M
ùa đông, rét cắt da cắt thịt, chó nằm cuộn tròn, cụp đuôi lại, run bần bật, nghĩ bụng: « Mong sao cho chóng đến hè. Khi ấy thì tốt, xấu, nhỏ, to, thế nào cũng phải làm bằng được lấy một cái ổ để sang đông mà nằm ».
Rồi hè đến. Nóng nực quá, chó nằm dài đuôi, duỗi bốn cẳng, thở phì phò. Nó nhìn đi nhìn lại rồi nói:
― Cần quái gì ổ cơ chứ! Cứ vẽ chuyện cho mệt. Sống thế này tốt chán rồi!