bà dơ bẩn!
Cánh nhà báo - Trác thật thâm độc dẫn nhóm báo chí lên - cùng với đại diện của luật pháp lập biên bản San San ngoại tình. Kẻ gian phu là Nam Giao.
Đã chín giờ sáng, giáo đương đông đủ mọi người. Hương Thủy rực rở trong chiếc áo dài cưới màu trắng, cô bồn chồn đi qua lại, tháo tung cả khăn voan và hoa cài đầu. Chín giờ làm phép cưới, vậy mà Nam Giao vẫn chưa đến, cũng không điện thoại. Ông Trương giận lắm quát:
- Hương Thủy! Nam Giao có thật lòng muốn cưới con không?
Đã muốn khóc, cô cố ghìm lại:
- Ba ơi! Anh Giao đến trễ, có thể bị kẹt xe. Ba ráng đợi một chút.
Hương Thủy! Hương Thủy!
Tiếng kêu hoảng hốt vì xấp ảnh chụp Nam Giao và San San được rải tung trước nhà thờ và những tờ báo sáng đồng loạt đăng tin Nam Giao quan hệ cùng ca sĩ San San bị lập biên bản tạm giam.
Hương Thủy nhìn trừng trừng vào những tấm ảnh. Những dòng chữ trên trang báo như nhảy múa trước mắt cô. Vì đang bị tạm giam nên anh không có mặt được trong lễ cưới của mình. Tạm giam vì có quan hệ bất chính với vợ người khác. Nhục nhã!
Còn đang chết điếng chưa nói lời nào, một chiếc xe đỗ xịch lại. Nam Giao và Chí Tường cùng bước xuống chạy nhanh vào.
- Đứng lại!
Ông Trương túm lấy Nam Giao tát một cái như trời giáng vào mặt:
- Hủy đám cưới hiểu chưa? Mày nhìn những tấm ảnh này xem!
Nam Giao thất sắc:
- Ba!
- Đừng có gọi tao bằng ba.
Một chiếc xe nữa đỗ lại, Trác bước xuống ngạo nghễ:
- Nam Giao! Mày đúng là mặt dày, đêm qua quan hệ với vợ tao, bị bắt quả tang ngủ bót một đêm, vừa được thả ra đã chạy đến đây.
Anh ta đi lại gần Hương Thủy, ngắm cô trong bộ áo cưới:
- Nó không yêu em đâu. Hương Thủy à! Bây giờ mình huề nhé. Em phá đám cưới của anh và bây giờ... sao, có làm đám cưới không... bác trai?
Hết còn chịu nổi, ông Trương đánh vào mặt Trác:
- Đồ khốn nạn!
Hương Thủy khóc òa lên, cô mặc nguyên áo cưới, chạy bỏ ra đường.
Két... Xe thắng lết bánh, một cánh tay mạnh mẽ lôi Hương Thủy lại, nếu không xe đã tông vào cô.
- Muốn chết hay sao?
Gã lái xe hoàn hồn quát tướng lên giữa lúc Hương Thủy không còn biết gì hết. Cô chỉ biết là mình cần chạy đi bỏ đám cưới, bỏ những điều làm tan nát lòng cô. Cô vùng vậy mạnh khi Sầm Giang còn giữ chặt lấy cô:
- Buông tôi ra!
- Đi theo tôi!
Một chiếc taxi vừa đến, Sầm Giang đưa tay chận lại, anh kéo mạnh Hương Thủy đẩy vào xe và đóng mạnh cửa lại. Một thái độ cả quyết anh chưa bao giờ có, nhưng hôm nay anh như một hiệp sĩ xuất hiện cứu người con gái mình thầm yêu.
- Đi! Chạy xe đi tài xế!
Xe lăn bánh Hương Thủy ngồi như hóa đá câm lặng, đôi dòng nước mắt đau khổ bây giờ mới từ từ lăn trên má. Nam Giao nỡ cư xử với cô như thế. Cô chấp nhận anh nhớ San San, nhưng không thể nào tha thứ khi anh có mối quan hệ như vậy vào buổi tối mà ngày hôm sau, anh không còn là người đàn ông độc thân.
Thật lâu, chiếc khăn giấy chìa ra trước mặt Hương Thủy, cô cầm lấy nhưng lại không buồn dùng khăn lau nước mắt.
- Anh ơi! Xe chạy đi đâu đây?
Người tài xế taxi lên tiếng. Sầm Giang khoát tay:
- Anh cử chạy đi, khi nào cô ấy nín khóc thì thôi.
- Anh điên hả, có tiền trả tiền xe không?
- Có Hôm qua mới lĩnh lương.
Quên mình đang khóc, Hương Thủy lườm Sầm Giang một cái và... khóc tiếp.
- Dừng xe lại đi! Tôi muốn đến một chỗ nào đó yên tĩnh.
- Về nhà tôi được không?
- Cũng được.
Xe đến nơi, Hương Thủy bước xuống xe, cô lại ngồi dưới băng ghế có tán cây trứng cá che mát, rồi vùng tức giận cởi hoa cài đầu vứt xuống đất.
- Có cần cởi cả áo cưới xuống không? Chạy ra khỏi nhà thờ, thì nhất định là bỏ đám cưới rồi chứ gì?
Những lời của Sầm Giang như chế dầu vào lửa, Hương Thủy toan cởi áo cưới, cô kịp dừng tay:
- Cho tôi... mượn áo của bà ngoại anh đi!
- Cái gì?
- Anh đâu có điếc, cho tôi mượn áo của bà ngoại anh.
- Ừ!
Sầm Giang đi vào nhà, anh mở tủ chọn một cái áo và một quần đi ra.
- Nè, vào nhà thay đi.
- Tôi...
Không cầm cái áo mà Hương Thủy nhủi người vào người Sẩm Giang nức nở. Sầm Giang đứng yên cho Hương Thủy khóc một lúc.
- Khóc thì giải quyết được cái gì đây?
- Tôi cũng chẳng biết, nhưng tôi biết khóc là cách làm vơi đi những đau khổ trong lòng.
- Đúng. Nhưng cũng cần bình tỉnh nhìn vào thực tế là cô có tha thứ được cho Nam Giao không?
- Tôi đang bối rối lắm, nhưng sáng nay làm lễ cưới, vậy mà đêm qua. Khó mà tha thứ được!
- Đôi khi cũng nên mở rộng lòng.
- Có nghĩa là anh bảo tôi nên tha thứ cho Nam Giao?
- Đôi khi muồn kết tội một người, nên nghĩ đến tình và lý.
- Nhưng còn bà tôi, chắc chắn không bao giờ tha thứ cho anh Nam Giao.
Hương Thủy lại ngồi xuống ghế, chìm lắng vào nỗi đau, một sự thật khiến cô thấy mình bị tổn thương nặng nề. Nam Giao không yêu cô, mà chỉ có cô yêu anh. Cô không muốn nhìn thấy anh nữa. Nhìn thấy anh là những tấm ảnh ghi lại hình ảnh anh với San San, liền hiện lên khiến cô đau nhói cá lòng.
- Ha ha ha...
Hương Thủy vừa bước ra trong bộ quần áo của bà Ba, quần đáy nem, áo bà ba bốn túi. Không muốn cười, Sầm Giang cũng phải cười tiếng cười bị bàn tay che miệng thành khùng khục.
Hương Thủy trừng mắt quát:
- Anh cười cái gì? Mặc khín quần áo bà ngoại buồn cười lắm à?
- Không! Lúc này tôi cười thì là cái thằng lố bịch, đúng không.
- Ừ.
Hương Thủy bước lại nhìn vào gương, cô hét lên như nhà cháy:
- Tôi đấy sao?
- Hay là để tôi chạy ra chợ mua cho cô bộ quần áo?
- Thôi! Lúc này làm đẹp cho ma ngắm hay sao? Tôi đang chán đời nè. Anh từng yêu đơn phương và từng bị lừa dối tình cảm chưa? Chắc là chưa rồi, cho nên anh không hiểu cảm giác của tôi trong lúc này đâu.
- Tôi hiểu chứ! Chính vì vậy mà tôi chạy theo nè.
- Sợ tôi tự tử à?
- Ừ. Đôi khi quá thất vọng người ta cũng nghĩ đến hai chữ tự tử nhưng với Hương Thủy thì đừng bao giờ nhé.
- Tại sao?
- Không có ai yêu cô bằng ba cô. Ông ghét Nam Giao, vậy mà vẫn chiều cô.
- Tôi đã cho ba tôi sự nhục nhã vào sáng nay.
- Cô cũng đâu có muốn.
- Có phải "con cãi cha mẹ trăm đường con hứ' không?
- Cũng không hẳn như vậy.
- Này...
Hương Thủy nhìn quanh:
- Ngoại đâu, nãy giờ không thấy ngoại?
- Bà đến nhà cô Út. Tự do ngủ và tự do khóc đi.
- Tôi đang đói quá nè, nhà anh có gì ăn không?
- Cơm nguội và mì gói.
- Chiều naý tiệc cưới có nhiều món ăn ngon lắm, vậy mà...
Sầm Giang phì cười:
- Có thể đến đám cưới.
- Thôi! Anh đi nấu mì gói giùm tôi đi. Hai gói nghen, tôi ăn hết đấy.
Sầm Giang trợn mắt...Đang buồn mà chịu ăn, vậy thì... chưa sao. Người muốn tự tử không ai ham ăn. Sầm Giang đi nhanh xuống bếp.
- Này, đợi tôi với!
- Sao không ở trên nhà?
- Tôi muốn xem anh nấu mì gói như thế nào?
- Có gì đâu, bắc nồi nước, bật bếp gas. Trong lúc chờ nước sôi, lấy gói mì xé giấy ra bỏ vào tô. Nước sôi chế vào tô mì và đậy nắp lại.
- Đơn giản như vậy sao?
- Chứ cô nghĩ làm sao?
- Ở nhà tôi, chị Hai lấy thịt bằm hay tôm đã hấp chín bỏ vào tô mì, thêm vài miếng cái xà lách, ngò thơm.
- Ở đây mà cô muốn ăn như vậy, chờ tôi đi chợ mua... nửa giờ nữa mới có ăn.
Hương Thủy giãy nãy lên:
- Như vậy tôi xỉu mất làm sao?
- Ráng ăn đỡ đi?
- Như vây thì...tôi chẳng bao giờ lấy chồng nghèo được.
- Nghèo như tôi vậy phải không?
Hương Thủy ngồi xuống ghế, chống tay lền cằm:
- Nhưng giàu có ích gì khi tôi không tìm thấy một tình yêu chân thật.
- Ngày nào đó cô sẽ tìm thấy, đâu phải ai cũng như Nam Giao.
Sầm Giang bắc ấm. nước lên bếp, xé gói mì bỏ vào tô và chể nước vào, lấy đĩa đậy tô mì lại, hai đôi đũa gác lên.
Hương Thủy tròn mắt:
- Xong rồi hả?
- Chờ năm phút, à không, ba phút! Đêm nghen, một, hai, ba, bốn...
Hương Thủy nhăn nhó:
- Ôi! Đang đói, đợi anh đếm đến một trăm tám mươi giây... xỉu luôn.
- Đếm đi, sẽ quên được cái đói. Nào một hai ba bốn...năm mươi, sáu bẩy...
Hương Thủy giở ngay cái đĩa ra:
- Tội gì phải khổ như vậy hả!
Mùi mì bốc lên thơm phức, Hương Thủy lấy đôi đũa trộn mì lên, ăn ngon lành, vừa ăn vừa thổi.
- Tôi chưa bao giờ ăn mì ngon như thế này.
- Biết bao nhiêu một gói không?
- Bao nhiêu, năm ngàn hả?
- Không! Một ngàn hai một gói.
- Ôi trời!
Hương Thủy nhảy nhỏm:
- Một ngàn hai... Cô cười toe toét - Ngon đáo để!
- Sợ cô ăn chưa no.
- Không ăn, tôi sẽ ăn hết phần của anh đấy.
- Cứ việc!
Hương Thủy ăn luôn phần mì của Sầm Giang, cô ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu ngày vậy.
- Khi trái tim mình buồn, phải chất cho đầy bao tử. Tôi là một cô dâu chạy trốn. Chạy trốn cái gì nhỉ?
Miếng mì trong miệng bị ngậm ngang lại, Hương Thủy buông đũa.
- Không ăn nữa!
- Cô đúng là quay như con chong chóng ăn uống phí phạm sẽ bị tội.
- Tội gì?
- Sau này ông trời bắt nghèo.
- Bộ hồi trước anh đã phí phạm hả?
- Không! Có lẽ là kiếp trước.
Sầm Giang đi lấy cho Hương Thủy ly nước lọc.
- Uống đi! Cần ngủ vào phòng của ngoại mà ngủ.
- Ừ!
Điện thoại của Sầm Giang reo Hương Thủy xua tay:
- Đừng có nói là tôi ở nhà anh nghen, chắc điện thoại của ba tôi.
- Không nói, ông sẽ lo.
- Nhưng Nam Giao sẽ đến, trong lúc này tôi không muốn gặp. Anh mà nói tôi ở nhà anh, tôi đi liền đó.
- Đố cô dám đi? Ăn mặc như vậy mà đám đi ra đường hả...tui cùi sứt móng!
Hương Thủy phì cười thụi vào hông Sầm Giang một cái. Sầm Giang không tránh, chỉ mỉm cười cầm điện thoại lên.
- Alô...dạ, ông tổng. Tôi đang đi tìm cô Hương Thủy... Không sao đâu, ông yên tâm!
Tắt điện thoại, Sầm Giang nhìn Hương Thủy:
- Hài lòng chưa?
- Anh là người bạn tốt của tôi.
Hương Thủy đứng tựa người vào lưng Sầm Giang, một cử chỉ thân thiện vô tư, nhưng lại làm trái tim Sẩm Giang rung động mạnh. Cô đang cần ở anh, cần một tình bạn trong sáng xóa tan nỗi buồn hiện hữu. Sầm Giang đứng yên gần như không nhúc nhích và...nín thở. Đầu Hương Thủy ngã ra sau, tựa hoàn toàn vào người Sầm Giang, mắt cô khép lại, giọng thật khẽ.
- Nếu như không có anh, tôi sẽ buồn chết đi được, anh hiểu không? Tôi đã yêu một người, yêu tha thiết, dù lúc đó trong trái tim anh ấy không hề có tôi. Cả đến ba tôi cũng không thích anh ấy, tôi vẫn cứ một lòng yêu. Nhưng bây giờ...
sao tôi lại không muốn gặp anh ấy, một sự sụp đổ to tát trong lòng tôi. Tại sao lại quan hệ với người phụ nữ đã có chồng, khi mà ngày mai anh ấy đi cưới tôi?
Nước mắt Hương Thủy trào ra, đây là lúc cô sống thật với mình. Bất chợt cô xoay người và ôm choàng qua cổ Sầm Giang, dụi mặt vào vai anh như vẫn hay lảm như thế với cha mình, không có lời nói nào nữa, mà là nước mắt bi thương.
Sầm Giang ngập ngừng vuốt tóc Hương Thủy:
- Đừng khóc nữa, mà Hương Thủy hãy xác định lại lòng mình, nếu như còn yêu thì hãy tha thư cho Nam Giao.
Cứ dụi mặt vào vai rồi vào má anh, Sầm Giang nghe người mình nóng ran, anh không thể cưỡng lại sự quyến rũ chết người, là ôm lấy cô, thân hình ấm áp của cô và sát vào mình. Người Sầm Giang run lên, cái run của kẻ lần đầu tiên ôm trong vòng tay mình thân thể người con gái mình thầm yêu. Anh ôm lấy cô, tay vỗ nhè nhẹ lên đầu như cha vỗ về đứa con gái yêu...không biết là bao lâu...
- Hương Thủy! Sầm Giang! Hai người làm gì vậy?
Nam Giao đến từ lúc nào, anh lên tiếng gọi. Sầm Giang vội buông Hương Thủy ra:
- Anh Nam Giao!
Nam Giao bước nhanh vào anh kéo tay Hương Thủy:
- Cho là anh có lỗi với em đi, nhưng em lại đến nhà Sầm Giang ở, còn ôm anh ta...
Hương Thủy cười lạt, rụt mạnh tay lại:
- Đừng có đụng vào người tôi! Anh đã có lỗi với tôi còn trách tôi nữa à?
- Hương Thủy! Chúng ta về nhà đi em. Em thừa biết giữa anh và tên Trác có mối thù mà. Chúng mình từng phá đám của hắn, nên bây giờ hắn phá đám cưới chúng mình. Em bỏ đi là vồ tình tiếp tay cho hắn thành công.
- Nhưng giữa anh và San San, chẳng lẽ anh ta ghép ảnh anh và San San được à? Anh và San San, có hay không?
- Có. Anh không phủ nhận.
- Vậy thì đừng có gặp tôi.
- Đừng như vậy mà Hương Thủy! Theo anh về nhà di em, ba đang lo cho em.
- Tôi chưa muốn về, tôi muốn ở đây. Anh đi về đi! Tôi cần suy nghĩ lại giữa anh và tôi có nên với nhau nữa hay không? Nam Giao! Dù có ngốc nghếch đến mấy, tôi cũng biết...
Hương Thủy nghẹn lại, cô không muốn nói Nam Giao đến với cô vì cái gì.
Nam Giao kêu lên:
- Em nghe lời thằng Trác? Hương Thủy ơi! Em đi tin lời thằng khốn kiếp đó sao?
- Tôi không muốn tin gì cả. Sầm Giang! Anh làm ơn mời người này ra khỏi nhà giùm tôi. Mau lên!
Sầm Giang lưỡng lự rồi khẽ đẩy vai Nam Giao:
- Cô ấy đang giận, anh nên đi về, chờ cho cô ấy nguôi giận đã. Bây giờ anh có nói gì đi nữa thì cứ như dầu đổ vào lửa.
Nam Giao bực dọc đẩy Sẩm Giang sang một bên, hằn học:
- Cậu với là kỳ đà cản mũi. Tôi cho cậu biết, đừng có hy vọng chúng tôi chia tay, cậu nhảy vào. Tối biết rõ Hương Thủy hơn ai hết, bữa nay giận tôi nhưng ngày mai là hết giận đi tìm tôi. Lúc biết tôi yêu San San, cô ấy vẫn một lòng vì tôi.
Nam Giao chụp lấy tay Hương Thủy bắt cô đi theo anh:
- Không có lý do nào để em ở đây cả! Dù không muốn gặp anh, em cũng nên về nhà em.
Để cô không chống lại, Nam Giao vác Hương Thủy lên vai như người ta vác cái gối ôm đi ra cửa, mặc cho cô giãy giụa. Ra đến xe, anh đặt cô vào và cùng ngồi vào xe, ra lệnh cho Chí Tường:
- Chạy đi.
Hương Thủy ngồi dịch xa ra. Nam Giao nhìn cô:
- Em không tha thứ cho anh sao? Tiệc cưới đang chờ chúng ta ở nhà. Muốn hay không, em cũng nên có mặt cho xong đám cưới đã.
- Những việc xảy ra ở nhà thờ sáng nay, anh nghĩ ba tôi còn có mặt ở đám cưới sao.
- Anh biết anh có lỗi, em hãy tha thứ cho anh.
Nam Giao éf Hương Thủy vào thành xe,. cô không còn chỗ để lùi đành ngồi chịu trận, mặt ngoảnh sang nơi khác.
- Hương Thủy! Hãy tha thứ cho anh.
Nam Giao sụp xuống chân Hương Thủy, ôm lấy cô và rồi chồm lên hôn vào mắt cô. Hương Thủy né người qua lạnh lùng.
- Đừng dỗ ngọt tôi nữa! Chí Tường! Cậu có lái xe nhanh lên không, tôi muốn về nhà. Còn Nam Giao, tôi cần suy nghĩ lại.
Xe vừa về đến nhà, Hương Thủy tuôn vào nhà ngay cô chạy nhanh lên lầu, Nam Giao đuổi theo, ông Trương ngăn lại:
- Hãy để yên cho con gái tôi!
Nam Giao khẩn khoản:
- Ba! Con biết con có lỗi.
Ông Trương tức giận:
- Biết có lỗi và xin lỗi là xong ư? Cậu thật quá đáng! Sỡ dĩ tôi chịu gả con gái tôi cho cậu vì nó yêu cậu và cũng vì tình bạn với cha cậu. Tôi không phải là loại người thấy người ta ngã ngưa thì đạp ngã luôn, nên cho cậu cơ hội phấn đấu bằng cách gài Sầm Giang ganh đua với cậu. Nhưng cậu đã làm cho tôi quá thất vọng.
Nam Giao gục mặt. Đúng là anh đã sai, sai cả ngàn dặm. Bây giờ có thể mất Hương Thủy và luôn cả công việc anh sẽ trở lại ngày lông bông. Không thể nào!
Nam Giao quỳ xuống chân ông Trương:
- Ba ơi! Con xin ba, nếu như ba nói ba vì tình bạn với ba con mà gả Hương Thủy cho con, ba hãy tha cho con một lần lỗi lầm.
Ông Trương thở dài:
- Tôi tha thứ cho cậu có ích gì, vấn đề là con gái tôi có tha cho cậu hay không mới quan trọng. Cậu đã làm tổn thương nó sâu sắc. Yêu là phải chung thủy và chân thật chứ!
- Con hiểu rồi ba ạ. Con sẽ cố gắng làm người tốt.
- Được! Hãy cố gắng làm người tốt. Đứng lên đi!
Nam Giao lại bừng lên hy vọng. Hương Thủy không dễ dàng quên anh. Anh bền lòng năn nỉ và cô sẽ tan giận ngay cho mà xem. Trước hôn nhân, đàn ông có bay bướm là chuyện nhỏ.
Nhưng cũng là lúc ông Trương nghiêm khắc.
- Nó sẽ tha thứ cho cậu, nhưng tôi muốn cậu hãy để nó học hết đại học đi đã.
Hãy đến với nhau như tình bạn, đó là yêu cầu của tôi. Hãy ghi nhớ lấy.
- Này! Xe chạy lòng vòng lâu lắm rồi nghen, bắt chạy xe hoài sao?
Sầm Giang tấp xe vào lề, anh quay người ra sau nhăn nhó:
- Cô bắt tôi chạy xe lòng vòng trên đường mấy tiếng đồng hồ rồi. Bạn bè gì mà hành nhau vậy à?
- Anh không chở tôi nữa phải không?
- Không phải không chở, nhưng đi hoài trên đường ngửi mùi khói xăng nồng nặc, lỗ mũi không chán sao. Thà đi tìm chỗ ngồi uống nước, còn hơn chạy xe tiêu phí xăng.
Hương Thủy lườm Sầm Giang:
- Nãy giờ sao không nói! Tại anh cứ chạy xe hoài, nên tôi để anh chạy xe đi.
Tìm chỗ nào uống nước đi!
Sầm Giang mỉm cười trêu:
- Cô tốc tốc, làm tôi cũng tốc tốc theo luôn. Lây bệnh, tôi về nhà ngủ mớ, bị bà ngoại lấy cây chổi lông gà đét vào mông.
- Có đau không?
- Sao không!
- Đáng đời! Ai biểu lớn đầu còn ngủ mơ, bị đánh là phải. Tôi mà là bà ngoại, đánh đau hơn nữa.
- Ác như quỷ! Không hiểu tại sao tôi làm bạn với người này nữa.
- Bởi vì anh... anh không tìm thấy ai...xấu hơn tôi.
Sầm Giang phì cười vì cách nói của Hương Thủy. Anh quay người lại, nổ máy xe đi tiếp và tấp vào một quán cà phê karaoke. Hương Thủy bước theo vào:
Bữa nay mình uống bia đi, hát khản cổ luôn1 Sầm Giang xua tay:
- Gì chứ mục này xin can đi.
- Sao vậy?
- Lỡ như tôi say, ai chở cô về?
- Đi taxi.
- Vậy cô có nhiều tiền trong túi không?
- Không! Không mang theo đồng nào hết.
Sầm Giang la lên:
- Nè! Cô biết tôi là dân nhà nghèo mà, làm gì có tiền nhiều?
- Cái này được không?
Hương Thủy dán vào miệng Sầm Giang thẻ ATM. Sầm Giang lắc đầu:
- Thôi! Uống ly cà phê rồi về!
- Không được! Tôi muốn uống bia và hát.
- Một lon thôi nghen.
Hương Thủy cười:
- Ừ một lon.
Nhưng cô nàng gọi một lon rồi một lon nữa, lon nữa. Sầm Giang quát khẽ:
- Bảo một lon thôi mà?
- Thì một lần một lon.
- Chào thua cô luôn.
Uống đến lon thứ tư, mặt Hương Thủy đỏ như gà nòi. Cô cầm cái lon không, bóp cho méo mó rồi gõ vào nhau hát ồm ồm.
Tôi tuổi con cọp từ khi vừa mở mắt Không sợ sâu, không sợ gián Chỉ sợ con người hai lòng.
Lại nữa rồi! Sầm Giang giật lon bia trên tay Hương Thủy:
- Quậy quá đi!
- Anh không cho tôi quậy tôi sẽ khóc.
- Thất tình là cái quái gì! Nếu như đau khổ quá thì... tha thứ cho người ta đi.
- Câm miệng anh lại! Vào quán karaoke là phải hát. Hát với tôi. Còn không hả...
Bất chợt Hương Thủy lấy lon bia còn đầy trút vào mồm Sầm Giang:
- Đừng có cằn nhằn giống ông già lắm. Uống bia rồi hát.
Rồi cô cất giọng nhừa nhựa:
- Tôi là gì trong lòng anh... con kiến càng Một giấc mơ hay một tia nắng dịu dàng Tôi là cái máy dự báo thời tiết lệch Khi mưa khi nắng.:. thất thường...
Hát đi chứ, Sầm Giang hát chung đi Gương mặt Hương Thủy gần Sầm Giang quá, cô đưa micro và sát miệng anh. Sầm Giang lúng túng, anh nghe cả hơi thở nóng của cô phả vào mặt mình. Hai gương mặt gần nhau quá, nếu không có cái micro thì môi anh sẽ chạm vào môi cô mất thôi. Cái môi cong cong, vành môi hơi vảnh lên như mời gọi nụ hôn, đôi mắt cả hai như giao nhau và dường như không ai muốn... chịu thua ai mà nhìn nhau "kình chống".
Thật lầu, mắt Sầm Giang đành chịu làm kẻ bại trận cụp xuống. Hương Thủy reo khẽ:
- Anh thua rồi!
- Ai nói?
Rượu cho Sầm Giang lòng can đảm bất ngờ. Bàn tay run run đưa lên và sờ nhẹ vào đôi môi đang cong lên, anh thì thầm:
- Đôi môi này... đang mời gọi nụ hôn...Hương Thủy... anh muốn hôn em.
Không có phản ứng nào, mà đôi mắt Hương Thủy đang mở to hết cỡ, đôi mắt màu đen ngỡ ngàng cho đến khi đôi môi mềm ấm đáp nhẹ lên đôi mắt mở to ấy mới khép nhẹ lại. Ngực anh sát vào ngực cô, cả hai nghe như tim mình đập mạnh, đôi môi ấm nóng lần xuống trên đôi môi hé mở. Nụ hôn ngắn, vùng dại nhưng sinh động không kém, ngập ngừng bỡ ngỡ, không điêu luyện như Nam Giao. Nụ hôn ngắn đôi môi của cả hai chưa rời nhau và rồi nụ hôn thứ hai, lần này tay anh ôm quàng qua người cô. Đôi vòng tay khỏe mạnh rắn rỏi kéo sát cô vào anh hơn nữa, nụ hôn dài...
Cộc.. Cộc.. Tiếng gõ cửa phòng. Sầm Giang giật mình buông Hương Thủy ra. Người phục vụ đẩy cửa bước vào mang thêm bia. Hương Thủy lảng ra xa, cô bối rối vì nụ hôn của Sầm Giang. Và rõ ràng lòng cô đang đầy cảm xúc khi nhận nụ hôn của anh, cái cảm xúc và sự rung động hoàn toàn khác với cảm xúc khi Nam Giao hôn cô. Ở Nam Giao là sự kích động là muốn khám phá, còn ở Sầm Giang nâng niu vuốt ve tha thiết.
Người Phục vụ đi ra không quên khép cửa lại. Hương Thủy quay sang nghiêm mặt:
- Tại sao anh lại hôn tôi? Như thế nghĩa là gì?
- Có bao giờ Hương Thủy nghĩ trong một phút cảm nhận cái đẹp và người ta...hôn lên cái đẹp để bày tỏ tình cảm. Tôi đã hơi không phải đối với Hương Thủy, vì trong trái tim Hương Thủy chưa dễ dàng quên Nam Giao, nhưng nụ hôn của tôi với Hương Thủy là nụ hôn của tình yêu và xúc cảm.
Hương Thủy nhìn Sầm Giang trân trối. Lúc này đây anh không giống chàng trai mới lớn ngờ nghệch trước con gái, mà là chàng trai bản lĩnh. Chứng tỏ với cô gái trước mặt mình, dù khác biệt thế nào, tình yêu vẫn đến. Tình cảm thì không hề có biên giới. Nhìn rồi, mắt sụp xuống, có điều gì đó là lạ trong cô.
- Hương Thủy! Hãy tha thứ cho anh!
Nam Giao quỳ gối ngay trước cổng từ khi trời nắng chói chan cho đến khi nắng xế, mặc người đi đường qua lại nhìn. Chí Tường không chịu được hét lên:
- Hương Thủy! Cậu có trái tim không? Ngày nào đó khi ông thứ trưởng đi tù, cậu nói bao giờ cậu cũng ở bên Nam Giao mà. Tại sao bây giờ cậu không tha thứ cho anh Nam Giao? Cậu không chịu ra gặp, anh Nam Giao cứ quỳ suốt nè!
Hương Thủy bịt hai tai, nhưng cô không nén được lòng là đứng sau cánh màn trên lầu he hé màn nhìn xuống phía bên ngoài cánh cổng. Nam Giao ôm cây đàn, đàn mãi bài nhạc.
Em giận rồi mây đen xám xịt Nắng đang hồng cũng thành phôi pha.
Tiếng đàn nhỏ dần và bịch... cây đàn rơi xuống cùng với thân hình Nam Giao ngã lăn kềnh. Chí Tường hét lên:
- Anh Nam Giao, tỉnh lại anh ơi! Trời ơi! Cậu ác như quỷ vậy, Hương Thủy.
Có ai cứu giùm anh Giao.
Không cứng lòng được, Hương Thủy chạy ào xuống lầu, mở tung cửa chạy ra.
- Anh Nam Giao làm sao?
- Bị say nắng xỉu rồi. Gọi taxi mau, Hương Thủy ơi!
- Mang ảnh vào nhà đi đã!
Chí Tưởng cõng Nam Giao lên vai chạy vào nhà. Hương Thủy chạy lệt bệt phía sau.
Chí Tường nói khẽ:
- Nhắm mắt lại đi, phải làm như xỉu thiệt vậy. Thất bại phen này là thua luôn.
Cõng Nam Giao vào nhà, Chí Tường để lên ghế dài, hối Hương Thủy:
- Lấy giùm chai đầu gió Hương Thủy.
- Vâng, vâng.
Hương Thủy cuống lên chạy đi lấy chai dầu gió. Cô có biết dầu gió để đâu nên hét ầm lên:
- Chị Hai ơi, dầu gió để đâu?
Bên ngoài, Nam Giao mở mắt ra cười. Cô bé quýnh quáng lên thì không thể nói là cô bé không còn yêu anh. Cái gã Sầm Giang chết tiệt mày sẽ thua. Ông Trương, ông muốn hất cắng tôi hả? Ông thua là cái chắc!
Năm phút sau, khi ngửi mùi dầu cay nồng, theo kịch bản, Nam Giao mở mắt ra ngơ ngác.
- Nước...
Chí Tường vờ sụp xuống lo lắng:
- Anh Giao! Anh tỉnh rồi hả? Người anh nóng quá trời nè! Điệu này chắc là sốt ba mươi chín độ luôn. Hương Thủy! Sao cậu có thể ác độc với anh Giao như vậy hả?
Nam Giao chống tay ngồi dậy... thở mệt:
- Tất cả lỗi tại anh.
Hương Thủy cắn nhẹ môi. Đúng là cô độc ác và quá cứng lòng. Nam Giao nếu không yêu cô đâu phải như thế này. Cô ngồi xuống bên anh:
- Hay là... em đưa anh đến bệnh viện nghen?
Bàn tay dính dầu nóng, Nam Giao cố tình quệt vào mắt. Cay quá nước mắt Nam Giao ứa ra (không phải khóc), anh cất giọng nghèn nghẹn:
- Em còn quan tâm đến anh sao Hương Thủy? Không được em tha thứ, anh chỉ muốn hành xác mình cho đến chết. Vì nếu như anh có chết đi, mới hy vọng em tha Chí Tường nháy mắt với chị giúp việc, cả hai cùng rút êm. Nam Giao nắm lấy bàn tay Hương Thủy đưa lên, thấy nước mắt mình trên đó:
Em giận anh đi với Sầm Giang, em có biết anh đau khổ như thế nào không?
Hương Thủy để yên tay mình trong tay Nam Giao. Thừa thắng xông lên, Nam Giao kéo Hương Thủy vào ngực mình:
- Tha thứ cho anh nghen em.
Anh hôn lên trán cô, lên mất và lên môi, nhưng Hương Thủy né người ra:
- Anh còn bệnh mà, để em gọi điện thoại gọi bác sĩ.
Nam Giao tha thiết:
- Không có bác sĩ nào chữa bệnh cho anh ngoài lời tha thứ và em nói em vẫn yêu anh.
Hương Thủy bối rối. Cô còn yêu Nam Giao không? Chính cô cũng không biết rõ trái tim mình. Cô còn yêu Nam Giao không khi từ chối nụ hôn của anh.
Cô nhớ cái cảm xúc của mình khi đón nhận nụ hôn của Sầm Giang, cái cảm xúc rất thật và lạ lùng.
- Chúng mình làm lại từ đầu nghe em?
Hương Thủy gật đầu nhè nhẹ. Cái gật đầu khiến Nam Giao mừng rỡ, ôm choàng lấy Hương Thủy:
- Anh biết mà, em vẫn yêu anh. Anh thề từ nay không làm gì khiến em phải buồn.
Hình như Hương Thủy đang dối lòng. Đúng thật là có không quan trọng chuyện Nam Giao lợi dụng và phản bội cô. Lòng cô như lạnh lẽo và trống trải, có phải vì cô đang nghĩ đến Sầm Giang. Và nụ hôn hôm nào trong quán karaoke, dừng lại ở nụ hôn, anh chưa bao giờ nói là anh yêu cô, có những lúc lời thật như đùa và đùa như thật. Hương Thủy không sao lý giải được tâm trạng của cô trong lúc này!
Cô Dâu Chạy Trốn Cô Dâu Chạy Trốn - Thảo Nhi Cô Dâu Chạy Trốn