Chương 4: Ban Đầu Học Làm Người
a cho rằng Viêm Hoàng Thần Quân sẽ tìm đến ta gây phiền toái, hơi có chút lo sợ bất an, nhưng mà vài ngày sau cũng không thấy hắn có động tĩnh gì, liền an tâm, đến cùng vẫn là đại thần, sẽ không chấp nhặt với một cây lúa nhỏ như ta, nhưng mà Cẩm Văn thường xuyên vô cớ đe dọa ta, khiến cho lỗ tai của ta không được yên tĩnh, ngay cả ngủ cũng không an ổn.
Sáng sớm hôm sau khi thức dậy thấy Cẩm Văn không có ở đó, liền cảm thấy năm tháng tốt đẹp, hương hoa dễ chịu, nhịn không được nhúc nhích lỗ mũi hít sâu, mùi hương xông vào mũi, thấm vào tận tâm phế a, đang lúc vô cùng say mê, tiếng nói của Cẩm Văn truyền đến, trong nháy mắt đã đánh vỡ buổi sáng sớm yên tĩnh.
Aii...
Loài cá đều huyên náo như vậy sao? Thật đúng là có đức hạnh giống long thái tử của Đông Hải!
"Thần Quân, Miêu Miêu nàng biết sai lầm rồi, ngài có thể hay không, có thể hay không..."
A? Đang nói về ta? Tiếng nói của Cẩm Văn rất nhẹ, ta vãnh tai cũng nghe không rõ, đang có chút tức giận, bỗng nhiên nghe được tiếng Cẩm Văn cất cao còn có chút run rẩy, "Thần Quân, cho Miêu Miêu ra khỏi đó đi?"
Ra đâu? Ta mê hoặc, hay là Cẩm Văn không quen nhìn ta, muốn đem ta chuyển đi đến nơi khác trồng? Ách, ta luyến tiếc những cây hoa hoa cỏ cỏ này nha...
Sau một lát, bóng dáng của Viêm Hoàng Thần Quân xuất hiện ở phía trước không xa, mà Cẩm Văn cúi đầu theo sát phía sau, từ từ đi về hướng ta, ta có chút không yên, nhưng mà vẫn nhớ được một ít kiến thức bình thường do nhiều ngày qua Cẩm Văn châm chọc khiêu khích ta để lộ ra, tức thời hơi hơi ngẩng đầu, dùng ngữ khí thật chân thành, "Thần Quân, người là con chim đẹp nhất trên đời!"
"Thần Quân đã là tiên thân, há là một loài chim bình thường!" Cẩm Văn tức giận đến giậm chân, tươi cười trên mặt Thần Quân cứng đờ, ta cân nhắc là mình nói sai, nghiêng đầu nhắm mắt giả chết.
"Miêu Miêu?"
Ta chết.
"Ngươi tên là Cốc Miêu Miêu?"
Ai nha, không hổ là vua của muôn loài chim, giọng nói thật sự là êm tai dễ nghe.
"Miêu Miêu! Thần Quân gọi ngươi đấy!"
Ta nheo mắt lại, liền nhìn thấy đôi giày viền vàng của Thần Quân ở ngay bên sườn mặt của ta, nếu ta đang giả chết, phỏng chừng bị hắn một cước giẫm lên đè nhẹp nằm sát đất, đã tu thành thần tiên, liền thoát ly loài chim trở thành tiên nhân, nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này, ta lập tức phấn chấn nâng cao tinh thần nói, "A ha ha, Thần Quân, người thật sự là một điểu nhân đẹp nhất trên đời!"
Ban đầu sắc mặt của Thần Quân có chút phát xanh, hiện tại cư nhiên có xu thế càng ngày càng đen, ngay cả Cẩm Văn ở bên cạnh cũng mở to con mắt nhìn trân trân, hay là vẫn nói lỡ lời? Ta nghiêng đầu suy tư một phen, cảm thấy sống chung với người khác là một chuyện rất khó, còn cần tiếp tục nỗ lực học hỏi nha.
"Cốc Miêu Miêu, tự mình ngươi đem bản thân chôn dưới đất không chịu lên, thế nhưng lại vu cho ta dùng phép thuật giam giữ ngươi, làm hại Cẩm Văn lo lắng cho ngươi, ngươi có biết sai?"
Ách...
Đây là ý gì?
"Miêu Miêu, thật sự là ngươi không chịu đi lên?" Cẩm Văn che cái miệng nhỏ hơi hơi kinh hô, hơi nước trong suốt trong đôi mắt, quả nhiên là kiều mị động lòng người.
Nhưng mà trong nháy mắt nàng ta đã ‘vèo’ một cái quỳ xuống, dùng sức dập đầu, "Tiểu tiên không biết quan sát, vì quá mức lo lắng cho Miêu Miêu, xin Thần Quân trách phạt!"
Ách, có cần nghiêm trọng như vậy không?
Tiếng ‘thùng thùng’ dập đầu làm cho lòng ta hoảng hốt, lập tức cố lấy dũng khí nói, "Chuyện này, ta cũng có sai!"
"Ngươi sai ở chỗ nào?"
Ta cũng không biết.
Đương nhiên, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng không thể trả lời như vậy, "Sai ở, sai ở chỗ không biết Cẩm Văn lo lắng cho ta, còn không biết Thần Quân tiếng lành đồn xa, còn..."
Lời này vừa nói ra, người đứng đối diện và người đang dập đầu, cứng ngắc trong nháy mắt.
Đừng cho ta áp lực lớn như vậy được không? Đến cùng thì nói như thế nào mới đúng đây, ta không nói nữa! Nghĩ đến đây, ta nhắm mắt lại cắn chặt răng, quên đi, cùng lắm thì đem ta cho dê ăn, không có gì đáng ngại, sống nhiều năm như vậy, ta đã học được sự thỏa mãn vui vẻ thích ứng trong mọi tình cảnh!
Thần Quân trước mặt hít sâu vào rồi nói, "Vì sao không đi ra?"
Ta nhíu mày, "Đi ra đâu?"
"Ngươi chôn dưới đất nhiều ngày như vậy là vì sao?"
Ta buồn bực, "Ta chẳng lẽ không nên ở trong đất sao?"
Thấy Thần Quân cùng Cẩm Văn đều có bộ mặt chịu khổ cực và căm thù sâu sắc, ta khẽ thở dài một cái, "Đương nhiên, nếu nước trong đất nhiều hơn một chút rất tốt! Bên cạnh tốt nhất có hai con kênh giữ nước..." Ta vui tươi hớn hở đề nghị, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Thần Quân lấy tay đỡ trán, nét mặt rất là rối rắm, tức thời dừng lại, dè dặt cẩn trọng nói, "Kỳ thực hiện tại cũng rất tốt, thoải mái hơn nhiều so với ở đáy biển!"
Đúng vậy, xưa nay ta rất dễ dàng thỏa mãn.
Viêm Hoàng Thần Quân bỗng nhiên khom người, vươn tay đến nâng cằm ta lên, tư thế này khiến ta không thoải mái lắm, thuận thế lại rụt vào trong đất, cũng đem cằm chôn vào trong đó, Thần Quân bất đắc dĩ rút tay về trở về, "Ngươi biết cái gì?"
À, ta ngẫm lại xem.
Ăn, ngủ, vặn vẹo?
Ách, nếu như cái gì cũng không biết, Thần Quân có phải sẽ đuổi ta ra ngoài không?
Chắc là thấy ta lâu quá không trả lời, Cẩm Văn bên cạnh hơi hơi hạ thấp người tiếp lời, "Bẩm Thần Quân, Miêu Miêu cái gì cũng đều không biết!"
...
Ngươi có cần phải vạch trần ta như vậy không! Trong lòng ta âm thầm rơi lệ.
Viêm Hoàng Thần Quân gật đầu, "Cũng đúng, bằng không làm sao có thể suýt nữa bị chết ngạt ở trong hộp gấm! Đã có cơ duyên đến Nguyên Hoàng cung của ta, âu cũng là duyên phận, ngươi cây lúa nhỏ này uổng công có ba trăm năm tu vi, cư nhiên cái gì cũng đều không biết, cũng thật sự là vật hiếm, thôi thôi, ta đi tìm sư phụ cho ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn học tập, đỡ phải làm bẩn thanh danh Nguyên Hoàng cung của ta."
A! Người gặp họa mà được phúc!
Học tập sao? Tốt quá, nguyện vọng suốt đời của ta, chính là làm một cây lúa có học thức đó! A ha ha...
Viêm Hoàng Thần Quân đi rồi, Cẩm Văn rút ta từ trong đất lên, lúc trước nàng ta một bộ dáng điềm đạm đáng yêu giờ phút này cũng sắn tay áo lên cực kỳ dũng mãnh, đầu tiên là đuổi ta vào trong hồ, nước chảy cuồn cuộn, sau đó lại quấn mấy tầng vải lên người ta, sau nữa lại đem rễ trên đầu ta, không đúng, là tóc, dùng sức kéo ra, đau đến nổi ta phải nhe răng trợn mắt thì không nói, lại còn rụng không ít, quả thực là nghiệp chướng, cuối cùng, toàn bộ thân mình ta thoạt nhìn đã có chút đoan trang, thật sự rất giống con người! Ta nhìn gương đồng cẩn thận đánh giá một phen, tiên nga khác hoặc là thanh lệ hoặc là xinh đẹp, mà bản thân hóa thành hình người, vì sao lại có một loại cảm giác kỳ lạ gì đó? Kéo kéo chiếc váy màu vàng đất nhìn sang trái rồi lại sang phải, nhất thời cũng tìm không ra từ nào để hình dung, mà số từ ta biết cũng không nhiều, cho nên đành phải từ bỏ.
Ngược lại Cẩm Văn nhìn ta rồi cười khanh khách, đứng chung một chỗ với nàng ta, bỗng nhiên cảm thấy, nàng ta càng thêm sáng sủa tươi đẹp động lòng người, thật giống như ánh mặt trời vừa lên, tuy rằng xán lạn lại không nóng rực, có phần khiến cho người ta không thể mở mắt để nhìn rõ, mà trên đầu ta vấn hai cái búi tóc tròn tròn, nhìn có chút giống cái bánh bao từng thấy qua năm đó, thật sự là vạn phần hoài niệm, cách ăn mặc này của ta đến cùng nên hình dung như thế nào, trái lo phải nghĩ một lát, bỗng nhiên trong đầu ta chợt lóe ánh sáng, vỗ ót nói, "Đúng rồi, đây là mùi hương của quê cha đất tổ nha!"
Khuôn mặt tươi cười của Cẩm Văn đột biến, "Thế nào, ngươi không vừa lòng với cách ăn mặc này? Ta vất vả vô cùng..."
Không phải không phải, ta mặt mày hớn hở đánh gãy lời của nàng ta, "Thật thích a! Ta thích đất đai nhất!"
Cẩm Văn sửng sốt, "Thật sự?"
Ta gật đầu, mặt đất là mẫu thân của ta, có thể cùng mẫu thân gần sát như thế, quả nhiên là vui mừng.
Được rồi, thấy ta vui vẻ như thế a, khóe miệng Cẩm Văn hơi co rút mà rời khỏi, để lại một mình ta, cười ngây ngô với chiếc gương a!
Tiên Phong Đạo Thê Tiên Phong Đạo Thê - Hội Giả Định Ly