Chương 4: Nhược Ly Đau Lòng
m vương sợ tiểu hồ ly trong lòng bị thương nên cũng không sử dụng thuật di chuyển trong nháy mắt, hắn vẫn như cũ thỉnh thoảng đưa vào chút linh lực để cho nàng được thoải mái một chút mà Nhược Ly lúc này nhu thuận càng làm cho Dạ Ly Lạc không khỏi đau lòng.
"Vương!" Dạ Võng điều khiển ngự giá Linh Xa xa hoa lơ lửng giữa không trung trước cửa vương phủ chờ đã lâu nhìn thấy Vương đến lập tức hành lễ, Dạ Ly Lạc trực tiếp bay lên xe, trong nháy mắt xe bị yêu lực điều khiển liền hướng về phủ Đại công chúa bay đi.
Khắp trong tứ giới chỉ có duy nhất một chiếc ngự Linh Xa này, xa hoa vô cùng,đến mức phần đuôi sẽ lưu lại một đường thẳng màu vàng ngoại trừ chủ nhân đã ẩn thân ra thì cho dù người có pháp lực cao đến cỡ nào cũng không thể phát giác ra chiếc xe và người ngồi ở bên trong, mà đó chính là dấu hiệu Ám vương xuất hành,vạn yêu khi thấy đều hành lễ, con dân khác giới thấy thì lùi tránh xa nhường đường.
Xe còn chưa tới phủ Đại công chúa Đại công chúa cũng đã biết chỉ là nàng ta nhất thời thể diện lên cao không chịu ra nghênh đón,tốt xấu gì sau này nàng ta cũng là Yêu hoàng vì sao phải đi nghênh đón cái tên Ám vương không có thân phận gì kia chứ.
Nhưng Đại công chúa đã quên mất một điều ngay cả phụ hoàng của nàng ta nhìn thấy Ám vương còn phải kinh sợ, trước khi tiếp nhận hoàng vị nàng ta cũng chỉ là một hoàng trữ nho nhỏ, Ám vương như thế nào để nàng ta vào mắt.
Dạ Ly Lạc điều khiển Linh Xa hạ xuống thấy ở cửa chỉ có quản gia đón chào hắn cũng không để ý, trong mắt hắn vốn những thứ lễ tiết hư vô gì đó cũng không đáng giá một đồng, mục đích lần này tới đây chỉ là vì vị thuốc Ngân xà kia.
Cảm giác nhiệt độ của tiểu hồ ly trong lòng càng lúc càng lạnh hắn không tự chủ được nhíu chặt chân mày, lộ ra cảm xúc.Hành tung của Dạ Ly Lạc luôn luôn quỷ dị nên gã sai vặt ở cửa làm sao đã gặp qua hắn, chỉ là mắt nhìn chằm chằm vào tuấn mĩ nam nhân đến choáng váng, một đám cứ như vậy đứng như trời trồng tại đó.
Bên cạnh Dạ Mị nhìn thấy tất nhiên là biết chủ tử nhà mình rất ghét người khác ham muốn dung mạo của hắn, còn chưa đợi Dạ Ly Lạc tức giận hắn đã vung tay lên tức thì những người đó liền bị đánh bay không làm bẩn mắt Dạ Ly Lạc được nữa.
"Ngân xà."Dạ Ly Lạc vừa vào cửa đã dùng thiên lý truyền âm nói, ngữ điệu rất lạnh nhạt, thanh âm tuy rằng không lớn nhưng lại truyền khắp toàn bộ phủ Đại công chúa, bất quá hắn lại che kín lỗ tai của Nhược Ly trước khi nói để tránh làm ồn đến nàng.
Đại công chúa vừa nghe thấy vốn là muốn tránh nhưng một tiếng của Dạ Ly Lạc vừa rồi có chứa công lực khiến cho bọn tiểu yêu công lực hơi thấp trong phủ phải bịt lấy lỗ tai khàn giọng kêu rên mà chính nàng ta cũng thấy khó chịu, nhìn Ngân xà bảo bối trong lòng cũng hiểu được tránh được nhất thời cũng không tránh được cả đời huống chi người đến không có ý tốt.
"Không biết Ám vương đại giá quang lâm là vì chuyện gì?" Đại công chúa đem Ngân xà giấu trong lòng, dùng thuật di chuyển trong nháy mắt đến đại sảnh,lúc này Dạ Ly Lạc đang lười biếng dựa vào trên ghế, trong lòng ôm Nhược Ly căn bản không để ý đến Đại công chúa.
Đại công chúa nhìn người kia đang ngồi trên ghế được Dạ Võng phủ bằng da yêu thú Bạch Hổ ngàn năm tức thì lửa giận càng lớn hơn, đây là cảm thấy ghế dựa của quý phủ Đại công chúa nàng không sạch sẽ sao?
"Ám vương, Ngân xà là sủng vật của ta cho dù ngươi có nói gì ta cũng sẽ không giao ra đâu, mời ngươi trở về đi." Đại công chúa hừ lạnh một tiếng, nhưng nàng ta vốn luôn yêu thích mỹ nam nên giờ phút này gắt gao nhìn chằm chằm Ám vương, trong ánh mắt mang theo dục vọng quá rõ ràng.
Chỉ cái nhìn này ngay lập tức chạm vào ranh giới cuối cùng của Dạ Ly Lạc, hắn vung tay lên Ngân xà trong lòng Đại công chúa liền bay ra rơi vào trong tay của Dạ Võng.
Ngân xà đã nằm trong tay, Dạ Ly Lạc cũng không muốn nán lại chỗ này thêm một khắc, hắn đứng dậy muốn đi, Đại công chúa vừa thấy vật mình sủng ái bị bắt đi tuy rằng trong lòng có chút e ngại Ám vương nhưng lại nghĩ tới nếu như đánh bại hắn, đưa một tuyệt sắc như hắn vào hậu cung của nàng thì đó chính là có bao nhiêu chuyện tốt đây, trong nháy mắt sắc dục bốc lên tâm khiến nàng ta hoàn toàn quên mất chỗ đáng sợ của Ám vương.
Nàng ta duỗi tay ra, nhuyễn tiên nơi tay liền ngăn cản đường đi của hắn, Dạ Ly Lạc hờ hững liếc mắt quét Đại công chúa một cái trong lòng không khỏi khinh bỉ, lại dám mơ ước hắn.
Vốn muốn nể mặt Yêu hoàng, hắn tự mình đến nơi này lấy Ngân xà là đã nể mặt nàng rồi nhưng hôm nay nàng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
"Võng, dạy dỗ."Dạ Võng vừa được đạo mệnh lệnh, hắn vốn là hổ yêu nên ngay lúc đó khí phách lộ ra ngoài, mang vẻ mặt khát máu, theo số tuổi tu luyện thì Đại công chúa sao có thể so sánh với Dạ Võng, chẳng qua là tư chất thông minh mới lan truyền ra, vài chục năm này bởi trầm mê sắc đẹp nên yêu lực lại càng không thể so với lúc trước.
Nhất thời ghế ngồi trong phòng tung bay, màn yêu khí cực đại làm cho cả phủ công chúa đều rung động khiến một số tiểu yêu có yêu lực thấp kém chịu không nổi yêu lực dao động cực lớn này, thân thể chia năm xe bảy rơi rớt khắp phủ công chúa, cảnh tượng hết sức đẫm máu.
Chỉ qua mấy chục chiêu Đại công chúa đã bị Dạ Võng giữ chặt, một con dao cắt qua mặt Đại công chúa, hắn biết như vậy chính là trừng phạt nàng ta, chủ tử nhà mình sẽ hết giận.
Đại công chúa rên lên một tiếng, những tiểu yêu khác may mắn sống sót vừa thấy tình huống như thế, một đám sợ tới mức cả người run rẩy chạy tan tác khắp nơi.
Thập đại ám vệ của phủ công chúa vừa thấy càng thêm luống cuống tay chân, muốn chặn lại nhưng mà chưa kịp ra tay thì hai người kia đã không thấy tăm hơi đâu.
Dạ Ly Lạc căn bản không muốn ở lại đây lãng phí thời gian, nhất là nghe mùi vị thối nát khắp phủ này càng làm cho hắn khó chịu không thôi, hận không thể lấy cây đuốc một phen đem nơi này đốt hết.
Kết quả là hắn liền thật sự một phen hỏa thiêu nơi này, hắn vung tay lên một mảnh hồ hỏa rơi xuống khiến tiếng kêu rên từng trận giống như địa ngục trần gian.
Nhược Ly khẽ mở mắt, vừa rồi mặc dù nàng rất suy yếu nhưng chuyện xảy ra nàng đều biết, cảm giác Dạ Ly Lạc làm vậy hẳn là đã có suy xét.
Nhưng vẫn cảm thấy người nam nhân này qua mức ác độc, mình đi theo một nam nhân như vậy thật sự là cái mạng nhỏ quá mong manh, nhịn không được phải suy tính cho tương lai, nếu có thể nàng vẫn muốn chạy trốn.
"Đang suy nghĩ gì thế?"Dạ Ly Lạc giống như nhìn ra được sự lo lắng bất an của Nhược Ly, trong đôi hoa đào câu hồn mang theo một tia âm trầm, "Chính là sợ ta sao?"
Nhược Ly phảng phất cảm nhận được hơi thở âm trầm của người nam nhân này, thân thể nhỏ bé trong nháy mắt cảm thấy nhiệt độ hạ xuống không độ, nhất thời liền tỉnh táo, nàng vội vàng lắc đầu cảm thấy nên nịnh hót một chút, dù sao vẫn nên giữ lại cái mạng nhỏ đã.
"Nhược Ly ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Khóe miệng Dạ Ly Lạc cong lên chứa đựng một chút trêu chọc, trong mắt không rõ tình cảm, bàn tay của hắn có chút lạnh vẫn như cũ vuốt ve thân thể nhỏ bé của Nhược Ly, nhưng vị trí lại càng ngày càng đi lên cuối cùng chần chừ ở gần cổ nàng.
Nhược Ly nhịn không được nuôt nước miếng một cái, nàng chỉ là nhớ không nổi chuyện trước kia nhưng nàng cũng không phải là đứa ngốc nha, đây rõ ràng là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn a! Nam nhân tà ác này, nàng cảm thấy nếu nàng nói không trúng ý vị đại gia này thì chắc tay hắn sẽ bóp xuống một cái rồi.
Thật ra nếu Nhược Ly suy nghĩ một chút sẽ nhận ra Dạ Ly Lạc một nữa là muốn trêu chọc nàng, một nửa là cảm thấy phận lông chỗ cổ phi thường mềm mại, hơn nữa hắn cũng không nỡ chấm dứt cái mạng nhỏ của nàng.
"Ách......Ta đang nghĩ làm như vậy có phải hay không quá tàn nhẫn?"Hết cách rồi, Nhược Ly chỉ có thể nói lung tung, kết quả là trước mặt hắn lại nói ra luôn rồi.
Chỉ là mặc dụ nàng không biết bọn họ cùng Dạ Ly Lạc có quan hệ gì nhưng vẫn cảm thấy giết người cướp bóc không tốt lắm, chủ yếu nhất là chuyện này còn vì nàng, về sau này nàng phải cõng theo nỗi oan này a.
"Hửm?"Dạ Ly Lạc như nghĩ tới điều gì mắt liếc Nhược Ly một cái, sau đó vuốt ve bộ lông của nàng, nhìn không ra trên vẻ mặt yêu nghiệt kia là vui hay giận,"Ý tứ của Tiểu Nhược Ly là muốn cứu nàng ta sao?"
Thịnh Thế Yêu Sủng Thịnh Thế Yêu Sủng - Mèo vẫn ở đây