Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
U Minh Trinh Thám
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4: Người Phụ Nữ Tự Sát
- T
hật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã khóa máy.
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm ngọt ngào.
- Không được, liên lạc không được.
Minh Diệu buông điện thoại xuống.
- Cô gái tên Trình Tú không phải đang ở chung một nhà với Diệp Tiểu Manh và anh sao?
Hoài Tố chán ghét vứt bỏ trương bùa trong tay, đương nhiên, mặc cho cô gái nào nếu đặt tay chạm phải máu dơ trên người kẻ khác cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu, nữ quỷ cũng không ngoại lệ.
- Ân, nhưng hôm qua nàng không về nhà, nếu máu trên trương phù là của nàng, rốt cục nàng có vai diễn gì trong sự kiện này?
Minh Diệu ngồi trên ghế sau bàn làm việc, châm điếu thuốc rít sâu một hơi.
- Lại nói, ba tháng trước Trình Tú dọn đến nhà ở, Tiểu Manh nói nàng là bọn học cùng bạn thân với cô ấy, khi nghỉ hè cha mẹ đều không ở trong quốc nội nên sợ hãi không dám ở nhà một mình, tôi nghĩ Tiểu Manh thật khó kết giao được người bạn thân, vì thế đồng ý cho nàng ở lại. Chẳng lẽ từ mấy tháng trước cũng đã có người muốn tính kế chúng tôi hay sao?
Cởi giày ném sang bên, Minh Diệu duỗi chân lên bàn, chọn tư thế ngồi cho mình cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Hoài Tố trừng mắt liếc hắn, đối với tư thế ngồi của hắn vô cùng bất mãn:
- Tôi nghĩ anh thấy cô bé xinh đẹp nên đáp ứng cho người ta ở lại đi, liên quan gì tới Diệp Tiểu Manh, sắc quỷ!
- Anh có điện thoại của cô nữ sinh kia không, điện thoại của Diệp Tiểu Manh gọi không được thì anh gọi cho nữ sinh kia thử xem.
Lúc trước Hoài Tố còn ôm thái độ hoài nghi sợ hãi đối với điện thoại di động, vốn nàng cho rằng điện thoại sẽ hút đi hồn phách của mình, bây giờ nàng lại cảm thấy di động lại thật sự rất có lợi ích.
- Không cần.
Minh Diệu dụi tắt tàn thuốc, nói:
- Ban ngày trường học rất nhiều người, dương khí tràn đầy, Tiểu Manh sẽ không xảy ra chuyện gì, huống chi tôi không biết nói dối, sẽ bị lộ tẩy.
Hoài Tố liếc nhìn Minh Diệu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Anh giỏi nhất là gạt người đó thôi, mỗi lần hứa mang tôi đi xem phim đều cho tôi leo cây cả.
- Ân, cô nói gì?
Thanh âm Hoài Tố thật nhỏ, Minh Diệu cũng không nghe được rõ ràng.
- Không có chuyện gì, vậy bây giờ tính sao?
Hoài Tố có chút cảm giác nôn nóng.
Minh Diệu mang giày cùng mặc áo khoác vào, nói:
- Đi thăm dò lai lịch con nữ quỷ tối hôm qua một chút.
- Tôi cũng muốn đi, tôi cũng đi. Mang theo tôi, mang theo tôi nữa, tôi ở mãi chỗ này sắp buồn chết rồi.
Hoài Tố mở to mắt nhìn chằm chằm Minh Diệu.
Minh Diệu thở dài:
- Được rồi, nhưng không cho phép cô quấy rối trên đường, để cho người khác nhìn thấy phiền toái liền lớn.
- Không có, lần trước là bởi vì tôi muốn xem thử quần áo trong cửa hàng có thích hợp với tôi hay không thôi mà.
Hoài Tố vội vàng bảo đảm.
- Cô thì sảng rồi, trước mặt mọi người tự dưng có một bộ quần áo bay trên không trung, cô bảo tôi làm sao thu dọn chiến trường đây, ngay cả đài truyền hình cũng chạy tới, may là tôi chạy trốn nhanh thôi.
Minh Diệu đối với chuyện này vẫn có chút canh cánh trong lòng.
- Ai nha, lần này sẽ không đâu, thật dài dòng, đi nhanh đi.
Trên người Hoài Tố chợt lóe lên, u lam quang mang chui vào bên trong một chiếc nhẫn trên bàn làm việc.
- Nếu không thể rời khỏi chiếc nhẫn này ngoài trăm bước, tôi mới không thèm anh giúp cho, hừ! Tự tôi sẽ đến thương trường thử hết toàn bộ quần áo bên trong một lần.
Hoài Tố âm thầm nghĩ.
Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, đem nhẫn ngọc cất vào túi áo, đi ra khỏi phòng làm việc.
Nữ quỷ đêm hôm qua rất kỳ quặc, Minh Diệu cảm giác đó chỉ là một nữ quỷ mới chết thời gian không lâu, thần trí còn chưa được thanh tỉnh hoàn toàn. Theo lý thuyết, người mới chết thời gian không lâu sẽ không rời xa được chỗ mình vừa mới chết, nhưng chung quanh nhà lại không nghe nói có cô gái trẻ nào lại bị chết yểu như vậy. Minh Diệu nghĩ mãi vẫn không hiểu được, cuối cùng muốn quay về tiểu khu đi hỏi thăm chung quanh một chút xem thế nào.
Ngồi xe taxi quay trở lại tiểu khu, Minh Diệu nhìn thấy trên thang lầu tầng ba vây quanh thật nhiều người.
- Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Minh Diệu đi tới hỏi thăm.
- A, tiểu Minh!
Người trả lời là một bác gái làm việc tại Ủy hội, hơn sáu mươi tuổi, rất thích dò hỏi chút ít chuyện bát quái.
- Vợ của chủ nhà 402 mới dời đến tối hôm qua tự sát, người đàn kia cũng thật vô lương tâm, cả đêm cũng không về nhà, mãi cho tới trưa mới phát hiện vợ của mình đã chết, đúng là đáng ghét.
Người của 110 cùng 120 đều thật bận rộn, Minh Diệu chen vào đám người đang xem náo nhiệt, hai người đang dùng băng ca mang người chết xuống lầu, trên băng ca đắp vải trắng không nhìn thấy mặt mũi, chỉ có thể nhìn ra là một người đàn bà. Một bàn tay phải rơi ra bên ngoài vải trắng, trên cổ tay có năm sáu vết thương đã ngưng chảy máu, nhưng nhìn qua vẫn cảm thấy thật giật mình.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đi theo cảnh sát cùng bác sĩ đi xuống thang lầu.
- Người đàn ông kia là chồng của người phụ nữ đáng thương nọ, nghe nói bên ngoài có vợ nhỏ…
Những người bên cạnh nghị luận.
Trên mặt người đàn ông cũng không có quá nhiều bi thương, ngược lại có loại cảm xúc làm người ta cảm thấy khó hiểu.
- Hắn có loại cảm giác giống như trút được gánh nặng.
Hoài Tố nhỏ giọng nói với Minh Diệu.
Vợ tự sát mà chồng lại có cảm giác như trút được gánh nặng sao?
Minh Diệu nhíu mày:
- Xem ra phải đến phòng chứa xác xem thi thể một chút, có phải là người phụ nữ ngày hôm qua hay không.
- Có cần tôi đến hiện trường xem thử không?
Hoài Tố ở bên trong chiếc nhẫn ngọc thời gian dài cảm thấy có chút buồn bực, liền quyết định tìm chuyện gì đó để làm.
- Không cần, đợi cảnh sát rời đi đã, tôi đi với cô.
Minh Diệu xoay người rời khỏi đám người, đi tới trong bụi cỏ ở phía sau tòa lầu.
Xe cảnh sát cùng xe cứu thương mở còi cảnh sát rời khỏi tiểu khu, người đàn ông kia còn phải lấy lời ghi chép nên theo về cục cảnh sát. Đám người từ từ tản đi, dù sao xem náo nhiệt thì còn được, nhưng cũng không ai muốn ở lâu tại địa phương vừa có người chết, sợ chọc phải xui xẻo.
- Đi hết rồi, đến phiên chúng ta làm việc thôi.
Minh Diệu lấy ra ba trương phù màu vàng, một trương dán lên trán, hai trương dán lên lòng bàn chân.
- Dán lên trán chẳng khác gì như một cương thi, anh dán lên lưng không được sao, dù sao người ở đây không nhiều lắm, chẳng qua là để ngừa vạn nhất mà thôi.
Hoài Tố tựa hồ có ý kiến rất lớn đối với việc Minh Diệu không chú trọng hình tượng bên ngoài.
- Dán ở đâu mà không phải là dán, dù sao dán lên người khác cũng nhìn không thấy, đừng nhiều ý kiến như vậy, một hồi mở cửa sổ nhanh một chút dùm tôi, hai trương Tật Hành Phù này tôi phải loại chu sa hàng vỉa hè vẽ ra, không tinh thuần, dùng lâu không tác dụng.
Minh Diệu cũng không nói với Hoài Tố chuyện mình bị thương trên vai, tránh cho nàng hô to gọi nhỏ đòi tiêu độc cho hắn. Lần trước để Hoài Tố xử lý vết thương, thi độc còn chưa được giải ngược lại còn đau muốn chết, cho nên Minh Diệu kiên quyết không tiếp tục tin tưởng chuyện Hoài Tố tự xưng y thuật cao minh.
Ngồi xổm xuống buộc lại dây giày, Minh Diệu thử dùng một chân bước lên trên vách tường tòa lầu, cũng không tệ lắm, đứng thật vững. Cứ như thế Minh Diệu cúi người xuống, từ trên vách tường đi thẳng tới trước cửa sổ phòng bếp nhà 402.
- Tiểu Ngọc, tới phiên cô, giúp tôi mở khóa cửa sổ.
Minh Diệu vỗ vỗ chiếc nhẫn ngọc trước ngực.
- Hoài Tố Hoài Tố, gọi tôi là Hoài Tố, tôi không thích cái tên Tiểu Ngọc quê mùa như vậy.
Hoài Tố thật không tình nguyện từ trong nhẫn ngọc vươn ra ngón tay, một bàn tay trắng nõn thon dài xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhẹ nhàng mở chốt khóa.
- Ai nha, dù sao cô bị nhẫn ngọc vây bên trong, gọi cô Tiểu Ngọc mới nghe thân thiết chuẩn xác thôi.
Minh Diệu không để ý tới lời kháng nghị của Hoài Tố, kéo cửa sổ chui vào.
Minh Diệu ở lầu hai, còn cách một tầng với lầu tư, hình dáng các ngôi nhà trong các tầng lầu đều giống nhau, cho nên Minh Diệu rất quen thuộc với bố cục trong phòng ốc.
Trong nhà cũng không bày biện nhiều gia cụ, góc tường phòng khách đặt vài thùng giấy màu vàng, xem ra hai người mới chuyển nhà chưa lâu, có rất nhiều thứ còn chưa kịp thu dọn, một mảnh vết máu thật dài kéo dọc theo phòng khách tới phòng vệ sinh.
Minh Diệu cầm lấy khung ảnh đặt bên cạnh ti vi, trong tấm ản là một cô gái mặt mũi thanh tú đang ôm chặt người đàn ông vui vẻ mỉm cười, nhìn ra được cô gái này rất yêu thương chồng mình.
Hẳn chính là nàng, mặc dù tối hôm qua lo cứu Tiểu Manh nên chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Minh Diệu đối với năng lực nhận thức của mình hoặc nhận thức quỷ đều rất có lòng tin.
Đặt khung hình xuống, Minh Diệu dọc theo vết máu đi tới phòng tắm, đẩy cửa ra, một cỗ máu tanh nồng đậm ập tới, toàn bộ gạch men màu trắng cùng mặt đất đều bị máu tươi nhuộm đỏ, trên tường còn phun máu tung tóe. Cô gái kia hẳn đã cắt cổ tay tự sát ngay nơi này. Minh Diệu ngồi chồm hổm xuống nhìn vào ống thoát nước, hẳn còn có không ít máu chảy xuống đường cống ngầm.
Nếu là tự sát, sau khi cô gái kia cắt cổ tay xong vì sao lại muốn bò lên trên phòng khách? Minh Diệu vô cùng mê hoặc, trong phòng tắm rất nhiều máu, theo lý mà nói một người đã chảy nhiều máu như vậy hẳn đã sớm bị hôn mê, tại sao phải có vết máu kéo dài ra phòng khách?
- Tiểu Ngọc, tiểu Ngọc?
Minh Diệu gọi mấy tiếng nhưng Hoài Tố lại không có phản ứng gì.
- Hoài Tố tiểu thư?
Minh Diệu thử gọi một tiếng.
- Hừ, làm gì?
Không nhìn thấy được Hoài Tố nhưng chỉ luận theo thanh âm là có thể nghe ra được oán khí của nàng.
- Có phát hiện được gì không?
Minh Diệu cảm giác những điểm nghi ngờ càng ngày càng nhiều, nên muốn nghe thử ý kiến Hoài Tố một chút.
- Anh không cảm thấy máu thật sự là quá nhiều hay sao?
Hoài Tố nhảy ra khỏi nhẫn ngọc, bay tới trần nhà phòng tắm.
- Hơn nữa nơi này còn có mùi vị rất kỳ quái.
- Mùi vị gì vậy?
Minh Diệu nhìn vào trần nhà trống rỗng, cũng không nhìn ra được gì.
- Mùi vị của hắc ma pháp.
Gương mặt Hoài Tố trở nên nghiêm túc.
Minh Diệu cúi đầu, đôi mày cau chặt lại:
- Xem ra thật phải đi đến phòng chứa xác của cục cảnh sát nhìn xem một chút.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
U Minh Trinh Thám
Lão Thiên Thúc Thúc
U Minh Trinh Thám - Lão Thiên Thúc Thúc
https://isach.info/story.php?story=u_minh_trinh_tham__lao_thien_thuc_thuc