Chương 5
òn lại một mình, Nhã Yên mở xấp tài liệu tiếng Anh đã được dịch xong ra, sao làm hai bản. Dù sao đi nữa cô cũng không muốn Hải Yến có dịp để làm khó mình. Nhờ không ai quấy rầy Nhã Yên làm xong chóng vánh. Cô thu dọn đâu đó gọn gàng và liếc nhìn đồng hồ tay. Đã sáu giờ chiều rồi! Nhanh quá! Nhã Yên nằm dài xuống giường, mắt nhắm lại. Huy Tùng không đến như thế có nghĩa là anh ấy đã giận! Nhưng biết làm gì được khi ta không hề cảm thấy hối hận về điều đó. Chỉ nằm được một lúc Nhã Yên lại ngồi dậy đến bên cửa sổ nhìn sang "Vườn Nhớ". Dù không sang bên ấy nhưng mình biết tối nào người đàn ông kỳ lạ kia cũng đến. Mình yêu khu vườn vì ở đó có khóm hoa thạch thảo dễ thương. Còn ông ta, có gì để gắn bó với khu vườn chứ? Ông ta giống như một người ở xa vừa tìm về chốn cũ và mình đã bắt gặp một chút ngạc nhiên trong ánh mắt ông ta. Tại sao mình không tìm hiểu xem ông ta đã khám phá ra khu vườn này từ bao giờ nhỉ? Biết đâu chẳng được nghe những huyền thoại ly kỳ về nó? Ôi! ta đã nóng nảy một cách ngu ngốc... Chợt Nhã Yên hơi khựng lại khi nghe tiếng xe quen thuộc đỗ trước nhà. Nhã Yên mở rộng cửa và reo lên như trẻ con:
- Cháu chào bác. Mời bác vào nhà ạ!
Ông Trần Vĩnh tươi cười bước vào nhà, rồi nhìn chung quanh hỏi:
- Cháu ở đây, còn mẹ và em đâu?
Nhã Yên rót một ly nước trà mời ông Vĩnh rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
- Dạ, mẹ cháu đi giao hàng, còn Thế Hùng vừa đi với bạn! Bác từ nhà đến hay sẵn đi đâu về ghé lại ạ?
- Bác từ nhà đến đây! À, nếu cháu không bận gì thì bác cháu ta sang "Vườn Nhớ" đi! Bác muốn xem khóm hoa huệ của cháu.
- Dạ, cháu sẽ đi với bác.
Đi một vòng quanh ngôi biệt thự, cuối cùng ông Vĩnh và Nhã Yên ngồi xuống thật lâu bên khóm hoa huệ mới trồng.
- Chắc là cháu đã mất khá nhiều thời gian vì giống huệ này?
Nhã Yên cười nụ, tay vuốt nhẹ phiến lá đã bắt đầu xanh:
- Dạ, đó là thời gian đầu. Còn bây giờ cháu có thể yên tâm vì nó đã chịu bâm rẻ.
- Vùng Sa Đéc người ta trồng giống hoa này nhiều như rau cải. Ở đây mà trồng được thế này là công phu lắm rồi! Cháu biết không, bà Vân Anh rất thích giống huệ này!
- Vậy thì những cây hoa đầu tiên cháu sẽ dành tặng riêng cho bác gái!
- Vân Anh không đồng ý đâu!
- Tại sao ạ? - Nhã Yên tròn mắt ngạc nhiên.
- Vì bà ấy muốn ngửi cả vườn hoa của cháu kia! - Ông Vĩnh mỉm cười đứng lên.
Hiểu ý ông Vĩnh muốn trêu mình, Nhã Yên cũng cười theo. Rất nhiều người nhận xét ông Vĩnh là một người ít nói và nghiêm khắc nhưng riêng đối với Nhã Yên, cô nghĩ rằng ông là một người cởi mở và rất tốt bụng.
- Ngồi xuống đi cháu! - Ông Vĩnh nhắc - Lần trước bác đến đây những cây phù dung cạnh bờ tường còn nhỏ xíu. Vậy mà giờ đây nó trổ hoa gần hết. Bác có cảm giác khu vườn này càng ngày càng đẹp, đúng không Nhã Yên?
Nghe ông Vĩnh khen Nhã Yên lấy làm xấu hổ vì thấy mình chưa xứng đáng. Cô rót nước mời ông Vĩnh để đánh trống lảng:
- Bác uống nước để nguội ạ!
Như thấu hiểu tâm trạng cô gái, ông Vĩnh hớp một ngụm nước rồi cười nhỏ:
- Lâu nay bạn trai của cháu có đến chơi thường không Nhã Yên?
Biết ông Vĩnh muốn nhắc đến Huy Tùng, Nhã Yên trả lời mà không dám nhìn thẳng vào mắt ông:
- Dạ, thỉnh thoảng anh ấy có đến ạ!
Ông Vĩnh cười thật hiền:
- Cháu định chừng nào cho hai bác uống rượu đây?
- Dạ cháu chưa nghĩ đến chuyện ấy! - Nhã Yên đỏ mặt nói nhanh - Vả lại Thế Hùng chưa học xong, cháu không muốn bỏ mẹ một mình!
- Cháu biết nghĩ như thế là rất tốt! Còn đối với chuyện trăm năm bác khuyên cháu hãy hết sức cẩn thận!
- Cháu thành thật cảm ơn bác! - thấy ông Vĩnh vui vẻ chợt Nhã Yên muốn biết thêm về khu vườn này - bác ơi, trước kia có lẽ gia đình ta đã sống ở đây?
- Không cháu à! - đang vui mắt ông Vĩnh bỗng xa xăm - Từ ngày nhận nó đến giờ chưa ai ngủ ở đây cả!
- Thế tại sao bác không bán nó đi?
Ông Vĩnh lắc đầu giọng buồn buồn:
- Đây là kỷ vật cuối cùng của một người bạn. Vả lại con trai bác rất thích ngôi nhà này!
Từ trước đến giờ vẫn biết ông Vĩnh còn một người con nữa nhưng Nhã Yên không hề quan tâm đến điều đó. Rồi hôm nay ông Vĩnh lại nhắc đến con trai mình với giọng không được vui, có điều gì không ổn trong mối quan hệ của họ chăng? Tự dưng Nhã Yên nhớ đến lời hù dọa của Hải Yến hôm nào: "Tôi không muốn ai chia sẻ tình cảm của anh em tôi cả. Nếu gặp anh ấy cô sẽ không còn cơ hội để biết mình là ai đâu" nghĩ đến đó Nhã Yên không khỏi khó chịu. Nhưng tất cả đã không ngăn được bản tính vốn hiếu kỳ của cô:
- Bác bảo rằng anh ấy rất thích ngôi nhà này! Thế tại sao chẳng bao giờ cháu thấy anh ấy đặt chân đến đây cả?
Giọng ông Vĩnh vẫn không thay đổi:
- Khi cháu chưa dọn đến đây thì khu vườn này chỉ có một mình nó lui tới. Nhưng sau thời gian ở nước ngoài về có lẽ nơi đây không còn ý nghĩa gì đối với nó nữa.
- Có nghĩa là anh ấy muốn quên đi một kỷ niệm buồn?
- Gần như vậy!
Nhã Yên rót thêm nước vào ly cho ông Vĩnh, tiếp:
- Hiện giờ anh ấy làm gì, ở đâu hả bác?
Ông Vĩnh tựa người vào thành ghế, mắt tối sầm lại, giọng có vẻ hờn trách hơn là chỉ trích:
- Nó thích sống bám vào người khác hơn là tìm cho mình một việc làm đúng nghĩa!
Ra vậy! Giờ đây Nhã Yên hiểu được phần nào nguyên nhân nỗi buồn của ông Vĩnh, có lẽ đó cũng là lý do vì sao ông ít nhắc đến con trai. Tội nghiệp bác ấy quá! Suốt đời chỉ biết tận tụy lo cho con. Vậy mà không biết trên đời này còn bao nhiêu kẻ vô tình như thế! Nhã Yên muốn nói một câu gì đó để chia sẻ với người mà từ lâu cô xem như cha mình:
- Cháu xin bác đừng buồn nữa, có lẽ anh ấy sẽ nghĩ lại và tìm cho mình một công việc thích hợp.
Ông Vĩnh gật đầu:
- Bác cũng mong như vậy! - ngừng lại một phút ông tiếp - Chừng nào cháu đến chỗ bác, Nhã Yên?
- Dạ, cháu định sáng mai ạ!
- Được rồi, ngày mai bác sẽ đợi cháu! - Ông Vĩnh nhìn đồng hồ tay nói - tối rồi, bác phải về thôi. Còn cháu cũng nên đi nghỉ sớm cho khỏe.
Nhã Yên gật đầu, cô đưa ông Vĩnh ra tận cổng. Khóa lại xong mới trở vào thu dọn ấm trà. Từ ngày nhận công việc ở chỗ ông Vĩnh về làm thêm tháng nào gia đình Nhã Yên cũng dư ra một khoản tiền kha khá để sắm sửa đồ đạc trong nhà. Nhã Yên thầm cảm ơn cái ngày mà trời phật cho cô hội ngộ với ông bà Trần Vĩnh. Chính họ đã mang đến cho cô niềm vui và hạnh phúc. Nay biết được nỗi lo âu khắc khoải trong lòng ông Vĩnh, Nhã Yên ngước mặt lên trời cầu mong điều bất hạnh đừng bao giờ rơi vào hai vị ân nhân của cô vì đó là những người mà cô rất mực yêu thương và kính trọng.
- Cô đang đếm sao hở Nhã Yên?
Không cần quay mặt lại Nhã Yên cũng biết đó là ai! Một câu nói rất bình thường phát ra từ miệng người đàn ông cũng làm cho Nhã Yên cảm thấy nóng mặt. Không hiểu sao cô ghét cay ghét đắng giọng nói ấy và cho đó là những lời giễu cợt. Rồi Nhã Yên tự hỏi mình: Giờ sao đây, đi hay ở? Bỗng mắt Nhã Yên sáng lên khi kế hoạch tấn công mới vừa được phát ra trong đầu. Nhã Yên từ từ xoay người lại bình thản ngồi xuống ghế, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông, thách thức ngay từ phút đầu:
- Tiếc rằng đã chậm mất mấy giây. Nếu không ông sẽ được diện kiến với một nhân vật quan trọng!
- Tôi ư?
- Đúng!
- Ai vậy?
- Chủ nhân ngôi biệt thự này!
"Chủ nhân ngôi biệt thự", người đàn ông lẩm bẩm một mình rồi thốt nhiên bật cười thành tiếng. Nhã Yên trố mắt ngạc nhiên khi kịp thời nhận ra rằng những lời hù dọa của mình hoàn toàn không có ý nghĩa gì đối với người đàn ông trước mặt. Nhã Yên bịt tai lại, nhăn nhó:
- Thôi im đi! Chẳng lẽ ông không ý thức được rằng hành động đột nhập vào đây của mình sẽ được chủ nhân đối xử thế nào ư?
- Cô tưởng ai cũng nghĩ và hành động như mình sao? - vẫn nụ cười giễu cợt trên môi nhưng lần này đôi mắt người đàn ông ánh lên một tia nhìn nghịch ngợm rất lạ - Tôi biết cô sẽ rất thích thú khi thấy người khác tống cổ tôi ra khỏi đây. Nhưng xin thưa. Không ai đủ sức làm điều đó đâu cô bé! vì tôi và... chủ ngôi nhà này có quen lớn kia mà!
Hắn vừa nói gì vậy kìa? Hắn và bác Trần Vĩnh có quen lớn à? Ta có nghe lầm chăng? Không, không thể như thế được! Nếu có một người bạn, người thân, người quen như hắn hẳn bác Vĩnh đã nói với ta rồi! Hay là hắn mạo nhận đây! Nhìn bề ngoài hắn không phải là một người tốt, nhưng cũng chẳng có lý do gì để bảo đó là một người xấu, như vậy là sao? Nhã Yên muốn điên đầu với bao nhiêu câu hỏi dồn đáp. Cô thấy mình hoàn toàn mất chủ động trước vẻ tự tin của người đàn ông, nhưng Nhã Yên buộc lòng phải nói cứng:
- Tôi không còn trẻ con để có thể tin vào những lời bịa đặt của ông đâu!
- Theo cô, tôi đang tự bảo vệ mình bằng những chuyện bịa đặt ấy à?
- Tại sao lại không? Người như ông thì không thể loại trừ trường hợp đó!
- Thế cô biết gì về tôi nào?
Nhã Yên nói một hơi mà không cần suy nghĩ.
- Ông là một người gàn dở, kiêu hãnh và ngạo mạn. Ông chỉ thích đem đến cho người khác sự phiền toái.
Người đàn ông mỉm cười châm rãi:
- Rất vui vì cô đã dành nhiều thời gian để tìm hiểu về tôi!
- Tìm hiểu về ông? Nhã Yên tròn mắt hỏi lại.
- Thì chính cô đã thừa nhận rồi còn gì!
Nhã Yên hiểu ra, cô tự trách mình đã không cẩn thận trước khi nói. Chỉ có một câu ngớ ngẩn để cuối cùng gậy ông đập lưng ông. Cô tức tối lắc mạnh đôi vai khi nghĩ rằng mình đang bị giễu cợt:
- Thôi đủ rồi, đừng giăng bẫy ra trước mặt tôi nữa.
- Khoan đã, hãy nghe tôi nói đây Nhã Yên - người đàn ông chặn trước lối đi của Nhã Yên - Cô đừng hiểu lầm câu nói của tôi. Thực lòng tôi không hề có ý trêu chọc cô đâu! Cô không thể nói chuyện cởi mở với tôi được sao?
- Không bao giờ!
- Ngay cả những chuyện nghiêm túc nhất?
- Đúng!
Người đàn ông sọt hai tay vào túi quần, môi hơi mím lại. Vài giây sau cất giọng trách nhẹ:
- Tại sao cô cứ thích nói ngược lại những điều gì mình đang nghĩ trong đầu nhỉ? Cô tưởng tôi không biết điều đó ư? Không đâu! nhìn vào mắt cô tôi đọc được tất cả. Cô cố tình không tin và bác bỏ mọi khả năng của người khác để làm gì vậy cô bé? Nếu chẳng phải để vuốt ve trái tim đau đớn của mình?
- Ông đừng nói với tôi cái giọng đó được không? - Nhã Yên cảnh cáo khi thấy mũi mình sắp nóng lên.
- Tôi chỉ nói hộ những suy nghĩ của cô thôi mà, chẳng lẽ không đúng hay sao?
Nhã Yên nghe tức anh ách vì biết rằng người đàn ông kia cố tình muốn chọc giận cô. Không còn cách nào khác, Nhã Yên muốn chấm dứt ngay cuộc nói chuyện không lấy gì làm thú vị này, cô trừng mắt nói:
- Tôi không có thời gian để nghe ông đùa dai đâu nhé! Giờ cần gì ở tôi, nói đi?
Người đàn ông khẽ nhíu mày nhìn Nhã Yên rồi im lặng đốt thuốc. Vài giây trôi qua ông ta vẫn không nói gì. Nhã Yên tức tối lắc mạnh đôi vai lập lại câu hỏi lúc nãy:
- Ông cần gì ở tôi, nói đi chứ?
- Thái độ khó chịu của cô đã làm tôi hoàn toàn thất vọng và cũng không còn hứng thú để nói gì nữa! - Người đàn ông quay lưng về phía Nhã Yên trước khi ném cho cô cái nhìn lạnh lùng - Cô đi đi!
Nhã Yên giật mình ngơ ngác khi nghe ba tiếng "cô đi đi" thốt ra từ miệng người đàn ông. Hắn vừa ra lệnh cho ta đấy ư? Lý ra câu nói ấy phải được phát ra từ ta mới đúng chứ? Làm thế nào để hiểu được hắn đang nghĩ gì? "hắn ghét ta! điều ấy có nghĩa gì đâu! Chỉ sợ hắn nghĩ ra cách nào đó để làm phiền thì không hay chút nào! Nhã Yên liếc nhanh về phía người đàn ông. Có lẽ hắn im lặng chờ nghe tiếng chân của ta rời khỏi đây để rồi cười chế nhạo. Không! Ta không bao giờ cho hắn cơ hội đó, vì như thế là chấp nhận nhượng bộ, là thua cuộc. Ta sẽ ở lại đây để chứng tỏ những lời nói của hắn không có ý nghĩa gì cả. Nghĩ vậy, Nhã Yên kéo ghế ngồi xuống hơi ngả người ra sau một chút chờ đợi. Nghe tiếng động người đàn ông quay mặt lại không giấu được vẻ ngạc nhiên:
- Gì nữa đây?
Nhã Yên cố lấy giọng thật bình thản:
- Tôi không quen làm theo mệnh lệnh của người khác!
- Ra vậy! - Người đàn ông gật gù tỏ vẻ hiểu đôi chút về điều Nhã Yên vừa nói - Cô không thích về nữa và muốn nói chuyện với tôi phải không?
- Xin lỗi, lần này thì ông đã đọc sai những tín hiệu phát ra từ mắt tôi rồi đấy ông bạn! - bắt gặp cái nhìn lạ lấm từ phía người đàn ông Nhã Yên mỉm cười trêu chọc - Ông tưởng tôi ngoan ngoãn ngồi đây để nghe ông kể chuyện cổ tích ư? Ông lầm rồi! - Nhã Yên nheo mắt - Tạm biệt!
Nói xong, Nhã Yên đi thật nhanh về nhà bằng cổng sau vườn. Cô đẩy cửa vào thẳng phòng mình và thở ra nhẹ nhõm. Bà Huệ Thu và Thế Hùng đã ngủ say, Nhã Yên cũng tắt đèn lên giường nằm. Cảm giác hả hê vì cú dập bóng khá thành công khi nãy bây giờ không còn nữa. Nhã Yên bắt đầu thấy hối hận về hành động của mình. Ta đã xử sự như một đứa trẻ chỉ vì muốn trả đũa người khác. Trước nay có bao giờ ta cảm thấy thua sút trước người bạn trai nào đâu? Vậy mà khi đứng trước mặt hắn, ta hoàn toàn mất bình tĩnh. Ta luôn lo sợ và tìm cách đối phó, chính vì vậy nên cứ phải bị dồn vào ngõ cụt. Vô tình ta đã hộ tống và vuốt ve trái tim đớn đau trong khi lý trí vẫn ngủ yên. Ôi! Ta là con bé ngốc nghếch mà ngỡ là mình thông minh. Không hiếu ông ấy nghĩ gì về ta nhỉ? Một con bé dở hơi chăng? Hay là một người không bình thường! Nhã Yên cố nhớ lại từng đường nét trên mặt người đàn ông. Rồi cơn buồn ngủ kéo đến, Nhã Yên láng máng nhớ ra rằng cô đã gặp một người đàn ông có phong cách khá đặc biệt!
CÁNH cửa phòng riêng vừa mở ra Hạo Thiên hơi sững lại. Anh định quay gót nhưng không còn kịp nữa:
- Hạo Thiên!
Hạo Thiên đành quay lại:
- Em làm gì trong phòng anh, Hải Yến?
Hải Yến cười khóa lấp:
- Em định chờ anh về, nhờ đưa đi chơi!
Hạo Thiên đã thấy khó chịu vì sự vòi vĩnh vô lý của Hải Yến nhưng anh cố giữ giọng thản nhiên:
- Đi đâu bây giờ?
- Tùy anh!
- Không được!
- Tại sao?
- Vì những nơi anh đến không thích hợp với em!
Hải Yến cười cười, tựa người vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực:
- Anh Hạo Thiên này, anh ngỡ em là một đứa con nít à? Lý do đó không đủ sức thuyết phục được em đâu! Nơi nào anh đến được, em cũng sẽ đến được. Em tin chắc như thế!
- Nếu biết như vậy em đi một mình còn hơn không. Còn đòi theo anh làm gì?
- Thế tại sao trước đây mỗi lần đi đâu đó anh đều mang em theo?
- Vì lúc ấy em còn bé, cần sự giúp đỡ và che chở của anh! - Hạo Thiên trả lời như một cái máy không chút ngập ngừng.
Hải Yến buông tay xuống, nói nhanh:
- Bây giờ cũng vậy, Hạo Thiên! Lúc nào anh cũng cần cho em!
Hạo Thiên lắc đầu:
- Giờ đây khác rồi. Em đã lớn và thừa thông minh để tự giải quyết công việc của mình. Vả lại em còn có bạn trai. Việc có mặt của anh bên cạnh không còn thích hợp nữa!
Hải Yến tiếp tục bảo vệ ý kiến của mình:
- Đó chỉ là lý do để anh từ chối việc mang em theo. Trước đây vì có Thảo Nguyên nên anh muốn đi riêng với cô ấy. Còn bây giờ chẳng lẽ anh cũng đã có một cô gái khác hay sao?
Hạo Thiên định quát lên vì thái độ quá đáng của Hải Yến nhưng anh đã kịp kềm chế và ngồi phịch xuống ghế:
- Anh thích được đi một mình!
Đôi mắt Hải Yến thoáng một chút xa xăm, giọng nhỏ lại:
- Có những đêm em ao ước sau một giấc ngủ dài trở lại thành cô bé thắt bím ngày xưa. Để được cùng đi chơi với anh, được vòi vĩnh mọi thứ và được hãnh diện với bạn bè. Những năm anh bỏ nhà ra đi là những chuỗi ngày buồn tẻ và dài nhất đời em. Không một người con trai nào trên thế gian này có thể quyến rủ được em. Em khước từ, chối bỏ mọi sự đeo đuổi để... chờ anh về. Vậy mà anh nỡ lạnh lùng với em, thậm chí còn la hét nữa.
Hạo Thiên láng máng hiểu ra những điều Hải Yến đang nói nhưng trời phật hỡi anh không muốn tin vào điều đó. Anh che giấu sự bối rối của mình bằng cách hít một hơi thuốc dài giọng khản đặc:
- Lý ra anh có thể đưa em đi chơi bất cứ nơi nào mà em muốn. Nhưng chính em đã làm hỏng tất cả. Em gây sự với anh, cãi nhau với Thảo Nguyên thì thử hỏi làm sao anh có thể biết được em nổi nóng khi nào!
- Và đó là lý do để anh xa lánh em chứ gì? - Giọng Hải Yến nghe thật lạ, hình như cô cũng không nhận ra đó chính là tiếng nói của mình - Giá như anh hiểu được em làm tất cả những điều ấy chỉ là vì anh!
Hạo Thiên lắc đầu phủ nhận:
- Để vuốt ve lòng tự ái của em mới phải chứ!
Hạo Thiên không muốn nghe, thậm chí cũng không muốn hiểu những câu nói nửa đùa nửa thật của Hải Yến. Anh thản nhiên đứng dậy ngắm những bức tranh trong phòng, đoạn dùng cọ sửa lại vài chỗ mà anh thấy chưa ổn. Không ngờ thái độ hờ hững của Hạo Thiên làm Hải Yến xanh mặt vì tức giận. Cô đảo mắt nhìn chung quanh. Cơn giận từ đâu ập đến đổ trút xuống những bức tranh vô tội. Hải Yến giằng lấy bức tranh trên tay Hạo Thiên hỏi giọng đanh đá:
- Lại cô gái nào nữa đây? Anh vẽ mà không cần người mẫu. Hay đấy!
Nói xong, Hải Yến vứt bức tranh vừa giằng được xuống sàn nhà. Như chưa hả cơn ghen tức cô hùng hổ đến mở hộc bàn lấy ra một mảnh giấy tập học sinh gấp tư mở ra trước mặt Hạo Thiên như một bằng chứng của sự phạm tội, giọng cô chua chát:
- Em muốn biết cô ta là ai vậy?
Hạo Thiên giận tím cả mặt. Anh muốn tát cho Hải Yến một cái thật đau để cô ta nhìn lại thái độ lố bịch của mình nhưng một lần nữa anh lại nghiến răng tự kềm chế mình, vì anh biết như vậy là hoàn toàn không có lợi. Hải Yến là một con người háo thắng, sẽ không bao giờ từ bỏ một việc làm tồi tệ nào mà nó có thể đem đến cho người khác vì mục đích riêng của mình. Không nói không rằng, Hạo Thiên giằng lấy mảnh giấy trên tay Hải Yến bỏ vào túi áo rồi khom người lấy bức tranh để vào chỗ cũ. Thấy vậy Hải Yến bật cười thành tiếng:
- Điệu bộ của anh lúc này trông tức cười thật, giống hệt như anh hề không chuyên lần đầu tiên lên sân khấu - ngừng lại vài giây, giọng Hải Yến chuyển sang sắc lạnh - Việc gì anh phải giấu giếm cẩn thận như vậy? Anh sợ em à? Lạ thật, một con người có cá tính mạnh mẽ như anh mà có đôi lúc cũng sợ đàn bà nữa kia đấy!
Hạo Thiên không dằn lòng được nữa, anh nói như quát:
- Em có dẹp ngay cái giọng đó đi không? Anh còn lạ gì những trò "ném đá giấu tay" của em nữa!
Hải Yến cười nhạt:
- Đã biết như vậy, anh còn mang về đây những cô gái làm gì? Mặc dù anh không nói ra nhưng em thề sẽ tìm ra cô ấy và không bao giờ để con bé yên ổn. Anh nhớ đấy!
Nói xong, Hải Yến bỏ đi không quên ném lại cái nhìn đầy thách thức. Hạo Thiên tức tối vò đầu bứt tóc. Không phải anh không đủ sức trừng phạt Hải Yến mà chỉ vì một lời hứa với bà Vân Anh. Đôi lúc anh tự hỏi: Tại sao ta lại phải chịu đựng một đứa em gái quá quắt thế này? Hải Yến là ai? Nó có phải là phù thủy không? Mười mấy năm qua ta luôn phải chịu đựng bản tính kỳ quặc của nó. Giờ đây Hải Yến còn muốn gì nữa cơ chứ? Nó đã gây cho Thảo Nguyên bao nhiêu nỗi đau, bây giờ nó lại định... Không! Hạo Thiên sờ tay lên túi áo nơi có khuôn mặt dễ thương của cô gái trong "Vườn Nhớ". Không ai được quyền động đến cô bé ấy!
Suốt đêm, Hạo Thiên gần như chỉ chợp mắt được một lúc. Mới bốn giờ sáng anh đã ngồi dậy mở cửa sổ nhìn xuống vườn. Hình ảnh Thảo Nguyên chỉ còn là cái bóng mờ trong tim Hạo Thiên nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy có điều gì đó bất ổn trong cái chết của cô và muốn tìm hiểu. Thái độ cay cú của Hải Yến đã làm cho Hạo Thiên bắt đầu nghi ngờ. Hải Yến ranh mãnh không trực tiếp hại Thảo Nguyên nhưng có thể mượn bàn tay nào đó để thực hiện chăng? Hải Yến làm việc ấy nhằm mục địch gì?
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím