Ánh Sao Chiều epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
ark lại trải qua một đêm đầy ác mộng, hầu như không ngủ được. Sáng hôm sau vừa lúc anh lái xe đến văn phòng thì chuông điện thoại reo. Abe Braunstein gọi. Tôi rất buồn về chuyện anh kể cho tôi nghe hôm qua. Giọng Abe đầy vẻ cảm thương. Ông đã suy nghĩ về anh đêm hôm trước, tự hỏi không biết anh có cần tìm một căn hộ không. Chẳng lẽ ở mãi khách sạn?
- Tôi chợt có một ý nghĩ điên rồ tối qua. Tôi không biết anh có tính tìm một nơi nào đó để ở, hay anh cần những thứ gì, nhưng có một chỗ hết sức đặc biệt vừa được đem ra thị trường địa ốc. Một khách hàng của tôi, ông Cooper Winslow đang trong tình trạng tài chính khó khăn, muốn cho thuê khu phòng khách của ông ta. Dĩ nhiên đây là chuyện giữa anh và tôi biết thôi. Ông ta có một biệt thự tuyệt đẹp ở Bel Air, một khu rất lớn đang muốn cho thuê bớt ngôi nhà cạnh cổng và khu phòng khách. Cả hai đều mới được đem niêm yết ngày hôm qua thôi, có lẽ chưa có ai hỏi thuê. Sở dĩ tôi đề cập đến nó vì thấy đó là nơi để ở tuyệt vời, như sống trong một CLB miền quê vậy. Và anh có thể đến xem nó thử.
- Tôi chưa nghĩ đến chuyện thuê nhà – Mark đáp. Anh quả chưa tính đến chuyện này, mặc dù được ở trong khu dinh thự của Cooper Winslow ở Bel Air quả có làm anh chú ý. Có thể đây là một môi trường tốt cho mấy đứa nhỏ khi chúng qua thăm anh.
- Nếu anh muốn, tôi có thể đón anh vào giờ ăn trưa, đưa anh đến đấy xem. Nếu không định thuê, anh đến đấy như một du khách, chắc cũng không uổng đâu. Rất đẹp, có sân chơi quần vợt, có hồ bơi, 14 mẫu đất vườn ngay giữa đô thị.
- Tôi muốn đến xem lắm – Mark chẳng có hứng thú đi tìm căn hộ nào hiện giờ cho dù nó nằm trong khu nhà của Cooper Winslow, nhưng anh lại không muốn tỏ ra bất lịch sự với Abe. Nhưng rồi nghĩ lại có lẽ mình cũng nên đến xem thử, biết đâu đó là một nơi tốt cho mấy đứa bé.
- Tôi sẽ đón anh lúc 12 giờ 30. Tôi sẽ gọi người đại diện địa ốc đến đón chúng ta ở đấy. Giá tiền cũng khá đắt, nhưng tôi nghĩ anh có khả năng. Ông ta mỉm cười, biết Mark là một trong những cổ phần viên của công ty kiếm được tiền nhiều nhất. Công việc về luật thuế khóa chẳng có nhiều hứng thú, nhưng đem đến nhiều lợi lộc, mặc dầu ở con người Mark chẳng có gì là vẻ phô trương. Anh lái chiếc Mercedes, nhưng ngoài chiếc xe ra, Mark là người thực tiễn, lúc nào cũng rất khiêm tốn.
Cả buổi sáng sau đó anh quên mất chuyện ấy. Anh nghĩ còn lâu mình mới thuê khu phòng ở Cottage ấy. Sở dĩ anh nhận lời đi xem phần lớn là muốn tỏ ra lịch sự với Abe và vì chẳng có việc gì làm trong bữa ăn trưa. Giờ vì hầu như không ăn uống gì, nên anh có thêm nhiều thì giờ trống.
Abe đến văn phòng đúng hẹn, bảo Mark là người đại diện địa ốc sẽ gặp hai người ở Cottage trong 15 phút nữa. Trên đường đi họ chỉ bàn về những điều luật thuế mới trong đó có một số khe hở làm cho hai người quan tâm. Họ mải bàn luận cho đến khi Mark ngạc nhiên thấy họ đã đến cổng chính. Lối vào khu dinh thự trông thật oai nghiêm. Abe biết mã số nên tự mở cửa, rồi cho xe chạy dọc theo con đường uốn quanh qua những hàng cây và những khu vườn được chăm sóc rất kỹ lưỡng dài như vô tận. Và Mark đã bật cười lớn khi thấy ngôi nhà. Ngay cả trong trí tưởng tượng anh cũng không hề nghĩ là mình sẽ ở trong một ngôi nhà như thế. Với anh nó trông như một tòa lâu đài.
- Trời đất! Thật ông ta sống ở đây sao? – Những cây cột, những bậc thềm đá cẩm thạch và một bồn nước phun to lớn làm anh nhớ lại Plan de la Concorde ở Paris.
- Ngôi nhà này vừa được xây cất cho Vera Itarper. Ông Winslow mua lại nó đã hơn 40 năm nay. Ông ta đã tốn khối tiền để chăm sóc nó.
- Vâng, tôi hiểu được chuyện đó. Ông ấy có bao nhiêu nhân viên tất cả?
- Hiện gồm hai mươi người. Trong vòng hai tuần lễ nữa chỉ còn một người ở bên trong nhà, và ba người làm vườn. Hiện giờ thì ông ấy có tám người. Ông ta gọi chính sách của tôi là tiêu thổ và không mấy hài lòng. Tôi đang áp lực ông ta bán cả xe hơi nữa, nếu anh cần một chiếc Rolls hay một chiếc Bentley. Ông ta là mẫu người rất lý thú, nhưng cũng là mẫu người hư hỏng. Nhưng tôi cũng phải miễn cưỡng thú nhận là nơi này thích hợp với mẫu người như ông ta. Chúng tôi hiện đang có một cuộc hưu chiến. Hoàn toàn khác với Coop, Abe thuộc mẫu người thực tiễn, cần kiệm, không cần một chút thanh lịch tao nhã nào, nhưng lại có lòng trắc ẩn hơn Coop nghĩ, nên ông ta đã đưa Mark đến xem ngôi nhà. Ông thấy thương cảm cho anh chàng và muốn giúp anh ta. Chính ông cũng chưa bao giờ nhìn thấy khu phòng khách này, nhưng Liz đã cho ông biết là nó tuyệt vời, và quả cô ấy đã nói đúng.
Mark huýt sáo tràn trề ngay khi người đại diện địa ốc đưa họ vào bên trong, nhìn lên những trần nhà cao, nhìn ra những cánh cửa sổ kiểu Pháp với vẻ đầy kinh ngạc và thích thú. Các khu vườn vô cùng xinh đẹp khiến anh có cảm tưởng như đang ở trong một lâu đài cổ Pháp. Bàn ghế trang trí cũng rất xinh đẹp, bếp thì có hơi cổ một chút, nhưng anh cũng chẳng cần đến nó mấy, và đúng như lời người đại diện địa ốc, trông thật ấm cúng. Anh thích thú với kích thước to lớn của phòng ngủ. xa tanh màu xanh biển không phải là thứ anh chọn cho phòng ngủ, nhưng quả thật trông nó hết sức quyến rũ. Trong thời hạn một năm, trong khi anh nghĩ cách sắp xếp lại cho cuộc sống của mình, thì đây quả là một giải pháp dễ dàng cho anh. Vùng đất quanh khu nhà này rất an toàn cho mấy đứa nhỏ của anh. Gần đây anh đã tính về lại New York để được gần con cái, nhưng lại không muốn đụng chạm đến Janet. Vả lại, ở L.A. nhiều khách hàng cũng đang trông cậy vào anh. Có một điều Mark không muốn làm, là cách thực hiện được điểm này. Anh sẽ có lại một ngôi nhà dù đây không phải là nhà của mình, và sẽ ít buồn phiền chán nản hơn là sống trong một khách sạn, nằm thao thức nghe khách trọ giật ống nước vệ sinh hay đóng cửa ra vào.
Mark nhìn lên Abe mỉm cười.
- Quả là một nơi rất tốt.
Anh chưa bao giờ nghĩ là có người sống theo lối này. Ngôi nhà của anh tiện nghi và trang trí đẹp, nhưng khu phòng khách này trông chẳng khác gì cảnh trong phim. Mấy đứa nhỏ chắc sẽ mê nó khi chúng qua đây thăm anh, nhất là sân quần vợt và hồ bơi. Anh có cảm tưởng như thế. Sống ở đây vừa thích thú vừa vui nữa.
- Tôi rất cảm ơn ông đã đưa tôi đến đây – Anh bảo Abe.
- Tôi nghĩ đến vụ này tối qua và cho là anh nên đến xem nó. Anh không thể ở mãi trong khách sạn được.
Anh đã cho Janet tất cả đồ đạc bàn ghế, và nơi này có đủ các thứ đó, lại là những thứ rất đẹp, khiến anh chẳng phải băn khoăn gì nữa. Về nhiều mặt, nó là nơi hoàn toàn mới đối với Mark hiện tại. Anh hỏi người đại diện địa ốc.
- Bao nhiêu tiền?
- 10 nghìn – bà ta trả lời không chút do dự - không có nơi nào như đây được. Nhiều người sẵn sàng trả số tiền gấp 10 lần để được đến đây ở. Cottage là một bất động sản có thể nói là không đâu sánh bằng. Cả khu phòng khách này cũng vậy. Tôi vừa cho một anh trẻ tuổi rất tử tế thuê ngôi nhà ở gần cổng sáng nay.
- Thật thế à? – Abe vội lên tiếng với vẻ ngạc nhiên. – một người nào tên tuổi chẳng? – Ông từng quen với những nhân vật nổi tiếng và các ngôi sao điện ảnh vốn là các thân chủ của ông và bạn bẻ của Coop.
- Thật ra thì không. Anh ta là một nhân viên làm công tác xã hội – bà nghiêm trang đáp. Abe rất ngạc nhiên khi nghe nói thế.
- Anh ta có đủ khả năng trả tiền thuê nhà không? – là người làm kế toán cho Coop, ông không muốn một người không có khả năng thuê.
- Hoàn toàn có. Người đứng đầu một ngân hàng tư ở Bofa bảo anh ta là một trong những khách hàng vững vàng nhất của họ. Ông ta đã gửi fax cho tôi xác nhận điều này khoảng 10 phút sau khi nói chuyện với ông ta, và người thuê nhà đã ghé lại văn phòng của tôi đưa tấm chi phiếu của tháng đầu, tháng cuối cùng với phần bảo đảm an toàn, vừa lúc tôi rời văn phòng đến đây. Tối nay tôi sẽ đem hợp đồng thuê mướn lại cho anh ta. Anh ta hiện ở Venice Beach.
- Thế thì tốt – Abe lại quay sự chú ý qua Mark lúc ấy đang xem xét cái tủ đựng quần áo. Quá nhiều đối với anh, nhưng anh đặc biệt thích hai phòng ngủ cho mấy đứa con. Anh nghĩ chắc chúng sẽ rất thích nơi này, nó vừa tao nhã, vừa quyến rũ lại tiện nghi và được thiết kế với vẻ thẩm mỹ đặc biệt.
Mark đang cân nhắc đến số tiền thuê trong khi nhìn quanh, nhưng anh biết mình có khả năng. Vấn đề là liệu anh có muốn trả một số tiền nhiều như thế không. Nếu có thì đây sẽ là một việc làm quá đáng đầu tiên anh làm cho chính mình trong đời, nhưng có lẽ đã đến lúc để anh làm một chuyện như thế. Chính Janet cũng đã làm rồi. Cô đã bước ra khỏi nhà vào vòng tay một người đàn ông khác, còn anh thì chỉ thuê có một căn hộ đắt tiền trong một năm, một nơi mà anh sẽ thật sự thích sống. Anh còn có thể có lại được một giấc ngủ ngon lành trên mảnh đất yên tĩnh này, có thể bơi khi từ văn phòng về nhà, hay chơi quần vợt nếu kiếm được người cùng chơi. Anh không hề có ý nghĩ mời được Cooper Winslow cùng chơi với mình.
- Ông ấy có bao giờ ở nhà không? – Anh hỏi người đại diện nọ.
- Ông ấy thường đi đâu đó, nên muốn có người ở trọ để có người trong nhà, thay vì chỉ cùng những người giúp việc – Abe nhận ra ngay câu trả lời của Liz đã mớm cho bà ta. Cô lúc nào cũng cố bảo vệ khéo léo tiếng tăm của Coop.
- Có lý lắm – Mark gật đầu – Như thế cũng là một điều bảo đảm an toàn tốt cho anh ấy – nhưng anh cũng đã được Abe rỉ tai về tình hình tài chính của ông ta rồi. Họ vẫn thường trao đổi những thông tin loại đó về những khách hàng của họ.
- Ông Friedman, ông có gia đình chưa? – bà đại diện địa ốc lịch sự hỏi Mark. Bà ta nghĩ chắc là anh ta có cả đống con cái, nhưng trông anh đến đây, cũng cho thấy là chẳng cần phải soi mói nhiều về anh ta. Như thế cũng dễ dàng cho mọi bên.
- À, không – Tôi đang li dị vợ. Anh như nghẹn ngào khi nói câu trên.
- Các con ông có ở với ông không?
- Không. Chúng ở New York – Anh cũng thấy đau lòng khi trả lời bà ta – Tôi sẽ đến thăm chúng thường xuyên. Còn bọn chúng thì chỉ qua đây vào những dịp lễ thôi. Chắc bà cũng biết tâm lý của bọn trẻ, chúng muốn gần gũi bạn bè. May lắm cũng chỉ qua đây một năm một lần – giọng anh có vẻ buồn bã. Nhưng bà ta thì thấy nhẹ nhõm sau khi được Liz báo trước là Coop e ngại khách thuê nhà có con cái nhỏ. Anh này với tình trạng độc thân và lũ con không cùng ở một thị trấn, lâu lâu mới đến thăm. Đúng là một ứng viên hoàn toàn cho khu phòng này. Chẳng mong gì hơn nữa, Abe đã đem đến giới thiệu, nên rõ ràng là anh có đủ khả năng. Khi mọi người trở về phòng khách, Mark chợt lên tiếng:
- Tôi sẽ lấy khu phòng này – Ngay cả Abe cũng giật mình. Nhưng Mark lại như rạng rỡ hẳn lên, và bà đại diện địa ốc thì hài lòng vô cùng. Chỉ mới hai ngày đầu đem rao, bà ta đã cho thuê được cả hai cơ sở của Coop với giá rất được. Bà cho giá 10 nghìn mỗi nơi là vừa phải, và Liz cũng đã báo Coop sẽ hài lòng với giá đó. Bà không muốn đẩy giá lên cao nữa. Mark trông như bị xúc động mạnh, anh chợt thấy mình không thể ở lâu tại khách sạn nữa, muốn dọn đến đây ngay. Bà ta bảo anh có thể đến ở trong vòng vài ngày, ngay sau khi việc kiểm soát khả năng chi trả hoàn tất, khi nhận được chi phiếu của anh là bà sẽ giao chìa khóa phòng. Ngoài ra, bà cũng cần cho người đến lau chùi sạch sẽ, sẵn sàng cho khách trọ như Liz đã dặn.
- Chắc tôi sẽ dọn đến cuối tuần này – Mark bảo bà ta trong khi hai người bắt tay kết thúc giao ước. Anh cũng rối rít cảm ơn Abe đã đưa mình đến xem nơi này.
- Thật dễ dàng và kết quả hơn nhiều, vượt sự mong đợi của tôi, mà còn nhanh chóng nữa. Abe mỉm cười nói khi lái xe rời khỏi ngôi nhà. Ông ta vẫn nghĩ là Mark sẽ băn khoăn suy tính, rất khó để lấy quyết định.
- Đây chắc là điều điên rồ nhất trước đây tôi chưa hề làm, nhưng có lẽ thỉnh thoảng mình cũng cần điên rồ chút đỉnh, - Mark thú nhận. Anh vốn lúc nào cũng rất nghiêm túc, có trách nhiệm, đắn đo mọi việc mình làm. Không biết có phải vì thế mà anh đã để mất Janet vào tay một người khác linh động, thích thú hơn không. – Abe, cảm ơn ông. Tôi rất thích nơi đó, lũ con tôi chắc cũng vậy. Ở đấy một năm chắc chúng tôi bị hư hỏng mất.
Abe nói vẻ thông cảm.
- Rất tốt cho anh trong một thời gian.
Đêm ấy Mark gọi Jessica và Jason ở New York, cho chúng biết anh vừa thuê khu phòng khách của Coop.
- Ông ta là ai vậy bố? – Jessica có vẻ ngơ ngác.
- Ông ấy là một ông cụ rất già từng đóng phim lúc bố hãy còn là một cậu bé, - Jason giải thích.
- Gần như thế - Mark nói vẻ hài lòng – nhưng điểm chính yếu ở đây là ngôi nhà rất lớn, và chúng ta có cả một khu phòng rộng nằm trên một vùng đất rất đẹp, có một sân quần vợt và hồ bơi nữa. Bố nghĩ chắc các con sẽ vui chơi thỏa thích khi qua đây – Cả ba bố con cùng nói trong máy.
- Con nhớ ngôi nhà cũ của chúng ta – Giọng Jessica có vẻ hơi buồn.
- Con ghét trường học ở đây lắm – Jessica nói – Bọn con gái thì bần tiện, bọn con trai thì ngổ ngáo.
- Cần thời gian các con ạ - Anh khéo léo an ủi chúng. Chấm dứt cuộc hôn nhân và đưa chúng về New York chẳng phải là ý kiến của anh, nhưng Mark không muốn lên tiếng phê phán mẹ chúng. Anh muốn giữ kín sự thù nghịch giữa hai vợ chồng, làm thế có lợi cho mấy đứa trẻ hơn.
- Cũng phải có một thời gian mới quen với trường mới. Và bố cũng sắp sang thăm các con – Tháng hai tới bố sẽ bay qua New York nghỉ cuối tuần. Bố đã đặt sẵn chỗ trọ ở Saint Bart vào tháng ba trong dịp nghỉ ngắn mùa xuân và cũng đã tính thuê một chiếc thuyền nhỏ đi nghỉ hè ở vùng biển Caribe. Mark chợt chuyển đề tài – Má các con mạnh giỏi không?
- Má cũng bình thường – Má hay đi ra ngoài lắm – Jason than phiền nhưng cả hai đứa không nói gì về người đàn ông mới của má chúng, nên Mark chắc Janet chưa giới thiệu ông này với con, chờ mọi việc dàn xếp xong đã. Mấy mẹ con mới qua đây gần bốn tuần lễ, cũng chưa lâu quá. Vậy mà anh cảm thấy như một khoảng thời gian dài vô tận.
- Sao bố không giữ lại ngôi nhà cũ của chúng ta? – Jessica buồn bã hỏi, và khi nghe anh bảo đã bán nó rồi thì cả hai bật khóc. Lại một cuộc trò chuyện với một kết thúc chẳng vui vẻ gì cả. Đã có nhiều cuộc trò chuyện như thế giữa mấy cha con và Jessica lúc nào cũng tìm một người nào đó để qui trách nhiệm, phần lớn là qui cho anh. Con bé vẫn không biết là má nó muốn ly dị. Mark cũng không muốn nói rõ điểm này ra, chờ Janet tự nhận lấy trách nhiệm. Cô chỉ mới cho chúng biết là mẹ và bố không hợp nhau, và điều này không thật. Hai người vẫn sống vui vẻ mãi cho đến khi Adam xuất hiện. Mark tự hỏi không biết cô sẽ nói thế nào với hai đứa bé về ông ta, chắc sẽ bảo một người cô vừa mới gặp. Nếu có phát giác ra được sự thật, bọn chúng cũng phải mất nhiều năm, và điều này cũng làm anh xuống tinh thần. Mấy đứa con sẽ tiếp tục đổ lỗi cho anh đã gây nên vụ ly dị này. Và một trong những thứ làm anh sợ nhất, là bọn chúng sẽ yêu mến Adam và rồi sẽ quên anh đi. Anh hiện đang ở L.A, cách xa các con ba nghìn dặm đường, nên không thể qua thăm chúng như ý muốn của mình, và thấy vô cùng sốt ruột chờ đợi đến kỳ nghỉ của chúng ở Saint Bart. Sở dĩ Mark chọn nơi này vì nghĩ là chúng sẽ được vui, cũng như anh.
Mark hứa sẽ gọi chúng ngày hôm sau, như mọi lần. Anh thông báo cho khách sạn biết mình sẽ dọn đi vào cuối tuần, và thấy sốt ruột khi phải chờ đến ngày ấy. Đó là niềm vui đầu tiên đến với anh kể từ khi Janet báo tin sẽ ra đi. Trong 5 tuần vừa qua, anh có cảm tưởng mình bị một cú sốc mạnh. Và tối hôm ấy anh đã ra ngoài ăn một miếng bánh mì kẹp thịt trước khi lên giường ngủ. Lần đầu tiên từ nhiều tuần lễ nay anh cảm thấy đói thật sự.
Tối thứ 6 Mark xếp đồ đạc vào hai vali, sáng thứ 7 lái xe đến nhà mới. Vừa mở cửa vào, anh đã thấy khu phòng sạch bóng. Mọi thứ đều được chùi sạch, được hút bụi, bàn ghế đồ đạc bóng lộn, giường đã sẵn những tấm ga sạch, bếp núc không có một vết bụi. Anh ngạc nhiên với cảm tưởng là mình đã trở về nhà lại.
Soạn đồ ra xong, anh làm một vòng quanh khu đất được chăm sóc thật kỹ, rồi ra tiệm tạp hóa mua ít đồ về, tự mình làm bữa ăn trưa. Sau đó anh ra nằm cạnh hồ bơi tắm nắng. Chiều hôm ấy trong tinh thần phấn khởi, Mark gọi điện thoại nói chuyện với các con. Ở New York một ngày sắp tàn, một ngày thứ 7 tuyết rơi và cả hai đứa có vẻ buồn chán vì phải ở mãi trong nhà. Jessica sẽ đi chơi với bạn tối nay, còn Jason thì bảo nó chẳng có chuyện gì để làm cả. Nó nhớ bố, nhớ ngôi nhà cũ, nhớ bạn bè và ngôi trường cũ. Rõ ràng là thằng bé chẳng thích thứ gì ở New York cả.
- Cố lên con. Trong hai tuần nữa, bố sẽ qua thăm con. Rồi bố con mình sẽ kiếm một thứ gì đó để làm. Tuần này con có chơi bóng đá không? – Mark cố trò chuyện để khuây khỏa, nhưng thằng bé vẫn than phiền. Nó là đứa bé của vùng California.
- Bọn con không chơi được vì tuyết rơi. – Jason rất ghét New York. Nó là thằng bé vùng California, sống ở đây từ thuở lên ba, anh còn nhớ là trước đó nó đã từng sống ở New York. Nó chỉ muốn trở về lại California, nơi nó xem như là nhà mình vậy.
Hai cha con trò chuyện một lúc nữa Mark mới gác máy. Anh vào bếp kiểm soát lại mọi thứ, rồi bỏ một cuộn băng hình xem. Anh thích thú xem Cooper Winslow đóng một vai phụ trong cuốn phim, và quả ông ta là con người có dáng dấp đẹp. Mark tự hỏi có khi nào mình được gặp ông ta không. Anh có nhìn thấy một người lái một chiếc Rolls Royce chạy sau xe mình vào lúc chiều, nhưng vì khoảng cách khá xa nên chỉ nhìn thấy một mái tóc bạc mà anh đoán là Coop, và một cô gái đẹp ngồi ở băng trước với ông ta. Coop quả có một cuộc sống lý thú hơn anh nhiều. Sau 16 năm chung thủy với cuộc hôn nhân, giờ đây anh thấy không thể nào nghĩ đến chuyện hẹn hò ân ái, và cũng chẳng thèm muốn làm chuyện đó. Đầu óc anh đầy rẫy những ký ức cũ, những nỗi tiếc nuối, và giờ thì chỉ còn nghĩ đến mấy đứa con. Không còn chỗ trống nào trong người anh để cho một người phụ nữ khác. Chỗ trống thì có lẽ có, nhưng trái tim thì không. Tối hôm ấy anh đã ngủ say như một cậu bé, nằm mơ thấy mình đang sống với mấy đứa con và sáng sớm thức dậy trong niềm hân hoan vui sướng. Rồi ra, đây sẽ là một cuộc sống hoàn hảo đối với anh, nhưng trong nhất thời, anh đã thấy khá hơn nhiều so với căn phòng ở khách sạn. Và trong hai tuần lễ nữa anh sẽ gặp mấy đứa con, một chút gì để trông mong chờ đợi, hiện giờ Mark chỉ cần có thể.
Anh vào bếp định làm mấy món điểm tâm, nhưng ngạc nhiên thấy lò bếp bị hỏng. Anh ghi mấy chữ báo cho người đại diện địa ốc biết chuyện đó, nhưng thực ra anh cũng chẳng mấy quan tâm mấy, một ly nước cam, một miếng bánh cũng đủ quá rồi. Anh cũng chẳng thích việc bếp núc mấy, trừ những lúc có mấy đứa con thì mới nấu cho chúng ăn.
Trong khi ở Tòa thị chính, Coop cũng vừa khám phá ra những chuyện tương tự. Người nấu bếp cho ông đã nghỉ việc từ đầu tuần sau, khi tìm được một việc làm khác. Livermore cũng đã đi rồi. Cả hai người hầu phòng đã nghỉ cuối tuần để tuần tới nghỉ việc hẳn. Người hầu trai đã đi làm. Chỉ còn Pamela. Cô gái mặc bồ đồ lót hai mảnh và chiếc áo sơ mi của ông, đang sửa soạn điểm tâm cho ông. Cô ta bảo mình là tay nấu bếp cừ khôi, và kết quả là một miếng trứng tráng mặt phồng cứng như đá, những miếng thịt ba rọi cháy xém được cô ta đặt lên một chiếc đĩa mang đến giường cho ông.
- Em thật là một cô gái khôn ngoan, - Coop lên tiếng khen cô ta, nhưng lại nhìn đĩa trứng vẻ ngại ngùng – Chắc em không tìm được mấy cái khay.
- Khay gì, anh yêu? – Cô gái hỏi bằng giọng Oklahoma hơi kéo dài ra, có vẻ tự hào, nhưng vẫn không mang cả khăn ăn và muỗng nĩa.
Trong khi cô ta vào bếp lại để tìm những thứ đó, thì Coop đưa ngón tay sờ thử đĩa trứng tráng. Nó không những cứng mà còn nguội nữa. Cô ta đã nói chuyện điện thoại với một người bạn gái trong khi sửa soạn điểm tâm, nấu nướng xem ra chưa bao giờ thích hợp với cô ta. Có lẽ trên giường mới là thứ cô ta sành sỏi, và Coop rất hài lòng về chuyện này. Vấn đề duy nhất của cô gái là chẳng biết chuyện trò gì cả ngoài những chuyện mái tóc, cách trang điểm, các thứ làm da bớt khô, và bức ảnh cuối cùng cô ta chụp. Khả năng của cô gái cực kỳ hạn chế, nhưng Coop chẳng để ý gì đến cái khả năng chuyện trò này của Pamela, mà chỉ thích có cô gái bên cạnh. Ở cùng các cô gái trẻ một thứ gì làm ông thấy người mình cường tráng hẳn lên. Ông có một sức quyến rũ kỳ diệu đối với giới nữ vào lứa tuổi cô gái, vừa vui tính hay đùa cợt, từng trải, sành sỏi cộng thêm những vụ đi mua sắm hầu như hàng ngày. Trước giờ chưa lúc nào Pamela thấy vui thú như khi ở cùng với Coop. Cô gái chẳng biết ông bao nhiêu tuổi, chỉ biết là mình đã có một tủ toàn quần áo mới, một đôi bông tai và vòng tay hột xoàn ông mua tặng tuần trước. Cooper Winslow quả là con người biết cách sống.
Coop đã đổ cả đĩa trứng vào chậu vệ sinh khi cô gái xuống bên dưới lấy cho ông ly nước cam. Khi về lại phòng, Pamela tỏ vẻ tự hào thấy ông đã ăn hết cả mấy món đồ. Ngay sau khi cô ta ăn xong, Coop lại đưa cô lên giường ngủ suốt cả buổi chiều. Tối hôm ấy ông đưa cô gái đi ăn ở nhà hàng Le Dome, Pamela cũng thích đến nhà hàng Spago với ông nữa. Tại đây cô ta hồi hộp sung sướng thấy mọi người đều nhìn hai người khi họ nhận ra ông, và muốn biết người cùng đi theo là ai. Đàn ông thì nhìn Coop với vẻ ganh tỵ còn phụ nữ thì nhướn mày khi thấy hai người. Pamela cũng thích chuyện đó nữa. Ăn tối xong, ông lái xe đưa cô gái về nhà. Những ngày cuối tuần với Pamela rất vui thích, nhưng Coop có cả một tuần lễ bận rộn sắp tới. Ông đóng cho một đoạn phim quảng cáo xe hơi, một giao kèo rất tốt và số tiền thù lao rất hậu hĩ. Hơn nữa, đây cũng là tuần lễ làm việc cuối cùng của Liz.
Coop sung sướng lên giường ngủ một mình đêm ấy. Pamela kể cũng vui thích thật đấy, nhưng dù sao thì cô ta cũng chỉ là một cô bé trẻ trung. Còn ông thì không còn trẻ nữa, rất cần một giấc ngủ thật ngon lành. Ông lên giường lúc 10 giờ, ngủ như chết mãi đến sáng hôm sau khi Paloma vào kéo màn cửa mới giật mình thức dậy nhìn sững cô ta.
- Cô làm cái quái gì vậy? – Ông không biết cô gái này vào phòng mình làm gì, và thấy nhẹ người vì đêm trước mình đã mặc chiếc áo ngủ lụa, nếu không giờ đây đã nằm trần truồng trên giường ngủ rồi. – Cô làm gì ở đây vậy? – Cô gái đang mặc bộ y phục trắng sạch, mang kính đen viền nạm kim cương giả, đi đôi giày cao gót màu đỏ tươi: trông nửa như một cô y tá nửa như một mụ thầy bói du mục. Coop chẳng thấy thuận mắt tí nào.
- Sao không gõ cửa? – ông mắng cô ta, rồi ngã người xuống giường nhắm mắt lại. Pamola đã đánh thức vào lúc ông đang ngủ say.
- Tôi gõ cửa ông không trả lời. Vì vậy tôi vào. Giờ ông dậy đi. Cô Liz bảo ông phải đi làm.
- Cảm ơn cô nhiều – Giọng ông có vẻ khách sáo, trong khi mắt vẫn nhắm – Cô giúp làm điểm tâm cho tôi đi – Giờ thì Coop chẳng còn ai khác để làm công việc này – Trứng tráng, bánh mì nướng, nước cam, cà phê đen, cảm ơn.
Paloma lẩm bẩm trong khi rời phòng, còn Coop thì vô cùng ngao ngàn. Rõ ràng với ông, đây sẽ là một sự liên kết khổ sở. Sao họ lại giữ cô này lại, không chọn một người nào khác? Không được, dĩ nhiên là không, ông tự trách... tiền thuê cô ta rẻ. Nhưng 20 phút sau, khi từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy khay điểm tâm để sẵn trên giường ông thấy là món trứng tráng rất ngon lành, ngon hơn của Pamela. Ít nhất thì đây cũng là một ưu điểm cho dù cô ta đã làm món Huevos rancheros (trứng kho của nông trại) thay vì món trứng tráng thông thường. Ông định lên tiếng trách cứ cô ta đã không làm đúng món mình gọi, nhưng ăn cũng thấy ngon và đã ăn hết.
Nửa tiếng đồng hồ sau, trong bộ áo quần lịch sự như thường lệ, áo khoác rộng, quần xám, áo sơ mi xanh, cà vạt xanh Hermes, đầu tóc chải bóng mượt, hình ảnh của một con người lịch lãm, phong nhã, Coop bước ra khỏi cửa và ngồi sau tay lái chiếc Rolls lái xe đi.
Mark trên đường đi làm việc, đã lái xe theo ông suốt cả đoạn đường trong khu dinh thự. Anh thắc mắc không biết ông đang đi đâu vào giờ này, nhưng không sao đoán nổi. Ông ta sống một mình, đây cũng là điều bất thường rồi, mà lại còn rời nhà vào giờ đó.
Trên đường vào biệt thự Liz lái xe ngang qua cả hai chiếc. Cô đưa tay vẫy chào Coop, vẫn không sao tin được đây là tuần lễ cuối cùng cô ở đây.
Ánh Sao Chiều Ánh Sao Chiều - Danielle Steel Ánh Sao Chiều