Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
T
ần Tiểu Ý tuy là phụ nữ, nhưng gặp được mỹ nữ, vẫn có xu hướng thưởng thức, Ngô Tĩnh quả thật là đại mỹ nhân, dáng người cao gầy đầy đặn, khí chất cao quý thanh lịch, không giống mấy đứa con gái thời thượng theo phong trào, một đám người da bọc xương, trông như suy dinh dưỡng, bàn tay teo tóp, Ngô Tĩnh trước mắt cô, đường cong lung linh, khiến người ta nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, đương nhiên, gương mặt Ngô Tĩnh không phải là đẹp nhất, Giản Tình bạn tốt của Tần Tiểu Ý, trông diễm lệ hơn Ngô Tĩnh một chút, nhưng Ngô Tĩnh lại cho người ta cái cảm giác, gọi là khí chất tao nhã, nhu tình như nước, làm cho người tự nhiên muốn thương tiếc.
Phải công nhận một điều, phụ nữ bên người đại thiếu, điều kiện khẳng định không tệ tí nào.
Nhìn Ngô Tình, rồi nhìn lại bản thân Tần Tiểu Ý cảm thấy, nếu Vu Hạo Viễn thật sự coi trọng mình, quả thực chính là mắt bị mù.
Tuy rằng thân phận của mình rất tế nhị, nhưng Tần Tiểu Ý tự có lập trường, cảm xúc cũng không biến chuyển mấy, chỉ là lúc nhìn thấy Ngô Tĩnh biểu hiện có chút kinh ngạc, sau đó liền trở lại sự bình tĩnh.
Nhưng đương nhiên có người không nghĩ như vậy, Ngô Tĩnh vừa nhìn thấy người bên cạnh Vu Hạo Đông là Tần Tiểu Ý, sắc mặt trở nên không tốt, thậm chí ánh mắt nhìn Tần Tiểu Ý, mơ hồ chứa đựng hận ý và sự chán ghét, quả nhiên, cho dù là mỹ nhân, cũng vẫn biết ghen tị.
Đối với thần sắc phẫn hận của Ngô Tĩnh, Tần Tiểu Ý tỏ vẻ đồng tình, rõ ràng người có phúc ở bên cạnh Vu Hạo Viễn nhiều năm qua, là Ngô Tĩnh, nhưng kết quả là vị đại thiếu gia kia lại mang danh phận trao cho người không có địa vị Tần Tiểu Ý, con vịt sắp nấu chín lại để xổng, bảo Ngô Tĩnh không bi phẫn sao được? Không lao đến cắn xé cô một phen, đã là khách khí rồi.
Nghĩ lại nhân phẩm của tên đại thiếu kia quả nhiên không tốt, hắn tùy ý sắp xếp mọi việc, lại khiến người phụ nữ rơi vào bi kịch, một người yêu hắn, lại không có được sự đảm bảo, người kia không yêu hắn, lại vì một tờ giấy chứng nhận mà mất đi tự do, nghĩ đi nghĩ lại, tên Vu Hạo Viễn này quả thật là không có cái gì tốt.
Trở lại hiện tại, không thể để không khí trầm xuống như vậy, tuy rằng Tần Tiểu Ý đồng cảm với Ngô Tĩnh, nhưng cảm thấy cô không có lỗi, càng không dè chừng sắc mặt đối phương, Ngô Tĩnh muốn oán thì đi mà oán Vu Hạo Viễn, không nên oán cô, phải biết, cô cũng là người bị hại đầu tiên.
Vu Hạo Đông mới chào hỏi Ngô Tĩnh một lúc, hai người phụ nữ đã sóng ngầm mãnh liệt, ánh mắt sắc bén như đao đấu nhau vài hiệp, chỉ là một bên là đóa hoa được nuông chiều ở trong chăn ấm đệm êm, bên còn lại là đóa hoa hồng đã dầm mưa dãi nắng thương trường bấy lâu, ai thắng ai thua, đã sớm định được.
Vu Hạo Đông cũng biết thân phận đặc thù của hai người, nếu mời các cô ngồi cùng bàn, sẽ rất dễ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vì vậy tròng mắt liền chuyển biến, tươi cười nói với Ngô Tĩnh: “Chị Tĩnh, chị đợi người hả, vậy bọn em không quấy rầy nữa, đồ ăn em đã gọi bên kia, giờ chỉ muốn chạy thật nhanh sang đó bổ sung năng lượng, nếu không sẽ đói đến hôn mê.”
Ngô Tĩnh đấu tranh trong im lặng với Tần Tiểu Ý thất bại, không cam lòng, miễn cưỡng hé hé khóe miệng, “Chị đang đợi anh của em, mọi người lâu rồi cũng không gặp nhau, cùng đến đây ngồi đi.”
Nghe thấy cô dùng cơm với Vu Hạo Viễn, Vu Hạo Đông lập tức rên ra tiếng, “Đừng a, ăn cơm với anh em, em nuốt được mới là lạ, thà đói chết còn hơn.”
Lúc Vu Hạo Đông nói câu này, Tần Tiểu Ý đứng đối diện hắn liều mạng nháy mắt, nhưng sự thật là, Vu Hạo Đông quá đắc ý, cô nháy mắt đến muốn chuột rút, đối phương lại không nhận ra gì hết.
“Ai chết đói?” Sau lưng Vu Hạo Đông, nhẹ nhàng truyền đến một thanh âm trầm thấp mát lạnh.
Vu Hạo Đông mạnh mẽ quay đầu lại, khóe miệng không tự nhiên co giật, miệng cứng ngắt tươi cười gọi anh, tiếng anh còn mang theo âm sắc run rẩy, khiến người bên cạnh nghe cũng xấu hổ.
Vu Hạo Đông tại sao lại sợ anh hắn như vậy, tuyệt đối là có lịch sử sâu xa.
Vu Hạo Đông nhỏ hơn anh trai hắn ba tuổi, lúc hắn còn đang chơi đùa vô tư, anh hắn đã vào năm nhất tiểu học, bạn học nhiều, mấy trò chơi cũng đa dạng, khi đó Vu Hạo Viễn vẫn chưa lãnh khốc như bây giờ, chơi với ai cũng rất tốt, còn Vu Hạo Đông nhỏ bé thì luôn thích lắc lắc lắc lắc theo sau mông anh hắn, đuổi kịp liền cười hì hì, theo không kịp thì khóc oa oa, một phen nước mũi một phen nước bọt, Vu Hạo Viễn lúc đó rất nghịch, bị đứa em trai bé tí này theo lâu cũng thấy phiền, đã muốn bỏ rơi hắn, không muốn hắn đi theo, vì thế, đe dọa, uy hiếp, nói em muốn thế này cách cách cách cách… Em còn muốn thế này cách cách cách cách…, nhưng Vu Hạo Viễn tuy rằng nghịch ngợm, đạo lý cơ bản nhất vẫn nắm được, Vu Hạo Đông là em trai, là người trong nhà, mình khi dễ ức hiếp thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không để người ngoài ức hiếp nó.
Nhưng cho dù anh hắn nhận thức được như vậy, Vu Hạo Đông vẫn chịu không ít sự ức hiếp, anh hắn bắt một đống sâu róm đặt lên người hắn, làm hắn run rẩy toàn thân, đau khổ không chịu được, anh hắn nói sẽ kể cho hắn mấy chuyện kinh khủng hồi trước, hắn sợ tới mức kêu cha gọi mẹ, anh hắn bắt giun – con vật hắn sợ nhất – tới hù, ném vào chân hắn, hắn sợ tới mức nước tiểu chảy quần dài…
Tóm lại, trải qua nhiều cuộc rèn luyện, Vu Hạo Viễn đã thành công loại bỏ bóng ma sợ hãi của Vu Hạo Đông, sau khi lớn lên, Vu Hạo Viễn rốt cuộc lại nhận thức được sai lầm trước kia của hắn, lúc hắn muốn bù đắp, đã quá muộn, tâm tư yếu ớt của Vu Hạo Đông, sớm đã tan nát, cho dù có lấy kim khâu lại, cũng sẽ không khép được.
Cho nên, Vu Hạo Đông sợ anh hắn như vậy, có thể hiểu được.
Theo Vu Hạo Viễn về nước tiếp quản sự nghiệp gia tộc, cơ hội để hai anh em gặp nhau, thật sự là ít càng thêm ít, Vu Hạo Đông quả thực liền trốn anh hắn như trốn thiên địch, nên cuộc gặp hôm nay, khiến hắn rất bất ngờ.
Vu Hạo Viễn mắt vừa nhấc, ánh mắt quét một vòng mọi người, lúc nhìn về phía Tần Tiểu Ý, mắt hắn híp lại, khiến người ta đoán không ra cảm xúc của hắn là gì, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói: “Đã gặp rồi, cùng ngồi đi.”
“Nhưng… Bọn em đã khen ngợi đồ ăn…” Vu Hạo Đông vẫn ra sức giãy dụa.
Vu Hạo Viễn nhìn hắn một cái, lúc mở miệng, giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Bỏ đi.”
Tần Tiểu Ý thấy hai anh em xung đột, cảm thấy buồn cười, rõ ràng hai kẻ giống nhau, ở chung, lại giống như kẻ thù, muốn giết anh giết chị luôn vậy.
Bốn người ngồi vào bàn Ngô Tĩnh đặt, lúc ngồi vào, cũng thật buồn cười, Vu Hạo Viễn ngồi vào chỗ của mình trước, Ngô Tĩnh liền tự nhiên ngồi sát bên hắn, Vu Hạo Đông tìm chỗ xa anh hắn nhất ngồi vào, Tần Tiểu Ý đã quen ngồi với Vu Hạo Đông, nên ngồi vào bên cạnh hắn, vì thế trên bàn tròn lớn, bốn người phân ra hai bên, tình hình không giống muốn cùng ăn bữa cơm, mà giống như là bàn đàm phán.
Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, đều là những món đắt tiền, Tần Tiểu Ý ăn cơm với khách không ít lần, sơn hào hải vị đã ăn nhiều, lúc này bốn người ăn cơm lại gọi một bàn đồ ăn lớn, cô vẫn cảm thấy lãng phí, nhưng dù sao cũng không phải cô trả tiền, đương nhiên sẽ không đau lòng cho người trả tiền, vì thế liền rộng mở dạ dày, còn nữa, trễ như vậy mới được ăn, cô đã rất đói.
Trong lúc ăn Vu Hạo Viễn có hỏi Vu Hạo Đông chuyện công tác, Vu Hạo Đông không mấy nhiệt tình, hỏi một câu đáp một câu, đến cả liếc mắt cũng lười, Ngô Tĩnh luôn cố gắng giảng hòa, lúc không khí trầm xuống, cô liền chủ động chuyển đề tài, để mọi người không quá căng thẳng, Tần Tiểu Ý giống như ngồi xem kịch, không phát biểu gì, vừa ăn vừa xem bọn họ diễn xướng.
Ngô Tĩnh không hổ là người phụ nữ ôn nhu hiền lành, một lúc gắp rau, một lúc múc canh, lúc khác lại bóc cua, cả người đều vây quanh Vu Hạo Viễn, bận đến bất diệc nhạc hồ (1), bản thân cũng ăn rất ít. Tần Tiểu Ý vừa ăn, vừa cảm khái: người phụ nữ như vậy, thật sự là đốt đèn lồng cũng tìm không ra nha! Vu Hạo Viễn thật TM hạnh phúc. Vừa nghĩ vậy, một ít thịt cua đã bóc vỏ hoàn hảo được đưa vào chén của cô, Tần Tiểu Ý khóe miệng co giật nhìn về phía Vu Hạo Đông, tươi cười cứng nhắc nói cảm ơn, đáp lại cô là nụ cười ái muội của Vu Hạo Đông, Tần Tiểu Ý trong lòng quýnh lên, thiếu chút nữa phun ra máu, cậu đúng là đầu heo mà, đùa giỡn lưu manh cũng phải tùy trường hợp chứ, không phải cậu sợ anh cậu sao, lại còn có tâm tư động dục, quả nhiên thiên lý bất dung!
(1) Bất diệc nhạc hồ: mải mê đến quên cả trời đất.
Vu Hạo Viễn buông đũa, cầm khăn lau bên cạnh xoa xoa tay, sau đó bình tĩnh nhìn hai người họ, “Hai người tình cảm tốt nhỉ.”
Tần Tiểu Ý động tác dừng một chút, miệng lập tức như khó nuốt, tuy rằng cô và Vu Hạo Viễn không có quan hệ gì, nhưng vẫn có danh có phận, đạo lý tị hiềm này cô vẫn biết, nên lúc Vu Hạo Viễn lên tiếng, cô cảm thấy có điểm không được tự nhiên.
Nhưng cô cảm thấy ngượng ngùng, không có nghĩa là người bên cạnh cô cũng cảm thấy như vậy, Vu Hạo Đông nghe Vu Hạo Viễn nói xong, lập tức như cái bao bị tác động, nổ tung.
“Tình cảm rất tốt, rõ ràng anh và chị Tĩnh cũng rất tốt, sao phải đi trêu Tiểu Ý, cô ấy bị anh bỏ ở nhà, còn giúp anh lo liệu công ty, mệt như vậy mà vẫn mất anh, anh còn muốn chỉnh cô ấy.”
“Hạo Đông, em bình tĩnh một chút.” Ngô Tĩnh nôn nóng ngắt lời Vu Hạo Đông, liều mạng nháy mắt với hắn.
Vu Hạo Viễn vung tay, ra hiệu người bên cạnh đừng xen vào, mày kiếm hơi nhăn lại, ánh mắt nhìn Vu Hạo Đông lạnh lại, “Nói tiếp.”
Vu Hạo Đông vừa rồi phản ứng rất hăng hái, bị Ngô Tĩnh ngắt một đoạn, khí thế đã muốn tiêu tan hết, bây giờ lại bị anh hắn trừng lạnh, bao nhiêu kiêu ngạo đều tan thành mây khói, hắn nhấp hé miệng, lời nói đã không còn khí thế như vừa rồi, “Anh không thể như vậy đối với các cô ấy, chị Tĩnh theo anh nhiều năm như vậy, không thể bạc đãi chị ấy.”
“Không phải vậy.” Ngô Tĩnh nhẹ giọng: “Hạo Viễn đối với chị rất tốt.”
“Dù sao đi nữa, anh ấy đã cưới người khác!” Lời nói không mang theo tí suy nghĩ nào bật ra, hai người nữ sắc mặt lập tức trắng bệch, Vu Hạo Đông cũng biết đã lỡ lời, liền ngây ngốc, không hề mở miệng, không khí trên bàn, dường như ngưng đọng trong chớp mắt, ai nấy hít thở đều cẩn thận.
“Nói xong?” Qua hồi lâu, Vu Hạo Viễn rốt cuộc chậm rãi mở miệng, “Anh làm gì không đến lượt cậu nghi ngờ, nhưng cậu nhớ kỹ, Tần Tiểu Ý là chị dâu cậu, cho dù cậu có ý gì, cũng không cho phép cậu vượt qua giới hạn.”
Có một số người trời sinh chính là vương giả, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, đều khiến người ta tự nhiên nghe theo, tự nhiên chạy theo, Vu Hạo Viễn chính là người như vậy, giọng điệu hắn chỉ dao động trong một câu nói, lại khiến tất cả đều phải im lặng, thậm chí cảm thấy, cho dù Vu Hạo Viễn nói gì, làm gì, cũng đều là chân lý.
Từ thủy tới chung, Tần Tiểu Ý chưa nói câu nào, cô chính là yên lặng ngồi nghe, biến mình trở thành người ngoài cuộc, trong mắt cô, bữa ăn này, không khác gì truyện cười.
Lúc ra về, không ngờ Tần Tiểu Ý bị Vu Hạo Viễn gọi lại, Vu Hạo Đông ngầm trừng mắt liếc hắn một cái, nhận chìa khóa xe Tần Tiểu Ý đưa, còn Ngô Tĩnh đã bị Vu Hạo Viễn ra hiệu đi về.
“Chuyện lúc nãy, đừng để trong lòng, công ty đó không trong sạch.” Vu Hạo Viễn nhìn cô, nhẹ giọng nói.
Tần Tiểu Ý mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hắn, là ảo giác sao? Trong nháy mắt dường như cô nhìn thấy ánh mắt hắn xẹt qua một tia ôn nhu, ôn nhu? Loại ôn nhu này nọ, người đàn ông trước mặt cô có sao? Mà có cũng là để cho Ngô Tĩnh mới đúng, hẳn là ảo giác rồi.
Chẳng qua hắn nói chuyện này với cô, cũng là giải thích cho cô hiểu, vì công ty đó không trong sạch, cho nên hắn mới để cô rời khỏi, đừng trộn lẫn trong đám tanh hôi đó, nghĩ như vậy, Tần Tiểu Ý liền thông suốt.
Ngẩng đầu cười nhợt nhạt với hắn, “Tôi không sao.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu
Tuyết Mặc
Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu - Tuyết Mặc
https://isach.info/story.php?story=truoc_cung_giuong_sau_noi_yeu__tuyet_mac