Chương 3
randy nhìn xoáy vào màn đêm trước mắt, tâm trí cô đang vô cùng rối bời. Người đàn ông này là ai? Anh ta đang đưa cô đi đâu? Và họ đang ở đâu? Tất cả những gì cô thấy chỉ là thứ cột mốc hơi chút quen thuộc – một cây sồi già bị sét đánh, vài tảng đá nằm trơ trọi, một hàng cây gỗ mộc. Và chỉ có thế, tất cả những thứ khác đều hoàn toàn xa lạ, ví như cái trạm khí tượng ở Ten Trees này. Cô biết căn nhà đó đã tồn tại từ những năm 1800, nhưng nó đã bị thiêu rụi trong một cuộc tấn công của người Da Đỏ hè năm 1876. Cô cảm thấy cánh tay kẻ bắt giữ siết chặt quay eo cô và cô quay lại tự hỏi lần nữa anh ta là ai. Anh ta nói tên mình là J.T – không, thật vô lý. Cực kỳ vô lý. Điều đó là không thể.
Cô nhớ dòng điện trườn dọc cánh tay khi lần đầu tiên cô chạm vào thứ cô đã nghĩ là một hình nộm. “Không.” Lời cô thốt ra không hơn một tiếng thì thầm. Thật không thể tin được. Hoàn toàn, hoàn toàn là không thể.
Một cơn rùng mình sợ hãi tràn qua trong cô khi anh ta xoay con ngựa lại, con ngựa anh ta đã đánh cắp. Ôi trời ơi, giờ thì sao đây? J.T xuống ngựa và với về phía người phụ nữ. Gã chửi thề khi cô lùi khỏi cái chạm tay của gã.
“Nghe này, cô gái, tôi không định làm đau cô đâu,” gã cáu kỉnh nói. “Ừ, phải rồi,” Brandy lẩm bẩm. “Đó là lý do tại sao anh bắt cóc tôi.”
Gã chửi thề thêm lần nữa; và rồi, siết chặt quanh eo cô, gã lôi cô xuống ngựa và đặt cô, không mấy nhẹ nhàng, đứng vững. “Đi kiếm ít gỗ đi,” gã ra lệnh cộc lốc.
“Tự mà làm lấy đi.” “Nếu cô muốn ăn, thì cô phải đi lấy gỗ.”
“Tôi không đói.” “Tốt thôi.” Gã bước qua cô và túm lấy sợi dây thừng đang được quấn quanh núm yên[5].
Ngay lúc Brandy nhận ra điều gã dự định làm thì sự cũng đã rồi. Cô nhìn chằm chằm vào sợi dây đang thít quanh cổ tay mình, sau đó trừng mắt nhìn gã. “Có cần thiết phải thế không?” cô hỏi một cách giận dữ.
“Tôi nghĩ là có đấy.” Gã tặng cô nụ cười xấc xược, sau đó túm lấy đầu còn lại của sợi dây và đảm bảo nó được buộc chắc chắn trên cành cây quá đầu cô, để lại 1 đoạn đủ để cô có thể đặt yên tay trong lòng. Tức đến xì khói, Brandy ngồi xuống đất, trừng mắt nhìn gã khi gã bước đi vào bóng tối.
Gã trở lại sau một thời gian ngắn mang theo một đống cành củi khô và bùi nhùi, cùng một con thỏ. Gã lờ cô đi khi đặt đống củi lên mặt đấy sau đó lục lọi túi yên ngựa. Cô nghe thấy gã lẩm bẩm hài lòng khi kéo ra một chiếc hộp quẹt và một con dao từ một trong những cái túi yên. Vài phút sau gã đã lột da thỏ, rút ruột và đặt lên trên ngọn lửa nhỏ. Mặc cho những gì cô nói về việc cô không thấy đói. Brandy vẫn tứa nước miếng trước hương thơm của thịt thỏ nướng tràn ngập không gian.
Gã đàn ông tự gọi mình là J.T đang ngồi xổm trước mặt cô, đôi tay đặt trên đùi. Chúng trông thật to lớn. Một vết sẹo trắng mỏng chạy dài phía trên mu bàn tay trái. “Giờ thì,” gã dài giọng, “cô là ai?”
“Brandy Talavera.” Gã nhướn một bên mày trong điệu bộ cô cho là gã đang thấy thích thú. “Brandy hử?”
“Cha tôi đặt tên theo loại rượu ưa thích của ông.” Cô dừng lại đôi chút. “Anh là ai?” “Như tôi đã nói đấy, mọi người thường gọi tôi là J.T.”
“Thế họ của anh là gì?” “Cutter.”
Brandy thở hắt. Không thể nào. Đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, không hơn. “Anh được sinh ra ở đâu?” “Sao nào? Cô định sẽ viết sách về tôi hay đại loại thế à?”
“Không. Tôi chỉ...tò mò thôi.” J.T nhún vai. “Nếu đáng giá thì, tôi sinh ra ở Texas. Cô có khao khát muốn biết thêm gì nữa không?”
“Anh định sẽ làm gì với tôi?” “Không biết nữa. Tôi chưa nghĩ xa được đến thế.”
J.T mỉm cười buồn bã. Cô thật là một mớ hỗn độn. Mũ cô đã tuột xuống lưng, treo lủng lẳng bằng sợi ruy băng. Cô đã mất hết chỗ kẹp tóc và giờ mái tóc cô đang rủ xuống vai trong vẻ lộn xộn hoang dã. Bộ đồ cô mặc nhàu nhĩ và bám đầy bụi đường; thêm một vết bẩn trên má cô. Với tất cả những thứ đó, cô vẫn là người phụ nữ đẹp nhất gã từng thấy trong một thời gian dài. Nỗ lực, gã kéo ánh mắt khỏi gương mặt cô và tìm kiếm con ngựa. Ngay lúc gã tháo được yên ngựa thì con thỏ cũng vừa chín. Gã đã gần như bỏ đói người phụ nữ, chỉ cần để cô ta biết ai là ông chủ ở đây, gã sẽ là người ra lệnh cho cô phải làm gì. Nếu cô hỏi xin gã chút gì đó để ăn, gã có lẽ đã từ chối. Nhưng cô không hỏi. Cô chỉ ngồi đó, váy phủ rạp xung quanh, bàn tay bị trói đặt gọn trong lòng, và nhìn chằm chằm vào gã.
“Chết tiệt thật!” Gã xé mẩu thịt và đưa nó cho cô. Cô nhận mà không một lời cảm ơn. Lẩm bẩm chửi thề, J.T quay trở lại chỗ của mình bên đống lửa, ước rằng gã có một chai Jack Daniel và một điếu thuốc.
Gã trượt ánh mắt về phía người phụ nữ. Cô đã ăn xong và giờ đang ngồi với đôi tay xếp gọn trong lòng một lần nữa, dựa lưng vào thân cây. Cô đã tháo chiếc mũ ra. Gã có thể thấy nó đang đặt trên mặt đất cạnh cô, lẫn trong màn đêm tối. Gã không thể trông thấy biểu hiện trên gương mặt người phụ nữ, nhưng sự tức giận và phẫn nộ tỏa ra từ cô còn hơn cả luồng nhiệt từ một chiếc lò. Gã cắn miếng cuối cùng và ném xương vào lửa. Cầm tấm chăn từ yên ngựa lên, gã mang nó về phía người phụ nữ và thả nó vào lòng cô.
“Tốt nhất là ngủ một chút đi,” gã gầm gừ. “Chúng ta sẽ lên đường vào lúc rạng đông.” “Tôi phải về nhà.”
“Còn lâu.” “Anh không hiểu. Tôi phải về nhà. Những con vật của tôi...”
“Gì?” “Những con vật – anh biết đấy, chó, mèo, ngựa. Ai sẽ cho chúng ăn nếu tôi không ở đó?”
“Chả phải chuyện của tôi.” Cô bắn cho gã một cái nhìn khinh khỉnh. “Tôi lẽ ra nên biết rõ hơn là nghĩ rằng anh sẽ quan tâm cơ đấy.”
“Ồ, tôi có quan tâm mà,” gã vặn lại. “Tôi thích động vật hơn tôi thích con người nhiều. Nhưng ngay bây giờ, giữ cổ tôi tránh xa một cái thòng lọng cấp thiết hơn nhiều việc cho mấy con vật của cô ăn đấy.” Chẳng có chút hy vọng nào khi tranh cái với người đàn ông này. Lẩm bẩm dưới hơi thở, Brandy nằm dài trên đất và kéo chăn lên người một cách tốt nhất có thể. Kiên quyết, cô nhắm mắt lại. Đây chỉ là một giấc mơ tệ hại thôi. Ngày mai, cô sẽ thức dậy trên giường mình và cười thật lớn.
Brandy rên rỉ nhè nhẹ khi cô tỉnh giấc. Điều đầu tiên cô nhận ra là căn phòng dường như chưa sáng hẳn. Điều thứ hai là tấm nệm của cô dường như cứng hơn nhiều so với bình thường. Và rồi mắt cô mở to khi hiện thực xuất hiện trong hình dáng cao lêu nghêu của người đàn ông tự xưng là J.T Cutter.
“Đến giờ dậy rồi.” Cúi xuống, gã giật lấy tấm chăn sau đó quay gót và tiến về phía con ngựa. Brandy lườm cái lưng to lớn của gã, cố gắng không chú ý tới những cơ bắp gợn sóng bên dưới chiếc áo sơ mi khi gã bắt đầu đóng yên ngựa. Cô cảm thấy thật khủng khiếp. Cô đang có một buổi sáng tồi tệ nhất thế giới. Và cô cần phải giải quyết nhu cầu cá nhân ngay lập tức.
Cô cảm thấy một vệt đỏ lan trên má trước ý nghĩ phải hỏi J.T Cutter tháo dây trói để cô có thể đi giải quyết. Cô liếc nhìn một bụi cây nhỏ, nhăn nhó khi nhận ra rằng đó sẽ phải là nhà vệ sinh của mình. “Cô sẵn sàng chưa?”
Cô nhìn lên, ánh mắt cô bị bắt giữ bởi cặp mắt nâu lạnh lùng nhất mà cô từng thấy. Cô không biết anh ta là ai, nhưng sáng nay, với mái tóc dài bù xù và đám râu lún phún quanh quai hàm, anh nhìn giống một kẻ ngoài vòng pháp luật đến từng inch. “Tôi hỏi cô sẵn sàng chưa.” Giọng gã thô lỗ, cáu kỉnh, như thể gã không thường phải lặp lại lời mình nói.
“Vâng, nhưng tôi cần...” cô nhìn lên gã, âm thầm cầu xin gã hiểu. “Anh biết đấy.” Gầm gừ nho nhỏ, gã cúi xuống và tháo dây trói.
Brandy cố gắng đứng dậy, lặng lẽ nguyền rủa đám váy áo lùng bùng. Mặc một chiếc váy lót to tướng nhàu nhĩ và một chiếc váy dài đến mắt cá nhân rộng cả mét, cả mét thứ vải kẻ ô xanh cũng ổn thôi nếu chỉ trong vài giờ mỗi năm; còn ở đây, giữa hư không thế này, nó là cả một sự trở ngại. Thật khổ thân những người phụ nữ đã luôn phải trói mình trong những chiếc áo ngực bên dưới đám váy áo như vậy ngày này qua ngày khác, siết chặt mình mỗi giây trong đời. So vai, ngẩng cao đầu, cô hiên ngang bước về phía bụi rậm, lẩm bẩm nguyền rủa kẻ đã bắt cóc cô trên từng bước đi. Cô phải về nhà. Nhưng bằng cách nào đây?
Nâng váy lên, cô ngồi xổm phía sau bụi cây, ánh mắt cô đảo như rang lạc. Lạy Chúa, có con rắn nào quanh đây không. Một cách muộn màng, cô nhận ra rằng cô không có chút giấy vệ sinh nào. Không gì, ngay cả một mẩu Kleeenex[6]. Và tất cả đều là lỗi của anh ta! J.T đổi chân nôn nóng. Làm cái quái gì mà cô ta lâu thế? Và gã sẽ phải làm gì với cô ta bây giờ?
Gã cau mày, ước mình có một điếu thuốc và một tách cà phê. Và gã chửi thề. Gã đói; gã có thể sống sót với một cái dạ dày trống rỗng trong vài giờ. Nếu gã tính toán đúng, sẽ có một thị trấn nhỏ cách mười dặm về phía bắc. Theo trí nhớ tốt nhất của gã, không có một phòng điện báo nào ở đó, vậy nên sẽ không ai biết gã đã bỏ trốn. Họ sẽ kiếm thứ gì đó để ăn, và chọn ra vài thứ cần thiết khác. Gã lên một danh sách trong khi chờ đợi người phụ nữ: một khẩu súng, một chiếc mũ, ít lương thực, và một con ngựa khác. Tất cả những gì gã cần là ít tiền mặt. Gã nhìn chằm chằm vào khẩu súng trường trong bao yên ngựa. Thị trấn thì sẽ có một ngân hàng. Ngân hàng, dù nhỏ, thì vẫn sẽ có tiền.
Suy nghĩ của gã kết thúc đột ngột khi người phụ nữ quay lại. Tên cô ta là gì nhỉ? Whiskey? Không, Brandy. Brandy Talavera. “Sẵn sàng chưa?” gã hỏi cộc lốc.
“Sao nào?” “Không. Đi thôi. Tôi sẽ đỡ cô lên.”
“Tôi tự lên được.” “Như cô muốn, cưng.”
Gã đứng đó, khoanh tay trước ngực, trong khi cô trượt chân trong bàn đạp, và cố đấu tranh để kéo mình lên ngựa. Một tiếng gầm gừ chán ghét thoát ra khỏi cổ họng gã và rồi cô cảm thấy bàn tay gã quanh eo cô. Mạnh mẽ, chắc chắn, bàn tay nâng cô lên như thể cô chẳng nặng chút nào.
Khi đã ngồi vững, gã nhảy lên phía sau cô. Một cánh tay vòng quanh eo cô, với lấy dây cương khi gã thúc ngựa tiến lên. “Tôi ghét anh,” cô lẩm bẩm.
“Tôi thèm mà quan tâm.” “Tôi nghĩ anh chẳng quan tâm đến cái gì cả.”
“Cô đúng rồi đấy.” Brandy nhìn thẳng về phía trước, cố gắng bỏ qua việc cánh tay gã đang siết chặt quanh eo cô. Gã đã xắn tay áo lên đến khuỷu và cô nhìn chằm chằm vào đám lông đen mịn trên cánh tay gã. Cô vô cùng ý thức về sự gần gũi của gã, hơi thở của gã trên tóc cô, vòm ngực gã tựa vào lưng cô, đùi gã ôm trọn hông cô. Thậm chí qua nhiều lớp vải cotton dày, cô vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của gã.
Họ đã đi hàng giờ, luôn hướng về phía bắc, tiến về Montana. Mặt trời nóng đỏ và sáng chói, và cô ước là mình đã nhặt lại chiếc mũ. Sự im lặng giữa họ lớn dần lên qua mỗi dặm đường. Cô nhận thức sâu sắc từng cử động, từng hơi thở của gã.
Cô ghét nó. Cô ghét gã. Và cô sợ gã. Nhưng cô còn sợ một điều gì đó hơn nữa khi ngày mới bắt đầu lên. Thế giới của cô không còn nữa. Cô nhận ra quang cảnh thôn quê, nhưng những ngôi nhà, cột điện thoại, dây điện, tất cả đều biến mất. Những con đường cao tốc cũng biến mất, và thay vào đó là hàng dặm, hàng dặm đường đất gồ ghề, những dãy núi đồi đất đỏ trùng điệp.
Có lẽ anh ta thật sự là J.T Cutter. Cô nuốt xuống sự hoảng loạn đang dâng lên tận họng. Nếu anh ta là J.T Cutter, thì giờ đang là năm 1875 và tất cả mọi thứ, tất cả mọi người co biết đều đã biến mất – không, không biến mất, cô sửa lại, chúng chỉ là chưa từng tồn tại.
Không thể nào... nhưng cô không thể quên được dòng điện chạy dọc cánh tay khi cô chạm vào gã, cảm giác đột ngột mất phương hướng, như thể cô bị ném vào một thời gian và không gian... “Không.” Cô lắc đầu, từ chối tin. “Không!”
“Cô nói gì?” Cô liếc nhìn qua vai. Gã đang nhìn chằm chằm vào cô, Cái nhìn lạnh giá và gương mặt cứng rắn của gã dường như chẳng ăn nhập gì.
“Không.” Cô cảm thấy máu rút khỏi mặt mình, cảm thấy đôi tay cô lạnh đi. J.T Cutter là một kẻ cướp ngân hàng, một tên trộm ngựa, và ai biết còn gì khác nữa chứ? “Chuyện quái gì xảy ra với cô vậy?” gã hỏi cộc cằn.
“Anh thật sự là J.T Cutter phải không?” J.T lắc đầu. Gã đã nói với cô điều đó ít nhất là hai lần rồi.
Cô không thể nhìn gã thêm nữa. Dõi mắt chằm chằm về phía trước, Brandy cố gắng nghĩ thông suốt những gì đang xảy ra. Cô đã chạm vào gã và bằng cách nào đó cô bị ném vào quá khứ. Nhưng tại sao? Và làm cách nào, cô có thể trở về nhà? Thị trấn hiện ra trong tầm mắt, bụi đất bay mù mịt. Phải mất một lúc để Brandy nhận ra mọi thứ là thật chứ không phải chỉ là ảo ảnh.
Cô chớp mắt và lại chớp mắt lần nữa, và khi nó không biến mất, cô cảm thấy một niềm hy vọng dâng lên. Một thị trấn nghĩa là có người. Có lẽ cô có thể tìm thấy cách nào đó để thoát ra, hay tốt hơn là, thu hút sự chú ý của cảnh sát trưởng. Cutter là kẻ bị truy nã. Nếu cô chỉ cần thu hút sự chú ý của những người thi hành luật pháp, cô ít nhất có thể thoát khỏi Cutter. Sự thất vọng của cô ngày càng tăng cao khi họ cưỡi ngựa dọc theo đường chính. Nó chỉ là một dãy phố dài, và chỉ như một con phố nhỏ trong thị trấn. Cô liếc nhìn hai bên, chú ý thấy hai quán rượu, một khách san tồi tàn, một cửa tiệm nhỏ, một nhà buôn ngựa, và một cửa hàng cắt tóc. Một tòa nhà vuông vắn gắn biển Ngân hàng Charon nằm kế bên là văn phòng cảnh sát trưởng.
Cutter đánh giá ngân hàng rất dễ cướp. Dễ như ăn bánh. Nếu cần, gã có thể vào và ra trong vòng mười phút. Thật may mắn là có nhiều cách dễ dàng để cướp. Đối với gã, cướp ngân hàng luôn là hạ sách cuối cùng; đó chắc chắn không phải điều gã muốn thử với một phụ nữ theo sau. Tuy nhiên, thật tốt khi biết rằng có một ngân hàng ở đây, chỉ để phòng hờ. Gã dừng lại trước tiệm buôn của O’Connell và xuống ngựa. Một lúc sau, một người đàn ông lùn tịt mặc một chiếc quần Levi rộng thùng thình và đeo một chiếc tạp dề ố vàng vì khói thuốc hiện ra trước cửa.
“Tôi có thế giúp gì cho anh?” “Ông là O’Connell?”
“Phải.” “Tôi muốn bán ngựa.”
O’Connell càu nhàu trong khi ánh mắt đánh giá lên con ngựa giống. Bước khỏi cửa tiệm, ông ta kiểm tra răng con ngựa thiến, rà bàn tay xương xẩu xuống chân ngựa, kiểm tra móng guốc. “Anh muốn trả bao nhiêu?”
“Tôi đang hy vọng giá 50.” O’Connell lắc đầu. “Con ngựa này hơi yếu. Tôi sẽ trả anh 30.”
“Ít nhất là 40.” “Ba mươi lăm, và thêm cả bộ yên.”
“Xong,” Cutter nói. Di chuyển nhấc Brandy xuống từ trên lưng con ngựa, sau đó trượt khẩu súng trường vào bao. Chủ tiệm ngựa rút ra một chiếc túi nhàu nát đựng tiền giắt trong tạp dề và đếm ra ba mươi lăm đô la. “Rất vui vì được làm ăn với anh.”
Cutter cười toe khi nhét tiền vào túi quần. Kiểu gì thì kiểu, gã cũng sẽ lấy lại con ngựa. “Đi nào.”
“Đi đâu?” Brandy hỏi. “Tôi không biết cô thế nào, chứ tôi thì đang đói.”
Gã nắm lấy tay cô, và cô bước thấp bước cao theo sau, chiếc váy dài của cô quét lê trên đường phố bụi bặm. Cutter dừng lại trước khách sạn. “Tôi hy vọng cô chú ý cách xử sự của mình ở đây.” Cô trừng mắt nhìn gã với vẻ phẫn nộ ngấm ngầm, và gã nắm chặt tay cô. “Cô sẽ không thích chuyện sẽ xảy đến nếu cô khiến tôi gặp rắc rối đâu.”
“Tôi không chắc tôi sẽ thích chuyện sẽ đến nếu tôi cư xử cho phải phép đâu.” “Chết tiệt, phụ nữ...”
Cô hếch cằm bướng bỉnh. “Tôi không sợ anh. Anh chẳng là gì ngoài một tên trộm ngựa vớ vẩn.” Gã cúi người về phía cô, giọng thấp và đáng e ngại. “Tốt nhất là cô nên sợ đi, tiểu thư. Tôi chẳng có gì để mất cả.”
Brandy nhìn chằm chằm vào đôi mắt gã, đôi mắt nâu không chút dấu hiệu của sự tử tế và lòng nhân từ. Nhanh chóng, tất cả mọi điều cô từng đọc về người đàn ông này tràn ngập tâm trí cô. Quá muộn rồi, cô nhận ra cô đã liều mạng đến thế nào khi thách thức anh ta. Anh ta là một tên cướp ngân hàng, một kẻ giết người, và là một kẻ ngoại vòng pháp luật đã bằng cách nào đó sống sót khỏi chiếc giá treo cổ. Một người đàn ông thật sự không có gì để mất. “Đừng đẩy tôi,” gã cảnh báo.
“Tôi không đẩy.” Ánh mắt gã nhìn cô một lúc. Và rồi, gã mở cửa bước vào khách sạn, kéo cô theo sau.
Gã dẫn cô vào một phòng ăn nhỏ, tìm thấy một chiếc bàn ở góc xa, và ngồi xuống tựa lưng vào tường, súng trường đặt trong tầm tay. Cô ngồi xuống đối diện gã, hai bàn tay xếp gọn trong lòng. Ý thức về sự nhàu nhĩ của mình, cô lấy làm biết ơn vì họ là hai người duy nhất trong phòng.
Một phụ nữ nhỏ nhắn với mái tóc đen, mặc một chiếc váy kẻ ô màu vàng cùng một chiếc tạp dề trắng đến phục vụ họ. Brandy lóe lên sự giận dữ định phản bác khi Cutter ra lệnh cho cô, nhưng chỉ một cái nhìn vào gương mặt gã và tất cả sự nổi loạn của cô bay biến. Brandy cúi đầu, ríu rít đi theo sau gã trong khi họ chờ bữa tối. Đám râu đen bao phủ quanh quai hàm gã, khiến gã trông còn đáng sợ hơn nữa. Mái tóc dài thẳng, màu nâu, gần như đen, cũng giống như đôi mắt gã. Đôi mắt gã... cô rùng mình, mơ hồ nhận ra thoáng địa ngục sâu trong đôi mắt ấy.
Gã nhìn qua cô, cho cô ấn tượng rằng gã đã quên mất sự hiện diện của cô. Cô trông thấy gã chà sát cổ mình, trông thấy lằn máu đỏ mờ vòng quanh cổ họng gã. Nó sẽ thế nào, cô tự hỏi, khi đứng trên giá treo cổ, chờ đợi chiếc thòng lọng thít chặt quanh mình? Cô không thể tưởng tượng được sự sợ hãi đó. Anh ta đã bị treo lơ lửng bao lâu trước khi sợi dây đứt? Làm cách nào anh ta có thể sống sót? Và tại sao việc chạm vào anh ta lại đẩy cô về quá khứ? Quan trọng hơn, làm cách nào, để cô về lại được thời đại của mình? Sự xuất hiện của cô phục vụ cùng đồ ăn làm gián đoạn suy nghĩ của cô. Brandy nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò trên đĩa của mình. Nó là miếng thịt bò lớn nhất mà cô từng thấy. Bên cạnh là một núi khoai tây nghiền rối bị bao phủ trong súp đậu xanh hơn cô từng ăn trong cả năm.
Cô liếc nhìn Cutter, tự hỏi có phải gã mong đợi cô sẽ tiêu thụ cái thứ trông như cả nửa con bò thế này, nhưng gã không hề chú ý đến cô, và cô quyết định tốt nhất là để gã yên. Nhấc con dao của mình lên, cô cắt một miếng bít tết và cắn một miếng. Nó rất mềm và ngon. Trước sự ngạc nhiên của bản thân, cô đã ăn hết gần một nửa chỗ thịt và gần hết chỗ khoai tây. Chỗ đậu xanh thì cô để lại.
“Cô thôi à?” Cô ngước lên thấy Cutter đang nhìn mình. “Thôi.”
Gã lầm bầm, sau đó xiên những gì còn lại của miếng bít tết của cô và đặt nó vào đĩa của mình. Khi gã ăn xong sau vài phút, gã ngồi lại trên ghế, lần đầu tiên trông có vẻ thư giãn kể từ khi cô biết gã.
Gã mỉm cười với cô phục vụ khi cô ta đổ đầy cốc cà phê của gã, nụ cười lười biếng, thân thiện. Brandy ngạc nhiên trước sự thay đổi trên gương mặt J.T. Những đường nét khắc nghiệt trở nên mềm mại hơn, khiến gã trông trẻ hơn và dễ tổn thương hơn. Trông giống người hơn. Và rồi, gã nhìn cô, cau mày. “Cô sẵn sàng đi chưa?”
“Có vấn đề gì sao?” Một nụ cười gượng gạo xoắn lại trên mội gã. “Không hề. Cô học hỏi nhanh thế.”
Cầm lên khẩu súng dựng cạnh ghế, gã đứng dậy và ném vài đồng lên bàn. Brandy nhìn chằm chằm vào những tờ tiền, cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi cô nhìn vào hóa đơn. Chúng trôi thật lạ, to hơn loại tiền cô quen dùng. Cô đã từng trông thấy những đồng đô la giống thế trong viện bảo tàng. Cô đột ngột cảm thấy choáng váng. Bất kể cô có cố gắng phủ nhận thế nào, thì giờ cô cũng đang ở quá khứ.
Brandy nhìn chằm chằm vào J.T Cutter khi gã nắm lấy tay cô. Chẳng có chút ý nghĩa nào trong cử chỉ đó và Brandy không chút nhầm lẫn nó là cái gì – một sự giam lỏng. Gã giữ cô gần sát bên khi họ rời phòng ăn và bước vào sảnh khách sạn. Tại bàn lễ tân, Cutter đặt một phòng và trả tiền trước. Giữ chắc một tay cô, gã leo lên cầu thang và đi xuyên qua bóng tối, hành lang hẹp dẫn vào phòng của họ, dẫn cô theo như thể cô là một đứa trẻ.
Brandy nhăn mặt khi bước vào phòng. Nó được bày biện khá sơ sài giống như những phòng khách sạn cô thường thấy ở những bộ phim miền Tây cũ. Không có rèm trắng phủ trên ô cửa sổ. Không có những tấm thảm đầy màu sắc trên sàn. Chỉ có một chiếc giường hẹp được phủ phía trên bởi một chiếc đệm cũ cho ấn tượng rằng có lẽ trước đây nó có màu trắng, một chiếc tủ gỗ to sứt sẹo với tấm gương bị nứt, một chiếc chậu men trắng và một bình nước. “Hấp dẫn thật,” Brandy lẩm bẩm khi Cutter đóng cửa lại phía sau họ. “Chỉ là thật tuyệt.”
“Cô nói gì?” “Không.” Không có ghế trong phòng, vậy nên cô đứng giữa nhà, không muốn ngồi trên chiếc đệm sần vì cô sợ nó sẽ gợi cho gã những ý nghĩ xấu xa. Không phải cô trông thật hấp dẫn, cô nhận ra khi bắt được cái nhìn thoáng qua của mình trong gương. Một người đàn ông hẳn là quá tuyệt vọng mới thấy cô hấp dẫn lúc này. Tóc cô bù xù xõa xuống lưng, son môi đã phai từ đời nào; gương mặt và đôi tay cô lấm đầy bụi bẩn. Và cả mùi của cô nữa. Cô có mùi ngựa và mùi mồ hôi.
Cô liếc nhìn khao khát về phía chiếc bình nước và cái chậu, ước gì anh ta để cô lại một mình để cô có thể tắm. Nhưng ngay cả khi không hỏi xin, cô cũng biết được nó thật vô ích. “Ngồi xuống,” gã nói, chỉ vào cái giường.
“Không, cảm ơn.” “Không, cảm ơn?”
“Tôi thích đứng hơn.” Gã nhướn mày. “Có chuyện gì vậy Brandy? Sợ tôi sẽ lợi dụng cô à?”
Cô chớp mắt nhìn gã, lo lắng trước cách cách tên cô nghe quá đỗi gợi cảm trên môi gã, sợ rằng những suy nghĩ về tình dục sẽ đến từ cô chứ không phải gã. Cô lùi lại về phía bức tường một cách thách thức. “Tôi cho nó là quá nhiều để mong đợi một người đàn ông như anh biết tôn trọng đức hạnh của một người phụ nữ.”
“Phải, tôi cho là vậy. Ngồi xuống đi.” Đó là mệnh lệnh, tông giọng đòi hỏi sự quy phục.
Bước trên đôi chân gần như tê cứng, cô bước qua sàn nhà và ngồi xuống mép giường, hai tay đặt trên đùi nên gã không thể trông thấy chúng đang run lên. J.T thở hắt một hơi dài, tiếng thởi dài mệt mỏi. Chết tiệt. Cô ta thật sự nghĩ rằng gã sẽ tấn công cô ta. Không phải ý tưởng đó không có sức hấp dẫn nhất định, nhưng ngay cả khi gã đang tuyệt vọng. Thì cũng không.
Lẩm bẩm một lời báng bổ, gã gác súng trường lên bức tường sau đó tháo chiếc đai quàng quanh eo cô. “Anh đang làm gì vậy?” Brandy la lên.
“Không phải thứ cô đang nghĩ đâu.” Cô nhìm chằm chằm vào gã và cảm thấy máu trên mặt mình rút sạch khi gã nắm lấy hai tay cô và nhanh chóng trói lại. Sau đó, sử dụng đầu còn lại của chiếc đai, gã buộc nó vào đầu giường.
“Làm ơn,” cô thì thầm. “Đừng.” “Đừng gì?”
Cô không thể nói nên lời, chỉ nhìn gã với vẻ buộc tội câm lặng. “Chết tiệt, quý cô, tôi đã nói rồi, tôi không làm đau cô, vậy nên bình tĩnh đi.”
“Tôi khoogn tin anh.” J.T lắc đầu, và ước gì gã đã để cô lại Cedar Ridge, nơi cô thuộc về.
“Cứ tin những gì cô muốn” gã lẩm bẩm, và nhấc chiếc bình nước lên, gã rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Brandy nhìn theo gã, trái tim cô chạy đua trong cả phút. Biết rằng vô ích nhưng cô vẫn cố gỡ sợi dây trói trên tay, điều đó chỉ làm những nút thắt chặt hơn. Từ bỏ, cô ngồi dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt vẫn dán chặt vào cửa.
Không quá năm phút trôi quá trước khi gã quay lại, bình đựng nước đã được đổ đầy nước nóng. Hai cái khăn tắm màu trắng xỉn màu khoác trên vai gã. Gã khóa cửa, ném chiếc khăn to lên tủ, và đổ nước vào chậu.
“Tôi sẽ rửa sạch chỗ bụi đất này,” gã lên tiếng. “Cô nên nhắm mắt lại, hoặc cứ nhìn, thế nào cũng được.” Brandy nhìn gã ngạc nhiên định mở miệng nhưng gã đã cởi chiếc áo khoác ra và đang bắt đầu cởi giày.
Với một hơi thở hổn hển, cô nhắm mắt lại, sau đó cảm nhận thấy một cơn đỏ mặt bối rối trên má khi cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của gã. Cô ngồi đó, bốc hỏa, lắng nghe âm thanh tiếng nước bắn tung tóe trong chậu, trí tưởng tượng của cô gợi lên nhiều hình ảnh tấm khăn trắng di chuyển trên làn da khỏe mạnh, rám nắng.
Xấu hổ và tức giận, cô siết chặt tay và cố gắng tập trung vào việc cô thấy ghét gã đến thế nào. Nhưng càng cố gắng, cô càng không thể ngăn được âm thanh của chiếc khăn đang được nhúng trong bát, không thể dừng cái phần tuy nhỏ nhưng xấu xa trong tâm trí cô đang từ từ tự hỏi gã có cởi luôn cả quần như áo sơ mi không. Cô hé mắt nhìn nhanh, hơi thở của cô bị chặn lại trong họng khi cô trông thấy tấm lưng trần rộng, eo hẹp và cặp mông săn chắc cùng đôi chân dài. Sợ gã sẽ quay lại và bắt gặp cái nhìn chằm chằm của mình, cô nhanh chóng nhắm mắt lại lần nữa, trí tưởng tượng nhanh nhẹn của cô tiếp tục làm việc điên cuồng khi cô cố tưởng tượng ra gã trông sẽ thế nào. Gã liệu có nhiều lông như cha cô, hay gã sẽ có đám lông thưa như Eddie Crow Killer?
“Giờ thì cô có thể mở mắt ra được rồi.” Không có sự nhầm lẫn nào trọng giọng nói để biết rằng gã đang cực kỳ thích thú. Brandy mở mắt và thấy gã đang đứng ngay cạnh giường, quần áo đầy đủ.
Gã gật đầu về phía chậu. “Cô có muốn rửa ráy không?” Brandy gật đầu. Ý tưởng sử dụng lại chỗ nước bẩn của anh ta có hơi phản cảm, nhưng nó còn tốt hơn là không có gì. Cô ngạc nhiên thấy gã rời khỏi phòng, quay lại với một bình nước sạch, nóng.
Không nói lời nào, gã tháo dây trói cho cô, sau đó ngồi xuống giường, dựa lưng vào thành giường, vắt chéo mắt cá chân và tay khoanh trước ngực. “Anh không...? Ý tôi là, anh không thể ở lại đây được.”
“Tôi không nhìn đâu.” Cô bắn cho gã cái nhìn còn băng giá hơn cả kem tươi.
Gã nhún vai thờ ơ. “Tôi sẽ không nhìn trộm nhiều hơn cô đã nhìn đâu.” “Tôi không nhìn!” cô la lên, nhưng cơn sốt đột ngột của nhiệt lượng dâng trên má đang phản bội cô.
Với một tiếng thở dài, J.T lăn khỏi giường, chộp lấy khẩu súng và bước ra cửa. “Mười phút,” gã nói cộc lốc. Bước ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.
Brandy nhìn chằm chằm vào cánh cửa, ước có một chiếc ghế trong phòng để cô có thể chèn nó dưới núm cửa. Bước đến bên cửa sổ, cô nhìn xuống phố, nhưng không có ai để gọi cả. Cô mở chốt cửa sổ và cố gắng nâng nó lên, nhưng nó không chịu nhúc nhích. Cô trầm ngâm ủ ê. Dù có được, cô hẳn là sẽ làm gãy cổ mình mất.
Cô cởi đồ trong thời gian kỷ lục, thở dài khoan khoái khi cô lướt chiếc khăn nóng lên cánh tay, ngực và bụng, rồi xuống chân. Khi đã xong xuôi, côi quấn khăn quanh mình, sau đó giặt sạch áo và quần trong và trải chúng lên phía bên thành chiếc tủ lớn.
Cô giũ chiếc váy, hắt hơi khi lớp bụi dày lấp đầy mũi mình, sau đó mặc nó vào, cùng một cái váy lót. Chỗ còn lại cô xếp ngay ngắn và đặt nó lên trên chỗ đồ lót để Cutter không thể trông thấy chúng. Cô xoay người khi nghe tiếng cửa mở. Giống như một con chuột đang đối mặt với một con mèo, cô đứng đó, sẵn sàng bỏ trốn, dù không có nơi nào để đi.
Gã dường như còn không nhìn đến cô khi băng qua phòng và dựa súng vào góc. Cô trông thấy gã so vai khi quay lại, và cô biết gã sẽ lại trói cô vào. “Đừng.” Từ ngữ thoát khỏi môi trước khi cô kịp ngăn lại.
Gã không thèm bận tâm trả lời, chỉ nắm lấy tay cô và trói chúng lại với nhau. Kéo cô đi như thể cô là một con ngựa bị buộc dây, gã di chuyển về phía giường và ra hiệu cho cô ngồi xuống. Sau đó, gã buộc đầu dây còn lại lên đầu giường. Cô ngồi đó, âm thầm nguyền rủa gã, cho đến khi cô nhận ra rằng gã đã bò vào phía giường bên kia. Hoảng sợ, cô lùi ra xa nhất có thể mà không để mình rơi khỏi đệm.
“Anh nghĩ anh đang làm gì vậy?” cô hỏi đầy phẫn nộ. “Ngủ một chút.”
“Ngủ trên sàn nhà đi!” “Tôi trả tiền cho căn phòng. Cô đi mà ngủ trên sàn.”
“Ồ, anh là tên đàn ông kiêu ngạo nhất, hèn hạ nhất mà tôi từng biết.” “Biết rồi,” gã trả lời đều đều, và quay người đi, gã nhắm mắt lại.
Brandy ngồi đó một lúc lâu, trên phía đầu tấm đệm. Nước mắt cay xè trong mắt cô, nhưng cô chớp mắt để chúng không rơi xuống, sợ rằng nếu cô bắt đầu khóc, cô sẽ không thể dừng lại. Sau một lúc, cô liếc qua vai, nhẹ nhõm khi thấy rằng gã đã ngủ.
Di chuyển một cách cẩn trọng và lặng lẽ nhất có thể, cô nằm xuống đệm. Không thoải mái chút nào khi nằm đó với hai bàn tay bị trói chặt trên đầu giường. Cô nhìn chằm chằn vào bóng tối, tự hỏi những con vật nuôi của cô sẽ sống sót thế nào nếu thiếu cô. Lúc này, mọi người hẳn đã biết cô biến mất. Bạn bè sẽ nghĩ gì về sự biến mất đột ngột này của cô? Cha mẹ cô đang đợi điện thoại của cô tuần tới. Cô có một lớp học phải dạy. Hóa đơn phải trả. Cô có một cuộc hẹn khiêu vũ trong Lễ hội Tháng 5. Cô nghĩ chút ít về Gary Cavanagh, thầm so sánh vẻ đẹp trai tinh tế của anh ta với vẻ ngoài xù xì của Cutter. Cô chưa bao giờ nhận ra, cho đến lúc này, rằng cô thích kiểu xù xì hơn là sự tinh tế. Cô gạt Cutter ra khỏi suy nghĩ, Gary là một người đàn ông tuyệt vời, và họ đã hình thành lên mối quan hệ vững chắc dựa vào sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Anh sẽ cưới cô trong chỉ một phút ngay khi cô nói đồng ý. Cô phải về nhà – không phải vì Gary, cũng không phải vì gia đình hay bạn bè, mà là vì bản thân cô. Cô không muốn sống ở những năm 1800. Cô không muốn phải giặt giũ đồ trong một cái chậu bằng gỗ và dành nhiều giờ để cúi người trên một chiếc bàn ủi đồ. Cô không muốn mặc áo nịt ngực rút dây cùng hàng đống váy lót. Cô muốn cuộc sống cũ. Bằng cách nào đó, cô phải về được nhà. Nhưng bằng cách nào? Một phần ngốc nghếch trong tâm trí cô nói rằng cách duy nhất là cô phải quay lại nơi đầu tiên cô bước đến đây. Phải tìm ra cách để thuyết phục J.T Cutter đưa cô trở lại Cedar Ridge. Nhưng bằng cách nào? Cô vẫn đang cố gắng để tìm cách bỏ trốn khi cô ngủ thiếp đi.
Brandy tỉnh giấc đột ngột, tự hỏi thứ gì đã đánh thức cô. Và rồi cô nghe thấy nó lần nữa, một tiếng nức nở tuyệt vọng. Cô cau mày trong bóng tối khi chiếc giường bên dưới cô liên tục rung lắc. Chúa ơi, họ đang ở giữa một trận động đất ư?
Hoảng sợ, cô nhìn về phía Cutter. Cô có thể trông thấy gã rõ ràng dưới ánh trăng đang chiếu qua ô cửa để mở. Gã đang quẫy đạp, hai tay cào lên cổ họng. Một tiếng nức nở thoát ra trên môi, theo sau là tiếng la thét. “Cutter. Cutter! Dậy đi!”
Gã nằm thẳng đơ, cơ thể cứng lại, một tay ôm chặt cổ họng, trán ướt đẫm mồ hôi. “Cutter?”
Gã quay sang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt gã hoang dại và không tập trung. “Không sao đâu,” Brandy nói, hy vọng có thể trấn an gã. “Anh chỉ đang mơ thôi.”
Gã chớp mắt nhìn cô, cơ thể dần thả lỏng. “Tin tôi đi, nó không chỉ là mơ đâu.” “Anh muốn nói về nó không?”
“Không.” J.T lùa bàn tay run rẩy qua tóc, sau đó hít sâu một hơi. Tim gã đập nhanh hơn cả một con tàu đang chạy trốn. Chúa ơi, nó thật quá. Chỉ nghĩ về nó cũng khiến gã toát mồ hôi lạnh. Gã có thể trông thấy cô ta đang nhìn chằm chằm vào gã. “Cảm ơn,” gã nói cộc lốc.
“Vì cái gì?” J.T lắc đầu giũ những hình ảnh cuối cùng của cơn ác mộng đang phai dần. “Không có gì,” gã mệt mỏi nói. “Ngủ lại đi.”
Với một cái nhún vai, Brandy trượt trở lại đệm, quan sát J.T qua đôi mắt khép hờ. Gã ngồi đó thêm một lúc nữa, sau đó bước khỏi giường và đi đến bên cửa sổ, hình dáng gã soi bóng dưới ánh trăng. Gã hít thở sâu vài hơi, như thể gã không thể hít đủ không khí vào phổi. Cô quan sát gã trong một lúc thật lâu, cho đến khi mí mắt cô ngày càng trĩu nặng và cô rơi vào giấc ngủ một lần nữa.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)