Tình Thư Thứ
ến khi lên Trời
Chỉ còn khối tình mang theo...
Em yêu dấu,
Đầu năm 1967, một ngày thật trống rỗng và ảm đạm, định mệnh đã cho anh được gặp Em. Như một tia nắng ấm cuối Đông, Em đã sưởi ấm tâm hồn anh ngay buổi đầu gặp mặt.
Anh nhớ rõ chiều ngày hôm ấy, anh và một vài người bạn đang chơi
bài tại nhà anh Nguyễn Đình Toàn thì Em theo cô Th. của Em đến chơi với
chị Toàn. Em là nữ sinh trường Trưng Vương vừa đỗ Tú tài, thật tươi trẻ
trong tà áo dài màu xanh, đã làm tim anh rung động. Anh quyết định ngay là phải quen cho bằng được cô bé này. May mắn cho anh là chẳng bao lâu sau đó anh đã quen được Em. Ngày Em lái chiếc xe Opel màu xanh đón anh đi chơi, anh đã hơi khựng lại. Lại như có linh tính một chuyện không hay sẽ xảy ra với mình. Anh đâu ngờ Em là con nhà giàu như vậy! Nếu biết trước anh đã không dám quen. Hai mối tình trước đổ vỡ cũng có nguyên do vì giàu nghèo cách biệt.
Cũng vì vậy, trong những tháng ngày sau đó, dù yêu nhau nhưng chúng ta chưa bao giờ nói chuyện tương lai.
Em đã cho anh một thời gian tuyệt vời trước ngày anh nhập ngũ. Sau
này anh mới biết, trong thời gian ba tháng huấn nhục[11], dẫu biết anh
không được ra trại nhưng em đã nhiều lần lái chiếc xe Opel – chứng nhân
mối tình thơ mộng của chúng ta – đi vòng qua các bãi tập của Quân trường
Thủ Đức với hy vọng sẽ được nhìn thấy anh. Ngoài những ngày phép
thường lệ cuối tuần, anh còn tìm dịp lén xuất trại để về với em. Chúng ta
chỉ biết yêu nhau say đắm nhưng vẫn giữ trong vòng lễ giáo. Tất cả những
mối tình của anh, trước và sau em, đều như vậy. Chắc không ai ngờ một Vũ Thành An với lời nhạc lãng mạn như thế mà các cuộc tình vẫn chỉ ở mức độ của tình học sinh mới lớn! Cao nhất cũng chỉ là những nụ hôn!
Tháng 5 năm 1968, hôm anh tốt nghiệp trường Sĩ quan Trừ bị Thủ
Đức[12], đáng lẽ có mấy ngày phép anh sẽ dành riêng cho Em. Thế nhưng
anh phải ra Vũng Tàu trình diện lớp đào tạo chuyên biệt ngay, cho nên
chúng ta chỉ có một buổi tối đi chơi với nhau. Anh còn nhớ rõ hôm ấy Em
đã ôm anh rất đắm đuối và bảo anh đừng đi trình diện ngày mai, hãy ở lại
với Em. Anh không dám trái lệnh cấp trên và đã không thể ở lại với Em.
Thật không ngờ đó là lần cuối cùng chúng ta bên nhau. Chiếc ôm bá cổ ghì
chặt anh vào mình của Em sẽ là một kỷ niệm mãi mãi. Em ra đi trong chỉ
sáu tháng sau đó. Sự ra đi rất bí ẩn của Em làm anh không thể nào hiểu nổi! Anh vẫn tự hỏi: Nguyên nhân phải chăng từ anh, đã không đáp ứng được tình Em? Thế nhưng trong lòng anh lúc nào cũng yêu thương và tôn trọng Em. Chúng ta luôn yêu thương nhau mặn nồng, chưa bao giờ có xung đột, chưa một lần cãi nhau. Anh nhận được lá thư chia tay của Em khi ngồi trong bãi tập ngoài Vũng Tàu. Lá thư đã làm tâm hồn anh chao đảo, dường như cả bầu trời đã đổ ụp lên đầu anh.
Vào một ngày tháng 12 năm 1968, anh ngồi uống café tại bàn ở góc
trong cùng của Nhà hàng Brodard[13], nơi anh vẫn thường ngồi. Trời vừa
tạnh cơn mưa. Anh bỗng nhớ Em vô cùng và quyết định phải đến nhà thăm
Em. Tới nhà gõ cửa, nhìn vào trong, anh thấy cảnh một bữa tiệc vừa tàn.
Chính lúc đó Em ra mở cửa mời anh vào. Sau đó Em đưa một người đàn
ông đi ra cùng và giới thiệu: “Đây là hôn phu của em và hôm nay là ngày
Lễ Hỏi”. Nghe câu nói đó của Em, anh tê điếng cả người, không biết phải
nói gì, chỉ lẳng lặng ra về.
Sự thật là anh đã mất Em! Nhưng anh vẫn cứ tin rằng Em vẫn còn yêu
anh. Có lẽ có một nguyên do gì thật bí ẩn như chính sự ra đi rất bí ẩn của Em, đã khiến Em phải quyết định như vậy. Anh đã mất Em khi tình yêu
đang nồng thắm!
Khi viết Bài không tên số 2, anh đã nhớ đến Em và đã hát:
Đời một người con gái
Ước mơ đã nhiều
Trời cho không được mấy
Đến khi lấy chồng
Chỉ còn mối tình mang theo.
Bây giờ đã sau gần 50 năm. Chúng ta đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống. Anh muốn tặng lại Em câu nói cũng trên cùng dòng âm thanh ấy:
Đời một người dưới thế
Ước mơ đã nhiều
Trời cho không được mấy
Đến khi lên Trời
Chỉ còn KHỐI TÌNH mang theo.
Chúng ta giờ đây đã ở trên tuổi 70. Chắc chắn một ngày nào đó chúng
ta sẽ rời khỏi thế gian này. Chúng ta sẽ không thể mang theo những vật chất chúng ta đã dày công tìm kiếm, xây đắp. Sẽ chỉ là tay không ra đi. Mọi sự là phù du nhưng chắc chắn Tình Yêu của anh và Em từng có là thật. Anh cám ơn Em, mối tình si của anh. Việc chúng ta yêu nhau là có thật. Mối tình đó chúng ta sẽ mang theo cùng với những tình yêu khác, cho cha mẹ, con cái, cho anh chị em, bạn bè và đồng loại... Tất cả sẽ gộp lại trong một KHỐI TÌNH. Anh chúc Em có được một Khối Tình Lớn Tinh Tuyền. Sẽ chỉ giữ lại cho mình Tình Yêu. Tình Yêu sẽ đưa ta nhanh lên Trời. Những bởn gợn của căm ghét, hận thù… sẽ chỉ ghì chúng ta lại xuống dưới mà thôi. Hãy vất bỏ hết chúng, ta sẽ bay nhanh lên cao. Như một chiếc khinh khí cầu, chúng ta sẽ bay nhanh hơn nếu khối tình của chúng ta càng lớn.
Cầu mong Em luôn được bình yên.
__________________________________________________________
[11] Giai đoạn mới vào quân trường, bị hành xác rất cực nhục.
[12] Đào tạo sĩ quan cấp chuẩn úy của quân đội VNCH, dành cho các
thanh niên đã có tối thiểu bằng Tú tài 1, tới tuổi bị động viên.
[13] Góc ngã ba Tự Do (nay là Đồng Khởi) – Nguyễn Thiệp, một trong
ba tiệm café nổi tiếng nhất lúc đó cùng nằm trên đường Tự Do (hai tiệm kia
là La Pagode và Givral, cả ba nay đều không còn).
Chuyện Tình Không Tên Chuyện Tình Không Tên - Vũ Thành An Chuyện Tình Không Tên