Chương 5
rong lúc đó, Bonnie đang ngủ ngon lành trên giường. Cô bé đặt tất cả đồ chơi của mình ngay bên cạnh. Woody lẻn xuống giường rồi tiến về phía ba lô của Bonnie. Địa chỉ nhà cô bé được ghi ngay trên nhãn tên.
“Số 1225 đường Sycamore!” Woody thì thầm.
“Suỵttt!” Ngài Pricklepants thốt lên từ phía chiếc giường. “Woody! Cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ phải rời khỏi chỗ này!” Woody đáp lại.
Đám đồ chơi ngạc nhiên hết sức. “Hôm nay cậu chơi không vui à?” Buttercup hỏi.
“Ồ không, đương nhiên là tớ vui rồi! Nhiều năm rồi tớ chưa được vui vẻ đến vậy. Nhưng các cậu thấy đấy, tớ đã có chủ rồi.” Woody cho họ xem tên của Andy được viết dưới ủng của anh. “Cậu ấy là Bonnie của tớ, và cậu ấy sắp phải đi rất xa. Tớ phải trở về nhà ngay lập tức!”
“Nhà cậu ở đâu?” Một hạt đậu trong bình đậu bọc vải hỏi.
“Phố Elm. Số 234 phố Elm.” Woody ngẫm nghĩ một lúc rồi nói thêm. “Các cậu có bản đồ không?”
o O o
Trong lúc đó, tại nhà trẻ Sunnyside, Buzz đang bị trói chặt vào một chiếc ghế. Ken, Bé Bự và đám đồ chơi khác đã nhốt anh vào trong buồng để đồ.
“Tôi yêu cầu được nói chuyện với Lotso.” Buzz gào lên.
“Câm miệng đi Buck Rogers!” Ken nạt. “Mày chỉ được nói chuyện với Lotso khi tụi tao cho phép.”
Đột nhiên cửa phòng bật mở. Lotso ngạc nhiên đứng chết trân ở ngưỡng cửa.
“Ken? Tại sao cậu lại trói đồ chơi này lại?”
“Ơ… ừm… hắn… hắn…” Ken ấp úng. “Hắn trốn thoát ra ngoài thưa ông!”
“Trốn thoát à? Ôi không! Đây không phải là cách đối xử đúng mực với khách!”
Lotso đóng cửa lại. Lão tiến về phía Buzz và bắt đầu cởi trói. “Cậu có thể đứng dậy được rồi. Tôi thật sự xin lỗi.”
Buzz lườm Ken, sau đó quay sang chú gấu bông màu hồng. “Lotso, tôi e rằng đã có một sự hiểu nhầm. Lũ trẻ ở trong phòng Sâu Bướm có độ tuổi không phù hợp với chúng tôi.” Buzz phân trần. “Chúng tôi xin yêu cầu được chuyển sang phòng Bươm Bướm.”
Lotso tươi cười. “Ồ, tôi sẽ chấp nhận yêu cầu đó của cậu!”
“Lotso, nhưng mà…” Ken phản đối.
“Thôi đi Kenneth!” Lotso nạt. “Món đồ chơi này đã cho thấy khả năng tự chủ động! Tố chất lãnh đạo! Tôi nghĩ chúng ta đã tìm thấy một người quản lý! Mọi người đã nghe rõ chưa? Chúng ta đã có một người quản lý!”
“Tuyệt!” Buzz mỉm cười. “Để tôi đi gọi bạn bè của mình.”
Anh cất bước nhưng Lotso đột ngột bước sang chắn đường. “Nào nào… Chờ chút đã anh bạn! Lũ trẻ ở phòng Sâu Bướm vẫn cần có ai đó để chơi cùng!”
Mặt Buzz biến sắc. “Nhưng bạn bè của tôi không phù hợp với nơi đó!”
“Ồ đương nhiên là không có ai trong số chúng ta phù hợp cả!” Lotso gật đầu đồng tình. “Tôi công nhận! Chính vì vậy, vì lợi ích của tất cả mọi người – chúng tôi mong những đồ chơi mới đến, những người khỏe mạnh hơn – cáng đáng giúp những việc nặng nhọc mà chúng tôi không còn đủ khả năng chịu đựng nữa.”
Buzz nhăn mặt, phân vân không biết nên làm gì tiếp theo. “Thật sự điều ông nói nghe rất có lý, nhưng rất tiếc tôi không thể chấp nhận đề nghị này.” Nếu bạn bè anh phải ở lại phòng Sâu Bướm, anh sẽ không bỏ rơi họ. “Chúng tôi là một gia đình – chúng tôi phải ở bên cạnh nhau.”
Nụ cười của Lotso biến mất. “Anh đúng là người đàn ông của gia đình nhỉ? Tôi rất thông cảm.” Lão nheo mắt lại rồi quay sang gật đầu dứt khoát với Bé Bự. “Trói hắn lại vào ghế phạt.”
Cậu bé búp bê khổng lồ tóm ấy Buzz và ấn chặt anh chàng Cảnh sát vũ trụ xuống ghế.
“Các người làm gì vậy?” Buzz vùng vẫy, nhưng Bé Bự quá khỏe. “Thả tôi ra ngay!”
Lotso quay sang phía Ken. “Gọi Bookworm đi.”
Ken huýt sáo. Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn hướng lên phía âm thanh sột soạt. Mấy ngăn trên cùng của phòng chứa đồ chất đầy sách hướng dẫn đồ chơi. Đột nhiên, một món đồ chơi mọt sách cổ lỗ sĩ xuất hiện giữa những trang sách. Bookworm thảy quyển hướng dẫn đồ chơi Buzz Lightyear cho Lotso.
Lotso lật nhanh các trang giấy. “Bắt đầu nào! Tháo ốc vít để mở nắp hộp chứa pin.” Lão bắt đầu đọc.
Bé Bự và Twitch đè sấp Buzz xuống sàn nhà. “Các người đang làm gì vậy?” Buzz hét lên trong khi gã người máy Sparks mở nắp hộp pin của anh.
“Để cài đặt lại đồ chơi Buzz Lightyear của bạn về tình trạng ban đầu.” Lotso đọc tiếp, “hãy gạt cần từ nút Play về Demo.”
“Dừng lại ngay!” Buzz gào lên. Anh tiếp tục vùng vẫy, nhưng Bé Bự đè chặt anh xuống. Twitch với tay về phía cần gạt ở sau lưng Buzz.
“Khônggggggg!” tiếng hét của Buzz vang vọng khắp hành lang.
o O o
“Tiếng gì vậy nhỉ?” Jessie hỏi. Cô và bạn mình hoang mang nhìn lẫn nhau. Tất cả bọn họ đều nghe thấy tiếng hét.
“Có vẻ như nó phát ra từ bên ngoài hành lang thì phải!” Hamm nói.
Bà Đầu Khoai Tây rút một mắt ra. “Để tớ xem có chuyện gì cho!” Cầm một mắt trên tay, bà đưa nó xuống khe cửa rồi quay hết bên này tới bên khác. Đám đồ chơi liền tụ tập quanh bà. Bà Đầu Khoai Tây há hốc mồm. “Tớ nhìn thấy Andy!”
“Gì cơ?” Jessie thốt lên.
Ông Đầu Khoai Tây nghi ngờ. “Không thể nào!”
“Không, không phải thế.” Vợ ông đính chính, “em nhìn thấy Andy thật mà! Trong phòng của cậu ấy.” Bà ngẫm nghĩ một lúc, cố nghĩ xem tại sao mình lại làm được thế. “Con mắt còn lại của em!” Cô thốt lên. “Là do con mắt em bị mất ở nhà.”
Bà nheo mắt, cố tập trung nhìn quanh phòng Andy. “Andy đang ngồi ngoài hành lang.” bà thuật lại với đám đồ chơi. “Cậu ấy đang nhìn lên gác xép. Chờ đã, sao trông cậu ấy buồn bã vậy nhỉ?”
Bà Đầu Khoai Tây thấy Andy đứng nói chuyện với mẹ. Cậu chỉ vào vị trí ngay dưới thang gấp dẫn lên gác xép. Đó cũng chính là chỗ cậu đặt đám đồ chơi xuống. Cậu nhặt một túi rác lên rồi đưa cho mẹ mình xem.
“Ôi không!” Bà Đầu Khoai Tây rên rỉ. “Chuyện này thật kinh khủng!” Bà nhét lại mắt vào chỗ cũ rồi quay lại với các bạn của mình. “Andy đang tìm bọn mình! Tớ nghĩ cậu ấy đã thật sự định cất chúng mình lên gác xép đấy!”
“Vậy là Woody đã nói thật!” Slinky nói.
“Các cậu, chúng mình sẽ trở về nhà!” Jessie khẳng định.
Nhưng đúng lúc đó, cửa phòng tắm cọt kẹt mở ra. Lotso và băng đảng của mình tràn vào phòng.
“Buổi tối mới yên bình làm sao! Các bạn có ổn không?” Lotso hỏi.
“Lotso!” Jessie chạy vội lại về phía lão. “Cảm ơn trời đất! Ông có thấy Buzz đâu không?” Đám đồ chơi còn lại nhanh chóng tụ tập xung quanh.
“Có một hiểu lầm tai hại ở đây!” Bà Đầu Khoai Tây phân trần. “Chúng tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức!”
“Rời khỏi đây à?” Lotso tỏ vẻ ngạc nhiên. “Có việc gì vậy, các bạn vừa mới đến tức thì mà! Lại rất đúng lúc nữa chứ! Chúng tôi đang thiếu người tình nguyện để chơi với lũ trẻ nhỏ!” Lão cười, nhưng nụ cười đó không mang chút thành ý nào. “Bọn chúng rất thích đồ chơi mới.”
“Thích ấy hả?” Ông Đầu Khoai Tây cao giọng đáp lại. “Chúng tôi đã bị cắn xé! Bị giẫm đạp! Bị dính đầy nước dãi lên người!”
“Các người thử nhìn túi xách của tôi mà xem!” Bà Đầu Khoai Tây giơ lên. Chiếc túi hằn lên nham nhở những vết răng.
Lotso dí sát mặt mình vào mặt bà. “Vấn đề là thế này, Củ khoai ngọt ngào ạ – các người không được rời Sunnyside.”
“Củ khoai ngọt ngào à?” Bà Đầu Khoai Tây nổi giận. “Ông nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy hả? Tôi có hơn 30 phụ kiện và tôi xứng đáng nhận được nhiều sự tôn trọ…” Lotso giật phăng mồm bà ra, buộc bà phải im lặng.
“Này! Không ai được giật mồm vợ tôi! Ngoại trừ tôi!” Ông Đầu Khoai Tây la lên trong lúc cố giành lại chiếc mồm. “Trả lại đây đồ thơm tho lông lá!”
“Nhanh lên nào các bạn.” Jessie giận dữ thốt lên, “bọn mình phải về nhà ngay lập tức.” Cô nàng bước về phía cửa.
“Này cô kia!” Lotso gọi với theo. “Cô không được phép đi đâu hết.”
“Vậy hả?” Jessie nạt lại. “Vậy ai sẽ cản chúng tôi lại?” Cô nàng định quay người bỏ đi thì đụng ngay phải Buzz.
“Buzz!” Rex mừng rỡ. “Cậu trở lại rồi!” Anh chàng chạy lại định ôm bạn mình.
Nhưng khi thấy Rex chạy về phía mình, Buzz liền thủ thế, rồi nhảy bật lên xoay người đồng thời tung ra một cú đá. Anh quật ngã tất cả đám đồ chơi của Andy cùng một lúc. “Tù nhân đã được kiểm soát, thưa Chỉ Huy Lotso!” Buzz hô lên, giơ tay chào.
“Buzz, anh đang làm gì vậy?” Jessie kêu lên.
Buzz nạt lại cô nàng. “Im đi bọn tay sai của Zurg! Bọn bay đang bị bao vây bởi lực lượng Vệ Binh Ngân Hà!”
Những món đồ chơi của Andy trao nhau những cái nhìn ái ngại. Zurg? Vệ Binh Ngân Hà? Có điều gì đó không ổn ở Buzz. Anh đang thật sự tưởng mình là một Cảnh sát vũ trụ!
“Làm tốt lắm, Lightyear.” Lotso vỗ lưng Buzz. “Bây giờ thì giam chúng lại!”
“Tuân lệnh, thưa ngài!” Buzz giúp băng của Lotso quây đám đồ chơi về phía một dãy giỏ nhựa đựng đồ rồi nhốt tất cả bọn họ vào trong.
“Buzz?” Jessie thò tay qua thanh gióng giỏ nhựa, đặt tay lên vai anh. “Chúng ta là bạn cơ mà!”
“Đừng nói dối ta, đồ đàn bà lật lọng!” Buzz nói, phủi tay cô nàng ra.
“Bỏ móng tay của ngươi ra khỏi vợ ta ngay!” Ông Đầu Khoai Tây hét lên khi Bé Bự nhồi Bà Đầu Khoai Tây vào một cái giỏ.
Bé Bự tóm lấy Ông Đầu Khoai Tây. “Này, ngươi đang làm trò gì thế? Thả ta ra ngay cái đồ-ngốc-dãi-rớt-lòng-thòng kia!” ông la lối ầm ĩ.
“Ta nghĩ củ khoai này phải được dạy cho cách cư xử đúng mực! Đem hắn nhốt vào Hộp Giam.” Lotso bảo Bé Bự.
Đúng lúc Bé Bự xách Ông Đầu Khoai Tây theo ra sân chơi, Barbie bước vào phòng. “Ken? Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cô hỏi. “Anh đang làm gì bạn bè em thế này?” Cô nhìn về phía dãy hộp giam. Twitch và Chunk vừa nhét bộ ba Người Ngoài Hành Tinh vào vừa cười ha hả. Barbie choáng váng.
“Chúng ta chấm dứt tại đây!” Cô nạt Ken, lao về phía dãy hộp. Twitch liền nhốt cô lại cùng với bạn bè của mình.
“Lightyear!” Lotso ra lệnh. “Hãy phổ biến luật giới nghiêm của chúng ta đi.”
“Xin tuân lệnh, thưa ngài!” Buzz giơ tay chào. “Tù nhân phải ngủ trong xà lim! Tù nhân nào dám trốn sẽ bị nhốt vào Hộp Giam! Điểm danh vào bình minh và trước giờ ngủ! Ai bỏ lỡ buổi điểm danh cũng sẽ bị nhốt vào Hộp Giam! Tù nhân không được nói chuyện trừ khi được phép! Ai dám cãi lại sẽ phải ngủ cả đêm…” “Trong Hộp Giam.” Jessie gào lên. “Bọn tôi biết rồi.”
Buzz quay phắt lại đối diện với cô nàng.
Lotso đặt tay lên vai anh chàng. “Bình tĩnh nào anh lính!” Lão trèo lên trên một dãy khối xếp hình. “Nghe cho rõ đây các bạn. Chúng tôi có một số quy tắc làm việc tại Sunnyside! Nếu các bạn bắt đầu từ nơi thấp nhất và chịu khó, cuộc đời các bạn sẽ như thiên đường! Nhưng nếu các bạn vi phạm luật lệ, dám bước qua giới hạn, cố trốn ra trong đêm, thì...” lão ném thứ gì đó về phía họ. Nó trượt qua sàn và dừng lại ngay trước xà lim của Jessie.
Đám đồ chơi của Andy há hốc mồm. Đó chính là mũ của Woody!
Jessie quay sang lườm Lotso. “Các người đã làm gì anh ấy?”
“Cố ngủ cho ngon nhé!” Lotso nói, mỉm cười trong khi leo lên phía sau xe tải. “Ngày mai các bạn phải chơi đùa cả ngày đấy!”
Lão và đồng bọn của mình vừa lái đi vừa cười ha hả. Đám đồ chơi của Andy vẫn có thể nghe thấy tiếng cười cho đến lúc bọn chúng về đến phòng Bươm Bướm.
Câu Chuyện Đồ Chơi Câu Chuyện Đồ Chơi - Nhiều Tác Giả Câu Chuyện Đồ Chơi