Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Đầu Hay Tình Cuối
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4
G
eorgie rên lên. Đầu cô nhức như búa bổ, miệng có vị axit pin, và một bể vi trùng cứ nhộn nhạo ở nơi đáng lẽ là dạ dày của cô. Khi cô co đầu gối lên bụng thì mông cô chạm nhẹ vào người Lance. Da anh ấm và...
Khôngggggg!
Cô mở choàng bên mắt không bị vùi vào gối.
Một tia nắng chiều chói chang luồn qua rèm và chiếu lên chiếc áo lót ren trắng nằm trên thảm phòng ngủ trong phòng cô ở khách sạn Bellagio. Một chiếc trong đôi giày cao gót tối qua cô đi lấp ló bên dưới một chiếc quần jean đàn ông.
Làm ơn, ôi, làm ơn, hãy để cái quần jean đó thuộc về chàng cầu thủ bóng rổ ngọt ngào ấy.
Cô vùi mặt vào gối. Nếu không phải thì sao? Sẽ thế nào nếu chúng thuộc về...
Không thể. Cô và chàng cầu thủ bóng rổ... Kerry - tên anh ta là Kerry... Họ đã tán tỉnh nhau ầm ĩ trên bàn xúc xắc. Tán tỉnh mang lại cảm giác thật tuyệt. Nên nếu anh ta trẻ tuổi hơn cô thì có làm sao?
Được rồi, cô đang khỏa thân, chuyện này khá kỳ cục. Nhưng giờ Lance không còn là người đàn ông cuối cùng cô ngủ cùng nữa, và đó là một dấu hiệu cho thấy sự tiến lên, phải chứ? Dạ dày cô gầm gừ khó chịu. Cô lại căng mắt ra. Cô từng phải chịu đựng mấy lần dư âm say xỉn, nhưng không lần nào giống này. Không lần nào quét sạch ký ức của cô.
Cái đùi dụi dụi vào mông cô. Nó có cảm giác cơ bắp khác thường, rõ ràng là đùi vận động viên. Nhưng bất kể cô tập trung bao nhiêu, điều cuối cùng cô nhớ vẫn là Bram đã lôi cô ra khỏi bữa tiệc.
Kerry hẳn đã đi theo cô. Phải, cô chắc chắn mình nhớ rằng anh ta đã cướp cô khỏi Bram. Họ đã quay lại đây rồi trò chuyện tới bình minh. Anh ta làm cô cười và bảo rằng cô kiên cường hơn bất kỳ người phụ nữ nào anh ta biết. Anh ta nói rằng cô thông minh, tài năng, và xinh đẹp hơn mọi người nghĩ rất nhiều. Anh ta nói rằng Lance đã tự biến mình thành kẻ ngốc khi rời bỏ một phụ nữ như cô. Họ bắt đầu nói đến chuyện có con với nhau - những đứa trẻ lai xinh đẹp, không giống đứa nhóc mặt phệ tương lai của Lance. Họ đồng ý bán ảnh đứa con xinh đẹp của họ cho tạp chí nào trả giá cao nhất và làm từ thiện khoản tiền đó, việc này sẽ khiến mọi người cực kỳ cảm động sau khi trang Drudge Report bới móc ra chuyện Jade Gentry đã dùng toàn bộ số tiền từ thiện cô ta quyên góp được để mua cho mình một chiếc du thuyền. Rồi Georgie sẽ thắng một giải Oscar, và Kerry sẽ thắng Siêu Cúp[1].
Được rồi, nhầm môn thể thao, nhưng đầu cô vẫn đang nện búa, dạ dày cô đang sôi sục, và một cái đầu gối rắn chắc đang cố lèn sâu hơn vào mông cô.
Cô phải đưa mình thoát khỏi cảnh khốn khổ này, nhưng điều đó dính tới việc quay người lại và xử lý những hậu quả của điều cô nhìn thấy. Cô cần nước lọc. Và thuốc giảm đau Tylenol. Cả một bình nước lọc đầy.
Bỗng nhiên cô sực nghĩ rượu không khiến con người ta quên sạch mọi sự. Đây không phải hậu quả của say xỉn thông thường. Cô đã bị bỏ thuốc. Và cô chỉ biết có một kẻ duy nhất thối nát đến mức đi đánh thuốc phụ nữ.
Cô vận hết sức lực huých khuỷu tay vào ngực anh ta.
Anh ta kêu lên một tiếng au đầy vẻ đau đớn rồi lăn ra, cuộn theo tấm ga trải giường.
Cô vùi mặt vào gối. Một thoáng sau tấm đệm lún xuống khi anh ta đứng dậy. Cô nghe tiếng bước chân anh ta bồm bộp lê về hướng phòng tắm. Khi cửa đóng lại, cô sờ soạng tìm tấm ga và nhỏm dậy. Căn phòng chao đảo. Dạ dày cô cuộn sóng. Cô quấn tấm ga quanh người, lảo đảo đứng lên rồi lần lần từng bước về căn phòng tắm thứ hai, ở đó cô dựa vào bồn rửa mặt và vùi mặt vào tay.
Scooter sẽ làm gì nếu bị chuốc thuốc và thức dậy trần truồng trên giường với một người lạ? Hoặc người không lạ. Scooter sẽ chẳng làm gì hết bởi vì chẳng có chuyện nào khủng khiếp đến thế xảy ra với cô ấy. Thật dễ trở nên hiếu chiến và lạc quan khi bạn có cả một đội ngũ viết kịch bản toàn thời gian bảo vệ bạn khỏi những thứ bẩn thỉu mà cuộc đời thực quăng ra.
Khi cô thả tay xuống, một hình ảnh đáng kinh hãi chào đón cô trong gương, như Courtney Love thời trẻ. Thức uống phù thủy làm từ mái tóc màu nâu đỏ bù xù không giấu được vết đỏ do râu cọ xát trên cổ cô. Vệt mascara cứ nhòe nhoẹt khắp đôi mắt xanh của cô như bùn quanh hồ nước phủ rêu. Cái miệng rộng ngoác của cô võng xuống bên mép và da cô có màu sữa chua hồng. Cô bắt mình uống một cốc nước. Tất cả đồ vệ sinh của cô nằm ở phòng tắm bên kia, nhưng cô vẫn rửa mặt và súc nước súc miệng của khách sạn.
Cô vẫn thấy mình chưa đủ sức đối mặt với điều đang ẩn giấu bên kia cánh cửa, thế nên cô hất tóc ra khỏi mặt và ngồi xuống mép bồn tắm cẩm thạch. Cô muốn gọi ai đó, nhưng lúc này cô không thể chất thêm gánh nặng cho Sasha nữa, Meg thì không liên lạc được, và cô sẽ không thú nhận hành vi quá trớn của mình với April, chị ấy sẽ vô cùng thất vọng về cô. Một cựu fan nhạc rock and roll đã trở thành nhà đạo đức học của cô. Còn với bố cô... Không đời nào.
Cô lê mình đứng dậy và siết chặt tấm ga dưới cánh tay. Phòng ngủ trống không, nhưng hy vọng trong cô rằng anh ta đã bỏ đi vụt biến mất khi cô thấy quần áo anh ta vẫn ở trên sàn. Cô lết qua thảm ra ngoài phòng khách.
Anh ta đứng ở cửa sổ quay lưng về phía cô. Anh ta cao. Nhưng không phải chiều cao của cầu thủ NBA[2]. Anh ta là cơn ác mộng khủng khiếp nhất của cô.
“Đừng nói một lời nào cho đến khi cà phê tới đây,” anh ta nói mà không quay lại. “Tôi nói thật đấy, Georgie. Tôi không thể xoay xở với cô ngay bây giờ được đâu. Trừ phi cô có một điếu thuốc.”
Cơn phẫn nộ quét tràn qua cô. Cô chộp lấy một cái gối đệm ghế và phóng mạnh vào mái đầu vàng nâu bù xù của Bramwell Shepard. “Anh đã đánh thuốc tôi!”
Anh ta cúi người, cái gối đập bộp vào cửa sổ.
Cô cố tóm lấy anh ta, nhưng khi anh ta quay về phía cô, cô vấp vào tấm ga làm nó trượt xuống eo cô.
“Thôi đi,” anh ta nói. “Chúng ta có đủ rắc rối lắm rồi.”
Cô gặp may hơn khi cố với lấy một chiếc giày anh ta cởi ra.
“Au!” Anh ta xoa ngực và tỏ vẻ tức giận. “Tôi không bỏ thuốc cô! Tin tôi đi, nếu tôi có bỏ thuốc một phụ nữ, thì đó cũng sẽ không phải là cô.”
Cô kẹp tấm ga vào dưới nách và nhìn quanh tìm thứ gì khác để ném. “Anh nói dối. Tôi đã bị bỏ thuốc.”
“À, phải rồi. Cả hai chúng ta đều bị. Nhưng không phải do tôi. Do Meredith, Marilyn, Mary gì gì đó.”
“Anh đang nói về ai thế?”
“Cô gái tóc đỏ ở bữa tiệc tối qua. Nhớ mấy ly đồ uống cô ta mang qua không? Tôi lấy một ly và đưa cô ly còn lại - ly cô ta tự làm cho mình ấy.”
“Sao cô ta lại tự bỏ thuốc mình chứ?”
“Bởi vì cô ta thích cái cảm giác cô ta nhận được!”
Georgie lần đầu chợt nghĩ rằng Bramwell Shepard có thể đang nói thật một lần duy nhất trong đời. Cô cũng nhớ cách anh ta đối diện với người phụ nữ đó, khi ấy trông anh ta rất tức giận. Cô kéo tấm ga lên và lảo đảo đi về hướng anh ta. “Anh biết trước mấy ly đó bị bỏ thuốc phải không? Anh đã biết mà không ngăn lại sao?”
“Tôi không hề biết. Không cho tới khi tôi uống xong ly của tôi, nhìn cô, rồi nhận ra mình không bị đánh gục hoàn toàn!”
Một tiếng cốp vang lên ở cửa rồi đến một giọng thông báo dịch vụ phòng. “Quay vào phòng ngủ,” cô rít lên. “Và đưa tôi cái áo choàng đó! Bọn lá cải có chỉ điểm ở khắp nơi. Nhanh lên!”
“Nếu cô ra lệnh cho tôi một câu nữa...”
“Làm ơn nhanh lên, đồ đần!”
“Tôi thích cô khi say xỉn hơn.” Anh ta cởi áo choàng ra ném lên tay cô rồi biến mất. Cô ném tấm ga giường ra phía sau trường kỷ rồi vừa thắt dây lưng chiếc áo choàng vừa đi ra cửa.
Người phục vụ đẩy xe vào và sắp xếp các món ăn lên chiếc bàn đặt dưới một chùm đèn mạ vàng. Cô nghe tiếng vòi sen chảy trong phòng tắm. Người ta sẽ kháo nhau rằng cô không qua đêm một mình. May thay, không ai biết người cô đã qua đêm cùng, nên chuyện này có thể có lợi cho cô.
Người phục vụ cuối cùng cũng rời đi. Cô rót vội một tách cà phê, rồi loạng choạng đi tới cửa sổ và cố định thần lại. Xa dưới kia, du khách đang tụ tập để xem chương trình nhạc nước của Bellagio. Chuyện gì đã xảy ra trong gian phòng ngủ kia đêm qua? Cô chẳng thể nhớ gì hết. Chỉ có lần đầu tiên...
Ngày họ gặp nhau, cô mười lăm tuổi còn anh ta mười bảy. Vẻ đẹp của anh ta khiến cô sững sờ nán lại, nhưng anh ta đã xua cô đi với một tiếng càu nhàu khó chịu sau khi nhìn lướt qua cô một lần duy nhất bằng đôi mắt màu oải hương tự mãn đó. Theo lẽ tự nhiên, cô bị mê hoặc.
Những lời cảnh báo của bố cô về anh ta chỉ khiến cô càng mê mẩn hơn. Bram kiêu ngạo, hay sưng sỉa, vô kỷ luật, nhưng có vẻ đẹp mê hồn - thứ cực kỳ cám dỗ với một cô bé lãng mạn mười lăm tuổi, tuy vậy suốt hai mùa đầu tiên trừ những lúc họ thực sự quay phim, còn lại anh ta đều lờ tịt cô đi. Có thể cô được đăng hình lên trang bìa của hàng tá tạp chí tuổi teen, nhưng cô vẫn là một con nhóc mảnh khảnh với đôi mắt xanh như kẹo cao su, đôi má phúng phính và cái miệng như kẹo dẻo. Da cô liên tục nổi mụn vì đống mỹ phẩm buộc phải dùng, và mái tóc Annie Mồ Côi màu vàng cam xoăn tít làm cô trông càng trẻ con hơn. Chuyện đi chơi cùng vài cậu nhóc diễn viên dễ thương không hề giúp cô tự tin hơn, khi mà chính bố cô đã sắp xếp các cuộc hẹn ấy để thu hút công chúng. Thời gian còn lại Paul York luôn giam kín cô, bảo đảm an toàn khỏi những thói hư tật xấu của Hollywood.
Vẻ điển trai rạng rỡ, điệu bộ vênh váo và thái độ thô lỗ đường phố của Bram khuấy động mọi mơ mộng trong cô. Cô chưa từng biết người nào hoang dã đến thế, kẻ hoàn toàn không có nhu cầu làm hài lòng ai khác. Cô cười lớn để cố thu hút sự chú ý của anh ta. Cô mua quà cho anh ta - một đĩa CD mới anh ta buộc phải nghe, sô cô la đặc biệt ngon nhất trần đời, những chiếc áo phông ngộ nghĩnh anh ta chẳng bao giờ mặc. Cô dành dụm những câu chuyện cười để kể cho anh ta, đồng ý với mọi ý kiến của anh ta, và làm mọi việc có thể để khiến anh ta thích cô, nhưng trừ lúc máy quay đang chuyển động, còn lại thì cô gần như vô hình.
Sự đối lập giữa thói sống thô lỗ và hình ảnh chàng công tử lịch thiệp mà anh ta đóng thu hút cô, và cô thu lượm quá khứ của anh ta từ lũ bạn hàng xóm nhà anh ta, những tên khốn to mồm hay lượn lờ khắp phim trường.
Bram lớn lên ở khu Bờ Nam Chicago. Từ năm anh bảy tuổi, sau khi mẹ anh chết vì dùng thuốc phiện quá liều, anh đã phải tự chăm lo cho bản thân. Ông bố vô trách nhiệm, một thợ sơn thời vụ phải xin bạn gái cả tiền uống bia, chết khi Bram mười lăm. Bram bỏ học không lâu sau đó và bắt đầu ăn cắp vặt. Một ngày nọ, một góa phụ bốn mươi tuổi giàu có phát hiện ra anh lúc bà ta đang làm tình nguyện viên từ thiện và đưa anh về dưới trướng bà ta - có lẽ vào cả giường bà ta - Georgie chưa bao giờ biết rõ chuyện đó. Người phụ nữ đó trau chuốt thêm cho những khía cạnh thô bạo của anh và thuyết phục anh vào nghề người mẫu. Sau khi một cửa hàng đồ nam cao cấp ở Chicago chộp anh cho một chiến dịch quảng cáo, anh đã đá vị mạnh thường quân của mình đi, tham gia vài lớp học diễn xuất, đóng vài vai cho một công ty nhạc kịch địa phương, và cuối cùng là tới buổi thử vai cho Skip.
Mùa thứ tư của bộ phim bắt đầu. Georgie tự hứa sẽ khiến anh thấy rằng cô không còn là một mối phiền phức nữa mà đã trở thành một phụ nữ mười tám tuổi đáng khao khát. Họ bắt đầu làm việc vào tháng Bảy, quay phim ở Chicago. Một tay trong đám bạn hư hỏng của Bram có nhắc đến chuyện Bram đang thuê một chiếc du thuyền để dạo chơi tiệc tùng vào đêm thứ Bảy trên hồ Michigan. Vì bố cô đi New York vào cuối tuần, Georgie quyết định lẻn vào bữa tiệc.
Cô ăn mặc cẩn thận với bộ váy liền ôm cổ họa tiết da báo và đi đôi xăng đan đế cao mảnh mai. Khi bước lên thuyền, cô để ý thấy hầu hết đám con gái đều mặc quần soóc ngắn và áo tắm. R. Kelly la hét từ hệ thống âm thanh trên thuyền. Tất cả các cô gái đều ở độ tuổi hai mươi với mái tóc sáng rỡ, chân dài, cơ thể quyến rũ, nhưng Georgie có thẻ bài nổi tiếng, và khi thuyền rời bến, họ tách mình khỏi mấy cậu bạn đồng hương của Bram để tới trò chuyện với cô.
“Tôi có thể chụp ảnh cô cho cháu tôi được không?”
“Cô có tham dự các lớp học diễn xuất hay kiểu kiểu thế không?”
“Cô thật may mắn vì được làm việc cùng Bram. Anh ấy như là anh chàng hấp dẫn nhất hành tinh vậy.”
Georgie mỉm cười và chụp ảnh, cùng lúc luôn để mắt tìm Bram.
Cuối cùng anh cũng xuất hiện từ dưới khoang. Anh mặc quần soóc nhàu nhĩ và cái áo phông bò màu vàng nhạt. Hai tay anh quàng vai hai cô gái, bàn tay cầm rượu, còn môi thì đu đưa điếu thuốc. Cô muốn anh khủng khiếp tới mức đau đớn.
Trăng lên, bữa tiệc trở nên huyên náo hơn - đúng loại tiệc tùng mà bố cô luôn giữ cô tránh xa. Một cô gái cởi áo ra. Lũ đàn ông reo hò. Hai cô nàng bắt đầu hôn hít. Georgie sẽ thấy bình thường với họ nếu họ là dân đồng tính, nhưng đằng này không phải vậy, và ý nghĩa phụ nữ sờ soạng nhau cho đàn ông xem khiến cô phẫn nộ. Khi họ bắt đầu vuốt ve ngực nhau, cô lẻn vào trong phòng khách, nơi một tá khách đang túm tụm quanh quầy bar và vắt vẻo trên một cái ghế da trắng hình móng ngựa.
Luồng khí điều hòa thổi một cơn gió lạnh buốt tới mắt cá chân cô. Cô đã nuôi dưỡng quá nhiều hy vọng cho đêm nay, nhưng Bram thậm chí còn không nói chuyện với cô. Trên đầu cô, tiếng hò reo mỗi lúc huyên náo hơn. Cô không thuộc về nơi đây. Cô chẳng thuộc về nơi đâu hết trừ đóng kịch trước máy quay.
Cửa mở ra, Bram thong dong đi xuống cầu thang. Lần này anh đi một mình. Niềm hy vọng rằng có thể anh đã đi theo cô chợt đâm chồi trong lòng cô khi thấy anh ngồi ườn xuống một cái ghế bành cách chỗ cô đứng không xa và nhìn cô từ đầu tới chân. Sự kết hợp của mái tóc bảnh bao kiểu Skip, bộ râu lún phún vàng rực và một hình xăm mới toanh bao tròn quanh bắp tay ngay dưới ống tay áo phông bó khít của anh làm cô rùng mình. Anh vắt một chân qua tay ghế và hớp một ngụm từ ly rượu của mình, mắt anh vẫn dán vào cô.
Cô cố nghĩ ra thứ gì đó khôn ngoan để nói. “Bữa tiệc tuyệt vời đấy.”
Anh trao cho cô nét mặt chán chường quen thuộc, châm một điếu thuốc nữa, và nheo mắt nhìn cô qua làn khói. “Cô đâu có được mời.”
“Đằng nào tôi cũng đã đến.”
“Có nghĩa là bố thân yêu đi khỏi thành phố hả.”
“Tôi đâu có làm tất cả những gì bố tôi bảo.”
“Theo như tôi thấy thì không phải thế.”
Cô nhún vai, cố ra vẻ lạnh lùng. Anh hẩy tàn thuốc xuống thảm. Cô chưa bao giờ nghĩ ra mình đã làm gì để phải nhận sự chán ghét từ anh trừ chuyện cô được trả lương cao hơn, mà đó cũng chẳng phải lỗi của cô.
Anh chĩa cốc rượu về hướng boong tàu. “Bữa tiệc đang trở nên hơi quá hoang dã với cô hả?”
Cô muốn bảo anh rằng nhìn con gái hạ nhục bản thân khiến cô khó chịu, nhưng anh vốn đã nghĩ cô là một đứa cứng nhắc rồi. “Không hề.”
“Tôi không tin cô.”
“Anh thì biết gì về tôi. Anh chỉ tưởng là mình biết thôi.” Cô cố làm ra vẻ bí ẩn và có lẽ điều đó có tác dụng bởi vì mắt anh lướt khắp người cô theo cái cách khiến cô cuối cùng cũng cảm thấy như là anh đang thực sự nhìn cô.
Những lọn tóc xoăn vàng cam của cô xù lên vì hơi ẩm, nhưng lớp trang điểm của cô trông rất đẹp. Cô đã dùng phấn mắt màu đồng và son môi màu be để thu gọn miệng. Chiếc váy da báo không phải thứ mà Scooter Brown mặc, và cô đã nhấn mạnh sự khác biệt bằng cách nhét mút vào áo con, nhưng khi mắt anh dừng trên ngực cô, cô có cảm giác rằng anh biết chúng là đồ rởm.
Anh thổi ra một dải khói trắng mỏng. “Tôi cá cô vẫn là trinh nữ.”
Cô đảo mắt. “Tôi mười tám rồi. Tôi đã không còn là trinh nữ đôi ba năm rồi.” Tim cô bắt đầu đập thình thịch vì lời nói dối đó.
“Cứ cho là thế đi.”
“Anh ấy là một người từng trải. Anh sẽ biết anh ấy là ai nếu tôi kể cho anh, nhưng tôi không kể đâu.”
“Cô đang nói dối.”
“Anh ấy có thói khó chịu trước những phụ nữ quyền lực. Đó là lý do cuối cùng tôi lại phải chia tay anh ấy.” Cô yêu vẻ thạo đời trong giọng điệu của mình, nhưng nụ cười chế giễu của anh không khiến cô vững dạ tí nào.
“Bố Paul sẽ không để một anh chàng từng trải lại gần cô. Ông ấy không bao giờ để cô rời khỏi tầm mắt.”
“Tôi đã tới đây tối nay, không phải sao?”
“Ừ, tôi đoán là phải.” Anh uống cạn cốc rượu, rít thuốc, và đứng dậy. “Vậy thì đi nào.”
Cô trừng trừng nhìn anh, sự tự tin của cô chuồn mất. “Đi ư?”
Anh hất đầu về hướng cánh cửa có hình mỏ neo khảm vào gỗ. “Vào đó.”
Cô nhìn anh ngập ngừng. “Tôi không...”
“Vậy quên nó đi.” Anh nhún vai và bắt đầu quay đi.
“Không! Tôi sẽ đi.”
Và cô đi thật. Chỉ như vậy. Không đòi hỏi bất kỳ thứ gì từ anh, cô theo anh vào căn phòng ngủ đầu tiên.
Một cặp đôi bán khỏa thân ườn ra trên chiếc giường đôi. Họ nhấc đầu dậy để xem ai vừa xộc vào.
“Biến đi,” Bram nói.
Họ trườn ra khỏi giường.
Đáng lẽ cô phải đi cùng họ, nhưng cô lại không làm thế. Thay vì vậy, cô đứng đó trong chiếc váy da báo và đôi xăng đan cao gót với mái tóc màu cà rốt xoăn tít và quan sát cánh cửa đóng lại phía sau lưng họ. Cô không hỏi tại sao anh lại đột nhiên có hứng thú với cô. Cô không tự hỏi cô xem phẩm cách của mình là gì khi theo chân anh như thế này. Cô chỉ đứng đó và để anh ép cô vào cửa.
Anh xòe hai tay ôm lấy hai bên đầu cô. Ngón cái của anh luồn vào tóc cô và giật một lọn tóc. Cô nhăn mặt. Anh chỉnh đầu và hôn cô kiểu Pháp. Anh có vị rượu và khói thuốc. Cô hôn trả lại anh với mọi thứ cô có. Lớp râu lởm chởm trên cằm anh cào xước má cô. Răng anh đập vào răng cô. Đây là những gì cô muốn, khiến anh nhìn cô như một người phụ nữ chứ không phải đứa trẻ mà anh phải giải cứu khỏi những rắc rối được dựng trong kịch bản.
Anh giật gấu váy cô và đẩy nó lên. Cô mặc một chiếc quần lót mỏng manh, khóa quần jean của anh cào lên bụng trần của cô. Anh đang đi quá nhanh đối với cô, và cô muốn xin anh chậm lại. Nếu anh mà là ai khác, cô hẳn đã đẩy anh ra và bảo anh đưa cô về nhà. Nhưng đây là Bram, nhà cô cách xa cả nửa châu lục, và cô để anh luồn ngón tay vào quần lót của cô và chạm vào cô tùy ý anh muốn.
Trước khi cô kịp biết, anh đã lột quần lót của cô và kéo cô đến giường. “Nằm xuống,” anh nói.
Khi cô ngồi xuống mép giường và cảm nhận động cơ của con thuyền lắc lư qua lớp vải váy mỏng, cô tự dỗ mình đây là những gì cô vẫn mơ đến. Anh thọc tay vào túi quần và rút bao cao su ra. Chuyện này sắp thực sự xảy ra.
Dù trong khoang gió điều hòa lạnh ngắt, da cô vẫn ướt đẫm vì lo lắng. Cô quan sát anh hất văng quần jean của anh ra và cố không dán mắt vào thằng bé của anh, nhưng nó cương cứng, và cô không thể quay đi. Anh lột cái áo phông bó qua đầu để lộ ra một bộ ngực xương xẩu với vài sợi lông vàng nhạt. Cô nghiên cứu trần nhà trong lúc anh đeo bao cao su vào.
Giường cao ngất, anh không cần với xa để kéo hông cô tới mép giường. Cô chống người trên hai khuỷu tay, chân váy cô rúm ró lại dưới người. Anh thò tay xuống dưới đầu gối cô, dang hai chân cô ra và bước vào giữa. Nét mặt anh chăm chú, đôi mắt anh mờ khói khi nhìn xuống cô. Cô chống chếnh bất lực và chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối hơn.
Anh trượt tay dọc xuống sau đùi tới hông cô và nâng nó hướng lên. Trọng lượng của cô càng dồn xuống hai khuỷu tay. Cổ cô nhức mỏi vì tư thế kỳ cục. Cô ngửi thấy mùi nhựa từ bao cao su, cô ngửi thấy mùi anh - mùi bia, thuốc lá, thoang thoảng mùi nước hoa của một phụ nữ khác. Các ngón tay anh bấm vào mông cô khi anh đẩy mình vào trong cô. Đau kinh khủng, cô nhăn mặt. Con thuyền tròng trành, đẩy anh vào sâu hơn. Đầu cô va mạnh vào tường khi anh bắt đầu đâm vào. Cô nghiêng cổ, nhưng cũng chẳng giúp được gì. Anh nghiến mạnh vào cô. Hết lần này tới lần khác. Cô nhìn lên khung xương đối xứng hoàn hảo trên khuôn mặt trắng nhợt của anh, những khoảng tối hình kim cương cắt ngang cằm anh. Cuối cùng, anh bắt đầu rùng mình.
Khuỷu tay cô rơi xuống và cô ngã ra sau. Một lát sau, anh rút ra và thả chân cô xuống thảm. Hai chân cô cứng ngắc đến nỗi vất vả lắm cô mới khép chúng lại được. Anh đi vào phòng tắm nhỏ bên cạnh. Cô kéo váy xuống và tự dỗ mình chuyện này vẫn có thể chuyển hóa thành tốt đẹp. Giờ anh sẽ phải nhìn cô trong một ánh sáng mới. Họ sẽ trò chuyện. Dành thời gian với nhau.
Cô cắn môi và xoay xở để đứng dậy trên đôi chân run rẩy. Anh quay trở ra và châm một điếu thuốc. “Gặp lại sau nhé,” anh nói. Và cánh cửa đóng lại phía sau anh.
Khi ổ khóa vang lên, tất cả mơ mộng của cô về anh vỡ nát, và cuối cùng cô nhìn rõ anh như chính xác con người anh, một tên thô lỗ, tự coi mình là trung tâm, ích kỷ. Cô cũng thấy rõ con người mình - đói khát tình yêu và ngu ngốc. Nỗi xấu hổ làm cô khuỵu gối và cảm giác tự căm ghét bản thân cháy âm ỉ trong ngực cô. Cô chẳng biết gì về con người, về cuộc đời. Tất cả những gì cô biết là tạo ra những vẻ mặt ngu ngốc trước máy quay.
Cô muốn trả đũa. Cô muốn đâm anh. Tra tấn anh, giết anh, làm anh đau đớn như anh đã làm cô đau đớn. Sao cô lại từng có thể hình dung rằng mình đang yêu chứ?
Mùa phim tiếp theo thật khó chịu. Trừ những lúc quay phim, còn lại lúc nào cô cũng giả bộ như anh vô hình. Mỉa mai thay, tình trạng căng thẳng khủng khiếp của cô lại dẫn tới một phản ứng hóa học mạnh mẽ trên màn ảnh, khiến tỉ suất xem phim của họ tăng lên. Cô để mình được bao bọc giữa những người bạn trong đội diễn viên và đoàn làm phim hoặc vùi đầu vào kịch bản - bất kỳ việc gì có thể giúp cô tránh xa anh cùng đám bạn nối khố xằng quấy đang lởn vởn quanh phim trường mỗi ngày. Cảm giác căm ghét của cô đông cứng lại thành tảng đủ lớn và vững chắc để bảo vệ cô.
Mùa này nối tiếp mùa kia, đến năm phát sóng thứ sáu của họ thì những trò hề của Bram bắt đầu làm tỉ suất xem đài nhỏ dần. Những bữa tiệc say xỉn, những vụ lái xe liều lĩnh, tin đồn dùng thuốc phiện. Người hâm mộ chàng Skip Scofield tử tế không vui vẻ gì, nhưng anh lờ tịt lời cảnh báo từ các nhà sản xuất của chương trình. Khi cuộn băng sex xuất hiện ở cuối mùa thứ tám, tất cả đổ sập.
Cuộn băng sex khá tầm thường, nhưng không đủ tầm thường để làm phai mờ những gì đang diễn ra. Cánh báo chí làm rùm beng lên, và không một phát ngôn nào có thể cứu vãn thiệt hại. Nhà đài quyết định họ đã có đủ các trò hề của Bram Shepard. Skip và Scooter bị dừng lại.
“Chết tiệt!”
Cô nhảy dựng lên khi Bram xuất hiện. Cô mất một lúc để hòa hợp tên khốn trẻ tuổi hoang tàng mà cô nhớ với tên khốn vạm vỡ trưởng thành đang đi về phía cô. Anh mặc chiếc áo choàng của khách sạn và mái tóc còn ướt nước do mới tắm xong. Hơn tất thảy, cô muốn rửa nhục cho bản thân mười tám tuổi.
Anh kéo mạnh dây lưng áo choàng, vẻ mặt ủ rũ trái với tính cách. Đồng hồ điểm hai giờ, có nghĩa là cái ngày khốn khổ này đã trôi qua phân nửa. “Cô có tình cờ thấy cái bao cao su nào trong thùng rác không?”
Cà phê sánh ra tay cô, và tim cô ngừng đập. Cô lao vào phòng ngủ và bắt đầu lục lọi thùng rác, nhưng cô chỉ tìm thấy quần lót của mình. Cô phóng ngược ra ngoài phòng khách. Anh chĩa cốc cà phê về phía cô. “Tốt hơn hết cô nên nói với tôi là cô đã đi xét nghiệm sau lần cuối cùng cô ngủ với anh chồng cũ bỉ ổi của cô.”
“Tôi á?” Cô muốn ném thêm một chiếc giày nữa, nhưng không tìm thấy chiếc nào. “Anh thì thấy ai mà chẳng phang. Gái điếm. Vũ nữ thoát y. Những thằng nhóc!” Trinh nữ mười tám tuổi với giấc mơ đặt nhầm chỗ.
“Tôi chưa từng phang thằng nhóc nào trong đời.”
Bram vốn chỉ nổi tiếng phóng túng với phụ nữ, nhưng xét đến bản chất hưởng lạc của anh ta, cô cho rằng chẳng qua là do người đời bỏ sót nên anh ta mới không nổi tiếng với những trường hợp kia.
Anh tiếp tục phản công. “Tôi giữ máy móc của mình hoạt động tốt nhất và tình cờ thay tôi sạch như một cái còi. Nhưng rồi, tôi chưa bao giờ ngủ cùng Lance Thảm Hại và bất kỳ thằng nhãi nào mà cô dùng để thế chỗ anh ta.”
Cô không thể tin nổi chuyện này. “Tôi là gái làng chơi hay sao? Từ năm mười bốn tuổi tới nay anh đã gặp gỡ vô khối cô.”
“Và tôi cá cả mạng sống rằng cô là một trong số đó. Ba mươi mốt tuổi rồi đấy. Cô đã từng đến bác sĩ tâm lý chưa?”
Nhờ sự bao bọc quá mức của bố cô, cô mới ngủ cùng có bốn người đàn ông, nhưng khi mà Bram là kẻ được gọi là người tình đầu tiên và rõ ràng cũng là người tình gần đây nhất của cô thì tổng số không hề thay đổi. “Một chục người tình, nên anh có thể giữ lại cái cúp vô địch làng chơi. Và tôi cũng ‘sạch như một cái còi’. Giờ thì ra khỏi đây. Toàn bộ chuyện này chưa từng xảy ra.”
Nhưng anh đã bị khay thức ăn làm xao lãng. “Họ quên tiệt Bloody Mary rồi. Khỉ thật.” Anh bắt đầu lấy khăn phủ ra khỏi các đĩa thức ăn. “Tối qua cô đúng là con thú hoang. Móng vuốt của cô trên lưng tôi, tiếng rên rỉ của cô trong tai tôi...” Khi anh ngồi, tấm áo choàng buông lơi hé lộ bắp đùi rắn rỏi. “Những chuyện cô van xin tôi làm với cô.” Anh chọc dĩa vào một miếng xoài. “Đến cả tôi cũng phải xấu hổ.”
“Anh chẳng nhớ tí gì hết.”
“Không nhiều.”
Cô muốn van xin anh kể cho cô chính xác những gì anh nhớ được. Có khi anh đã tấn công cô cũng nên, nhưng không hiểu sao điều đó không có vẻ khủng khiếp bằng cái ý niệm cô đã sẵn lòng trao mình cho anh. Cô cảm thấy buồn nôn và ngồi phịch xuống bàn.
“Cô đã gọi tôi là con ngựa đực hoang dã của cô,” anh nói. “Tôi chắc chắn mình nhớ điều đó.”
“Tôi chắc chắn là anh không nhớ.” Cô phải tìm hiểu bằng được những chuyện đã xảy ra, nhưng làm sao cô có thể làm anh kể cho cô những gì anh biết đây? Anh bắt đầu ăn trứng. Cô cố làm dịu dạ dày bằng một mẩu bánh mì.
Anh với lấy lọ hạt tiêu. “Vậy... cô đang uống thuốc tránh thai phải không?”
Cô ném bánh mì xuống và nhảy dựng lên. “Ôi, Chúa...”
Anh ngừng nhai. “Georgie...”
“Có thể đã chẳng có chuyện gì xảy ra hết.” Cô ép ngón tay lên môi. “Có thể chúng ta đã quá say thuốc đến mức ngủ gục.”
Anh nhảy chồm ra khỏi ghế. “Cô đang bảo tôi…”
“Sẽ ổn cả thôi. Phải thế.” Cô bắt đầu rảo bước. “Tỷ lệ là gì chứ, phải không nào? Chắc không có khả năng tôi mang bầu đâu.”
Ánh mắt anh bắt đầu trông hoảng hốt. “Có thể chứ nếu cô không uống thuốc tránh thai!”
“Nếu nó... nếu nó xảy ra, chúng ta sẽ... tôi sẽ... tôi sẽ cho nó đi. Tôi biết sẽ rất khó tìm ra một người đủ tuyệt vọng để nhận một đứa bé vừa có lưỡi hai chạc vừa có đuôi, nhưng tôi chắc mình có thể tìm ra ai đó.”
Má anh hồng trở lại. Anh ngồi xuống và nâng cốc cà phê lên. “Một màn biểu diễn xuất sắc đấy.”
“Cảm ơn.” Màn trả miếng nho nhỏ đó có thể trẻ con, nhưng nó xốc tinh thần cô lên đủ để cô có thể ăn một quả dâu tây. Nhưng cô không thể ăn tới quả thứ hai khi cô tưởng tượng ra đứa bé ấm áp, chắc nịch, đằm tay mà cô sẽ không bao giờ được ôm.
Bram rót một cốc cà phê nữa. Cảm giác nôn nao khó chịu cào xé cô, lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài tưởng như vô tận cô mới có cảm xúc mạnh mẽ với một thứ không phải cuộc hôn nhân sụp đổ của cô.
Bram quẳng khăn ăn xuống. “Tôi đi mặc đồ đây.” Ánh mắt anh lướt tới chiếc cổ áo đang mở ra của cô. “Trừ phi cô muốn...”
“Đời này thì không.”
Anh nhún vai. “Chuyện đó có vẻ hơi đáng xấu hổ, thế thôi. Giờ thì chúng ta sẽ không bao giờ biết được liệu chúng ta có hòa hợp hay không.”
“Tôi rất giỏi. Còn anh thì ngược lại, vẫn ích kỷ như thường.” Một ký ức đau nhói vụt hiện lên nhắc cô nhớ lại cô bé là cô một thời.
“Tôi nghi ngờ đấy.” Anh rời khỏi bàn và đi vào phòng ngủ. Cô xem xét mấy quả dâu, cố thuyết phục bản thân rằng mình có thể ăn một quả nữa. Một tiếng chửi rủa ầm ĩ chợt cắt ngang suy nghĩ của cô.
Bram lao lại vào phòng khách. Quần jean của anh chưa kéo khóa còn áo sơ mi vẫn mở khuy, ống tay áo kiểu Pháp bay phần phật. Cô thấy khó mà liên hệ vòm ngực rắn chắc kia với cơ thể xương xẩu hồi trẻ của anh.
Anh chĩa một tờ giấy ra dưới mũi cô. Cô đã quen với nụ cười chế nhạo và những lời giễu cợt của anh, nhưng cô không thể nhớ đã từng thấy anh trông thật sự tức giận lúc nào chưa. “Tôi thấy cái này dưới mớ quần áo,” anh nói.
“Một lời nhắn nhủ từ tay cảnh sát quản chế anh à?”
“Cứ tự đắc đi khi cô còn có thể.”
Cô nghiên cứu tờ giấy, nhưng những thứ cô thấy chẳng mang lại ý nghĩa gì. “Sao ai đó lại bỏ giấy đăng ký kết hôn của mình ở đây? Nó...” Họng cô chợt nghẹn lại và cô bắt đầu nghẹt thở. “Không! Đây là một trò đùa, phải không? Hãy nói với tôi đây là một trong những trò đùa bệnh hoạn của anh đi.”
“Đến tôi cũng không bệnh hoạn thế này.”
Mặt anh tái nhợt. Cô nhảy bật ra khỏi ghế và giật lấy tờ giấy từ tay anh. “Chúng ta đã...” Cô không nói nổi từ đó. “Chúng ta đã kết hôn?”
Anh nhăn nhó.
“Nhưng sao chúng ta lại làm thế? Tôi ghét anh mà!”
“Mấy ly cocktail chúng ta uống tối qua hẳn phải chứa đủ liều hạnh phúc trong đó để khiến cả hai ta vượt qua trạng thái căm ghét lẫn nhau.”
Cô đang bắt đầu tăng thông khí phổi. “Chuyện này là không thể. Họ đã đổi luật ở Vegas. Tôi đã đọc về nó. Phòng đăng ký hôn nhân đóng cửa vào buổi tối để chính những vụ thế này không thể xảy ra mà.”
Miệng anh mím lại thành một nụ cười nhạo báng. “Chúng ta là ngôi sao. Rõ ràng là chúng ta đã tìm được ai đó sẵn sàng bẻ luật cho chúng ta thôi.”
“Nhưng... có thể nó bất hợp pháp. Có thể đây là một... một chứng chỉ đùa.”
“Rê ngón tay lên con dấu chính thức của bang Nevada rồi nói tôi nghe cảm giác ấy giống một trò đùa phải gió đi.”
Phần in nổi cọ vào các đầu ngón tay cô. Cô nổi khùng với anh. “Đây là trò của anh. Tôi biết mà.”
“Của tôi sao? Cô mới là người tuyệt vọng muốn có chồng.” Anh nheo mắt và gí ngón trỏ vào mặt cô. “Cô đã lợi dụng tôi.”
“Tôi sẽ gọi cho luật sư của tôi.”
“Sau khi tôi gọi luật sư của tôi.”
Họ chạy tới chiếc điện thoại gần nhất, nhưng chân anh dài hơn nên anh tới trước. Cô lao lại cái túi xách và lục tìm điện thoại di động. Anh ấn nút. “Đây chắc là vụ hủy hôn dễ dàng nhất từng được ghi lại.”
Từ “ghi lại” chợt khiến cô lạnh toát người. “Chờ đã!” Cô thả chiếc điện thoại xuống, lao tới chỗ anh và giật điện thoại khách sạn ra khỏi tay anh.
“Cô đang làm gì thế?”
“Để tôi nghĩ một chút đã.” Cô ấn ống nghe vào lại máy.
“Cô có thể nghĩ sau.”
Anh toan nhấc lại điện thoại nhưng cô đập tay lên đó. “Cuộc hôn nhân này - vụ hủy hôn này - sẽ được chính thức ghi lại.” Cô đưa bàn tay còn lại cào qua mái tóc rối bù. “Trong hai tư tiếng, tất cả mọi người đều biết. Sẽ có cả một rạp xiếc truyền thông đi kèm với trực thăng và ô tô bám đuôi.”
“Cô quen với việc đó rồi mà.”
Các ngón tay cô lạnh toát, dạ dày cô nôn nao. “Tôi sẽ không dính dáng vào một vụ tai tiếng nào nữa đâu. Thậm chí nếu tôi bị vấp trên vỉa hè, cũng có người phát biểu rằng tôi đã cố tự tử. Tưởng tượng xem người ta sẽ làm gì với chuyện này đi.”
“Không phải vấn đề của tôi. Cô tự rước lấy nó bằng việc cưới tên Thảm Hại đấy chứ.”
“Anh có ngừng ngay việc gọi anh ta như thế đi không?”
“Anh ta đã đá cô. Sao cô lại phải bận tâm?”
“Sao anh ghét anh ta thế?”
“Tôi không ghét hắn vì tôi,” anh nói chua cay. “Tôi ghét hắn là vì cô, vì cô có vẻ không tự làm thế được. Hắn chỉ là đồ nhi đồng thối tai thôi.” Thay vì đẩy cô tránh khỏi điện thoại, anh cúi xuống xỏ giày vào, rồi bắt đầu nhìn quanh quất tìm tất. “Tôi sẽ đi tìm ả điên đã bỏ thuốc chúng ta.”
Cô theo anh vào phòng ngủ, vẫn chưa tin rằng anh sẽ không nói chuyện với luật sư. “Anh không thể đi cho tới khi chúng ta bịa ra được một câu chuyện gì đó.”
Anh tìm thấy tất và ngồi xuống mép giường để xỏ tất vào. “Tôi có câu chuyện của tôi rồi.” Anh lôi mạnh chiếc tất đầu tiên. “Cô là một phụ nữ tuyệt vọng, đáng thương. Tôi đã cưới cô vì thương hại, rồi...”
“Anh sẽ không nói thế.”
Anh lôi mạnh chiếc tất còn lại. “… và giờ tôi đã tỉnh táo, tôi nhận ra rằng mình sinh ra không phải để dành cho một cuộc đời khốn khổ.”
“Tôi sẽ kiện anh. Tôi thề.”
“Hài hước lên một chút nào, được không?” Tuy nhiên tự bản thân anh không biểu hiện chút hài hước nào, anh nhét một chân vào giày rồi quay ra phòng khách để lấy chiếc còn lại. “Chúng ta sẽ biến chuyện này thành trò đùa. Nói rằng chúng ta đã uống quá nhiều rượu và bắt đầu xem chiếu lại Skip và Scooter. Chúng ta bị hoài niệm cuốn đi, và vào lúc ấy việc đó có vẻ như là một ý hay ho.”
Điều đó sẽ ổn cho anh, nhưng không ổn cho cô. Không ai lại tin cô nếu cô kể sự thật về đồ uống bị bỏ thuốc. Cả cuộc đời còn lại của cô, cô sẽ bị dán nhãn thảm hại kèm ngu xuẩn. Cô hoàn toàn mắc kẹt, và cô không thể để kẻ thù tàn bạo nhất thấy mình lệ thuộc vào lòng nhân từ của anh ta. Cô thọc hai nắm tay vào túi áo choàng. “Chúng ta sẽ quay lại từng bước đêm qua. Hẳn phải có manh mối gì đó về những nơi chúng ta đã ở chứ. Anh có nhớ gì không?”
“Câu ‘Đưa nó cho em, anh chàng to con’ có được tính không?”
“Ít nhất cũng giả vờ đứng đắn một chút đi.”
“Tôi không phải diễn viên giỏi thế đâu.”
“Anh biết đủ loại nhân vật ám muội. Chắc chắn anh biết ai đó có thể làm ghi chép về hôn nhân của chúng ta biến mất chứ?”
Cô chờ anh gạt phăng cô đi. Thế nhưng các ngón tay anh lại dừng lại trên khuy áo. “Có một người tôi đã gặp vài ba lần. Một cựu thành viên hội đồng thành phố. Ông ấy rất thích được đàn đúm với các ngôi sao. Không có nhiều khả năng lắm, nhưng chúng ta có thể gọi ông ấy xem sao.”
Cô không có ý nào hay hơn nên đành đồng ý.
Anh thọc tay vào túi. “Rõ ràng là cái này thuộc về cô.” Anh mở lòng bàn tay và giơ ra một cái nhẫn kim loại rẻ tiền có viên “kim cương” bằng nhựa. “Cô không thể nói tôi không có gu thẩm mỹ đâu nhé.”
Khi anh ném chiếc nhẫn về phía cô, cô nghĩ đến chiếc nhẫn kim cương đính hôn hai ca-ra khóa chặt trong két an toàn của cô. Lance đã bảo cô hãy giữ nó, cứ như thể nhẫn đính hôn là một thứ mà cô vẫn muốn đeo.
Cô nhét chiếc nhẫn kim cương nhựa vào túi. “Không có gì nói được câu ‘anh yêu em’ hay như đá quý rởm đâu.”
Cô đã bay tới Vegas bằng máy bay riêng nên họ cần dùng xe của Bram. Trong lúc cô tắm, anh sắp xếp một lối ra bí mật từ khách sạn. Cô mặc chiếc quần cotton rộng màu xám và cái áo trắng bó chặt, bộ quần áo ít gây chú ý nhất mà cô mang theo. “Họ đã cho xe tôi đợi ở phía sau rồi,” anh nói khi cô ra khỏi phòng ngủ.
“Chúng ta sẽ đi thang máy nhân viên xuống.” Cô xoa trán. “Chuyện này lại giống y sì Ross và Rachel[3] vậy. Cũng chính điều này đã xảy ra với họ cuối mùa...”
“Trừ chuyện Ross và Rachel không thực sự tồn tại!”
Hai người không ai nói gì khi đi thang máy xuống tầng một. Cô còn không thèm bảo anh rằng anh đã cài lệch nút áo.
Họ đi vào hành lang nhân viên và hướng tới lối ra. Khi Bram giữ cửa mở, một luồng hơi nóng buổi chiều quét qua họ. Cô nheo mắt trước ánh nắng và bước ra ngoài.
Một chiếc máy ảnh táp vào mặt cô.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Đầu Hay Tình Cuối
Susan Elizabeth Phillips
Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips
https://isach.info/story.php?story=tinh_dau_hay_tinh_cuoi__susan_elizabeth_phillips