Chương 4
hi Mary đi từ xe hướng về sân bóng chày, nàng nhận thấy trạng thái kích động của nàng chỉ gia tăng thêm mà thôi. Sự rộn ràng nhất định có bản chất tình dục và đi theo sự rộn ràng là tội lỗi. Nàng có vẻ như đang làm điều gì bất chính. Có những khán đài không mái che dọc theo tuyến giao bóng đầu tiên. Thận trọng trên đôi giày cao gót, nàng bước lên bốn hoặc năm hàng ghế lung lay. Nàng lưu ý đến ba nữ sinh ở dãy xa của dãy ghế. Gần đấy nhưng thấp hơn là hai nam sinh trẻ hơn với những chiếc cặp xếp giữa chân họ. Nếu không hàng ghế sẽ vắng. Tấm ván rung rinh khi nàng ngồi xuống. Chẳng có bà mẹ nào khác hiện diện. Ngồi đây Mary nhận thấy dễ bị chú ý, còn lúng túng nữa. Nhưng mình hoàn toàn có quyền ngồi đây mà, nàng tự khích lệ. Lý do mà mình ngồi đây là xem con trai mình chơi bóng chày.
Tại vị trí phát bóng, các cậu bé đã vây quanh huấn luyện viên của họ, Loftus, người đang ra lệnh. Đặt chiếc ví trên đùi, Mary nhìn chàng. Mình đang cảm thấy tội lỗi về điều gì nhỉ? Nàng tự hỏi. Mình chẳng làm gì cả. Mình chỉ nhìn thôi mà.
Huấn luyện viên Loftus thổi còi và cuộc tập dượt bắt đầu. Chàng đứng cạnh vị trí phát bóng đập những quả bóng ra sân ngoài. Chàng trai tay thật đẹp. Các quả bóng bay bổng lên trời, các cậu bé chạy theo chụp chúng và ném vào lại. Chàng tiết kiệm động tác như một vận động viên già dặn và nàng tự hỏi xem chàng đã thi đấu chuyên nghiệp bao giờ chưa.
Hai người mẹ khác đến sân chơi. Họ đi cùng nhau. Họ đi về hướng hàng ghế không mái che nhưng dừng lại cách một quãng. Có lần, giữa những cú đánh bóng, Loftus liếc họ, nhưng không liếc đến nàng. Hai người gật đầu chào Mary và nàng gật lại. Ngoài việc ấy ra nàng thây kệ họ. Nàng không muốn họ leo đến cạnh nàng.
Bây giờ Loftus trao cái chày đánh bóng cho một cậu bé, cậu bắt đầu đập những quả bóng dưới đất quanh khu phòng thủ. Quả bóng thứ nhất đánh đến Billy ở vị trí thứ ba chạm vào một viên đá và đập ngay vào ngực nó. Nó làm Mary đứng bật dậy nhưng khi con nàng chộp lấy quả bóng và ném cho vị trí thứ nhất, nàng ngồi xuống lại. Nàng nhìn kỹ Billy cho thật chắc chắn. Tai nạn đã làm cho tim nàng bắt đầu đập mạnh. Nếu chẳng may có điều gì xảy ra cho thằng bé, nàng nghĩ, mình sẽ chết mất.
“Chào bà Hearn”.
Người đàn ông lù lù xuất hiện phía trên nàng và giọng nói của chàng làm nàng giật mình. Nàng nhìn lên, và đấy là Loftus. Chúa ơi, nàng nghĩ, anh ta đây rồi. Nàng thắc mắc không biết chàng đã đến đây bằng cách nào và sự thôi thúc đầu tiên của nàng vẫn như nàng thường kinh nghiệm lúc còn niên thiếu. Nàng muốn bỏ chạy.
“Cám ơn vì đã ghé đến”, chàng lên tiếng.
Nhưng nàng không phải còn niên thiếu nên nàng tiếp tục nhìn chàng, tất nhiên là thoải mái. Nàng cảm thấy dường như chiếc áo của nàng trong suốt hoặc đấy là tâm trí của nàng và cố gắng trấn an. Mình có thể tưởng tượng rằng mình đã làm tình với chồng, nàng nghĩ; nhưng chàng không có những ảo tưởng như thế về mình đâu. Chẳng có gì trong suốt cả.
“Và cám ơn vì Bill nữa”, Loftus bảo. “Nó là một trong những chàng trai giỏi nhất của tôi đấy.”
Chuyện nghe đứa con mười lăm tuổi của nàng được gọi là một chàng trai có lẽ đã làm Mary vui. Có lẽ nàng đã tặng cho điều ấy một nụ cười mà nó xứng đáng. Nhưng nàng không tạo được nụ cười nào cả. Loftus là một người đàn ông to lớn hơn như nàng đã nghĩ và chàng đang đứng gần quá. Chàng đang mặc một chiếc áo khoác đồng phục của đội, trông nó quá nhỏ cho các bắp thịt của chàng và nó hở ra nửa chừng tới rốn. Chàng như một ca sĩ nhạc rock, với bao nhiêu là lông ngực và dây chuyền. Lủng lẳng ở sợi dây chuyền của chàng, trong trường hợp này, là chiếc còi. Trong tay chàng cầm một chiếc chày đập bóng.
“Tôi ngồi với bà có gì phiền không?”
Đôi mắt nàng nhíu lại, nhưng nàng chẳng nói gì cả. Tuy nhiên, khi Loftus đi trên tấm ván đến cạnh nàng, nàng đặt chiếc ví tay của nàng giữa họ, để giữ chàng lại một khoảng cách. Nếu chàng lưu ý điều này, chàng không tỏ dấu hiệu gì cả. Mình không biết tiếng đồn đãi từ đâu đến nhỉ? Mary nghĩ thế. Chàng đã theo đuổi những bà mẹ nào? Và những người nào để chàng làm điều ấy? Có ai không?
“Bà Hearn, tôi thích kiểu tóc mới của bà đấy.”
“Ông thích à?” Nàng hỏi. Nhiều ngày đã qua đi. Cái vẻ mới của nàng không còn mới như thế.
“Vâng. Bà biết tại sao chứ?”
Lúc này các bà mẹ kia đã vào các hàng ghế, nhưng Loftus đang ngồi với nàng chứ không phải với họ và nàng nhếch mép cười với họ. “Không, Marty, tại sao?”
“Tóc ngắn hợp với bà vì cổ bà thật đẹp.”
Câu này quá đột ngột nên Mary bắt đầu đỏ mặt và phải quay đi như đang xem các cầu thủ ở sân ngoài. Cơn đỏ mặt qua nhanh và được thay bằng nỗi bực bội về chính mình và chồng nàng. Có phải nàng thèm khát được khen tặng đến nỗi nàng phải tìm kiếm ở người huấn luyện viên bóng chày ngạo mạn này không?
“Đây cũng là một chiếc áo mới nữa, nếu tôi không lầm”. Nàng đã không mặc nó từ ngày Joe thăng cấp và có thể tự hành hạ mình vì đã mặc nó bây giờ. Nhất định nàng đã ăn mặc không phù hợp cho một sân bóng chày.
Sau một lúc, để xem chàng có thể đáp lại loại câu nào, Mary hỏi, “Ông thích nó không?
“Tôi thích áo lụa.”
Nó không phải bằng lụa, nhưng chàng biết gì chứ?
Sáng nay nàng đã mặc một chiếc quần Jeans và một chiếc áo thun, đã đi siêu thị, đã làm việc nhà. Trong nhiều ngày nàng đã nghĩ đến việc đi xem tập dượt. Một giờ trước đây nàng đã quyết định mặc chiếc áo này. Nàng đã thích mình trong chiếc áo ấy, nhưng lúc này nàng không cảm thấy thích nữa.
“Lụa sờ vào cảm thấy hay đấy,” Loftus nói tiếp. Nàng liếc chàng sắc bén để tìm một cái nhìn đểu cáng hoặc một cái cười nham nhở, nhưng chẳng tìm được gì cả. Trong đôi mắt chàng là sự khen tặng nàng thẳng thắn, không hơn không kém. “Và màu xanh ở vải hoa in rất hợp với màu xanh của đôi mắt bà. Tôi đoán là bà phải mất một lúc để tìm ra đúng màu.”
Nhận thức thuộc loại này ở một người đàn ông hiếm đấy. Mary rối tung lên. Tất cả điều một người đàn bà - một người vợ - thực sự muốn là sự ý thức rằng nàng đang ở đây. Rằng, nàng cũng có ý nghĩ và mong ước; rằng, chẳng hạn, nàng chọn cẩn thận quần áo của mình.
“Làm thế nào ông ngẫu nhiên học được để nói những điều như thế, Marty?”
“Tôi đoán là tôi chỉ đánh giá đúng đàn bà thôi. Tôi thường như thế.”
“À, ông có con mắt tinh đấy.”
Lần này chàng mỉm cười. “Cám ơn bà Hearn.”
Một sự im lặng bao trùm lên họ. “Có phải đây là tình dục mà người đàn ông này thể hiện ra không? Mary tự hỏi. Hoặc một sự khoái lạc nơi mình, hoặc gì nhỉ? Nàng nên trở về lại nhà bếp để chuẩn bị bữa ăn chiều. Đêm nay Joe định về nhà sớm để thay đổi. Cả bốn người sẽ ăn tối với nhau và nàng sẽ đặt trong phòng ăn, chứ không phải trong nhà bếp. Nhưng trốn tất cả chuyện ấy để đi chơi có vẻ hay đấy.
“Con trai bà bảo tôi bà là họa sĩ”
Billy đã nói gì nào? Nàng không muốn đi vào vấn đề này. Nàng không chịu người ta chất vấn nàng về nghệ thuật vì lịch sự, như thể nàng là một đứa bé. “Tôi không phải là họa sĩ,” nàng bảo. “Thỉnh thoảng tôi vẽ tranh màu nước.” Nhưng nàng không muốn Loftus nghĩ nàng chỉ là một bà nội trợ tầm thường như bao người khác, chỉ biết vẽ theo những con số. “Tôi có theo học trường mỹ thuật trước khi tôi kết hôn”, nàng nói thêm.
“Trường nào?”
“Trường Parsons tại New York.”
“Trường ấy tốt đấy.”
“Ông biết trường Parsons không?” Bất kỳ phút nào, nàng tự nhủ, chàng sẽ nói một điều buồn cười. Chàng sẽ trở thành một tên ngu xuẩn trước mắt mình cho mà xem.
Nhưng chưa. “Tôi biết danh tiếng của họ. Tôi biết mỗi năm họ bác hàng trăm đơn xin.”
Chàng cầm cái chày đánh bóng bằng cả hai tay và gõ nhẹ xuống tấm ván giữa chân mình. Chàng có một chiếc cằm chẻ, một chiếc mũi thẳng, đôi mi dài như con gái và mái tóc quăn đen. Khi chàng quay sang nàng mỉm cười, chàng để lộ những chiếc răng nhỏ tuyệt đẹp.
“Có thể không biết nhiều về nghệ thuật, nhưng tôi biết về thi cử”, chàng nói. “Bà chắc tài lắm mới được nhận vào đấy.”
Điều này làm Mary im lặng.
“Bà còn theo học không?”
Nàng vẫn còn theo học và nàng bỗng ngạc nhiên thấy mình nói về chuyện ấy. Nàng thuộc về hội nghệ thuật Midtown, và mỗi sáng thứ tư nàng đến New York, nơi mà từ 9 giờ đến 12 giờ nàng tham dự các lớp vẽ tranh sinh hoạt.
“Bà muốn nói đến vẽ tranh khỏa thân à?”
“Thường như thế”, nàng đáp lại và tìm cái nhìn dâm dật nhưng không tìm thấy. “Đôi khi chúng tôi phủ lên người mẫu những lớp vải gấp hoặc cho cô ta mặc một y phục kỳ dị nào đấy.” Mary cố cười to. “Đôi khi người mẫu không đến và một trong chúng tôi phải ngồi làm mẫu.”
“Bà có bao giờ làm mẫu không?”
“Có”.
Lần này chàng ném cho nàng một cái nhìn dâm dật. “Khỏa thân à?”
“Không, không phải khỏa thân.” Mary lại bực mình. Nhìn gần, Loftus cũng có vẻ trẻ hơn nàng đã nghĩ. Trẻ hơn bao nhiêu nhỉ? Nàng tự hỏi. Chàng có thể độ ba mươi lăm tuổi. Dù sao đi nữa, có gì khác biệt không? “Tôi chỉ là một người đàn bà lớn tuổi có chồng”, nàng bảo chàng.
“Tuyệt nhiên tôi không muốn nói điều ấy”. Chàng nhìn nàng từ đầu đến chân. “Tuyệt nhiên không.” Rồi sau khi dừng lại một lúc ngắn “Người mẫu luôn luôn là đàn bà phải không?”
“Đôi lúc là đàn ông. Mọi người, từ các ông già cho đến những vận động viên cử tạ.”
“Tôi không hiểu tại sao một người đàn ông lại có thể ngồi khỏa thân trước mặt phụ nữ, nếu bà hiểu điều tôi muốn nói. Tôi biết tôi không làm được.”
Mary cười to. Ồ, bây giờ chẳng còn lầm gì nữa về hướng của Loftus. Đây là một câu chuyện ngu xuẩn và còn có vẻ hơi nhục nhã nữa. Vậy tại sao nàng đã bắt đầu hơi cảm thấy một nhu cầu quằn quại bên trong chiếc áo nàng nhỉ?
Sau khi liếc đồng hồ mình, Loftus đứng dậy. “Chúng tôi định chơi một trận đấu liên đội, bà ở lại xem không?”
Hình như có một cái nhìn nồng nàn trên mặt chàng như khi chàng đợi câu đáp của nàng. Nhưng nàng lắc đầu. “Tôi phải về nhà đây.”
Loftus do dự. “Hãy để tôi cho bắt đầu trận đấu và tôi sẽ trở lại.”
Nàng nhìn chàng bước dài từ tấm ván này đến tấm ván khác xuống sân. Chàng cao khoảng như Joe nhưng vai chàng rộng hơn và đôi cánh tay chàng nẩy nở nhiều cơ bắp hơn. Loftus có một thân thể mềm mại. Chàng có vẻ rất mạnh khỏe. Nhưng Joe đẹp hơn, nàng tự nhủ một cách trung thực.
Khi các cậu bé vây quanh Loftus, nàng lục lọi trong đầu nàng tìm điều nàng đã nghe về chàng: Những tiếng xì xầm, chẳng có gì chắc chắn cả, về một cuộc tình với Jane Clancy có đứa con trai tốt nghiệp năm ngoái. Nhưng bây giờ gia đình Clancy đã ly dị nhau, vậy có thể có một điều gì về vấn đề ấy. Trước đây đã có một bà nội trợ nào đấy và cũng có một cô giáo cấp hai đã bị đuổi. Đây chỉ là những lời đồn đãi phải không? Mọi thành phố đều có những lời đồn đãi. Người ta không thể tin được. Mary nhìn Loftus chia đội mình làm hai và khi trò chơi bắt đầu, nàng tự hỏi tại sao nàng đã đến vào hôm nay. Câu trả lời là: Mình chỉ muốn nhìn chàng thôi. Bây giờ nàng đã nhìn được rồi. Mình nên đi, nàng tự nhủ. Nhưng ngay sau đấy, Loftus lại bước sải lên các tấm ván.
“Tôi chỉ đến để nhìn Billy thôi,” nàng bảo chàng. “Ngay khi nó tới lượt đánh bóng xong, tôi phải đi.”
“Thật xui xẻo cho tôi. Billy sẽ là người thứ nhì đấy. Lẽ ra tôi nên đặt nó vào lượt thứ chín.”
Chàng đã mang đến cho nàng một báo ảnh màu để ngồi lên. “Bà có thể làm thủng chiếc áo đẹp ấy và làm hư nó đấy.”
Bây giờ Loftus đã đổi qua phía bên kia nàng - trước khi nàng có thể đặt chiếc ví tay giữa họ. Kết quả, chàng ngồi sát nàng và nàng không thích điều ấy.
Khi con trai nàng đến lượt đánh và đánh một quả đôi xuống tuyến phòng thủ thứ ba, nàng đứng bật dậy cười to và cổ vũ.
Rồi lượt chơi chấm dứt. Mary đứng dậy và bảo Loftus, “Nhờ ông bảo con trai tôi đi xe nhờ về nhà với một người bạn của nó nhé. Tôi sẽ không có thì giờ đón nó đâu.”
“Tôi sẽ lo điều ấy, bà Hearn ạ,” Loftus bảo.
Nàng phớt lờ từ “Bà Hearn” đi. Lúc chàng bước xuống các tấm ván với nàng, chàng đưa tay ra, nhưng nàng lờ đi. Nàng không cần chàng để bước xuống, qua một dãy chỗ ngồi không có mái che, “Hẹn gặp lại, Marty,” nàng bảo và cúi đầu đi đến chỗ xe nàng.
Về nhà, nàng lại thay quần Jeans và áo thun rồi làm việc một cách cần mẫn trong nhà bếp một chặp. Nhưng nàng cứ nhìn đồng hồ mãi.
Vào khoảng năm giờ chiều, nàng quyết định cắm một đóa hoa đặt giữa bàn ăn và đi ra phía trước vào những luống hoa của nàng để cắt một đóa. Nàng ở đấy độ ba mươi phút. Nàng thong thả làm việc ấy. Làm vườn là một mối tình nữa giữa nàng và các luống hoa của nàng, mỗi luống được cẩn thận chăm sóc về màu sắc và hình thể như tĩnh vật trong một bức tranh, là một trong số những điều vinh dự của vùng ngoại ô. Nàng đang đứng với một bó hoa xuân trong tay, bỗng điều nàng mong đợi xảy ra. Một chiếc xe đưa Billy đi tập bóng chày về và chiếc xe ấy được Loftus đích thân lái.
Vừa nói “Cám ơn thầy huấn luyện” qua vai mình, Billy vừa chạy vào nhà.
Marty ra khỏi xe và bước đến chỗ Mary. “Vậy ra bà cũng là một người làm vườn nữa ư?” Chàng hỏi. “Hoa uất kim hương tuyệt đẹp.”
“Cám ơn đã đưa Billy về nhà,” Mary bảo. Tôi không có ý bảo ông làm việc ấy. Tôi đã nghĩ.” Nàng cảm thấy mình đang nói nhiều quá, nhưng không nhịn được.
“Tôi muốn bảo nó phải đi theo xe một đứa bạn của nó.”
“Không sao đâu, Mary,” Loftus nói.
Nàng nhìn chàng và không nói gì cả. Vì mình đó, nàng nghĩ.
“Tôi có thể xem những bức tranh màu nước của bà được không?” Chàng hỏi.
“Các bức tranh màu nước của tôi à?”
“Tôi không có ý muốn bắt buộc bà. Nếu bà quá bận.”
Nàng nhìn lại ngôi nhà, “À, tôi phải đặt mấy đóa hoa này vào một cái bát đã”. Nhưng khi nàng đi về phía cửa, chàng đi theo.
“Tôi chỉ ở lại một phút thôi. Thật tình là tôi rất thích xem những bức tranh màu nước của bà.”
Không đâu, Mary nghĩ. Điều anh thích là ở tôi và tôi được thích đấy. Tuy vậy, nàng vừa hài lòng và bối rối.
Khi đến gần cửa, nàng do dự và nghĩ cách ngăn chàng lại không cho vào nhà. Mình là một người đàn bà trưởng thành kia mà, nàng tự trách. Mình có thể mời một người đàn ông vào nhà nếu mình muốn. Điều ấy hoàn toàn lương thiện. Chàng định làm gì nhỉ? Hãm hiếp mình à? Và thế là nàng đưa chàng vào phòng khách, nơi đây, trong lúc vẫn ôm chặt bó hoa mới cắt vào ngực và trỏ bằng khuỷu tay, nàng bảo với vẻ hơi lạnh lùng, “Hai bức tranh này đây.”
Loftus trịnh trọng đứng trước bức tranh gần nhất.
“Tôi phải cắm mấy đóa hoa này vào bát”, Mary bảo và nàng đi vào nhà bếp cắm hoa. Công việc này mất vài phút và khi trở lại, nàng đi qua chiếc gương của phòng lớn, nàng khẽ nghiêng mình để nhìn kỹ mình trước khi đến gặp chàng lại.
Trong phòng khách, chàng huấn luyện viên bóng chày bây giờ đang đứng trước bức tranh thứ nhì. “Có lẽ là tự phụ khi tôi bảo chúng đẹp xấu như thế nào”. Chàng bảo nàng. “Tôi chỉ nói được rằng tôi thích chúng. Bức tranh này là bức tranh đắc ý của bà, phải không?”
Mặc dù chàng nói đúng, nàng vẫn không chịu nhận. “Ông đoán mò”, nàng bảo. Nhưng nàng xúc động.
“Đúng mà…”
Mắt họ giao nhau. Mary bắt đầu tưởng tượng Joe đang đi qua cửa và tìm thấy họ ở đấy trong phòng khách của mình, vợ mình và một người lạ khác đang chăm chú nhìn nhau.
Có lẽ điều ấy sẽ làm chàng hiểu giá trị mình nhiều hơn, nàng nghĩ thế.
“Tôi thích cả hai”, nàng bảo.
Một lúc sau nàng đi về phía cửa. Trước sự nhẹ nhõm của nàng, Loftus hiểu ý, đi theo và nàng tiễn chàng ra.
Khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng chàng, nàng thực sự thoải mái.
o O o
Dù lúc ấy trời đã về chiều, Joe vẫn còn ở trong văn phòng của chàng. Cánh cửa phòng đóng lại. Phía sau cánh cửa chàng đã tập thể dục vươn người trong mười phút qua để xoa dịu sự căng thẳng ở hai cánh tay và vai của chàng. Cổ chàng cũng đau nhức. Ngày hôm nay đã được dành ra để giải quyết vấn đề được phó thanh tra Pearson đưa ra. Những người có thể thay thế đã bước qua cửa chàng từng người một. Chàng đã phỏng vấn họ bằng cách làm việc cực kỳ thận trọng, xét tầm quan trọng của từng từ một theo nghĩa đen trước khi lên tiếng. Một ngày căng thẳng.
Vì các ứng viên có một số chàng đã cùng làm việc trước kia, không rõ họ đang được phỏng vấn cho công việc nào. Và Pearson cũng chẳng biết; ông ngồi ngay bên ngoài nhìn hàng người đi qua mặt ông, thấy họ thuộc cấp bậc không phù hợp và có lẽ tưởng tượng rằng mình được an toàn; dù đấy là vấn đề gì đi nữa thì cũng chẳng ăn nhằm gì đến ông cả. Khi một hai ngày nữa ông bỗng thức dậy và thấy mình bị thuyên chuyển, ông sẽ kinh ngạc hơn. Ông sẽ ngạc nhiên không biết Joe đã thực hiện vấn đề ấy bằng cách nào, miễn là Joe có thể tiến hành xong việc thuyên chuyển.
Chàng làm việc quanh co để tìm ra một số lý do. Trong nội bộ của sở, thường không có cách nào để đoán ra ai có ảnh hưởng và mức độ ảnh hưởng như thế nào. Vì không được báo động trước, Pearson không thể nào lui tới người bảo trợ mình, nếu có, để ngăn chặn bất kỳ sự thuyên chuyển nào, được giữ lại công việc có uy tín của mình. Các ứng viên khác nhau để thay ông, vì chẳng biết điều gì dặc biệt, cũng chẳng lui tới được, cũng chẳng thể nào xin xỏ một ân huệ quan trọng và buộc Joe phải nhận mình.
Sự quanh co đã không đến với Joe một cách dễ dàng. Đấy là một điều chàng đã cố để đạt được. Bản chất chàng cởi mở và ngay thẳng. Chàng đã phải học điều ấy.
Bằng cách làm việc kín đáo, chàng đã loại được ở phạm vi rộng sự nguy hiểm từ cấp dưới, nhưng không phải là đã loại được điều nguy hiểm từ cấp trên.
Khả năng thuyên chuyển nhân viên trong phạm vi sở là một đặc quyền được nắm giữ một cách ganh tị. Đặc quyền ấy chỉ hạn chế cho trong một số rất ít người. Người ta bước vào lãnh vực như thế một cách rất nguy hiểm. Joe phân biệt điều này nhưng chàng không có cách nào khác. Chàng phải làm điều ấy. Thượng cấp của chàng chẳng những mong muốn chàng thay đổi ban tham mưu của chàng mà sẽ thật sự xét đoán chàng về mức độ chàng thực hiện nhanh chóng và mạnh mẽ như thế nào. Ở cấp cao nhất trong sở, thường khó khăn trong vấn đề xét đoán việc thực hiện của một sĩ quan bằng một cách thức nào khác. Hắn có ban tham mưu giỏi như thế nào là một vấn đề mà họ thường hỏi về một người. Họ thường quan sát anh ta cẩn thận. Họ không thể nào xét đoán anh ta bằng thống kê, mua bán hoặc lời lỗ được, nhưng họ có thể đo lường sự ưu việt của ban tham mưu của anh ta, hoặc nghĩ rằng họ có thể đo lường được. Nhưng thực ra khi một người định thành lập một ban tham mưu như Joe đang làm, chẳng những họ không giúp đỡ, mà đôi khi còn chống lại những người anh ta chọn, đôi khi cài vào đấy một kẻ tâm phúc của mình, đôi khi chỉ vì hình thức. Việc họ chịu để chàng tống khứ Pearson chẳng có gì là chắc chắn cả. Do đó hành động chuyển người ấy đi thành ra liều lĩnh, kín đáo và phức tạp như một chiến dịch quân sự. Với sự cẩn thận tuyệt đối, chàng cắt bỏ rất nhiều sự nguy hiểm, nhưng chuyện ấy có khuynh hướng co rút các cơ bắp ở cánh tay và vai của chàng vào cuối ngày.
Bây giờ chàng nằm trên sàn nhà, sải tay ra, tay chàng nắm lấy hai cái chân đối diện nhau của chiếc bàn giấy, cố gắng kéo chúng gần lại.
Mười phút trước chàng đã quyết định chọn ứng viên nào. Vấn đề đặt ra là làm cách nào để hắn được chấp thuận. Tất cả các yêu cầu về nhân viên phải qua tay trưởng ngành công tác và cuối cùng là ủy viên cảnh sát. Nhưng ở cấp của Pearson, những người khác có lẽ cũng sẽ được hỏi ý kiến và tất cả các người này sẽ bị tuyệt vọng lẫn sửng sốt vì việc chọn để thay thế Pearson. Chính vì lý do này, sau khi suy nghĩ rất nhiều, chàng đã đi đến một giải pháp duy nhất. Chàng chọn không phải là một phó thanh tra, hoặc ngay cả một viên đại úy. Chàng muốn tìm cách thay thế Pearson bằng một viên trung úy quèn - tất cả những người chàng đã phỏng vấn hôm nay đều là trung úy cả.
Điều này quá bất thường nên lúc đầu chắc chắn vấn đề ấy sẽ bị chống đối và các động cơ của chàng chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Nhưng cuối cùng nếu vấn đề ấy được ủy viên cảnh sát chấp thuận, tất cả các sự lựa chọn của chàng sau đó sẽ được chấp thuận theo thủ tục và chiến thuật của chàng sẽ được ngay cả những người bây giờ đang chống đối chàng nhất công nhận là xuất sắc. Chàng đã đi vòng qua họ như một người trượt băng. Họ không có thì giờ ngay cả để cản trở chàng, hầu như chỉ vừa trông thấy chàng lướt qua. Họ không xem chàng là thủ đoạn nhưng là thông minh.
Họ sẽ thấy những điều lợi đối với Joe như bản thân chàng thấy và sẽ không có thể ngăn chàng được, vấn đề đưa vào một tay trung úy trẻ kém kinh nghiệm có ý nghĩa hơn việc tống khứ Pearson đi. Vấn đề ấy cũng củng cố tất cả quyền lực trong sở vào tay chàng; hiện tại, nhiều sĩ quan trực thuộc lớn tuổi hơn có khuynh hướng xin chỉ thị ở Pearson. Hơn nữa, một anh trung úy sẽ không có thì giờ để tìm được nhiều ảnh hưởng trong sở, việc đưa hắn vào chức vụ phụ tá thanh tra sẽ làm cho hắn sung sướng điên cuồng và hắn sẽ mắc nợ Joe tất cả lòng trung thành của hắn. Trong lúc khủng hoảng, nếu có, một viên trung úy trẻ có lẽ cũng không có phương thức có thể thành công được đối với chàng, mà có lẽ Pearson đang làm bây giờ.
Tất cả điều này Joe tính toán kỹ trong đầu, cân nhắc đã bao ngày và bắt đầu áp dụng. Nhưng chàng có thể thành công không?
Viên trung úy chàng định chọn đang nằm trong danh sách đại úy, có lẽ sẽ thăng cấp đại úy trong vòng sáu tháng và mặt khác rất có khả năng. Ngay khi sự chống đối chàng nổi lên, Joe định vạch rõ điều này ra là thực sự chàng định chọn một viên đại úy, điều này chắc chắn có thể chấp nhận được. Trước kia cấp đại úy thường phục vụ trong công việc này. Nhưng vì thực ra người này chỉ là một viên trung úy, quyết định của Joe cũng sẽ tiết kiệm cho sở rất nhiều tiền. Thực ra đây là một biện pháp tiết kiệm. Hầu hết các vị tân chỉ huy trưởng tìm cách gia tăng sự tiến bộ của mình bằng nhiều phụ tá hơn và bằng những phụ tá có cấp bậc cao hơn mãi, nhưng chàng đang làm điều trái người, điều chắc chắn là nên làm, và chàng định cũng sẽ nêu vấn đề này lên. Về phần Pearson, một người có tài như thế sẽ có giá trị hơn cho sở nếu được dùng vào một công việc quan trọng ở nơi nào khác, hơn là ở một chức vụ mà một viên trung úy có thể hoàn thành. Pearson có quá nhiều khả năng so với việc phải phục vụ với tư cách là tham mưu trưởng của Joe.
Joe cảm thấy hình như những luận điệu như thế sẽ làm cho những kẻ đối lập, dù ở cấp nào đi nữa, ủng hộ nhanh chóng. Họ sẽ không muốn ra mặt chống đối lý thuyết điều hành mới hoặc có vẻ đi quá phạm vi của mình. Sự chống đối chàng không có vẻ là điều đáng làm.
Người duy nhất không tin sẽ là Pearson. Sự thuyên chuyển có thể làm hại sự nghiệp của ông và Joe ý thức được điều này. Nếu không, ông có thể đạp lại lên chân chàng. Dù trường hợp nào đi nữa, ngày ấy sẽ đến khi ông phải được cho biết, một ý nghĩ làm cho Joe khó chịu. Đã nhiều năm qua chàng học được cách sống qua chế độ của sở cảnh sát, học được sự quanh co cần thiết. Nhưng chàng chưa bao giờ học được sự tàn nhẫn. Chàng vô dụng trong vấn đề gây đau khổ cho những người khác. Hầu hết các kẻ thừa hành đều có thể làm điều ấy mà chẳng bị cắn rứt gì cả. Nhưng Joe không làm được. Trước tiên Joe muốn cố gắng đặt Pearson vào một nơi nào khác đã. Chàng sẽ cố gắng đạt được điều ấy. Chàng sẽ dành cho ông ta nhiều thì giờ. Chẳng vội gì cả.
Đèn âm thoại bật sáng. Chàng bỏ dở công việc tập cho dãn gân cốt, đứng dậy khỏi sàn nhà và ấn nút. “Vâng?” Đấy là Pearson. “Thưa thanh tra, tôi được phép vào không?”
“Được.”
Pearson đi qua cửa mỉm cười hơi ngọt ngào. Ông lớn hơn Joe ít ra mười tuổi; cử chỉ và sắc mặt của ông đối với Joe có vẻ hơi dịu dàng, ông không khó khăn trong chiến đấu. Ông ta không có vẻ đủ cứng rắn để tự bảo vệ lấy mình. Bất kỳ điều gì sẽ xẩy ra với ông sẽ luôn luôn là điều đột ngột. Sự nghiệp và con người có thể bị nghiền nát quá dễ dàng.
“Bracchi và Dolan”, Pearson bắt đầu “hai điều tra viên mà ông bổ nhiệm đặc biệt,” ông ta dừng lại và lưỡng lự.
Ông ta không hề đề cập đến tên Judith, và điều này là điều có chủ đích, Joe tin như thế. Tham mưu trưởng của chàng đang thận trọng như một công thức của thế giới cũ. Nếu có quan hệ tình cảm nào giữa thanh tra Hearn và nữ chưởng lý quận đang có vấn đề, ông ta cũng không muốn chịu đựng, không tìm cách biết gì về vấn đề ẩy cả.
Joe quyết định trách ông ta. “Ông bảo những điều tra viên nào nhỉ?”
“Những người ông đang điều làm việc cho văn phòng chưởng lý quận Manhattan đấy”
“À, vâng, những người tôi đã bổ nhiệm cho văn phòng Judith Adler đấy mà,” Joe dằn nụ cười lại và bảo, “Họ thế nào?”
“Dolan vừa gọi điện. Một người cung cấp tin ở Brooklyn đã đến báo về một vụ án mà họ đang điều tra. Hình như một vụ buôn bán lớn. Họ muốn xin phép trở về làm việc lại về vụ án ấy.
Joe nghĩ về điều này. “Cô Adler đã giữ họ bao lâu rồi?” Chàng hỏi, dù chàng biết rõ điều ấy.
“Độ một tuần, thưa thanh tra”.
Chàng đã không hứa thêm với nàng. Hình như đây đúng là lúc để phá vỡ sự vướng mắc đi. Chắc chắn Pearson sẽ hài lòng. Bản thân Joe đã mệt mỏi và muốn về nhà ăn tối với vợ con chàng.
“Hãy đưa họ trở về lại vụ án tại Brooklyn”. Joe bảo. “Nếu cô Adler gọi đến phản đối, ông phải đối phó với cô ấy, nếu ông đủ sức”. Vì cảm thấy hơi nhẹ nhõm như thể đang đặt xuống một gánh nặng bất thường, chàng bỗng cười phá lên. Chàng cảm thấy dường như chàng đã sang một chiếc va-li nặng cho một người lạ.
“Rất tốt, thưa thanh tra”, Pearson bảo và ông quay lại đi ra khỏi văn phòng.
Nhưng Joe chặn ông ta lại. Vấn đề chuẩn bị cho Pearson thuyên chuyển tốt nhất nên bắt đầu lúc này. Chàng chăm chú nhìn ông già một lúc. “Giả sử”, Joe bắt đầu “ông có thể tìm bất kỳ công việc nào ở sở - bất kỳ công việc nào đòi hỏi phải có phụ tá thanh tra chẳng hạn, ông sẽ chọn lấy công việc nào?”
Pearson liếm môi, ông ta trông có vẻ bị đe dọa ngay. “Công việc này thưa thanh tra”
Joe điểm một nụ cười giả tạo với ông ta. Chàng bỗng đầy tự tin. Pearson chẳng có ai đỡ đầu cả và chẳng là sự đe dọa nào đối với chàng cả. Do đó chàng quyết định bước thêm một hai bước cho việc chuẩn bị. “Ông đang nói điều ấy để khỏi tổn thương tình cảm của tôi. Nhưng tôi nghiêm chỉnh đấy. Chắc là ông phải quan tâm đến điều gì chứ.”
Nụ cười của Joe có vẻ hơi trấn an Pearson. Các nụ cười giả tạo hay làm được điều ấy. Chúng có vẻ trấn an hơn những nụ cười thật. Joe nghĩ, vì chúng đến thỉnh thoảng và vào những tình huống mà tuyệt nhiên chẳng có nụ cười nào bị bó buộc cả.
“Đây là công việc tốt nhất của tôi đấy”, Pearson bảo. Tay ông đưa lên cổ và thắt lại nút chiếc cà vạt len sọc vuông xanh của mình. Ông là một người to lớn mặc một bộ đồ xanh đậm thích hợp với chiếc cà vạt xanh lá cây và đôi giày nâu có đế cao. “Cho đến lúc tôi vào văn phòng này, tôi đã có trong “bao” của tôi cả sự nghiệp của mình.”
Chiếc “bao” đối với cảnh sát, nghĩa là bộ sắc phục của họ.
“Ông tuần tiễu suốt sự nghiệp của ông à?”
Pearson gật dầu
Chúa ơi, Joe nghĩ thế. Mình sẽ chẳng bao giờ tìm ra cho ông ta một công việc thích hợp ở đâu cả. Ông ta sẽ chẳng bao giờ tìm được cho mình một công việc ở nơi nào khác cả. Ông ta chẳng có kinh nghiệm nào khác có thể thực hiện được. Chẳng ai trong đơn vị điều tra muốn nhận ông ta. Mình sẽ phải đuổi người này và mình làm ông ta sẽ trở lại trong chiếc “bao” trước khi ông ta có thể chuyển sang việc khác.
“Hãy suy nghĩ về câu hỏi của tôi đi”, Joe nói và chàng điểm một nụ cười giả tạo nữa với ông, một nụ cười thân ái. “Ngày mai hãy cho tôi biết. Tôi thật sự muốn biết câu trả lời.” Mình định đuổi ông ta cách nào đây? Chàng nghĩ thế.
Pearson gật đầu. Lần này ông không trấn tĩnh được. Đôi mắt của ông đầy lo sợ.
Hai người đàn ông, cả hai đều lo lắng, cùng đi xuống thang máy với nhau. Khi họ ra ngoài quảng trường cảnh sát, họ chúc nhau ngủ ngon. Joe nhìn Pearson bước đi. Chàng muốn tống ông đi - tình hình đòi hỏi điều ấy - nhưng chàng chùn bước lại ngay, không còn có ý nghĩ đè bẹp một con người quá yếu ớt không thể đưa ra sự phản kháng nào. Tuy nhiên, hiện giờ chưa có giải pháp nào khác. Nhưng có lẽ chàng có thể nghĩ ra một giải pháp. Nếu không thì…
Chàng không muốn tin mình là loại người muốn làm hại sự nghiệp của người khác cốt để vươn lên trong sự nghiệp riêng của mình.
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt - Robert Daley Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt