Xứ Cát epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 4
hính trị,” cậu bé nói.
"Kull wahad!" bà lão nói. Bà ta nghiêm khắc liếc nhìn Jessica.
"Con không nói với nó, thưa Mẹ Chí tôn," Jessica nói.
Mẹ Chí tôn chuyển sự chú ý sang Paul. "Chỉ bằng rất ít manh mối mà ngươi đã đoán được thì giỏi đấy," bà ta nói. "Đúng là chính trị. Trường Bene Gesserit nguyên thủy được dẫn dắt bởi những người vốn nhận ra rằng cần phải có một sợi chỉ xuyên suốt trong các vấn đề của loài người. Họ thấy không thể có được sự xuyên suốt như vậy nếu không tách biệt loài người với loài vật - nhằm mục đích gây giống.
Lời nói của bà lão đột nhiên mất đi sự sắc sảo đặc biệt đối với Paul. Cậu cảm thấy một sự xúc phạm đối với cái mà mẹ cậu gọi là bản năng công chính của cậu. Không phải là Mẹ Chí tôn nói dối cậu. Hiển nhiên là bà ta tin vào những điều mình nói. Nó là một cái gì đó sâu xa hơn, một cái gì đó ràng buộc với mục đích kinh khủng của cậu.
Cậu nói: "Nhưng mẹ tôi bảo nhiều Bene Gesserit của các trường không biết gì về tổ tông của họ."
"Các dòng giống di truyền luôn được ghi lại trong hồ sơ của chúng ta,” bà ta nói. "Mẹ ngươi biết rằng hoặc cô ta thuộc dòng dõi Bene Gesserit hoặc dòng giống của cô ta tự nó có thể được thừa nhận."
"Thế tại sao mẹ tôi không biết cha mẹ mình là ai?"
"Một số người biết … Nhiều người không biết. Chẳng hạn, bọn ta lẽ ra đã từng muốn cho cô ta giao phối với một người họ hàng gần để đạt được một số đặc tính di truyền trội. Bọn ta có nhiều lý do."
Lại một lần nữa, Paul cảm thấy sự xúc phạm đối với sự công chính. Cậu nói: "Chính bà đã thực hiện việc đó nhiều lần."
Mẹ Chí tôn nhìn cậu chằm chằm, tự hỏi: Có phải ta nghe thấy sự chỉ trích trong giọng nó không? "Chúng ta mang một gánh nặng lớn," bà ta nói.
Paul cảm thấy cậu đang càng lúc càng vượt ra khỏi cú sốc của bài thử thách. Cậu chĩa cái nhìn chằm chằm đầy dò xét vào bà ta mà nói: "Bà nói có thể tôi là …
Kwisatz Haderach. Đó là gì vậy, một gom jabbar mang dạng người sao?"
"Paul," Jessica nói." Con không được nói giọng đó với … "
"Ta sẽ xử lý việc này, Jessica," bà lão nói. "Nào, cậu bé, ngươi muốn biết về thuốc của Người Nói Sự thật phải không?"
"Bà uống thuốc này để nâng cao năng lực phát hiện lời nói dối,” cậu nói. "Mẹ tôi nói vậy."
"Ngươi đã bao giờ thấy trạng thái xuất thần truy sự thật chưa?"
Cậu bé lắc đầu. “Chưa."
"Đây là loại thuốc nguy hiểm," bà ta nói, "nhưng nó giúp nhìn thấu bên trong. Khi một Người Nói Sự thật uống thuốc này, cô ta có thể nhìn thấy nhiều chỗ trong ký ức của cô ta - trong ký ức của thân xác cô ta. Bọn ta nhìn thấu suốt rất nhiều con đường trong quá khứ … nhưng chỉ là những con đường của đàn bà." Giọng bà ta đượm buồn. "Thế đó, có một nơi mà không Người Nói Sự thật nào thấy được. Bọn ta bị nơi ấy cự tuyệt, bị nó làm cho khiếp sợ. Người ta nói sẽ có ngày có một người đàn ông đến và nhờ thuốc này mà tìm ra con mắt bên trong của y. Người đó sẽ nhìn thấy nơi mà bọn ta không thể tới - trong cả quá khứ của đàn ông lẫn đàn bà.”
"Kwisatz Haderach của bà phải không?"
"Đúng, người có thể ở nhiều nơi cùng một lúc: chính là Kwisatz Haderach. Rất nhiều đàn ông đã thử thuốc này … rất nhiều, nhưng không ai thành công cả."
"Họ đã thử và thất bại, tất cả bọn họ sao?"
"ồ, không." Bà ta lắc đầu. "Họ đã thử và đã chết."
Cố hiểu Muad’Dib mà không hiểu các kẻ thù không đội trời chung của Người, nhà Harkonnen, thì cũng chẳng khác gì cố thấy Sự thật mà không biết gì về Dối trá. Đó chính là cố nhìn thấy Ánh sáng mà không biết gì về Bóng tối. Điều đó là không thể.
- trích "Sách vẽ Muad’Dib" của Công chúa Irulan
Đó là một quả địa cầu chạm nổi, một phần chìm trong bóng tối, quay tròn dưới lực đẩy của một bàn tay mập mạp đeo đầy nhẫn sáng chóe. Quả cầu nằm trên cái giá lệch đặt ở một bức tường trong căn phòng không cửa sổ nơi những bức tường còn lại phô ra một tác phẩm chắp vá gồm những cuộn giấy sặc sỡ, sách phim, băng và cuộn phim. Ánh sáng từ những quả cầu vàng treo trong các trường nâng di động tràn ngập căn phòng.
Một cái bàn hình ellipsoid có mặt bằng gỗ elacca hóa thạch màu hồng ngọc bích kê ở chính giữa phòng. Những chiếc ghế có dây treo hình con giun quây quanh bàn, hai chiếc đã có người ngồi. Người thứ nhất là chàng thanh niên tóc sẫm màu cỡ mười sáu tuổi, khuôn mặt tròn với đôi mắt u sầu. Còn lại là một người đàn ông mảnh khảnh, vóc thấp, khuôn mặt mang nét đàn bà.
Cả chàng thanh niên và người đàn ông đều nhìn chăm chăm vào quả cầu và vào người đàn ông xoay quả cầu đang đứng khuất một nửa trong bóng tối.
Từ bên cạnh quả cầu phát ra tiếng cười khùng khục. Một giọng nam trầm vang lên nối theo tiếng cười: "Nó đây, Piter - cái bẫy người lớn nhất trong lịch sử. Và gã Công tước đang từ từ chui đầu vào rọ. Đây chẳng phải một chiêu tuyệt diệu mà ta, Nam tước Vladimir Harkonnen, tạo ra sao?"
“Chắc chắn rồi, thưa Nam tước," người đàn ông nói. Anh ta có chất giọng nam cao du dương, êm ái.
Bàn tay múp míp hạ xuống quả cầu, giữ cho nó ngừng xoay. Giờ thì mọi con mắt trong phòng có thể tập trung vào bề mặt bất động đó và nhận ra nó thuộc kiểu cầu được sản xuất cho những nhà sưu tập giàu sang hoặc các Thống đốc hành tinh của Đế quốc. Nó mang dấu ấn của ngành thủ công Đế quốc. Các đường kinh độ và vĩ độ được khảm bằng dây bạch kim mảnh như sợi tóc. Những điểm địa cực được dát kim cương thượng hạng màu trắng sữa.
Bàn tay múp míp di chuyển, lần theo những chi tiết trên bề mặt quả cầu. "Xin mời các vị quan sát," giọng nam trầm cất lên. "Quan sát kỹ vào, Piter, cả cháu nữa, Feyd-Rautha, cháu yêu quý của ta: từ 60 độ Bắc đến 70 độ Nam - những đường lượn sóng tinh xảo này. Còn màu sắc của chúng: không gợi cho các vị nhớ đến những viên kẹo caramen ngọt ngào sao? Và không nơi nào các vị nhìn thấy màu xanh của hồ, sông hay biển. Còn những điểm địa cực đáng yêu này - quá nhỏ. Ai có thể nhầm lẫn về nơi này được chứ?
Arrakis! Thực sự là có một không hai. Bối cảnh tuyệt vời cho một chiến thắng vô song."
Piter mỉm cười. "Và thử nghĩ xem, thưa Nam tước: Hoàng đế Padishah tin rằng ông ta đã trao hành tinh hương dược của ngài cho Công tước. Thật chua xót làm sao."
"Đó không phải một lời tuyên bô' vô lý đâu," Nam tước cất giọng trầm trầm. "Ngươi nói điều này để làm rối trí Feyd-Rautha trẻ tuổi, nhưng không cần phải làm cháu ta rối trí đâu."
Chàng trai có bộ mặt u sầu cựa quậy trong ghế, vuốt phẳng một nếp nhăn trên chiếc áo bó màu đen đang mặc. Cậu ngồi thẳng lên khi nghe thấy một tiếng gõ dè dặt vọng ra từ cánh cửa ở bức tường sau lưng.
Piter đứng lên khỏi ghế, bước ngang qua căn phòng tiến về phía cửa, mở hé ra chỉ đủ rộng để nhận một cuộn thư. Anh ta đóng cửa, trải cuộn thư ra đọc lướt qua. Anh ta cười khùng khục. Cười thêm lần nữa.
"Sao hả?" Nam tước hỏi.
"Thằng ngốc trả lời chúng ta, thưa Nam tước!"
"Một gã Atreides có bao giờ từ chối cơ hội bày tỏ thái độ thiện chí không?" Nam tước hỏi. "Thế ông ta nói gì?"
"Ông ta thật quá bất lịch sự, thưa Nam tước. Gọi ngài là 'Harkonnen' - không 'Đức ông và Anh họ kính mến,’ không tước vị, không gì cả."
"Đó là một cái tên hay," Nam tước gầm gừ, giọng ngài lộ rõ sự nôn nóng. "Thế ngài Leto thân mến nói gì?
"Ông ta nói: 'Đề nghị gặp mặt của ngài bị từ chối. Tôi vẫn thường xuyên gặp phải sự phản trắc của ngài, điều này thì ai cũng biết.’ "
"Còn gì nữa?" Nam tước hỏi.
"Ông ta nói: 'Luật kanly vẫn có những người hâm mộ trong Đế chế.’ Ông ta ký tên: 'Công tước Leto của Arrakis.’" Piter bật cười. "Của Arrakis! úi chà chà! Nghe hay quá nhỉ!"
"Im đi, Piter," Nam tước nói, và tiếng cười ngưng bặt như thể bị tắt bằng một cái công tắc. "Kanly hả?" Nam tước hỏi. "Mối thù truyền kiếp, hử? Hắn dùng cái từ cổ hay ho quá giàu truyền thống này để bảo đảm ta hiểu đúng ý hắn đây."
"Ngài đã đưa ra động thái hòa bình," Piter nói. "Các nghi thức đã được tuân thủ."
"Đối với một Mentat thì ngươi nói nhiều quá đấy, Piter ạ," Nam tước nói. Rồi ngài nghĩ: Ta phải sớm thủ tiêu tên này thôi. Hắn hầu như không còn ích lợi gì nữa rồi. Nam tước đưa mắt về phía bên kia căn phòng, nhìn chằm chằm tay sát thủ Mentat của mình, thấy cái đặc điểm mà ai cũng chú ý đến đầu tiên ở anh ta: đôi mắt, đôi mắt ti hí u tối chỉ một màu xanh da trời, đôi mắt không có chút màu trắng nào.
Một nụ cười toe toét bất chợt hiện lên trên khuôn mặt Piter.
Nó giống như một cái mặt nạ đang nhăn nhó bên dưới đôi mắt trong như hai cái lỗ. “Nhưng, thưa Nam tước! Chưa từng có sự trả thù nào đẹp hơn thế. Chỉ cần xem cái kế hoạch lừa đảo tinh vi nhất này: Buộc Leto đổi Caladan lấy Xứ Cát - và không có lựa chọn nào khác vì Hoàng đế ra lệnh như thế. Ngài thật khôi hài lắm Nam tước ạ!"
Bằng giọng lạnh lùng, Nam tước nói: "Ngươi có cái mồm giảo hoạt lắm Piter ạ."
"Nhưng tôi đang sung sướng, thưa Nam tước. Trong khi ngài..ngài bị chạm lòng ghen tị."
"Piter!"
“Ái chà chà, Nam tước! Chẳng phải thật đáng tiếc khi ngài không có khả năng tự nghĩ ra kế hoạch tuyệt vời này sao?"
"Một ngày nào đó ta sẽ bóp chết ngươi, Piter."
"Chắc chắn rồi, thưa Nam tước. Enfin! Nhưng một hành động tử tế thì không bao giờ uổng phí, phải không?"
"Ngươi vừa nhai verite hay semuta đấy à, Piter?"
"Sự thật mà không gây sợ hãi thì khiến ngài Nam tước ngạc nhiên," Piter nói. Khuôn mặt anh ta cau lại thành bức biếm họa
một cái mặt nạ đang nhăn nhó.
"A ha! Nhưng ngài thấy đó, thưa Nam tước, là một Mentat thì tôi biết khi nào ngài sẽ cử đao phủ tới. Chừng nào tôi vẫn có ích thì ngài sẽ còn hoãn việc đó lại. Hành động sớm hơn sẽ lãng phí và tôi vẫn còn có ích lắm. Tôi biết ngài đã học được gì từ hành tinh Xứ Cát xinh đẹp kia - không lãng phí. Đúng thế không, Nam tước?"
Nam tước vẫn nhìn Piter chăm chăm.
Feyd-Rautha ngọ nguậy trên ghế. Những tên khờ suốt ngày cãi lộn này! cậu nghĩ, Ông bác của ta cứ lần nào nói chuyện với Mentat của bác ấy là y như rằng lại cãi nhau. Họ tưởng ta không có gì để làm ngoài việc nghe họ cãi nhau chắc?
"Feyd," Nam tước nói. "Khi mời cháu đến đây, bác đã dặn cháu hãy lắng nghe và học hỏi. Cháu đang học hỏi đấy chứ?"
"Vâng ạ, thưa Bá phụ," Feyd cẩn thận giữ giọng khúm núm.
"Đôi khi ta thấy kinh ngạc về Piter," Nam tước nói. "Ta gây ra sự đau đớn vì cần thiết phải làm như vậy, nhưng anh ta … ta thề là anh ta cảm thấy hết sức thích thú với điều đó. Về phía ta, ta cảm thấy tội nghiệp cho ngài Công tước Leto đáng thương.
Bác sĩ Yueh sẽ sớm phản bội ông ta thôi, và điều đó sẽ khiến cả dòng họ Atreides diệt vong. Nhưng chắc chắn Leto sẽ biết bàn tay ai đã điều khiển tay bác sĩ dễ bảo này … và việc biết được chuyện đó sẽ là một điều khủng khiếp."
"Vậy tại sao ngài không ra lệnh cho tay bác sĩ đâm một nhát dao vào giữa các dẻ xương sườn của ông ta, một cách lặng lẽ và hiệu quả?" Piter hỏi. "Ngài nói đến sự thương hại, nhưng … "
"Công tước phải biết khi ta kết thúc cuộc đời hắn," Nam tước nói. "Và các Đại gia tộc khác cũng phải biết chuyện này. Điều đó sẽ khiến bọn chúng chùn lại. Ta sẽ có thêm một chút không gian để hành động. Hoàn cảnh buộc ta làm như vậy, nhưng đâu nhất thiết là ta thích thế."
"Không gian để hành động," Piter châm chọc. "Hoàng đế đã để mắt đến ngài rồi, thưa Nam tước. Ngài hành động quá liều lĩnh. Một ngày nào đó Hoàng đế sẽ phái một hoặc hai lữ đoàn Sardaukar xuống Giedi Prime này và thế là ngài Nam tước Valadimir Harkonnen tiêu đời."
"Ngươi thích nhìn cảnh đó lắm, phải không, Piter?" Nam tước hỏi. "Ngươi thích nhìn Quân đoàn Sardaukar cướp bóc các thành phô' của ta và vơ vét lâu đài này. Ngươi thực sự thích thế lắm."
"Nam tước có cần phải hỏi không?" Piter thì thầm.
"Lẽ ra ngươi nên là một Bashar của Quân đoàn," Nam tước nói. "Ngươi quá hứng thú với máu me, đau đớn. Có thể ta đã quá vội khi hứa hẹn về chiến lợi phẩm của Arrakis."
Piter bước năm bước õng ẹo đến là kỳ khôi vào trong phòng, đứng khựng lại sau Feyd-Rautha. Căn phòng chìm trong bầu không khí căng thẳng ngột ngạt, và chàng trai trẻ ngước nhìn Piter với nét cau mày lo lắng.
"Chớ có đùa với Piter, Nam tước ạ," Piter nói. "Ngài đã hứa trao Lệnh bà Jessica cho tôi.
Ngài đã hứa trao cô ấy cho tôi."
"Để làm gì, Piter?" Nam tước hỏi. "Để hành hạ à?"
Piter nhìn ngài chăm chăm, kéo dài sự im lặng.
Feyd-Rautha dịch chiếc ghế treo của mình sang một bên, nói:
“Thưa Bá phụ, cháu có phải ớ lại không? Bá phụ nói người SG …
Xứ Cát Xứ Cát - Frank Herbert Xứ Cát