Cánh Hồng Ailen epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
rong vòng một tuần lễ, Erin đã triển khai một thời gian biểu làm cho nàng vui thích. Buổi sáng nàng dậy sớm để giúp Dee chuẩn bị cho các đứa bé đi học, rồi lái một chiếc xe mượn đến trại "Ba con át" để tường trình công việc lúc chín giờ.
Việc rối ren trong sổ sách kế toán của Burke đã giảm thiểu rất nhiều. Sự phỏng đoán về mức độ giàu có của anh cũng bớt đi. Khi nàng đối chiếu các con số và miệt mài xem xét các sổ cái, thì nàng đã cố gắng để suy nghĩ vấn đề trong các điều kiện đơn giản, thực tiễn. Sau cùng thì con số vẫn là con số.
Nàng ít khi bị gián đoạn công việc, nàng ăn trưa ở bàn làm việc do Rosa lặng lẽ dọn ra cho nàng. Vào cuối tuần đầu, nàng đã làm được nhiều tiến bộ, nàng thấy vui thích vô cùng. Chỉ có một hai lần nàng gặp phải một vài chuyện ngốc nghếch. Nàng đã yêu cầu anh cung cấp cho nàng cái gọt bút chì. Anh chỉ lấy một cái xi lanh rồi đưa cho nàng. Nàng hỏi:
- Thứ này làm sao gọt? Có tay quay đầu mà mọt!
Anh ấy cái bút, đút vào lỗ, thế rồi khi nàng hết sức ngạc nhiên thấy cây viết gọt rồi, anh phá ra cười, đúng là đồ mắc dịch. Anh nói:
- Chạy bằng bình điện chứ không phải ảo thuật đâu.
Nàng lại vùi đầu vào sổ sách để che giấy nỗi hổ thẹn. Có lẽ nàng không quen dùng các dụng cụ nhỏ nhặt mà thôi, nhưng nhờ trời, nàng lại cân bằng sổ sách rất giỏi. Bây giờ nàng đã biết dùng máy đánh chữ điện nhỏ và dùng nó để làm báo cáo hàng tuần. Sau khi đã dọn dẹp ngăn nắp bàn làm việc, Erin cắp bản báo cáo đi tìm gặp Burke.
Nàng vẫn còn hoàn toàn chưa quen thuộc với ngôi nhà của anh. Đứng ở tiền sảnh, Erin ngần ngại. Nàng có thể gọi máy để nhờ Rosa giúp, nhưng nói chuyện trên cái thứ ấy khi nào nàng thấy mình cũng có vẻ ngốc nghếch. Cho nên Erin cứ đi theo hướng mà nàng cho là hướng sẽ xuống nhà bếp.
Erin thấy đường đi cứ đi mãi, khó mà mở cửa ra hay nhìn vào bên trong được. Nàng nghe tiếng ù ù, bèn quay lại đi về hướng đó. Chắc là cái máy rửa hay cái máy giặt gì đấy.
Nàng lại nhún vai, định đi tìm cho được Rosa ở cuối con đường ấy.
Người đàn bà này quả cũng bí mật, Erin vừa đi vừa suy nghĩ. Rosa rất ít nói và hình như khi nào cũng biết được Burke đang ở đâu. Mặc dù bà quản gia cứ gọi Burke là ông Logan, nhưng Erin lại cảm thấy giữa hai người ít có kiểu cách. Mặc dù điều này không khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, nhưng nàng vẫn tự hỏi phải chăng hai người hiện đang yêu nhau hay là tình nhân cũ. Không nghĩ đến nữa, nàng đi về phía nam của ngôi nhà.
Nhưng nàng không thấy nhà bếp hay phòng giặt nào hết. Khi nàng đẩy một cánh cửa đôi, nàng bước vào trong một khu như là vùng nhiệt đới. Hồ tắm nước trong xanh hấp dẫn, lấp lánh dưới ánh mặt trời đang chiếu qua mái nhà và các bức tường bằng gương. Ở đây có các loại cây nàng chưa bao giờ thấy, chúng được trồng trong các chậu sứ và có nhiều hoa nữa. Nàng bước vào trong ngôi nhà tràn ngập hương thơm và nàng vẫn thấy tuyết ở bên ngoài lớp gương. Có nhiều cánh hoa màu đỏ đậm, nhiều loại màu vàng, màu da cam và màu xanh kỳ lạ. Nàng nghĩ nếu nàng nhắm mắt lại, nàng sẽ nghe tiếng những con vẹt thỏ thẻ. Đúng là thiên đàng, nàng mỉm cười vừa bước đi. Đôi mắt lim dim, thân hình nhẹ nhõm, Burke đưa mắt nhìn nàng. Nàng không có cuồng nhiệt như không khí trong căn phòng, nhưng trông nàng tươi mát và trinh nguyên. Ánh sáng mặt trời chiếu trên mái tóc nàng, màu tóc đỏ quyện lấy ánh sáng mặt trời. Nàng vuốt tóc ra đằng sau, buộc trong một dải vải như anh đã từng thấy ở Ai Len. Anh nhớ rất rõ, quá rõ mái tóc ra sao khi anh luồn mấy ngón tay vào.
Anh thấy nàng đưa tay nắm một đóa hoa, tuồng như nàng muốn ngắt lấy, rồi nàng kéo tay lại và giấu mặt vào trong đám hoa đang nở. Anh cười lặng lẽ, sung sướng, anh biết nàng tưởng chỉ có mình nàng.
Thế là đóa hồng Ai Len rất yêu hoa, anh nghĩ như thế, rồi thấy nàng lắc đầu nhìn quanh ra dáng phân vân, thỏa thích. Rồi còn chuyện tiền bạc nữa. Nghĩ đến việc này, anh nhún vai. Ở vào địa vị của anh, ai lại đi nỡ trách nàng.
Tuy nhiên anh vẫn trách đấy. Cơ thể anh đang xốn xang không yên đây. Anh lên tiếng;
- Muốn tắm không, cô em Ai Len?
Nghe tiếng anh, nàng quay người lại. Nàng đã quên mất tiếng ù ù. Bây giờ thì nàng biết được nguồn gốc của nó. Burke đang ở trong đó. Một cái hồ khác - không, không phải hồ, nàng chữa lại cho đúng. Nàng đâu phải là con ngốc. Nàng đã xem những tranh ảnh về suối nước khoáng có vòi phun, có nước sủi bọt, nước bốc hơi rồi mà. Trong phút chốc, nàng không cầm lòng được, nàng muốn ngâm mình vào đấy để xem thử ra sao. Anh lại cất tiếng hỏi nàng:
- Cô muốn tắm với tôi không?
Vì khi nói thế xong, anh cười toe toét, cho nên Erin chỉ nhún vai, nàng đáp:
- Cảm ơn ông, tôi phải đi về trong vòng ít phút nữa thôi. Tôi đã xong việc trong ngày, tôi đem đến cho ông tờ báo cáo đầu tiên.
Anh gật đầu, nhưng chỉ ra dấu cho nàng đến một chiếc ghế mây trắng ở bên cạnh hồ nước khoáng:
- Cô ngồi đi đã.
Dấu tiếng thở dài, nàng làm theo yêu cầu của anh.
- Ông chắc là rảnh rỗi, nhưng tôi có nhiều việc để làm.
Burke sải tay trên mép hồ. Anh không nói cho nàng biết anh đã dậy để xuống trại ngựa từ sáng sớm tinh mơ hay là anh đã phải căng thẳng từng thớ thịt trong người, vì canh chừng một con ngựa giống rập một con ngựa cái có giống tốt. Anh nói:
- Theo đồng hồ thì cô còn mấy phút nữa mà, cô em Ai Len ạ. Tài chính của tôi ra sao rồi?
- Ông giàu lắm, ông Logan ạ, mặc dù sổ sách của ông quá lộn xộn đã làm cho tôi khiếp luôn. Tôi xem xét thật kỹ, rồi làm ra một hệ thống mới đây.
Sự thực là nàng đã thức trọn hai đêm trường để xem xét sổ kế toán của anh. Nàng nói tiếp:
- Nếu ông muốn, tôi sẽ đợi đến khi ông tắm xong rồi tôi sẽ trình bày cho ông xem.
- Cứ để đấy đã.
- Tùy ông. Chắc là cuối tuần sau tôi sẽ điều hòa xong công việc.
- Thế thì tốt quá. Tại sao cô không cho tôi biết công việc như thế nào?
Anh vươn vai ra, Erin nhìn những bắp thịt cuồn cuộn dưới lớp da ướt. rồi cố ý, nàng nhìn lên phía trên đầu anh. Đây không phải là chỗ cho nàng đến, nàng tự nhủ như thế. Nhất là khi tâm trí nàng không chú ý đến việc kế toán. Nàng đáp:
- Tất cả trong báo cáo này, nếu ông chịu khó bước ra khỏi hồ tắm và xem qua thì biết.
- Nghe theo lời cô thôi.
Burke bấm nút tắt vòi nước, rồi anh đứng dậy. Người của Erin mềm nhũn đi khi nàng thấy anh trần truồng như lúc mới sinh. Nàng mừng vì thấy mình không đỏ mặt, nhưng nàng không giữ mình khỏi tái mặt được.
Burke lấy một cái khăn tắm và quấn tạm thời quanh hông khi anh bước ra khỏi hồ nước khoáng.
- Ông không xấu hổ à, ông Burke Logan?
- Không xấu hổ gì hết!
- Này, nếu ông muốn kích thích tôi, thì ông sẽ thất vọng đấy. Tôi có bốn anh trai, và...
Nàng lại nhìn lên, nhìn vào anh mà không thèm quan tâm đến gì cả. Chợt nàng thấy một vết bầm tím ngay dưới lớp xương sườn bên trái của anh.
- Ông bị thương à?
Nàng vội vàng đứng dậy và nhẹ nhàng đặt mấy ngón tay lên đấy.
- Ồ, một vết thương nặng đấy!
Không còn suy nghĩ nữa, nàng lần mấy ngón tay lên lớp xương sườn của anh, kiểm tra một cách cẩn thận:
- Ông không bị gãy xương?
- Không bị gãy gì hết!
Anh nói thì thào. Anh đứng yên lặng đấy, niềm vui thích vừa rồi tan biến mất. Anh cảm thấy mấy ngón tay nàng mát lạnh, dịu dàng trên da thịt mình. Nàng sờ mó như là nàng chăm sóc cho anh. Anh cảm thấy có thứ gì đó đã từ lâu anh không có được.
Nàng chắc lưỡi rồi nói với anh:
- Ngày mai chắc là tệ ra nữa đấy. Ông nên lấy thuốc xoa bóp đi.
Thế rồi nàng nhận ra mấy ngón tay mình xòa ra trên ngực anh, cái ngực rắn chắc, láng nhẫy, đẫm nước. Erin co tay lại, đặt tay sau gáy mình. Nàng hỏi:
- Làm sao ông lại bị như thế?
- Vì con ngựa đực non tôi mua ở Ai Len đấy!
Nàng nắm bàn tay lại thành một nắm đấm. Bàn tay ướt vì đã sờ vào da thịt của anh. Nàng nói:
- Lần sau, ông phải cho nó chỗ ở rộng rãi hơn.
Vô cớ nàng cảm thấy rùng mình và vội vã tự trấn an. Anh đáp:
- Tôi đã định thế. Tôi đánh giá rất cao tính khí của giống ngựa Ai Len.
- Ông phải thế mới được. Nếu ông xem bản báo cáo ngay bây giờ, tôi có thể trả lời những thắc mắc của ông trước khi tôi về nhà.
Burke lấy lên xấp giấy đánh máy sạch sẽ. Erin đằng hắng trong cổ rồi quay lại nhìn qua mái gương, bây giờ đã bị hơi nước làm mờ chút ít. Thế nhưng cũng đủ cho nàng không thấy được tuyết ở bên ngoài. Nàng vẫn nhìn anh - hai cánh tay dài, bắp thịt cuồn cuộn như giây chằng, bộ ngực rắn chắc còn dính nước long lanh, cặp hông hẹp chạy dọc theo hai bắp vế rắn chắc.
Nhiều người sẽ xếp anh vào loại thượng đẳng, nàng nghĩ như vậy, và nàng có thể nói bậy bạ về anh vì anh đã gợi lên lòng ham muốn nơi nàng.
- Rõ ràng lắm rồi.
Anh làm cho nàng giật mình, nàng tự rủa thầm.
Anh nói tiếp:
- Cô rành việc lắm, Erin à, nếu tôi không tin như thế thì tôi đã không thuê cô làm việc cho tôi!
Đúng thế, nhưng chắc là anh sẽ tìm cách khác để mang nàng về. Anh hỏi:
- Cô đã định làm gì với tiền lương đợt đầu này?
- Có một vài ý định đấy.
Nàng thấy người thư thái, mỉm cười với anh, cố không nhìn phía dưới cổ của anh. Nữa lương sẽ gửi về Ai Len vào sáng mai, và số còn lại... nàng không thể nghĩ đến được. Nàng nói:
- Nếu ông vừa ý, thì bây giờ xin phép ông tôi về.
Burke nói nho nhỏ với nàng:
- Tôi quá vừa ý đi rồi. Này cô em, cô có nghĩ rằng nếu cô biết thêm về việc nuôi ngựa, về việc đua ngựa, thì việc kế toán sẽ còn lý thú hơn nữa không?
- Không!
Đáp xong, nàng nghiêng người tới trước như là ý kiến của anh đã làm cho nàng chú ý:
- Tuy nhiên tôi thấy ý kiến của ông hay đấy!
- Ngày mai tôi có một cuộc đua ngựa. Tại sao cô không đi xem để biết đồng tiền từ đâu ra và nó mất vào đâu?
- Đi xem đua ngựa à?
Nàng cắn môi suy nghĩ:
- Tôi đánh cá à?
- Chỉ làm người tình cho tôi mà thôi. Cô chuẩn bị sẵn sàng vào lúc tám giờ. Tôi sẽ đón cô, rồi trước hết mình thăm các chuồng ngựa và bãi tập trung ngựa.
- Được rồi. Chúc ông may mắn.
Nàng quay đi, rồi dừng lại một lát nhìn xéo anh, nàng nói:
- Tôi sẽ đắp một ít cỏ thuốc lên vết bầm cho ông.
o O o
Erin bước đi trong phòng khách. Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của nàng, mà nàng lại đi xem đua ngựa. Chắc sẽ có rất nhiều người nàng chưa bao giờ gặp, chắc là lần đầu tiên nàng sẽ nghe được nhiều giọng nói. Nàng lấy tay vuốt tóc, nàng hi vọng mình trông được lắm. Không cho Burke, nàng nghĩ như vậy, mà cho mình, thế thôi. Nàng muốn mình trông xinh xắn ra, nàng cảm thấy mình có vẻ xinh xắn khi nàng đứng trong đám đông ấy.
Vừa nghe tiếng xe của Burke, nàng vội bước ra khỏi nhà. Nàng đứng ngần ngại trên các bậc cấp, nhìn xuống chiếc xe thể thao màu đỏ quạch có mui dài, láng bóng. Nàng ghi nhớ để còn viết thư về nhà kể cho Brian nghe chứ. Khi nàng leo lên ngồi bên cạnh anh, Burke khen:
- Cô rất đúng giờ!
- Tôi nôn nóng lắm!
Bây giờ nói thế nàng thấy mình chả ngốc nghếch tí nào. Nàng nói tiếp:
- Trước đây tôi chưa khi nào xem đua ngựa hết. Cullen đã có xem, anh ấy cho tôi biết ngựa đẹp lắm mà mọi người rất say mê. Mà kìa, mặt số kia kìa.
Nàng nhìn bảng số trên xe, nàng nói tiếp:
- Ông chắc phải là kỹ sư mới lái được chiếc xe này.
- Cô muốn lái thử không?
Khi nàng nhìn anh, nàng thấy anh nghiêm trang, nàng rất muốn lái thử. Nhưng nàng nhớ lại cảnh xe cộ chạy trên xa lộ khi ở phi trường về:
- Tôi xem cái đã. Cuộc đua bắt đầu khi nào?
- Chúng ta còn nhiều thì giờ. Dee khỏe không?
- Chị ấy khỏe. Bác sĩ đã khám kiểm tra cho chị ấy rồi, nhưng ông ấy lại bảo chị phải nghĩ ngơi. Chị càu nhàu vì không có thì giờ xuống thăm chuồng ngựa. Nhưng chị đã có việc để làm. Tuyết lại đang tan.
- Trong vài hôm nữa thì tuyết sẽ tan hết.
- Tôi mong đừng tan hết. Tôi thích nhìn tuyết.
Nàng ngồi tựa lưng ra sau, nghĩ rằng đi trong xe thể thao cũng như cưỡi gió mà đi. Thấy anh mặc chiếc áo khoác mỏng và chiếc quần bò, nàng hỏi:
- Ông mặc thế có đủ ấm không? Bên ngoài trời vẫn còn lạnh lắm mà.
- Cô chớ lo. Ngoài tuyết ra, cô còn thích cái gì nhất ở Mỹ?
Nàng đáp liền:
- Cách họ nói chuyện.
- Nói chuyện sao?
- Ông biết rồi, giọng nói ấy mà. Nghe dịu dàng lắm!
- Dịu dàng?
Anh nhìn nàng rồi bật cười cho đến lúc vết bầm nhói đau. Vẫn cười khúc khích, anh lén lấy tay thoa vết thương.
- Vết bầm làm ông khó chịu à?
- Cái gì? Vết bầm à? ồ, không!
- Ông có đắp lá thuốc lên không?
Anh lại bật cười sung sướng:
- Tôi không thể đặt tay lên chỗ nào được hết.
- Tôi chắc là ông cũng đôi ba lần có dịp thoa thuốc cho ngựa ở dưới chuồng ngựa chứ. Mà kìa, ông nhìn thấy mấy chiếc máy bay nhỏ kia kìa.
Khi anh lái xe vào phi trường, nàng nhìn anh:
- Chúng ta làm gì ở đây?
- Đi một vòng máy bay chơi.
Ruột nàng xóc lên một cái. Nàng nói:
- Nhưng chúng ta đi xem đua ngựa cơ mà!
- Thì đúng thế. Con ngựa của tôi đua ở Hialeh, ở tận Florida!
- Florida ở đâu?
Burke không nói vì anh bận đóng lại cánh cửa cho chặt. Ngồi bên kia xe, Erin đưa mắt nhìn anh. Anh đưa một bàn tay, rồi nói với nàng:
- Ở miền Nam.
Quá bị kích thích, nàng không còn biết suy nghĩ gì nữa, quá hãi hùng, nàng không còn chống chọi được, cứ để anh lôi bừa vào một chiếc máy bay. Buồng máy bay quá nhỏ đến nỗi nàng phải cúi người xuống, nhưng khi đã ngồi vào rồi, nàng cảm thấy chiếc ghế mềm mại và vừa vặn. Burke ngồi bên nàng, anh chỉ cho nàng cách thắt lưng an toàn. Khi nàng đã an toàn, anh bật nút máy nói:
- Tom hả, chúng tôi đã an vị rồi.
- Tốt, ông Logan. Bay được rồi đấy. Trời tốt, chỉ có một đám mây nhỏ ở vùng Carolina thôi. Chúng ta có thể tránh được chúng.
Khi Erin nghe và cảm thấy động cơ máy bay, nàng nắm chặt lấy tay ghế:
- Ông có chắc chắn máy bay an toàn không?
- Đời là một canh bạc, cô em Ai Len ạ.
Nàng lắp bắp nói cái gì đấy, rồi nàng thấy ánh mắt của anh có phần thích thú. Nàng thả hai tay, lẩm bẩm:
- Được rồi!
Khi máy bay nghiêng cánh, nàng nhìn qua cửa sổ. Mặt đất nghiêng trong mấy phút liền. Nàng cười, dựa người sát cửa hơn, nàng nói:
- Cảnh đẹp quá nhỉ? Khi các người đáp xuống Cork, tôi đứng nhìn máy bay mà cứ phân vân không biết ngồi trong ấy ra sao. Bây giờ thì tôi biết rồi.
- Biết như thế nào?
Nàng nghiêng mặt cười với anh:
- Tuyệt! Nhưng chỉ không có sâm banh mà thôi.
- Có chứ.
- Uống vào lúc này, tám giờ rưỡi à?
Nàng cười, dựa người ra sau:
- Tôi không uống đâu. Tôi phải cám ơn ông đã mời tôi đi hôm nay. Gia đình Grant rất tử tế với tôi, cho nên tôi phải cám ơn họ bằng cách dành một ngày cho họ tự do với nhau.
- Cô cám ơn tôi chỉ vì có thế thôi sao?
Anh đứng dậy, bước vào trong một góc nhỏ. Nàng nói:
- Không phải thế. Tôi cám ơn ông vì đã tạo cho tôi dịp may để đi.
- Cô có cần kem trong café không?
- Cần.
Nàng nghĩ: chắc anh muốn nói nàng được đón tiếp nồng hậu, thế rồi anh bỏ qua không nói. Không có gì làm cho nàng hư thân mất nết hết.
Khi anh trở lại chỗ ngồi, anh đưa cho nàng tách café nhưng máy bay đang lượn quanh, nàng không uống được. Nàng hỏi:
- Ông cho phép tôi hỏi một câu ngoài chuyện nghề nghiệp được không?
Burke lấy ra điếu thuốc, bật lửa châm hút:
- Tôi sẽ trả lời, nàng không nhất thiết phải đúng sự thật.
Anh duỗi hai chân ra, gác mắt cá chân lên chỗ cạnh nàng ngồi.
- Có phải ông đã đánh ăn trại Ba con át trong một ván xì phé phải không?
Anh phà khói thuốc rồi đáp:
- Đúng và không.
- Đấy không phải là trả lời.
- Đúng là vì tôi đánh bài xì phé với Cunningham - và ông ấy đã thua sạch. Khi mình đánh bài, mình phải biết khi nào đánh khi nào thôi. Ông ấy thì không biết.
- Thế là ông đã ăn của ông ấy cái nông trại.
Nhìn đôi mắt nàng, anh nghĩ: chắc là nàng thích thú lắm. Anh nghĩ là nàng hình dung ra được một căn phòng đầy khói thuốc, nồng nặc mùi rượu với hai người đàn ông nghiêng mình trên năm con bài và văn tự chủ quyền trang trại nằm giữa họ. Anh nói:
- Nói đúng ra thì tôi đã ăn tiền của ông ta, ăn nhiều hơn số tiền ông hiện có. Ông ta không đủ tiền mặt trả cho tôi, hoặc là vì trả cho mấy đám khác đang bực bội vì cứ giữ giấy nợ mãi. Cho nên cuối cùng, tôi mua cái trang trại của ông ấy, rẻ như bèo.
Thế thì có gì đáng ngạc nhiêu đâu. Nàng nói:
- Ờ, vậy chắc trước đó ông đã giàu rồi.
- Có thể nói lúc đó tôi đang may ghê lắm.
- Nghề đánh bạc khó sống lắm.
- Nó làm tán gia bại sản đấy.
Nàng đồng ý như thế, im lặng một chốc rồi hỏi:
- Thế trước đó ông đã rành về ngựa rồi chứ?
- Tôi chỉ mới biết ngựa có bốn chân mà thôi, nhưng khi đã có tiền đánh cá rồi, thì mình học rất nhanh. Cô học kế toán ở đâu?
- Tôi rất có khiếu về môn số học. Khi đi học, tôi học kế toán ở trường, rồi tôi làm sổ sách cho trại ở nhà. Làm việc này thú vị hơn vắt sữa buổi sáng. Thế rồi người ta nghe tiếng và tôi được mới làm cho bà Malloy, rồi cho ông O�Donnelly. Tôi cũng có làm cho ông Francis Duggan ở ngoài chợ một thời gian, nhưng gã con trai của ông cứ tưởng tôi sẽ lấy anh ta và đẻ đủ mười đứa con, thế là tôi bỏ việc ở đấy.
- Cô không muốn lấy Donald Duggan à?
- Để rồi phí cả một đời để đếm ba củ khoai và củ cải à? Không được, xin lỗi ông. Chỉ còn việc hoặc là bịt cả hai mắt anh ta lại hoặc là bỏ việc. Bỏ việc là tiện nhất. Ông cười gì?
- Tôi nghĩ thế là may cho Donald Duggan đấy, vì cô không mang theo cái cào.
Erin nghiêng đầu nhìn anh:
- Tôi rút lui là may cho ông đấy!
Nàng thấy người khoan khoái, co hai chân lại dưới chỗ ngồi và nhấm nháp café lạnh:
- Ông nói cho tôi biết về con ngựa ông đua hôm nay đi.
- Đó là con Đại Bịp, nó được hai tuổi. Tính khí nó thất thường, nóng nảy, trừ khi nó đang chạy. Nó chứng tỏ nó thuộc giống thượng đẳng, cuối tuần trước nó đã tham dự trận đua ở Florida rồi. Tiền thưởng của tiểu bang rất lớn.
- Đúng rồi, tôi đã nghe Travis kể lại. Anh ấy cho nó là con ngựa tuyệt nhất trong vòng mười năm nay, phải không?
- Có thể lắm. Trong bất kỳ dịp đua nào trong năm nay, tôi cũng chọn con đó đấy. Bố nó đã từng thắng một triệu đô la trong các cuộc đua, còn mẹ nó thì từng đoạt "Vương miện Ba giải". Nó cứ thích chạy đằng sau rồi vượt ra ngoài và phóng lên.
Burke hít một hơi thuốc khác, và Erin lại thấy cái sẹo vắt ngang mấy khớp ngón tay. Anh nói:
- Nó sẽ thắng.
- Còn con ngựa ông mua ở Ai Len thì sao, con ngựa đã đá ông đấy?
- Tôi sẽ cho nó thử sức ở địa phương cái đã - ở Charles Town. Ở Laurel, Pimlico để tôi tiện theo dõi cái đã. Nếu cái linh cảm của tôi đúng, thì trong vòng một năm thôi, tôi sẽ thu lại gấp hai số vốn đã chi ra.
- Còn nếu linh cảm của ông sai?
- Thường không sai đâu. Vả lại tôi phải lấy lại chi phí mà tôi đã chi ra trong thời gian tôi tới Ai Len chứ.
Nàng thấy khó chịu khi anh nhìn nàng. Nàng nói:
- Làm nghề đánh bạc, ông phải tính chuyện thua chứ.
- Tôi lại thường tính chuyện thắng mà thôi.
Nàng để tách café xuống, hỏi:
- Tại sao ông có cái sẹo trên bàn tay thế?
Anh không nhìn vào cái sẹo như nhiều người thường nhìn, mà lại gảy tàn thuốc ra ngoài và nhìn nàng, đáp:
- Vì một mảnh chai trong một cuộc xô xát ở quán Texas Star ở ngoại ô El Paso. Cãi nhau vì một ván bài đánh bảy con, và vì một cô gái tóc vàng xinh đẹp.
- Ông thắng chứ?
- Thắng ván bài. Cô gái chẳng nghĩa lý gì.
- Tôi cho là toạc tay vì một ván bài khôn ngoan hơn là toạc tay vì một người đàn bà!
- Cũng còn tùy chứ.
- Tùy cái gì? Tùy vào cô gái hả?
- Tùy vào canh bạc, cô em Ai Len ạ. Luôn luôn phải tùy vào canh bạc.
o O o
Khi họ đến nơi, Erin bước ra khỏi máy bay, nàng thấy mình bước vào một thế giới mới khác. Burke đã bảo nàng để lại áo khoác trên máy bay, nhưng nàng vẫn thấy trời ấm áp và ánh sáng chói chang.
- Cây cọ kia kìa.
Nàng thốt lên lời, rồi cười và nắm lấy tay Burke:
- Loại cọ đấy chứ gì.
- Cô lạ lắm à?
Không để cho nàng kịp tiếp xúc với ai, anh quàng tay lên vai nàng và kéo đi. Một chiếc xe đang đợi hai người. Erin bước vào xe, muốn tỏ ra mình đã đi như thế hàng ngày. Nàng thốt lên:
- Xe không có tay ở cửa sổ à.
Burke chồm người qua, bấm vào một cái nút để hạ cửa xuống. Nàng "ồ" lên một tiếng rồi khoảng mười giây sau, không thể kìm được, nàng nói:
- Tôi không tin được như thế. Trời thật ấm, và nhiều xe quá! Ôi, mẹ tôi chắc là phải chết khiếp vì hoa. Giống như trong phòng ở nhà gương của ông ấy. Hai tuần trước tôi đang còn kỳ cọ nền nhà cho bà Malloy, nay thì lại ngắm nhìn những cây cọ.
Burke lái xe rất giỏi, không hỏi đường sá hay là xem bản đồ. Erin nhận ra đời sống ở đây không có gì mới mẻ với anh hết. Ở đây nàng nói năng như đồ điên. Nàng đã cố kìm giữ mình lại, nhưng vô ích. Nàng không còn giữ gìn ý tứ nữa.
Burke cảm thấy quá vui sướng khi thấy nàng chú ý đến cả những vật nhỏ nhoi và lấy làm ngạc nhiên. Anh chỉ muốn chăm chú lái xe để cho nàng mặc sức nói năng, cười đùa, hỏi chuyện này chuyện nọ. Hầu như anh quên bẵng đi là lại có người vẫn còn thấy được nhiều điều mới mẻ, mặc dù chúng đã cũ rích rồi.
Việc đi đây đi đó là nghề của anh, và cũng như phần lớn những người đi đây đi đó vì nghề nghiệp, trước đây anh đã từng dừng lại nhiều nơi để xem cho biết. Bây giờ khi thấy Erin đưa tay chỉ bãi cát trắng, chỉ những đứa bé trượt ván, những khách sạn cao nghều nghệu, anh lại nhớ đến lần đầu tiên mình cũng như thế.
Ở trường đua, mọi người đều biết anh. Erin nhận thấy điều này khi họ bước qua bãi cỏ xanh lơ để đi về phía các chuồng ngựa, nàng thấy mọi người đều gật đầu về phía anh hay là chào anh: thưa ông Logan. Có nhiều người nài ngựa, nhiều người luyện ngựa, và nhiều người chăm sóc ngựa đã chuẩn bị các cuộc đua vào buổi chiều rồi.
- Logan!
Erin ngước nhìn và nàng thấy một người đàn ông to lớn, bụng phệ, đội chiếc nón rơm. Nàng thấy viên kim cương lóng lánh trên ngón tay y, mồ hôi nhễ nhãi cả mặt. Burke lên tiếng đáp:
- Durman!
- Tưởng ông không về xem đấy!
- Tôi thích để mắt coi sóc cho biết. Tuần rồi ngựa ông chạy khá đấy.
- Đua ở Charles Town. Tôi không biết có ông ở đấy.
- Tôi không có mặt ở đấy thật. Xin giới thiệu Erin McKinnon, đây là charlie Durman. Ông chủ trại ngựa Durman ở Lexington.
- Chào bà, đây là quê hương của ngựa.
Anh ta bắt tay nàng và cười với nàng:
- Hân hạnh biết bà, thật hân hạnh. Không ai cặp kè với những cô gái trẻ măng như Logan hết.
- Tôi không đua, ông Durman ạ.
Nàng nói với anh ta, cười đáp lời anh ta, tưởng anh ta chân thật.
- Cô ở Ai Len phải không?
- Cô ấy là em họ của Adelia Grant.
Burke nói một cách hòa nhã với anh ta, nhìn thẳng vào mặt anh ta cho đến khi anh ta buông tay nàng ra.
- Tôi, tôi không làm phiền chứ? Thưa bà, ba biết cho là bạn của Grant đều là bạn của Charlie Durman. Những người chân thật cả mà.
- Xin cảm ơn ông Durman.
- Tôi đi kiểm tra ngựa đây, Charlie. Hẹn gặp lại ông.
- Ông xem giùm con Niềm Kiêu Hãnh của Charlie giúp tôi với nhé. Con ngựa quý đấy! - anh ta la toáng lên sau lưng hai người như thế.
Erin nói nhỏ với Burke:
- Con người vui tính đấy chứ?
- Con người vui tính ấy có cả một trại ngựa tốt nhất vùng và dòm ngó khắp nơi đấy.
Nàng liếc mắt nhìn lui và cười khúc khích:
- Anh ta nhòm ngó khắp nơi anh ta thích. Tôi không tưởng tượng ra được anh ta lại may mắn đến thế trên đời được.
- Cô còn ngạc nhiên hơn nữa là y có thể vừa vứt ra hàng mươi mười lăm triệu để mua chuộc người ta đấy.
Burke gật đầu chào một người chăm sóc ngựa, anh nói:
- Hôm nay tôi đua với hắn đấy.
- Thế hả?
Erin hất mái tóc ra sau, nàng chắc là ánh mặt trời đã dịu hơn:
- Vậy là ông phải thắng y chứ?
Burke cười toe, anh lại khoác tay lên vai nàng:
- Tôi quyết như thế.
Anh đi qua vài chuồng ngựa. Erin cẩn thận đứng xa anh ra. Mùi ngựa và mùi cỏ tuy quen thuộc, nàng cũng thấy bụng cồn cào. Nàng tự nhủ: quên đi, rồi nàng bước đến đứng một bên Burke khi anh đứng lại ở một chuồng ngựa.
- Đây là con Đại Bịp.
Nàng đoán con ngựa màu hung xám này Erin cũng khoảng mười lăm gang tay, bộ ngực thật nở và thân hình cân đối giúp tăng tốc độ khi phi. Thoạt tiên là vẻ đẹp của con ngựa đã kích thích n, rồi khi nó gục gặc cái đầu, nàng khựng người lại:
- Nó lớn quá nhỉ.
Cuống họng nàng khô khốc, nhưng nàng cũng cố bước gần lên một bước nữa.
- Sàng thắng chứ?
Burke bật cười, anh đưa tay vuốt mũi nó. Chú ngựa đực vểnh tai lên ra chiều hiểu biết, nhưng chú cứ nhảy dựng lên.
- Kiên nhẫn đi nào. Nó không thích chờ đợi. Nó là con ngựa quý ngạo mạn đấy, tôi chắc nó sẽ giật cho trại Ba Con Át "Vương miện ba giải" đầu tiên cho mà coi. Cô có ý kiến gì về nó?
- Nó xinh quá!
Erin bước lùi một bước khi lần đầu con ngựa nhìn về hướng nàng:
- Tôi chắc nó sẽ làm cho ông tự hào đấy.
- Để ta xem lại cho kỹ một chút, xem thử người chăm ngựa có chăm lo tốt không?
Burke mở cửa chuồng ngựa và bước vào trong chuồng. Erin cố bạo gan, tim nàng đập thình thịch, nàng vẫn bước đến cửa chuồng. Anh nói:
- Ờ, tốt đấy, ông bạn.
Burke lấy tay vuốt hông chú ngựa, rồi thọc tay xuống bụng để kiểm tra hông bên kia. Anh nâng từng móng chân ngựa lên xem, rồi gật đầu hài lòng:
- Mình mẩy sạch bong. Đợi xem nó đóng yên cương rồi phải biết. Khi đóng yên cương là nó sẵn sàng rồi đấy. Mình sẽ đón nhận nó ở cửa xuất phát.
Như là nó hiểu, con Đại Bịp lấy móng cào xuống đất. Nó gục gặc đầu rồi hí lên nho nhỏ. Burke phá ra cười. Erin xỉu xuống.
Khi nàng tỉnh dậy, nàng thấy có ai đưa tay đỡ nàng. Có gì mát lạnh chảy qua môi nàng. Nàng nuốt theo phản xạ, rồi mở mắt ra:
- Cái gì thế?
- Cô mới cho tôi biết chứ.
Giọng Burke có vẻ gắt gỏng, nhưng bàn tay vuốt má nàng lại dịu dàng.
- Có lẽ vì nắng quá nhiều.
Erin nghe giọng nói kéo dài ra, nàng quay mắt nhìn qua vai của Burke. Nàng thấy một thanh niên có mái tóc dài màu cát. Nàng lên tiếng xin lỗi:
- Ổn rồi. Tôi khỏe rồi!
Khi nàng định đứng dậy thì Burke đặt nàng xuống:
- Cô hãy ngồi yên đã. Đúng đấy, bobby ạ. Tôi sẽ đi khỏi đây thôi.
- Dạ đúng đấy, thưa ông Logan. Thưa cô, cô đỡ rồi đấy, cô ngồi vào bóng mát đi.
- Xin cảm ơn anh, ồ...
Erin nhắm mắt lại và nguyền rủa mình đủ thứ. Nàng nói:
- Tôi xin lỗi đã gây ra chuyện này. Tôi không biết sự thể đã xảy ra ra sao nữa.
- Cô khỏe lại thôi, rồi sẽ bình phục liền mà.
Không có gì, tuyệt đối không có gì trong đời Burke đã gây cho anh lo sợ quá như thế. Anh nói tiếp:
- Cô còn xanh quá. Sao không theo lời khuyên của Bobby đứng dậy đến cho im mát ngồi nghỉ một lát.
- Vâng.
Nàng thở ra một hơi khoan khoái. Ngay khi Burke định đỡ nàng đứng dậy thì con Đại Bịp lại thò cái đầu ra và lay cánh cửa chuồng. Thét lên một tiếng nghẹn ngào, Erin ôm chặt lấy cổ của Burke.
Thoáng một cái hai người ôm lấy nhau. Anh nói:
- Trời đất ơi, Erin, tại sao cô không cho tôi biết là cô sợ ngựa?
- Tôi không nói được.
- Đồ ngốc!
Anh lẩm bẩm như thế rồi ôm siết nàng vào lòng.
- Ông đừng bế tôi. Tôi đã thấy nhục nhã quá rồi.
- Cô im đi.
Khi đã đi xa khỏi chuồng ngựa rồi, anh mới đặt nàng dưới một cây cọ. Anh nói:
- Nếu cô nói thật với tôi, tôi đã khỏi giảm thọ đến mười năm đấy.
Rồi vừa nguyền rủa, anh vừa ngồi phịch xuống bên nàng. Anh bắt đầu lấy lại bình tĩnh và nói:
- Tôi muốn cô nói rõ cho tôi lý do cô sợ ngựa.
Nàng muốn đứng dậy và chạy đi khỏi, nhưng nàng biết đôi chân mình không đứng vững được.
- Cũng chẳng có gì hết để nói. Vả lại tôi thấy tôi đã khỏe rồi.
- Chưa khỏe đâu.
Thế rồi vì nàng vẫn còn xanh xao, nên anh thông cảm, nắm lấy tay nàng. Anh hỏi:
- Tại sao cô không kể cho tôi nghe chuyện ấy?
- Vì chuyện trẻ con quá.
- Cứ kể đi.
- Nhà tôi có mấy con ngựa kéo cày, hai con thật giỏi - nàng thở ra một hơi dài. Anh không còn cho nàng là đồ ngốc nghếch nữa. Anh nghe nàng kể tiếp: - Chúng tôi dẫn chúng ra đồng và một cơn bão đã ập đến. Brian tháo ra một con ngựa để dẫn nó về trại. Trời nổi giông và nhiều sấm sét, cho nên ngựa rất sợ. Joe lo tháo con thứ hai, còn tôi thì đứng trước đầu nó để trấn an nó. Tôi không biết là sấm sét làm cho ngựa nổi điên, nên nó cất hai chân trước lên, chuyện xảy ra nhanh quá. Lạy Chúa, mấy cái vó khổng lò đưa lên trên đầu tôi.
Nàng rùng mình rồi nói tiếp:
- Tôi nhào xuống và nó phi lên người tôi.
- Ôi, lạy Chúa!
Burke bóp chặt máy ngón tay lên bàn tay nàng.
- Tôi gặp may, sự thể không đến nỗi nặng lắm. Chỉ gãy hai cái xương sườn, mấy vết bầm, nhưng rồi không, nhưng rồi không bao giờ tôi đến gần một con ngựa mà lại không khiếp lên được.
- Nếu cô cho tôi biết trước, chắc là không bao giờ tôi đem cô đến đây.
- Tôi tưởng bây giờ mình đã hết sợ. Đã hơn năm năm rồi còn gì. Thật là ngốc!
Nàng thoa một bàn tay lên mặt, rồi vuốt lại mái tóc:
- Tôi đã xin lỗi Dee và Travis suốt tuần, vì tại sao tôi lại không xuống chuồng ngựa.
- Tại sao cô không nói cho họ biết?
Nàng chỉ nhún vai không nói. Anh ngồi xích gần nàng và nói:
- Lấy làm xấu hổ vì chuyện đó còn ngu ngốc hơn là sợ nữa!
Nàng nghếch mặt lên, rồi thở dài đáp:
- Có lẽ thế!
Rồi tránh cặp mắt anh, nàng ngắt một cọng cỏ:
- Xin ông đừng kể cho họ nghe.
- Bí mật thế hả?
Với thái độ nhẫn nại, anh đưa hai ngón tay lên cằm nàng, quay mặt nàng về phía anh. Lúc này anh thấy khó mà trách móc nàng, vì hai má nàng đang xanh, mắt nàng rơm rớm và xem nàng như đang rất dễ tổn thương. Anh nói:
- Cô không cần phải lo âu nhiều về những gì mà người ta nghĩ về cô. Tôi biết cô rửa bát đĩa và cô sợ ngựa, nhưng tôi vẫn thích cô.
- Thế hả? thật không?
Nàng mỉm một nụ cười miễn cưỡng.
- Thật!
Không quen dằn được lòng mình lâu, anh cúi xuống đặt môi lên môi nàng, anh ngậm lấy, mút và nhay. Nàng đưa một bàn tay lên ngực anh như là muốn đẩy anh ra, nhưng rồi mấy ngón tay của nàng lại luồn vào trong áo anh và nắm lấy ngực anh.
Những nụ hôn khác của anh không hề làm cho nàng yên ổ và an toàn. Không một chút nào hết. Tuy nhiên, nụ hôn này thì lại khác. Ngay cả khi sự kích thích đang còn làm cho lòng dạ nàng xôn xao đi nữa, nàng vẫn cảm thấy bình an. Có lẽ vì bàn tay anh ôm quanh cổ nàng, mấy ngón tay dịu dàng êm ái chăng. Anh có lẽ vì môi anh đã làm cho môi nàng mềm nhũn ra và dính chặt vào nhau.
Anh muốn kéo nàng sát lại, ôm ấp nàng, vỗ về nàng trong lòng, và thì thào cho nàng nghe những điều vớ vẩn. Trước đây, anh chưa bao giờ có điều thôi thúc này. Đây là một cảm giác kỳ lạ, khó chịu... và ngay lúc này đây nó lại êm ả.
Anh nhích ra từ từ, nhưng vẫn giữ nàng ngồi gần.
- Để anh đưa em về nhà.
- Về nhà ư? Em muốn xem đua ngựa mà!
Vì một lý do nào đó, nàng cảm thấy nàng phải đương đầu với mọi sự ngay lúc ấy.
- Em khỏe rồi, em xin hứa với anh như thế. Vả lại, có lẽ nếu em ngồi ở xa mà xem thì chắc là em không hoảng lên như khi em đến gần ngựa đâu.
Nàng đứng dậy, mừng thầm vì chân nàng đã cứng cáp trở lại:
- Nào, Burke, chúng ta bay cả một đoạn đến... chúng ta đến đâu nhỉ?
- Florida.
Anh đáp xong, bèn đứng dậy.
- Vâng, đến Florida chỉ để đi loanh quanh rồi về nhà. Con vật khổng lồ ấy sẽ thắng, phải không nào?
- Anh đã đánh tiền vào nó mà!
- Em chấp mười đấy.
Anh cười, nắm lấy bàn tay nàng chìa ra. Anh nói:
- Ta đi tìm chỗ ngồi đi.
Các khán đài chật ních người. Trong số đó, Erin đã thấy nhiều khuôn mặt rám nắng, nhiều khuôn mặt da đã nhăn nheo quanh khóe mắt, và nhiều khuôn mặt láng mướt như đánh kem.
Nhiều người chăm chú nhìn vào tờ giấy ghi lịch trình đua, nhiều người khác lại hút những điếu xì gà to tướng, hay giải khát bằng những tách nhựa.
Nhưng trong các ô đặc biệt, người ở đây lại thanh lịch hơn, họ đánh giá và phân tích. Những chiếc áo dài mùa hè mỏng lét, màu nhạt, cặp kè với những bộ com lê vải màu tươi sáng, và những chiếc mũ rơm. Nàng trông thấy nhiều phụ nữ rám nắng mảnh mai nghiêng đầu về phía Burke. Thỉnh thoảng Burke đưa một bàn tay lên vẫy chào, nhưng anh không có ý định đến nói chuyện với họ.
Ngồi với Burke ở ô phía trước, nàng thấy rõ đường đua hình bầu dục rộng có màu đất xám xịt, và ở giữa là bãi cỏ xanh đầy hoa nhiệt đới với nhiều chim hồng hạc. Xa hơn nữa còn có nhiều khán đài, bây giờ cũng đã đông người. Mỗi chốc, người lại càng vào thêm.
- Em chưa bao giờ lại thấy nơi nào đông đúc như thế này. Họ đến xem đua ngựa phải không?
- Em uống bia nhé?
Erin gật đầu và cầm lấy những gì Burke đưa cho nàng. Nàng trông thấy Durman gần đấy, y đang nói chuyện với một người đàn bà mặc chiếc quần cụt ngủn chưa bao giờ nàng thấy đến. Erin nhìn xa hơn chỗ y đứng, nàng thấy một tấm bảng có ánh điện đang chớp sáng in hình những con số và những tỷ lệ chấp của cuộc đua đầu tiên.
- Em muốn anh giải thích cho em rõ các điều ấy để em biết cách đánh cá ra sao chứ.
Erin nói xong, Burke bèn ngồi xuống lại bên nàng. Anh nói:
- Nếu em muốn ăn thì đợi đến cuộc đua thứ ba, đánh vào con số năm.
- Tại sao thế?
- Con ngựa này ở Royal Mendow đấy. Không kể vấn đề tình cảm, con ngựa này chạy khỏe lắm. Thành tích có phần còn ngại, nhưng hôm nay trông nó được đấy. Cuộc đua đầu để cho người khác chơi. Vì vậy tỉ lệ chấp theo được đấy.
- Anh đánh cá nó chứ?
- Không.
- Em thấy anh đúng là tay đổ bác.
- Anh muốn đánh riêng phần của anh.
Erin ngồi dựa lưng ra sau, lắng nghe người ta tuyên bố cuộc đưa đầu. Nàng nói:
- Tên "Nàng Pha Lê" nghe hay đấy chứ?
- Những con có tên hay không thắng được. Cất tiền đi, em gái Ai Len à.
Nàng ngồi yên, vui sướng lắng nghe những âm thanh và những cảnh tượng xảy ra xung quanh nàng. Vừa lúc ấy, người ta dẫn ngựa ra cổng xuất phát, nàng chồm người tới trước nói:
- Chúng đẹp quá!
Nhưng nàng lại cảm thấy dễ chịu hơn khi Burke nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Nhịp tim đập thình thịch trong người nàng. Anh cho là vì nàng đang gặp phải cảnh kích thích quá. Anh nghĩ là do những mâu thuẫn đang xảy ra trong người nàng. Khi các cánh cổng mở rộng, mấy ngón tay nàng bấu chặt lấy những ngón tay của anh, nhưng nàng vẫn giữ mình bình tĩnh.
Nàng lẩm bẩm nói:
- Ồn quá nhỉ!
Tim nàng đập mạnh theo vó ngựa gõ trên cỏ rậm. Khi chúng chạy giáp vòng thứ nhất, nàng đã cố gắng theo dõi chúng. Nàng nghĩ: cảnh tượng thật hào hùng, cả về mặt tự nhiên lẫn nhân tạo. Công việc làm ăn đấy, nhưng nàng vẫn thấy đây là một môn thể thao vương giả.
Khi cuộc đua chấm dứt, nàng để một bàn tay lên ngựa:
- Tim em vẫn còn đập mạnh. Đừng nhìn em cười như thế. - Nàng cảnh cáo anh, nhưng vẫn cười:
- Thật là cảnh tuyệt trần chưa bao giờ em thấy được. Với màu sắc ấy, với cảnh hùng vĩ ấy. Anh xem hàng ngày như thế này ư?
- Nhiều người đến xem chứ.
Nàng lắc đầu. Hôm nay là ngày đặc biệt, ngàn năm một thuở của nàng. Nàng nói:
- Em muốn đánh cá vào vòng sắp đến.
- Đợi đến vòng ba rồi đánh.
Burke nói xong, nhấm nháp bia.
Khi vòng đua thứ ba đến, nàng quyết định tự ý mình đánh. Erin đã để cuộn chi phiếu trong túi áo sơmi mà, rồi nàng đổi ý, nàng nhét cuộn chi phiếu cẩn thận vào cặp đựng chi phiếu. Ngồi bên cạnh Burke, nàng lo lắng cho đến lúc người ta dẫn ngựa ra cổng.
Nàng cười, nói:
- Em không lo thua, nhưng em muốn chắc ăn kia.
Khi ngựa phóng đi, nàng đứng dậy và tựa người vào lan can. Nàng nắm lấy tay Burke, kéo anh đến với mình, nàng hỏi:
- Con ngựa ấy đâu rồi?
- Thứ tư ở giữa. Đeo giải lụa màu vàng đỏ.
- Đúng rồi!
Nàng nhìn, cỗ vũ nó.
- Nó phi khá nhanh đấy chứ?
- Vâng.
- Ồ, nhìn kìa, nó vượt lên.
- Tốt lên là nên đeo thôi, em à. Chúng phải chạy đến nửa dặm kia mà.
- Nhưng nó đang vượt đấy.
Nàng cười ré lên khi đưa tay chỉ:
- Nó lên thứ hai rồi.
Tiếng la hét vang dậy quanh nàng, tiếng người xướng ngôn hòa lẫn với tiếng vó ngựa. Nàng phải cố để phân biệt ba thứ tiếng ấy trong khi nàng nắm chặt lấy áo Burke kéo về phía mình.
- Nó dẫn đầu rồi! Xem kìa!
Khi nó vượt nửa người qua đích thắng, thì nàng quay lại nhào vào vòng tay của Burke. Nàng cười và hôn mạnh Burke, rồi nàng hỏi:
- Nó thắng rồi. Em thắng rồi. Bao nhiêu hả anh?
- Xem như phần thưởng nho nhỏ.
- Không cần phần thưởng gì hết mà em đã thắng cuộc. Em sẽ nói cho Dee biết Erin đánh cá con ngựa của chị ấy và thắng. Bao nhiêu anh?
- Tỷ lệ chấp là năm ăn một.
- Năm mươi đô la?
Nàng lại cười to lên:
- Để em đi mua bia.
Nàng nắm tay anh hỏi:
- Ngựa anh khi nào đua?
- Đợt thứ năm.
- Lạy chúa, em còn thì giờ để hồi tỉnh.
Nàng mua cho anh bia và mua xúc xích nóng kẹp bánh mì cho cả hai. Nàng nhớ cái ngày vui nhất như hôm nay là cái ngày nàng đi hội chợ. Hôm nay cũng vui như vậy, cũng ồn ào, cũng mùi thơm ngon, cũng màu sắc sặc sợ. Khi cuộc đua thứ năm được công bố thì nàng đã có vé khác trong túi và mang kính mát của Burke lên mặt.
Nàng nói với anh miệng đang ngồm ngoàm thức ăn:
- Em hi vọng nó thắng, không phải vì em đánh cá nó đâu.
- Cả hai ta đều hi vọng chứ.
Nàng phân vân:
- Phải nghĩ về con ngựa mình đánh cá ra sao chứ? Nó không phải là con ngựa bình thường, mà là con ngựa thuộc giống hảo hạng mà!
- Nhiều lúc anh xem nó như người yên, mình phải chi phí rất tốn kém, nó là con ngựa làm cho mình sung sướng và chi tiêu rất rộng rãi vào những lúc quá vui thích.
Erin quay lại, nàng hạ cặp kính xuống nhìn anh:
- Anh thật là một con người rộng lượng!
- Chút đỉnh thôi!
Burke quay lại nhìn con ngựa của anh đang phóng qua cổng. Burke tự hỏi: Biết nghĩ sao đây về một gã nghèo tội nghiệp ở New Mexico đang ngồi nhìn con ngựa bách thắng của mình đang phóng đi như bay ấy? Không thể tin được. Thật không thể tin được là anh không thể miêu tả lại được, và cũng không chắc anh có muốn tả lại không. Rồi ngày mai tất cả lại trôi qua.
Và cái gì thế?
Kinh nghiệm từ lâu cho anh biết rằng, khi mình bóp cái gì trong tay chặt quá, thì nó sẽ trào qua các kẻ tay. Anh đã làm cho trại "Ba Con Át" hết sức mình rồi, mặc dù anh không hề có ý định đích thần điều hành trại. Có lẽ không bao giờ anh có ý định gắn chặt đời mình với trại. Anh đã cố hết mình để chuyển dịch đi. Thế mà anh đã giẫm chân tại chỗ suốt bốn năm qua.
Ngay mới đây thôi, Burke đã nhủ mình rằng, có lẽ anh phải tìm một người quản lý để điều hành và đi nghỉ ngơi nhiều nơi. Monta Carlo, San Juan, Tahoe. Nếu người nào gắn bó vào một trò chơi nào lâu quá, y không thấy nhàm chán ư? Thế rồi anh đi Ai Len. Và anh trở về với Erin.
Cái việc đáng nguyền rủa nhất là Burke không nghĩ đến Monta Carlo nữa, hay tính chuyện đi đâu nữa. Anh thấy ở một chỗ lại trở nên càng dễ dàng cho mình hơn. Anh nghĩ về một phụ nữa rồi.
- Anh thắng rồi!
Bỗng anh nghe nàng cười lên và hai cánh tay nàng ôm quàng lấy cổ anh:
- Anh thắng đến hai mình ngựa, có lẽ đến ba lận đấy, em không chắc lắm. Ôi, Burke, em thật mừng cho anh.
- Thật không?
Anh đã quên cuộc đua, quên ngựa, quên cá độ.
- Dĩ nhiên là em nói thật. Con ngựa của anh đã thắng một cách tuyệt diệu, và rất là đẹp mắt!
Nàng cười toe toét:
- Tỉ lệ chấp là 8 ăn 5!
Anh đã làm cho nàng kinh ngạc vì anh kéo nàng vào người, hôn nàng hết sức dữ dội và cuồng nhiệt khiến cho nàng mềm nhũn người ra. Nàng không chống đối mà cứ mặc cho anh ôm chặt vào người, mặc cho anh hôn như bão táp dồn dập vào nàng.
Burke cứ hôn nàng, anh lẩm bẩm:
- Mặc xác tỉ lệ chấp!
Cánh Hồng Ailen Cánh Hồng Ailen - Nora Roberts Cánh Hồng Ailen