Chương 3
ia Chớp và Mater đi tới gara cũ của Doc Hudson. Thị trấn đã biến nó thành một bảo tàng đua danh dự. Tia Chớp đặt chiếc Cúp Piston Tưởng Nhớ Hudson Hornet đầu tiên của mình lên chiếc kệ dài bên cạnh những chiếc Cúp Piston của ông.
“Tớ biết Doc sẽ nói đây chỉ là mấy chiếc cúp cũ kỹ... nhưng để người khác giành được nó thì tớ chẳng thấy vui, cậu biết đấy?” Tia Chớp lặng lẽ nói.
Mater gật đầu. “Ông ấy sẽ rất tự hào về cậu, chắc chắn là thế.”
Khoảnh khắc riêng tư ấy kết thúc khi hai người bạn hòa mình vào phần còn lại của cư dân vùng Radiator Springs.
“Bạn hiền, tớ sẽ nói với cậu điều này,” Tia Chớp nói với Mater khi họ cùng lăn bánh bên nhau trên đường. “Sẽ là một ngày dài đấy. Tất cả những gì tớ muốn làm là...”
“Thức thâu đêm và tiệc tùng à?” Mater khoái chí hỏi lúc họ tiến về phía sân cứu hộ.
“Không phải...” Tia Chớp ngập ngừng.
Mater cười toe toét. “Chơi trò hù máy cày, rồi sau đó thức cả đêm phải không?”
“Không, Mater. Tớ muốn ra ngoài dùng một bữa tối yên tĩnh,” Tia Chớp nói.
“Nghe cũng thú vị đấy!” Mater đồng tình. “Đó chính xác là điều tớ đang nghĩ!”
Tia Chớp chợt khựng lại. “Ý tớ là cùng với Sally cơ, Mater à,” cậu cố gắng giải thích.
“Ý tưởng tuyệt vời!” Mater thậm chí còn ngoác miệng cười rộng hơn. “Cậu, tớ và Sally cùng ra ngoài ăn tối! Chúng ta sẽ ăn ở đâu? Này, tớ biết rồi – nhà hàng mới mở ở công viên nước giáp ranh với các tiểu bang thì sao – Núi Kerploosh ấy?”
Tia Chớp hy vọng không làm Mater tổn thương, nhưng cậu thực sự muốn dành riêng thời gian đặc biệt này cho Sally. “Tớ nghĩ đó là một bữa tối lãng mạn.”
“Chà, khỉ thật. Cậu không thể kiếm được chỗ nào lãng mạn hơn ở Núi Kersploosh đâu. Tớ nghe nói họ có cả đường vừa đủ cho hai xe cùng trượt xuống nữa!” Mater nói khi họ tới sân cứu hộ.
Và ngay lúc đó, Mater đã sẵn sàng thực hiện điều bất ngờ mà cậu dành cho Tia Chớp. Đó là chiếc biển hiệu có dòng chữ “CHÀO MỪNG TRỞ VỀ NHÀ, BẠN HIỀN” cậu đặc biệt làm tặng Tia Chớp. Mater quá phấn khích tới mức không thể kìm nén được.
“Mater,” Tia Chớp thốt lên. “Ý tớ là chỉ có tớ và Sally thôi.”
Mater hơi khựng lại. Nụ cười méo đi đôi chút. Cố gắng giấu nỗi thất vọng – cùng bảng đèn hiệu – cậu nhìn xuống lốp xe của mình.
“Ồ.”
“Chỉ tối nay thôi mà.” Tia Chớp nhẹ nhàng nói.
“Ừ, được thôi.” Mater nói, liếc nhìn tấm biển lớn của mình trong nỗi thất vọng. “Ừ.”
“Cảm ơn cậu đã hiểu tớ.” Tia Chớp rồ ga. “Tớ đi đón Sally đây.”
“Ngay bây giờ ư?” Mater cố gắng giữ cho môi dưới của mình không run rẩy.
“Ừ. À, chờ đã! Cậu muốn cho tớ xem thứ gì mà.”
“Ồ, không. Không có gì. Để sau cũng được.” Mater vờ nháy mắt với cậu bạn. “Cậu cứ đi đi và vui vẻ nhé!”
Tia Chớp phóng vụt đi mất.
Giờ chỉ còn lại một mình, Mater thở dài thườn thượt. Cậu đã làm liên tục nhiều ngày liền để tạo bất ngờ cho Tia Chớp. Cậu thấy buồn vô cùng. Mater quay lại, nối vài sợi dây cáp với bộ ắc quy, và nhìn ngắm tác phẩm của mình bừng sáng. Một hồi còi xe vang lên theo nhạc một bài ca ăn mừng khi một tấm biển được sửa soạn công phu nhô dần lên sau chồng lốp xe. Dòng chữ viết CHÀO MỪNG TRỞ VỀ NHÀ, BẠN HIỀN!
Khi đã nhô lên hết, hai tấm biển tách rời ra và để lộ hai thùng dầu phía sau – một thùng dán nhãn tên Tia Chớp và thùng còn lại là tên của Mater. Nỗi thất vọng của Mater biến mất trong nháy mắt. Những thùng dầu cũ đã khiến cậu lóe lên một ý tưởng!
Tối muộn hôm đó, Tia Chớp và Sally rời khỏi ánh đèn rực rỡ của Radiator Springs và đi tới ngọn núi ngập ánh trăng, đến nhà hàng mới được bài trí lại của Nhà nghỉ Wheel Well.
Họ vừa mới dừng chân và đang thưởng ngoạn khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh thì bồi bàn xuất hiện. Tia Chớp ngước lên nhìn và không tin vào mắt mình. Đó chính là Mater. Cậu đang mặc đồng phục nhân viên bồi bàn!
“Chào buổi tối,” Mater dõng dạc nói. (Cậu đã trải qua một buổi đào tạo cấp tốc để đảm bảo rằng cậu có thể phục vụ bữa tối cho Tia Chớp và Sally ngay lập tức.) “Tên tôi là Mater. Tối nay tôi sẽ phục vụ bàn cho các bạn.” Rồi cậu ta cười khúc khích. “Mater bồi bàn. Sẽ vui lắm đây.”
“Mater, cậu làm việc ở đây à?” Tia Chớp hỏi.
“Đúng thế.” Mater trả lời, ngoác miệng cười với đôi tình nhân. “Cậu nghĩ gì thế? Tớ giả vờ làm bồi bàn chỉ để được đi chơi với cậu chắc?”
Tia Chớp và Sally đưa mắt nhìn nhau. Họ biết Mater chỉ muốn được ở bên cạnh người bạn thân nhất của cậu.
“Ồ, đó không phải ý tưởng của anh đâu.” Tia Chớp thì thầm với Sally.
Nhưng Sally chỉ mỉm cười. Cô biết Tia Chớp có ý nghĩa với Mater thế nào. Cô quyết định hùa theo. “Được rồi, vậy bữa tối đặc biệt có món gì thế, Mater bồi bàn?”
Mater ngây người nhìn Sally. “Đặc biệt á? Ồ. Chà, nước dùng truyền lực của chúng tôi cực kỳ hảo hạng đấy.”
Sally sững sờ − xen lẫn thích thú − trước lời giới thiệu của Mater. Còn Tia Chớp thì vô cùng ấn tượng.
“Ồ… tớ đã thấy ánh mắt của quý cô Sally sáng lên rồi đấy,” Tia Chớp bình luận. “Cậu còn gì nữa không?”
Mater lại cười nhăn nhở. “Có súp làm nguội. Dùng lạnh. Và được phủ chất lỏng trợ lực.” Mater đi qua đi lại cho đến khi không thể nghĩ thêm bất kỳ món ăn nào khác nữa. “Tôi sẽ để cho đôi uyên ương suy nghĩ trong khi tôi đi lấy đồ uống cho các bạn nhé.”
Tia Chớp toét miệng cười. Cậu phải công nhận rằng: anh chàng xe kéo cứu hộ Mater đã làm rất tốt.
“Tớ sẽ dùng món như mọi khi.” Cậu nói với Mater.
“Nghe hay đấy. Tôi cũng dùng món giống như anh ấy.” Sally nói. Cô thích nhìn Tia Chớp và Mater ở bên nhau như thế này. Tình bạn rất quan trọng với cả hai người bọn họ.
Mater nháy mắt. Chắc chắn cậu sẽ phải tự nghiền ngẫm xem “như mọi khi” là món gì! Cậu quay mình và lăn bánh đi tìm hiểu.
“Anh thực sự rất nhớ anh chàng này,” Tia Chớp nói với Sally. “Chẳng có phút giây nào buồn tẻ cả.”
Vương Quốc Xe Hơi 2 Vương Quốc Xe Hơi 2 - Nhiều Tác Giả Vương Quốc Xe Hơi 2