Chương 4
hu Dung rủ Hoàng Anh:
- Mi đi múa minh họa ở các tụ điểm ca nhạc với ta nhé!
Hoàng Anh phân vân:
- Đi múa hả? Nhưng ta đâu có biết các điệu múa.
Thu Dung sốt sắng:
- Ta sẽ chỉ sơ các động tác cho mi bảo đảm mi sẽ thành thạo ngay.
- Mi làm như dễ múa lắm vậy.
- Không dễ nhưng mi là kẻ thông minh nhạy bén mi nắm bắt được thôi.
- Mi nhắm là ta múa được chứ!
Thu Dung gật đầu:
- Được ta mới giới thiệu mi với anh trưởng nhóm.
Hoàng Anh tròn mắt:
- Mi giới thiệu rồi hả?
- Còn phải hỏi? Ta giới thiệu mi anh chàng đồng ý ngay!
Không ngờ Thu Dung sốt sắng lo cho mình như thế. Hoàng Anh xúc động vô cùng Thu Dung luôn ở bên cạnh Hoàng Anh động viên cô đứng lên trước nghịch cảnh khi cô muốn buông xuôi số phận...
Thu Dung lo cho Hoàng Anh từng chút không bao giờ bỏ mặc bạn lúc khó khăn túng quẫn.
Hoàng Anh biết nói sao trước tấm chân tình tốt đẹp mà Thu Dung dành cho cô.
Thấy Hoàng Anh im lặng, Thu Dung nhắc nhở.
- Mi mà từ chối là ta mất mặt với anh chàng Tuấn Triều đó nghe!
Hoàng Anh gật nhẹ:
- Yên tâm! Ta đồng ý không làm mất mặt mi đâu.
- Chắc nha!
- Chắc chứ! Đi múa để kiếm tiền, ta sẽ không từ chối đâu.
Hoàng Anh tươi cười đáp và dặn Thu Dung:
- Mi múa sao ta múa vậy hén!
Thu Dung đứng lên kéo Hoàng Anh - Hai đứa mình cùng làm vài động tác cơ bản nha!
Hoàng Anh bông đùa:
- Mi làm cho ta có cảm giác là đang khiêu vũ.
- Mi nên nhớ là múa minh họa bài hát khác nghen!
- Khác thế nào?
- Xem nè tiểu thư!
Trả lời Hoàng Anh, Thu Dung bắt đầu giơ tay nhịn nhàng với đôi chân.
Hoàng Anh tập theo Thu Dung. Thu Dung cười động viên:
- Mi đâu phải không biết múa.
Hoàng Anh nhận định:
- Ta thấy hát dễ hơn múa.
- Vậy hả!
- Ừ! Ta thích hát hơn.
- Mi hát ta nghe đi!
- Nghe rồi đi hả?
- Đi giới thiệu cho.
Hoàng Anh cười cất giọng ca trong trẻo bài hát ruột ''Lá rơí'...
"Chiều mênh mông Ngọn heo may xao xác Lá vàng lác đác bay Ngoài hiên nhà ai Ơi chiếc lá rơi Cho lòng chơi vơi!
Trời giăng mây Mưa rây bụi Lất phất Ai đi qua Chiều nhớ Ai đi qua Chiều thương Chiếc lá rơi Bên đường Người về Vấn vương".
Thu Dung vỗ tay khen:
- Ồ! Tuyệt qua mi dự thi ''Tiếng hát truyền hình'' được đó.
Hoàng Anh cười nhẹ tênh:
- Mi làm ban giám khảo hả?
- Làm giám khảo cho mi rớt vòng chung kết.
- Con khỉ? Chê hả?
- Chứ hát dở ẹc.
- Mi vừa mới khen?
- Ta khen lấy lòng mi đó.
Hoàng Anh nghếch mặt lên:
- Lòng của ta không cho mi lấy đâu.
Nháy mắt với Hoàng Anh, Thu Dung chọc:
- Để cho anh chàng lấy phải không?
- Anh chàng nào hả?
Thu Dung tinh nghịch:
- Cái anh chàng. ''Ai đi qua chiều nhớ. Ai đi qua chiều thương chiếc lá rơi.
Bên đường. Người về. Vấn vương!'' Hoàng Anh vỗ vai bạn:
- Anh chàng đó trong bài hát.
Thu Dung ngó ngó Hoàng Anh:
- Anh chàng trong bài hát đã đi ra lấy lòng mi vào một buổi chiều mưa có lá vàng rơi hôm nào. Tình tứ, lãng mạn ghê!
Biết Thu Dung nhắc đến anh chàng Huy Nam, Hoàng Anh bẽn lẽn đỏ mặt.
Tuy nhiên chút thẹn thùng lướt qua nhanh nhường chỗ cho sự bực dọc. Mím chặt môi Hoàng Anh nói với Thu Dung:
- Không có anh chàng nào lấy lòng ta được cả.
Thu Dung cười rúc rích:
- Không lấy lòng thì lấy tim. Mà không sao có lấy thì anh chàng cũng trao của mình lại cho mi hả? Hoàng tử đã gặp công chúa rồi.
Hoàng Anh nhăn mặt:
- Mi đừng có nói chuyện cổ tích Thu Dung khẳng định:
- Ta nói chuyện đời thường của mi đó.
- Đời thường của ta chẳng có gì để nói đâu.
- Có chứ. Nhiều chuyện 1ắm đó.
- Chuyện gì hả?
- Mi chịu nghe thì ta chỉ cần nói một chuyện thôi!
- Nói đi!
Thu Dung hắng giọng:
- Có một anh chàng đã yêu chú chim Hoàng Anh, khổ nổi Hoàng Anh chẳng chịu đậu vào tay chàng.
Hoàng Anh hất mặt lên:
- Đậu để bị nhốt vào lòng hả?
Thu Dung lém lỉnh:
- Những con chim quý hiếm mới được nhốt vào lồng đó nghen!
- Tao không ham làm chim quý hiếm đâu.
- Vậy làm sao của quý hiếm hén?
Hoàng Anh buông giọng chua xót:
- Thân ta lăn lóc bị đá lăn ra đường có đâu mà quý hiếm?
Thu Dung giương mắt ngó bạn:
- Đừng có cay đắng bi quan quá vậy? Mi mãi mãi là bông hoa quý hiếm.
Hoàng Anh khẽ nở nụ cười:
- Mới bảo ta là chim đòi nhốt lòng bây giờ bảo là hoa.
- Thì Hoàng Anh cũng là hoa. Một đóa hoa vàng rực. Yên tâm đi, hoa đẹp người ta chỉ ngắm chứ hổng ai dám hái đâu.
- Ta đâu cho mà hái?
Thu Dung thản nhiên nhắc nhở:
- Mi không cho hái thì thôi. Nhưng nên nhớ là anh chàng luôn nghĩ đến mi đó.
Hoàng Anh nao nao. Nhưng chỉ một phút thôi. Cô bỗng mím chặt môi khẳng định:
- Chẳng có anh chàng nào nghĩ đến ta cả.
- Được rồi! Không anh chàng nào thì ta nghĩ đến mi chịu không?
- Ta biết, mi suốt đời nghĩ đến ta?
Thu Dung liến thoắng dặn dò:
- Vậy tối mai ta đến rước mi đi gặp bầu sô nhé!
Hoàng Anh cười:
- Giá như mi làm bầu sô luôn nhỉ?
Thu Dung đáp tỉnh rụi:
- Ông trời cho ta làm diễn viên chứ đâu cho làm bầu sô.
- Bởi vậy ta hổng được nhờ?
- Thì đi nhờ người khác nè!
Chẳng biết Hoàng Anh có được nhận vào nhóm múa minh họa không.
Hoàng Anh bồn chồn lo. Còn Thu Dung dạt đào hy vọng.
Thu Dung sắm mấy bộ váy xinh đẹp cho Hoàng Anh từ tờ chi phiếu của Huy Nam.
Buổi tối, Thu Dung đến bảo Hoàng Anh:
- Mi thay đồ đẹp rồi đi với ta đến ra mắt bầu sô.
Giương mắt nhìn mấy bộ váy đẹp, Thu Dung vừa để ra, Hoàng Anh thắc mắc:
- Quần áo ở đâu?
Thu Dung áp đặt:
- Cứ mặc đi! Đừng thắc mắc gì cả! Ta không giải thích đâu.
- Sao mi độc tài vậy hả?
- Ừ! Ta thích làm kẻ độc tài.
Thu Dung khẳng định rồi cao giọng hăm dọa:
- Nhiệm vụ của mi là phải làm theo lời ta nếu không thì chấm dứt!
Hoàng Anh rụt cổ:
- Ghê vậy hả?
Ướm bộ đồ lên người Hoàng Anh, Thu Dung tấm tắc:
- Mi mặc đẹp tuyệt vời! Thôi, đi thay đồ nhanh đi!
Hoàng Anh đi thay đồ mà còn thanh minh:
- Ta thay đồ vì sợ bầu sô chê luôm thuộm chứ không phải sợ mi đâu nha!
Thu Dung xí nhẹ.
Lát sau hai cô gái đến tụ điểm. Thu Dung giới thiệu Hoàng Anh với Tuấn Triều trưởng nhóm:
- Đây là Hoàng Anh bạn em hát hay múa giỏi.
Hoảng quá khi nghe Thu Dung giới thiệu, Hoàng Anh thanh minh:
- Anh đừng có nghe nhỏ Thu Dung ba hoa. Em không hát hay múa giỏi đâu.
Tuấn Triều nhìn Hoàng Anh với ánh mắt đầy thiện cảm:
- HoàngAnh khiêm tốn quá phải không?
Giọng Tuấn Triều thật dịu êm. HoàngAnh thích thú nhìn anh chàng có cảm giác Tuấn Triều rất dễ chịu và gần gũi.
Tuấn Triều có gương mặt chữ điền điển trai, mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ, dáng to lớn phong trần. Trông anh có một sức cuốn hút lạ.
Sợ Hoàng Anh nói huỵch toẹt với Tuấn Triều là cô không có nghiệp vụ ca múa gì cả, Thu Dung lên tiếng trước với Tuấn Triều:
- Anh Tuấn Triều hứa nhận nhỏ Hoàng Anh rồi có gì thì chỉ dẫn nói thêm nhé!
Tuấn Triều vui vẻ:
- Miễn Hoàng Anh múa như Thu Dung là được.
Thu Dung láu táu:
- Nhỏ Hoàng Anh múa hơn em nữa đó.
HoàngAnh thắc thỏm trong lòng nhỏ Thu Dung ẩu quá!
Thu Dung dặn dò Hoàng Anh:
- Mi ở đây để anh Tuấn Triều trao đổi nha! Ta đi làm nhiệm vụ.
Nói xong, Thu Dung bàn giao Hoàng Anh cho Tuấn Triều. Cô cùng nhóm múa chuẩn bị hóa trang ra sân khấu.
Còn lại hai người, Hoàng Anh hỏi khẽ:
- Anh Triều là trưởng nhóm múa hả?
Tuấn Triều gật nhẹ kiêu hãnh đáp:
- Trưởng nhóm anh mới nhận HoàngAnh đó.
Hoàng Anh nhỏ nhẹ:
- Anh Triều nhận em thật hả?
Tuấn Triều cười cười:
- Nhận mà còn giả nữa sao?
- Em cám ơn anh nhiều nghen.
- Khỏi cám ơn! Bây giờ Hoàng Anh hãy múa vài động tác cho anh xem.
Hoàng Anh lúng túng sợ Tuấn Triều chế nhạo vì cô chưa thành thạo lắm:
- Em múa còn vụng lắm! Anh Triều đừng cười em nha!
Tuấn Triều động viên:
- Đừng ngại! Em cứ múa rồi anh sẽ chỉ cho vài động tác cơ bản.
Hoàng Anh cố trấn tĩnh để múa cho Tuấn Triều xem thử.
Xem xong, Tuấn Triều rất ưu ái chỉ dẫn Hoàng Anh rất nhiệt tình.
Giọng Hoàng Anh nhẹ tênh khiến cho Hoàng Anh thấy việc múa rất đơn giản:
- Múa minh họa cho bài hát dễ lắm không cần đòi hỏi rườm rà chỉ cần vài động tác cơ bản là được.
Hoàng Anh phát biểu:
- Vài động tác cơ bản cũng phải học chứ anh.
Tuấn Triều gật gù khen:
- Nghiêm túc học hỏi như Hoàng Anh sẽ mau thành thạo lắm đó.
Được Tuấn Triều động viên Hoàng Anh học múa rất nhiệt tình. Ngày đầu tiên tiếp xúc với Tuấn Triều, cô thấy rất phấn khởi.
Ba ngày liên tiếp Tuấn Triều bỏ cả giờ nghỉ trưa để hướng dẫn các động tác múa cơ bản cho Hoàng Anh.
Hoàng Anh cảm kích nói:
- Anh Triều hy sinh những buổi nghĩ trưa để hướng dẫn em múa. Em thật ái ngại.
Tuấn Triều ân cần:
- Vì Hoàng Anh anh sẵn sàngg hy sinh.
- Anh nói thế mà em học chẳng ra gì thì tệ quá.
Tuấn Triều khen ngợi:
- Hoàng Anh múa uyển chuyển đẹp lắm.
- Em chỉ mong bắt kịp cùng các bạn trong nhóm múa.
- Chắc chắn Hoàng Anh sẽ thành thạo và theo kịp các bạn trong nhóm.
- Anh tin như thế à?
- Anh tin vào tài năng của Hoàng Anh.
Được Tuấn Triều khen có tài múa, Hoàng Anh vui và cảm động lắm.
Với sự thích thú và cả lòng tự trọng Hoàng Anh miệt mài học tập. Chẳng mấy chốc những động tác cơ bản cô đã thành thạo.
Tuấn Triều phấn khởi đưa cô nhập vào nhóm múa biểu diễn ngay.
Ngày nào Hoàng Anh cũng luyện tập cùng Tuấn Triều.
Anh chàng nhóm trưởng càng ngay càng thích Hoàng Anh. Anh chàng quấn quít không muốn rời cô.
Lòng Hoàng Anh xa động như mặt sông gợn sóng.
Không dám phụ lòng Tuấn Triều, Hoàng Anh luôn cố gắng luyện tập.
Những động tác uốn lượn cả thân hình và xoay người không đơn giản như HoàngAnh nghĩ.
Dù cố gắng thật nhiều nhưng Hoàng Anh vẫn chưa quen động tác múa xoay người.
Do chuyển động xoay người quá nhanh Hoàng Anh bị té trặc chân.
Mặt tái xanh, Hoàng Anh kêu lên:
- Ui da!
Tuấn Triều chạy đến đỡ cô dậy:
- Có sao không Hoàng Anh.
Hoàng Anh nắm bàn chân:
- Em đau quá!
Tuấn Triều xoa xoa bàn chân Hoàng Anh dìu cô lại ghế ngồi trấn an:
- Bị trặc chân! Không sao đâu Hoàng Anh!
Hoàng Anh rưng rưng nước mắt:
- Thôi thế là hết rồi. Em không đi được, không múa được.
Và cô bỗng òa lên khóc ngon lành.
Tuấn Triều nhẹ giọng an ủi:
- Không sao đâu Hoàng Anh! Bị trặc rồi sẽ khỏi mà!
- Hết đâu em hổng biết chứ hiện giờ thì không thể đi được rồi!
Tuấn Triều nhìn Hoàng Anh tình tứ:
- Vậy thì anh sẽ cõng em nha!
Hoàng Anh la ré lên:
- Anh định biểu diễn tiết mục múa cõng hả?
Tuấn Triều pha trò:
- Múa cõng... Cũng hay đó!
Chợt thấy Hoàng Anh im lặng nhăn mặt, anh chạnh lòng:
- Em đau lắm hả? để anh đưa em về.
Tuấn Triều lắc đầu:
- Chờ chút hết đau em về.
- Em không về một mình được đâu.
Nói xong, Tuấn Triều lấy xe đến, Hoàng Anh không thể nào từ chối được.
Cô không muốn Tuấn Triều biết chỗ ở trọ nhưng anh sốt sắng quá thì đành vậy chứ biết sao?
Tuấn Triều dựng xe trước cửa phòng tập, Hoàng Anh cà nhắc tới. Thấy thế anh bước lại bế thốc cô lên xe.
Ngượng chín người mặt Hoàng Anh đỏ như gấc:
- Em phải về nhà tịnh dưỡng nghỉ ngơi cho chóng khỏi.
Hoàng Anh lo lắng bảo:
- Chừng nào chân em khỏi, anh cho em múa lại nha!
Tuấn Triều cười ôn hòa:
- Yên tâm đi! Anh đã nhận em vào đội múa rồi mà.
Hoàng Anh thấy kỳ kỳ. Mới vào nhóm múa chưa làm nên trò trống gì đã gặp sự cố. Chán thật!
Tuy nhiên tlước sự nhiệt tình của Tuấn Triều cô cố giấu tiếng thở dài.
Trên đường về Tuấn Triều ghé tiệm thuốc tây mua thuốc và dầu xoa bóp cho Hoàng Anh.
Anh hỏi cô:
- Nhà trọ em ở khu nào?
Hoàng Anh thản nhiên:
- Cũng sắp đến rồi. Anh ghé đây cho em về đi.
Tuấn Triều nheo mắt vờ hỏi:
- Em đi bộ về nhà!
- Thì anh gọi cho em chiếc xích lô hay xe ôm nào đó.
Tuấn Triều cười khì:
- Thôi, để anh thay xe ôm luôn.
Và anh nhấn ga chạy tiếp giọng thân mật:
- Em ở nhà trọ có gì ngại mà không chỉ cho anh biết.
Hoàng Anh chép miệng:
- Khu nhà trọ ổ chuột ở trong hẻm, em không muốn cho anh biết chút nào.
- Rồi anh cũng biết hà!
Đưa Hoàng Anh về đến nhà trọ Tuấn Triều tận tâm chăm sóc cô!
Anh lấy thuốc đưa cho Hoàng Anh:
- Uống thuốc đi, rồi em sẽ thấy giảm đau nhiều.
Cầm ly nước từ tay anh, Hoàng Anh uống mấy viên và cảm kích:
- Cám ơn anh!
Tuấn Triều nhe rằng cười:
- Có gì đâu Hoàng Anh. Người lành giúp đỡ người đau.
Hoàng Anh chỉ biết cười trừ:
Tuấn Triều lấy chai Salonpas xoa đều bàn chân của cô.
Dầu nóng thơm dịu, Hoàng Anh thấy dễ chịu vô cùng.
Tuấn Triều ra về Hoàng Anh thấy nuối tiếc vu vơ. Một chút buồn một chút vui pha lẫn đang len vào hồn.
Hôm sau, Tuấn Triều đến đưa cho Hoàng Anh phong bì bảo là tiền lương, cô không dám nhận. Anh vui vẻ giải thích:
- Tiền lương anh gửi trước cho em. Bị tai nạn nghề nghiệp là chuyện thường.
Chừng nào chân hết đau, em đi làm lại có gì đâu mà lo nghĩ.
Nghe Tuấn Triều giải thích Hoàng Anh nhận lương và tự nhủ là sẽ đi múa lại để trả nợ cho anh.
Hơn bao giờ hết, Hoàng Anh mong cho chân cô mau chóng khỏi...
Thu Dung đến thăm Hoàng Anh với một bọc trái cây:
- Sao định xem phòng luyện tập dài ngắn bao nhiêu hả?
Hoàng Anh nhăn mặt:
- Con khỉ! Ta khổ tâm muốn chết đây này.
- Có gì mà khổ hả?
- Đang múa! Chưa làm nên tích sự gì đã bị nạn.
Thu nung động viên:
- Sự cố nghề nghiệp, mi dừng lo nghĩ gì cả.
- Ta ái ngại hết sức.
- Cứ yên tâm trưởng nhóm có nóì gì đâu mà ngại.
Hoàng Anh tặc lưỡi:
- Chính vì anh Triều quá chu đáo nên ta mới ngại dữ.
- Anh Triều lo lắng cho nhân viên. Anh ấy ưu ái mi đó.
- Vậy hả!
- Không phải ai sếp cũng ưu ái đâu nhé!
- Mi nói thế ta càng thêm ngại.
Thu Dung trêu Hoàng Anh:
- Được sếp chiếu cố có gì mà ngại?
Hoàng Anh thật lòng đáp:
- Ta xấu hổ vì chưa làm gì được cho anh Triều. Báo hại anh ấy còn phải lo!
Thu Dung nhìn bạn cười cười:
- Tao nghĩ là sếp rất thích quan tâm đến mi, được lo cho mi thì còn gì bằng!
Hoàng Anh la chí chóe:
- Mi đừng suy luận nghen!
Thu Dung nghiêng đầu ngó Hoàng Anh:
- Ta nói bằng cảm nhận mắt thấy tai nghe.
Hoàng Anh cười hỏi:
- Mi còn nghe thấy gì nữa không?
Thu Dung châm chọc:
- Bắt đầu hỏi tới rồi nữa đây. Ta nghe có người khen mi múa đẹp.
- Mi đừng nói ta thêm xấu hổ! Cái chân đau thế này mà múa đẹp gì?
- Hết đau thì múa đẹp.
Thu Dung trả lời rồi hỏi:
- Mi thấy đỡ nhiều chưa?
- Cũng đỡ nhiều rồi, nhờ dầu nóng xoa bóp của anh Triều.
Hoàng Anh hồn nhiên đáp bị Thu Dung láu lỉnh trêu ngay:
- Ồ, dầu của anh Triều linh nghiệm ghê nhỉ? Chắc anh ấy có yếm bùa trong đó.
Hoàng Anh cấu vai bạn:
- Con quỷ!
Thu Dung bày trái cây ra bàn:
- Thôi ăn giùm mở trái cây đi sẽ hết đau luôn?
Hoàng Anh bảo:
- Để ta gọt cho!
Thu Dung bóc quá nho nhai nhóp nhép:
- Nghe tin mi bị nạn mà ta hết cả hồn.
- May là chỉ bị trặc bàn chân.
- Cũng tại ta xoay người qua nhanh mà không cẩn thận.
- Cẩn thận cũng chưa chắc ăn. Nghề múa mà!
- Ta thấy nghề múa cũng hay.
Hoàng Anh vừa gọt xoài vừa đáp. Thu Dung đùa đùa:
- Bắt đầu mê rồi hả?
- Mê rồi!
Hoàng Anh trả lời mà nghe mình thật lạ.
Thu Dung hỏi lại:
- Mê người hay mê múa?
Hoàng Anh đính chính:
- Mê múa à nha!
- Mi có bảo mê người ta cũng đâu nói gì.
- Con quỷ!
Thu Dung lại phỏng vấn:
- Nói thật đi sếp Triều chăm sóc mi chẳng lẽ mi không cảm kích?
Hoàng Anh thản nhiên:
- Thì anh ấy tận tình cũng phải cảm kích chứ.
- Ta nghĩ là anh chàng mong mi đau hoài hoài để được trông nom.
Hoàng Anh đập tay bạn:
- Nói chuyện đau hoài ta không chịu đâu nha!
Thu Dung tinh nghịch:
- Đau mới có... chứ.
- Ta chỉ mong chân hết đau để đi múa tức khắc.
Vờ ngắm nghía bàn chân Hoàng Anh, Thu Dung phán:
- Chân mi tuần sau sẽ hết đau ngay!
- Vậy hả bác sĩ?
- Mà không hết thì ta không chịu trách nhiệm đâu nha!
Hoàng Anh ép buộc:
- Không hết mi cũng phải làm sao cho ta hết để ta đi múa.
- Chắc ta phải hóa thân thành mi quá!
- Ai cho mi biến hóa?
- Không cho ta cũng biến nữa.
Đang vui vẻ, Hoàng Anh bỗng trầm tư:
- Thôi, đừng hóa thân thành ta buồn khổ lắm.
Thu Dung nhăn nhó:
- Mi lại yếm thế nữa rồi.
- Sự thật như thế mi ạ!
- Sự thật nào rồi cũng qua. Ta đã bảo ''sau cơn mưa trời lại sáng''.
Thu Dung lại cổ động viên Hoàng Anh.
Những ngày lo học múa, Hoàng Anh bận rộn chẳng có thời gian nghĩ ngợi nên nỗi buồn cũng nguôi.
Những lúc rảnh, cô thấy buồn não ruột. Một mình thật sự trống vắng lẻ loi.
Nhớ ba mẹ đã vĩnh viễn ra đi. Còn có Thu Dung bên cạnh. Nếu không Hoàng Anh thấy trơ trọi đến thế nào!
Hoàng Anh buột miệng:
- Cũng may là ta còn có mi bên cạnh.
- Vậy thì hãy nghe ta?
- Ta lúc nào cũng nghe mi.
Thu Dung thú vị:
- Vậy hả!
Hoàng Anh vô tư đáp:
- Ta nghe mi nói chuyện.
Thu Dung trịnh trọng phán:
- Được. Vậy thì hãy nghe đây, chuyện thứ nhất lo an dưỡng cho cái chân hết đau để đi múa!
- Đồng ý! Còn chuyện thứ hai?
- Hãy hòa giải với anh chàng Huy Nam. Đừng oán giận làm gì cho sứt mẻ tình cảm.
Hoàng Anh giận lẫy:
- Đừng tài khôn khuyên nhủ nghe nhỏ! Ta với Huy Nam là kẻ thù.
Thu Dung phê phán:
- Kẻ thù đâu. Tự dưng mi tưởng tượng ra.
- Ta ứ thèm tưởng tượng! Ai bảo hắn là con kẻ thù.
- Mi đúng là kỳ quặc.
Có phải Hoàng Anh kỳ quặc như con nhỏ Thu Dung nói không?
Hoàng Anh thấy mình đúng khi tẩy chay anh chàng Huy Nam phải có ranh giới rõ ràng.
Mãi mãi Hoàng Anh không quan hệ với những kẻ dính líu với luật sư Nam Trí.
Tình Ca Và Cơn Mưa Tình Ca Và Cơn Mưa - Hoàng Thu Dung Tình Ca Và Cơn Mưa