Tình Sâu Nặng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 4
àn Dương nắm tay Kim Anh. Kim Anh ngẩng mặt nhìn anh. Hàn Dương nói:
– Hôm nay, em đến chào ba, mẹ anh nhé!
Kim Anh mặt thoáng vẻ lo âu:
– Ba mẹ anh có khó lắm không?
Hàn Dương nghiêm giọng:
– Rất khó!
Kim Anh lo lắng cô ngập ngừng:
– Thế thì em chẳng đi đâu!
Hàn Dương qoàng tay quavai Kim Anh, kéo cô vào lòng sát bên anh. Anh cười:
Ba mẹ khó nhưng con trai cưng của ba mẹ bằng lòng ai thì lòng ông bà cũng phải chị, Kim Anh dí tay lên trán Hàn Dương:
– Ghê thật! Em sẽ mách ba mẹ cho mà xem!
Hàn Dương hôn nhẹ lên trán Kim Anh:
– Chưa chi đã gọi ba mẹ nghe ngọt ngào quá!
– Kim Anh đỏ mặt thẹn thùng!
– Anh lại, trêu em hả!
Hàn Dương nghiêng đầu sát vào mặt Kim Anh:
– Em thẹn trông đáng yêu lắm!
Kim Anh dúi mặt vào ngực Hàn Dương. Hàn Dương siết nhẹ cô vào vòng tay của anh. Anh thì thầm:
– Chúng mình đi em nhé!
Kim Anh ngẩng đầu nhìn Hàn Dương:
– Em sợ! Em hồi hộp lắm!
– Anh sẽ truyền sức mạnh cho em!
– Bằng cách nào!
– Em nhắm mắt lại đi!
Kim Anh ngoan ngoãn nghe lời. Hàn Dương đặt thật nhanh môi anh lên môi Kim Anh. Kim Anh mở bừng mắt. Cô cố né tránh, nhưng đôi môi của Hàn Dương có sức cuốn hút lạ kì. Cô đã mềm nhũn trong vòng tay rắn chắc của anh.
Cả hai đều thấy ngất ngày trước nụ hôn tình yêu. Hai môi quyện lấy nhau chẳng muốn lời.
Hàn Dương vẫn ôm ghì lấy cô và giọng thì thân ngọt ngào:
– Em thấy ấm áp chưa!
– Kim Anh chớp mi, thắc mắc!
– Anh này, tại sao cứ yêu nhau thì lại phải hôn nhau.
Hàn Dương mỉm cười:
– Những nụ hôn đó là biểu hiện sự yêu thương, tin tưởng lẫn nhau.
Kim Anh cắc cớ:
– Không hôn với nhau cũng có thể yêu nhau vậy?
– Ừ, nhưng hai người yêu nhau thì hôn nhau có gì lạ đâu. Ngốc ơi, đừng nói chuyện vớ vẩn nữa. Em sửa soạn đi!
– Bảo người ra sửa soạn mà vẫn ôm ghì lấy người ta!
Hàn Dương cười hôn nhẹ lên môi hồng:
– Đi! Đi!
Kim Anh ngồi vào bàn trang điểm. Hàn Dương đứng bên cạnh. Kim Anh trang điểm nhẹ nhưng trong cô rất xinh. Hàn Dương bảo:
– Em xinh lắm! Ba mẹ mà thấy sẽ bằng lòng ngay!
– Kim Anh, nghiêng đầu duyên dáng!
– Anh chọn áo giúp em đi!
Hai người đứng trước tủ quần áo. Chọn mãi.
Cuối cùng Hàn Dương chọn chiếc đầm màu thạch bích. Kim Anh mặc áo trông cô càng đáng yêu hơn. Hàn Dương nhìn không chớp mắt. Kim Anh bá tay lên cổ anh:
– Chúng mình đi!
Hàn Dương sung sướng khẽ gật đầu.
Rời khỏi nhà, Kim Anh vén áo ngồi lên xe Hàn Dương. Hàn Dương tình tứ:
– Anh cho xe chạy nhé!
Kim Anh tựa đầu vào lưng anh:
– Anh cho xe chạy đi!
Kim Anh hỏi Hàn Dương:
– Anh Dương này! Bố mẹ thích thứ gì?
Hàn Dương:
– Con dâu của bố mẹ tặng thứ gì. Ông bà đều thích cả.
Kim Anh "xí" một tiếng thật dài và nói:
– Khéo nịnh lắm!
Hàn Dương nờ nụ cười rạng rỡ:
– Vợ mình không nịnh thì nịnh ai bây giờ!
KimAnh áp má vào lưng anh mĩm cười. Lòng rạt rào niềm vui.
Kim Anh thở phào nhẹ nhõm. Hàn Dương âu yếm:
– Em còn run không?
Kim Anh đặt tay lên ngực. Cô cười nũng:
– Vẫn còn run!
Hàn Dương nghiêng đầu:
– Bố mẹ rất thích em?
– Nhưng em sợ lắm!
– Bình thường hung dữ lắm! Em mà sợ ai!
Kim Anh đánh thình thịch vào lưng Hàn Dương. Hàn Dương la í ơi.
– Em muốn giết anh sao?
– Anh đáng ghét, cho anh chết luôn.
Kim Anh vẫn đánh vào lưng Hàn Dương.
Mặc cho anh rên rỉ. Hàn Dương bất thần quay nhanh lại ôm chặt lấy cô và đặt lên môi cô một nụ hôn. Kim Anh cũng chẳng vừa, cô né tránh và hất mạnh Hàn Dương. Hàn Dương mất thăng bằng, nên té xuống ghé và đánh rơi chiếc ly xuống.
Tiếng bà Thùy từ trong nhà vang lên:
– Dương, con làm gì mà bể đổ thế! Kim Anh tái mặt. Hàn Dương mặt nhăn nhó, nhưng anh cố nén và nói:
– Con lỡ tay đánh rơi chiếc ly.
Kim Anh hết hoảng, cô khom người xuống nhặt vội những mãnh vỡ. Một mãnh ly cắt lấy tay cô. Kim Anh cầm lấy vết thương. Cô rưng rưng giọng:
– Anh, em bị đứt tay!
Hàn Dương bật dậy, quên hết cả đau. Anh cuống quýt cầm lấy tay cô:
– Em có đau không?
Nước mắt lưng tròng. Cô gật đầu:
– Đau!
Hàn Dương xua tay:
– Đừng đừng! Em đứngkhóc, em đừng khóc, anh đau lòng lắm.
Bà Thùy lên tiếng:
– Kim Anh đứt tay. Con phải lấy bông băng mà băng lại.
Hàn Dương gãi đầu:
– Ồ! Vậy mà con cũng quên mất.
Bà Thùy cầm cuộn băng bông đưa cho Hàn Dương. Bà nhìn Kim Anh:
– Con đau lắm phải không?
Kim Anh gật đầu:
– Dạ! Đau!
– Không sao đâu! Hàn Dựơng sẽ băng lại cho con!
Hàn Dương băng lại vết đứt. Bà Thùy kéo tay Kim Anh:
– Con ngồi xuống đây! Chị, con lên dọn các miễn ly giúp bà!
Bà Thùy vuốt vai Kim Anh. Hàn Dương xuýt:
– Em hết đau chưa?
Kim Anh gật đầu và nở nụ cười. Bà Thùy bảo Hàn Dương:
– Lần đầu tiên, mẹ thấy con quýnh quáng như thế:
Hàn Dương chấp tay:
– Con sợ nước mắt của cô ấy lắm!
Kim Anh mỉm cười:
Như thế, thì sau này em sẽ khóc để dọa. Bà Thùy cười hiền lành:
– To xác như thế mà như con nít. Khi vợ như thế mà chỉ biết cuống lên!
Kim Anh đỏ mặt, Hàn Dương mỉm cười. Bà Thùy xoa nhẹ má kim Anh:
– Con có bằng lòng làm dâu của hác không?
Kim Anh má ửng hồng. Cô tựa đầu vào vai Bà Thùy. Bà Thùy mỉm cười.
Hàn Dương ngắm họ mà tràn đầy hạnh phúc.
Thủy Trúc vừa bước vào văn phòng, đã nghe mọi người xôn xao bàn tán.
Thủy Trúc ngạc nhiên. ánh Thu kéo tay cô:
Giám đốc mới điều về, nghe nói anh ta du học từ nước ngoài, mà lại còn điển trai nữa.
Thủy Trúc hững hờ:
– Thế sao?
Cô ngồi xuống bàn làm việc. ánh Thu cũng ngồi xuống:
– Cô không quan tâm à!
– Thủy Trúc cười!
– Thì giám đốc nào, chúng mình cũng phải làm việc chứ có ngồi không được đâu?
Ánh Thu cười lúng liếng:
– Nhưng ông ta trẻ thì làm việc thích hơn.
Thủy Trúc mỉm cười:
– Vâng! Vậy thì phải làm việc tích cực.
Ánh Thu nghiêng đầu.
– Vâng! Phải tích cực để có thể lọt vào mắt của giám đốc.
Thủy Trúc cúi xuống bàn làm việc. Ánh Thu đập nhẹ tay xuống bàn:
– Thủy Trúc! Cô không dự tuyển sao? Thủy Trúc tròn mắt:
– Dự tuyển gì?
Ánh Thu nheo mắt:
– Dự tuyển làm phu nhân giám đốc!
Thủy Trúc xua tay lia lịa:
– Không! Không, tớ chẳng dám.
Ánh Thu nhướng mày:
– Vì sao?
– Chẳng vì sao cả!
– Hay cậu đã có người yêu.
Thủy Trúc chối hay:
– Làm gì có!
Ánh Thu chống cằm:
Thôi chẳng cần hỏi,bớt một người thì mình sẽ có khả năng hơn.
– Thế thì! Chúc cậu thành công!
Ánh Thu cười hớn hở. Thuỷ Trúc tiếp tục công việc. Bỗng có tiếng của giám đốc Mạnh Hùng.
– Thuỷ Trúc! Cô hãy đánh giúp tôi bản kế hoạch!
Thủy Trúc cầm xấp tài liệu. ManhHùng tiếp:
– Cô đánh ngay, đánh vi tính xong cô mang đến ngay phòng tôi!
– Dạ! Vâng!
– Cô ánh Thu sáng phòng họp để ra mắt giám đốc mới!
Ánh Thu nhanh nhẹn:
– Dạ! Vâng em sẽ đi ngay!
Ánh Thu nháy mắt với Thủy Trúc:
– Tớ đi đây! Về tớ sẽ kể lại cho mà nghe.Cậu ở một mình có buồn không?
Thủy Trúc lắc đầu:
– Cậu đi đi! Tớ không sao! Chúc vui vẻ.
Thủy Trúc cúi xuống tập tài liệu cô bắt đầu say sưa.
Thời gian cần thiết là bao lâu Thủy Trức cắm cụi làm công việc. Cô vừa ngẩng lên thì cũng vừa Ánh Thu bước vào. Giọng Ánh Thu hồ hởi:
– Giám đốc quá đẹp trai! Ăn nói lại có duyên vô cùng!
Thủy Trúc cười đùa:
– Chắc cậu đã chấm thì ông tạ rất tuyệt:
Ánh Thu mắt long lanh:
– Tuyệt lắm! Cậu thấy chắc cậu cũng sẽ mê Ánh Thu kể lại cuộc nói chuyện của giám đốc.
Cô càng kể giọng cô băng say sưa Thủy Trúc lắng nghe. Thấy Ánh Thu ngừng cô hỏi:
– Cậu còn kể nữa thôi!
– Hết!
– Vậy, để tớ nộp bản kế hoạch cho phó giám đốc!
– Ừ! Đi đi, một tí nữa mình sẽ kể tiếp.
Thủy Trúc tiến về phía phòng phó giám đốc. Cô đưa tay gõ cửa. Tiếng của Mạnh Hùng vang lên.
– Vào đi!
Thủy Trúc đẩy cửa bước vào. Cô khựng lại vì thấy ông Mạnh Hùng đang tiếp khách. Mạnh Hùng liền bảo:
– Cô vào đây, tội sẽ giới thiệu giám đốc mới!
Thủy Trúc bước đến đối diện với giám đốc.
Ông lên tiếng:
– Chào cô!
Cô ngẩng lên và nghiêng mình.
– Chào ông giám đốc!
Mặt đối mặt. Cô giật mình. Cô cúi đầu bối rối.
Giám đốc cũng đừng nhìn trân trân. Ông Mạnh Hùng cười, ông bận rót nước nên chẳng thấy sự sững sờ của hai người. Ông nói:
– Hai người làm quen, để sau này sẽ làm việc với nhau! Sao giám đốc có ưng ý cô thư ký này không?
Giám đốc giật mình:
– Vâng!
Giám đốc ngời xuống. Và lấy lại bình tĩnh.
Thủy Trúc giới thiệu:
– Tôi tên Thủy Trúc!
Mạnh Hùng nháy mắt:
– Còn đây là giám đốc Hải Bằng!
– Cô ngồi xuống đi, tôi cần trao đổi với cô. Tiếng chuông điện thoại reo vang.Thủy Trú vội đến bàn cầm ống nghe:
– Alô! Công ty Phương Thịnh.
– Alô! Tôi muốn gặp ông Mạnh Hùng.
Thủy Trúc:
– Thưa phó giám đốc có người cần gặp ông.
Ông Mạnh Hùng đi lại, cầm ống nghe từ tay Thủy Trúc. Ông nói:
– Cô đến nói chuyện với giám đốc đi.
– Dạ! Vâng!
Thủy Trúc ngồi xuống. Hải Bằng nháy mắt cô và mỉm cười. Thủy Trúc dấu đôi môi duyên dáng. Ông Mạnh Hùng cáo lỗi:
Giám đốc trò chuyện với Thủy Trúc, tôi cần gặp khách hàng để trao đổi.
Hải Bằng khoát tay!
– Anh, cứ tự nhiên!
Mạnh Hùng quay lưng và Hải Bằng cũng đứng lên sang ngồi cạnh Thủy Trúc. ThủyTrúc giẫy nẫy:
– Anh xê ra, người ta nhìn thấy bây giờ!
– Thấy thì thấy! Chứng mình yêu nhau mà!
Thủy Trúc vội bịt miệng Hải Bằng. Anh nắm tay lấy hai tay cô nhìn đắm đuối.
– Vậy! Chúng ta hằng ngày gặp nhau rồi nhé!
– Ừ! Ừ! Nhưng buông tay em ra.
Hải Bằng rời tay Thủy Trúc. Thủy Trúc nhìn Hải Bằng nhỏ giọng:
– Anh này!
– Hử!
– Chúng ta làm như không quen nhau anh nhé!
Hải Bằng chậm rãi.
– Tại sao?
Thủy Trúc chớp mi.
– Em không muốn mọị người bảo là em dựa hơi giám đốc! Em muốn tự mình vươn lên.
– Ối em thật là...
Thủy Trúc làm mặt giận dỗi:
– Không chịu à!
Hải Bằng giơ hai tay:
– Được, được! Ý em là ý trời mà!
Thuỷ Trúc nhoẻn miệng cười và đứng lên:
– Em về phòng đây!
Hải Bằng năn nỉ:
– Ngồi với anh một tí nữa không được sao?
Thuỷ Trúc lắc đầu:
– Ở lâu người ta sẽ dị nghị.
Hải Bằng nhăn mặt:
– Vậy, chiều nay chờ anh về được không?
Thủy Trúc đáp gọn lỏn.
– Cũng không!
Hải Bằng trợn tròn đôi mắt Thuỷ Trúc nháy mắt, mỉm cười:
– Chúng ta sẽ gặp nhau ở quán “Chiều tím" chớ không phải ở công ty.
Hải Bằng lằng nhằng:
– Gặp đâu mà chẳng được! gặp ở trước cổng ty nhé!
Thủy Trúc cười hạ giọng:
– Đừng có nhăn nhó nữa ông giám đốc ơi! Mau già lắm!
Hải Bằng cười:
– Em thật là cứng đầư!
Thủy Trúc đẩy tập hồ sơ trước mặt, Hải Bằng:
– Anh xem đi! Em về phòng đây!
Hải Bằng lật tập hồ sơ xem. Mạnh Hùng đẩy cửa vào. Anh lên giọng:
– Giám đốc coi gì ma say sưa thế, còn người đẹp đâu?
Hải Bằng mỉm cười.
– Cô ta thế nào?
– Thế còn cậu!
– Tớ mới gặp nên chẳng biết nhiều.
Mạnh Hùng nhún vai:
– Đẹp, có năng lực! Nhưng hơi khó tính.
– Khó như thế nào?
Mạnh Hùng cười:
– Tớ mời cô ấy đi chơi với mình mà cô ta chẳng chịu đi! Cậu thử mời cô ấy xem.
– Cậu chịu nhường cho tớ sao?
Mạnh Hùng gãi đầu:
– Nhường cái gì, cô ta đâu là của tớ đâu. Vẫn là hoa chưa chủ, ai theo đuổi chả được:
Hải Bằng:
– Tớ được, cậu không được khó chịu nhé!
– Tớ sẽ chúc phúc cậu và còn tặng cậu một tuần lễ trăng mật. Tớ sẽ làm thay cậu.
– Nhớ nhé!
Hải Bằng chìa lay.Cả hai bắt tay nhau và cười xòa:
Quán “Chiều Tím” hôm nay thưa khách Hải Bằng tìm chiếc bàn đặt cạnh sổ anh kéo ghế và nhìn Thủy Trúc:
– Em ngồi đi!
Thủy Trúc vén áo ngồi xuống ghế. Cứ nhìn Hải Bằng mỉm cười:
– Anh ngồi đi!
Hải Bằng nghiêng đầu về Thủy Trúc, hạ giọng.
– Anh muốn đứng để dễ nhìn ngắm em hơn!
Thủy Trúc e thẹn, cô cúi đầu. Hải Bằng thấy thế anh càng trêu:
– Trông em thẹn! Xinh lắm!
Thủy Trúc nguýt Hải Bằng và hất tóc ngồi nhìn đi nơi khác. Hải Bằng kéo chiếc ghế, ngồi cạnhThủy Trúc:
Thủy Trúc kéo ghế nhích ra:
Hải Bằng mĩm, cười. Anh chuyển chỗ ngồi đối diện Thủy Trúc. Thủy Trúc, liếc anh một cái thật bén. Hải Bằng nắm lấy.tay Thủy Trúc:
– Thôi! Không giỡn nữa!
Thủy Trúc rút vội khỏi tay anh. Cô nhìn qua Hải Bằng ăn mặt:
– Chúng ta quen nhau. Chứ có phải đi làm việc gì sai mà em sợ sệt thế.
Giám đốc mà lăng nhăng với thư kí sao?
Hải Bằng nhăn nhó:
Giám đốc không phải là người sao? Nếu là giám đốc thì chẳng được ăn, chẳng được yêu à! Vậy để anh,hỏi mọi người xem họ có đồng ý không?
Nói dứt lời, Hai Bằng đứng lên lấy giọng để hỏi. Thủy Trúc hót hoảng kéo lấy tay Hải Bằng ngồi xuống:
– Thôi! Em chịu thua anh rồi!
Hải Bằng mỉm cười với vẻ đắc thắng. Thuỷ Trúc lắc đầu nhăn nhó. Hải Bằng nắm lấy hai bàn tay cô.
– Em cười lên đi. Chứ nhăn mau già lắm đấy!
Thủy Trúc “hứ” một tiếng nhỏ và bỉu môi:
– Thế thì đi tìm người khác đi!
Hải Bằng vẫn trêu chọc.
– Anh đi tìm người khác, sẽ có người khóc đấy!
Thuỷ Trúc thản nhiên:
– Ai khóc thì sẽ biết, có người chưa chi đã ốm tương tư đủ rồi. Không biết ai đi mất rồi thì sẽ như thế nào?
Hải Bằng với ánh mắt đầy tha thiết và xiết nhẹ tay Thuỷ Trúc:
– Thế em không nhớ anh à!
Thủy Trúc chớp nhẹ hàng mi cong vút. Cô ngước nhìn ánh với ánh mắt đầy thương yêu.
Rời khỏi quán “Chiều Tím”, Hải Bằng cho xe lướt nhẹ trên con đường quen thuộc:
Thủy Trúc tựa người vào lưng Hải Bằng. Gió chiều thổi mạnh.
Thủy Trúc vòng tay ôm ngang eo Hải Bằng. Hải Bằng âu yếm:
– Em lạnh.
Thủy Trúc cười khúc khích cô úp mặt vào lưng anh và xiết nhẹ vòng tay cô nói qua hơi thở:
– Có anh bên cạnh, em chẳng còn sợ lạnh!
Hải Bằng nắm chặt tay cô xoa nhẹ:
– Anh yêu em lắm!
Thủy Trúc im lặng. Cô lắng nghe nhịp đập của tim anh. Thủy Trúc im lặng.
Hải Bằng lặp lại:
– Anh yêu em! Thủy Trúc có nghe anh nói không!
Thủy Trúc vờ không nghe và hỏi.
– Anh nói gì, em chẳng nghe!
Hải Bằng biết Thủy Trúc giả vờ, nên anh cười:
– Để anh nhắc lại nhé!
Thủy Trúc cười vang.
– Anh nhắc đi!
Hải Bằng gào to và nhấn mạnh từng tiếng:
– Anh yêu em!
Thủy Trúc hoáng hốt đấm nhẹ vào anh:
– Anh điên à! Người ta nhìn kìa!
Hải Bằng đáp tỉnh queo:
– Anh muốn cho mọi người cùng biết là ành yêu em!
Thủy Trúc chỉ còn biết úp mặt vào lưng anh và cười giọng trách nhẹ.
– Anh hư lắm! Em chẳng thèm nói chuyệnvới anh nữa đâu!
– Em giận à!
– Chẳng giận!
– Chẳng giận, sao không thèm nói chuyện với anh.
– Nói gì bây giờ?
– Nói gì cũng được.
– Ghét anh!
– Ghét anh thật cơ à?
Hải Bằng dài giọng. Thuỷ Trúc nghiêm giọng:
– Thật đấy! Em chẳng nói sai đâu!
Hải Bằng quay mặt về phía Thuỷ Trúc:
– Con gái thường nói ghét là thương!
Thủy Trúc lườm anh một cái thật bén. Hải Bằng trêu:
– Trông em nổi giận càng đáng yêu hơn!
Thủy Trúc đành mỉm cười. Cô nhỏ giọng:
– Anh đưa em về! Kẻo mẹ trông.
Hải Bằng nhìn đồng hồ, và anh cho xe tăng tốc độ. Thuỷ Trúc giọng lo lắng:
– Chạy xe từ từ! Anh chạy nhanh lắm!
Hải Bằng trấn an:
– Anh chạy xe rất an toàn em đừng lo. Nhưng em phải ôm anh thật chặt đấy nhé!
Thủy Trúc lắc đầu, đầy sợ hãi:
– Không được, không được chạy xe nhanh, nguy hiểm lắm! Em không chịu đâu.
Hải Bằng cười thành tiếng:
– Được rồi! Anh giảm ga ngay!
Thủy Trúc lầu bầu:
– Anh mà chạy xe nhanh như này! Em chẳng bao giờ đi với anh.
– Thôi được rồi! Xin tuân lệnh người đẹp.
Thuỷ Trúc xí một tiếng rõ dài.
Giọng Kim Anh oang oang:
– Thủy Tníc thích nhĩ! Lúc nào hai người cũng gặp nhau!
Thủy Trúc nhăn mặt:
– Thế mi và Hàn Dương không dính như sam đó sao?
Hàn Dương hắng giọng:
– Hai cô nói việc gì, mà có nhắc đến tên tôi thế!
Thuỷ Trúc cười xoà:
– Anh Hàn Dương thính tai thật!
– Cái miệng hai cô oang oang. Cả làng cũng đều nghe. Chứ huống hồ gì anh!
Kim Anh lườm Hàn Dương:
– Anh dám chê bọn em à!
Hải Bằng đưa tay bưng dĩa trái cây anh bật cười.
– Hàn Dương chê gì em thế Kim Anh!
Hàn Dương chối bai bai:
– Không có! Tớ nào dám chê các cô ấy phải không em?
Thuỷ Trúc bưng dĩa trái cây lên:
– Bây giờ hai người nói hay dùng trái cây.
Kim Anh véo vào vai Thuỷ Trúc:
– Cậu chẳng chịu nói gì hết!
Thuỷ Trúc nhăn nhó...
– Nói gì bây giờ, hai ông bà tranh luận thì tớ làm sao mà xn vào sao mà coi được!
Hàn Dương cười tuơi:
– Thuỷ Trúc nói đúng lắm!
Kim Anh nguýt một cái thật dài!
– Nếu như thế, thì anh chẳng được nói lời nào đâu?
Hải Bằng mời mọc:
– Hai bạn dùng đi, rồi đấu khẩu tiếp! Nếu không chúng tớ dùng hết dĩa trái cây bây giờ!
Kim Anh định giơ tay định đánh vào vai Hải Bằng reo vang, do đó Kim Anh vội rút tay lại. Hải Bằng cười:
– Anh bao giờ cũng có quý nhan trợ giúp:
– Thật đáng ghét.
Hải Bằng nghe điện thoại:
– Alô! Hải Bằng đây!
– Tớ! Nhất Thịnh, tớ nhờ cậu mời Hàn Dương và Thuỷ Trúc, Kim Anh đến nhà tớ chơi.
Hải Bằng cười thành tiếng:
– Tiệc to hay nhỏ!
Nhất Thịnh cũng cười theo:
– To hay nhỏ, thì cũng đủ để đầy bụng các cậu mà!
– Bụng chúng tớ to lắm đấy!
– Được mà! Các bạn đến nhanh nhé!
– Ừ! Bọn tớ sẽ đến ngay!
Hàn Dương nhìn Hải Bằng thắc mắc:
– Ai vậy!
– Chúng mình có chỗ để đến rồi!
Thuỷ Trúc và Kim Anh đều ngạc nhiên và đồng thanh hỏi:
– Ở đâu?
– Nhất Thịnh!
Mọi người vỗ tay.
– Thế thì chúng mình đi!
Hàn Dương đưa tay nhấn chuông. Chị Tú mở cửa:
– Thưa mời quý khách. Cậu tôi đang chờ.
Mọi người chạy ùa vào. Chưa tới cửa, đã nghe giọng Nhất Thịnh:
– Xin chào quý khách!
Kim Anh la toáng lên:
– Trời ơi! Chủ nhân đây sao, trẻ quá. Thế bàn tiệc của chúng tôi đâu!
Nhất Thịnh cốc vào đầu Kim Anh:
– Khách này thật háo ăn! Đáng đánh đòn.
Kim Anh cười to:
– Eo ơi! Bụng em đang gào, nên phải đòi ăn thôi!
Thuỷ Trúc cũng hưởng ứng:
– Em cũng đói! Từ sáng giờ chúng em chẳng giám dùng vì em có linh tính có anh Nhất Thịnh sẽ hậu đãi chúng em!
– Ôi trời! Thuỷ Trúc trở thành nhà tiên tri từ lúc nào vậy?
Cô cười ra vẻ bí mật:
– Em còn dự đoán cả tương lai mọi người nữa đấy!
Nhất Thịnh tròn mắt ra vẻ ngạc nhiên:
– Thật thế ư!
Thuỷ Trúc đưa một ngón tay lên môi, trông cô thật đáng yêu:
– Nhưng phải hậu đãi chúng em, thì em gieo quả mới linh!
Nhất Thịnh cười thật dòn:
– Vậy là bà thầy này đòi con gà trống thiếu hay dĩa xôi đơm đầy!
Giọng Thuỷ Trúc cũng cất lên đầy vẻ ranh mãnh:
– Chắc có cả hai thì càng linh nghiệm hơn!
Mọi người cười phá lên. Nhưng tất cả mọi người bỗng im bặt, khi có một giọng nói đầy thách thức vang lên:
– Thế thì cô xem cho toi. Tôi sẽ hậu đãi gấp đôi.
Thuỷ Trúc quay phắt lại, đưa mắt nhìn người phát ra tiếng nói, rồi cô bình tĩnh trả lời bằng giọng đầy cứng rắn:
– Tôi sẽ đoán ông đúng trăm phần trăm!
Nguời đàn ông cao giọng:
– Vậy! Cô xem đi!
– Được! Nhưng với điều kiện:
Thuỷ Trúc chậm rãi:
– Ông phải mang hai con gà trống thiến và hai dĩa xôi lên đây!
– Vậy! Cô chờ tôi một tí!
Thuỷ Trúc rắn giọng:
– Không được phải ngay bây giờ nếu qua giờ thiêng tôi sẽ không xem được!
Người đàn ông giơ tay:
– Thế thì tôi đành phải chịu thua cô!
Cả bọn cười rồ lên. Nhất Thịnh vỗ vai Khải Nguyên giới thiệu:
– Đây là Khải Nguyên, còn người vừa đấu với bạn là Thuỷ Trúc, còn đây là Kim Anh, Hàn Dương, Hải Bằng.
Khải Nguyên nghiêng mình:
– Mình xin chào các bạn!
– Thôi chúng mình vào bàn đi! Nhất Thịnh lên tiếng.
Kim Anh cười tươi:
– Nãy giờ chỉ chờ có câu này!
Hàn Dương:
– Hai bác đâu Nhất Thịnh!
Nhất Thịnh hạ giọng:
– Đi Đà Lạt rồi!
Thuỷ Trúc nhìn quanh:
– Cả Bạch Lan nữa à!
– Không nó đi dự tiệc sinh nhật của Giám đốc! Nó hứa sẽ về sớm.
Kim Anh xìu mặt:
– Thế thì buồn nhỉ?
Cả bọn kéo vào bàn. Họ cười nói thật vui vẻ. Khải Nguyên gắp một miếng thịt nướng thật to đặt vào chén Thuỷ Trúc:
– Xin mời Thuỷ Trúc!
Thuỷ Trúc gật nhẹ đầu:
– Cảm ơn anh Khải Nguyên!
Hải Bằng từ lúc đến đây. Anh yên lặng, giờ mới lên tiếng:
– Anh Khải Nguyên là người ở đâu?
– Tôi ở Nha Trang!
Kim Anh vỗ tay:
– Vậy bao giờ, chúng tôi ra đó, sẽ ghé nhà anh được chứ!
Khải Nguyên cười nụ, trông cũng khá duyên dáng:
– Rất sẵn sàng để đón quý khách!
Hải Bằng gật gù:
– Nha Trang rất đẹp. Chắc bây giờ đã thay đổi nhiều lắm!
Khải Nguyên:
– Hải Bằng đi đi, để thấy được sự đổi mới của Nha Trang!
Thuỷ Trúc nhin Hải Bằng:
– Vậy có dịp chúng mình đi Nha Trang nghe Hải Bằng:
Hàn Dương:
– Chỉ rủ Hải Bằng mà bỏ chúng tôi sao!
Thuỷ Trúc cười tươi:
– Không có các cậu, thì ai sẽ gây cười cho chúng tôi! Đây là hai thành viên rất quan trọng cơ mà!
Hàn Dương:
– Thế mới được chớ!
Tiệc tàn, họ chờ mãi mà vẫn không thấy bóng Bạch Lan, nên đành phải ra về! Nhất Thịnh và Khải Nguyên tiễn họ ra tận cổng. Tất cả đều đã có hơi men, bước đi khập khễnh. Khải Nguyên cười và bắt tay từng người.
– Chúng tớ sẵn sàng đón tiếp mọi người tới Nha Trang!
Cả bọn đồng thanh:
– Vậy! Chúng tớ sẽ không từ chối. Hẹn ngày gặp lại.
Nhất Thịnh, Khải Nguyên bước thấp bước cao đi vào:
– Khải Nguyên vào phòng tớ nghỉ đi! Còn tớ vào phòng của ba tớ nghỉ!
– Được, tớ đi đây!
Nhất Thịnh nói to:
– Chị Tú đóng cửa cẩn thận nhé!
– Dạ!
Cả hai đi về phòng.
Không gian im lặng, bỗng có tiếng gõ cửa dồn dập. Khải Nguyên nghe thấy nhưng không đứng dậy nổi. Và tiếng mở cửa, giọng lè nhè cất lên:
– Anh hai ơi! Anh hai hỡi! Tiệc đã tàn rồi sao!
Bàn tay mát lạnh đặt lên Khải Nguyên làm anh mở mắt, nhưng đầu vẫn nặng chịt:
Anh lè nhè:
– Bạch Lan hả! Anh Nhất Thịnh ngủ bên phòng bác trai mà!
Bạch Lan nói:
– Anh Khải Nguyên à! Em xin lỗi. Vậy để em qua kiếm anh hai!
Cô đứng lên và té xuống. Khải Nguyên cố đứng lên đỡ lấy Bạch Lan, nói:
– Anh đưa em về phòng, sáng rồi hả tìm anh hai!
Bạch Lan gật gù:
– Vậy cũng được!
Khải Nguyên đỡ ngang người Bạch Lan.
Cô cười nói huyên thuyên. Khải Nguyên cũng chập choạng. Đến cửa phòng, anh đẩy cửa Bạch Lan ngã quỵ. Anh cố sốc lê, mặt đối mặt với Bạch Lan. Bạch Lan bá lấy cổ anh. Khải Nguyên ôm ngang lưng cô và sốc lên vai. Anh cố tìm công tắc đèn ngủ. Anh cố nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Nhưng đôi cánh tay Bạch Lan vẫn nắm chặt và kéo mạnh anh. Cả thân hình Bạch Lan nở nụ cười thật quyến rũ, dưới ánh đèn ngủ lờ mờ. Khải Nguyên không thể không nhìn.
Giọng Bạch Lan thật êm:
– Anh Khải Nguyên, em có đẹp không?
Giọng Khải Nguyên cũng thật quyến rũ:
– Đẹp! Em đẹp lắm!
Bạch Lan một tay bá lấy cổ anh, một tay cô xoa lên mà Khải Nguyên. Khải Nguyên cố né tránh và định ngồi dậy. Nhưng Bạch Lan cười nhẹ:
– Anh có phải là đàn ông không?
Khải Nguyên ngập ngừng:
– Anh...Anh...
Khải Nguyên chưa dứt lời thì đôi môi nóng bỏng đã đặt lên môi anh. Bây giờ, Khải Nguyên cũng không kìm chế được lòng mình. Anh như một cái máy ôm ghì lấy anh. Hơi thở của hai người cũng thật nồng nàn. Bạch Lan mắt vẫn nhắm nghiền hai hàng mi dài cong vút, đôi môi đỏ mộng lắp bắp:
– Em yêu anh! Em yêu anh!....
Khải Nguyên dùng bàn tay xoa nhẹ đôi vai trần trọn trịa, mịn màng của Bạch Lan. Nàng mặc một chiếc áo đầm ngắn với chiếc cổ khá rộng để lộ một thân thể tuyệt mỹ. Khải Nguyên càng ngắm càng ngất ngây. Nàng đẹp thật dưới ánh đèn mờ ảo. Khải Nguyên từ từ cúi xuống và hôn cuồng nhiệt vùng ngực nõn nà.
Bạch Lan nở nụ cười quyến rũ:
– Em có đẹp không anh!
Khải Nguyên thủ thỉ bên tai Bạch Lan:
– Tuyệt đẹp! Em đẹp lắm!
– Thế anh có yêu em không?
– Rất yêu! Anh yêu em!
Bạch Lan mở bừng đôi mắt. Đôi mắt long lanh cô nâng khuôn mặt Khải Nguyên. Rồi từ từ cô nhắm mắt lại chờ đợi những nụ hôn tới tấp của Khải Nguyên trên khắp người Bạch Lan. Bạch Lan mềm nhũn ra trước nụ hôn của Khải Nguyên. Hơi thở dồn dập của Khải Nguyên, môi anh di chuyển khắp mặt đẹp của nàng. Bạch Lan rướn người lên, lời nói thật nồng nàn:
– Em yêu anh! Em yêu anh!
Khải Nguyên và Bạch Lan như hai con mãnh thú, họ ngất ngây muốn hoà tan vào nhau, chẳng còn biết đến không gian xung quanh.
Tiếng đồng hồ “ tích tắc” điểm ba giờ. Bạch Lan cố nhướng mắt lên, đôi mắt vẫn nặng chịch. Cô hé mắt, ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngủ. Cô giật bắn người khi thấy có người nằm cạnh cô. Cô bậ dậy thì thấy mình chẳng còn mảnh vải che thân. Cô hoảng hốt, mặc vội quần áo vào. Cô định thần, cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra:
“ Mình vào phòng Nhất Thịnh và gặp Khải Nguyên thế là, thế là...”.
Bạch Lan lắc đầu thật mạnh. Cô lay Khải Nguyên:
– Anh Khải Nguyên! Anh Khải Nguyên!
Khải Nguyên mở mắt và mỉm cười Bạch Lan thản nhiên:
– Anh mặc đồ vào đi, em muốn nói chuyện với anh!
Bạch Lan ngồi xuống chiếc ghế bành. Khải Nguyên ngồi xuống cạnh cô:
anh lên tiếng:
– Anh sẽ chịu...!
Bạch Lan cắt ngang:
– Anh nghe em nói đã! Anh hãy quên đêm nay đi! Kể như chẳng có việc gì xảy ra!
Khải Nguyên ngạc nhiên:
– Không! Anh sẽ có trách nhiệm với em!
Giọng Bạch Lan rắn rỏi:
– Không cần! Tại em, em tự hiến dâng cho anh, nên anh chẳng có lỗi gì trong việc này cả! Anh nên trở về phòng anh Nhất Thịnh đi!
Khải Nguyên nắm chặt vai Bạch Lan:
Anh cũng có một phần trách nhiệm. Vả lại anh cũng yêu em!
Bạch Lan lắc đầu:
– Nhưng em không yêu anh! Em đến với anh qua hình bóng của người khác mà thôi!
Khải Nguyên buông tay rời vai Bạch Lan. Anh cảm thấy đau khổ trước lời nói thẳng của Bạch Lan. Bạch Lan nắm lấy bàn tay anh.
Em cảm ơn anh, cảm ơn tình yêu của anh dành cho em. Nhưng em xin anh hãy quên em đi, quên em đi!
Giọt nước mắt lăn dài trên má Bạch Lan. Khải Nguyên lau nhẹ:
– Em đừng khóc, nhưng em nên nhớ lúc nào anh cũng chờ em! Anh sẽ nhớ mãi đêm nay.
Cô ngước mắt lên:
– Anh hãy quên đi! Đừng bao giờ nhớ tới em làm gì? Anh hãy về phòng đi, kẻo mọi người biết bây giờ!
Khải Nguyên ôm ghì lấy cô. Bạch Lan có ý phản đối. Khải Nguyên van xin:
– Anh muốn được ôm em một tý thôi!
Khải Nguyên dần dần lơi nhẹ vòng tay. Và quay lưng rời phòng Bạch Lan.
Khải Nguyên đi khỏi. Cô đóng sầm cửa và úp mặt xuống gối khóc nức nở.
Nhất Thịnh và Khải Nguyên ngồi vào bàn, chuẩn bị dùng điểm tâm sáng.
Chị Tú đặt món cuối cùng lên bàn. Nhất Thịnh cất tiếng hỏi:
– Chị Tú, Cô ba đâu rồi!
– Dạ thưa! Cô ba đã đi từ sáng sớm!
Nhất Thịnh tròn mắt:
– Chắc hôm nay mưa to, có lúc nào nó dậy trước tôi đâu. Thế, hồi hôm qua cô về khoảng mấy giờ.
– Dạ! Khoảng 11 giờ!
Nhất Thịnh đưa mắt nhìn Khải Nguyên:
– Thế là cậu chẳng diện kiến đựợc em gái của tớ rồi! Vậy để dịp khác đi!
Khải Nguyên cười gượng:
– Tiếc thật!
– Khải Nguyên dùng đi, kẻo nguội mất ngon.
Khải Nguyên cố nuốt thức ăn vào miệng mà nghe đăng đắng ở cổ. Bạch Lan đến với anh như một cơn lốc đến và đi thật nhanh. Sau đó, để lại cho anh một vết thương lòng. Bạch Lan cuồng nhiệt, hiến dâng và cũng thật lạnh lùng. Khải Nguyên đang nghĩ về Bạch Lan nên chẳng nghe lời Nhất Thịnh nói. Nhất Thinh cười:
– Bộ cậu còn mệt à! Tớ hỏi mà chẳng nghe!
Khải Nguyên chống chế:
– Đâu có. Tớ nghĩ không biết đến bao giờ tớ mới có dịp ngủ nhà cậu nữa!
Nhất Thịnh cười to:
– Trời ơi! Cậu đến đây, ở bao nhiêu ngày mà chẳng được!
– Thật sao!
– Thật chứ! Mà chúng ta dùng nhanh đi để đến công ty. Cậu nhớ giúp tớ quản lí sản phẩm nghe chưa! Tớ đặt tất cả niềm tin vào cậu đấy!
– Yên tâm đi!
– Tớ tin cậu mà!
– Vậy thì hãy im lặng mà dùng đi, để tớ suy nghĩ một tí đã!
Nhất Thịnh dài giọng:
– Được rồi! Chứng nào tật nấy, chẳng thay đổi được tí nào!
Đầu óc của Khải Nguyên đang miên man suy nghĩ về buổi thuyết trình. Anh sắp xếp lại những ý tưởng trong đầu. Nhưng không tài nào tập trung vì trong đầu anh đầy hình bóng của Bạch Lan. Khải Nguyên đặt đũa xuống bàn; – Tớ dùng chẳng nổi. Tớ lên thay đồ rồi đến công ty nhé!
– Ừ! Tớ chờ cậu ở đây.
Khải Nguyên về phòng thay đồ. Anh soi mình trước gương. Anh nhắm mắt lại, nhớ những nụ hôn của Bạch Lan. Khải Nguyên buông tiếng thở dài. Anh thắt chiếc cà vạt, cầm chiếc áo vét và vội xách cặp trên tay:
Nhất Thịnh nhìn Khải Nguyên từ đầu đến chân và cười:
– Trông cậu bảnh lắm!
Khải Nguyên đẩy vai bạn:
– Đi, đi! Ở đó mà nói chuyện tầm phào!
Nhất Thịnh cười choàng tay qua vai bạn:
– Cậu cũng phong độ lắm! Thế đã có bao nhiêu cô qua tay cậu rồi!
– Hừ! Làm bộ hiền, tớ mà còn trải qua rồi, thế mà cậu chẳng có ai tin.
Khải Nguyên nhăn nhó!
– Đã biết rồi mà còn hỏi!
Nhất Thịnh cười vang. Khải Nguyên mở vội cửa dắt xe cắt ngang cuộc nói chuyện với Nhất Tịnh. Anh nhìn trộm Nhất Thịnh. Anh thầm nghĩ:
“ Nếu Nhất Thịnh biết mình và Bạch Lan đã...thì anh ta sẽ đối xử với mình như thế nào”.
Tiếngcủa Nhất Thịnh vang lên:
– Để một chút tớ sẽ giới thiệu cậu với em gái của tớ.
Khải Nguyên cười gượng:
– Thế cô ấy đến đây để làm gì?
– Vì công ty của cô ấy chi nhánh của công ty mình.
– Thế à!
– Nếu cậu thích mình sẽ làm mối cho!
– Cậu không sợ mình sao mà lại dám gieo em gái cho mình!
Nhất Thịnh cung tay dọa Khải Nguyên:
– Cậu mà đối xử với nó không tốt. Cậu sẽ biết tay tớ!
Khải Nguyên vờ chỉ tay về phía trước:
– Sắp đến công ty rồi phải không?
Nhất Thịnh gật đầu:
– Sắp đến rồi! Cậu thuyết trình không là về ngay Nha Trang!
– Vâng! Tớ đã mua vé máy bay rồi! Ngoài đó, cũng đanh chờ tớ về!
– Xong việc tớ sẽ tiễn cậu!
– Thôi! Cậu bận thì chỉ cần nhớ bác tài đưa ra sân bay là được.
Khải Nguyên và Nhất Thịnh xuống xe, đi vào thẳng công ty. Khải Nguyên thấy mọi người đến rất đông. Anh kín đáo đưa mắt kiếm Bạch Lan. Nhưng thật ra anh cũng chỉ mới đối mặt với Bạch Lan lần đầu mà chỉ trong bóng tối lờ mờ của của ánh đèn ngủ. Do đó việc tìm kiếm thật khó khăn. Khải Nguyên hít thật sâu vào lòng ngực. Nhất Thịnh gật đầu:
– Cậu chuẩn bị xong rồi chứ!
Khải Nguyên gật đầu. Sau lời giới thiệu của Nhất Thịnh. Khải Nguyên đứng lên chào anh đảo mắt nhìn quanh và dừng lại “ một khuôn mặt thật lạnh lùng”, cặp mắt đang mở to nhìn anh một cách thản nhiên. Khải Nguyên tuy thuyết trình nhưng mắt vẫn không rời “ cô gái” trong đầu anh tự hỏi có phải Bạch Lan không? Nhưng anh không dám nghĩ lâu. Anh sợ mình sẽ có sơ suất khi nói. Nhưng cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm buổi thuyết trình kết thúc trong tiếng vỗ tay dòn dã. Nhất Thịnh bắt tay Khải Nguyên:
– Cảm ơn cậu rất nhiều!
Khải Nguyên tuy bắt tay Nhất Thịnh mà mắt vẫn hướng về cô gái. Nhưng cô gái đã biến mất. Khải Nguyên vội nhìn đồng hồ:
– Mình phải ra sân bay! Hẹn gặp lại.
– Chưa mà!
– Không mình cần gặp một người trước khi về!
Nhất Thịnh nheo mắt:
– Ai vậy!
Khải Nguyên lắc đầu:
– Bí mật!
Khải Nguyên buông Nhất Thịnh. Anh chạy như bay ra cửa, nhìn quanh sân công ty vắng ngắt, mọi người vẫn còn trong phiên họp. Vậy cô ta đi đâu?
Anh cố tìm kiếm nhưng vô vọng. Tiếng còi xe vang lên:
– Mời ông lên xe!
Khải Nguyên tần ngần một lúc. Rồi chậm chập bước vào xe. Bác tài:
– Tôi cho xe chạp ông nhé!
– Vâng!
– Ông còn tìm ai à?
Khải Nguyên vờ vuốt tóc:
– À, không tôi có tìm ai đâu?
Khải Nguyên ngồi im đầy vẻ nghĩ ngợi. Bác tài xế cũng im lặng chẳng giám bắt chuyện.
Ánh Thu cầm trên tay một thỏi son, và cô ngắm nghía, một cách say sưa.
Thủy Trúc bước tới hắng giọng:
– Của chàng tặng sao, mà ngắm say mê quá vậy?
Ánh Thu giật mình dấu vào tay. Cô cười:
– Ai mà tặng mình!
– Thỏi son đẹp quá!
Á nh Thu chìa ra cho Thủy Trúc xem.
– Tớ mới mua đấy! Gần hai trăm ngàn đấy!
Thủy Trúc ngắm nghía:
– Ánh Thu thoa lên đi!
– Nhưng tớ thấy nó tươi quá!
– Thoa đi, tớ ngắm cho!
Ánh Thu nghe lời Thủy Trúc. Cô thoa nhẹ.
Rồi nhìn Thủy Trúc:
– Thủy Trúc xem có đẹp không?
Thủy Trúc gật đầu:
– Trông ánh Thu xinh lắm! Đẹp lắm!
Ánh Thu soi mình trong gương. Cô mỉm cười:
– Thủy Trúc này! Trúc có người yêu chưa!
– Nếu chưa có! Chị sẽ làm mai nhé!
Ánh Thu cười dòn:
– Tớ còn chưa có thì làm sao mà tìm dùm người khác.
Rồi cô hạ giọng:
Trúc này, Trúc thấy ông giám đốc và phó giám đốc mình thì thế nào?
– Thế nào là thế nào?
– Các ông ấy có lý tưởng không?
Thủy Trúc cười:
– Tớ chả biết!
– Mình thấy ông giám đốc bô trai hơn! Nếu ông ấy mà để ý đến mình thí thích thật!
– Còn Trúc thì thích ai?
Cô cười:
– Chả thích ai cả!
– Thế thì đã có người yêu rồi à!
Thủy Trúc gật đầu ánh Thu hỏi tới:
– Ai thế?
– Bí mật!
– Thế thì tớ chẳng cồn sợ ai giành mất ông giám đốc của tớ rồi!
Mạnh Hùng bước vào:
– Ai giành với ai thế!
Ánh Thu giật mình, nhưng cô lấy lại bình.
– Dạ có ai giành ai đâu! Bọn tôi sợ mất đồ. Thế ông phó giám đốc không đi Nha Trang à!
– Không! Tôi nhờ cô xuống sắp xếp lại tài liệu giúp tôi!
– Dạ! Tài liệu gì?
– Đây này!
Mạnh Hùng mỡ chiếc cặp lôi ra một xấp tài liệu dày cộm. Anh nhìn Ánh Thu:
– Cô sắp lại nhanh giúp tôi. Tôi qua gặp giám đốc một tí. Cô Thủy Trúc giúp dùm nhé!
– Dạ!
Ánh Thu nhìn theo Mạnh Hùng.
– Xí! Người ta đã sắp xếp rồi.Giờ lại làm rối tung lên hết:
Chưa đầy 5 phút! Mạnh Hùng quay lại. Đi với Mạnh Hùng là Hải Bằng. Hải Bằng nhìn Ánh Thu.
– Cô Ánh Thu đi công tác với ông Mạnh Hùng:
Ánh Thu quay lại:
– Tôi đi Nha Trang à?
– Ừ! Xe sẽ đưa cô đi. Cô cớ cần lấy thêm gì không?
Ánh Thu ngần ngừ.
– Tôi muốn về nhà thay đồ!
Hải Bằng ngắm nghía Ánh Thu.
– Cô đi và về trong ngày và không cần mang theo gì cả!
– Thưa! Thế còn ông phó giám đốc! – Ông ấy sẽ cùng đi yôi cô luôn!
Thủy Trúc gấp lại tập tài liệu và đưa cho Mạnh Hùng:
– Thưa ông! Tài liệu đã sắp xong!
– Thế thì chúng ta đi! Cô ánh Thu!
Mạnh Hùng và Ánh Thu rời công ty. Thủy Trúc sắp xếp lại bàn ghế. Cô nhìn Hải Bằng:
– Anh uống nước nhé!
– Không, em ngồi xuống đây, anh chẳng uống đâu!
– Có việc gì thế!
Thủy Trúc ngồi đối diện Hải Bằng. Hải Bằng nhíu mày:
– Em này! Em suy nghĩ xem! Chúng ta có cách nào để giới thiệu sản phẩm một cách có ấn tượng không?
Thủy Trúc trầm ngâm một lúc thật lâu. Cô chậm rãi nói:
– Hay chúng ta tổ chức hội hóa trang nhằm mục đích gây từ thiện, giúp trẻ em mồ côi. Lúc đó, ta sẽ quảng cảo. Đó là cảch ấn tượng nhất.
Hải Bằng nở nụ cười:
– Hay thật! Có như thế mà ành chẳng nghĩ ra. Cám ơn em!
Thủy Trúc nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng giọng Hải Bằng trở nên lo lắng:
– Mà mình làm gì có người mẫu!
Thủy Trúc nụ cười tắt trên môi. Cô cũng chưa nghĩ đến chuyện ấy. Nhưng rồi cô tươi lại ngay:
– Em có hướng giải quyết rồi! Hải Bằng hỏi dồn:
– Cách nào!
– Chúng ta nhờ một số chị trong công ty, em nhờ thêm Kim Anh, Bạch Lan, cả em nữa chắc sẽ được mà!
Hải Bằng nắm chặt tay Thủy Trúc:
– Em tuyệt lắm!
Thủy Trúc nhìn dáo dác:
– Anh buông tay em ra! Không người ta nhìn thấy bây giờ!
Hải Bằng vẫn xiết chặt tay Thủy Trúc. Nét mặt Hải Bằng rạng rở. Thủy Trúc mím môi:
Bây giờ, anh phải sắp đặt kế hoạch và địa điểm.
Hải Bằng nói thật gọn:
– Địa điểm thì có rồi còn kế hoạch thì em lập!
Thủy Trúc dẩu môi:
– Anh thật khéo sắp đặt!
Hải Bàng nheo mắt:
– Thôi mà! Giúp đùm anh đi mà! Anh năn nỉ đấy!
Thủy Trúc mím môi:
– Em chắng có thèm làm!
Hải Bằng dỗ ngọt:
– GIúp anh đi! Anh sẽ thưởng cho!
– Hổng thèm!
Thủy Trúc đứng lên. Về bàn. Cô kéo tập hồ sơ ra và mắt đán vào nó. Hải Bằng nhìn cô mỉm cười Thủy Trúc:
– Anh cười gì. Hãy về phòng đi!
– Ừ! Vế thì về!
Hải Bằng nhẹ nhàng đứng lên. Thủy Trúc chăm chú xem tài liệu. Cô đang cô suy nghĩ để sắp đặt kế hoạch cho buổi biểu diễn. Bỗng có một bàn tay đặt lên vai cô. Thủy Trúc thảng thốt, quay phắt lại. Cô ngạc nhiên:
– Anh chưa về phòng sao?
Hải Bằng tựa mặt lên vai cô:
– Chưa anh muốn xem người ta có làm giúp anh không?
Thủy Trúc xoay người lại. Dí tay lên trán Hải Bằng:
– Anh đáng chết lắm!
Hải Bằng kéo Thuỷ Trúc đứng lên và ghì cô vào người. Thủy Trúc cũng tựa hẳn vào người anh. Cô thủ thĩ:
– Về đi kẻo người ta dị nghị!
Hải Bằng nâng mặt Thủy Trúc. Anh nhìn vào đôi mắt người yêu:
– Em chẳng muốn gần anh sao?
Thủy Trúc bá cổ lên vai anh, giọng nũng nịn:
– Bây giờ thì như thế, chứ sau này không biết còn được như vậy không?
Hải Bằng hôn lên trán cô:
– Cưới xong, anh sẽ chẳng đi đâu, chỉ ở nhà với em!
Thủy Trúc cười khúc khích:
– Lúc đó người ta bảo em là bà chằng, nên ông xã không dám đi đâu! Em sợ mang tiếng.
– Kệ! Người ta nói gì mặc họ, anh không quan tâm, vợ mình thì mình yêu!
Thủy Trúc đôi má ửng hồng, e thẹn. Hải Bằng cúi xuống thì thầm:
– Em thẹn trông xinh lắm!
Thủy Trúc vừa định mở lời, thì đôi môi hồng đã bị khép chặt bời đôi môi của Hải Bằng. Thủy Trúc ớ nhưng cuối cùng cô cũng mềm nhũn trước nụ hôn cháy bỏng của Hải Bằng. Chuông điện thoại đổ dài:
Thủy Trúc rời tay Hải Bằng:
– Em nghe điện thoại!
Hải Bằng vẫn còn lưu luyến, hôn lên má Thủy Trúc, rồi mới cho Thủy Trúc rời tay anh.
Thủy Trúc cầm ống nghe:
– Công ty Mai Hương nghe đây!
– Tôi đây! Mạnh Hùng đây! Cô Thủy Trúc giám đốc đâu, sao tôi điện mãi mà ông ấy không trả lời!
– Dạ! Chắc giám đốc bận!
Hải Bằng cười chúm chím. Thủy Trúc nheo mắt:
– Ông có cần tìm giám đốc không?
– Thôi! Nếu gặp ông giám đốc thì báo cho ông ấy chúng tôi đã kí được hợp đồng rồi! Chúng tôi sẽ về chiều nay lúc 3 giờ sẽ về đến công ty.
– Dạ, ông còn dặn gì nữa không?
– Không! Tôi cúp máy đây!
– Dạ! Em xin chúc mừng ông!
Mạnh Hùng cười vang trong máy:
– Công của cô là to nhất. Tôi về chuyến này phải bắt giám đốc khao chúng ta.
– Vâng! Em chẳng giám nhận đâu!
Nhận hay không tôi về sẽ tính. Giờ chào cô.
– Dạ Thủy Trúc gác máy. Cô xịu mặt, bước đến cạnh Hải Bằng. Hải Bằng lo lắng:
– Anh Mạnh Hùng nói gì thế?
Cô ngước đôi mắt buồn:
– Ông ấy nói... nói.. Cô ngập ngừng Hai Bằng giục:
– Nói gì... thất bại à...
Thấy gương mặt nhăn nhó của Hái Bằng. Thủy Trúc phì cười và nói:
– Nói thành công rồi!
Hải Bằng mắt sáng rực. Anh nhấc bổngThủy Trúc trên tay:
– Thành công rồi! Hay quá! Thành công rồi!
Thủy Trúc giẫy nảy:
– Thả em xuống! Thả em xuống!
Hải Bằng mỉm cười, đặt Thủy Trúc xuống. Cô cười:
– Chúc mừng anh!
Anh cười thật điệu nghệ:
– Chỉ chúc mừng anh xuông vậy à!
Thủy Trúc nhìn quanh:
– Giờ em chắng có gì để tặng anh! Hẹn anh ngày mai:
Hải Bằng ghì cô vào lòng thì thầm:
– Tặng anh một nụ hôn đi!
Thủy Trúc áp mặt vào ngực anh:
– Thì anh đã hôn rồi còn gì!
Hải Bằng phản đối:
– Đâu được đó là anh hôn em, giờ em phải hôn anh!
Thủy Trúc cười khúc khích:
– Anh hôn em hay em hôn. Có gì khác chứ!
Hải Bằng nói một cách thật trơn tru:
– Anh hôn em tức là anh yêu em nhiều hơn.
Còn em hôn anh tức là em yêu anh nhiều hơn.
– Bây giờ em muốn thể hiện tình cảm với anh thì em phải hôn!
Anh ngang quá em chẳng thêm cãi. Em đi làm việc đây!
Thủy Trúc dợm đi. Hải Bằng vẫn nắm chặt tay cô. Anh chìa mặt ra:
Thủy Trúc biết không thể nào từ chối được cái tính ngang bướng của Hải Bằng. Cô phụng phụi:
– Anh nhắm mắt đi!
Hải Bằng nheo mắt chỉ tay vào môi anh:
– Phải hôn vào đay nhé!
Cô dẩu môi và ra lệnh:
– Nhắm mắt nhanh lên không em đổi ý bây Thủy Trúc ngập ngừng. Từ lúc quen nhau, Hải Bằng đều chủ động. Còn bây giờ, cô phải chủ động tìm môi anh, nên cô cảm thấy thật hồi hộp, ngượng ngùng. Cô rung rẩy khi môi cô chạm vào môi Hải Bằng. Một chút run rẩy, một chút ấm áp, một chút ngập ngừng, rồi cô cảm thấy ngất ngây trong vị ngọt của tình yêu.
Hải Bằng mở bừng đôi mắt, họ nhìn nhau với ánh mắt nồng nàn, nụ hôn vẫn còn vương trên môi. Hải Bằng nâng khuôn mặt Thủy Trúc:
– Anh yêu em nhiều lắm!
Thủy Trúc mỉm cười hạnh phúc:
– Em biết rồi! Ông bạn ạ?
– Nhưng anh vẫn muốn nhắc hoài, nhắc mãi mà không biết chán!
Hài Bằng nhìn cô. Và anh xoa nhẹ trên đôi môi hồng:
– Son môi em đã biến mất rồi!
Thủy Trúc dí tay lên trán Hải Bằng:
– Tại anh đó, chứ còn tại ai, không chừng...
Thủy Trúc nhìn mặt Hải Bằng. Cô bật cười:
– Môi anh đính đầy vết son rồi!
Hải Bằng nghiêm giọng:
– Thế để anh trả hết son trên môi anh lại cho em nhé!
Thủy Trúc liếc Hài Bằng một cái thật bén:
– Ối! Sao mà anh khôn thế!
Hải Bằng cười cầu hòa:
– Không cho thì thôi! Em lau vết son giúp anh đi!
Thủy Trúc dí tay lên trán anh:
– Anh thật khéo nịnh!
Thủy Trúc lấy khăn lau vết son cho Hải Bằng. Hải Bằng thủ thỉ:
– Ước gì, sáng mở mắt ra đã thấy em bên cạnh. Rồi trước khi đi làm được em thắt cà vạt, được hôn em. Thì thích thật!
Thôi đừng có ước ao gì nữa! Em sửa cà vạt lại nè!
Và cô đẩy Hải Bầng ra cửa:
– Về đi anh!
Cô đóng sầm cửa lại. Tiếng gõ cửa vang lên.
Thủy Trúc ra mở cửa:
– Gì nữa hả ông bạn!
Hải Bằng thò đầu vào:
– Còn nụ hôn!
Thủy Trúc lấy tay búng mạnh vào mũi anh:
– Đây này!
Hải Bằng vội rút đầu ra và kêu xí xoa. Thủy Trúc khóa cửa nghe giọng xuýt xoa của Hải Bằng, cô mỉm cười và đi về bàn, kéo tập hồ sơ và chăm chú lập kế hoạch.
Thủy Trúc đang chăm chú cắm hoa thì chuông cửa đổ dài. Cô vội đứng lên, tiến về phía cổng. Cô đã thấy một bàn tay giơ cao. Cô rảo bước và reo lên:
– Bạch Lan!
Cô mở cửa. Họ ôm chầm lấy nhau. Thủy Trúc hớn hở:
– Tớ định đến nhà cậu đấy! Lâu quá chẳng thấy cậu đến chơi!
Bạch Lan nhún vai:
– Bận quả! Hết họp lại lập kế hoạch. Mệt bù đầu.
Thủy Trúc khép cửa rồi choàng tay qua vai Bạch Lan:
– Nhớ ngày xưa đi học, than mệt. Mong đến ngày đi làm sẽ sướng. Nhưng sướng đâu chẳng thấy chỉ thấy mệt lả người. Giờ nghĩ lại đi học lại sướng!
– Hồi đi học vậy chứ vui! Bây giờ, lại thèm trở về ngày xưa.
Thủy Trúc kéo Bạch Lan ngồi xuống chiếc ghế được đặt dưới giàn hoa:
– Ngồi đây cho mát!
Bạch Lan vừa ngồi vừa hỏi:
– Lúc này! Trúc có gặp Kim Anh!
– Có nhưng rất ít! Vì lúc này Kim Anh quấn quít bên Hàn Dương.
Bạch Lan cười nhìn Thủy Trúc:
– Thế Thủy Trúc có gặp người trong mộng chưa?
Thủy Trúc cúi mặt vờ nhặt cành hoa:
– Bận túi bụi, có thì giờ đâu mà gặp với chắng gặp!
Thủy Trúc chợt nhớ ra. Cô vội kéo tay Bạch Lan:
– Vào đây! Tớ đang cắm hoa!
Thủy Trúc lấy lọ hoa và bó hồng nhung về phía Bạch Lan:
– Lan cắm giúp mình. Mình vào lấy nước uống! Trời nóng quá!
– Bác đâu hở Thủy Trúc?
– Mẹ ơi! Có Bạch Lan đến chơi!
Bà Thanh Thủy cầm chiấc khăn lau tay:
– Cháu Bạch Lan, lâu quá không thấy cháu đến chơi!
Bạch Lan đứng dậy, ôm lấy bà:
– Dạ! Thì cháu đến rồi đây! Bác thấy cháu thế nào?
Bà Thanh Thủy nhìn cô:
– Cháu xinh hơn! Trông chín chắn hơn con Trúc nhiều lắm!
Bạch Lan cười xòa:
– Bác chê cháu già hơn Thủy Trúc à!
– Ối? Thủy Trúc mà bằng một nửa của cháu thì bác đỡ lo, nó nói năng như con nít. Chứ có phải khôn khéo như cháu đâu!
– Trời! Bác lầm to rồi! Thủy Trúc ở nhà thì như thế, chứ ra đường thì cũng đáơ để lắm. Thủy Trúc giọng nũng mu:
– Mẹ lại chê con rồi!
Bà Thanh Thủy cốc vào đầu con. Và quay sang Bạch Lan:
– Cháu nói chuyện với Thủy Trúc. Bác xuống làm cho xongcác món còn lại.
Rồi bác cháu mình cùng dùng cơm.
Bạch Lan nắm lấy tay bà và tựa đầu vào vai:
– Cháu rất thèm các món của bác làm!
– Thế thì chờ một tí cháu sẽ có ngay những món cháu thích!
Thủy Trúc đẩy ly nước dừa trước mặt Bạch Lan:
– Uống đi cho mát!
Bạch Lan uống một hơi dài. Cô đặt ly xuống, rồi cầm lấy bình hoa tỉa cành lá rồi cắm vào bình. Thủy Trúc ngắm nghía bình hoa rồi nhìn BạchLan:
– Bạch Lan này, hay chúng mình ăn cơm xong, rồi đến nhà Kim Anh chơi!
– Ừ! Tớ cũng định rủ cậu đi đấy!
– Vậy thì, chúng ta cùng xuống bếp.
Bà Thanh Thủy thấy Thủy Trúc và Bạch Lan đi xuống:
– Trời nóng sao không để Bạch Lan ở trên chơi.
Bạch Lan vừa cười vừa lắc đầu:
– Bác định làm hư cháu sao?
Bà Thanh Thủy hiền lành:
– Nấu ăn có khó gì! Chỉ cần chăm chỉ vài ngày là sẽ nấu được ngay!
– Sao! Cháu nghe nấu ăn là cả một nghệ thuật!
Bà cười:
– Nấu cho đám tiệc thì khó chứ nấu cơm cho gia đình thì có khó khăn gì!
– Thế thì lúc nào rảnh, cháu sẽ đến đây thọ giáo bác mới được!
– Bộ tính lấy chồng mà sao Bạch Lan lại học nấu ăn thế!
Nói xong Thủy Trúc cười rộ. Bạch Lan véo vào tay Thủy Trúc.
– Bộ lấy chồng mời học nấu ăn sao?
– Đáng vậy! Học để làm vợ hiền, dâu thảo.
Bà Thanh Thủy bưng đa tép rang vàng rôm đặt lên bàn. Bà bảo:
– Trúc Lan dọn chén đa đi nào!
Bạch Lan, Thủy Trúc ngồi xuống cạnh bà Thanh Thủy. Bà mời mọc:
– Dùng đi cháu, Trúc bới cơm in ít thôi!
Bạch Lan dùng cơm mà miệng cứ tắm tắc khen lắm cho Bà Thanh Thủy miệng luôn nở nụ cười.
Tình Sâu Nặng Tình Sâu Nặng - Hoàng Thu Dung Tình Sâu Nặng