Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Việt Cổ Di Tình
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5: Sợ Sét Đánh
B
ị tiếng sấm nặng nề thức tỉnh! Trong bóng tối, Diệp Thiện Thiện mở to
mắt. Cô nghe được tiếng thở dốc dồn dập, nặng nhọc. Vươn tay mò tìm đồ
đánh lửa, thắp sáng đèn, quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng động.
Giật mình nhìn thấy mặt anh ta xanh lè, đôi mắt sung huyết ngập đầy sợ hãi
và phẫn nộ, cả người run rẩy, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi rõ trên mu bàn
tay. Lưỡng lự một chút, vươn tay ra, muốn nhìn xem anh ta bị làm sao?
“Cút ngay!” Gầm lên giận dữ, trong đêm tối nghe cực kỳ điếc tai, hại Diệp
Thiện Thiện choáng váng té xuống giường. Xoa mông bò dậy, vừa muốn hỏi
anh ta mắc chứng gì thì phát hiện chăn đã bị gạt ra, chật vật đứng dậy. Da
thịt một bên chân anh ta gần như nát bấy, có thể đứng lên đã là kỳ tích, thế
mà còn kéo cái chân bị thương lê được hai bước! Quần áo sau lưng thấm đầy
máu đã ngả dần sang màu nâu sẫm.
Lúc này bên ngoài một tiếng sấm nổ rền vang, lỗ tai Diệp Thiện Thiện ong
ong hết lên. Hai chân anh ta nhũn ra quỳ rạp xuống đất, từng giọt mồ hôi
bằng hạt đậu lăn xuống trán, thống khổ rên rỉ. Dường như lấy hết sức lực
toàn thân mới nhấc được đầu lên, phẫn nộ, không cam lòng, hết hơi khản
giọng phát ra một tiếng rên rỉ cố nén.
Chẳng lẽ độc phát tác? Bộ dạng thống khổ như vậy? Thấy anh ta không trụ
vững ngã ngửa ra sau, Diệp Thiện Thiện vội vàng dang tay ôm lại! Ôm vào
tay thấy dinh dính, lành lạnh.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, tôi đỡ anh lên giường! Làm sao mà
chảy máu nhiều như vậy chứ? Nhất định là miệng vết thương lại nứt ra rồi!”
Cảm giác được thân thể anh ta khẽ run, Diệp Thiện Thiện luồn hai tay dưới
nách, định đỡ anh ta dậy, ai dè dưới nách cũng đầy máu loãng. Chết người!
Rốt cuộc đã chảy bao nhiêu máu đây?
Sấm sét lại điên cuồng gầm gừ, oanh tạc. Diệp Thiện Thiện cảm thấy thắt
lưng bị một đôi tay cứng như sắt siết chặt, một thân mình run lẩy bẩy dán sát
vào người, thậm chí vùi đầu vào ngực cô, động tác này…? Đột nhiên một ý
nghĩ lóe lên trong óc. Chẳng lẽ... thằng nhãi này sợ sét đánh! Diệp Thiện
Thiện dở khóc dở cười, ác ma mà lại sợ sét đánh? Bất đắc dĩ giơ tay xoa xoa
đầu, lần mò bịt lỗ tai anh ta lại, miệng không ngớt tụng niệm tào lao y như
đang dỗ em bé:
“Đừng sợ... đừng sợ... bé ngoan đừng sợ... à... ơi…”
“À ơi… trước cổng có một cây nho, lá xanh non vừa nẩy mầm... à ơi…”
“Ốc sên cõng cái vỏ thật nặng trên lưng, bò từng bước từng bước một...”
“Nương nương màu hồng… ôi ôi, thuyền trưởng cướp biển la hét… a a...”
“...”
Tụng nhạc thiếu nhi lung tung cả lên! Nghe hô hấp rối loạn của anh ta trước
ngực, hơi thở ấm áp dán vào người, chỉ cách một lớp quần áo. Nói ra thật ái
muội!
Tiếng sấm đi xa! Vừa định mở miệng, sức nặng trên lưng đột nhiên nhẹ
bẫng, ngực bị người ta nhéo một cái! Diệp Thiện Thiện vội vàng lấy hai tay
che ngực, sửng sốt. Định mở miệng mắng anh ta “đồ dê xồm!” lại bị nói một
câu làm Diệp Thiện Thiện thiếu chút nữa cắn lưỡi!
“Ngươi là con gái sao? Ngực hình như không được lớn!” Giọng khàn khàn!
Giễu cợt!
“Ai mượn anh lo?” Nửa ngày, không phục quăng trả một câu! Mắt mũi kiểu
gì vậy? Cô đây ngực kiểu dáng chuẩn nhất, không lớn quá cũng không nhỏ
quá, vừa đẹp! Thế mà lại bị anh ta cười nhạo! Tức quá!
Lạnh lùng hừ một tiếng: “Đỡ ta!”
Đây là giọng điệu nhờ người khác sao? Giống mệnh lệnh thì đúng hơn! Diệp
Thiện Thiện mấp máy miệng không ra tiếng mấy lần, cuối cùng vẫn nhận
mệnh đỡ lấy cánh tay có vẻ khá nhất của anh ta. Hừ gì mà hừ? Cô không
thèm chấp nhặt bệnh nhân mà thôi! Hứ!
Ngồi trên giường, thử cởi áo ngoài của anh ta ra. Áo choàng gần như nhuộm
máu, có chỗ còn dính vào thịt. Diệp Thiện Thiện nhìn da dẻ máu thịt bầy
nhầy, nước mắt suýt trào ra. Âm thầm tự xem thường mình. Quá mềm lòng!
Nhìn thấy người khác chịu tội, mình cũng khổ sở theo! Trước kia bạn học
còn nói cô, toàn đem đau đớn của người khác đi ngược đãi bản thân!
Cô đã cẩn thận hết mức có thể rồi nhưng vẫn đụng phải miệng vết thương.
Liên tục nhìn mặt anh ta, ngoại trừ sắc mặt càng lúc càng trắng bệch ra cơ hồ
không có biểu tình gì hết. Sau rốt, có lẽ anh ta không muốn phiền phức, còn
phối hợp tự lôi tay ra khỏi ống tay áo nữa. Bằng không Diệp Thiện Thiện
còn phải lo lắng, làm sao lấy ra mà không làm rách da thịt, lại ít chảy máu
nhất!
Xé một bộ quần áo thành mấy dải to bản, dùng vải vụn thấm khô máu chảy
trên người anh ta, sau đó mới lấy mấy dải vải khi nãy quấn lên vết thương
nặng nhất trên lưng. Quấn tới thắt lưng, mặt Diệp Thiện Thiện thường xuyên
ịn lên ngực anh ta, có khi đụng phải vết thương trên vai. Đến lần thứ N hỏi
câu “đau không”, cằm bị tóm lấy một cách tàn bạo, bị bắt đối mặt với cặp
mắt âm u giận dữ.
“Không đau một chút nào! Ngươi câm miệng lại!” Giọng càng khàn khàn
hơn trước, lại càng cáu kỉnh.
Diệp Thiện Thiện thở hồng hộc bấu tay anh ta. Không tính toán với cái tên
biến thái này, đau chết anh đi cho rồi! Tay cũng không tăng thêm lực!
Giương mắt nhìn anh ta đang ngó mình, hai hàng lông mày nhíu chặt, lại
không đành lòng, tay bất giác lỏng ra! Ai kêu anh ta là bệnh nhân làm chi!
Thiệt tình là mắc nợ anh mà! Lầm bầm trong miệng, cô không phát hiện; ác
ma nhìn đến đôi môi nõn nà của cô hết há ra rồi lại ngậm vào, chân mày
càng lúc càng nhíu chặt, dời mắt đi chỗ khác!
Băng bó toàn bộ vết thương xong, tìm bộ đồ thay cho anh ta. Xong xuôi anh
chàng ngả đầu vào gối ngủ, gương mặt tái nhợt không còn chút máu! Diệp
Thiện Thiện lo lắng nghĩ, có khi nào ngủ một giấc rồi ngủ luôn, không tỉnh
lại nữa không?
Mở cửa hầm chui ra ngoài. Nhà cửa bị cháy chỉ còn lại bốn bức tường đen
sì. Chỉ một cây đuốc đã biến cả thôn trang trở nên hoang tàn hết sức, sau
trận dông ngày hôm qua trông lại càng thê thảm! Diệp Thiện Thiện đi hơn
nửa thôn cũng không tìm được đồ ăn. Tình cờ phát hiện trên núi phía sau
thôn trang nhìn từ xa thấy đỏ rực. Vì thế đi lên núi, đến gần hóa ra là cây táo
chín. Vui sướng ăn liền một trái, ngọt không thể tin được luôn. Nghĩ bụng
vạt áo khá dài, hái mười mấy trái không thành vấn đề. Trên đường về đi
ngang qua khe núi, nhìn thấy nước suối trong vắt như gương, uống mấy
ngụm, vừa ngọt vừa mát. Vô tình nhìn bóng mình phản chiếu trong nước.
Trời ạ! Cái bà điên này là ai? Lúng ta lúng túng nhúng mái tóc dài xuống
nước, lấy tay chải tóc, tiện thể rửa sạch mặt mũi, tay chân luôn. Xong xuôi
mới lắc la lắc lư đem táo ra rửa!
Đóng lại cửa hầm, trèo xuống thang. Chân vừa chạm đất, năm ngón tay đã
tóm lấy cái cổ thon mềm của cô!
“Đi đâu?” Câu hỏi lạnh như băng.
“Đi hái táo!” Giơ giơ mấy trái táo lên.
“Đi bao lâu rồi?”
“Anh ngủ là tôi đi.” Im lặng một hồi, bàn tay đang ở trên cổ dời qua bả vai.
“Đỡ ta về giường!” Giọng nói mệt mỏi.
Dìu anh ta nằm lại. Nhìn thấy máu lấm tấm rịn ra lớp vải quấn trên lưng,
người này sống như vậy có mệt mỏi quá không? Từng giây từng phút đều
phải đề phòng có người hại mình.
“Ăn đi!” Nhét một trái táo vô tay.
Không buồn ăn, ánh mắt âm u bất định nhìn cô! Lòng dạ Diệp Thiện Thiện
trong sáng, thẳng thắn nhìn anh ta!
“Anh yên tâm ăn đi! Không có độc! Huống hồ nếu tôi hại anh, chẳng phải tự
làm hại mình?” Nói xong quơ quơ bàn tay có một nốt đỏ lên, bỗng nhiên
phát hiện đã biến thành hai nốt! Kinh hoảng hét lên “á!” Hai chấm đỏ như
máu nhìn thực khủng khiếp!
“Chừng nào anh mới giải độc cho tôi?” Nhớ tới mạng nhỏ bây giờ không
còn nằm trong tay mình!
“Đợi ta khỏe hẳn đi!” Hoàn toàn là nói cho có chuyện.
“Cái gì? Chờ anh khỏe lại tôi đã tiêu đời rồi!” Diệp Thiện Thiện sợ hãi la
lên!
“Nếu ngươi khiến ta tin ngươi tuyệt đối không có ý đồ gì khác, có thể cho
ngươi thuốc giải!” Thong thả nói, mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiện Thiện!
“Tôi có mưu đồ với anh? Có mưu đồ với thằng nhóc mới nghe sét đánh đã
sợ làm gì hả?” Diệp Thiện Thiện hét to, mãi đến khi người nào đó mặt đen
thui mới vội vàng đổi giọng, “Bằng không anh dùng nhiếp hồn thuật thử
xem? Tôi nhất định dốc sức phối hợp!”
Thấy mắt anh ta đột nhiên biến đổi khó lường, lập tức đường hoàng nghênh
đón ánh mắt đó. Mặc kệ trong đôi mắt đó có bao nhiêu tàn nhẫn, vô tình,
Diệp Thiện Thiện không thể né tránh. Đây là cơ hội chứng minh cô trong
sạch.
Hắn không dùng nhiếp hồn thuật, nhìn cô nửa ngày đột nhiên khép miệng
lại:
“Lá gan của ngươi không nhỏ!”
“Gan tôi… nhỏ xíu à!” Anh ta có ý gì?
“Từ xưa tới nay, nữ nhân nhìn thẳng nam nhân là đại bất kính...” Hắn sa sầm
mặt nhìn Diệp Thiện Thiện.
“Vậy sao? Thế đàn ông nhìn phụ nữ thì thế nào?” Nhìn mặt anh ta, bây giờ
giống như tấm gỗ màu đen vậy.
“Bình thường!” Khóe môi nhếch lên, cười mà như không cười.
“Nam tôn nữ ti?” Thảm rồi thảm rồi! Xã hội cũ đại gian đại ác!
“Thì ra ngươi biết?” Ngược lại hắn hơi ngạc nhiên, nhíu mày.
“Phụ nữ ở nơi này... cái đó... địa vị rất thấp sao?” Diệp Thiện Thiện dè dặt
hỏi.
“Ngươi nói xem?” Hắn lạnh lùng hỏi lại.
“Ví dụ như... nếu nhìn thẳng mặt đàn ông thì thế nào?” Cũng không tính là
lỗi nặng chứ? Chỉ nhìn thôi mà!
“Nhẹ thì đẩy vào thanh lâu, nặng thì... loạn côn đánh chết!” Một trận gió
lạnh buốt thổi qua...
“Vì... vì sao?” Diệp Thiện Thiện líu lưỡi.
“Ngoài phu quân ra, nhìn thẳng nam nhân khác bị coi là... dâm đãng!” Kề sát
lỗ tai cô, không mau không chậm nhả từng chữ một.
“Bất công! Dựa vào cái gì nam nhìn nữ thì bình thường? Nữ nhìn nam lại bị
nói dâm đãng??” Diệp Thiện Thiện hệt như con mèo bị đạp trúng đuôi, hét
rầm lêm!
“Công bằng? Từ xưa tới giờ nữ nhân yếu đuối, nam nhân mạnh mẽ, hay
là...” Nhìn chằm chằm ngực Diệp Thiện Thiện “Ngươi không phải nữ nhân...
?”
Thật sự là cái này mà cũng nhịn thì còn có chuyện gì không nhịn được
nữa!!!
“Tôi là hàng thật giá thật, giả cho đổi lại! Không tin anh...!” Liếc qua thấyánh mắt hứng thú của anh ta! Khó nhọc nuốt câu còn lại vô bụng, mắc gìphải chứng minh cho anh ta xem? Tên khỉ này đâu phải không biết phân biệtnam nữ, chẳng qua cố tình giễu cợt cô! Rầu rĩ vòng qua anh ta, leo lêngiường trùm chăn kín đầu. Trong lòng chua xót khổ sở, cảm giác nhớ nhà ậpđến, hốc mắt nong nóng. Thế giới nam tôn nữ ti, tương lai mờ mịt, ngườitrúng kịch độc... Rốt cuộc cô phải làm thế nào?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Việt Cổ Di Tình
Nguyệt Hạ Kim Hồ
Việt Cổ Di Tình - Nguyệt Hạ Kim Hồ
https://isach.info/story.php?story=viet_co_di_tinh__nguyet_ha_kim_ho