Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Viễn Cổ Y Điện
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4: Chương 04
E
dit: Sakura Hime Beta: Tiểu Tuyền Mộc Thanh phì phì mà phun con muỗi từ trong miệng ra.
Vì động tác kịch liệt vừa rồi của cô nên cái ghe độc mộc lắc lư, thậm chí có một ít nước văng vào, làm ướt quần áo của cô,
Cô có chút khẩn trương, không dám động tí nào, muỗi bự cũng thừa cơ đánh tới, cái trán giống như là bị châm mấy cái, lập tức đau đớn vô cùng.
Bắp đùi của cô như bị thứ gì đập xuống, nhìn lại thấy cái đó đúng là quả dừa mà cô đã uống rất nhiều. Giương mắt nhìn về phía đối diện, thấy người đàn ông kia đang làm động tác bôi loạn lên người
Mộc Thanh vội vàng nhặt lên.
Vỏ dừa đã bị hắn tách ra, Mộc Thanh dùng sức nhẹ một cái là tách được hai nửa, đưa tay vào chỗ cùi dừa ẩm ướt ở bên trong bóp ra nước, bôi loạn lên mặt và cổ của mình, tay cũng bôi luôn.
Quả nhiên hữu dụng. Muỗi bự không hề công kích diện mạo của cô nữa.
Nhưng mà rất nhanh cô phát hiện vẫn không ổn, chất liệu vải áo sơ mi hơi mỏng căn bản không chống cự nổi cái miệng dài bén nhọn của muỗi bự, thậm chí đến cả bắp đùi được bao bọc bởi quần jean cũng thỉnh thoảng truyền đến cảm giác bị châm này.
Mộc Thanh cẩn thận xoay người qua, cởi áo sơ mi, đưa tay vào lau toàn bộ trên người. Về phần thân dưới chỉ có thể dùng chân tay xua đuổi.
Cô không có quay người lại đối mặt với người đàn ông kia.
Vào lúc ánh nắng chiều mùa thu rút đi tia sáng cuối cùng thì bọn họ lên bờ.
Người đàn ông cố định cái ghe độc mộc rồi phủ lên một tầng cành lá dầy, sau đó cầm lấy con mồi rồi đi vào bờ.
Mộc Thanh yên lặng đi theo vào một cái huyệt động ở bên bờ. Bên trong không có quá sâu, nhưng nhìn ra được dấu vết có người sinh hoạt.
Cô biết đây là nơi tối nay cô và hắn tạm thời qua ở đêm.
Giống như đêm qua, người đàn ông kia đốt lên một đống lửa ở trước cửa động, dùng đầu gỗ nhọn xuyên qua chân sau mà vừa rồi hắn xé từ trên mình con nai, rồi treo ở trên lửa để nướng.
Mộc Thanh thì chỉ ngồi ở cửa huyệt động nhìn xem.
Hắn xoay ngược lại nướng chốc lát, sau đó quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, ngoắc ý bảo cô tới đây.
Mộc Thanh đi tới.
Hắn đưa chân con nai tới tay cô, ý bảo cô tiếp tục nướng, còn mình thì đứng dậy biến mất ở trong rừng rậm.
Bốn phía đã hoàn toàn tối đen. Nhưng mà cách đó không xa trên mặt sông, bầu trời đêm vẫn còn một mảnh màu lam âm u, khiến ánh sao chiếu sáng có chút chói mắt. Nước sông lẳng lặng chảy xuôi, trong sông thỉnh thoảng có đồ vật gì đó nhảy lên thò đầu ra, rồi rất nhanh chui vào đáy sông, tiếng nước chảy và sóng gợn còn chưa kịp bắn lên bờ thì nó đã biến mất tiêu.
Động vật hẳn cũng e ngại ánh lửa. Cho nên giờ phút này, Mộc Thanh không lo lắng gì cả.
Cái chân nai kia hơi nặng, Mộc Thanh lật qua lại nướng một hồi, thì cảm thấy có chút không chịu nổi. Vốn định đặt ở trên mặt đất rồi. Nhưng nghĩ lại, nếu đây cũng là bữa ăn tối của mình thì dù như thế nào cũng phải cố gắng làm ình có khẩu vị ngon một chút, cho nên cô mới tiếp tục dùng hai tay quay một vòng.
Chân nai chảy mỡ xèo xèo…, có giọt bắn vào trong lửa, khiến lửa cháy càng to, Mộc Thanh cảm thấy toàn thân cũng bị nướng đến nóng lên, nhất là làn da đã từng bôi qua lớp chất lỏng kia thì càng khó chịu hơn.
Khi cô đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên nghe được trận âm thanh soẹt soẹt kỳ quái, theo tiếng động nhìn lại, khối thịt nai đang ở trên tay bịch cái rơi xuống mặt đất.
Một con rắn to bằng cái bát tô đang bơi về phía cô giống như phát điên.
Mộc Thanh quát to một tiếng, dùng hết sức lao về phía trước mà bỏ chạy.
Chạy được chừng mười mét, thì cảm thấy có cái gì đó không đúng, phía sau truyền đến âm thanh lộp bộp, giống như là nước lạnh tưới vào trong lửa.
Mộc Thanh không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy con rắn đó đang ở trong đống lửa khôngngừng lăn qua lăn lại phát ra tiếng phì phì, đống lửa gần tắt, một lànkhói trắng gay mũi bốc lên.
Mộc Thanh trợn mắt hốc mồm.
Người đàn ông kia lúc này đã chạy rất nhanh từ trong rừng ra, chắc là nghe được tiếng kêu ầm ĩ của cô. Chờ đến khi nhìn thấy cô không có bị sao, thì thần sắc buông lỏng, đảo mắt nhìn thấy cái đống trong lửa, trên mặt hiện ra vẻ vô cùng vui mừng.
Khi con rắn kia làm gần tắt lửa, thì lúc này mới giống như chú ý tới bên cạnh có người, nó dựng cổ lên một chút, làm ra bộ dạng công kích.
Người đàn ông bước qua, dùng cái cây gỗ đánh vào đầu rắn, thoáng một cái đã nắm được cái cổ rắn, nhấc lên cao. Con rắn dùng sức đung đưa thân thể một lát, cái đuôi đập bùm bụp xuống đất, trong miệng phát ra tiếng kêu tê tê ghê người, rồi từ từ thẳng tắp rủ mình xuống.
Người đàn ông bỏ con rắn lại, lắc mình vào trong huyệt động, chờ hắn đi ra ngoài thì trên tay đã cầm thêm một lưỡi dao làm từ đá đã được mài mòi.
Mộc Thanh nhìn thấy hắn mở miệng con rắn ra, lấy tay sờ soạng dưới răng con rắn, trên mặt hiện vẻ như là nhặt được chí bảo. Sau đó hắn dùng cái thanh đao đá cắt đầu rắn.
Mộc Thanh có chút hiểu, hắn đang lấy độc rắn.
Con rắn lớn lên vô cùng xấu xí, đầu đầy bướu thịt bao trùm bởi vảy rắn, trên thân rắn còn có cái bớt hình thoi đen, giống như hình lập phương trên bài xì phé.
Dao đá hơi cùn, khi cắt đầu rắn tạo ra tiếng vang làm cho toàn thân Mộc Thanh nổi da gà. Cô không nhịn được móc ra con dao quân đội từ trong ba lô của mình, rồi đưa cho hắn.
Người đàn ông kia ngẩn ra, lập tức nhận lấy, kéo lưỡi dao ra khỏi vỏ, rồi cắt đầu rắn.
Lúc này đã nhanh hơn rất nhiều, đầu rắn rất nhanh cùng thân rắn chia lìa, hắn tiểu tâm dực dực dùng vài lá cây to bọc vào để ở một bên. Tiếp theo sau đó dùng đao mổ từ bụng rắn đến đuôi rắn, lột ra vỏ rắn máu chảy đầm đìa.
Mộc Thanh nhìn hắn một lần nữa đốt lửa, lấy khối thịt vừa nãy đã nướng gần chính rồi, sau đó hắn gác thịt rắn ở trên lửa mà bắt đầu nướng.
Cuối cùng bọn họ ăn một bữa thịt rắn.
Mộc Thanh ăn không có mùi vị gì. Chờ hơi nguội chút ít, xé một cái rồi bỏ vào trong miệng nuốt vào.
Nhai nuốt sẽ làm cô càng có chướng ngại tâm lý.
Người đàn ông này tựa hồ đối với thu hoach ngoài ý muốn của đêm nay mà hết sức hài lòng, sau khi vào trong huyệt động trải một tầng lá cây, ý bảo cô đi vào.
Mộc Thanh từ từ đi qua.
Người đàn ông kia đối với sự lề mề của cô dường như hết sức không kiên nhẫn, vươn tay tóm lấy chân cô, thoáng cái liền kéo cô qua.
Nhờ ánh lửa vẫn còn đang cháy ở cửa động, Mộc Thanh nhìn thấy hắn giống như đêm qua nhìn mình chằm chằm chỉ chốc lát, nhưng mà lúc này, cô không có may mắn như đêm qua.
Thoáng cái hắn đã giật áo sơ mi của cô ra, cúc áo đứt ra rơi khắp mọi nơi, sau đó đưa tay sờ vào ngực cô mấy cái.
Cô đi theo bà già ra ngoài tìm cháu, trong lúc vội vàng đã đem đồ ngủ đổi thành áo sơ mi, cho nên cũng không mang áo lót.
“Tại sao con rắn kia lại chui vào trong lửa?”
Mộc Thanh đột nhiên mở miệng hỏi.
Người đàn ông ngẩn ra, động tác trên tay chậm lại.
“Tôi tên là Mộc Thanh, anh tên là gì?”
Tay của hắn ngừng lại, nhưng mà vẫn đặt ở trên bộ ngực của cô.
“Tôi đang nói, mẹ của anh gọi anh là gì? nếu như tôi là mẹ anh, sẽ đặt tên là khốn kiếp cho anh, rất thích hợp với anh đó”
Mộc Thanh nói tiếp, giọng điệu giống như đang kể chuyện xưa.
“Mẹ......”
Trong cổ họng của đàn ông kia phát ra âm tiết tương tự.
Mộc Thanh ừ một tiếng.
Hắn dời tay đi.
Mộc Thanh hơi thả lỏng một tí, lại phát hiện tay hắn đã đưa đến chỗ cạp quần, giật quần ra, móng tay trượt qua eo của cô, làm cho cô rất đau.
Mộc Thanh kẹp chặt chân lại.
Tay của đàn ông kia chui vào trong khe hở giữa hai đùi.
“Khốn kiếp, ngươi nhớ kỹ, mẹ ngươi gọi ngươi là khốn kiếp, cha ngươi, con của ngươi cũng là khốn kiếp, một ổ nhà ngươi cũng là khốn kiếp.”
Mộc Thanh vừa nói, vừa bị hắn tách chân ra.
Hắn cúi xuống, ghét sát vào ngửi một lát, rồi trong cổ họng phát ra trận âm thanh trầm thấp.
Mộc Thanh không biết điều này đại biểu có ý gì.
Khi tay của người đàn ông kia buông lỏng kìm kẹp trên đùi cô, như cái gì cũng không phát sinh qua, rồi nằm xuống ngủ.
Ánh lửa ở trước cửa động dần dần dập tắt.
Mộc Thanh quay người vào phía trong, nhắm mắt lại ép chính mình ngủ đi.
Và cô đã làm được.
Ngày thứ hai, Mộc Thanh đứng dậy, cẩn thận tìm mấy cúc áo đêm qua bị hắn giật ra, chỉ nhặt lấy mấy cái rồi nhét vào trong túi quần. Tự mình dùng dao cắt lấy một cái cành mềm từ trên cây, rồi buộc vào áo, có chút ít còn hơn không, về phần thắt lưng có vết máu cạo xước, cô không nhìn đến.
Người đàn ông kia vẫn ở bên cạnh mắt lạnh mà nhìn. Hai người lên thuyền độc mộc tiếp tục xuôi dòng xuống. Hắn mang theo da rắn và đầu rắn đêm qua.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Viễn Cổ Y Điện
Thanh Ca Nhất Phiến
Viễn Cổ Y Điện - Thanh Ca Nhất Phiến
https://isach.info/story.php?story=vien_co_y_dien__thanh_ca_nhat_phien