Chương 4
ụ «trùm cốc» ngồi chễm chệ. Bọn nhỏ vây quanh mụ. Buổi chiều đã hết nắng. Và thành phố chưa lên đèn. Mụ «trùm cốc» gọi tên từng đứa nhỏ như thầy giáo dở sổ gọi tên học trò mỗi buổi sáng.
Hoảnh!
– Dạ.
– Đủ không?
– Thưa «má», đủ ạ!
– Dấu đồng nào không?
Đứa nhỏ lộn đủ mấy cái túi. Nó vén áo, lật cặp quần, chứng minh:
– Đây «má» xét đi.
Mụ «trùm cốc» cười cầu tài:
– Bảnh dữ. Mày nuốt bánh vô bao tử mày thì tao xét thấy mụ nội mày.
Hoảnh chối:
– Con mà ăn một cắc của má, xe cán chết con.
Mụ «trùm cốc» cười gằn:
– Xe nào cán chết tụi bay. Trời đánh tụi bay không chết nữa là xe.
Mụ «trùm cốc» xua tay:
– Cút!
Hoảnh khép nép:
– Má cho tiền ăn cơm.
Mụ «trùm cốc» lờ đi, không trả lời. Mụ gọi tên đứa khác:
– Tiếng!
– Dạ!
– Bữa nay đủ tiền bù năm đồng hôm qua chớ?
– Dạ, đủ.
– Sao đủ?
– Tại con gặp hên.
– Mày làm biếng thì có. Hên, hên tổ cha mày ấy. Mai còn thiếu rán nộp mỗi ngày thêm chục bạc nữa.
– Dạ.
– Cút!
Mụ trùm cốc gọi tên và thu tiền và chửi bới luôn miệng. Đó là thói quen của mụ, là luật hè phố. Không có tình thương, lòng đau sót những đứa trẻ khốn nạn này được. Nhờn với chó con, chó con dễ liếm mặt. Ngọt ngào với chúng, chúng sẽ lười biếng, không chịu kiếm ăn.
– Hường!
– Dạ.
– Khá không?
– Thiếu hai đồng, má ạ! Má cho con khất tới mai.
– Hừ, ngon dữ.
Mụ «trùm cốc» đạp Hường một cái. Con bé lao đao suýt té bổ chổng.
Mụ thu tiền những đứa khác. Khi đã kết toán xong, mụ nhét tiền vào túi, đứng dậy. Thở hắt ra, mụ «trùm cốc» than vãn:
– Tao rầu thúi ruột. Bây giờ cái gì cũng mắc mỏ. Thuốc đỏ mắc, bông gòn mắc, băng mắc, cơm gạo mắc. Nuôi chúng mày chỉ tổ nhọc xác, tốn công. Bộ chúng mày tưởng tiền chúng mày mang về nhiều lắm, hả? Còn đứa này khất, đứa kia nợ. Chiều nay rán kiếm thêm mà mua cơm.
Mụ ngoắt tay:
– Con đĩ ngựa kia!
– Mày «bắt bồ» với mấy thằng «mối» hả? Tao gặp mày ôm ấp tụi nó, mày mê mệt tụi nó nên đâm ra lười biếng.
Không để Hường phân trần, mụ «trùm cốc» dang tay ra tát nó một cái nẩy đom đóm mắt. Mụ túm tóc Hường, xoắn lại.
Con bé kêu la đau điếng. Mụ «trùm cốc» dùng tay phải vả vào miệng Hường. Mụ vả mạnh trúng mũi con bé. Đến nỗi máu mũi nó chảy ra. Mụ đấm nó thùm thụp chán chê rồi đẩy nó té xuống vỉa hè. Và mụ chùi tay, bỏ đi.
Những đứa nhỏ sợ xám xanh mặt, lảng dần. Chờ mụ «trùm cốc» một lúc lâu không trở lại, chúng mới moi tiền dấu kỹ ở những chỗ thật kín trong quần áo, rủ nhau đi ăn
Hường nằm trên vỉa hè, khóc thút thít. Con bé Tiếng chạy lại đỡ nó ngồi dậy. Nó trách bạn:
– Thiếu thì dấu làm chi? Hường mếu máo:
– Em đâu có dấu.
Tiếng không tin. Nó dục bạn:
– Mày hả miệng tao coi!
Hường há hốc miệng, cong cả lưỡi lên. Tiếng vỗ vai Hường:
– Vậy sao không nói để tao bớt mấy đồng cho mày? Nó nhấp nháy mắt, bảo Hường:
– Mày coi đây: Tao nghĩ được cách dấu tiền hay lắm. Mười đồng bạc cắc nằm êm ru dưới lưỡi tao. Sức mấy mụ hay. Bữa nay tao dấu hai chục đồng lận.
Tiếng lè hai chục đồng bạc khỏi miệng. Hai tiếng lanh canh nghe rõ rệt như nỗi vui mừng của hai đứa bé.
– Đủ tiền ăn, nghe mày.
Tiếng chê Hường:
– Mày ngu thấy mồ. Hôm nào kiếm dư phải dấu đi mà sài chứ. Tụi nó dấu hết trơn à... Tao nghĩ cách dấu bạc cắc tài lắm. Đừng nói cho tụi nó nghe mày. Nếu tao ngậm bạc năm đồng, được bốn đồng lận. Mày coi nè...
Tiếng nhặt hai đồng mười đồng, há miệng uốn lưỡi lên, nhét dưới hàm. Rồi nó đưa đầu lưỡi sát hàm răng, che lấp tiền đi. Và nói:
– Đấy, con mụ sức mấy mà khám nổi. Nhớ nói ít thôi.
Mụ hỏi câu nào đáp câu ấy.
Nó lại lè tiền ra, hai đứa hả hê bàn sự «qua mặt» mụ «trùm cốc». Hường quên trận đòn. Vỉa hè không phải chỉ có vợ chồng mụ «trùm cốc» những đứa bé nham nhở hay bắt nạt nó và đổ thừa nó dấu tiền. Mà còn con bé Tiếng an ủi nó, dạy nó cách «qua mặt» mụ «trùm cốc», đưa nó đi ăn. Còn thằng Dậu hứa mua cho nó bộ quần áo mới.
Hường chợt nghĩ tới Dậu. Thằng lỏi hứa sẽ bảo mụ «trùm cốc» không đánh đập Hường. Con bé chả dám tin chuyện này nhưng nó vẫn chờ đợi. Giá chiều nay Dậu tận mắt coi mụ «trùm cốc» xoắn tóc, tát, vả, đạp Hường, chắc chắn nó sẽ bênh vực Hường.
– Đi mày, Hường.
– Đi đâu?
– Ăn cơm.
– Em không đói.
– Thì đi ăn mì, uống nước mía. Tao đủ tiền bao mày.
Tiếng dìu Hường đi. Hai đứa bé chậm chạp bước trên vỉa hè. Tiếng không hỏi Hường «có đau không» vì nó đã từng bị ăn đòn. Đứa nào cũng bị ăn đòn cả. Mụ «trùm cốc» không thương sót đứa nào. Có thân thì rán lo thân. Trái ý mụ, mụ còn túm cổ, dẫn tới bót, đổ thừa cho tội ăn cắp tiền của mụ.
Tiếng sống ở vỉa hè với mụ «trùm cốc» mấy năm rồi. Quê nó ở gần cầu Bến Lức. Khi nó lớn lên, hỏi bố nó đâu, mẹ nó nói bố nó đi kháng chiến ngoài «bưng», chết mất xác từ lâu. Mẹ nó bán khóm cho hành khách xe đò tại bên cây cầu Bến Lức. Chẳng biết lính quýnh thế nào, một hôm, mẹ nó bị xe cam nhông Mỹ cán phọt óc. Không ai hỏi han gì nó. Con bé bơ vơ từ đó. Nó theo một người quen về Sàigòn ở đó. Người ta hành hạ nó quá quắt, Tiếng chịu không thấu. Và nó bỏ chạy trốn đi. Nó gặp mụ «trùm cốc» để ẩn thân trong xã hội cốc. Nó khôn ngoan hơn Hường nên đỡ bị ăn đòn mà vẫn dấu tiền, «qua mặt» mụ «trùm cốc.
Hai đứa đã bước nhanh. Đèn phố bật sáng. Tiếng chiều ý Hường, không ăn cơm. Nó tới chỗ nước mía Viễn Đông ăn hủ tíu bò viên và uống nước mía.
Tình cờ hai đứa gặp thằng Dậu cũng đang ăn hủ tiếu.
Tiếng bấm tay Hường, nói nhỏ:
Mày biết thằng này không?
– Biết.
– Nó móc túi người ta đó.
– Đâu có.
– Xí, mày ngu thấy mồ. Nó làm nghề móc túi, tao biết rõ mà.
Dậu cắm cúi ăn, không chú ý hai đứa ăn mày. Buổi tối, những hàng ăn ở vỉa hè là hàng ăn của dân áo bẩn. Khi Dậu buông đũa, với tay kiếm tăm xỉa răng, nó trông thấy Hường. Dậu tròn mắt:
– Ủa!
Nó mỉm cười:
– Mày đóng «cải lương» với tao hả?
Hường tái xanh mặt run sợ:
– Em vừa bị mụ Hai đánh. Tiếng xía vô:
– Nó thiếu có hai đồng, mụ ấy đập nó chảy máu mồm, không phát tiền ăn. Tao dấu tiền trót lọt, đưa nó đi. Mày đừng có học lại.
Dậu nhìn thẳng vào khuôn mặt Hường. Năm dấu ngón tay còn hằn đỏ trên má con bé. Dậu ngậm chiếc tăm, nhai nát bét:
– Đ. má con mụ chó đẻ! Để tao uýnh chết cha nó. Tiếng con cớn:
– Làm tàng hoài.
Dậu không thèm đôi co với Tiếng. Nó bảo Hường:
– Ăn nữa đi, ăn cho căng bao tử đi, tao trả tiền cho. Tiếng trề môi:
– Bảnh dữ! Chắc hôm nay tổ không trát mày! Dậu trừng trừng ngó Tiếng.
– Câm họng mày, đồ ăn mày!
Tiếng đốp chát:
– Mày là đồ gì, đồ móc túi chứ đồ gì! Cha, gây gổ với thằng Hội không xong đi gây gổ với tao hả?
Hường kéo tay Tiếng:
– Thôi, chị ơi!
Anh Tầu bán hủ tíu bò viên mắng cả bọn:
– Ăn lẹ rồi cút gấp cho tao bán hàng chớ. Dậu móc tấm giấy một trăm:
– Tôi trả hết.
Lấy tiền thối xong. Dậu đứng dậy:
– Chiều mai mụ Hai sẽ biết tay. Tiếng thách thức:
– Ờ, tụi tao chờ mày đó.
Dậu bỏ đi. Hường hỏi Tiếng:
– Anh ấy móc túi thật hả, chị? Tiếng cười:
– Bộ mày nghĩ nó hay lắm, hả? Hường đưa vạt áo chùi miệng:
– Anh ấy tốt với em. Tiếng vuốt tóc Hường:
– Tại nó thương mày đấy. Mụ Hai biểu nó ôm ấp mày phải không?
Hường lắc đầu:
– Anh ấy cho em hai mươi dồng em không lấy. Anh hứa mua cho em bộ đồ.
Con Tiếng bình phẩm:
– Ui da, ở đấy mà ngóng nó. Hường bênh vực Dậu:
– Anh ấy không xạo đâu. Nó hỏi Tiếng:
– Mà sao chị ghét anh ấy dữ vậy? Tiếng đáp:
– Ba cái thằng móc túi thương sao đặng.
Nó níu tay Hường:
– Đỡ quá, nó sài bảnh, mình dư tiền. Tao đưa mày đi chơi, đêm về ăn cháo trắng hột vịt muối.
Hai đứa bé sà vào hàng nước mía Viễn Đông, mỗi đứa uống một ly rồi dạo phố. Khuya, chúng về vỉa hè ngủ. Hai đứa nằm cạnh nhau, gối đầu trên hai viên gạch trải tờ báo cũ lên. Hường nhìn trời. Những vì sao ở vùng trời Sàigòn không nhấp nháy nhưng cũng đủ làm nó nhớ những vì sao sáng ở vùng trời quê hương nó. Hường luôn luôn nghĩ tới chiến tranh...
– Thế quê chị có bắn nhau không?
– Lu bù.
...
Tiếng nhổm đầu:
– Ở quê tao có chuyện này ghê lắm, mày ơi! Hường cũng nhổm đầu, chống cánh tay.
– Người ta chặt đầu trên cành cây hay mang đi để mình chôn xác chết không đầu chứ gì?
– Không, ghê lắm. Anh Năm ra bưng theo giải phóng. Ba ảnh ở nhà làm trưởng đồn dân vệ. Ảnh về giết ba ảnh còn bạn ảnh đốt nhà ảnh, má ảnh và em ảnh chết hết.
– Ảnh ác quá, hả!
– Ảnh không hay, đêm tối mà. Rồi ảnh mò về vài hôm sau, ảnh điên, ảnh cầm dao đâm vô ngực chết tươi.
– Khiếp dữ!
– Đó, chiến tranh ở quê tao đó. Quê mày ăn nổi quê tao không?...
Hường đã thôi nói chiến tranh và lại gối đầu lên viên gạch. Nó uể oải trả lời Tiếng:
– Em không biết, chị ạ!
Tiếng cũng đã thôi nhổm đầu. Nó quàng tay qua người Hường.
– Mày ghét chiến tranh không? Hường khẽ đáp:
– Em ghét chiến tranh. Tại sao có chiến tranh, hả chị?
Tiếng chép miệng:
– Tao đâu biết. Nhưng giá giải phóng đừng về quê làng tao thì không có bắn nhau và mẹ tao khỏi phải ra bán khóm ở cầu Bến Lức để xe Mỹ nó cán bể sọ
Hai đứa lặng im. Những vì sao đã bị mây đen phủ kín. Hường không tưởng tượng được quê hương nó qua những vì sao trên vùng trời Sàigòn nữa.
– Tao tính sẽ trốn về Bến Lức. Khi nào có vài trăm, tao sẽ bỏ mụ Hai. Mày theo tao không?
– Em theo chị làm gì?
– Tao mua khóm gọt vỏ bổ ra từng miếng rồi tao với mày đem bán cho khách trên xe đò. Cho mày hay là không đói đâu.
– Vài trăm kiếm đâu ra?
– Tao với mày chịu khó ăn xin rồi tìm người gửi tiền thì chỉ vài tháng là đủ vốn buôn khóm.
Hường nghĩ đến Dậu. Nó sung sướng nắm chặt bàn tay Tiếng.
– Em kiếm được người giữ tiền rồi.
– Ai?
– Anh Dậu.
– Xí, cái thằng móc túi ấy, gửi tiền nó để nó nướng bài cào à!
– Anh ấy tốt.
– Tốt cái lỗ miệng nó.
– Tại chị ghét anh ấy chị nói thế.
– Tao không ưa ba cái thằng ăn cắp. Để tao kiếm mụ Bẩy bán cháo trắng.
Hường phân vân:
– Em theo chị rồi khi hết chiến tranh chị đưa em về quê em, nhá?
Tiếng đùa:
– Mày lớn mày theo trai hết muốn về quê.
Hai đứa trẻ đã thiu thiu ngủ. Giấc mộng nho nhỏ len lén đi vào tâm tưởng chúng nó. Con Tiếng mơ thấy đống khóm bên vệ đường gần cầu Bến Lức. Con Hường mơ thấy ngày về quê hương miền Trung. Thỉnh thoảng, một trong hai đứa cựa mình ú ú. Chắc chúng còn mơ thấy cả chuyện người thanh niên theo «giải phóng» và tàn sát hết gia đình mình rồi nổi điên cầm dao tự sát...
Ánh Mắt Trông Theo Ánh Mắt Trông Theo - Duyên Anh Ánh Mắt Trông Theo