Chương 5
ột buổi sáng đầu năm, mưa phùn bay trắng trên thị trấn Bến Cam. Trên con đường đỏ sẫm lầy lội, ông lão múa rối rong ung dung đẩy cái xe bánh gỗ cọt kẹt từ trong phố đi ra.
Mấy đứa trẻ đang đánh đáo trong lều chợ nhìn ra trông thấy, chúng nó cùng reo lên, à à chạy ra đón. Một đứa cong cổ gọi:
- Cụ ơi! Cụ múa rối ơi! Cụ đã đi đấy à?
Ông lão múa rối ngửng mặt lên, toét miệng cười:
- Phải đi chứ! Ở đây mãi ai nuôi? Hì...
- Này cụ ơi! Cháu hỏi...
Ông lão dừng xe lại, và đám trẻ con tíu tít vây xung quanh.
- Cháu hỏi, sao mấy hôm hội chùa diễn trò rối không tích nào có anh hiệp sĩ?
- Anh ấy đâu? Anh ấy đâu hở cụ?
Đám trẻ con nhao nhao tranh nhau hỏi.
- Anh hiệp sĩ ấy à... Anh hiệp sĩ thì thì để sang năm làm con khác các cháu nhá. Sang năm làm một anh mới rõ thật đẹp...
- Sao lại làm anh mới? Làm mới còn kể gì nữa, chúng cháu không thích. Thế anh ấy đâu? Cụ bỏ anh ấy đâu rồi?...
Bị hỏi dồn, ông lão đâm ra lúng túng. Ông lão chặc lưỡi nói liều:
- Chậc, anh ấy hóa thành người rồi.
- Thành người à?
Đám trẻ con tròn cả miệng, cả mắt kêu lên:
- Thế anh ấy có đem thanh gươm đi không?
- Có chứ. Có đem thanh gươm đi chứ.
- Thích nhỉ. Tao gặp anh ấy tao đi theo ngay.
Lũ trẻ xuýt xoa. Ông lão múa rối lại đẩy cái xe đi. Cái xe cút kít in trên đường đất đỏ hai vệt bánh xe sâu hoẳm. Đám trẻ con đứng nhìn theo hút bóng ông lão đẩy cái xe trên con đường xa tít trước mặt.
Trước mắt các em lại hiện lên bóng dáng hùng dũng của anh chàng hiệp sĩ gỗ đầu đội mũ võ sinh màu nguyệt bạch, mình bận chiến bào lụa màu lục anh vũ, lưng thắt dây văn võ màu xanh, chân giậm ủng tía, trên lưng cài một thanh kiếm phơ phất dải lụa hồng.
Anh Chàng Hiệp Sĩ Gỗ Anh Chàng Hiệp Sĩ Gỗ - Kim Lân Anh Chàng Hiệp Sĩ Gỗ