Y Sủng Cuồng Phi epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Q.1 - Chương 4: Phong Nhược Ngôn – Dung Nhan Khuynh Thế
úc này Phong Nhược Ngôn đã đem toàn thân tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở trước gương cũ nát nhìn bóng dáng mơ hồ phẩn chiếu trong đó, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Tẩy đi một thân quần áo sặc sỡ cùng phấn dày đặc, hình ảnh Phong Nhược Ngôn quả thật làm cho người ta khiếp sợ. Một thân quần áo đỏ rực, lấp lánh như ánh lửa đỏ bạc bập bùng đan xen, mặc dù trên người nàng không có một thứ trang sức nào cả.
Nàng thích màu đỏ, màu sắc tươi đẹp, ấm áp.
Nàng buộc thắt lưng gòn gàng, bao bọc lấy cái eo nhỏ nhắn, trên cổ tay thắt một tầng lụa mỏng. Mắt phượng lung kinh, kiều mị mà yêu diễm, đôi môi đỏ mọng như máu, mái tóc đan dài tung bay trong gió.
Nhìn nàng làm cho người ta nghĩ lầm là tiên nữ hạ phàm.
Mà càng ngạc nhiên hơn, dung nhan của Phong Nhược Ngôn giống như đúc hình dáng cùng khuôn mặt của nàng trước kia, nếu không phải nàng biết chính mình đã tan xác trong đống tro bụi kia, nàng nhất định là thân thể nàng cũng xuyên tới đây.
Đặc biệt, ở trước ngực nàng có một cái bớt phượng hoàng rất sống động, kì lạ thay, thân thể nàng trược kia cũng có một cái bót hình phượng hoàng trước ngực. Hơn nữa là khi sinh ra đã có, tồn tại cùng nàng hơn hai mươi năm.
Ngày ấy cảm thấy ngực đau đớn, linh hồn của nàng cùng thân thể Phong Nhược Ngôn dung hợp, khối thân thể lại đột nhiên xuất hiện cái bớt hình chim phượng hoàng. Nàng cũng đã thử hỏi Cửu Nguyệt, nhưng cái hình phượng hoang kì dị này chỉ có mỗi mình nàng nhìn thấy, những người khác không thể thấy được, điều này làm cho nàng cảm thấy nghi ngờ rằng nàng có thể đi vào dị thế nhất định có quan hệ cùng với cái hình kì quái kia.
Nàng chỉnh lại y phục, chậm rãi nhìn vào hình dáng xinh đẹp kia. Ẩn sâu trong lòng có một cảm giác kì lạ.
Bỗng nhiên trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc tòa nhà bị nổ kia, nhìn quanh nàng dường như có một đạo ánh sáng màu vàng, thật khó hiểu?
Nàng thật chán ghét loại cảm giác này, giống nhau ở sau lưng có một bàn tay bí ẩn thao túng vận mệnh của nàng, mà nàng lại chỉ có thể bị động tiếp nhận. Tuy rằng điều này có thẻ không tồn tại, nhưng nàng vẫn cảm tạ vận mệnh đã cho nàng được sống lại lần nữa, nhìn hình dáng xinh đẹp này giống hình dáng trước kia của mình nàng thật thích thú, cùng xúc động
Ngay khi nàng đang trầm tư suy nghĩ, Cửu Nguyệt thần sắc kích động chạy vào, đụng vạo người nàng. Phong Nhược Ngôn thiếu chút nữa ngả, nàng nâng Cửu Nguyệt lên, nhíu mi nói:“Có chuyện gì mà chạy loạn lên vây?”
“Công chúa, a…… Công chúa…… Ngươi.” Cửu Nguyệt thấy mình hơi vội vã, kiềm chế sự kích động xuống, nhìn tới tiểu thư, sau lại là nhịn không được mà kinh hô.
Ở trước mặt người khác, Phong Nhược Ngôn đều trang điểm khá dày và đậm, kể cả tỳ nữ bên người là nàng. Cho nên lúc này khi nhìn thấy đến dung nhan thật sự của Phong Nhược Ngôn,thật sự rất chấn kinh. Không trang điểm, da thịt như ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, một thân hồng y, này…… Đây tột cùng là cái gì a!
“Công chúa, người thật xinh đẹp, so với nương nương còn xinh đẹp hơn, thật tốt quá, nếu Thụy vương gia biết tiểu thư giống xinh đẹp thê này nhất định sẽ thu hồi hưu thư, sẽ đối tốt với công chúa.” Cửu Nguyệt phục hồi lại tinh thần, vui sướng hướng về phía Phong Nhược Ngôn mà nói.
Nàng thật sự rất cao hứng, như vậy bọn họ sẽ không bị khinh thường, như vậy nương nương cũng có thể yên tâm, vui mừng, công chúa cũng có thể sống tốt.
Nhưng nàng thấy vẻ mặt Phong Nhược Ngôn đanh lại, trong lòng lại có điểm không yên, nàng rõ ràng cảm giác được công chúa tựa hồ có điểm mất hứng. Nhưng nàng lại khó hiểu, chẳng lẽ chuyện này không đáng cao hứng sao? Công chúa vì sao có biểu tình như thế?
Cũng không trách được Cửu Nguyệt, thế nhân đều biết Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn háo sắc, yêu thích nam nhân. Lại một lòng bổ nhào vào trên người Thụy vương gia, huống chi Thụy vương là rồng trong biển người, biết bao nhiêu nữ nhân mơ ước. Nay lại có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành thế này, làm sao mà không được vương gia yêu mến
“Công chúa, ta…… Ta thật lỡ lời.” Cửu Nguyệt không yên nói, đôi mắt có chút hồng hồng.
“Không có, về sau không cần nói những lời này, quân nếu vô tình liền hưu, cho nên về sau ta và hắn đều không có quan hệ gì hết. Huống chi tình yêu chỉ dựa vào nhan sắc, ngươi thấy tình yêu như thế có hạnh phúc không?” Phong Nhược Ngôn lấy tay vỗ vỗ nàng mà an ủi.
Nhìn bộ dáng nghi hoặc của Cửu Nguyệt, nàng thầm nghĩ: “ Mình làm sao có thể nói chuyện tình yêu cùng với cổ nhân đây, người cổ đại đã có một nhận thức khá phong kiến,làm sao có thể hiểu được tri thức của người hiện đại đây?
“Ta cũng nói thêm, mẫu thân của ta, cũng chính nương nương, mặc cho nàng có dung mạo thế nào. Nhưng khi già đi, chết đi, liệu có ai quan tâm? Ngươi không rất rõ ràng sao? Nếu không phải trong gia tộc có người che chở, ta và ngươi liệu có còn sống trên đời?”
Lần đầu tiên Phong Nhược Ngôn tận tình khuyên bảo, cũng có chút không được tự nhiên, lời nói cũng chút nghiêm khắc, nhưng đây là lời nói thật.
Cửu Nguyệt nghe Phong Nhược Ngôn nhắc đến nương nương, liền cũng không nói gì nữa, quả thật, từ nhỏ nàng đi theo nương nương, điều này nàng rõ nhất.
Nàng nghĩ đến nương nương hồng nhan bạc phận, trong lòng có chút rầu rĩ.
“Thôi, ta nói chính là muốn cho ngươi hiểu, không thì về sau sẽ bị người ta khi dễ. Hơn nữa, ngươi cần nhớ kỹ cho ta, Thụy vương gia ở trong mắt người khác như thế nà, nhưng trước kia hắn đã nhục nhã chúng ta, về sau hai bên không quan hệ. Còn những người đã khi dễ chúng ta, ta sẽ hoàn trả đây đủ, ngươi đã hiểu chưa?”
Cửu Nguyệt nhìn tiểu thư tự tin như vậy, cơ trí như vậy, nàng ngây ngốc một hồi mới nói:“Công chúa, nô tỳ đã hiểu.”
Chỉ chốc lát, Cửu Nguyệt nghĩ đến những người đã đối đãi với Phong Nhược Ngôn, phẫn hận nói: “Công chúa, nữ nhân ở Thụy vương phủ thật quá đáng, các nàng tung tin nói bậy bạ gì đó, họ nói xấu công chúa. Hừ, công chúa thiện lương xinh đẹp, các nàng khinh người quá đáng. Còn có Thụy vương gia kia nữa, tại sao lại đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên người cảu tiểu thư? Khiến tất cả cá thị vệ ngoài kia…… Lời nói có chút khinh thường chúng ta.”
Cửu Nguyệt nói hăng say, trên mặt hiện rõ sự tức giận.
Phong Nhược Ngôn nghe xong liền nhíu mi, tuy rằng nàng cũng không để ý tới thanh danh vốn đã không tốt, nhưng nếu không ai mang đến phiền toái đến nàng thì nàng cũng mặc kệ, nhưng khi bị người ta khi dễ mà nàng không đáp trả lại thì không đũng với tác phong của nàng.
Phong Nhược Ngôn thản nhiên nói: “Nếu thế thì ngươi không cần phải đi ra ngoài, đỡ phải nghe những lời này mà ảnh hưởng tới tâm tình. Chờ thêm chút chúng ta sẽ đi gặp chủ nhân.”
Cửu Nguyệt choáng váng nghe được tiểu thư nói tới chủ nhân? Ai là chủ nhân nha? Là vương gia sao? Vừa định hỏi, Phong Nhược Ngôn đã nói.
Phong Nhược Ngôn lúc này như lầm bầm lầu bầu nói cái gì: “Nếu sống cùng nhau 10 ngày, cũng coi như làm vợ chồng trên danh nghĩa mười ngày…… Mặc dù trước khi đi cũng phải lưu cho hắn một kỷ niệm. Nếu ra đi không không như vậy thật là mất hết mặt mũi.”
Cửu Nguyệt nhìn Khóe miệng của công chúa hơi nhếch lên, cười như không cười, nhưng thật tà ác, làm cho mắt người ta muốn đui mù,nhưng cũng thấy thật hạnh phúc. Nhất thời khuôn mặt biến sắc
Đột nhiên, Phong Nhược Ngôn chợt nói: “Cửu Nguyệt, cúng không lâu nữa đâu, ngươi bây giờ kêu tên Tần Hải lại đây.”
“A, tiểu thư!”
Cửu Nguyệt vừa rồi còn nhìn Phong Nhược Ngôn cười khuynh thành, mà lúc này nghe thấy lời nói của tiểu thư làm cho nàng mất hồn, thân mình nhất thời run lên.
“Như thế nào, còn sợ sao?” Phong Nhược Ngôn đưa mắt phượng nhìn Cửu Nguyệt mà nói.
“Không…… Công chúa, ta không sợ hắn đâu, hừ, hắn nếu dám bất kính với ta liền đánh hắn.” Vừa nói tay chân liền khua loạn xạ.
Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng xem ra Cửu Nguyệt vẫn có chút khẩn trương.
“Ân, đúng rồi, ngươi yên tâm đi, ta cam đoan hắn đối với ngươi rất khách khí.” Phong Nhược Ngôn ánh mắt có chút ý cười nói.
Nhưng Cửu Nguyệt cũng không để ý, vẫn làm một bộ mặt như gặp phải đại địch, thầm nghĩ: “ Chỉ cần hắn không nói chuyện bậy bạ, nàng đã tạ ơn trời đất lắm rồi.
“Vâng, công chúa, nô tỳ đi gọi hắn đây.”
Y Sủng Cuồng Phi Y Sủng Cuồng Phi - Mộc Mộc Tịch Mễ