Chương 5
au buổi họp, chiều hôm nay nghỉ sớm một người bạn đến rủ Long:
- Mình đi kiếm gì làm sương sương đi, còn sớm mà.
- Cám ơn Bạch, hôm nay mình còn phải ghé bệnh viện thăm người bạn nữa. Hôm khác nhé.
Long hẹn hôm khác, chứ ít khi nào tan sở rồi mà chàng còn đi chơi, hoặc ăn nhận gì mà luôn luôn chàng về nhà đúng giờ. Đó đã trở thành thói quen trong sinh hoạt của chàng và Cát Phượng. Sau buổi cơm chiều của hai người, nếu có đi chơi, Long đều đưa vợ cùng đi. hai người vẫn gắn bó với nhau như thời chưa cưới. Hôm nay thấy còn sớm, Long định ghé lại thăm mẹ của Thảo Nguyên, coi bà đã về nhà chưa?
Vừa đến cổng nhà, Long đã gặp Phúc xách cà mèn cơm, tay dần xe đạp. Anh hỏi:
- Phúc mang cơm vào bệnh viện cho bác à? Thế còn chị Nguyên của Phúc đâu?
- Chị Hai em ở trong nhà. Có lẽ vì lo cho mẹ quá sức mà hôm nay chị ấy sắp bệnh rồi. Em phải thay chị ấy mang cơm và ngủ trong bệnh viện với mẹ em. Anh vào nhà chơi, em đi.
Nói rồi Phúc lên xe đạp đi. Long đẩy cổng và đem xe vào. Chàng bước nhẹ vào. Thấy vắng vẻ, Long cố tình làm động vật gì đó để cho Nguyên hay. Có tiếng của Nguyên từ trong phòng ngủ vang lên, vẻ yếu ớt, mệt mỏi.
- Sao em chưa đi, còn làm gì đó Phúc? Lẹ lên, kẻo mẹ đó bụng đó.
Vĩ Long đứng yên, chàng nghe một sự thương xót cô gái bạc phước này vô cùng. Không có tiếng trả lời, Nguyên hỏi tiếp:
- Ai vậy? Ai ngoài đó?
Sau đó có tiếng ho và tiếng động của đôi dép đi xa. Nguyên hiện ra ở khung cửa buồng ngủ, nàng tựa vào cửa khi thấy Long:
- Sao anh không trả lời em?
Sau đó là cơn ho làm cho Nguyên không nói tiếp được và nàng như rũ xuống không còn đứng vững nữa, mặc dù đã tựa lưng vào thành cửa. Long vội đỡ nàng:
- Em bệnh bao giờ mà gầy quá vậy?
- Chỉ bị cảm xoàng thôi anh à.
Long dìu Nguyên trở lại giường:
- Em hãy nằm xuống cho khỏe.
Sau khi đỡ Nguyên nằm trên giường Long ngồi ghế bên cạnh:
- Sao em không gọi điện cho anh?
Ánh mắt Nguyên thật buồn nhìn Long nói:
- Để làm gì? Em không muón anh phải bận tâm. Phượng khỏe không anh?
- Khỏe. Nhưng cô ấy cũng vừa đi bác sĩ.
- Bệnh gì vậy?
- Cô ấy muốn có con, mà...
- Thế còn anh?
- Anh thì... sao cũng được. Nhưng... có một đứa trẻ để nghe nó bập bẹ gọi ba cũng thích.
- Thế nếu Phượng không sanh được anh nghĩa sao?
Vĩ Long có vẻ đau buồn vì câu hỏi của Thảo Nguyên:
- Anh thấy mình chính là thủ phạm gây ra điều bất hạnh này cho cô ta.
- Cho cả anh nữa chứ. Bộ anh không nghĩ rằng, mình sẽ cùng gánh chịu cuộc suống vô vị này đối với Phượng sao?
- Sao em lại nói vậy? Anh luôn gánh vác với cô ấy mọi tai họa lẫn hạnh phúc.
- Anh thật tốt.
Thảo Nguyên thở dài, quay mặt vô vách.
- Em nói gì vậy?
- Em nói... Phượng... may mắn quá.
- Sao em lại cho rằng cô ấy may mắn?
- Vì cô ấy có anh.
Vĩ Long an ủi:
- Rồi em sẽ may mắn thôi, bởi em là người con gái nhân hậu.
Thảo Nguyên quay mặt lại nhìn thẳng vào mặt Vĩ Long. Ánh sáng trong phòng đủ sáng để cho Vĩ Long thấy đôi mắt của Thảo Nguyên đầy lệ. Nhưng anh cảm nhận được qua giọng nói của cô:
- Thế ra, Phượng không nói cho anh biết gì về em sao?
Vĩ Long ngập ngừng định tìm lời nói dối, nhưng Nguyên đã hỏi tiếp không cần Long trả lời:
- Vậy, anh nghĩ sao về em?
-...
- Khi biết rằng cuộc đời em không may mắn như anh tưởng, anh đã nghĩ sao về em?
- Không ảnh hưởng gì đến... tình cảm của anh nghĩ về em.
- Anh nói thật đó chứ?
Thảo Nguyên hỏi một cách cứng rắn, và nhìn thẳng vào mắt của Vĩ Long như để đánh giá lại câu trả lời của Long.
- Từ ngày biết nhau, anh từng có nói với em bao giờ chưa? Có không?
Bất giác, Vĩ Long bị Thảo Nguyên cật vắn lại làm chàng bối rối, nhưng vẫn nói cứng:
- Bao giờ nào?
- Anh có nhớ là lần anh bị công an giữ không?
Vĩ Long nhớ lại lần đó, chẳng những chàng nói dối mà còn khuyến khích nàng cùng nói dối với mình. Vĩ Long cố gỡ:
- Nhưng không phải với em.
- Cám ơn anh. Em chỉ muốn biết điều mà anh nghĩ về em thôi. Còn... em chấp nhận mọi sự nói dối của anh, nếu em được có anh.
-...
Một sự yên lặng dễ chịu. Vĩ Long nghe lòng mình thật xúc động vì câu nói của Nguyên. Bất giác, chàng nghe Thảo Nguyên hỏi:
- Anh có nhớ trước đây anh hứa sẽ đền ơn cho em bất cứ điều gì mà em muốn không?
-...
- Anh có muốn chia sẻ bớt nỗi bất hạnh trong cuộc đời em không?
Vĩ Long nhìn Nguyên, khẽ gật đầu nhè nhẹ. Thảo Nguyên đưa bàn tay mình nắm lấy bàn tay Vĩ Long, nói:
- Phượng đã may mắn cô được anh, làm cho cuộc sống cô ấy hạnh phúc. Nhưng bất hạnh ở chỗ là cô ấy không sanh được cho anh một đứa con để cuộc sống của anh trọn vẹn hạnh phúc.
- Lỗi ấy do nơi anh. Anh đã đánh mất nửa cuộc đời của cô ấy.
- Còn em, em không mong gì trong đời mình cái may mắn tìm đượcngười đàn ông rộng lượng như anh.
-...
- Vậy anh có thể cho em cái mà Phượng không làm được?
-...
- Đối với em, được vậy đủ là hạnh phúc lắm rồi. Em sẽ có anh qua hình ảnh của con. Em sẽ không làm phiền hay đòi hỏi ở anh bất cứ điều gì. Đời em coi như bỏ đi, nếu có giọt máu của anh để ôm ấp là hạnh phúc tuyệt vời trong đời em. Em không đánh cắp điều gì của cô ấy. Em chỉ xin anh cho em cái cô ấy không giữ được, chỉ có vậy thôi. Em xin hứa không bao giờ xen vào để làm cuộc sống của anh và Phượng mất hạnh phúc.
Giọng nói của Nguyên nghẹn ngào, lệ đã nhạt nhòa đôi má nàng. Cô nói như "mạch tâm sự" bị dồn nén lâu ngày nay đã tuôn đổ, âm thanh như lời than vãn bi thiết của một số phận.
- Đời em sẽ không còn bất hạnh nếu như em có được cái mà anh ban cho. Em sẽ nâng niu nó và coi nó là hơi thở, là cuộc sống còn lại của em. Chỉ có anh, anh là người chồng chung thủy mới xứng đáng để cho em ôm ấp, dưỡng nuôi một giọt máu thủy chung kia và coi nó là niềm tin trong cuộc sống.
Qúa say mê mà Thảo Nguyên đã tự mâu thuẫn với điều mình nói: Nếu Vĩ Long ban cho nàng giọt máu, thì Long có còn là người chồng chung thủy nữa không? Cho dù là để đền ơn hay gánh vác bớt nỗi bất hạnh của cuộc đời cô.
Nhưng trong khung cảnh đó, lý trí con người đã trở thành thứ yếu, để nhường cho tình cảm tiến lên bớt xúc động của hai người đã dâng lên cực điểm. Ở đây không chỉ có sự xúc động của xác thịt mà còn có sự xúc động của con tim nữa. Mà con tim thì đại diện cho tình cảm, hoặc ngược lại. Nên nó đã đưa hai người hòa quyện vào nhau, để giây phút này họ có thể quên hết tất cả. Trong đê mê và hạnh phúc lúc này, họ đâu cần biết điều gì sẽ xảy ra ở ngày mai. Mà ngày mai thì chưa đến, còn hiện tại là hôm nay. Đúng hơn là chiều nay, khi thành phố lên đèn, còn vũ trụ thì vào bóng tối...
Bờ Thương Thác Nhớ Bờ Thương Thác Nhớ - Thảo Nhi Bờ Thương Thác Nhớ