Chương 5
nh đã đoán trước đc cô sẽ ko muốn dùng lại số điện thoại này nữa nên chỉ cười nhẹ,rồi nói vs cô:
-Cậu yên tâm đi.Mình đã đổi sim khác cho cậu rồi.Mình cũng đã thông báo cho Dì An nữa rồi nên đừng lo.
-Sao cậu biết mình muốn đổi số.
Cô tròn mắt nhìn anh đầy vẻ ngạc nhiên.Anh xoa đầu cô, giọng nói chứa đầy sự ôn nhu:
-Ngốc.Mình sao ko hiểu cậu đc.Đừng nhìn mình bằng vẻ mặt đó nữa nhìn ngốc lắm.
Anh nhìn thấy vẻ mặt ấy của cô nhìn ko đc phì cười.Cô bĩu môi nhìn anh rồi nói giọng giận dỗi:
-Lúc nào cậu cũng nói mình ngốc.Cậu mới là ngốc.Super ngốc.Cậu như con giun chui ra từ trong bụng mình vậy.Cái gì cậu cũng biết.Có lẽ cậu còn hiểu mình còn hơn cả bản thân mình nữa đấy.
Thanh Vũ nghe cô nói mình vậy càng ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt.Thây tình trạng điên khùng của Vũ, cô đành ho nhẹ 1 tiếng rồi hạ giọng nói:
-Cậu mà ko ngậm miệng lại mình sẽ cho cậu ăn dép đó nha.
Đến giờ Vũ mới cố nhịn cười, hít thở thật sâu để kìm nén ko cười.Sau đó, anh nhìn cô nói:
-Cậu so sánh mình vs con giun trong bụng thật kinh khủng quá đi nha…Nhìn lại mình xem có cái gì là giống 1 con giun đâu.Này nhá, đẹp trai, phong độ, có tiền còn gì nữa mà chê.
Phương lè lưỡi nhìn Vũ:
-Cậu làm mình muốn ói quá đi.Tự kỉ ngày càng nặng.
-Haha.thôi đc rồi, mình ko chọc cậu nữa.Muốn ra ngoài đi dạo ko?
Nghe đến đây, cô hào hứng đến nổi nhảy cẩng lên quên cả chân mình bị đau.Thấy cô chao đảo anh liền nhanh chân đỡ đc Phương, mắng nhẹ:
-Cậu thật là, có biết chân đang bị thương ko …Cẩn thận dùm mình tí đi.
-Đc, đc.Đừng trách mình nữa.Mình sẽ cẩn thận mà.giờ đi dạo đc chưa? Mình muốn ra ngoài hít thở ko khí trong lành.
-Rồi, đi ngay.giờ cậu lên xe ngồi đi mình đẩy đi.
-Đc.
Cô đáp lại lời anh rồi nhanh chóng ngồi lên chiếc xe lăn.Bỗng nhiên cô thở dài rồi nói 1 câu:
-Ko ngờ mình cũng có lúc ngồi trên xe lăn.Haizz…
Vũ thấy vậy cũng chỉ cười hiền rồi nói vs cô:
-Cậu chỉ ngồi 1 thời gian thôi mà.Chân lành hẳn rồi lại chạy nhảy như bình thường mà thôi.Cậu mà cũng biết buồn nữa đấy à.Mình giờ mới biết nha.
Cô quay lại rồi trừng mắt nhìn anh:
-Cậu đang an ủi hay là mải mai mình đấy hả.Cái mặt ******** của cậu có gì mà tốt lành.hứ.
-Chà có sức nói sốc lại mình thì ko càn lo gì về sức khỏe của cậu nữa rồi.
Phương chống cằm nhìn đăm chiêu rồi nói:
-Tâm trạng này của mình hiện giờ phải miêu tả như thế nào cho hợp nhỉ? A…….đúng rồi đó là buồn ơi là sầu…….kaka.
Vũ nhìn Phương như nhìn thấy người ngoài trái đất, ra vẻ ngạc nhiên rồi nói:
-Cậu sao vây? Lên cơn nữa hả.Để mình dẫn cậu đến khu thần kinh nhé.
-Cậu nói cái gì…Cậu đúng là muốn nằm quan tài sớm rồi …tới đây, tới gần đây tớ cho cậu toàn thây.
Vũ nghe vậy bật cười rồi cố khuya tay nói:
-Mình đâu dám nói cậu…cứ coi như miệng mình chưa phát ra câu đó đi.giờ đi dạo nha…..đi thôi….LET’S GO.
Chưa kịp trả đòn lại Vũ thì cô đã bị tên Vũ đáng ghét này đẩy nhanh ra khỏi phòng bệnh mất rồi.
Mọi người hết thảy khi nhìn thấy 2 bóng dáng 1 đang nồi xe lăn, 1 người đẩy đều tránh sang hẳn 1 bên.Vì sao ư? Bởi 2 kẻ này lao đi vs tốc độ như tên lửa vậy, thật là kinh khủng mà.Vậy mà cô gái đang ngồi trên xe ấy còn ngoái đầu lại hét toáng lên:
-Cậu đẩy như rùa á…Nhanh lên chút coi.
Anh chàng phấn khích liền đáp lời:
-Yes, madam.
Mọi người ai cũng nhìn vs con mắt khiếp sợ hai kẻ đang phi thân như phóng hỏa tiễn trên hành lang của bệnh viện này.
Và 2 người đang làm bát nháo cả bệnh viện ko ai khác đó là Nhã phương và Thanh Vũ.
Cả hai dừng lại bên gốc cây hoa giấy đang đến độ nở rộ.Những chùm hoa đua nhau khoe sắc kết hợp vs sắc hồng tươi sáng càng làm nổi bật lên cảnh vật nơi đây.Một cảm giác bình yên, thanh tĩnh tràn ngập nơi đây.Phương như chìm vào khoảng không gian này cũng như trong ánh mắt Vũ chỉ tồn tại mỗi mình cô.Cảnh vật đẹp đến nỗi Phương phải thốt lên:
-Đẹp quá.Đẹp đến đọng lòng người.Vũ nhỉ?
Ánh mắt anh nhìn vào khoảng không, môi khẽ gợn mang ý cười rồi nói:
-Ừ.quả là rất đẹp.
Một lúc sau, Vũ cất tiếng hỏi:
-Cậu…có muốn sống ở 1 nơi yên bình, ấm áp ko?...Chúng ta đã từng sống ở 1 nơi như vậy…….
Câu nói của anh bị bỏ lửng, dừng lại đó và trong ánh mắt chợt hiện lên một tia đau đớn.Phương bất ngờ vì câu hỏi của anh, vội níu tay anh rồi hỏi:
-Hả? Cậu nói là chúng ta đã từng sống là sao…Mình ko hiểu ý của cậu.
Anh đột nhiên giật mình nhận ra mình lỡ lời liền vội nói lảng sang chủ đề khác:
-A…….ko có gì, mình chỉ nói đùa thồi mà.Mà này cậu phải về phòng rồi đấy.Trời chiều sẽ có gió lớn đấy.Cảm mất thôi.
-Một chút nữa nhé.Mình muốn ngồi đây thêm 1 lát nữa….
Cô dừng lại 1 lúc rồi nói tiếp:
-Mình cũng muốn sống ở 1 nơi như cậu nói.Không biết có đc như mong muốn ko nữa?
Anh bước đến rngồi xuống đối diện vs cô, nhẹ nắm lấy bàn tay cô rồi nói:
-Sẽ đc.Chắc chắn sẽ đc.Mình sẽ trả lại tất cả những gì cậu đã mất vì mình.Mình xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều, rất nhiều Phương à.Cậu đừng bao giờ tha thứ ình nhé.
Phương tròn mắt, ngơ ngác nhìn Vũ rồi cười nhẹ, đập vào vai Vũ 1 cái rồi trách nhẹ:
-Cậu này.Hôm nay cậu ăn gì mà lắm lời thế.Đang còn ngủ mơ đó à! Cái gì mà tha thứ vs ko tha thứ ở đây.Minh vs cậu mà còn nói những lời như thế sao…Thôi.Mình buồn ngủ rồi.Cậu đưa mình về phòng lại đi.
Vũ ngước lên nhìn cô, thở hắt 1 tiếng rồi cũng gật đầu, đứng dậy đẩy xe cô về lại phòng bệnh.Về tới phòng, Vũ dìu cô nằm lại trên giường rồi nhẹ giọng hỏi:
-Cậu chắc đói bụng rồi phải không? Thức ăn trong bệnh viện khó ăn lắm để mình đi mau cháo cho cậu nhé.Cậu đợi mình 1 lát mình sẽ quay về liền.
-Uừ..Cám ơn cậu nhé Vũ.
-Xùy..có vậy mà cũng cám ơn.Từ bao giờ cậu khách sáo vs mình vậy hả.Thôi mình đi đây nhé…
-Ừ.Bye cậu.Đi cẩn thận nhé.
-Okie bạn hiền.
Vừa thấy cánh cửa đóng lại, Phương cũng từ từ nằm xuống nghỉ ngơi 1 chút.Cô cảm thấy chân cô cứ đau nhứt khó chịu.Cô nhắm mắt lại, môi mím chặt cố chịu cơn đau này.Đột nhiên cánh cửa bị ai đó mở ra bước vào, cô ko mở mắt nghĩ là Vũ quay trở lại liền nói:
-Cậu sao mau thế đã quay trở lại sao? Mới chỉ chưa đầy 5 phút mà mình cứ nghĩ là cậu phải mất….
Cô chưa nói dứt câu đã bị một giọng nói ngăn lại:
-Xin lỗi vì tôi ko phải là người cô tìm.
Phương nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc đó liền mở to đôi mắt nhìn về kẻ đang đứng trước mặt mình, hét lên:
-Anh…sao anh lại ở đây.Sao anh có thể biết đc tôi đang ở đây.Ko thể nào.
Cô bất giác lùi người dần vào góc giường, 2 tay kéo mạnh chăn mỏng lên người mình sợ hãi nhìn vào hắn.Hắn chỉ khẽ nhếch miệng rồi nói như đe dọa:
-Cô cũng can đảm thật.Dám chống lại tôi.Cô nghĩ chỉ cần cô tắt điện thoại và đi đến chỗ này là tôi ko thể tìm ra cô đc sao.Suy nghĩ của cô thật hạn hẹp quá đây.
Hắn vừa nói vừa đồng thời đi đến gần cô, cô hét lớn:
-Anh …anh muốn làm trò gì.? Đây là bệnh viện, bạn tôi sẽ quay trở lại ngay bây giờ…Anh ko thể làm gì đc tôi.Cút ngay.Đồ khốn.
Hắn dừng lại,đút 2 tay vào túi quần, nhìn cô vẻ giễu cợt rồi nói:
-Cô nên biết khi tôi đã bước vào đây thì ko kẻ nào lọt vào đây đc cả.
Cô rùng mình, trừng mắt nhìn hắn, hơi thở của cô như bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn hút đi hết.Cô hít thở khó khăn, ánh mắt sợ mãi hướng về nói hắn đang đứng.Trịnh Vĩnh Phong, hắn sao mãi vẫn ko tha cho 1 con đường sống thế này.
//////////////////////
-Còn thứ gì ko nhỉ? Vũ, cậu xem xem trong ngăn kéo thứ hai có gì nữa ko?
-Ừ.Để mình xem.
Cô gườm gườm nhìn anh:
-Cậu làm chậm như rùa ấy.Để mình.
Cô vừa nói vừa định nhảy xuống giường dọn đồ thay anh.Anh thấy thế liền dọa:
-Này! Cậu ngồi yên đó ình.Cậu mà đặt 1 chân ra ngoài giường thì mình cho cậu ở lại đây thêm 1 tuần nữa đấy nhé!
Cô nghe vậy nhanh chóng rụt chân lại, ngồi lại ngay ngắn rồi nhoẻn miệng cười:
-Hì hì.Có ai làm gì đâu.Cậu cứ thong thong thả thả mà làm nhé.
Hai người đang nói chuyện thì cửa bật ra:
-Hù….Sợ ko?
Cô giật bắn mình la lên:
-Ôi mẹ ơi!....Hú hồn.
Hai người phá đám đó ko ai khác là Tô Kiệt và Linh Chi.Cả ba cười ha hả làm cho cô ngượng đỏ cả mặt, la lên:
-Cười cái gì mà cười.Ba người có im đi ko thì bảo!
Nói xong, cô giơ tay chỉ thẳng vào 2 kẻ đang đúng ở cửa còn cười ngất đó nạt ngang:
-Này, hai kẻ quái đản kia.Muốn dọa chết người à! Tôi còn là bệnh nhân đấy nhé!
Chi cười xòa:
-Hì hì.Sơ xuất kỹ thuật ấy mà.Lần sau sẽ ko như vậy nữa.Tụi mình hứa đáy.Phải ko you?
Chi huých vào khuỷu tay Kiệt 1 cái, Kiệt vội gật đầu lia lịa:
-Đúng vậy, đúng vậy.Lần sau sẽ ko.
Phương trừng mắt:
-Còn có lần sau nữa à.Phải ko đó?
Chi lanh lẹ nhay vào nói:
-À ko.Ko có lần sau.Mà 2 người có cần tụi này giúp gì ko?
Vũ nghe vậy, trên môi nở 1 nụ cười cực gian ko chịu nổi:
-Ồ.Vậy Chi, em lại đây.Anh có cái này cho em nè.Cái này hay lắm đấy.
Chi lon ton chạy tới, mỉm cười nói:
-Gì vậy anh? Thức ăn hả?
Hai mắt anh híp lại, nụ cười càng gian tà hơn:
-Hay lắm a.Em xòe tay ra đi anh đưaa à xem.Vừa đẹp vừa ăn ngon nữa.
Chi nghe thấy chữ “ ăn” xuất hiện là hớn hở quên cả việc cảnh giác cao độ đối vs Vũ như ngày thường:
-Nhanh nhanh.Đưa em xem.
Chi xòe cả 2 tay ra trước mặt Vũ.
-Em nắm mắt lại đi.Thế mới hấp dẫn.
-ok ok.Nhắm đây.Đc chưa?
Vũ cái gì đó vào lòng bàn tay Chi rồi nói:
-Nè,rồi đó.Mở ra xem đi.
Chi mừng rõ mở mắt nhìn vào lòng bàn tay mình.
-A………………..a.a.a.cứu…mẹ ơi con gián….cứu con mẹ ơi!!!
Tiếng la thất thanh của Chi có tần số cao đến nỗi ngoài bệnh viện có thể nghe đc.Cả ba nãy giờ bấm bụng nhìn cười thì giờ này cười đến suýt ngất.Vũ cười đến nỗi chảy cả nc mắt, Phương thì ôm bụng cười lăn trên giường, Kiệt ko thua kém gì 2 người kia, anh chàng này cười mà bò lăn ra bàn luôn.Chi tức đến độ mặt mày đỏ bừng cả lên, ánh mắt hình viên đạn bắn sang 3 kẻ vô lương tâm kia, quát lớn:
-Tôi sẽ giết chết 3 người.Grừ……
Chi bước nhanh về chỗ Phương đang cười lăn trên giường.Phương thấy thế nhảy dựng lên định trốn thoát nào ngờ Chi lanh lẹ hơn tóm gọn cả Phương và Kiệt.Cả 2 la oai oái:
-Tha tụi mình đi.Tụi mình biết lỗi rồi.Tụi mình thề ko cười nữa đâu.Cậu thả 2 đứa tụi mình ra đi.
Chi lườm cả 2 đứa bạn:
-Tụi mày ngon nhỉ! Ăn gan hùm nên mới chọc tới tao rồi đây.Tụi mày chết chắc rồi.
-Ơ…ơ..Tại ông Vũ chứ.Đâu phải 2 đứa mình đâu.Cậu nhìn kìa, ổng còn đang bận cười như con tinh tinh bên kia kìa.
Phương vừa nói vừa chỉ tay sang Vũ đang con cười ko ngừng nghỉ.Chi thả tay ra khỏi cổ cảu Phương và Kiệt rồi đi ngay sang phía Vũ.Phương và Kiệt thở ra 1 hơi rồi cũng quay đầu xem tiếp chuyện hay.Vũ ngửa đầu lên hít lấy hít để để làm dịu cơn cười của mình,Xong xuôi, anh đứng thẳng dậy, vòng tay trước ngực, thong thả nói:
-Đừng nhìn anh như vậy.Anh chỉ là muốn giúp em thanh lọc thanh quản vào buổi sáng thôi mà.
-Anh…anh…
-Đó.Thấy chưa? Mỗi sáng em cần phải thanh giọng nếu ko lại cà lăm như bây giờ thì…haizz…tội nghiệp quá đí.
Anh nhún vai cười cười nhìn Chi.Chi giờ như ngọn núi lửa chỉ chực phun trào, cô gằn từng chữ:
-em-sẽ-cho-anh-chết-ko-toàn-thây.
Chi với tay lấy cái chổi bên góc tường tiến thẳng về phái anh.Vũ thấy thế cũng nhanh tay tóm lấy cái sọt rác bên cạnh để đỡ nhát chổi của Chi.Và đau đớn hơn cả là trong ình trạng dở khóc dở cười ấy cả 4 kẻ làm loạn có tên lần lượt là Nhã Phương-ThanhVũ-Tô Kiệt-Linh Chi bị đá thẳng cẳng ra ngoài bệnh viện ko thương tiếc vì tội gây náo lạo bệnh viện.Haizz.Thế mới nói.Đời đen thế là cùng.Thế là cả 4 người đều leo lên xe của Thanh Vũ vì anh nói cho Nhã Phương bất ngờ và cũng muốn đi đông người cho vui hơn.Cô tò mò hỏi anh:
-Cậu chở tụi mình đi đâu thế?
-Cậu sẽ biết ngay thôi mà.
Cô quay xuống hỏi tiếp Kiệt:
-Này, cậu làm gì mà nãy giờ ko thấy nói tiếng nào cả vậy?
Kiệt hết nhìn Phương lại quay sang nhìn Vũ rồi đáp:
-Mình thấy thắc mắc tại sao anh Vũ lớn hơn 3 đứa mình 3,4 tuổi sao cậu ko gọi là anh?
Tụi mình mới chỉ 20 tuổi thôi mà.
Phuwogn khẽ nhún vài, đáp:
-Quen rồi.Ko thay đổi đc.Vs lại cậu ấy nói muốn mình gọi thế cho trẻ, gọi anh thì già lắm.Đúng là cái người muốn cưa sừng làm nghé mà.
Vũ chỉ cười rồi nói:
-Thật ra có nguyên nhân cả đấy.Nhưng đó là bí mật nội bộ giữa 2 người thôi nên ko thể bật mí cho 2 em đc.hì.
Chi bĩu môi, liếc nhìn Vũ:
-Anh chỉ đc cái dẻo miệng.Bí mật gì? Hai người đem xuống hầm ủ lên men luôn đi.
Anh búng ty 1 cái:
-Ý hay.Tks em gái bé nhỏ nhé.
Chi “hừ” một tiếng rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Một tiếng sau, xe dừng lại ở 1 nông trại lớn.
-Mọi người xuống xe nào.Chúng ta đến nơi rồi.
Anh ra khỏi xe rồi vòng qua hướng ngược lại mở cửa xe cho cô.Phương nhìn Vũ hiện giờ rất có tiềm năng”LADY KILLER”. Tại sao ư? Bởi vì anh quá sức nổi bật với tất cả mọi người.Hành động lịch thiệp, tạo cho người bên cạnh cảm giác an toàn và vui vẻ.Vẻ ngòa rất rất manly, chiếc áo sơ mi trắng tùy ý xắn lên 2 lần kết hợp vs chiếc quần kaki màu cà phê đơn giản.Tất cả như hài hòa nhất khi đc khoát lên người anh.Nhìn anh người ta có thể thấy ngay vẻ nam tính manhjmex còn vs Kiệt thì ngược lại, khuôn mặt baby, hệt như thiên thần của anh càng chiếm cảm tính của người khác hơn kể.Mỗi người mỗi nét khác nhau làm cho xung quanh càng trở nên mờ nhạt hơn.Bước ra khỏi xe, Phương nhìn Chi thở dài nói:
-Mình nghĩ là chúng ta lần sau ko nên đi vs 2 kẻ sát gái này.tụi mình quá ư lép vế so với 2 người quá ư nổi bật chết người này.Haizz.
Chi gật đầu cái rụp rồi thở dài như con bạn.Hai người con trai chỉ biết nhìn nhau khẽ lắc đầu rồi kéo tay lôi 2 người đang còn bận than thở vào trong nông trại.Phương níu tay Vũ lại hỏi:
--Sao cậu biết mình muốn tới đây?
Phương nhíu mày nhìn Vũ.Vũ mỉm cười, nhéo nhẹ chóp mũi của cô:
-Vì mình là Thanh Vũ nên mình mới biết.haha.
Anh cười tươi rồi đẩy cô đi vào trong cùng Kiệt và Chi.Câu đầu tiên mà 2 cô nương kia thốt lên là” woooooooa, nơi này là thiên đường đây hả?”
Qủa thật nơi này rất đẹp.Càng đi vào trong cảnh vật càng thay đổi.Mọi thứ nơi đây đc bao phủ bởi màu xanh non tươi mát làm nền, những bông hoa màu vàng và đỏ xuất hiện trên nền xanh ấy càng tô điểm thêm cho cảnh vật nơi đây.Phía bên tay phải trồng rau xanh đủ loại.Còn bên tay trái là 1 nhà kính trồng các loại hoa lan tuyệt đẹp, tinh tế.gió nhè nhẹ thổi qua làm ùi hương thoang thoảng, dìu diuj còn đọng lại ở thính giác mỗi người.Một nơi thật yên bình và tràn ngập hạnh phúc.Phương nắm chặt bàn tay Vũ, khẽ nói:
-Cám ơn cậu về tất cả.
-Ừ.Miễn cậu vui là đc rồi.
Thế là 4 người đi hết nơi này đến nơi khác trong nông trai.Từ long nhong ở cánh đồng lại sang trại nuôi ngựa rồi lại qua hái rau xanh về ăn.Đến tôi mọi người đều tụ họp lại chuẩn bị 1 buổi tiệc nhỏ ngoài trời.Kiệt và Phuong phụ trách việc nướng thịt còn Chi và Vũ chuẩn bị dọn bà để ăn.
-Kiệt, Cậu nướng đàng hoàng coi.Cháy đen sì rồi nè.
Phương mặt mày nhăn nhó nhìn Kiệt vì cái tội không chú tâm.Kiệt cười cười:
-Hì hì.Sẽ chú ý.
Buổi tiệc kết thúc lúc 9g rưỡi tối.Mọi người phụ giúp nhau dọn dép bãi chiến trường rồi cung lê lết về phòng của mình.Dù có đủ phòng riêng cho cả 4 người nhưng Chi và Phương nằng nặc ngủ chung vs nhau để tiện lợi cho việc bà tám của các nàng.4 người chúc ngủ ngon nhau rồi xoay người trỏ về phòng.
-Điề tra đc gì chưa?
-Thưa tôi đã điều tra kĩ về cô Nhã Phương và cậu Thanh Vũ rồi ạ.
-Nói.
-Thưa cậu chủ, quả đúng như ngài dự đoán cậu Thanh Vũ chính là người giấu mặt nắm mọi quyền lực bao lâu nay của tập đoàn viễn thông RENCY ạ.
Người con trai đó nở 1 nụ cười mị hoặc, im lặng 1 lúc rồi nói:
--Tiếp.
Đầu dây bên kia tiếp tục đáp:
--Vâng ạ.Tôi đã cố tìm những tư liệu liên quan đến mối quan hệ của cậu Thanh Vũ và cô Nhã Phương nhưng dường như những tư liệu đó đã ko còn tồn tại ạ.
-Nói rõ hơn đi.
-Là như vậy.Tôi nghĩ đã có người thủ tiêu tất cả mọi thứ liên quan đến 2 người này rồi thưa ngài.
-Đc rồi.Tiếp tục điều tra cho tôi.
Người ấy định dập máy thì nghe thấy tiếng đàu dây bên kia nói vọng ra nên ngưng lại rồi đặt điện thoại lên nghe:
-Thưa ngài, có 1 điều rất kì lạ ở đây ạ.Tuy ko tìm thấy dcd mối liên quan giữa 2 người kia nhưng có 1 hồ sơ mật đc nhắc đến.Nó nói đến tổng tài của tập đoàn TRỊNH THỊ-Trịnh Vĩnh Phong.Hồ sơ này đc bảo mật rất kĩ để ko 1 ai biết đc về nó.
-Tốt.Đợi tôi trở về báo cáo chi tiết hơn.
-Vâng thưa ngài.
Người con trai ấy cười như ko cười, trên tay cầm 1 ly ruợu vang đỏ đứng cạnh cửa sổ.
Cậu có nhiều bí mật hơn tôi tưởng đấy Nhã Phương ạ.
Người đó chính là Tô Kiệt-Người có lai lịch đc giữ kín, ko ai biets đc sự thật về con người này.
//////////////
-Này, dậy đi.Cậu ngủ như heo ấy.Đã 9g sáng rồi đó.
Phương nghe vậy luống cuống ngồi dậy, mặt vẫn chưa tỉnh ngủ, lầm bà lầm bầm trách nhẹ:
-Sao cậu không đánh thức mình dậy! Mà cũng tại tối qua bà tám vs cậu đến khuya mới dậy trễ thế này.
Chi nhéo tai cô bạn còn trong trạng thái mơ màng, gườm gườm nhìn cô:
-Cậu còn nói? Này nhe, cậu đừng tưởng mình ko biết về cái tật ngủ nướng của cậu nhá.Cho dù ko tám vs mình thì sáng nào cũng đến 8,9g cậu mới tỉnh mộng.
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210