Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Truyền Kiếm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 3: Kiếm Đang Khóc!
T
RUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
------ ~~ ------
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 3: Kiếm đang khóc!
Dịch giả: Blue ( A Lừ )
Biên dịch: Bạch Sầu
Nguồn: Banlong.us và Bạch Ngọc Sách
Hai đứa trẻ nấp sau một bụi cỏ rậm rạp, cách đó không xa ở phía trước là một sơn động thật lớn. Trên tảng đá trước cửa động khắc lớn hai chữ "Kiếm Trì", đường nét vô cùng rắn rỏi.
"Thanh Thanh tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại, tìm được cả con đường nhỏ này. Hì hì, chắc chắn cha sẽ không ngờ được rằng chúng ta lại có thể đến Kiếm Trì." Sắp được nhìn thấy Kiếm Trì mà mình vẫn luôn tha thiết ước mong, Mạc Vấn tỏ ra hưng phấn một cách dị thường.
"Im miệng!" Mộ Thanh Thanh quay đầu, trừng mắt liếc hắn một cái. Mạc Vấn rụt cổ lại, tuy sợ hãi nhưng vẻ hưng phấn trên mặt cũng không hề suy giảm.
Mộ Thanh Thanh cẩn thận đánh giá xung quanh sơn động một lượt, sau khi xác định là không có ai thì mới nói với Mạc Vấn: "Chúng ta đi!"
Kiếm Trì là gốc rễ của Chú Kiếm sơn trang, lực lượng thủ hộ đương nhiên là cực mạnh. Trên con đường thông đến hậu sơn thường có mười mấy tên Linh Kiếm Sư thực lực không yếu túc trực canh gác, nếu không phải vì Thanh Thanh vô tình phát hiện ra một con đường hẻo lánh đi tắt đến hậu sơn thì cả hai đứa đã không thể có mặt tại đây. Mà ngoài ra, do mấy chục năm nay Kiếm Trì cũng chưa bao giờ xuất hiện bất cứ sơ suất nào nên sự phòng hộ cũng có phần lơi lỏng đi. Nhất là khi có những việc quan trọng như khai quang, chú linh cho linh kiếm thì đại đa số hộ vệ bên ngoài Kiếm Trì đều tranh thủ làm biếng, vụng trộm tiến vào trong Kiếm Trì để nhìn một lần. Với việc này, cao tầng của sơn trang coi như một mắt nhắm, một mắt mở. Chỉ cần không có điều gì sơ suất thì cũng chẳng ai nói gì.
Thế nên bây giờ mới dẫn đến việc hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa nghênh ngang tiến vào Kiếm Trì mà không ai phát hiện.
"Oa, nhiều linh kiếm quá!"
Vừa tiến vào Kiếm Trì, Mạc Vấn thoáng cái đã bị rất nhiều linh kiếm trong hồ hấp dẫn, hai mắt sáng lên. Thế nhưng, ngay khi hắn định nhào tới thì Mộ Thanh Thanh liền nhanh tay níu lấy áo hắn, che miệng hắn lại rồi kéo đến nấp sau một tảng đá lớn.
Nguyên do là bởi, ở trung tâm Kiếm Trì đang có vài tên Linh Kiếm Sư thực lực cường đại liếc mắt về phía bên này, trong đó có cả phụ thân của Mạc Vấn, trang chủ Chú Kiếm sơn trang - Mạc Thiên. Chỉ có điều, khi thấy không có gì lạ thường thì mấy người họ liền thu hồi lại ánh mắt.
Trên đài cao, một chiếc cự đỉnh đứng sừng sững ở vị trí trung tâm, bốn góc đỉnh bị khóa chặt bởi những sợi xích to như đùi người lớn, đầu khác của mấy sợi xích được kéo dài ra bốn phía, cố định trên vách nham thạch của sơn động. Đồng thời, trên mỗi góc của cự đỉnh đều có người ngồi, phân biệt là trang chủ Mạc Thiên, thủ tịch Chú Kiếm sư Mạc Bình, đệ nhị Chú Kiếm Sư Mạc Hư, đệ tam Chú Kiếm Sư Mạc Vũ. Bốn người ngồi ngay ngắn trên đó, linh kiếm lơ lửng trước người phóng xuất ra linh quang đỏ thẫm như lửa, kiếm linh bên trong đều hiển hóa ra ngoài thân kiếm.
Tại một góc nhỏ trong Kiếm Trì, Mạc Vấn và Mộ Thanh Thanh đều nín thở, nhìn chằm chằm về phía này. Cần bốn vị Chú Kiếm sư mạnh nhất trong sơn trang liên thủ để khai quang và chú linh thì phôi kiếm nhất định là loại thượng phẩm! Làm đệ tử của Chú Kiếm sơn trang thì đương nhiên phải biết rõ những kiến thức thông thường này.
"Bắt đầu đi!" Mạc Thiên trầm giọng nói.
Ba người khác đều gật gật đầu.
"Không biết lần này có thành công được không đây." Mạc Vũ - Thành viên nữ duy nhất trong bốn người khẽ cười. Là Chú Kiếm Sư đứng thứ ba trong sơn trang, nàng cũng đã gần năm mươi tổi, nhưng vì dung mạo của Linh Kiếm Sư sẽ lão hóa rất chậm nên làn da vẫn mịn màng xinh đẹp, nhìn giống như một thiếu phụ mới ba mươi.
"Lần này chuẩn bị đầy đủ, nhất định có thể thành công." Người nói chính là Mạc Hư, một lão đầu hơn năm mươi tuổi, trên thân hình gầy gò khoác một bộ hắc bào rộng thùng thình. Tuy rằng lão đang mỉm cười nhưng vẫn gây cho người ta cảm giác có phần âm lãnh.
"Được rồi, cho dù có thành công hay không thì chúng ta cũng phải cố gắng hết sức." Người nói là lão giả cuối cùng, đầu tóc bạc trắng, trên mặt đầy những nếp nhăn như vết đao khắc. Lão chính là thủ tịch Chú Kiếm Sư của Chú Kiếm sơn trang - Mạc Bình. Luận về tư cách thì cho dù là lão trang chủ đã qua đời - Mạc Tiêu cũng phải tôn xưng hắn một tiếng Đại sư huynh. Tuy lão không phải Linh Kiếm Sư mạnh nhất trong sơn trang, nhưng tuyệt đối là Chú Kiếm Sư tốt nhất.
Mạc Bình mở miệng, hai người Mạc Hư và Mạc Vũ cũng yên lặng, đưa mắt nhìn về phía Mạc Thiên. Dù sao đi nữa, mệnh lệnh cuối cùng vẫn phải do vị trang chủ này phát ra.
"Tế thú lấy hồn!" Sắc mặt Mạc Thiên trở nên ngưng trọng, hô.
"Rõ!" Đệ tử của sơn trang đứng bên dưới đại đỉnh cung kính lĩnh mệnh.
Vài tên đệ tử chạy đến một góc trên đài cao, nơi đó đặt vài vật thể được bao phủ bởi vải đen. Những vật thể này có lớn có nhỏ, cái lớn cao chừng gấp đôi một người trưởng thành, còn cái nhỏ thì chỉ cao tầm nửa người.
Mấy người tiến đến chỗ vật thể cuối cùng. Kích thước của vật thể này thuộc tầm trung, chiều cao ngang với một người trưởng thành. Một tên đệ tử kéo mạnh tấm vải đen bao bọc bên ngoài xuống, lộ ra một chiếc lồng được làm bằng tinh cương, trong lồng nhốt một con cự lang màu đỏ có một sừng mọc trên đầu, toàn thân tỏa ra khí tức nóng rực.
Độc Giác Viêm Lang! Hai mắt Mạc Vấn sáng bừng lên. Tuy năm nay hắn mới năm tuổi nhưng đã biết không ít chữ, bình thường thứ thích xem nhất chính là những bức tranh hoặc bộ sách nói về dị thú. Bởi vậy chỉ cần liếc mắt qua một cái là đã nhận ra lai lịch của con cự lang này. Độc Giác Viêm Lang là yêu thú Thất cấp, hơn nữa còn là tồn tại mạnh nhất trong Thất cấp. Đối mặt với nó, Thất giai Linh Kiếm Sư căn bản không có phần thắng, ít nhất phải cần ba vị Thất giai đỉnh phong Linh Kiếm Sư mới có thể vây giết, còn nếu muốn bắt sống thì lại càng khó hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ, con Độc Giác Viêm Lang này tuyệt đối là một tù nhân, cả bốn chân đều đã bị những chiếc xích đặc chế bằng tinh cương khóa chặt, trên đầu còn bị lắp thêm một bộ dụng cụ khóa miệng. Cho nên, nó chỉ có thể bất lực nằm trên mặt đất, gầm gừ phát tiết phẫn nộ.
Vài tên đệ tử cường tráng mở lồng sắt kéo Độc Giác Viêm Lang ra, rồi dẫn nó tới bên dưới đại đỉnh.
Dường như đã biết vận mệnh tiếp theo của mình, cự lang giãy dụa kịch liệt, nhưng hai vũ khí sắc bén nhất của nó là móng vuốt và hàm răng đều đã bị khóa chặt, thế nên sự giãy dụa cũng lộ ra vẻ có chút vô lực.
"Tế linh thú!" Giọng nói của Mạc Thiên vang lên, kiếm linh trước người hắn liền bổ nhào xuống. Đây là kiếm linh mang hình thái của một con báo, cả người như được đúc bằng đồng đỏ. Theo cú lao xuống của nó, một cỗ sóng nhiệt bức người liền tản ra xung quanh.
Kiếm linh trước người Mạc Bình, Mạc Hư, Mạc Vũ cũng đánh bổ nhào xuống cùng lúc. Ba kiếm linh phân biệt là một con Hỏa Hùng, một con Hỏa Hạt* và một con Hỏa Hồ. Bốn loại kiếm linh ngưng hư hóa thực, phát ra sóng nhiệt bức người quấn lấy Độc Giác Viêm Lang rồi đưa vào trong cự đỉnh.
"Lấy thú hồn!"
Trong cự đỉnh, linh quang đại thịnh, hóa thành một cột sáng phóng thẳng lên. Trong cột sáng, bốn kiếm linh bọc lấy một quang ảnh màu đỏ chậm rãi trồi lên. Quang ảnh kia như không cam lòng bị áp chế, giãy dụa phản kháng vô cùng kịch liệt, nhưng bốn kiếm linh tạo thành một nhà giam trói chặt lấy nó rồi dần dần kéo ra khỏi cự đỉnh. Bộ dáng như vậy rõ ràng chính là Độc Giác Viêm Lang, nhưng chẳng qua đấy lại là linh thể linh hồn của nó.
"Tế linh kiếm!" Mạc Thiên thanh âm trầm thấp, dễ nhận thấy đã có phần khó nhọc.
Một tên đệ tử lập tức ném một thanh linh kiếm lên, chỉ có điều phần thân của linh kiếm này trông rất ảm đạm, hiển nhiên là còn chưa khai quang. Nhưng cho dù như vậy thì linh khí ẩn chứa bên trong nó vẫn rất nồng đậm.
Linh kiếm vẽ ra một đường cong trên không trung rồi bay vào cột sáng trên đại đỉnh, sau đó bị một cỗ lực lượng vô hình nâng lên, trôi lơ lửng bên trên linh hồn của Độc Giác Viêm Lang.
"Chú linh!"
Ánh mắt bốn người đều lóe lên, linh kiếm chậm rãi ép xuống, mũi kiếm từ từ đâm vào đỉnh đầu hồn thể của Độc Giác Viêm Lang. Lúc này, quang ảnh màu đỏ càng giãy dụa mạnh hơn, nhưng giờ thì đã không thể thay đổi bất cứ điều gì. Linh kiếm tiến vào từng chút từng chút một, cuối cùng hoàn toàn tiến nhập vào quang ảnh.
Trong góc Kiếm Trì, sắc mặt Mạc Vấn tái nhợt, thân thể gầy gò run lên nhè nhẹ, sự lo lắng và đau đớn bao phủ lấy cả linh hồn. Hai mắt hắn tỏa ra kỳ quang, nhìn chằm chằm lên thanh kiếm đang được chú linh kia.
"Tại sao? Tại sao ta lại khó chịu như vậy?" Mạc Vấn nắm chặt tay, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống, linh khí quanh người hắn bắt đầu dao động kịch liệt. Dần dần Mạc Vấn đã không còn cảm giác với cảnh vật xung quanh, trong mắt hắn chỉ có kiếm, vô biên vô hạn kiếm, tàn kiếm!
Khóc, tiếng khóc, là kiếm đang khóc, tại sao chúng lại khóc!? Chúng đang muốn bày tỏ điều gì? Một thanh tàn kiếm kể về những gì nó đã trải qua...
Hắn thấy được một thanh cự đại linh kiếm đi theo chủ nhân nó tung hoành thiên hạ, chém giết yêu thú, trải qua từng trận huyết chiến. Cuối cùng nó đã bị gãy trong lần chiến đấu với một con yêu thú có thực lực khủng khiếp. Chủ nhân cầm nửa đoạn kiếm còn lại, lắc đầu, vứt nó vào sơn cốc.
Hắn thấy được một thanh linh kiếm có tạo hình tao nhã, chủ nhân cầm nó chiến hết anh hùng trong thiên hạ. Trong lần quyết đấu với một Linh Kiếm Sư cường đại, nó bị linh kiếm của đối phương đánh nát. Chủ nhân lắc đầu, rồi vất bỏ nó.
Hắn thấy được một thanh linh kiếm vừa mới ra lò, bị mẻ một góc khi chém vào Thí Kiếm Thạch*, Chú Kiếm Sư lắc lắc đầu, tùy tay vứt bỏ.
Hắn thấy được...
Mỗi thanh tàn kiếm là một câu truyện, bọn chúng đang khóc để giãi bày sự không cam lòng của mình. Bọn chúng là kiếm, vốn cả đời phải đi theo chủ nhân chinh chiến bốn phương, nhưng cuối cùng lại bị chủ nhân vứt bỏ một cách vô tình, đơn giản là vì chúng thất bại một lần.
Kiếm vốn là sắt, vì được con người sử dụng mà thông linh, vì tâm mà động, vì máu mà sống, vì không có ý niệm mà chết...
Một giọng nói như có như không vang vọng trong đầu Mạc Vấn. Hắn khóc, nước mắt rơi xuống như mưa...
Trên đài cao, nghi thức chú linh vẫn đang tiếp tục, linh kiếm run lên kịch liệt. Linh hồn của Viêm Lang đã bị áp súc chỉ còn bằng một phần tư lúc trước, hơn nửa thân thể đã tiến vào trong linh kiếm.
Mạc Vấn nghe được một tiếng khóc non nớt, hắn ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy phía trên cự đỉnh, một sinh mệnh bé nhỏ yếu ớt đang liều mạng giãy dụa, nó đang bảo vệ ngôi nhà của mình. Nhưng nó lại quá yếu ớt, một con cự lang cường đại hơn nó vô số lần đang tham lam cắn nuốt sinh mệnh nhỏ bé gần như một trận gió cũng có thể dập tắt kia.
Sinh mệnh nhỏ bé này đã không cản nổi nữa, nhưng nó vẫn kiên cường, trong nội tâm của nó có một loại ngạo khí thà chết không hàng, bởi vì nó là kiếm linh, là linh hồn của kiếm. Kiếm là nhà, là thân thể, cũng là sinh mệnh của nó!
Nếu đã không có cách nào ngăn cản, vậy thì…cùng nhau hủy diệt đi! Sinh mệnh bé nhỏ kia lộ ra vẻ điên cuồng.
Rắc… rắc…! Một vết nứt xuất hiện trên thân kiếm.
Rắc! Rắc! Rắc! Càng lúc càng nhiều những vết nứt xuất hiện trên linh kiếm. Trên đài cao, không có một ai phát hiện ra điều này, chỉ có một đứa bé năm tuổi đang nấp sau một tảng đá ở phía xa là nhìn thấy. Hắn thấy nó đang khóc, nó đang tuyệt vọng, nó bất đắc dĩ...
"Không….! Dừng tay! Các người mau dừng tay!" Mạc Vấn vọt ra, thân thể nhỏ gầy của hắn dường như chẳng có chút bắt mắt, nhưng giọng nói lại như được quán chú một lực lượng thần bí, vang vọng trong cả sơn động, vang vọng trong lòng mỗi vị Linh Kiếm sư có mặt tại đây.
Mạc Vấn vừa khóc vừa hô, chạy về phía thạch đài, rừng tàn kiếm dưới chân rạch nát quần hắn, da tróc thịt bong, nhưng hắn lại không hề phát giác, trong đầu chỉ một ý niệm đó chính là cứu thanh linh kiếm này! Máu chảy xuống từ hai chân Mạc Vấn, thấm vào mặt đất, sau đó bị một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt đến trung tâm của Kiếm Trì.
Keng…keng…!
Kiếm trong Kiếm Trì bắt đầu rung động, chẳng qua sự rung động này rất nhỏ, giống như đang tiến hành một nghi thức nào đó, hoặc như là đang hưởng ứng thanh âm của đứa trẻ, thế nhưng tất cả mọi người đều đang bị nghi thức chú linh bên trên cự đỉnh hấp dẫn, nên chẳng có ai phát hiện ra điều đó.
Mạc Thiên biến sắc, quát nạt đám người đứng dưới cự đỉnh: "Ai để cho nó tiến vào? Mau dẫn nó ra ngoài!"
Hai gã Linh Kiếm sư xám mặt, hôm nay đúng là ngày đến phiên bọn họ đảm nhiệm việc trông coi cửa động, không nghĩ tới lại để cho thiếu trang chủ lẻn vào được. Họ cũng chẳng có thời gian suy đoán tại sao Thiếu trang chủ lại có thể thoát được sự thủ vệ nghiêm ngặt bên ngoài, đồng thời còn như cào cào bổ nhào lên Kiếm Trì. Tuy không rõ thiếu trang chủ phát điên vì cái gì, thế nhưng ở trong Kiếm Trì mà chạy loạn kiểu đó, vạn nhất trượt chân té vào một thanh tàn kiếm nào đó thì hắn toi mạng là cái chắc.
"Dừng tay! Các người mau dừng tay! Không được thương tổn nó, nó đang khóc!" Mạc Vấn không hề phát hiện ra vết thương trên chân mình, vừa khóc vừa hét lớn, hắn muốn ngăn cản bi kịch phát sinh.
Chỉ tiếc rằng hắn đã không thể thay đổi được gì, linh hồn của Viêm Lang gần như đã hoàn toàn tiến vào linh kiếm. Chút linh tính yếu ớt trong linh kiếm phát ra lần phản kích cuối cùng, đó chính là tự hủy diệt chính mình!
Rắc!
Một tiếng 'rắc' giòn tan vang lên, linh kiếm gãy thành hai đoạn, giống như hai mảnh sắt vụn rơi bịch xuống dưới.
"Lại thất bại!" Sắc mặt bốn người trông rất khó coi.
Mạc Thiên tức giận trừng mắt nhìn về phía Mạc Vấn, đương nhiên hắn quy kết thất bại của lần chú linh này hoàn toàn là do Mạc Vấn đột nhiên xông ra.
Mạc Vấn hôn mê bất tỉnh, tại thời điểm linh kiếm gãy lìa thì hắn đã hôn mê, giống như tất cả sức lực trong người đã cạn sạch, cũng giống như linh hồn hắn đã đứt đoạn theo thanh kiếm. Cũng may là hai tên Linh Kiếm sư kia kịp đỡ lấy hắn, không để hắn ngã vào Kiếm Trì cắm đầy những mũi kiếm sắc bén.
Leng keng... Leng keng...!
Trong Kiếm Trì, vạn kiếm rung động đã bắt đầu rõ rệt hơn. Bốn người Mạc Thiên đều biến sắc, bởi vì họ cảm thấy linh khí trong Kiếm Trì dao động vô cùng bất bình thường, tựa như chúng đang chậm rãi hội tụ. Nhất là cự đỉnh phía dưới bọn họ, một cỗ dao động kinh khủng từ yếu nhược dần dần trở nên mạnh mẽ, giống như một con hồng hoang cự thú đang chậm rãi thức tỉnh.
"Không được! Lập tức rời khỏi đây!" Mạc Thiên nhớ tới sự việc lúc Mạc Vấn sinh ra, hắn có một dự cảm không tốt.
"Mang Mạc Vấn đi! Lập tức mang nó đi, để nó rời xa khỏi Kiếm Trì!"
Hai tên Linh Kiếm Sư không dám chậm trễ, lập tức ôm lấy Mạc Vấn bay nhanh về phía cửa động. Lúc đến cửa, phát hiện thêm Mộ Thanh Thanh đang đứng lưỡng lự không biết làm gì thì cơ hồ hai người đều than vãn trong lòng. Một người đã là quá đủ rồi, không ngờ thiếu phu nhân tương lai cũng theo tới, lần này chờ chịu phạt đi.
Hai tên Linh Kiếm Sư mang theo Mạc Vấn và Mộ Thanh Thanh rời khỏi Kiếm Trì, sau khi ra ngoài sơn động cũng không dám dừng lại, nhanh chóng bay về phía sơn trang.
Quả nhiên, khi Mạc Vấn vừa rời khỏi thì Kiếm Trì cũng dần dần khôi phục ổn định, giống như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ nhưng lại không tìm được nơi để phát tiết, gây sức ép một chút rồi cuối cùng chẳng giải quyết được gì.
Sắc mặt Mạc Thiên có chút âm tình bất định, cuối cùng trầm giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, cấm thiếu trang chủ đến gần Kiếm Trì!"
-----------------------
*Hỏa hạt: Bọ cạp lửa.
*Thí Kiếm Thạch: đá thử kiếm
:yy67:
:oe75:
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Truyền Kiếm
Văn Mặc
Truyền Kiếm - Văn Mặc
https://isach.info/story.php?story=truyen_kiem__van_mac