Chương 5
ho đến một sớm mai.
Thợ lò mổ bị dựng dậy bởi tiếng nổ ô-tô, xe máy xinh xịch, tiếng người ồn ào, cáu gắt bởi không lấy được thịt heo. Không lấy được thịt heo, họ mất khách. Đám người và xe nhốn nháo, quát tháo ầm ĩ, chửi đổng choang choác như đám mổ bò một lúc rồi giải tán. Trời đất! Chẳng hiểu sao chúng tôi lại có một đêm ngủ mê mị và bị bóng đè kỳ lạ. Không còn nghe tiếng đàn dương cầm vang lên, cũng không có tiếng chày lim đập vào gáy heo sát sinh lúc bốn giờ sáng. Tiếng ông chủ hô...ộc,...hô...ộc như heo tru rống lên càng không. Thằng Vai U mất tích. Và bà chủ cũng biệt tăm.
Chúng tôi thấy ông chủ lò mổ heo mặt mày tối tăm, héo hon, ngồi ủ rũ, lưng khọm xuống, già đi đến chục tuổi.
- Bỏ đi rồi.
Tôi hỏi lại:
- Bỏ đi thật rồi sao?
- Đi thật mà. Tui đã làm mọi cách để kéo nàng ở lại mà không giữ được. Kể cả việc mua cái đàn dương cầm và đàn mỗi buổi sáng tui sát sinh heo.
Tôi bảo:
- Đừng tiếc nuối nữa. Cô ấy không dành cho mình. Đi là phải.
- Ờ. Chú em... À quên, thầy giáo nói đúng. Đi là phải. Thầy giáo ơi, có biết cô ấy ở đâu không? Tui muốn tặng cô ấy chiếc đờn dương cầm kia kìa.
Tôi xót xa nhìn cái đàn dương cầm vô chủ. Âm thanh lãng mạn, đau khổ, bất hạnh, buồn vui... từ nay sẽ lịm tắt. Ghế ngồi và bàn phím đã vắng hơi nàng. Ông chủ nói như mê ngủ:
- Giá như bây giờ tui được nghe tiếng đờn nhỉ?
Xót lòng quá! Tôi lặng lẽ ngồi vào ghế, đúng cái chỗ nàng Ánh Trăng Xanh của tôi hay ngồi. Tôi lướt ngón tay trên hàng phím trắng. Bản nhạc Sonata Moonlight vang lên. Khúc mơ tưởng dào dạt tuôn chảy. Thật lạ kỳ! Không còn thấy tiếng heo rống. Chẳng có tiếng chày lim đập. Còn gương mặt ông chủ lò mổ heo thì hiện lên rạng rỡ. Vợ bỏ đi mà lại vui kìa. Trời đất ơi! Gương mặt ông không còn u ám, tối tăm nữa, mà sáng sủa, tươi tắn như cái lẽ thường tình phải thế.
Bất chợt, tôi nhòm thấy một ánh trăng xanh biếc trong lò mổ heo.
Ánh Trăng Trong Lò Mổ Ánh Trăng Trong Lò Mổ - Sương Nguyệt Minh