Chương 4
- Ý Kỳ! mấy hôm nay em có gặp Vũ Bằng không?
- Ơ! Sao lại hỏi em? Bạn của anh mà.
Ý Kỳ ranh mãnh trả lời. Gia Phong gật đầu, anh kéo nhẹ cô về phía mình rồi hôn nhẹ lên mái tóc óng mượt đang buông lơi trên bờ vai nhỏ.
- Thì bạn anh cũng là bạn anh vậy. Chẳng phải ba chúng ta đã chơi chung với nhau mấy năm trời rồi sao?
Nàng chun mũi:
- Cứ coi là như vậy. Nhưng mà sao anh Phong lại hỏi em như vậy chứ?
- Vì….. anh thấy Vũ Bằng nó dạo này làm sao đó… cứ tránh mặt, không đi chung ba đứa như hồi trước.
- Có người bạn tế nhị, lịch sự như vậy mà anh Phong không biết hay sao?
Nghe Ý Kỳ tỉnh bơ nói, Gia Phong cũng thoạt tin. Quả là từ ngày nghe Gia Phong công khia bày tỏ tình cảm với Ý Kỳ thì Vũ Bằng đã thay đổi trông thấy. Nhưng mà…. Không lẽ…….
Ý Kỳ nhìn Gia Phong tư lự, cô giận dỗi:
- Không đi xem ca nhạc hả? Vậy thì mình về vậy.
Nàng dợm đứng lên, Gia Phong từ tốn nói:
- Bày trò gì đây nữa hả cô bé? Sao thích bắt bí anh qúa vậy?
- Ai biểu anh… anh…
- Anh thế nào? Anh yêu em chứ gì? Phải anh rất yêu em Ý Kỳ Ạ. Vì vậy anh không biết mình có thể chờ đọi nổi em học xong bốn năm Đại Học không? Trong khi bây giờ em chỉ mới bước vào năm thứ nhất. Ôi thời gian! Anh phải làm sao đây hả Kỳ?
- Thì chờ đọi đến khi em ra trường có công việc ổn định sẽ tổ chức cưới.
- Lâu quá làm sao chịu nổi hả em?
- Xì, Anh Phong làm như tụi mình mới quen vậy. Ba chúng ta quen nhau khi em còn ngồi ở ghế nhà trường lận mà.
Gia Phong âu yếm nhìn cô:
- Nhưng bây giờ mới chính thật là tìn h yêu. Anh không chịu nỗi khi em cứ " sôlô " trên giảng đường. Ai dám nói em không có cái đuôi hoặc cây si bên đường hả?
- Yêu nhau phải biết chờ đợi, biết tin nhau. Anh không tin tưỡng ở tình yêu của em, anh làm em thất vọng đó nghe Phong.
Gia Phong cười cầu hoà:
- Không phải là không tin. Nhưng tại em đẹp, em dễ thương quá, anh lo…
Thế là những âu lo chỉ là thông qua để nhường lại cho men tình yêu say đắm. Ý Kỳ vô tư không nghĩ rằng có một vạch chắn đang vẽ ra giữa hai người đàn ông khi cạnh họ là một cô gái.
Nét mặt Vũ Bằng cau lại và những câu trả lời cũng thật gây gắt:
- Cậu nhất định không nhận việc ở công ty bác mình à?
- Không Bằng ạ. Mình cảm thấy công việc đó không thích hợp.
- Cậu làm mình bẻ mặt quá. Đã lở giới thiệu, lỡ hứa, lỡ nói rồi, giờ cậu bảo mình làm sao đây? Chưa gì mà cậu đã muốn xé lẻ rồi.
Vỗ mạnh lên vai Vũ Bằng, Gia Phong thân thiện:
- Cái gì mà xé chứ ông bạn? Tớ vẩn y nguyên đây này.
Vũ Bằng cười khẩy:
- Chớ không phải hai người đã có ý định rồi sao? Gia Phong à, đừng cho là mình không biết gì nhé. Cậu và cô ấy định cưới thật ư?
- Thật giả là như thế nào hả ông bạn? Ừ mình và Ý Kỳ yêu nhau và dự định tiến tới hôn nhân đó. Mà việc này, cậu đã biết, đã hiểu từ lâu rồi, vì sao hôm nay lại cắt cớ tớ chứ?
Nheo nheo mắt với thái độ ngạo mạn, Vũ Bằng xấc xược hỏi:
- Cậu tưởng rằng mình xứng đáng với Ý Kỳ lắm ư? Cái thân ăn nhờ ở đậu của cậu nếu không có ba mẹ mình, giờ này chưa chắc…
Gia Phong ngẩn người:
- Những gì thuộc về quá khứ cậu đừng nên nói chứ. Chẳng phải cha mẹ cậu từng bảo Gia Phong này chính là ân nhân sao? Cha mẹ cậu nuôi tôi cũng hợp lý thôi, vì bầu sữa của mẹ tôi đã từng nuôi vú cho cậu từ tấm bé. Tại sao chúng ta không giữ tình cảm như bao năm trời nay hả Bằng? Cớ chi phải nói nặng nhẹ với nhau.
Vũ Bằng nắm tay thật chặt, quai hàm bạnh ra. Thật là mày không biết vì sao, hả Phong? Mày là thằng khờ, thằng ngốc đến thế sao? Mày không nhận ra rằng tao yêu Ý Kỳ tha thiết sao?
Vb tự nhủ, nhưng vẫn không biết làm thế nào. Tự cho mình là chính nhân quân tử nên Vũ Bằng không muốn giành giựt tranh hơn. Quả tình chỉ tại anh quá ngu ngơ khi đem Ý Kỳ vào giữa. Có lẽ khi ấy, thân thể Ý Kỳ chưa phát triển, trong mắt Vũ Bằng cô chỉ là bé con loắt choắt. Để bây giờ phát hiện ra Ý Kỳ là một trái táo thơm ngon thì tiếc thay, anh lại là người không được cắn vào quả táo đó.
Nhất định anh sẽ giành lại Ý Ký bằng sự thất bại của Gia Phong.
Thái dương giật giật, Vũ Bằng chìm vào những suy tính riêng.
Ý Kỳ trang điểm thật đẹp và khá công phu so với những lần đi chơi với Gia Phong. Bởi vì hôm nay họ sẽ xuất hiệ, trong buổi khánh thành nhà hàng mới mà ba mẹ nàng cũng có một phần đầu tư. Và với một lẽ nữa là Ý Kỳ muốn giới thiệu ý trung nhân, vì vậy nên cô có vẻ sốt ruột là liếc nhìn đồng hồ mãi.
Đậy nắp đàng dương cầm lại, Tâm Kỳ nhìn Ý Kỳ xuýt xoa:
- Hôm nay Ý Kỳ đẹp lạ lùng. Điệu này chắc quan khách cũng phải ngẩn ngơ nói gì đến anh Phong.
Xoay lưng lại cho chị thắt giùm chiếc nơ, Ý Kỳ cười sung sướng:
- Vậy sao? Tâm Kỳ biết vì sao không? Tại không có Tâm Kỳ đó. Nếu vì có Tâm Kỳ là Ý Kỳ chìm lỉm ngay.
Chớp đôi mắt u buồn, giọng Tâm Kỳ than oán:
- Đừng có mà an ủi tâm Kỳ nhỏ ạ. Tâm Kỳ biết số phận của mình mà.
Ý Kỳ yên lặng, cô chẳng biết mình nói gì, an ủi gì đây khi số phận không may đã đặt lên Tâm Kỳ rồi. Là hai chị em song sinh, Ý Kỳ chỉ ra đời sau Tâm Kỳ một vài phút thôi. Nhưng định mệnh lại phủ lên mình chị ấy. Ngay từ bé, Tâm Kỳ đã bịnh hoạn èo uột, nhất là lại mang chứng bệnh tim bẩm sinh. Tâm Kỳ thường hay có những cơn ngất, choáng mà tưỡng rằng đã lìa đời rồi. Tâm Kỳ và Ý Kỳ quả như hai giọt nước và rất đẹp. Nhưng Tâm Kỳ chỉ vì mặc cảm bịnh tật nên luôn sống khép mình. Chỉ mới học hết lớp chín là Tâm Kỳ phải bỏ học. Niềm vui và người bạn duy nhất của Tâm Kỳ bây giờ là chiếc đàn dương cầm mà thôi.
Tâm Kỳ phá tan sự yên lặng, nàng nhoẻn cười:
- Chúc nhỏ đi vui vẻ! Tâm Kỳ lên phòng đây.
Chiếc đầm hoa màu xanh xoay một vòng, vóc dáng Tâm Kỳ cũng khá lý tưỡng. Số đo ba vòng cũng khá cân đối, chỉ có điều một chân trái của Tâm Kỳ có hơi bị teo cơ sau một lần trở bịnh nặng. Ý Kỳ chợt kéo tay chị lại, cô dùng thỏi son tô nhẹ lên môi Tâm Kỳ:
- Phải công nhận là hai chị em mình đều đẹp đó Tâm Kỳ. Tại Tâm Kỳ cứ tự ti mặc cảm. Mai mốt Ý Kỳ sẽ bắt Tâm Kỳ bỏ chiếc vỏ sò này đẻ chui ra mới được.
- Tại chiếc áo của Ý Kỳ nên Tâm Kỳ mới đẹp giống Ý Kỳ đó.
Tâm Kỳ cũng đùa lại. Rồi chợt hỏi khi thấy sự lo lắng trên mắt của cô em song sinh:
- Anh Gia Phong sao giờ này vẩn chưa tới vậy nhỏ? Liệu có trể không?Không khéo khách đã đến, ba mẹ sẽ phiền đó.
- Ừ chẳng biết sao hôm nay anh ta lại xài giờ dây thun thế này. Bực thật!
Thời gian càng chậm chỉ càng tăng sự sốt ruột của hai người. Tâm Kỳ cũng không trở lên phòng riêng, cô ngồi xuống sa lông, vừa lúc hồi chuông cổng reo vang. Ý Kỳ mắt sáng lên, nên không nghe được tiếng thở nhẹ và đôi mắt u buồn của người chị gái.
Người giúp việc nhanh chân mở cổng. Người đầu tiên chững lại chính là Ý Kỳ, cô lắp bắp:
- Vũ… Anh Vũ Bằng! anh đi đâu vậy?
- Ủa Ý Kỳ! Em chưa đi à? Sao em bảo là đi dự tiệc?
Ý Kỳ gật nhẹ:
- Vâng. Nhưng không biết sao Gia Phong giờ này chưa thấy đến đón em?
Vũ Bằng tỉnh bơ:
- Lạ nghe! Gia Phong đi lâu rồi mà.
- Sao anh Bằng biết?
- Thì lúc sớm anh có gặp nó ngồi với một... Mà không, ở gần ngày khách sạn, nó bảo sẽ đi đến em ngay mà. Vậy là nó đi đâu cà? Hay vẫn còn ở đó? Hay để... anh đi đón nó lại cho em nha Kỳ?
Ý Kỳ tái mặt, cô cảm thấy cơn giận bừng lên:
- Không cần đâu Vũ Bằng, em tự đi được rồi.
- Giận hả cô bé? Nên nhớ anh là Vũ Bằng chứ không phải Gia Phong ở đây cho em nhõng nhẽo nhé. Thôi được rồi, anh sẽ đưa em đến đó, rồi trở về kiếm thằng quỷ nhỏ này sau.
Quay sang Tâm Kỳ, anh chàng vờ tỉnh:
- Hay Tâm Kỳ đi chung luôn nhé. Sợ Tâm Kỳ ở nhà một mình buồn, nên anh định đến rủ Tâm Kỳ đi xem hòa nhạc.
Thái độ cởi mở, thân tình và rất tự nhiên của Vũ Bằng đã chẳng nói lên một điều gì cả. Mà xưa nay, đối với hai chị em Tâm Kỳ - Ý Kỳ, Vũ Bằng lúc nào cũng tỏ ra chu toàn, lo lắng.
Tâm Kỳ rụt vai:
- Ôi! Tâm Kỳ chẳng đi đâu, anh Vũ Bằng cứ đưa nhỏ Ý Kỳ đi đi. Tâm Kỳ hồi nào giờ quen rồi, không thích hợp chỗ đông người đâu.
Vũ Bằng cười mỉm:
- Cũng được. Để anh đưa Ý Kỳ đi đến đó rồi về ngay, bởi vì chỗ đó hôm nay cũng không có anh.
Ý Kỳ bỗng quyết định:
- Vũ Bằng! Anh đi với em.
Chiếc Mercedes đã ra khỏi nhà từ khi nào, mà Tâm Kỳ vẫn ngồi bên chiếc dương cầm với những âm thanh uyển chuyển.
Gia Phong không biết mình thoát ra khỏi nhà hàng đó bằng cách nào. Anh vô cùng tức giận. Hải đã lôi anh vào bẫy của mấy con "yêu tinh nhền nhện" này, khiến anh cứ bị vây chặt mà không sao rứt ra được, dù lý trí vẫn nhắc nhở anh cái hẹn với Ý Kỳ. Mà chẳng phải anh đã chải chuốt, đã chuẩn bị cũng vì đã hẹn với nàng đó sao? Vậy mà trên đường đi tình cờ gặp Hải, nó cứ lôi kéo anh cho bằng được vào đây. Còn Vũ Bằng nữa, bỏ mặc chàng ở đấy với Hải, nó lặn mất tiêu. Phải có nó thế chân thì chắc anh không phải trễ hẹn với Ý Kỳ rồi. Nhưng chẳng hiểu thứ rượu quái quỷ gì mà làm đầu óc anh nhức buốt thế kia. Trí óc cứ lâng lâng, cứ mơ hồ mãi. Nhưng anh cũng phải phục mình vì đã đến được nhà Ý Kỳ. Hay ai đó đã đưa mình đến? Gia Phong mù tịt, vừa đau đầu, vừa chóng, vừa lâng lâng một cái gì khó tả. Cổng mở là Gia Phong bổ nhào vào phòng khách ngay, và anh nhận ra mái tóc buông lơi của người yêu trên đôi bờ vai nhỏ, chiếc áo đầm hoa màu xanh dây chéo mà hôm đó may xong về, Ý Kỳ cứ chê mãi đây này.
Hình như có một cái gì đó lập lờ và chao đảo. Anh bước tới, dang tay ôm choàng từ sau lưng cô gái. Hơi rượu phả ra, Tâm Kỳ cố chống lại nụ hôn cuồng nhiệt của Gia Phong, nhưng tiếng kêu của cô không sao thốt được. Những nụ hôn cứ khóa chặt môi cô... Và từ trong sâu thẳm của lòng, tình cảnh đã lấn lý trí. Tâm Kỳ không cưỡng lại vòng tay ấm áp, bờ môi đam mê và vùng ngực nóng bỏng kia... Những lời yêu thương vẫn réo rắt:
- Ý Kỳ! Anh yêu em vô cùng. Đừng giận anh nhé. Mai mốt, anh sẽ không thất hứa để em buồn.
- Kỳ à! Hãy nói là em cũng yêu anh đi. Mình sẽ cưới nhau sớm nghe em. Anh thèm có những đứa con giống anh, giống em.
"Anh ấy nói lung tung gì thế?" Tâm Kỳ nhủ thầm và cô đang hoang mang. Từng lời của Gia Phong cứ vuốt ve da thịt cô, và đôi mắt ngây dại của Gia Phong cứ dán chằm chằm vào thân thể nàng. Anh nói gấp gáp:
- Kỳ ơi! Anh không thể nào chịu nổi. Hãy cho anh một đứa con nghe em.
Tâm Kỳ sững sờ, cô trố mắt ngạc nhiên và cũng là lúc cửa phòng xịch mở trong cái nhìn giận dữ, căm tức lẫn đau khổ của Ý Kỳ. Tâm Kỳ chết trân. Cô biết mình không có gì để nói, để biện minh, khi sự việc sờ sờ ra đó. Cô đang trong vòng tay ấm nồng và lời lẽ thiết tha âu yếm của Gia Phong.
Tâm Kỳ tái xanh mặt mày, cô nghĩ rằng mặt mình giờ có cắt cũng không còn giọt máu, giọng cô run và đứt quãng:
- Không... không phải vậy dâu, Ý Kỳ à. Chỉ vì anh Phong say...
- Mượn rượu để tỏ tình ư? Hèn quá!
Ý Kỳ hét toáng lên và xô mạnh khiến Tâm Kỳ lảo đảo. Vũ Bằng nhanh nhẹn chụp vội nên Tâm Kỳ không kịp ngã, rồi anh cố tình trêu tức Ý Kỳ:
- Chuyện đâu còn có đó, bình tĩnh đi em. Chắc tại say quá nên Gia Phong nó không tự chủ được. Còn mày nữa Phong. Uốgn chi đến nỗi say khướt để mất cả lý trí thế này? Chà! Điệu này đã gặp cái gì hưng phấn lắm đây.
Hình như sự Ồn ào xung quanh đã đánh thức Gia Phong. Anh bàng hoàng khi nhận ra Ý Kỳ trong bộ áo dạ hội màu đen lấp lánh những cánh sao rơi... Thì ra anh đã nhầm lẫn, một sự nhầm lẫn vô cùng tai hại. Nhưng sao lại trùng hợp thế này? Xưa nay, anh vẫn phân biệt được giữa Tâm Kỳ và Ý Kỳ mà. Dù giống nhau như khuôn đúc, nhưng lúm đồng tiền của Ý Kỳ nhỏ hơn và không sâu hơn Tâm Kỳ, vậy mà hôm nay vì sao vậy chứ? Cũng tại Tâm Kỳ mặc chiếc áo của Ý Kỳ nữa cơ. Tại sao? Tại sao? Gia Phong bàng hoàng, anh ôm đầu và vỗ mạnh vào đầu mình như để trấn tĩnh, để xua đi ảo giác. Phòng khách giờ này như chiến trận, tiếng khóc nỉ non của Tâm Kỳ như tưới thêm cơn giận dữ cho Ý Kỳ mà thôi. Cô hét toáng lên chưa hả giận, cô vứt luôn cả những vật xung quanh. Đôi mắt long lên vừa tức giận vừa đau khổ, cô tuôn ra những tràng dài mắng chửi Gia Phong và Tâm Kỳ:
- Gia Phong! Anh hèn lắm. Tại sao anh lại đùa cợt với tình yêu của tôi? Nói yêu đương với tôi, giờ tỏ tình với cả Tâm Kỳ nữa. Rốt cuộc anh định bày trò gì? Bắt cá hai tay hả?
Tâm Kỳ sụp xuống, kéo bàn tay em gái van lơn:
- Ý Kỳ à! Do hiểu lầm thôi... do Gia Phong quá say nên nhận lầm. Anh Phong không có tình ý gì với Tâm Kỳ đâu. Ý Kỳ! Hãy tha lỗi cho chị, mọi chuyện không phải vậy mà. Nhỏ hãy tin chị, tin anh Phong.
- Tâm Kỳ im đi! Hừ! Chị em... Chị mà tranh giành tình yêu của em... cao cả nhỉ! Còn Gia Phong, tôi chẳng muốn nghe điều gì nữa cả. Nếu lúc nãy chúng tôi không về sớm thì sẽ còn phải chứng kiến những màn ly kỳ, hấp dẫn nữa kìa.
- Ý Kỳ! Trời ơi...
Tâm Kỳ kêu lên trong tuyệt vọng và đau khổ. Rồi chị chạy ngay lên phòng mình với suối lệ tuôn trào.
Còn lại ba người. Vũ Bằng đến bên Ý Kỳ, vờ an ủi:
- Bỏ qua đi em. Tại Gia Phong nó quá say, nên nhầm lẫn ấy mà.
Rồi quay sang Gia Phong, anh nói:
- Còn cậu nữa. Không quen uống rượu mà bày đặt uống lắm thế. Đã vậy không về nghỉ ngơi có phải hơn không. Cũng may là không có chuyện gì xảy ra, lỡ có tai nạn...
Vũ Bằng nói mà hắn cũng chẳng có cần để ý xem Gia Phong và Ý Kỳ có nghe lời hắn nói hay không. Bởi vì điều đó đối với Vũ Bằng chẳng cần thiết. Mục đích của Vũ Bằng đã đạt đúng là chỉ cần một mũi tên đã bắn trúng hai con nhạn. Trên môi Vũ Bằng đang điểm một nụ cười thâm độc.
- Ý Kỳ à! Em hãy nghe anh.
- Tôi không nghe. Im đi, biến đi! Tôi không muốn nhìn bô mặt hai lòng của anh.
Ý Kỳ bịt chặt tai lại.
- Phong này! Cậu nên về đi chờ Ý Kỳ bình tĩnh lại. Bây giờ cô bé đang xúc động, để tớ lựa lời an ủi cho.
Vũ Bằng tỏ ra thông cảm, vỗ mạnh lên vai bạn với những lời lẽ chân tình. Gia Phong tin ngay.
- Có lẽ như vậy. Vũ Bằng! Cậu hãy giúp mình. Đúng là mình bậy và say quá. Chỉ tại thằng Hải chết tiệt kia cho mình uống thứ rượu gì mà giờ đầu mình còn nhức buốt. Ý Kỳ à! Anh sẽ giải thích và chứng minh cho em biết tình cảm của anh, giờ thì em...
- Đủ rồi Gia Phong. Anh hãy biến ngay và từ giờ đừng gặp tôi nữa. Ý Kỳ thề sẽ không bao giờ gặp mặt con người đốn mạt hai lòng như anh. Tôi đã chẳng còn ngu khờ để tin, để nghe những lời phỉnh ngọt của anh đâu. Hết, hết rồi.
Gia Phong đành bất lực trước cơn giận dữ đang như thác lũ tràn về của người yêu. Anh thiểu não rời khỏi ngôi biệt thự với mảnh tim tan nát.
Tình Yêu Màu Hồng Tình Yêu Màu Hồng - Thảo Nhi Tình Yêu Màu Hồng