Chương 5
au giấc ngủ trưa, những đứa trẻ đang ngồi chờ để lên đường, nhưng ông Ê Ban cho biết tin tức chưa đến nên cần phải đợi thêm. Rút con dao ra, ông bắt đầu khắc trên thỏi gỗ một hình người cho bé Tâm.
Ngồi cạnh đó, thằng nhỏ chăm chú theo dõi thằng người thành hình. Cái tượng trông thật ngộ nghĩnh, với một cái mũi lớn, một lọn tóc xõa xuống trán và đôi mắt to.
- Ơ này, bé Tâm nói, trông ngộ quá, nó giống hệt bác sĩ Phước đã chữa cho em khi em bị ho gà! Trông này chị Hằng, có đúng là bác sĩ Phước không?
- Trời ơi, ông Ê Ban là một nghệ sĩ tài ba! Con nhỏ nói.
Việt làm bộ ngắm nghía bức tượng. Nhưng thực ra, nó nhìn kỹ hai tay ông Ê Ban, gân guốc và đen cháy vì thời tiết, nhưng không mang một vết than nào cả. Việt thầm nghĩ:
- Ông ta nói dối! Khi người ta nói dối thì phải có điều gì dấu diếm …Trời ơi! Sự thật ra sao đây?
Như trong một cơn ác mộng, nó nghe ba người kia đang đấu chuyện thân mật.
- Ta luôn luôn ham thích khắc gỗ, ông Ê Ban nói với Hằng và bé Tâm. Hồi xưa, ở trong buôn, ta vẫn khắc những bức tượng nhỏ mà mẹ ta mang đi bán cho các du khách.
- Bây giờ ông thôi khắc rồi ạ? Bé Tâm hỏi.
- Bây giờ thì ta không về buôn từ lâu. Nhưng mẹ ta vẫn ở đó.
- Ông không đi thăm cụ à? Hằng hỏi.
Ê Ban không đáp, nhưng mặt ông ta thoáng buồn. Thấy vậy, con nhỏ rất hối hận đã nói quá nhiều.
Ông ta tiếp tục khắc một lúc lâu nữa. Bức chân dung bây giờ đã rõ hẳn: mái tóc như gợn sóng, một cái nhìn mỉa mai tỏa ra từ đôi mắt.
- Đúng là ông bác sĩ! Bé Tâm vừa nói vừa vỗ tay reo. Chị Hằng còn nhớ không, lúc ông ấy chọc em bảo em phải kiêng ăn mãi mãi không? Khi ấy ông ta có hệt đôi mắt nhìn này.
Khi bức tượng khắc xong, Ê Ban đưa tặng bé Tâm. Nó cám ơn rối rít. Rồi ông ta ngồi xuống, vẻ mặt trầm ngâm. Hằng cũng im lặng, hai tay đan mấy sợi rơm.
Bỗng nhiên có tiếng chân người đi tới, Ê Ban đứng phắt dậy, tay với khẩu súng.
Rồi có mấy tiếng Thượng nói lên, Ê Ban vội bước ra gặp người mới tới.
Đó là một thiếu niên độ 14-15 tuổi, dáng lanh lẹ, đôi mắt sắc. Hắn đưa một cái túi cho Ê Ban. Ông này chỉ cho người kia thấy ba đứa trẻ.
- Hằng ơi! Việt thì thầm. Chắc là tin tức mà ông Ê Ban đang đợi! Có lẽ ông sắp dẫn chúng ta xuống bờ hồ chăng?
- Vâng, nếu được vậy thì hay quá, khi em nghĩ tới ba má …
Ê Ban dẫn thiếu niên tới gần lều, vừa đi hai người vừa noi chuyện nho nhỏ. Bọn trẻ lắng tai nghe nhưng chẳng hiểu được tiếng nào vì họ nói toàn tiếng Thượng. Tuy nhiên, nhiều lần Việt nghe như họ nhắc đến tên Y Blơm.
Khi tới gần lều, Ê Ban vui vẻ hỏi:
- Các em đã đói chưa? Trông này, đây là bữa cơm chiều vừa từ trên trời rơi xuống cho ta.
- Chào ông, Hằng nói rất lễ phép với người mới tới.
Không phải ông, Ê Ban cải chính, đây là Y Môh, một người bạn rất tốt.
Ê Ban cầm súng lên nói:
- Trong khi mấy em ăn cơm, ta đi đằng này một lát. Y Môh ở đây với các em và ta sẽ trở về trước khi trời tối, đừng lo lắng gì cả.
Mấy đứa trẻ tụm lại gần nhau. Y Môh hỏi Việt:
- Anh ở Sàigòn đi học trường trung học?
- Vâng, còn anh?
- Tôi học trường trung học Ban Mê Thuột, lúc này đang nghỉ hè. Có lẽ sau này tôi thi vào nghành sư phạm. Còn anh sẽ vào ngành nào?
- Tôi định vào Kỹ thuật.
- Còn chị? Y Môh hỏi Hằng.
- Tôi thì chưa rõ. Có lẽ tôi viết sách.
Y Môh nhìn Hằng từ đầu đến chân:
- Chị là con gái thì dù bắt đầu bằng nghề gì, sau này vẫn phải trông con và quét nhà phải không?
- Thế cũng là khá rồi còn gì! Hằng đáp với vẻ hơi mếch lòng.
Trong lúc đó, bé Tâm đang xây nốt căn nhà, nó thêm một phòng cho thằng người gỗ mà ông Ê Ban mới tặng.
Việt ghé gần Y Môh:
- Ban nãy, trong câu chuyện với ông Ê Ban, tôi nghe như anh nhắc mấy lần tên Y Blơm. Hắn có ở trong vùng này không anh?
Y Môh có vẻ phật ý:
- Sao anh hỏi tôi câu đó? Anh đã nghe lầm: Tôi không nói đến Y Blơm. Vả lại, nếu hắn ở trong vùng này thì có sao?
- Tôi muốn gặp hắn ta! Việt cười đáp.
- Tại sao vậy?
Y Môh có vẻ tức giận lắm. Bọn trẻ không hiểu ly do vì sao.
- Đó là một tên tướng cướp! Việt đáp. Nếu anh gặp hắn thì anh có vui không?
Y Môh nhìn Việt với vẻ khinh bỉ:
- Tôi đã gặp hắn …và gặp nhiều lần!
Hằng ngạc nhiên:
- Thế hắn không làm hại anh hay sao?
- Làm hại tôi? Nhưng tôi hỏi hai người có điên khùng không thế? Anh lại tin vào những lời người ta đồn đại ở thành thị à? Nếu anh muốn biết rõ dân chúng nghĩ gì về Y Blơm, anh phải kiếm những người nhà quê, những người nghèo khó mà hỏi! Trong suốt cả vùng này, người ta sẽ cho anh biết rằng bất cứ ai xin Y Blơm giúp đỡ đều không bị từ chối bao giờ…, rằng hắn che chở cho đàn bà con nít, hắn giúp đỡ những kẻ hèn yếu và kẻ khốn cùng …Nếu hắn lấy tiền bạc của những kẻ phi nghĩa để cho những kẻ xứng đáng, thì tôi hỏi dở ở chỗ nào?
- Đúng … đó là hành động của Hiệp Sĩ Rừng Xanh, Hằng phê bình.
Vẫn chưa bị nao núng hẳn, do lời giải thích của Y Môh, Việt cãi:
- Tuy nhiên, hắn đã giết người!
- Hắn đã làm đúng! Y Môh lớn tiếng đáp. Nếu ở địa vị hắn, tôi cũng hành động như thế đó! Anh thử hỏi tất cả mọi người ở vùng này. Họ sẽ nói rằng hắn ta có lý.
Hằng hỏi:
- Vậy tại sao cảnh sát lại lùng bắt hắn?
- Họ bị bắt buộc, đó là nghề nghiệp của họ. Và họ lùng bắt với dụng ý không tìm ra hắn; bởi lẽ đó mà người ta mới bổ nhiệm một Đại uý cảnh sát từ tỉnh lỵ về đây, không phải là người xứ này, chẳng hiểu biết tí gì về Y Blơm và coi hắn như là một tên sát nhân tầm thường.
Việt nói với Hằng:
- Đó là vị Đại úy mà anh em mình đã gặp ở quận lỵ.
Hằng hỏi:
- Theo anh thì tất cả mọi người ở vùng này mến Y Blơm?
- Đúng thế Y Blơm là người mà tôi khâm phục nhất trên đời này!
Việt chẳng hiểu thế nào cả. Tại sao một người bị cảnh sát truy nã vì phạm tội sát nhân, lại được dân cả một vùng – theo lời Y Môh – sùng bái như một vị anh hùng.
- Tôi sẵn sàng hiến mạng sống của tôi cho hắn! Y Môh nói tiếp. Hắn là một người Thượng chính tông! Và tôi rất hãnh diện là đồng bào với hắn!
Bọn trẻ không dám cãi lại Y Môh. Một lát sau ông Ê Ban trở về, vai đeo súng.
- Chúng ta có thể khởi hành bây giờ, ông nói, và ngủ đêm ở buôn Ea Kniêr.
- Ở nhà người đốt than ạ? Y Môh hỏi.
Ê Ban gật đầu.
- Đã sẵn sàng chưa, các em? Bữa nay ta khỏi phải vác thằng nhỏ con chứ? Nào, ta lên đường!
Trước khi đó, Ê Ban và Y Môh đã cẩn thận mang tro liệng vào bụi rậm: họ không muốn để lại dấu tích gì. Bé Tâm đang lo họ sẽ phá hủy cái nhà của nó mà nó ước ao để ba má nó được xem một ngày nào đó. Nhưng khi Y Môh sắp hủy thì Ê Ban ngăn lại:
- Để đó, không phải cái này làm cho “họ” theo dõi bọn ta.
Tụi trẻ không dám hỏi “họ” là ai. Y Môh càu nhàu để lại cái nhà rồi họ lên đường.
Họ đi lâu lắm. Qua những quãng đường khó đi, Ê Ban phải bế bé Tâm trên tay. Trái lại, Y Môh tỏ vẻ lạnh nhạt: người ta thấy hắn có ý ghen tức với tình bạn mà Ê Ban dành cho ba đứa trẻ.
Trong khi họ đi trên một ghềnh đá, Ê Ban quay lại nói nhỏ với Y Môh:
- Ông ấy nói gì thế? Hằng hỏi Việt.
- Anh không hiểu, thế em?
- Hình như họ có nghe thấy gì … Phải, trông kìa … chắc là người, anh Việt ạ, em thấy cành lá động đậy …Lạy trời không phải là …
- Đừng sợ, em Hằng, dù là bọn cướp thì ông Ê Ban sẽ bảo vệ chúng ta.
Sau khi đã bàn luận với Y Môh một lát, Ê Ban trở lại chỗ ba đứa trẻ nói nho nhỏ:
- Các em đợi ở đây nhé. Y Môh và ta đi xuống con đường dưới sườn đồi kia. Dù các em có nghe thấy gì cũng ở yên đây đợi ta về.
- Nhưng …
Ê Ban ra hiệu bảo Việt im. Một lát sau, hai người Thượng đã đi khuất sau những bụi cây.
Bé Tâm hỏi:
- Họ sắp làm gì thế?
- Không hiểu, Việt chau mày đáp. Hằng, em đứng đây một lát với bé Tâm, để anh đi theo xem họ làm gì.
Đi được một quãng, Việt đã trông thấy con đường ở sườn đồi, Ê Ban và Y Môh đang đứng rình sau một bụi cây.
Vài phút sau, một người bộ hành hiện ra ở chỗ rẽ. Coi bộ hắn như là một chủ trại giàu có. Hắn xách một cái túi, vừa đi vừa nhìn hai bên đường như sợ gặp kẻ gian phi.
Ê Ban cầm súng trên tay cùng với Y Môh tiến ra giữa lộ. Thấy vậy, người chủ trại khựng người lại với vẻ khiếp đảm. Hắn bỏ cái túi xuống đất và định chạy trốn, nhưng Ê Ban đã tới gần đặt tay lên vai hắn, nói vài cầu gì đó.
Người bộ hành lấm lét nhìn miệng súng, rồi run run nói với vẻ sợ sệt.
Lúc đó, Việt thấy có ai đụng tay mình, đó là Hằng, không dám đứng một mình với bé Tâm đã theo tới đây.
- Suỵt! Việt để tay lên môi bảo Hằng im.
Ê Ban và Y Môh mở chiếc túi ra xem có gì bên trong. Rồi người chủ trại dơ tay lên để Ê Ban nắn khắp mình.
- Ông ấy làm gì thế? Hằng thì thầm.
Ông ấy khám xem người kia có khí giới không. Cảnh sát vẫn làm thế khi bắt được gian phi.
- Người đó là gian phi à? Hằng hỏi.
- Không rõ …
Không bao giờ Việt dám nói cho Hằng biết sự nghi ngờ của mình, mỗi ngày thêm rõ rệt.
Một lát sau, người chủ trại nhặt chiếc túi lên đưa cho Ê Ban. Ông này vừa cười vừa bắt tay hắn. Rồi người kia bước đi thỉnh thoảng ngoái cổ nhìn về phía người đốt than.
Kinh ngạc trước sự việc đã xảy ra trước mắt, những đứa trẻ không buồn dấu diếm sự có mặt của chúng. Khi hai người kia lên tới, Hằng lại kéo tay Ê Ban hỏi:
- Thưa ông, ai thế ạ?
- À! Em cũng có ở đây à? Đó là một người rất độc ác, hắn vẫn cho thuê với giá cắt cổ những cái chòi tồi tàn cho người nghèo khổ, họ phải nhịn ăn để trả tiền cho hắn.
- Tiền đó ở trong túi này ạ?
- Phải.
- Vì hắn đã nạp cho ông, có lẽ hắn đã hối hận.
Việt chẳng nói gì cả. Nó hiểu rằng không phải người chủ trại tự ý nạp túi tiền, mà vì hắn sợ Ê Ban. Câu chuyện giữa nó và Y Môh ban sáng về tướng cướp Y Blơm trở lại trí nhớ của nó. Y Môh đã nói rằng Y Blơm không phải là một tên cướp tầm thường như những tên cướp khác … hắn lấy tiền của những kẻ phi nghĩa để mang cho những người thiếu thốn.
Người chủ trại đã làm ra tiền bằng cách bóc lột những người nghèo …và người đốt than đã đoạt lại.
Người đốt than? Ê Ban tự nhận là người đốt than, nhưng Việt tin rằng không phải. Từ mặt mũi cho đến hai bàn tay người đó đều không có dấu vết gì của than cả. Hắn đi lưu động trong rừng, luôn luôn đổi chỗ, tránh các đường lộ và làng mạc.
Khi Hằng nói đến cảnh sát thì hắn hỏi có bao nhiêu người, ai là vị chỉ huy. Hắn nói rằng vị Đại uý sẽ chẳng có cách gì bắt được nổi Y Blơm.
Bọn người lại tiếp tục băng qua rừng. Ê Ban đi tiên phong như mọi khi, rồi đến Hằng, bé Tâm, Việt và Y Môh.
Việt có cảm tưởng như mình đeo chì ở chân. Bây giờ thì nó chắc chắn rồi: cái người mà anh em nó đã sống chung từ hôm qua, tự xưng là người đốt than rồi cứ dẫn chúng đi vào rừng sâu, chính là Y Blơm!
- Trời ơi! Việt nghĩ thầm, làm thế nào bây giờ đây?
Những ý nghĩ khủng khiếp dồn dập trong đầu óc nó. Ba anh em nó đã thoát khỏi bàn tay dân làng thì nay lại lọt vào tay tướng cướp! Bây giờ ai sẽ giải cứu cho chúng? Chẳng có ai cả … Chính Y-Blơm đã nói không bao giờ cảnh sát có thể bắt được hắn.
Nhưng tại sao hắn lại dẫn chúng đi theo như vậy? Hy vọng một số tiền chuộc? Dĩ nhiên. Y Môh sẽ đi gặp ba má chúng, nói rằng chúng vẫn được yên ổn và sẽ được trả tự do về với gia đình nếu chịu nạp một số tiền lớn …% Nhưng nếu cha mẹ chúng không đủ số tiền thì sẽ ra sao?
Việt mải suy nghĩ nên bước theo mọi người như một cái máy. Đi tới một mỏm đá lởm chởm, Ê Ban cúi xuống bế bé Tâm lên còn tay kia dắt Hằng để vượt qua những chướng ngại vật.
- Dầu sao thì lúc này hắn cũng không có ý hãm hại chúng ta, Việt nghĩ. Nhưng sau này? Và chúng ta sẽ tự vệ ra sao?
Ê-Ban quay lại hỏi:
- Việt mệt hả? Cố lên chứ, sắp tới nơi rồi …
Việt gật đầu không đáp. Trong lòng lo sợ, nó vẫn bước theo bọn người đi sâu vào rừng, xa cha mẹ chúng, xa mọi người
Anh Hùng Sơn Cước Anh Hùng Sơn Cước - Thùy Hương Anh Hùng Sơn Cước